Tinh Hà Đại Đế

Sau khi chiến hạm lớn của loài người bay đi, rất nhiều học sinh trong lòng đều nảy sinh cảm xúc bối rối. Suy nghĩ của Giang Ly rất nhạy cảm, lập tức cũng cảm giác được tình cảnh tứ cố vô thân hiện tại, rất dễ nảy sinh cảm giác khủng hoảng, sợ hãi.

Đây cũng là một hình thức thí luyện của quân đội.

Rất nhiều học sinh theo bản năng tụ tập với nhau thành nhóm, đi cùng nhau.

Trong một chốc lát, Giang Ly cũng cảm giác được một ánh mắt nguy hiểm đánh úp về phía mình.

Là Giang Lưu.

Ánh mắt của Giang Lưu, tràn đầy sát khí, lạnh lùng mà dữ dằn, rõ ràng là dấu hiệu báo trước y sẽ hạ độc thủ với hắn.

Trên Khúc Ba Tinh, không có pháp luật, hoàn toàn là cá lớn nuốt cá bé một cách trắng trợn, Giang Lưu không giết hắn mới là lạ. Dù sao trong kỳ thí luyện này, chết vài người, thậm chí mấy trăm người cũng là chuyện rất bình thường.

Chính phủ chính là muốn chọn cường giả, khiến các học sinh cảm ngộ trong sinh tử từ đó mà đào tạo ra những cường giả chân chính.

Không có cường giả nào tạo nên từ trong nhà kính cả.

- Giang Ly, làm sao bây giờ?

Lạc Hàm và Tuyết Linh hai người nhanh chóng dựa vào hướng Giang Ly.

- Chúng ta muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải rời xa những đám người này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Giang Ly sớm cảm nhận được sát ý của Giang Lưu, vì thế lập tức phải rời đi.

Vị trí hiện tại mà bọn họ đang đứng là một rừng rậm nguyên thủy, mênh mông bát ngát, cây cối cao lớn, những cây cao mấy ngàn mét chỗ nào cũng có, so với trên Địa Cầu còn tươi tốt hơn nhiều.

Hơn nữa có một vài côn trùng nhỏ, thực vật các loại, cũng hoàn toàn khác trên Địa Cầu.

Những hiểu biết trên Địa Cầu căn bản không thể dùng được trên tinh cầu này.

- Giang Ly!

Đúng lúc này, Giang Lưu chậm rãi đi tới, trên mặt hiện rõ thần sắc nắm chắc tất cả: - Không ngờ mày cũng tham gia lần thí luyện này? Thật tốt quá, trên Khúc Ba Tinh này, không có pháp luật của nhân loại tồn tại, trong một trăm ngày, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cứ giãy dụa đi, thống khổ mà tìm kiếm đường sống đi, tao thích nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mày.

- Giang thiếu gia, xảy ra chuyện gì? Cậu và hắn từng có quan hệ với nhau? Lúc này, người đứng thứ đầu của trường Trung học thành Kinh Hoa, Vu Mộ Hoa đi tới, y chú ý tới động tĩnh của Giang Lưu từng giây từng phút.

- Thằng đó còn chưa xứng là từng có quan hệ với mình, chẳng qua cũng chỉ là một thằng tạp chủng nhỏ nhoi mà thôi! Căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này. Giang Lưu khinh thường cười cười: - Vu Mộ Hoa, lần này thí luyện chết mấy người không có vấn đề gì chứ?

- Hoàn toàn không có vấn đề gì. Vu Mộ Hoa cũng nhìn Giang Ly, khóe miệng lạnh lùng mỉm cười: - Thí luyện làm sao không chết người được? Thành Kinh Hoa chúng tôi mỗi học kỳ đều tổ chức mười lần thí luyện sinh tử, mỗi lần cũng loại đi được mấy người.

- Nếu đã như vậy, ngay tại chỗ này tôi sẽ giết hắn vậy.

Giang Lưu đứng chắp tay, nhìn chằm chằm vào Giang Ly, trong ánh mắt hiển hiện nụ cười tàn nhẫn.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt gã đã ra tay.

Một quyền đánh tới, không khí bốn phía cũng tản ra.

Quỷ Thần Quyền! Quỷ Thần Địa Ngục.

Một chiêu này quyền phong như ngục, hơi động đậy một chút, dường như rất nhiều ác quỷ địa ngục cùng xuất hiện. Người có ý chí tinh thần hơi yếu một chút, đều sẽ nảy sinh ảo giác, sợ tới mức đái ra quần.

Đây là điểm kỳ diệu của võ học cấp độ B, minh tưởng phối hợp với quyền pháp, mờ ảo, một quyền như thần. Kẻ địch lại sẽ nảy sinh ảo giác tinh thần, quyền phong còn chưa đến, ý chí đã hoàn toàn sụp đổ.

Giang Lưu là nhân vật cấp độ nào?

Sinh mệnh lực mạnh mẽ, ý chí bản thân cũng rất sắc bén, công kích đột ngột, quả thật giống như một cỗ máy hình người cao lớn. Mặt đất rung chuyển, nứt nẻ ra, rất nhiều tảng đá bị tung lên, nhằm ngay Giang Ly mà xông đến.

- Lôi!

Một tiếng của Giang Ly vang lên, không hoảng hốt không bấn loạn, công kích đối diện, cơ bản không hề né tránh. Đại Đế Lôi Ấn và những kinh nghiệm võ học trong cơ thể hắn dường như được hòa làm một, quả thật từ trong động tác của Giang Ly cũng nhìn thấy rất nhiều thay đổi. Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như Trường Giang Hoàng Hà, tiếng sấm phát ra cũng chấn động vô địch.

Hai tay hắn không ngừng biến hóa các loại thủ thế, giống như tia chớp đang nở rộ, thanh âm truyền tới tai của những người đang đứng xung quanh, ai nấy đều có một cảm giác khí huyết sôi trào, sắp hôn mê đi.

Ầm ầm!

Tay của hai người đụng vào nhau, Giang Lưu lui về phía sau mấy bước, còn Giang Ly lại rút lui, thân hình lóe lên, chớp nhoáng như rắn, lại một lần nữa tấn công tới, tốc độ nhanh tới mức không thể tin nổi. Hơn nữa trong lúc tiến lùi, hít thở hồi khí, thân hình hơi chấn động, thể lực đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa lại còn mãnh liệt hơn.

- Ồ? Kỹ xảo chiến đấu này, sinh mệnh lực này!

Vu Mộ Hoa và những cao thủ học sinh của Kinh Hoa Thành nhìn lần giao thủ này, biến sắc: - Sinh mệnh lực của hắn dường như đã đạt đến 1.4, hơn nữa kỹ năng chiến đấu lại vô cùng kỳ diệu. Vừa rồi hắn một tiến một lùi, thu hồi khí ngay trong lúc chiến đấu, hóa giải được lực va chạm, mượn quyền thế của Giang Lưu để tiến hành đòn phản kích. Đây không phải năng lực cơ thể, mà chính là kinh nghiệm chiến đấu!

Giang Lưu vừa động thủ, tất cả những học sinh có mặt đều tụ tập lại để xem.

Lúc này, ai ai cũng biết Giang Lưu là một nhân vật lớn, một đại thiếu gia của Tập đoàn Nhật Nguyệt, có thể nói là thế gia đời thứ hai, thực lực rất mạnh, nhưng quả nhiên lại có người có thể đấu lại y?

Rốt cuộc là ai?

- Lôi! Lúc ày, Giang Ly, không hề sợ hãi, hoàn toàn đắm chìm trong những kinh nghiệm chiến đấu có được trong giấc mơ. Lấy Đại Đế Lôi Ấn làm căn cơ, hắn tiến lùi tự nhiên, ra tay như chớp, cuối cùng sinh mệnh lực cũng đột phá 1.4.

Ngày hôm đó, sinh mệnh lực của hắn đã đạt 1.3, sau đó lại điên cuồng tu luyện, lần này nhân lần bước nhảy Wormhole không biết vì sao, viên đá trắng lại hấp thu được một phần năng lượng của bước nhảy Wormhole lại khiến hắn có được trí nhớ một đời của xác khô ở cống thoát nước. Những năng lượng xuất hiện, lại âm thầm thay đổi thân thể hắn, cuối cùng khiến sinh mệnh lực của hắn lên một cấp độ mới.

Thậm chí, hắn cảm giác được viên đá trắng đã xảy ra sự thay đổi kỳ diệu.

Cụ thể là thay đổi như thế nào, hắn cũng không thể phỏng đoán được, sau này còn phải cẩn thận nghiên cứu.

Nhưng loại thay đổi này, khiến cho sinh mệnh lực và tu vi tâm linh của hắn đều có chút tiến bộ, cho nên bây giờ đối mặt với Giang Lưu cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Sinh mệnh lực của Giang Lưu đã đạt đến 1.5, vẫn còn mạnh hơn hắn.

Nhưng hắn lợi dụng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hoàn toàn có thể đối kháng được.

Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu quá quý giá, tuy bây giờ Giang Ly còn chưa thể hoàn toàn tìm hiểu hết được những trí nhớ về kinh nghiệm chiến đấu suốt cả đời của xác khô trong cống thoát nước, nhưng cho dù chỉ hiểu ra một phần, cũng đã rất lợi hại rồi.

Kinh nghiệm chiến đấu này so với kinh nghiệm hắn vốn có, quả thực quý giá gấp trăm lần. Cho dù là chiêu thức gì tới tay hắn, đều có một loại cảm giác lý giải vô cùng thần kỳ.

Lúc này, hắn có thể nhìn ra, kinh nghiệm chiến đấu của Giang Lưu vẫn còn có chút vụng về.

Cho nên Đại Đế Lôi Ấn của hắn thi triển ra, có thể bù lại được sự thiếu hụt của sinh mệnh lực.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng vang lớn, hai người lại chạm vào nhau.

Thân hình Giang Ly chớp nhoáng như thân hình một con rắn, hoàn toàn có thể hóa giải được lực va chạm với Giang Lưu, sau đó tiến hành phản kích.

- Đáng chết! Giang Lưu vốn nghĩ rằng chỉ cần hai ba chiêu là có thể hạ gục Giang Ly, nhưng không ngờ dùng liên tục mấy chiêu, đối phương vẫn còn vô cùng lưu loát. Hơn nữa mỗi lần phản kích lại vô cùng linh hoạt sắc bén, điều này khiến y có chút mất mặt.

Lập tức, trong đôi mắt y, ánh mắt sắc lạnh, lại hét lớn, lực quyền lại càng thêm hung hãn: - Mày cảm thấy rất vinh hạnh vì có thể khiến tao tiến vào ngủ say giai đoạn ba! Thi triển ra mấy chiêu cuối cùng của Quỷ Thần Quyền.

Hai đấm y tách ra, hít một hơi thật dài, lập tức khí lưu trong cơ thể lớn thêm một vòng khiến thân hình y trở nên cao lớn hơn; y hơi bước lên trước đã di chuyển hơn mười mét, một bước đã tới.

Rống!

Tiếng thét chói tai từ thân hình y truyền ra, quyền kình của y tăng lên gấp đôi, hơn nữa động tác càng lúc càng nhanh, quyền pháp linh hoạt sắc bén như rìu lớn khai sơn, mỗi quyền mỗi cước mang theo tiếng gió vù vù, vô cùng bén nhọn.

Giang Ly nổi giận, gầm lên một tiếng cũng tiến vào ngủ say giai đoạn thứ ba, Mộng Nhập Thần Lực.

Hắn như lang như hổ, hổ nhảy sói chạy, thân thể co dãn, khớp xương kêu "răng rắc", tận sâu bên trong cơ thể Đại Đế Lôi Ấn huyền bí cùng thần lôi trong tâm linh hòa hợp phát động.

Một chưởng đánh ra.

Như tia chớp vạch giữa trời quang, trực tiếp cắt lên những điểm yếu trên bàn tay kim loại của Giang Lưu.

ẦM

Quyền kình Giang Lưu trào dâng mà ra.

Hai người lại đụng nhau một lần nữa.

Lúc này, Giang Lưu bị đẩy lùi về sau ba bước, đồng thời Giang Ly cũng lui về sau ba bước.

Cư nhiên hai bên ngang tay.

- WTH? Không ngờ sức chiến đấu của hắn ngang với Giang Lưu? Cái quái gì thế này?

- Thực lực tên nhóc này mạnh vậy? Một vài học sinh thành Kinh Hoa khó tin, thực lực Giang Lưu bọn họ đều biết, có thể nói sâu không lường được.

- Tiến bộ nhanh như vậy sao? Giang Lưu cũng không tiếp tục ra tay, ánh mắt càng thêm ác độc, sắc bén; y tụ lực, sử dụng một phương pháp hô hấp đặc biệt chữa trị nội tạc, khiến cho thể năng có thể bùng nổ đến cực hạn.

Mà trong lòng Giang Ly là một sự bình tĩnh.

Kinh nghiệm chiến đấu của hắn càng ngày càng phong phú, đối mặt với đối thủ hùng mạnh như Giang Lưu hắn không sợ chút nào, cảm thấy có thể đánh một trận.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, mặt đất rung lên, xa xa rừng rậm nguyên thủy dường như có dã thú xuất hiện.

- Không tốt là thú triều!

- Là Thiết Giáp Thú!

- Chúng ta tản ra nhanh!

Có một vài học sinh mạnh mẽ nhảy lên đại thụ, liền nhìn phía xa dã thú vô tận đang cuồn cuồn chảy tới đây, trên đường mọi thứ bị giẫm đạp, cây cối bị húc đổ.

Những dã thú kia chính là Thiết Giáp Thú, tính cách hung mãnh, kết thành bầy đàn, lân phiến như thiết giáp hơn nữa tốc độ rất nhanh, có thể nhảy lăng không mà lướt đi, một khi lạc vào trong bầy chỉ có con đường chết.

Vấn đề mấu chốt là bọn Thiết Giáp Thú có trí khôn, hiểu được cách săn bắn, bao vây tiêu diệt, một ít trí khôn của loài người trước mặt chúng dường như chả có ích gì.

Các học sinh bắt đầu rối loạn.

Học sinh các trường tụ lại với nhau thành các nhóm nhỏ chạy trốn tứ phía, tránh lâm vào trong thú triều.

Thân hình Giang Ly mạnh mẽ lui lại: - Lạc Hàm, Tuyết Linh mau chạy khỏi đây, tránh đường đi của thú triều. Lúc này hắn mặc kệ việc đánh đấm với Giang Lưu.

- Đáng chết! Giang Lưu đang muốn truy kích lại bị Vu Mộ Hoa kéo lại: - Giang thiếu gia, chúng ta tránh né trước đã nếu không lâm vào thú triều chỉ có nước chết, về sau còn có cơ hội đối phó thằng nhóc đó.

- Ha ha, vậy để nó sống lâu thêm chút nữa.

Giang Lưu cười lạnh cũng đi theo nhóm người thành Kinh Hoa rời khỏi nơi này.

Không đầy ba mươi giây sau.

Đàn Thiết Giáp Thú như nước lũ cuồn cuộn đống xuống nơi này; chỉ thấy trên mặt đất chi chít Thiết Giáp Thú; mỗi con Thiết Giáp Thú mạnh mẽ nhảy lên không, triển khai lân phiến lướt đi trên không vài chục mét, đụng phải cây cối khiến chúng liên hoàn bị đổ xuống.

Giang Ly, Lạc Hàm, Tuyết Linh ba người đã đi sâu vào rừng, phía sau có vài chục con Thiết Giáp Thú đuổi theo bọn họ.

Chỉ cần bị Thiết Giáp Thú va chạm một chút liền biến thành bánh thịt.

Lúc trước, Giang Ly đánh chết một con Thiết Giáp Thú trong thí luyện quân sự, là dựa vào áo giáp nặng nề nặng hơn sáu trăm cân, bây giờ tay không tấc sắt tuyệt đối không thể để bị bao vây.

Hơn nữa, lực công kích một con Thiết Giáp Thú và hai con hoàn toàn khác.

Hai con có thể tiến hành vây đánh, tấn công chớp nhoáng.

Hơn mười con, vậy đơn giản chính là một đại quân cơ giáp nho nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui