Ngọc Linh Thảo tại đây tới một khu vực rèn binh, cô bé cầm lên cây búa xem xét, búng lên một cái kiểm tra chất lượng.
“Được rồi.”
Lập tức, Ngọc Linh Thảo đem ra một viên kim tinh từ trong thùng, nhìn qua chất lượng có ít phần tạp chất thì tạm hài lòng ném nó vào bên trong lò lửa.
Thổi bùng lên ngọn lửa ấy bằng dòng linh lực tràn vào, chuyển hóa qua loại có thể nâng cao đốt cháy làm phần kim tinh nóng lên.
Sau một khắc, Ngọc Linh Thảo lập tức cầm kìm lấy ra, đặt lên cái đe, nâng cao búa.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, kim tinh tóe ra đốm lửa, cảm giác méo mó hiện dần. Tên kia vừa rồi còn khinh thường Ngọc Linh Thảo lại thật sự cảm nhận được ý chí của Ngọc Linh Thảo truyền vào thông qua cái búa đập ấy, bất giác ngơ ngác.
“Keng!”
Lại thêm một lần búa đập lên, từ mắt thường có thể thấy sự biến đổi.
“Keng! Keng! Keng!”
Cứ thế tiếng búa vang lên không ngớt, hình dạng lại dần dần hình thành, khi mà sức nóng hiện không còn, Ngọc Linh Thảo lại tiếp tục đưa vào bên trong lò lửa tiếp tục.
Cứ thế lặp lại cho đến khi phần thân kiếm đã hiện toàn.
Tiếp theo Ngọc Linh Thảo hơ nóng, chỉnh lý góc nhọn và phần lưỡi, đập hồi liên tục không ngớt.
Lưỡi kiếm hình thành, Ngọc Linh Thảo kiểm tra toàn vẹn một lần xong mới hài lòng mà đưa sang kế bên đá mài đi mài cho nó bóng loáng và sắc bén.
Sau một lúc lâu, phần lưỡi kiếm đã hoàn toàn hình thành, Ngọc Linh Thảo tiếp tục gắn thêm cái cán, xong gắn tay cầm, cố định phần chuôi, gắn thêm lõi linh cầu vào, rồi chỉnh sửa một đoạn sức mạnh bên trong là tác dụng giảm đi nhận thức khi bị chém khiến cho đối phương chậm đi một khoảng ngắn.
Hạ phẩm sơ cấp binh khí đã hoàn thành.
Xong xuôi tất cả, Ngọc Linh Thảo đem thanh kiếm đặt trước mặt tên đó nói: “Thế nào? Tôi nói tôi làm được mà đúng không?”
Hắn ta ngơ ngác hồi lâu hiện giờ mới hồi thần lại, thấy rằng Ngọc Linh Thảo đang tự mãn thì khó chịu giả vờ ho khụ cái nói: “Ừm thì cũng được, nhưng mà cách làm của ngươi vẫn còn quá thô sơ, lại thêm việc mài lưỡi vẫn chưa đạt đến độ bóng cao nhất khiến cho thành phần bị giảm đi vài phần.”
Ngọc Linh Thảo nghe thế, nhăn mày đáp: “Tôi là làm cho anh biết rằng tôi có thể luyện binh rèn tay, không phải là làm cho nó hoàn hảo, hơn nữa, anh lại đòi hỏi gì ở một Hạ sư sơ cấp chứ?”
“Hể? Ngươi là hạ sư sơ cấp sao?”
“Chứ sao nữa, nếu không thì tôi tới đây học làm gì? Anh hỏi cái gì mà kì cục thế!”
Lời vừa nói ra, tên kia lộ ra vẻ mặt trông rất khó coi, chỉ là hắn ta lại không ngờ rằng người này có thể luyện binh, không ngờ rằng người này chỉ mới hạ sư sơ cấp, càng là không ngờ rằng lời nói của cô bé lại sát thương tới vậy.
“Chỉ là tôi không ngờ rằng cô bé như thế này học ba năm luyện binh mà chỉ mới đạt được hạ sư sơ cấp, thế này mà lại được thành lam sắc học viên cơ.”
“Anh nói cái gì thế? Tôi học luyện binh ba năm từ bao giờ?”
“Ể? Không phải ngươi cầm búa từ năm bảy tuổi hay sao, nhìn vóc dáng, xương cốt và khí huyết của ngươi thì năm nay mới bảy tuổi thôi mà, không phải đã luyện binh được ba năm thì là gì?”
“Cái gì mà luyện binh ba năm? Tôi chỉ mới học luyện binh trong ba ngày đầu năm bảy tuổi với ngày hôm qua mà thôi, tổng lại chỉ mới có bốn ngày mà.”
“Cái gì?!!” Hắn ta chấn kinh hét toáng lên.
Điều này bất giác làm kinh động đến những người xung quanh khiến cho hắn ta ngượng ngùng mà cúi thấp đầu xuống, nói lời xin lỗi rồi tránh đi tầm mắt bọn họ.
Sau đó hắn ta quay sang Ngọc Linh Thảo mà hỏi: “Ngươi là thật sự chỉ mới học có bốn ngày thôi sao?”
“Chứ sao! Vậy anh muốn thế nào?”
“À không, chỉ là ta quá bất ngờ mà thôi, chỉ mới cái hạ sư sơ cấp mà lại đạt được trong một lần khi mới có bốn ngày trải qua, chuyện này nói ra cũng khó có ai mà tin được.”
“Vậy thì hiện giờ anh đã có cái người chứng thực tại đây mà tin rồi đấy!” Ngọc Linh Thảo ưỡn ngực tự hào.
Tên đó thấy vậy thì cạn lời, bỗng hắn ta nhớ ra nói: “Phải rồi, ta là Kỳ Lân Quân, không biết quý danh của tiểu đạo hữu ngươi là gì?”
“Tôi tên là Ngọc Linh Thảo, một học viên lam sắc mới tới học viện gần đây, xin chỉ giáo!”
“Ồ, là Ngọc Linh Thảo sao? Quả là tên đẹp, đến cả mặt cũng đẹp.” Kỳ Lân Quân vừa nói vừa ngắm nghía khuôn mặt của Ngọc Linh Thảo mà nói, ánh mắt có phần không đúng đắn.
Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì chợt cảnh giác, định nói thì đột nhiên có người nào đó xông ra che chắn.
“Ngươi đang định làm gì với một cô bé vậy hả tên hạ lưu này?!”
Cô gái xuất hiện hùng hồn ấy đứng trước mặt Ngọc Linh Thảo che chắn, mà Kỳ Lân Quân thấy vậy thì cũng tỏ vẻ nhường nhịn mà nói: “Giang sư tỷ à, tôi chỉ đùa chút thôi mà, đừng có mà cứng ngắc như thế chứ.”
“Hừ, nếu tôi thấy anh như thế lần nữa thì tôi sẽ đánh gãy ba cái chân của anh!”
Kỳ Lân Quân nghe vậy sợ hãi nói: “Lần sau không dám lần sau không dám!”
“Hừ, Chúng ta đi!”
Dứt lời, cô ấy kéo Ngọc Linh Thảo đi mà cô bé còn chưa kịp phản ứng tới với tình huống này.