Tinh hà xán lạn

 
Edit: Trúc
 
Trưởng bối nghị luận sôi nổi, Thiếu Thương là trọng tâm của câu chuyện vẫn lù lù bất động, đối mặt với A Trữ muốn nói lại thôi, Trình Vịnh muốn nói lại thôi, thậm chí Tiêu phu nhân biểu tình phức tạp, nàng coi như không nhìn thấy. Cho dù là mỗi ngày vấn an hay là dùng bữa cùng phòng, cho dù giả bộ cũng phải giả bộ ra.
Kiêu ngạo mà nói, từ ngày ba mẹ ruột của nàng ly hôn, làm tiểu thái muội dự bị - lãng tử quay đầu khắc khổ đọc sách - thi đầu trường điểm cấp ba - đậu đại học hàng đầu, trực tiếp dọa nhóm bà tám trấn trên ngốc luôn, một đường này nàng vẫn luôn là nữ hoàng trọng tâm câu chuyện có được không hả.
Người tầm thường mới không ai nghị luận đấy! Giống em gái thích nhắn tin trong phòng nàng nghe nói cô ấy là sinh viên duy nhất trong thôn từ lúc kiến quốc tới nay, quả thực khiếp sợ năm bí thư thôn trong vòng trăm dặm quanh đó, năm đó khua chiêng gõ trống cờ màu tung bay đeo vòng hoa lụa đỏ đưa cửa thôn ra! So ra, ngày đó nàng phô trương rời trấn quả thật là quá yếu rồi, hoàn toàn không xứng với tên tuổi nhà giàu mới nổi!
 “Mục Túc, đã nhiều ngày, ban đêm đường tỷ còn khóc không?”
Thiếu Thương xoa cổ tay tê mỏi, từ khi có được thư án của Trình Vịnh, A Trữ nhiệt tình đốc thúc nàng luyện chữ quả thực không thể chịu nổi.
Nữ hài tên Mục Túc kia đang giúp Xảo Quả dọn bàn ăn cho Thiếu Thương, mặt trái xoan thanh tú tươi cười thân thiết: “Tốt xấu gì các nàng cũng đã ở bên tiểu thư chúng ta mười mấy năm, nếu tiểu thư không chút xúc động đối với việc các nàng rời đi, vậy chẳng phải mọi người nói tiểu thư quá lạnh lùng ư? Lại nói đều khóc ba đêm rồi, cũng nên tốt… Ồ, hôm nay còn có chim cút nướng, thật thơm. Đúng rồi, vết thương của Liên Phòng tỷ tỷ cũng tốt rồi, hôm qua tiểu thư chúng ta có một lọ thuốc mỡ, bảo ta thuận tay mang đến cho Liên Phòng tỷ đó.”
Thiếu Thương cười tủm tỉm nhìn nữ hài trước mắt.
Có câu danh ngôn như vậy, khi xuống thuỷ triều ai đã bơi khỏa thân sẽ nhìn rõ ràng, Xương Bồ cùng phó mẫu kia bị đuổi đi, Mục Túc này vốn bị che khuất lập tức hiện ra.
Sau phong ba án thư, ngày hôm sau Mục Túc tới cửa, vừa tới nhận lỗi vừa biện bạch thay cho Trình Ương, lúc sau ngày ngày đều tới ngồi một lúc, mặc kệ bọn tỳ nữ cùng A Trữ mặt lạnh xem thường, gương mặt trước sau vẫn tươi cười. Có khi giúp đỡ làm chút chuyện, có khi trò chuyện cùng, kể chuyện Trình Ương ở Cát gia ngày trước, kể chút chuyện thú vị ở quê, kể ra Trình Ương không dễ dàng gì, lại thường thường khen Thiếu Thương cùng bọn tì nữ vài câu.

Ăn nói khéo léo không nói, còn chịu khó ngay thẳng, không mấy ngày ngay cả A Trữ đều không lạnh mặt được, dù sao duỗi tay không đánh người mặt cười.
Thiếu Thương lại nghĩ xem ra người Cát gia đưa tới không hoàn toàn ngu xuẩn.
