“Các ngươi không cần phải núp, ngay tại đây ta đã biết được tất cả số người bên kia rồi!”
Ngọc Linh Thảo nói lớn lên, hàm ý muốn cho những người đang núp ở phía trên lộ diện. Nhưng chờ khoảng một lúc, lại không có âm thanh đáp lại, liền quát lớn: “106 người phía trên vách đá kia mau ra ngay! Không nghe thấy lời ta nói sao?!”
Những tên kia tập kích phía trên, dường như đã xác định được rằng Ngọc Linh Thảo không nói đùa, đã dần hiện thân, lại một tên trông có chút nổi bật hơn những tên còn lại đứng ra nói, Ngọc Linh Thảo quan sát đã đoán rằng đây là thủ lĩnh.
“Ngươi cũng có chút thực lực đấy, lại có thể nhìn ra số người của bọn ta chỉ bằng một chút cảm nhận.”
Ngọc Linh Thảo ngơ người, cô bé không ngờ rằng tên thủ lĩnh ấy lại nói như thế, bởi lẽ chỉ cần là tinh giả, một chút tinh thần thức của nguyên thức cảnh cảm nhận là có thể xác định được.
Tinh thần thức cảnh được chia ra thành từng phần Nhân, nguyên, hải, bá, vương, hoàng. Mà nguyên thức thì chỉ cần trở thành luyện linh kì là có thể đạt được. Thế mà tên kia lại thật sự ca ngợi cái điều đó ư?
“Ngươi đây là đang trêu đùa ta sao?”
Tên thủ lĩnh ngơ ngác nhìn, tựa hồ không hiểu, hắn ta nói: “Trêu đùa gì?”
Ngọc Linh Thảo hiểu, tên đó không đùa, thế nên chỉ có thể là một khả năng, đó là tên kia thủ lĩnh không biết cách điều khiển tinh thần thức, lại cảm thấy tiếc một cái tu vi chuyển hóa cảnh của hắn ta.
“Không có gì.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo tay nắm chặt thanh kiếm, tụ ra một phần linh lực mà vung về phía tên đó, một cái vết chém được tạo ra bằng linh lực tung ra bay thẳng về tên thủ lĩnh. Tên thủ lĩnh nhìn thấy Ngọc Linh Thảo tung đòn, đã vung trở lại một luồng kiếm khí phá vỡ đi cái linh lực kiếm khí của cô bé, kiêu ngạo nói: “Ngươi vung ra đòn này thật sự mạnh đấy, đối với một tên chuyển hóa cảnh sơ giai nhỏ bé ngươi, còn ta lại là chuyển hóa cảnh trung giai, ngươi đây hãy bỏ kiếm chịu trói đi!”
Vừa nói, hắn ta vừa nở ra một cái nụ cười cực kì gian xảo, hướng về Ngọc Linh Thảo, nhưng đáp lại cái khuôn mặt đó của hắn lại chỉ là một cái bóng dáng lạnh lùng, trên mặt mang theo mặt nạ, khiến cho tên thủ lĩnh lại không hề biết được phía bên kia cái mặt nạ lại là biểu cảm gì.
Ngọc Linh Thảo “ồ” một tiếng, sau đó mỉa mai nói: “Ngươi đây là đang coi thường ta sao? Dù rằng ta chỉ mới tung ra một cái một phần trăm thực lực thôi sao?”
Tên thủ lĩnh có chút cảnh giác, sau đó cẩn trọng quan sát về phía Ngọc Linh Thảo.
Một phần trăm thôi sao? Chắc là lừa bịp, nhưng mà nhìn cái dáng tự tin ấy thì có thể tên đó nói thật, nếu vậy thì tên đó cũng là một người trong một cái gia tộc lớn nào đó, thế nhưng một người trong gia tộc lớn sẽ không thể làm thị vệ của cái đứa trong kia được, chắc chắn tên đó chỉ đang nói dối mà thôi.
“Ha, ngươi nói ngươi chỉ ra một phần trăm thực lực thôi sao? Ta thì lại không tin đấy.” Tên thủ lĩnh tự tin nói.
“Không tin sao? Vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi tin!”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo lại vung ra kiếm thứ hai, nhưng mà lần này cô bé lại tung ra một thành thực lực, cái kia kiếm khí linh lực lại lớn hơn trước rất nhiều, bay thẳng về phía của tên thủ lĩnh ấy. Tên thủ lĩnh nhận thấy sự áp bức đến từ luồng kiếm khí ấy, lại thấy được sự to lớn của luồng kiếm khí, trong vô thức đã né sang một bên.
Dù là vậy, tên thủ lĩnh vẫn là bị thương, một vết cắt sâu bên phần ngực hiện lên, dường như các phần xương đã bị nứt vỡ.
Tên thủ lĩnh tức giận, dùng linh lực ngăn chặn phía vết thương, lại bắt đầu quát lớn: “Các ngươi còn chờ cái gì nữa?! Tấn công!”
Dứt lời, những tên kia cướp giặt liền lao ra nhanh chóng, bổ nhào về phía Ngọc Linh Thảo. Ngọc Linh Thảo quan sát, những tên phía trên hầu hết đều là luyện linh kì lục tầng tới cửu tầng, trên khuôn mặt đã lộ ra một nụ cười. Ngọc Linh Thảo giơ tả hữu lên phía trước, hướng thẳng tới những tên cướp, lòng bàn tay tụ một lượng lớn lực lượng, linh lực tràn trề bên trên tụ hội.
Một phát bắn ra liền diệt gọn toàn bộ hơn bảy thành số người bên bọn họ.
Nhân Chiêu Lan đang ngủ thì nghe thấy một tiếng động rất lớn cùng sự rung lắc dữ dội phát động nên, phút chốc liền bật dậy trong sự bất ngờ, trên miệng còn chảy ra một chút nước dãi cùng khuôn mặt đờ đẫn sau khi tỉnh giấc: “Hả? Hả? Chuyện gì vừa xảy ra vậy!”
Ngó cái đầu ra xem, Nhân Chiêu Lan kinh hãi trước cảnh vật xung quanh. Những cái xác vươn vãi khắp nơi, Tay và chân đứt rời, đầu bị mất đi một phần, thân và những nơi khác hầu như cũng đều có cái hoàn cảnh tương tự.
Nhân Chiêu Lan sợ hãi, lại lướt lên ánh mắt về phía trên xa xa, đã thấy Ngọc Linh Thảo cùng một cái tên thủ lĩnh bên kia, mà Ngọc Linh Thảo thì lại dùng một tay bóp cổ của tên đó.
“Ngươi đây thật sự là rất to gan khi dám tấn công bọn ta đấy!” Ngọc Linh Thảo nói.
Tên thủ lĩnh khuôn mặt trông có vẻ đau đớn, hắn ta cố gắng nói: “Giết ta đi! Dù sao thì khi ta quay về, cũng sẽ là kết cục của cái chết mà thôi! Nhưng nếu ngươi giết ta, kết cục của ngươi vẫn sẽ là cái chết mà thôi!”
Ngọc Linh Thảo nghe thấy câu đó, lại nghiêng đầu liếc mắt sang một bên suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Có vẻ như Nhân Man Thu đã đưa cho bọn ngươi khá nhiều tiền rồi nhỉ? Vậy nên mới không tiếc công làm tới vậy.”
Tên thủ lĩnh biểu hiện sự bất ngờ: “Không thể nào!? Sao mà ngươi có thể biết được Nhân Man Thu lại là chủ thể của bọn ta được cơ chứ.”
“Người chết thì không cần biết nhiều!”
Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo liền chém bay đầu của tên thủ lĩnh, tên thủ lĩnh khi bị chém, khuôn mặt trông như rất khó chịu, lại chính là biểu cảm chết không nhắm mắt.
Ngọc Linh Thảo nhìn lại một chút, sau đó đã quay người lại, để những cái xác ấy nơi đó. Những cái xác dù là phô bày giữa thanh thiên bạch nhật như thế, cũng chả là có gì quá nghiêm trọng. Nơi này núi rừng, yêu thú sẽ rất nhiều, ngoại trừ vết máu thì chắc chắn mấy cái xác sẽ biến mất không dấu vết. Nhưng lại có điều mà Ngọc Linh Thảo quan tâm hơn, đó là lời nói của tên thủ lĩnh kia.
Dù chỉ là nói ra một cái tên, nhưng mà không ngờ rằng lại thật sự là tên đó! Một người mà ngay từ đầu không có ai nghi ngờ, lại chính là chủ mưu.
Ngọc Linh Thảo đi về phía của chiếc xe ngựa, mở miệng nói: “Đi thôi, đường không thể quá chậm trễ được.”
“Vậy lão phu đi chuẩn bị.” Vừa nói, lão Chu bắt đầu chạy tới phần lái xe.
Nhân Chiêu Lan nhìn Ngọc Linh Thảo, vẻ mặt có chút bối rối và sợ hãi.
“Có chuyện gì sao?” Ngọc Linh Thảo hỏi.
Nhân Chiêu Lan hướng ánh mắt về phía bên kia, chỉ tay hỏi: “Những cái xác đó là …?”
Ngọc Linh Thảo ồ lên một tiếng: “À, đó là những tên cướp, mưu đồ muốn giết cô.”
“Sao cơ?!” Nhân Chiêu Lan bất ngờ nói.
“Thôi thì sau này tôi sẽ giải thích rõ hơn, còn bây giờ thì vào xe mà đi thôi.”
Vừa nói, Ngọc Linh Thảo đã đi lên trên xe ngựa. Nhân Chiêu Lan biểu hiện muốn nói gì đó, nhưng lại ậm ừ không nói được, liền lao lên xe theo.
Mọi người bắt đầu đi tiếp tục, trong một cái vài kinh hành trình, lại không một tiếng phát ra lời nói.
…
…
…
Ở phía bên trong một nơi, có một cái lệnh bài bị vỡ, liền kinh động đến một cái bóng dáng to lớn kế bên.
“Mệnh bài của lão thất, vỡ rồi sao.”