Tại đảo Văn Sanh, phía đường núi cao có một cỗ xe ngựa đang bị chặn đường bởi một lũ sói, số lượng khá nhiều, ước chừng hơn 12 con.
Đây lũ sói có tên là Phệ Phong lang, vì nó có thần thông thả ra những cái gió lốc nuốt chửng người bên trong. Ngọc Linh Thảo hiện giờ chả có gì phải sợ, lũ sói trước mặt cũng chỉ là con non, tu vi cũng chỉ là nhất giai thượng phẩm cao nhất, những người kia khả năng ứng phó đã đủ, cô bé không cần nhúng tay.
Cuộc chiến diễn ra, những vị hộ vệ chiếm chủ động tấn công trước, nhanh chóng chạy tới vung kiếm vào những con Phệ Phong lang, tốc độ nhanh chóng, nhưng những con sói ấy lại không đứng im chịu trận, liền vồ tới nhanh chóng dùng hàm răng sắc nhọn vồ tới cắn chặt thanh kiếm.
Những tên hộ vệ vung ra liên tục hòng khiến cho con sói đau đớn mà thả ra, nhưng lại không làm được. Những con sói phía sau được những con phía trước hỗ trợ đã đủ thời gian tung ra thần thông, phóng lên một cái gió lốc lớn.
Cái gió lốc sắc bén lao tới làm cho những tên hộ vệ sợ hãi mà né sang một bên, nhưng tiếp sau đó vẫn là nhiều cái gió lốc hơn. Một vài người né không kịp đã bị dính vào, vết thương cắt xé da thịt diễn ra nhanh chóng khiến cho bọn họ hét lên đau đớn. Những cái gió lốc xé đi những cái da thịt đã nuốt chửng hết từng đợt máu thịt trong đó, về truyền lại phía sinh lực phía sau, mà phía sau lại đưa lượng sinh lực về phía trước, đội hình rất là bài bản.
Ngọc Linh Thảo nhìn một hồi, suy nghĩ một thứ không nắm chắc rằng là có thể có người đứng sau.
Qua nửa canh kinh giao chiến, vẫn cứ không thể tiêu diệt hết lũ sói kia, cứ thế sinh lực tiêu hao dần, Ngọc Linh Thảo đã biết rằng cứ thế này bọn họ sẽ bị tiêu hao đến chết, liền tung ra một đạo linh lực phóng thẳng về phía những con sói phía trước mở đường.
Cái kia lũ sói thấy lượng linh lực đi tới, đã sợ hãi né đi, nhưng chung quy vẫn là không kịp. Phía tiên phong đã bị đánh nát, nhưng vẫn còn lại phía sau tồn tại. Dù vậy, uy hiếp không lớn.
Khi mà mọi người tưởng chừng rằng chuyện này đã kết thúc, một tiếng gầm lớn vang lên.
Chúng hộ vệ cảnh giác, toàn bộ người nơi đây sợ hãi không dám lên tiếng.
Phía bên trên nhìn lên, một cái phệ phong lang nơi ấy, nhìn rõ hơn lại thấy rõ ràng một cái phệ phong lang chi chủ, hình dáng lớn cùng với phần lông trắng xanh hiện qua giống như tia điện.
Đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn xuống, vẻ mặt khinh thường không coi người nơi đây vào mắt.
“Trời ơi, cái kia phệ phong lang chi chủ có ở chỗ này sao?!”
“Thật là một thứ đáng sợ, không lẽ chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
Phệ phong lang chi chủ nhìn một lát, lại hú lên một tiếng rồi định vồ lấy tiêu diệt những người kia, nhưng lại đột nhiên một áp lực vô hình hiển hiện.
Đây chính là lượng linh lực Ngọc Linh Thảo giải phóng, một mảng lớn bao trùm khiến cho con sói ấy sợ hãi, lại lên một đường tỏa ra giọng nói phóng lớn: “Đi từ đâu thì cút về đó đi!”
Con sói sợ hãi giống như một chú cún, khi lượng linh lực ấy được thu hồi, phệ phong lang chi chủ vẫn không hề chống lại nỗi sợ hãi vừa rồi, nhìn về một cái nơi vừa bộc phát ra lượng linh lực ấy, rồi khuôn mặt vừa tức giận, vừa buồn bã, vừa không cam tâm quay đi.
Sau khi con sói đó bỏ đi, Ngọc Linh Thảo thở dài an tâm một cái, quay sang nhìn lấy đang thấy Nhân Chiêu Lan ngưỡng mộ chăm chú nhìn tới.
Ngọc Linh Thảo biểu hiện khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Cô đuổi được cái kia phệ phong lang chi chủ, thật sự là quá bá đạo đi!”
“Đừng có hiểu nhầm, con phệ phong lang ấy một cái tứ giai trung phẩm, cũng tức là ngang với chuyển hóa cảnh thượng giai đỉnh phong, nếu là tôi đấu với nó cũng không phải là không thắng được, nhưng ít nhiều sẽ bị thương kha khá.”
“Dù cho là vậy, chỉ riêng việc cô đuổi được con sói ấy cũng là một cái thực lực khủng bố, mạnh mẽ đứng xếp hạng cao trong cái này đảo văn sanh rồi.”. Truyện Khoa Huyễn
“Cô …, thôi, không thể phản bác nổi với cô, dù sao thì chuyện cũng đã qua, điều quan trọng hiện giờ là chúng ta phải đi tiếp.” Ngọc Linh Thảo buồn bã một chút nói.
“Đúng thế, phải nhanh chóng vượt khỏi nơi này, nếu như một cái yêu thú quá mạnh khi nãy có thể sẽ không dễ dàng hiện giờ.” Nhân Chiêu Lan nhận ra nhanh chóng nói.
Ngọc Linh Thảo an tâm một cái, nhưng lại có một cái mà cô bé chưa nói ra, khi nãy Ngọc Linh Thảo đối đầu với phệ phong lang chi chủ kia, hẳn là sẽ bị thương, nhưng cũng không đến mức quá lớn, quan trọng khi ấy cô bé bị thương kha khá cũng sẽ chỉ hiện ra nếu con sói đó sẵn sàng đặt cược tính mạng vào trận chiến, thậm chí là phải bạo phát mới nguy cơ Ngọc Linh Thảo thương nặng.
5 ngày trôi qua, hiện giờ lộ trình kha khá đạt được tới, cũng là một nữa đường đi núi đã vượt qua, trong số đó, lại là một số cái trận chiến nhỏ vượt qua, nhưng chung quy vẫn là hộ vệ đối đầu được.
trong khoảng thời gian đó, Ngọc Linh Thảo cũng đã tu luyện được một phần lớn, hiện giờ cô bé gần đạt tới đỉnh phong sơ giai.
Ngay cái lúc mà lộ trình yên ổn ấy đi qua, hiện giờ lại đột nhiên một cái lớn yêu thú đổ xô tới, vô số chủng loài động vào nơi này, phệ phong lang, hùng phi trảo, bạo thổ ngưu và bạch lăng giác, toàn bộ số lượng lớn yêu thú đi tới, và đằng sau những cái đó lũ yêu thú, chính là những cái yêu thú chi chủ hiện thân, trong số đó chính là phệ phong lang chi chủ, cái con khi trước Ngọc Linh Thảo đối đầu. Bấy giờ Ngọc Linh Thảo đã nhận ra, chuyện phiền phức đã tới rồi.