“Tứ nương tử chớ có tức giận với tiểu thư chúng ta, ngài không biết đâu vị phó mẫu kia của chúng ta ỷ vào công nuôi dạy tiểu thư mười mấy năm, thường tự xưng là nửa mẫu thân của tiểu thư ở quê nhà, thật quá lên mặt. Cát gia nữ quân vốn không muốn bà ta đi theo tiểu thư tới đây, nhưng tướng quân nhà chúng ta mấy năm nay vẫn luôn đánh thắng trận được phong thưởng, quê nhà ai mà không biết, bà ta đâu có chịu ở nhà không hưởng phú quý! Khóc la nhất định phải tới, Cát gia nhân hậu đành phải đồng ý. Xương Bồ không cũng giống như vậy…”
Lúc trước Trình Ương mới vừa bị đưa qua, Cát gia đều cho rằng qua ba bốn năm Cát Thị sẽ phái người tới đón, cho nên trong lúc vội vàng tìm phó mẫu cùng mấy tiểu tỳ cũng không nghĩ tới việc đổi. Ai ngờ từng ấy năm đi qua, lúc này Cát gia mới phát hiện Cát Thị nhẫn tâm như vậy, căn bản không định đón nữ nhi về nhà, Cát cữu mẫu quyết tâm coi Trình Ương như nữ nhi của chính mà mà nuôi, dốc lòng dạy dỗ, cũng tỉ mỉ chọn lựa người làm bạn, Mục Túc chính là được tuyển ra trong lúc này.
“Khi đó tiểu thư đã chín tuổi, Xương Bồ ở cạnh tiểu thư nhiều năm hơn chúng ta nhiều, tình nghĩa tất nhiên là không giống nhau.”
Tình cảnh Trình Ương ở Cát gia cực kỳ vi diệu. Theo lý thuyết nàng ta không phải tiểu thư của Cát gia, thuộc về loại ăn nhờ ở đậu thân mẫu không thương, nhưng theo Trình Thủy từ từ phát đạt, quê nhà lúc nào cũng truyền đến tin mừng, trên dưới Cát gia đều càng ngày càng cung kính với Trình Ương.
Nước lên thì thuyền lên, phó mẫu kia cùng Xương Bồ đã sớm quen với cuộc sống vênh váo tự đắc ở Cát gia, cái gì ăn ngon, uống ngon, dùng tốt, nhất định phải đưa cho Trình Ương dùng trước, cho dù con cháu Cát cữu mẫu sinh ra, ăn mặc cũng không tinh tế bằng Trình Ương.
Đặc biệt Cát cữu mẫu biết mình dần dần tuổi già sức yếu, sợ mình khó có thể trông nom chu toàn, bắt mấy đứa con dâu cháu dâu đối xử nhẹ nhàng với Trình Ương, đây là vô tình cố ý dung túng hành vi bá đạo của phó mẫu kia cùng nô tỳ.
Sau Tiêu phu nhân lại đưa tin cho Cát gia muốn đón Trình Ương, nói ‘cháu ta đã làm phiền thông gia nhiều năm, phu thê ta sắp tới sẽ đưa về’, lúc này Cát gia mới nhịn đau trả nữ hài lại. Ai ngờ sau khi về Trình phủ, Cát Thị lại không cho các nàng thể diện, các nàng bị nhục nhã mấy tháng, cũng may sau khi phu thê Trình Thủy trở về, Tiêu phu nhân mọi cách che chở muôn vàn coi trọng Trình Ương, vì thế các nàng mới chứng nào tật nấy.
Nói đến cùng, phó mẫu kia cùng Xương Bồ cũng chưa làm chuyện đại gian đại ác gì, nếu không Cát cữu mẫu cũng sẽ không mặc kệ các nàng ở lại bên cạnh Trình Ương, chẳng qua là mười mấy năm đã quen lên sân khấu ở vị trí trung tâm mà thôi.
“Ta đã nói với tiểu thư chúng ta, ngài chẳng những không nên buồn bã đau lòng mà còn phải cảm ơn đại nhân cùng nữ quân giúp ngài trừ bỏ này hai thứ sâu mọt này, bọn họ đây cũng vì muốn tốt cho ngài. Bằng không để ngài tự mình xử trí, vẫn tiếp tục đi theo ngài, sinh sự gây rắc rối cho ngài tiếp à? Tiểu thư chúng ta đều nghe lọt được, cực kỳ hối hận vì dung túng người dưới. Nhưng nàng có tính thẹn thùng, những lời này chỉ có thể để nô tỳ nói thay, còn mong tiểu thư đừng sinh hiềm khích với ngài ấy mới tốt.”
Mục Túc nói cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, trong mắt nàng ta, Xương Bồ các nàng thật là ngu không ai bằng, theo mức độ Tiêu phu nhân yêu thương Trình Ương, tương lai Trình Ương tất nhiên gả vào nhà công hầu, các nàng làm tỳ nữ tất nhiên sẽ nâng cao một bước, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi có cái gì hay mà tranh.

“Ta còn nói chính ta cũng đến cảm ơn đại nhân cùng nữ quân, nếu không nô tỳ tới sau như ta tới ngày nào mới có thể thay vị trí của Xương Bồ chứ! Ui da, thật cám ơn trời đất. Tiểu thư nghe xong, đuổi theo muốn đánh ta đấy!” Mục Túc mặt mày hớn hở, cười rung vai: “…Ta bị đánh vài cái nhưng cũng không đánh đau. Sớm biết tiểu thư chúng ta yếu ớt như vậy, ta không chạy thoát, uổng phí cả ta ra sức chạy.”
Mấy người Xảo Quả đều cười run người, A Trữ cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Thiếu Thương nhướn mày: Tính cách dễ chấp nhận điển hình, ít nhất vị đường tỷ này còn hiểu chăm sóc phụ thân, đệ đệ cùng quản gia.
Nhưng mà cao thủ ở tại dân gian. Được Mục Túc không ngừng khuyên bảo cầu tình cùng với hối lộ đồ ăn, trừ Liên Phòng còn đang tĩnh dưỡng cái mông, trên dưới chỗ này của nàng đều đã không còn ghi hận chuyện lúc trước như vậy nữa. Chỉ bằng sức chiến đấu của Mục Túc này, có khi Liên Phòng bị nàng ta nói đến vòng quanh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cát cữu mẫu thật sự có chút tài năng, lại nói sao mình không đầu thai đến trên người Trình Ương chứ, cái này có thể bớt rất nhiều việc nha.
Nhưng mà từ sau ngày ấy khắc khẩu, Tiêu phu nhân dường như cũng nhụt chí không ít, không hề lúc nào cũng răn dạy ước thúc nàng nữa, ít nhiều có chút mặc kệ Thiếu Thương tự do phát huy. Nếu mục đích đã đạt được, Thiếu Thương lần này cũng vui vẻ giả ngoan giả hòa khí…
Ngày kế mười lăm tháng giêng, ngày hội nguyên tiêu, càng gồm năm tháng thái bình khó có được, xung quanh không có chiến sự, Hoàng đế cố ý cho chậm lệnh cấm đi lại vào ban đêm hai canh giờ, cũng dọn ra một đoạn đường phố dài rộng từ Đức Huy phường đến Bắc cung để thần dân xem đèn lồng chơi trò chơi. Sau bữa tối, trừ bỏ tam tỷ đệ Trình Vĩ còn chảy nước mũi bị để lại trong nhà, cả nhà Trình gia cùng ra cửa du ngoạn.
Trình Thủy sợ hôm nay hội hoa đăng người nhiều vướng víu nên lấy mấy chiếc xe thật lớn đưa nữ quyến đến bên đường, lại cho gia đinh hộ vệ vây quanh các nữ quyến xong xuôi mới có thể đi ra ngoài.
Thiếu Thương vô cùng hưng phấn, vừa xuống xe đã thở một hơi dài, hơi thở trắng xoá giây lát tan đi, càng thêm đông lạnh đôi môi xinh đẹp của nàng, dung nhan như hoa buổi sớm; Tang Thị đang đứng ở nàng bên cạnh vuốt thẳng váy bị nhăn cho nàng.
Tiêu phu nhân không vui nhìn sang, lại đi xem Trình Ương, chỉ thấy nàng ta mặc một áo vạt cong gấm màu đỏ son, bên cạnh bọc gấm màu vàng rộng ba đốt ngón tay, tươi đẹp dữ dội.
Rõ ràng nàng chuẩn bị váy áo phụ kiện giống nhau cho hai tỷ muội để cho hôm nay các nàng mặc ra. Ai ngờ nữ nhi không bớt lo kia của nàng giả ngu, lại mặc vào áo vạt cong màu xanh bích ánh đỏ phối với váy màu trắng trăm nếp gấp mà Tang Thị.
Ngược lại không phải khó coi, không coi là tầm thường, dung mạo nghiệp chướng này thật là tốt, ngày gần đây lại cao hơn không ít, nữ hài nho nhỏ mặc áo xanh da trắng như tuyết, yểu điệu thướt tha vừa đứng thật sự mềm mại non nớt, nhìn thấy mà thương.

Cứ như vậy xuống xe không đến mười hơi thở, đã có vài vị thiếu niên hoa phục đi qua liếc mắt nhìn lén lại đây. Trình Thủy ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt đằng trước, cố ý làm bộ không nhìn thấy, trong lòng đắc ý khôn kể. Làm phu thê đã nhiều năm, Tiêu phu nhân sao có thể không biết suy nghĩ của trượng phu, trong lòng không kìm được lắc đầu. Cũng đúng nữ nhi xinh đẹp, làm phụ mẫu tất nhiên là có mặt mũi.
Người đương thời tôn trọng vẻ đẹp cổ xưa, đường phố phường thị này rộng lớn thông thoáng, chỗ hẹp nhất nhất cũng có rộng hai trượng, hai bên cứ 50 bước một dựng một đèn đuốc cao bằng một người, dùng khay đồng cao hơn thước đựng đầy dầu hỏa bắc lên cao cao, trong đó lửa đang cháy rừng rực, chiếu đêm đông lạnh này sáng trưng như ban ngày.
Trình Thủy nhìn thau đồng đựng lửa một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “… Bệ hạ lần này thực bỏ tiền vốn đó.” Rất nhiều dầu hỏa chiếu sáng một con phố chính là hao phí không nhỏ.
Lỗ tai nhỏ trắng nõn của Thiếu Thương run lên vội hỏi: “A phụ, bệ hạ của chúng ta rất tiết kiệm à?”
Không đợi Trình Thủy há mồm, Tiêu phu nhân đã đảo mắt qua, Thiếu Thương liên tục xua tay: “Thôi, thôi, thôi! Ta không hỏi là được chứ gì? Thiên, địa, quân, thân, sư, cái nào cũng không được thảo luận bậy!” Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, mụ già này cũng thật đủ phiền, chẳng lẽ tổ tiên mười tám đời làm bộ trưởng bộ giáo dục chắc!
Trình Thủy nhún nhún vai, hắn không không đối phó với lão bà ở trước mặt mọi người, chờ trở về lại giảng cho nữ nhi, sau đó một tay túm lấy Trình Chỉ kéo đến đằng trước đoàn người đi dỗ Trình mẫu vui vẻ.
Tiêu phu nhân trầm ngâm một lát nói: “Có một số việc, trở về bảo huynh trưởng ngươi giảng cho ngươi nghe.”
Thiếu Thương kinh ngạc, ba huynh đệ vui vẻ, Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung càng vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đều nghĩ thầm mẫu thân cùng muội muội có thể hòa hảo thật là không thể tốt hơn. Trước khi bọn mở miệng, Tiêu phu nhân đã nói: “Vịnh Nhân, ngươi tới nói đi.” Lại nói với đứa thứ hai và thứ ba: “Hai đứa câm miệng, nghe các ngươi nói bậy, còn không bằng cái gì cũng không biết.” Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung nghẹn cười thưa vâng.
Tiêu phu nhân lại quay đầu, dịu dàng nói: “Ương Ương, ngươi cũng nghe đi. Về sau giao thiệp ở dưới chân thiên tử, nên kiêng kị cái gì, nên tránh hiềm nghi cái gì, ngươi đều nghe một chút đi.” Trình Ương vui vẻ cúi người thưa vâng.
Từ Trình Vịnh đổ xuống, vui mừng của ba huynh đệ bỗng nhiên bay mất một nửa.
Tang Thị đứng ở phía sau yên lặng lắc đầu: Quả nhiên con người không hoàn mỹ, giống Tiêu Nguyên Y nữ trung hào kiệt văn thao võ lược, ở việc xử lý nhi tử nữ nhi lại tự phụ sơ xuất như vậy.
Chỉ có Thiếu Thương hoàn toàn không bỏ trong lòng, mọi việc được như ước nguyện là được; từ nhỏ không biết nàng đã chịu bao nhiêu lời nói lạnh nhạt, nếu mẫn cảm với mọi chuyện, nàng sao có thể sống đến ngày xoay ngươi kia được.
Lâu phường hai bên đường phố treo nhiều nhất chính là đèn lồng cùng đèn kéo quân.

Đèn lồng là đủ loại lớn nhỏ hai cánh tay người ôm, đèn hình tròn phía trong rừng rực khói lửa, ngoài khung đèn thô to bọc lên các loại da dê nhuộm màu, màu đỏ son, xanh biếc, vàng nhạt, xanh thẳm, tối nay không ít chủ quán chủ lâu vì để ngọn đèn huy hoàng, làm người ta chú ý nên xâu mấy cái đèn lồng thành mấy xâu, rũ xuống ở ngoài cửa.
Mà đèn kéo quân phần lớn là hình trụ hình, bên trong thắp dầu thiêu đốt sáng quắc, chờ nhiệt độ lên cao, giá đèn bên ngoài chuyển động, chỉ thấy hình vẽ trên da chậm rãi xoay tròn, thật là kỳ diệu.
Thiếu Thương không kịp nhìn, đôi mắt đen trắng phân minh mở to, nhìn từng chiếc đen một, có thê tử tới đón tướng sĩ về nhà, có tiểu đồng bướng bỉnh đuổi bắt vui đùa ầm ĩ, có võ sĩ giương cung săn bắn mãnh thú, thậm chí còn có con cá chim chóc đầu chạm nhau.
Trình Thủy thấy dáng vẻ trẻ con đáng yêu của nữ nhi, cực kỳ khí phách bảo mua nhiều thêm mấy cái đèn cho nàng về nhà chậm rãi chơi đùa. Ai ngờ Thiếu Thương lắc đầu, chỉ cần một ngọn đèn nói: “Về nhà tự ta làm càng đẹp mắt.”
Nói nhảm, nàng là học sinh khoa học tự nhiên đó, cái loại có thể tay không mở một vùng đó, tuy rằng học lệnh về lý luận, năng lực tay chân không bằng các huynh đệ ngành kỹ thuật, nhưng nguyên lý đơn giản như vậy, nàng cảm thấy có thể trở về luyện tập.
Chợ đèn hoa không chỉ có đèn, còn có bán hoa lụa, tơ lụa, trang sức, đồ ăn vặt, thậm chí còn có thư từ.
Một người ăn mặc nhủ nho sinh đang than thở khóc lóc với Trình Vịnh cùng Trình Thiếu Cung kể chuyện ‘Một dòng dõi thư hương an lành bị nanh vuốt bạo chúa hãm hại đến cửa nát nhà tan, bây giờ bất đắc dĩ phải bán sách cất trong nhà’.
Trình Tụng tay trái tay phải lôi kéo hai bạn nhỏ Trúc, Âu, ở một mình ở trước quầy hàng thợ săn quan sát một cây nghe nói là gân hổ rút ra trên người mãnh hổ, dùng để chế dây cung thì thật là địch được vạn người.
Tiêu phu nhân cùng Trình Thừa vừa đi vừa nói chuyện cười, những câu cổ vũ hắn ta phấn chấn đọc sách, không cần lo lắng, Trình Ương cười ha ha đi theo một bên.
Trình Chỉ thấy một cửa hàng làm hoa lụa mới lạ bèn mua cho Tang Thị đeo lên trâm, Trình mẫu mặt đen như nghiên mực, vì thế Trình Chỉ vội vàng lại mua một đóa cho lão mẫu đeo lên, Trình mẫu lại không đồng ý nói hoa trên đầu Tang Thị đẹp hơn. Tang Thị cũng có ý xấu, cố ý không chủ động nói nhường hoa lụa cho Trình mẫu, chỉ cười khanh khách nhìn Trình Chỉ luống cuống tay chân.
Trình Thủy ở bên vuốt râu lắc đầu, không thể học Tam thúc, mua hoa lụa giấu ở trong ngực về nhà đưa thê tử đeo sau.
Thiếu Thương lại nhân lúc mải mê xem đèn, tụt lại ở cuối cùng đoàn người Trình gia, bên người đi theo hai võ tì ba gia đinh, nàng cũng không lo lắng vấn đề an toàn, chỉ chậm rãi đi tới, lúc này một cái tú cầu bằng trúc chậm rãi lăn đến bên chân nàng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận