Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc
 
“A mẫu, nữ nhi có chuyện muốn nói.” Thiếu Thương nghiêm túc hiếm có. Trình Thiếu Cung trong lòng nhảy dựng vô cớ, trực giác nói cho hắn biết muội muội sinh đôi há mồm là sẽ ra chuyện lớn.
Tiêu phu nhân nói: “Nói đi.”
Thiếu Thương cười trong lòng, hơi hơi nghiêng đi người nói: “Liên Phòng, ngươi lại đây. Ngươi cũng biết ngươi sai ở đâu rồi chứ?”
Liên Phòng quỳ lết lại, khóc ròng nói: “… Là, là nô tỳ tự chủ trương…”
“Thật ra thì ta rất thích tự chủ trương.” Thiếu Thương cười nói, mọi người ngồi đó trợn mắt há mồm. Trong lòng Tiêu phu nhân sinh ra ghét bỏ, cuộc đời nàng không thích nhất loại nói năng ngọt xớt này.
“Tự chủ trương còn phải xem tự chủ trương cái gì. Những người chỉ biết nghe một câu làm một câu, chẳng phải là đầu gỗ à.” Thiếu Thương từ từ nói tiếp, theo cách nói của thời đại kia của nàng, cái này gọi là tính năng động chủ quan. Nhưng Liên Phòng lại nghe đến choáng váng.
“Ví dụ như ta bảo ngươi đi chợ phía đông mua tương chao…”
Trình Thiếu Cung không nhịn được chen vào: “Chợ phía đông không bán tương chao.”
“Thiếu Cung!”
“Thiếu Cung im miệng!”
- Tiêu phu nhân cùng Trình Vịnh đồng thời quát lớn! Tang Thị muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Thiếu Thương không để ý tới bọn họ, cười cười tiếp tục nói: “Ví dụ như ta bảo ngươi đi mua tương chao, chuyện này ngươi có thể tự chủ trương mà - đi con đường nào, đi cửa hàng nào, mua loại tương nào ngươi cho là ngon, thậm chí như Tam công tử nói, ngươi phát hiện chợ phía đông không có tương chao, chẳng lẽ tay không trở về nói với ta à. Chỗ này không bán thì ngươi tìm đến chỗ khác bán. Những cái này ngươi đều có thể tự chủ trương. Vậy cái gì không thể tự chủ trương? Mua không được tương, ngươi không thể lấy lý do qua loa với ta được, ngươi không thể đổ nửa bình tương của ta cho người khác, càng không thể quyết định ta có cần mua tương chao hay không. Ngươi hiểu rõ chưa?” Theo cách nói ở thời đại kia của nàng, cái này gọi là phát huy tính năng động chủ quan.
Liên Phòng ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, mắt rưng rưng lớn tiếng nói: “Về sau nô tỳ nhất định mua tương chao cho tốt… À không, là hầu hạ tiểu thư, hầu hạ tiểu thư cho tốt…!”
Tang Thị giấu mặt vào hai tay áo cười trộm, quả thật buồn cười. Khóe miệng Tiêu phu nhân co rút, cố nén không vui; Thanh Thung phu nhân cố gắng đè cho bằng khóe miệng đang cong lên, ngồi quỳ ở sau lưng Tiêu phu nhân vuốt lưng cho nàng bớt tức.
Trình Ương cũng choáng váng, cả đầu đều là ‘tương chao’ đang đảo quanh, đến nay cũng chưa hiểu nổi lời Thiếu Thương nói; Xương Bồ tiếp tục cúi đầu giả ngu, sắc mặt phó mẫu kia cũng đã không được đẹp cho lắm; ba huynh đệ Trình Vịnh ở đối diện lại có chút ý cười.
Trong lòng Liên Phòng cảm kích, trán đập vào sàn nhà tạo ra tiếng ‘cộp cộp’, Thiếu Thương vội ngăn nàng ta lại, chụp vai nàng ta cười nói: “Ta thích người thông minh. Nhưng mà ngươi phải học được khi nào nên thông minh, khi nào không nên thông minh. Lúc về tự ngươi đi đến chỗ Thanh di lãnh phạt đi. Ta chưa từng phạt người, cũng không biết nên phạt thế nào mới thích hợp.”

Tiểu nữ sinh còn chưa tốt nghiệp cấp hai, rèn luyện còn chưa đủ đó. Thiếu Thương phất tay ý bảo nàng ta lui ra, Liên Phòng nức nở quỳ đến bên cửa hiên lại dập đầu mới lui ra ngoài. Thiếu Thương xoay người, vẫy tay về phía sau Trình Ương: “Xương Bồ, ngươi lại đây. Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Xương Bồ làm như sợ hãi không nhỏ, nơm nớp lo sợ dịch qua , dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.
Trong lòng ba huynh đệ không hài lòng. Tuy bọn họ tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ đi theo phụ mẫu rèn luyện, gặp qua hung đồ tàn nhẫn, thẩm vấn qua mật thám gian xảo, thậm chí xa xa ở trong quân đánh trận cùng phụ thân. Tỳ nữ có thể nhấc lên sóng gió lớn như vậy sao có thể đơn giản, cần gì phải làm bộ làm tịch. Hơn nữa phó mẫu kia là một người gan lớn lại nhanh miệng, một người giả ngu giả ngơ, Cát gia thật ra đưa tới một đôi trợ giúp rất tốt.
Nếu bọn họ ngay cả chút làm ra vẻ này cũng nhìn không ra thì uổng công Tiêu phu nhân dạy dỗ mười mấy năm!
“Xương Bồ, ta hỏi ngươi.” Thiếu Thương cười tủm tỉm nói: “Liên Phòng thấy đường tỷ không ở đó nên muốn dọn án thư trở về, ngươi ngăn cản nàng ta. Nhưng mà Liên Phòng mang theo vài nô tỳ khỏe mạnh, một mình ngươi không ngăn được các nàng, cho nên ngươi kêu mười mấy tỷ muội tới bao vây các nàng. Lúc ấy, ngươi nói thế nào với những tỷ muội kia? Là nói ‘Đừng để các nàng dọn án thư Trưởng công tử tặng Tứ nương tử đi’, hay là ‘Các nàng muốn cướp án thư của tiểu thư chúng ta, mau ngăn các nàng lại’.”
Trong lòng phó mẫu kia trầm xuống, thầm kêu ‘thật là lợi hại’, một câu đã hỏi tới chỗ then chốt.
“Ta, ta…” Lần này Xương Bồ không giả ngu mà là thật không biết nên trả lời như thế nào.
Thiếu Thương thu nụ cười lại, lạnh lùng nói: “Việc nhỏ không quan trọng như vậy mà lại kinh động đến tất cả chủ gia, nói đến cùng, còn không phải là a mẫu cho rằng ta đoạt án thư của đường tỷ à. Lúc đó nếu có một người đứng ra nói một tiếng ‘Hiểu lầm’, không phải là chuyện gì cũng đều không có à? Xương Bồ, ngươi té xỉu không thể nói tình hình thực tế, vậy mười mấy tỷ muội vây quanh Liên Phòng đánh nhau kia cũng không té xỉu. Các nàng là không biết chi tiết bị ngươi lừa dối, hay là các nàng biết mà không báo để kệ chủ gia hiểu lầm!”
Tiêu phu nhân nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.
Bằng vào sự khôn khéo của nàng, sao có thể không nhìn ra phó mẫu cùng tỳ nữ bên cạnh Trình Ương rất là không ổn, chỉ là lúc này không tiện phát tác, Cát Thị mới vừa bị đuổi đi, liên lụy con trai con gái mất thể diện, Trình Ương gần đây mới vừa học chưởng sự, mới lập chút uy tín, nàng định trước mắt cho dù thế nào cũng muốn cho Trình Ương chút thể diện, lúc nào lại thu thập này hai nô tài điêu toa này.
“Lấy một cái án thư làm ly gián tình cảm cốt nhục. Cái tội này hoặc là ngươi gánh, hoặc là mười mấy nô tỳ kia gánh. Ngươi chọn lựa một cái đi.” Thiếu Thương lẳng lặng nhìn nàng ta.
Mồ hôi Xương Bồ chảy ròng ròng, một chữ cũng nói không nên lời, trong lòng biết tội danh này cũng không phải là bốn chữ nhẹ nhàng ‘tự chủ trương’ là có thể hàm hồ cho qua.
Sắc mặt Trình Ương trắng bệch, sợ hãi hô: “Không, không phải, sẽ không… Cái này làm sao có thể…” Nàng ta hoàn toàn rối loạn, tâm loạn như ma, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
Tang Thị cúi đầu cười nhẹ, Thanh Thung phu nhân nghe đến ngây người, bất tri giác ngừng tay vuốt lưng cho Tiêu phu nhân. Ba huynh đệ Trình gia nhìn ấu muội nhà mình biểu tình tự nhiên, lại đối lập với dáng vẻ hoảng loạn của Trình Ương, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một sự kiêu ngạo.
Tiêu phu nhân âm thầm thở dài, nếu luận lanh lợi cơ biến, một trăm Ương Ương cũng kém Niệu Niệu, chuyện hôm nay đột nhiên xảy ra, nghĩ đến trước đó Niệu Niệu cũng không biết gì, nhưng chỉ một thời gian ngắn ngủi, nàng đã suy nghĩ cẩn thận đến chỗ then chốt, cũng xoay ngược lại tình thế.
“Đừng hùng hổ doạ người.” Nàng trầm giọng nói: “Chính ngươi xử lý Liên Phòng, nô tỳ của Ương Ương để cho nó tự xử lý đi.”
“Được rồi, vậy nghe a mẫu.” Thiếu Thương không thể không cười.

Tiêu phu nhân không thích nhìn nhất là dáng vẻ khinh thường của nàng, không vui nói: “Nô tỳ sai lầm, dừng ở đây. Án thư chỉ là việc nhỏ, cho ai đều được. Tỷ muội các ngươi về sau còn cần hòa thuận, không thể sinh hiềm khích.”
Thiếu Thương cười hì hì gật đầu, hồn nhiên không để trong lòng, Trình Vịnh cùng Trình Thiếu Cung lại không thoải mái lắm, cho dù là Trình Tụng thường ngày tùy tiện cũng cảm thấy ngực ẩn ẩn khó chịu.
Vốn dĩ chuyện đã dừng ở đây, ai ngờ phó mẫu kia nghe xong Tiêu phu nhân nói, làm như được chỗ dựa, bỗng nhiên khóc lớn nói: “Đa tạ nữ quân nói chuyện cho tiểu thư chúng ta. Tiểu thư nhà chúng ta không thông tuệ như Tứ nương tử, miệng lưỡi không lanh lợi như Tứ nương tử, nàng là người thành thật, nữ quân ngài cũng đã biết. Vừa rồi lời kia của Tứ nương tử, ôi da, đừng nói là tự tiểu thư nhà ta nghĩ ra được, cho dù viết ra cho nàng đọc còn không được đó! Tứ nương tử có ba vị huynh trưởng ruột thịt chống lưng, đáng thương tiểu thư chúng ta yếu ớt, chỉ có một đệ đệ còn nhỏ nói còn chưa sõi! Chúng ta làm nô tỳ không khỏi sợ hãi, ngày ngày lo lắng có người ức hiếp tiểu thư của chúng ta, nơi chốn cậy mạnh muốn châm chọc, thứ gì Tứ nương tử có, chúng ta cảm thấy nhất định phải cho tiểu thư cũng có một phần, lúc này mới phạm phải sai lầm…!”
Thiếu Thương híp híp mắt, cảm thấy mình đánh giá cao lão bà này, vốn tưởng rằng khá thông minh, hóa ra là người không biết chuyển biến tốt là phải thu lại. Được, ngươi không chịu bỏ qua vậy thì không bỏ qua thôi.
Tang Thị bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng mở miệng: “Lão bà quê mùa này từ đâu ra, nói mấy lời ngôn cuồng gì vậy. ƯơngƯơng bị bắt nạt ở chỗ nào, ngươi đang chỉ trích cái gì! Huynh đệ Trình gia cốt nhục chí thân, vài chục năm thân thiết như một, cũng không phân bì nhau. Ngươi nói lời này là muốn châm ngòi cốt nhục Trình gia à? Là ai dạy ngươi, là Cát gia à? Ta phải hỏi bọn họ cho rõ mới được!”
Phó mẫu kia lập tức ngừng ngay tiếng khóc, bà ta lập tức hiểu được mình nói bậy, bà ta có thể nói Trình Ương thành thật ngu ngốc, dễ dàng bị tủi thân, nhưng trăm triệu lần không thể dính líu đến trên người vài vị công tử. Bà ta phản ứng cũng mau, vội vàng ra sức dập đầu nói mình nói sai rồi.
