Tinh Giả Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Tiếp đó, Ngọc Linh Thảo cũng là đi xung quanh thăm thú, có cái là luyện binh phòng, có cái là luyện phù phòng, nhưng chung quy lại vẫn là có chút giống nhau đối với việc chỉ dạy, đều là giảng dạy cao thâm. Nếu như khác biệt là một loại học sinh nào đó có ngộ tính kém hơn, hẳn là nhanh chóng bị bài trừ, hoặc ít nhất là bị tụt hậu lại phía sau.

Về việc giảng dạy cao thâm, kỳ thật cũng không phải là điều khó hiểu, chỉ là cách biểu đạt cần phải tự suy luận ra, điều này sẽ khiến cho các học sinh lam sắc dần dần được tỏa sáng, kèm theo đó cũng có chút đè nén lại những học sinh thấp hơn.

Trình độ phân giai cấp rõ ràng như vậy, hẳn là ai cũng nhận ra, nhưng cũng không có ai phản đối, đơn giản chỉ có cách này là có thể nâng tầm đối với học viện.

Học viện này chú trọng về chất lượng hơn số lượng, nói vậy là vì người có chất lượng đều phải ít nhất đột phá tới chuyển hóa cảnh mới có thể thật sự được học viện coi trọng, mà dưới chuyển hóa đều chỉ là qua loa dạy bảo. Nhưng không đến mức đó là không quan tâm, chỉ là thiên phú dưới lam sắc học viên thường là tệ, mà như thế cái tệ thì sẽ người tiếp xúc cao tầng không nhiều.

Vì vậy dưới lam sắc học viên bọn họ hoặc là khắc khổ tu luyện, hoặc là tìm kiếm quan hệ tới giao lập nên.

Tình thế của học viện là vậy, người học viên nào cũng biết, không ai giải thích nên cũng biết, không ai nói ra thì vẫn biết, người suy luận ra một chút là đều biết, chỉ có người ngu ngốc mới không biết, hoặc là nói người như thế không bị dính tạp trần của học viện.

Ngọc Linh Thảo thì nằm ở loại đầu, người bị dính tạp trần của học viện, không phải vì cô bé như thế người tự nhận thông minh, chỉ là cô bé không hề ngốc nghếch, tự nhận thức được việc ở một mức độ nhất định.








Về đến tại biệt thự, Ngọc Linh Thảo trong phòng kiểm tra lại thu nhập của hôm nay, thật sự là thế này có chút nhiều hơn những gì mà Ngọc Linh Thảo đã nghĩ, hoặc là nói những gì cô bé đạt được hiện tại đề thăng lên một bậc.

Dù là luyện trận, luyện binh, luyện đan hay luyện phù, luyện kiếm, Ngọc Linh Thảo đều học được ít nhiều thêm một cái.

“Phải rồi, ngoài năm loại đại luyện này còn có thêm loại đạo luyện khác, mà các loại đó đều biểu hiện cho một loại đạo khác biệt, nhưng thống nhất một đường.”

Ngọc Linh Thảo cố nhớ lại tên của nó, sau một lúc mới nhớ ra: “Phải rồi, là vạn đạo!”

Vạn đạo chi pháp luyện là những loại đạo khác, như trà đạo, họa đạo hay độc đạo, những loại đạo này đều có một loại con đường dung nhập khác nhau, nhưng biểu hiện cho một loại cảnh giới giống nhau, khác biệt hoàn toàn đối với năm loại luyện đạo chính.

Dù là giống nhau cảnh giới, hoặc có người gọi nó là tiểu đạo, nhưng mà loại này so với năm loại luyện đạo cũng không hề yếu kém, thậm chí là ngang nhau. Sở dĩ nó được coi là một loại đạo trong vạn đạo là vì nó một con đường phổ biến nhưng không phải ai cũng quan tâm, ai cũng đi. Hơn nữa, loại đạo này đối với khả năng về sau cũng dần bị giới hạn, không có khả năng so nhiều hơn với ngũ luyện.

Nhưng mà học nó cũng không sao, Ngọc Linh Thảo hiện tại coi như là vô vàn khả năng phát triển, nếu thực lực không nhanh chóng tăng lên thì học cái này giống như tăng thêm một cái mệnh bài có thể tung ra.

Vạn đạo tam cảnh đầu tiên phân chia thành mô phỏng sự vật, linh tâm truyền ý, sự vật hóa linh. Mỗi cảnh giới đều là một loại biểu đạt khác nhau tăng tiến thêm tầng tự mạnh mẽ cho loại đạo này, từ đó tấn công so với các loại đồng cấp cảnh giới không tinh thông sẽ là mạnh mẽ hơn nhiều.

Khác biệt như thế đối đầu cùng cảnh giới đều là mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng trên một cảnh giới tiểu cảnh giới thì không thể chắc chắn sự khác biệt rõ rệt.

“Ngày mai đi tu luyện cái này vạn đạo, mình nên chọn loại nào trước nhỉ?”

Trong lúc mà Ngọc Linh Thảo đang suy nghĩ, đột nhiên phía bên kia cánh cửa có một tiếng động phát ra, là có người ở đó gõ cửa, mà điều làm cho Ngọc Linh Thảo kinh ngạc là cái này cánh cửa lại cách biệt cảm nhận khiến cho nguyên thức của cô bé không xuyên qua được, đương nhiên, bên trong không xuyên qua thì bên ngoài cũng thế.

Thứ này thật là vừa khó chịu vừa an toàn mà.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)
2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy
=====================================

“Vào đi.”


Ngọc Linh Thảo bình tĩnh nói, phía bên kia người cũng nhanh chóng đi vào, người đó là gia nhân tạp vụ của biệt thự này.

“Là tôi đây tiểu thư.”

“Là cô sao, không biết cô tới đây có việc gì?” Ngọc Linh Thảo hỏi.

“Là thế này”, Vị gia nhân kia từ đằng sau lấy ra một cái hộp, mở nó ra là một chiếc nhẫn màu bạc, bên trên đính kèm một viên ngọc không gian, là một chiếc nhẫn không gian.

Ngọc Linh Thảo nhìn vào, có chút không hiểu hỏi: “Cô đưa cho ta cái nhẫn không gian này để làm gì vậy?”

“Người cứ kiểm tra đi rồi biết.”

Ngọc Linh Thảo nghe theo, nhanh chóng kiểm tra bên trong chiếc nhẫn không gian này. Chốc lát, cô bé đã cảm nhận được bên trong nhẫn không gian là những cái y phục nữ màu xanh lam, hình dáng đẹp đẽ cùng hoa văn in lên trên.

“Đây là, y phục của ta sao?” Ngọc Linh Thảo tỏ ra một chút kinh ngạc hỏi.

Vị gia nhân gật đầu, nói: “Loại y phục này có khả năng điều chỉnh kích cỡ, cũng như là ngăn chặn sự phá hoại và chống nhiệt độ ở một mức độ nhất định, người mặc vào nó sẽ có thể cảm nhận được.”

“Vậy thì cảm ơn cô.” Ngọc Linh Thảo nhẹ nhàng cúi đầu nói.

“Ối trời, người không cần làm như vậy, tôi chỉ là một gia nhân nhỏ bé, người làm như vậy khiến cho tôi thật sự tổn thọ mất.” Vị gia nhân hốt hoảng nói.

Ngọc Linh Thảo nghe thế, bất giác cười lên một tiếng: “Được rồi, ta sẽ không làm thế nữa, nhưng mà ta muốn biết tên của ngươi.”


“Tên của tôi sao?! Ừm…” Vị gia nhân có chút chần chừ.

“Sao vậy, không được sao?” Ngọc Linh Thảo tỏ vẻ thất vọng nói.

“A, không phải là không được, chỉ là thân phận tôi thấp hèn không đáng để tiểu thư được nhớ tên.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, vui vẻ nói: “Ôi dào! Chỉ có như thế thì cô không cần quan tâm đâu, nếu tôi đã hỏi tên cô thì cô cứ trả lời thôi.”

“Vậy được…, tôi tên là…, Mạch Âm Thủy.”

“Mạch Âm Thủy, tên thật là hay!”

Được Ngọc Linh Thảo khen như thế, Mạch Âm Thủy gia nhân liền nở ra một nụ cười vui mừng, nói: “Tôi vẫn còn việc nhà chưa làm xong, vậy nên tôi xin cáo lui.”

“Được, cô lui lại đi.”

Tức khắc, vị gia nhân Mạch Âm Lạc đã lùi lại nhanh chóng, Ngọc Linh Thảo cũng là đóng cửa xem lại cái nhẫn này, lộ ra một ý cười.

“Y phục, đã nhận được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận