Phía bên trong một căn biệt viện, phía dưới hầm nhà, có một người đang bị trói hai tay bằng sợi dây xích, nhốt trong một cái lồng ngục, khuôn mặt có chút dơ bẩn trầm mặc giống như đang chịu một sự đau khổ nào đó, không ai khác là Nhân Chiêu Lan.
Bỗng nhiên, có những tiếng bước chân hiện lên khiến cho cô ấy chú ý.
Người bước tới trước mặt Nhân Chiêu Lan, vẫy tay ra hiệu những tên khác tránh ra.
Bọn họ có nhắc nhở một chút rồi rời đi, người kia lại bước tiếp gần hơn tới gần ngục tù của Nhân Chiêu Lan. Nhân Mạn Thu hiện hữu, khuôn mặt nghiêm nghị hướng tới.
Nhân Chiêu Lan không kích động, chỉ nhìn một chút rồi nói: “Người là tới giết con sao?”
Nhân Mạn Thu nhìn Nhân Chiêu Lan một cái, ngạc nhiên một chút rồi bình tĩnh nói: “Ngươi có vẻ không bất ngờ nhỉ?”
“Trước đó khi đi đường thì con đã biết được người là phái đi diệt con rồi.”
“Vậy ra mấy tên kia tiết lộ sao, quả là có chút không đáng tin cậy mà.” Nói là thế, Nhân Mạn Thu lại không biểu hiện nhiều: “Nhưng cho dù có là thế, ngươi vẫn bị bắt tới nơi này, tín nhiệm vẫn có thể nói cứu vớt vát một chút.”
Nhân Mạn Thu từ từ bước đi, mở cái lồng ngục giam và bước tới trước mặt của Nhân Chiêu Lan nói tiếp: “Thôi thì hội ngộ tới đây thôi, ngươi đã hao tổn rất nhiều thời gian của ta quá nhiều rồi.”
“Trước khi người giết con, liệu con có thể biết được là tại sao người muốn giết con được không?” Nhân Chiêu Lan hỏi.
“Nói cho ngươi cũng không sao, dù sao thì ngươi cũng đã sắp chết rồi.” Nhân Mạn Thu đáp.
“Ngươi, một kẻ được chọn vào bên trong hoàng tộc nương tử, là kẻ phải chết!”
Nhân Chiêu Lan bất ngờ, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu.
“Có vẻ như ngươi sẽ có nhiều thắc mắc vì việc này, tại sao ngươi được chọn vào hoàng tộc lại phải chết. Nhưng mà ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là một loại mà thôi, đó là đảo chính!”
Nhân Chiêu Lan chấn kinh, cô bé lại không ngờ rằng một người hòa nhã như ông ta lại có thể nghĩ đến một cái đảo chính sự tình, liền hỏi: “Tại sao? Người đã có địa vị, một sự tin tưởng lòng dân và hoàng quốc yên bình. Tại sao lại cần phải đảo chính nữa cơ chứ?”
“Ngươi biết chứ, nương tử của ta, tức là mẹ của ngươi, người đã tạ thế?”
“Sao người lại nhắc đến mẫu thân?”
Nhân Chiêu Lan suy nghĩ, lại đột ngột nhận ra: “Không, không lẽ nào?”
“Đúng thế, cái này các loại người trong hoàng tộc tính kế, hại sát nương tử của ta!”
Nhân Chiêu Lan lần nữa chấn kinh, tột độ hoang mang không biết nói gì tiếp theo, Nhân mạn Thu thấy vậy nói tiếp: “Sở dĩ cô ấy bị tính kế là do cô ấy một loại nguy hiểm trực tiếp đến uy danh của hoàng tộc, phần còn lại chính là trả thù sự tình.”
Vừa nghĩ đến, hắn ta thở dài một hơi: “Ban đầu nếu như cô ấy chọn một cách khác, ắt hẳn mạng cũng sẽ được bảo toàn, nhưng ngươi cũng sẽ không được sinh ra.”
Nhân Chiêu Lan vừa nghe không hiểu, rồi lại hiểu. Mấu chốt bên này có lẽ mẹ của cô ấy đã được định đưa vào trong hoàng tộc, nhưng không cam chịu đã đi theo tình yêu chính là Nhân Mạn Thu cha của cô ấy, có lẽ là một điều gì đó sau này, việc mẹ của cô bị giết hiện tại tạo thành, cũng là lí do Nhân Chiêu Lan bị bắt giết thành như thế này.
“Thôi, thời gian ngươi kéo cũng đã dài, có lẽ ngươi định mong chờ vào con nhóc kia, nhưng mà ngươi cũng chờ vô ích thôi, có lẽ nó đã bị giết đi ở một góc xó nào đó không ai biết!”
Nhân Chiêu Lan cười khinh bỉ một cái, chất giọng thay đổi nói: “Nếu như ông đã tự tin như thế, vậy thì ông đã mắc đến một loại sai lầm rồi, bởi vì cô bé ấy thật sự không phải là điều ông có thể dự đoán trước tầm thường trí óc kia được.”
“Khiêu khích cũng vô ích, giờ thì chết đi!”
Dứt lời, Nhân Mạn Thu giơ cánh tay phải lên, dùng linh lực tạo nên một luồng kiếm khí hiện hữu trên cánh tay, sắc bén hình dáng khiến cho Nhân Chiêu Lan cảm thấy áp lực lớn tạo nên.
Cánh tay liền hạ xuống, nhanh chóng một cái Nhân Chiêu Lan nhắm chặt mắt lo lắng.
“Bùm!”
Một tiếng nổ tạo nên rung chấn khiến cho Nhân Mạn Thu phải khựng lại trong một cái, trong đầu liền suy nghĩ sự việc gì xảy ra.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ vang lên, rung chấn mạnh mẽ khiến cho Nhân Mạn Thu có chút sợ hãi, còn Nhân Chiêu Lan hiện tại khuôn mặt hiện lên chút vẻ vui mừng.
“Bùm! Bùm!”
Những tiếng nổ lại cứ liên tiếp vang lên, càng to lớn dữ tợn. Ngay lúc này, một kẻ tôi tớ chạy nhanh xuống tầng hầm, khuôn mặt sợ hãi hét lên: “Không hay rồi, có người đang tiến đánh bên này tới chúng ta, phải nhanh chạy đi chủ thể nhiệm vụ a!”
Nhân Mạn Thu kinh ngạc, hắn ta không ngờ rằng sự việc này lại xảy ra.
“Tôi nói rồi, ông không thể đoán trước được cô bé đó.”
“Im mồm đi!”
Nhân Mạn Thu không chần chừ thêm giây phút nào, hắn ta nhanh chóng giơ lên kiếm khí vung xuống, thế nhưng một vụ nổ lớn lại vang lên, trực tiếp phá hủy phần trần tường đập thẳng xuống, đá tường đập thẳng xuống, khói bụi bay lên.
Nhân Mạn Thu mất thăng bằng đã lùi lại một khoảng chỉnh lại.
Nhìn thẳng về phía trước, hắn ta nhìn thấy một bóng dáng mập mờ qua làn bụi đó.
Tới khi khói bụi tan đi, hình dáng dần hiện rõ lên, chính là Ngọc Linh Thảo tại nơi đó, cô bé đã kịp thời tới cứu Nhân Chiêu Lan.