Tiêu phu nhân cũng nhíu mày, thầm nghĩ phó mẫu này nhất định không thể để lại. Sáu tuổi nàng đã bắt đầu quản gia, cái gì mà còn không biết. Mấy ngày nay nàng mang theo Ương Ương đi lại khắp nơi, nhóm nô bộc chỉ có càng thêm lấy lòng Ương Ương, sao có thể coi khinh, rõ ràng là phó mẫu này đang châm ngòi.
Trình Vịnh đứng dậy, nổi giận nói: “Tiện phụ! Dám nghị luận chủ gia thị phi! Người tới…”
“Được rồi!” Tiêu phu nhân ngắt lời: “Việc này dừng ở đây!”
Thiếu Thương chờ lúc lâu, chờ Tiêu phu nhân xử lý phó mẫu này, ai ngờ chờ được một câu như vậy. Trong lòng nàng cười tự giễu, thôi, vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
“A mẫu. Ngươi cảm thấy bà lão này nói đúng à?” Nàng nhàn nhạt nói.
Tiêu phu nhân có lòng muốn nhanh chóng kết thúc cục diện loạn cào cào này, quát lớn nói: “Các ngươi một đám không chịu dứt có phải không!”
“Đúng là đúng, sai là sai. Nếu bà lão này nói là đúng, vậy ta cùng các huynh trưởng chẳng phải thật sự chịu cái danh ức hiếp đường tỷ à, nếu là sai, mời a mẫu lập tức xử lý bà lão này, để rửa sạch lời đồn!” Thiếu Thương lẳng lặng nhìn Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân lần nữa bị nhục, đã là cực giận, lành lạnh nói: “Ngươi dám ngỗ nghịch!”
Lời vừa nói ra, Thanh Thung phu nhân bị dọa nhảy dựng đầu tiên, Tang Thị cũng sửng sốt nhìn về phía trưởng tẩu.
“A mẫu!” Trình Vịnh lớn tiếng nói. Ngỗ nghịch bất hiếu là tội danh nặng cỡ nào, một khi chứng thực, ấu muội sẽ vạn kiếp bất phục.

Trình Tụng không dám tin tưởng nhìn về phía Tiêu phu nhân, Trình Thiếu Cung cũng tràn đầy thất vọng, run giọng nói: “A mẫu, Thiếu Thương không phải nữ nhi của ngươi à. Bà lão này vừa mới nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngài đều không trừng trị, ngược lại phải nói nặng như vậy với Thiếu Thương?”
Tiêu phu nhân tự biết quá giận nói lỡ, xoay đầu đi, im lặng mà ngồi.
Thiếu Thương cười lạnh trong lòng.
Nơi thính đường cao rộng này, ngoài cửa là võ tì lưng đeo đao kiếm đứng trang nghiêm, hôm nay lúc nàng đang viết chữ, Tiêu phu nhân là phái võ tì cả người lạnh lùng như vậy không hỏi đầu đuôi bắt nàng tới, ngay cả A Trữ đều không được đi theo, hơn nữa vừa tới đã hùng hổ chất vấn. Tư thế tam đường hội thẩm như vậy, tiểu cô nương tầm thường sớm đã bị dọa hỏng rồi, rốt cuộc nàng là người nửa chân bước vào giang hồ, chị cả năm đó ở phòng bi-a đánh gãy ba cái gậy bi-a cũng không nháy mắt một cái, huống chi hôm nay!
Hiện giờ ở Trình gia, tuy nàng là đích nữ của gia chủ, nhưng tình cảnh cũng không lạc quan, hôm nay mà còn không đếm xỉa đến thì cả đời sẽ bị đè nặng đánh, vĩnh viễn sợ hãi rụt rè không lật được người, nàng cũng không phải là người có thể nén giận!
Thiếu Thương tâm ý đã định, quay đầu cười lạnh với phó mẫu kia, tàn nhẫn nói: “Lời ngươi vừa nói nếu để a phụ nghe thấy được, hắn từng đao từng đao lóc sống ngươi cũng được, ngươi tin không?” Nhắc tới Trình Thủy, phó mẫu kia run như cầy sấy.
“A mẫu không chịu trách cứ ngươi, ngươi biết là vì sao chứ. Không phải vì cái thứ ngu ngốc tự cho là thông minh ngươi, mà là vì thể diện của đường tỷ.” Thiếu Thương gằn từng chữ: “Ngươi cảm thấy các huynh trưởng bất công ta, không cần khổ sở, không phải có a mẫu bất công đường tỷ à.”
“Niệu Niệu!” Thanh Thung phu nhân cao giọng hô, trong mắt đều là kinh hoảng.
Mặt Tiêu phu nhân trầm như nước: “Để nàng nói.”
Trình Vịnh cảm thấy không tốt, muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi.
Chỉ nghe Thiếu Thương nói: “A mẫu vừa mới nói nô tỳ sai không nên để đến trên người tiểu thư. Ừm, lời này nói rất đúng. Cho nên, Liên Phòng mới đến bên người ta mấy chục ngày phạm sai lầm, a mẫu ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng rõ ràng, bắt ta tới dạy dỗ một lượt, dù sao chắc chắn là ta sai. Mà Xương Bồ làm bạn ở bên người đường tỷ hơn mười năm phạm sai lầm, đường tỷ một chút cũng không ngại. Ngươi nói, đây là vì cái gì?”
Phó mẫu kia há to miệng, không phát ra âm thanh; chẳng qua bà ta chỉ dính líu ba vị công tử, lẫn lộn một chút tiện thoát thân, ai ngờ Tứ nương tử này lại mạnh như vậy, trực tiếp kéo thân mẫu xuống nước.
“Đây là bởi vì a mẫu yêu thích đường tỷ nha.” Tay trái Thiếu Thương vỗ vào tay phải, cười lạnh băng: “A mẫu ta văn võ song toàn, thông minh thấu hiểu mạnh mẽ, đừng nói ba huynh trưởng cho dù 30 huynh trưởng thêm lên thì vẫn còn mạnh hơn nhiều. Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi, có a mẫu ta che chở, trong Trình phủ  này đảm bảo không có ai dám chọc vào mũi nhọn này!”
“Làm càn!” Tiêu phu nhân cố nén tức giận: “Ngươi đây là đang oán ta?”
Thiếu Thương quay đầu, nhàn nhạt cười: “A mẫu, chia cách mười năm, lần đầu tiên khi ngài nói chuyện với ta, đã bảo ta ‘Có chuyện nói thẳng, nói mấy lời giả tạo là có ý gì’, nữ nhi vẫn luôn nhớ kỹ, một chút không quên. Hiện giờ ngài cảm thấy nói thật không dễ nghe, muốn bảo nữ nhi nói láo?”
Tiêu phu nhân tức giận, nghiêm nghị đứng dậy, chỉ vào nàng mắng: “Cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi, người tới…”
Trình Vịnh biết mẫu thân muốn phát tác, vội nhào lên ôm chặt lấy hai chân nàng này, cầu xin: “Mẫu thân, đều là nhi tử không phải, là nhi tử suy nghĩ không chu toàn mới làm ra chuyện như vậy, chọc mẫu thân giận dữ, đều là nhi tử sai lầm! Niệu Niệu tuổi nhỏ, lại từ nhỏ không ai dạy dỗ, ngài đừng trách nàng!”
Tiêu phu nhân nghe nhi tử luôn mồm đều nói chuyện cho Thiếu Thương, lửa giận càng lớn, giận chó đánh mèo nói: “Ngươi biết là tốt! Lúc trước nếu ngươi đưa ra hai cái án thư, chẳng phải đều lớn…”
“Tam cái.” Ai ngờ Trình Thiếu Cung chợt lạnh lùng nói: “Cần ba cái án thư, Vĩ Vĩ cũng viết chữ. Trong lòng a mẫu chỉ có đường tỷ ngay cả Vĩ Vĩ cũng đã quên.”
Tiêu phu nhân ngây người, dừng giãy dụa hai chân, chỉ vào Trình Thiếu Cung, nói: “Ngươi…” Nhìn lại ánh mắt bất mãn của ba đứa con trai, trong lòng nàng chợt lạnh, lần đầu tiên trowng đời mấy đứa con trai đều phản đối mình, nàng chợt thấy bốn bề thụ địch.

Tang Thị vội ra hoà giải, cười nói: “Vĩ Vĩ mới viết mấy chữ, muốn án thư cái gì. Một chút chuyện nhà mà thôi, cần gì giương cung bạt kiếm.”
Trình Vịnh quỳ rạp xuống bên chân Tiêu phu nhân, liên tục dập đầu: “Đều là nhi tử không phải, a mẫu phạt ta đi.”
Tiêu phu nhân tức đến cả người phát run: “Được được, phải phạt ngươi, phải phạt ngươi…”
“Vì sao mẫu thân muốn phạt huynh trưởng?” Thiếu Thương đột nhiên nói.
Trình Vịnh đổ mồ hôi, quay đầu lại quát: “Ngươi đừng nói nữa!”
“Không, ta muốn nói.”
Thiếu Thương quỳ thẳng tắp, đầu vai mảnh khảnh như cánh bướm sắp vỡ vụn, ánh nắng sánh mờ xuyên qua cửa hiên chiếu vào người nàng giống như nàng sắp tan biến vào trong không trung. Khuôn mặt trắng như tuyết vẫn còn vẻ trẻ con không có chút máu, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói càng giống như được nhúng qua băng.
“Mẫu thân có thể phạt ta, nhưng không thể phạt huynh trưởng, bởi vì hắn chẳng sai chỗ nào cả.”
“Vì sao huynh trưởng chỉ cho mình ta án thư? Đó là bởi vì ta tầm thường không có học, trưởng huynh thương ta, mới đưa án thư mình thích cho ta, ngóng trông ta không cần nhụt chí, đọc sách cho tốt. Lại không phải hắn cố ý ra ngoài làm một cái án thư mới, quên mất đường tỷ. Huynh trưởng có gì sai?”
Trong thính đường im phăng phắc, không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng khóc dấm dứt của Trình Ương.
“A mẫu, hiện giờ ta mới có thể viết được hơn trăm chữ, đọc chưa được mười cuốn sách, còn đều là chút đồ của đứa nhỏ vỡ lòng. Đường tỷ thì sao, nên học nàng đều học, còn chưa học thì ngài đang dạy. A mẫu, nữ nhi năm nay mấy tuổi, ngài còn nhớ rõ không, sang năm ta đã cập kê rồi.”
Thanh Thung phu nhân cũng không biết hốc mắt mình đã ướt, nhưng mà nữ hài quỳ gối ở giữa kia một giọt nước mắt cũng không có, quật cường kiêu ngạo như vậy, chỉ cố gắng ưỡn sống lưng gầy yếu kia thẳng tắp. Đời này cho dù chuyện gì Thanh Thung đều đứng ở bên Tiêu phu nhân, nhưng lúc này, nàng ấy lại muốn đứng ở bên nữ hài kia.
“Có một cái bánh lúa mỳ không thể chia ra, trước mặt có hai người, một người sắp chết đói, một người lại đã chắc bụng bảy tám phần, a mẫu, ngài muốn đưa bánh cho ai? Hoặc là, ngài muốn nói với người sắp chết đói kia, vì để công bằng, ngươi chịu nhịn trước, chờ ta có hai cái bánh, lại cho các ngươi mỗi người một cái, được không?”
Trình Vịnh nghiêng đầu lau nước mắt, ngược sáng nhìn lại thân hình gầy yếu của ấu muội, nhất thời tim đau như cắt.
Tang Thị bình tĩnh nhìn Thiếu Thương. Chợt nhớ tới nhiều năm trước mình chính mắt gặp qua một trận chiến nho nhỏ, lúc ấy chủ quân đối phương đã chết, chỉ còn lại có vài tên quân tốt chiến đấu, nhưng bọn họ vẫn kiên cường không chịu hàng, ra sức dựng thẳng cờ hiệu rách nát lên cao. Sau lại toàn quân bọn họ bị diệt, tất cả chết trận, mặt trời lặn ánh chiều tà buông xuống, chỉ còn cán cờ gãy vẫn cắm nghiêng trên sườn núi.
Nàng ta cảm thấy Thiếu Thương giống như những tàn binh đó, trên người có một loại dũng cảm đơn độc, một loại rực rỡ làm cho lòng người giật mình.
“A mẫu, ngươi còn muốn phạt huynh trưởng sao? Hắn chưa từng sai.”
Thiếu Thương hơi nghiêng mặt, nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt trong khóe mắt ướt át, sau đó quay đầu lại, tươi cười xinh đẹp như cũ.
Trước mắt nàng hiện lên con đường đá xanh ướt dầm dề ở quê nhà kia, mùa đông phương Nam thật sự khó chịu hơn mùa đông ở phương Bắc, vừa ướt vừa lạnh, tựa như thời thơ ấu của nàng. Nàng đã sớm không để bụng nhưng mà vẫn sẽ đau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận