Tinh Giới

– Vậy thì lấy các ngươi thử nghiệm thực lực hiện tại của ta đi!

Lâm Thiên lòng máy động, ánh sáng xanh chợt lóe, tiếng hét thảm vang lên. Một người cầm đao đứt lìa cánh tay.

Chỉ một kích, Lâm Thiên mừng thầm, Thanh Linh kiếm dùng tốt hơn hắn nghĩ. Tốc độ công kích siêu mau, người thực lực kém hơn Lâm Thiên chưa kịp phản ứng đã mất mạng dưới Thanh Linh kiếm. So với Lâm Thiên vui vẻ thì chín người bao vây nhìn chằm chằm Thanh Linh kiếm lấp lánh ánh sáng lơ lửng trên đầu Lâm Thiên, sắc mặt tái xanh. Người bị Lâm Thiên cắt đứt tay tuy không mạnh nhất trong bọn họ nhưng cũng cỡ đại viên mãn thiên giai, vậy mà thoáng chốc bị thương dưới kiếm của Lâm Thiên. Rõ ràng Lâm Thiên nương tay, không thì nhát kiếm kia không chỉ cắt đứt một cánh tay mà là cắt rớt đầu hoặc xuyên thủng trái tim.

– Bảo quang bốn phía, là pháp bảo cấp bảo khí.

Nguyệt Vũ có chút kiến thức, thấy Thanh Linh kiếm lơ lửng trên đầu Lâm Thiên thì nhỏ giọng nói:

– Không ngờ Lâm cố vấn luôn giấu một tay, trước kia Lâm cố vấn chưa từng dùng phi kiếm.

Qua một kích Lâm Thiên đã thử ra chút uy lực của Thanh Linh kiếm, nếu hắn dùng Thanh Linh kiếm thì đám người này không đỡ nổi công kích của hắn trong mười giây. Lòng máy động, Lâm Thiên thu Thanh Linh kiếm vào người.

Một trong chín người vui vẻ nói:

– Mọi người cùng nhau lên, thực lực của hắn không đủ, chỉ có thể sử dụng sử dụng kiếm đó công kích một lần!

Bọn họ không biết Lâm Thiên thu về Thanh Linh kiếm vì cảm thấy họ không xứng để hắn sử dụng nó.

Tám người khác la giết nhưng không ai dám xông lên trước, họ rất yêu quý mạng sống của mình. Không cần biết Lâm Thiên có thể sử dụng lại thanh kiếm đáng sợ kia không, để người khác thăm dò trước đã.

Lâm Thiên lạnh lùng cười:

– Chuột nhắt nhát gan!

Đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng đỏ, Nhiếp Hồn Nhãn lặng lẽ khởi động. Nhiếp Hồn Nhãn là sau khi tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết tự nhiên hình thành. Tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết cần lấy linh hồn luyện thể, linh hồn sẽ không tự chạy vào đan điền cho Lâm Thiên luyện, cần hút linh hồn từ bên ngoài vào đan điền.

Nhiếp Hồn Nhãn khởi động, Lâm Thiên phát hiện thế giới trước mắt hơi khác đi. Vật thể không có gì thay đổi, nhưng ban đầu không nhìn thấy linh hồn bây giờ thì rất rõ ràng. Khác với Lâm Thiên tưởng tượng, hắn trông thấy linh hồn không phải hình người mà là các đoàn sáng trắng. Có linh hồn ánh sáng trắng rất mạnh, có linh hồn ánh sáng trắng đặc lại. Rất nhanh Lâm Thiên đoán ra quả cầu ánh sáng trắng màu sắc đậm nhạt to lớn phản ánh thực lực cá nhân. Người thực lực mạnh thì linh hồn càng cường đại, người thực lực yếu thì linh hồn yếu đi nhiều. Ngoài trăm thước có nhiều binh sĩ Nhật Bản vây quanh, Lâm Thiên liếc qua, linh hồn của họ khá yếu, ở trong mắt hắn là quả cầu ánh sáng nhỏ cỡ trái bóng bàn. Mấy người bao vây Lâm Thiên thì quả cầu ánh sáng to cỡ trái banh tỏa sáng mạnh hơn đám binh sĩ nhiều.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Nhiếp Hồn Nhãn thật thần kỳ, dù không nhiếp hồn cũng có thể dùng để dò xét thực lực người khác, linh hồn thì không có giả tạo.

Người lúc trước mở miệng lại dụ dỗ:

– Mọi người lên đi, thứ giả thần giả quỷ. Giết hắn rồi chúng ta cùng nhau hưởng dụng hai nữ nhân.

Gã và A Đạo Phu đều là người Mỹ. Lúc này A Đạo Phu đã rơi vào thế yếu, phải giết Lâm Thiên mới đi giúp A Đạo Phu được. Gã hiểu biết Hình Thiên, chắc chắn Hình Thiên sẽ giết A Đạo Phu, lúc đó gã sẽ bị cấp trên chỉ trích.

Danh tiếng Thị Huyết Tu La Hình Thiên vang bên tai nhiều người trong thế giới ngầm.

Cảm thấy mấy ánh mắt trần trụi bắn vào người mình, Chu Dao khẽ kêu. Nàng chỉ là một người bình thường, đâu chịu nổi ánh mắt tràn ngập xâm lược của đám người này? Nguyệt Vũ thì đầy sát khí trừng lại.

Lâm Thiên trầm giọng quát to:

– Muốn chết!

Lâm Thiên lắc người để lại tàn ảnh tại chỗ, khi hắn xuất hiện đã ở trước mặt người ra tiếng, tay phải dán lên thân thể người đó. Chưởng lực mạnh mẽ mang đi tất cả sự sống của gã, đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng đỏ. Quả cầu ánh sáng linh hồn của người đó bị hút vào não Lâm Thiên, dọc theo kinh mạch bí ẩn xuất hiện khi tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết chạy thẳng vào đan điền.

Người đó giống như A Đạo Phu có tu vi Kim Đan sơ kỳ, lẽ ra không đến nỗi không kịp phản ứng khi bị Lâm Thiên tấn công. Nhưng phút Lâm Thiên ra tay thì gã đã bị Nhiếp Hồn Nhãn khống chế linh hồn. Linh hồn bị kiềm chế, gã làm sao nhúc nhích được một li? Đành ngoan ngoãn bị Lâm Thiên vỗ trúng ngực mất mạng.

Chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, Lâm Thiên dựa vào thuật nhiếp hồn có thể trực tiếp hút hồn gã ra, không cần thêm một chưởng. Nhưng mới xảy ra chuyện chết người, gã và người trong tòa thành chết có dấu hiệu chết giống y nhau sẽ ngộ nhận Lâm Thiên là hung thủ, còn lâu hắn mới làm việc ngốc vậy. Thêm một chưởng rất dễ dàng, còn ai nói được người này chết vì linh hồn bị cướp đi?

Lâm Thiên tức giận giết người, đám người bao vây hắn không kiềm được thụt lùi vài bước, lòng háo sắc tan biến nhiều.

– Ngươi... Ngươi giết hắn!

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Cút cho ta, nếu không các ngươi đều có chung kết cuộc!

Theo ý tưởng của Lâm Thiên thì đám người này dám nhìn Chu Dao bằng ánh mắt đó đều đáng chết. Nhưng chuyện đời không đơn giản, Lâm Thiên đứng đây không chỉ đại biểu cá nhân hắn còn có Long tổ, Trung Quốc. Người bị giết là người Mỹ, giết thì thôi, dù sao Lâm Thiên còn giết Siêu Nhân, đã hoàn toàn đắc tội nước Mỹ. Nhưng tạm thời không thể giết nhiều, đám người này đến từ mỗi thế lực, nếu giết hết là hoàn toàn đắc tội các thế lực lớn, cho họ có lý do hợp tác tấn công Trung Quốc.

Tuy hiện tại Lâm Thiên khá mạnh, hắn tự tin không sợ bất cứ cường giả nào trên Trái Đất nhưng còn chưa đến mức một mình bảo vệ cả quốc gia. Nếu Lâm Thiên gây họa lớn thì dân chúng Trung Quốc bình thường sẽ xui xẻo. Lâm Thiên sẽ không làm chuyện mang đến tai họa cho nhân dân cả nước.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:

– Đừng để ta bắt được cơ hội, ngoài sáng không đối phó được các ngươi thì ngầm ra tay vậy!

Đám cao thủ siêu lợi hại trong mắt người thường giờ xám xịt chạy mất dép. Không ai quan tâm A Đạo Phu, trong đám người không có người Mỹ, bọn họ không ai muốn ở lại vì A Đạo Phu, đối đầu với cao thủ khủng khiếp có thể một chưởng đánh chết Kim Đan sơ kỳ như Lâm Thiên.

Nguyệt Vũ khen:

– Lâm cố vấn thật lợi hại.

Nguyệt Vũ hỏi:

– Hình Thiên vẫn chưa thắng, Lâm cố vấn nói xem hắn và A Đạo Phu ai sẽ thắng?

Lâm Thiên nhìn Nguyệt Vũ, mỉm cười nói:

– Nguyệt Vũ quan tâm quá mức rồi, không thì với thực lực của Nguyệt Vũ sao không nhìn ra ai trong bọn họ thắng? Hình Thiên sẽ thắng trong vòng mười phút.

Nguyệt Vũ đỏ mặt nói:

– Ta đâu có quan tâm hắn.

Lâm Thiên nói:

– Ha ha ha! Cái này thì trong lòng Nguyệt Vũ tự hiểu. Hình Thiên là khúc gỗ, nếu Nguyệt Vũ muốn bên hắn thì phải chủ động mới được. Hình như bây giờ đang thịnh hành nữ theo nam, ha ha, tốt lắm. Thôi, Nguyệt Vũ và Dao nhi từ từ xem đi, ta vào trong xe ngồi một lúc.

Nguyệt Vũ căng thẳng hỏi:

– Lâm cố vấn bị thương?

Lâm Thiên cười lắc đầu nói:

– Bằng vào bọn họ sao làm ta bị thương được, mới rồi có chút cảm ngộ nên vào trong xe tiêu hóa.

Nghe Lâm Thiên nói vậy Nguyệt Vũ yên lòng, giương mắt nhìn A Đạo Phu và Hình Thiên đánh nhau cách mấy chục thước.

Lâm Thiên vào trong xe ngồi, nhắm mắt lại, tinh thần tập trung vào đan điền.

Trong đan điền, quả cầu ánh sáng linh hồn mới bị Lâm Thiên hút vào đang lơ lửng bên trên nguyên. Quả cầu ánh sáng linh hồn rực cháy hồn hỏa màu đỏ thẫm.

Tinh thần lực của Lâm Thiên vừa chạm vào quả cầu ánh sáng linh hồn thì một ý thức truyền đến:

– Đừng giết ta, đừng giết ta!

Lâm Thiên truyền ý thức qua:

– Ngươi đáng chết!

Lòng Lâm Thiên máy động, hồn hỏa màu đỏ trướng lên, quả cầu ánh sáng linh hồn bị cuốn vào ngọn lửa. Trong hồn hỏa, quả cầu ánh sáng linh hồn rung bần bật nhưng giây sau không nhúc nhích, ý thức bên trong đã bị hồn hỏa xóa bỏ. Hồn hỏa đốt cháy, quả cầu ánh sáng rút nhỏ dần đến khi còn cỡ trái bóng bàn thì đã thành màu đỏ như hồn hỏa. Quả cầu ánh sáng nhỏ màu đỏ không teo nữa, Lâm Thiên biết linh hồn đã bị luyện hóa xong.

Ý niệm của Lâm Thiên là khống chế quả cầu ánh sáng màu đỏ nhỏ ra khỏi đan điền dọc theo kinh mạch bí ẩn vào thức hải.

Trong thức hải đã có hai trái hồn lực màu đỏ đường kính nửa thước, giờ quả cầu ánh sáng đỏ nhỏ cỡ bóng bàn vừa tiến vào liền bị hai trái hồn lực đỏ bắn ra tia hồn lực màu đỏ nối với quả cầu ánh sáng đỏ nhỏ. Lâm Thiên biết đây là hồn lực của hắn hoàn toàn đồng hóa quả cầu ánh sáng đỏ nhỏ, quả cầu ánh sáng cực kỳ nhỏ, chỉ chớp mắt đã hoàn thành đồng hóa. Quả cầu ánh sáng đỏ nhỏ cỡ bóng bàn và hai trái hồn lực màu đỏ đường kính nửa thước cấu thành một hình tam giác.

Lâm Thiên mừng rỡ:

– Ủa? Thì ra ta đã đến giới hạn từ hai trái hồn lực thành ba trái sao?

Lâm Thiên không ngờ hấp thu linh hồn một người, choáng chốc từ hai tăng lên ba cái, tuy trái hồn lực thứ ba không thể so sánh với hai cái khác.

Nếu không phải hai trái hồn lực đều đến cực hạn dung nạp hồn lực, có hồn lực vào không gian ý thức sẽ bị trái hồn lực chưa đầy trực tiếp hấp thu lớn mạnh bản thân. Hai trái hồn lực không hấp thu thêm hồn lực chứng minh chúng nó đã tràn đầy.

– Luyện hóa thật là triệt để, một quả cầu ánh sáng nhỏ được đến bao nhiêu năng lực mới tới đường kính nửa thước đây?

Lâm Thiên thầm thở dài:

– Tiểu Linh, hỏi một câu, ta luyện hóa linh hồn thế này có xảy ra vấn đề gì không? Ví dụ địa phủ tìm ta tính sổ hay chọc vào nhân quả?

Tiểu Linh đáp:

– Chủ nhân yên tâm, lão chủ nhân sáng tạo ra công pháp làm sao xảy ra vấn đề được. Chỉ có linh hồn vào địa phủ thì địa phủ mới quản lý, cũng không quá nghiêm ngặt. Linh hồn không vào địa phủ thì chủ nhân cho rằng địa phủ có lực lượng lớn chừng nào mà lo được nhiều vậy?

– Nhân quả, hi hi, chủ nhân, lão chủ nhân đã từng nói hoàn toàn diệt linh hồn của đối phương tương đương chém nhân quả. Đối phương không có cơ hội đầu thai thì còn nhân quả gì nữa? Ngược lại chủ nhân tha cho linh hồn vừa rồi mới kết nhân quả, chủ nhân thả hắn là nhân, sau này hắn tìm chủ nhân trả thù hoặc hại người xung quanh chủ nhân là quả.

– Chủ nhân vừa rồi hấp thu tinh hoa linh hồn của hắn chắc đã có năng lực của hắn?

Lâm Thiên nói:

– Đương nhiên, tên kia là dị năng giả hỏa hệ, bây giờ ta có thể sử dụng dị năng hỏa hệ. Đáng tiếc dị năng hỏa hệ chỉ có thể đến trình độ ngang bằng tên kia, dị năng hỏa hệ cấp S không có nhiều tác dụng, bình thường đốt chút lửa còn được.

Nếu người bị Lâm Thiên hấp thu linh hồn biết hắn đánh giá năng lực của mình như vậy chắc sẽ tức giận sống lại.

Thực lực lại tăng lên một chút, Lâm Thiên mở mắt ra, lúc này mới qua ba, bốn phút.

Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, Hỏa Đế xuất hiện cách 50km, đang nhanh chóng sang bên này, ước chừng hai phút là tới.

Người Lâm Thiên run lên, hắn vội xuống xe.

Nguyệt Vũ hỏi:

– Lâm cố vấn, có chuyện gì vậy?

Nguyệt Vũ thầm nhủ kỳ lạ, Lâm Thiên mới vào xe ba, bốn phút đã đi ra. Chu Dao khó hiểu nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên khẽ nói:

– Hỏa Đế đến!

– Hình Thiên, tăng tốc xử lý hắn!

Lâm Thiên truyền âm cho Hình Thiên:

– Hỏa Đế đến rồi!

Hình Thiên nghe Lâm Thiên truyền âm nhưng không hề sợ, sát ý càng mãnh liệt hơn. Mũi đao đen bắn ra đao quang dài cả trượng công kích A Đạo Phu.

A Đạo Phu bị Hình Thiên đột nhiên bạo tăng thực lực giật nảy mình, nhưng gã hiểu ngay Hình Thiên sử dụng mật pháp gì đó, thông qua tổn hại bản thân đổi lấy thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn.

– Hình Thiên, đồ điên!

A Đạo Phu hét to một tiếng:

– Coi như ngươi thắng, ta nhận thua!

A Đạo Phu tăng nhanh tốc độ muốn thoát khỏi Hình Thiên công kích.

Hình Thiên quát to:

– Chết cho ta!

Hình Thiên ngưng tụ sát khí như mũi tên nhọn bắn vào não A Đạo Phu. Bị sát khí của Hình Thiên ảnh hưởng, tuy A Đạo Phu làm động tác né nhưng không hoàn toàn thoát khỏi đao chiêu, một cánh tay trái bị cắt lìa.

Cánh tay trái bay khỏi cơ thể bị Hình Thiên một đao chấn nát bấy.

A Đạo Phu bùng nổ tốc độ lùi ra ba mươi thước, chửi ầm lên:

– Hình Thiên, cái tên khốn này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui