Edit: Trúc
Hai ngày sau, Trình gia làm tiệc mời khách, cả nhà giăng đèn kết hoa, vẩy nước quét nhà đổi mới hoàn toàn.
Cuối cùng Trình mẫu cũng chờ được đến ngày nổi bật, tinh thần phấn chấn dậy thật sớm, ăn liền một mạch ba chén cơm với canh thịt mới buông đũa ngà, ngồi ở ghế chủ Từ Tâm Đường chờ khách khứa tới gặp lễ. Trình Thủy đưa huynh đệ cùng mấy đứa con trai đi cửa chính đón khách, Tiêu phu nhân cùng Tang Thị thì bận rộn ở nội trạch.
Hôm nay Thiếu Thương lại ăn mặc giống với Trình Ương, vải dệt đỏ thêu hoa văn cỏ linh chi quấn vòng cổ liền với vạt áo gấm vóc, phối với áo trong tuyết trắng, thật là tươi đẹp. Tiêu phu nhân tuyệt đối không có vấn đề trên mặt thẩm mỹ, có vấn đề chính là tâm tình của nàng hiện tại.
Trình Ương to mắt mặt vuông màu da bánh mật, coi như đoan trang tú lệ, đáng tiếc ăn mặc giống nhau, tuy thân hình Thiếu Thương còn chưa nẩy nở, nhưng khuôn mặt trắng nõn đẹp kiểu trẻ con, đôi mắt sáng xinh đẹp, đứng cạnh nhau làm cho Trình Ương giống thôn cô.
Tang Thị cười đến xuân phong đắc ý, cố ý đi ngó Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân trừng mắt liếc nàng ta một cái, ngẫm lại bèn cảm thấy buồn cười.
Hôm nay Trình mẫu mặc màu đỏ thẫm giống như đèn lồng, cả người đeo không phải vàng cũng là bạc, lấp lánh sáng lên, que cời lửa vàng ròng to kia quả nhiên lại lần nữa xuất hiện giang hồ. Thiếu Thương nhìn ra sau đầu Trình mẫu, phát hiện hình như cái que cời lửa lại càng to hơn nữa. Nàng tiến đến bên tai Trình Ương, nhỏ giọng nói: “Có phải đại mẫu đánh cái trâm cài đầu kia nặng thêm không?”
Trình Ương cười khổ: “Ngươi nhìn ra rồi à? Đại mẫu bỏ thêm khoảng hai lượng vàng ròng đấy.”
Thiếu Thương cố ý chọc nàng ta: “Ngươi là cháu gái ngoan của đại mẫu, sao không khuyên nhủ bà ta? Như vậy chẳng phải chọc người ta cười cho à?”
Trình Ương kinh sợ: “Ta nào dám!”
“Ngươi có thể xin a mẫu đi khuyên đại mẫu nha.” Thiếu Thương cười rất xấu xa.
Trình Ương thật không biết nói gì, nàng ta chỉ phản ứng không nhanh nhẹn chứ cũng không ngốc có được không hả.
Trong lúc hai tỷ muội đang thì thầm thì khách khứa đã lục tục đến, tới sớm nhất tất nhiên là phu thê Vạn tướng quân.
Vạn tướng quân đại danh là Vạn Tùng Bách, lớn hơn Trình Thủy năm sáu tuổi nhưng lùn hơn năm sáu tấc, tướng mạo đường đường chính chính, nhìn khá có thần thái, hơn nữa dường như tật ở chân đã khỏi. Thiếu Thương nhìn đầu ông ta đội kim quan tử quan(*), eo đeo đai vàng ròng, ưỡn cái bụng tướng quân, cử chỉ phóng khoáng, khí phách ngời ngời, quả thực từ cách xa hơn ba mét là có thể ngửi được mùi vị quyền quý trên người ông ta.
(*) Kim tử quan:
So ra, Vạn phu nhân lại không có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, nhan sắc còn già hơn trượng phu một chút, sau khi chào hỏi Trình mẫu thì an tĩnh ngồi ở một bên mỉm cười.
Hàn huyên xong, Trình mẫu vui mừng thăm hỏi lão mẫu của Vạn tướng quân. Vạn tướng quân đáp rằng: “Lần trước gia mẫu ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, Thê Thê cũng nhiễm, hầu y nói dưỡng hai ngày nữa là tốt lên. Qua mấy ngày nhà ta mở tiệc, còn mời ngài đại giá quang lâm.”
Vẻ mặt Trình mẫu đoan trang rụt rè gật đầu đồng ý.
Dựa theo đại ca Trình Vịnh phổ cập kiến thức, Vạn Thị ở Tùy huyện cũng là một thế tộc truyền kỳ, tức là gia chủ luôn vĩnh viễn là đơn truyền qua N đời, cho dù nạp bao nhiêu cơ thiếp, cho dù tế bái bao nhiêu thần linh, không cẩn thận còn dễ dàng tuyệt tự. Thần kỳ nhất là, cho dù là chi phụ có con nối dõi sum xuê một khi nhập vào dòng chính, trong vòng hai đời sẽ cành lá điêu tàn, cuối cùng cũng chỉ có thể đau khổ mà nuôi dưỡng nhi tử độc nhất.
Trình phụ từng ra chủ ý ngu đần cho lão ca kết nghĩa, tỏ vẻ hẳn là phong thuỷ phần mộ tổ tiên Vạn gia không ổn, vì thế mấy năm trước Vạn tướng quân bèn trùng tu phần mộ tổ tiên, nhưng đến nay không thấy có hiệu quả, ngược lại ngay cả nữ nhi lúc trước cuồn cuộn không dứt đến hai năm nay cũng không còn đứa nào; Vạn đại ca hận đến tàn nhẫn đánh Trình lão đệ một trận.
Nhưng trừ vấn đề con nối dõi ra, gia tộc Vạn thị lại rất ổn định. Tuy chỉ là danh gia vọng tộc ở địa phương nhưng tiền tài trang viên có thể đời đời lớn mạnh, danh vọng danh khí vẫn luôn không hạ xuống, tới đời phụ thân của Vạn Tùng Bách vậy mà còn rất kịp thời từ văn sang võ, nuôi ra một đám bộ khúc, gia tướng đắc lực, lúc này mới chẳng những không diệt vong ở trong loạn thế, còn nhảy ra được khỏi địa phương đánh đến trước mặt Hoàng đế.
Tình huống trước mắt của Vạn tướng quân là tước phong Phụng Hầu (đứng hàng Hầu tước), bổng lộc 2000 thạch, ban cho Từ quận (không lâu sau đi nhậm chức), đúng là có tiền, có quyền, có hiền thê, có mỹ thiếp, còn có một lão mẫu cơ trí thạo đời, duy nhất chỉ thiếu có một nhi tử.
… Hoặc là một vài.
Thiếu Thương than rằng: Ngã Phật từ bi.
Vạn Tùng Bách trò chuyện xong với Trình mẫu, quay đầu lại đi xem tiểu nữ nhi được đệ đệ kết nghĩa khoe khoang 108 kiểu. Bởi vì Thiếu Thương trước sau vẫn cúi đầu ngồi quỳ, trên thực tế ông ta ngay cả mặt cũng chưa thấy rõ đã hào phóng tháo xuống chủy thủ sặc sỡ loá mắt treo ở bên hông đưa qua.
Đôi tay Thiếu Thương nâng lên qua vai, cung kính nhận lấy quà tặng, vừa nhìn đã lập tức thấy vẻ ‘ta rất ngoan ngoãn’!
Chủy nhận dùng thép không gỉ đúc thành, sáng đến có thể thấy được người, chuôi đao cùng vỏ đao đều là điêu khắc phức tạp màu vàng mà thành, mặt trên nạm đầy đá quý mỹ ngọc các màu, là ‘nạm đầy’ thật sự đó nha nha nha nha! Đầy đến Thiếu Thương gần như không thể nào xuống tay cầm chuôi đao kia, đặc biệt là hồng bảo thạch cùng lục bảo thạch lớn nhỏ cỡ đầu ngón tay, chính giữa hai mặt vỏ đao cũng khảm vài viên cách nhau! Hiển nhiên, tuy Vạn tướng quân là con cháu thế gia chính thức, nhưng bùng nổ rất dữ dội về mặt thẩm mỹ. Nhưng mà nàng rất rất rất thích ha ha ha ha!
Thiếu Thương cười đến thấy răng không thấy mắt, chẳng những lớn tiếng cảm ơn, còn ngẩng đầu lên cho Vạn bá bá một nụ cười tươi như nắng, thiếu chút nữa lóa đôi mắt bằng hợp kim titan quyền quý của Vạn bá bá hợp. Lúc ấy ông ta nghĩ chủy thủ này đưa rất đáng giá, lại thoáng nhìn khuôn mặt trầm xuống của Tiêu phu nhân, ông ta chợt cảm thấy chủy thủ này đưa quá CMN đáng giá!
Hai nhà Vạn, Trình làm bạn đã mấy chục năm, Vạn tướng quân cùng Tiêu phu nhân thật ra đều thừa nhận điểm sáng của đối phương, nhưng tính khí không hợp, nhìn nhau không vừa mắt. Tiêu phu nhân không thích Vạn Tùng Bách hào phóng xa xỉ phô trương, tham rượu háo sắc; Vạn Tùng Bách bất mãn Tiêu phu nhân quy củ lên mặt còn lớn hơn trượng phu, vài chục năm như một không cho ông ta mang Trình Thủy đi ‘chơi đùa’, quả thực làm phu không dạy được thê (Tuy rằng Trình Thủy cũng không thừa nhận)!
Rốt cuộc Tiêu phu nhân còn có thể khắc chế, còn Vạn tướng quân lại là có cơ hội làm cho Tiêu phu nhân ngột ngạt thì có suốt đêm rời giường cũng phải đi ngay, không có cơ hội làm cho Tiêu phu nhân ngột ngạt thì càng muốn sáng tạo thêm cơ hội! Nói ngắn lại một câu, thấy ngươi không vui thì ta mới vui.
Vạn Tùng Bách cùng Trình Thủy thân đến hận không thể mặc chung một cái quần, chút chuyện nhà này của Trình gia, ông ta đã sớm biết, hiếm khi tóm được chỗ đau của Tiêu phu nhân như vậy, còn không dùng sức mà đâm dao nhỏ chắc!
“Niệu Niệu à, hai nhà chúng ta đi lại gần, phụ thân con và ta càng thân như tay chân. Tương lai nếu ngươi bị uất ức gì thì cứ tới tìm ta! Bá phụ nhất định làm chủ cho ngươi!”
Trong mắt Vạn tướng quân đầy ngôi sao lấp lánh, mỗi ngôi sao nhỏ đều là ý xấu, ý tứ trong lời nói lại không thể lộ liễu.
Cuối cùng Trình phụ biết rõ vị huynh trưởng kết nghĩa này cùng Tiêu phu nhân ở gần bên nhau tuyệt đối không có chuyện tốt mới vội kêu Trình Vịnh qua đây kéo người đi, lý do là hỗ trợ tiếp đón khách khứa. Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, Vạn phu nhân cũng nhanh chóng cười nói với hai người Tiêu, Tang.
Lúc sau các khách quý cơ bản đều đã tới gần đủ, nữ khách ở lại tán gẫu, nam khách đi ra ngoại đường, nếu có bà lão thì ngồi vào bên cạnh Trình mẫu. Trình Ương cùng Thiếu Thương ngồi quỳ một bên, trước sau đảm đương linh vật, gặp người thì cười, cúi sát xuống hành lễ, giả bộ ngượng ngùng nhận lời bình của các trưởng bối, cho dù là Trình Ương tính tình tốt phúc hậu như vậy mà còn không giả bộ được đến cuối cùng.
Khách như mây tới, phần lớn mặt cùng tên người đều làm Thiếu Thương lơ mơ, chỉ có một vị phu nhân họ Doãn trong đó làm nàng ấn tượng thật sâu.
Tỳ nữ theo hầu bà ta đông đảo, quần áo hoa lệ, tặng quà đặc biệt quý trọng, Trình mẫu xem mà cười như mở cờ trong bụng. Sau khi giới thiệu xong, Thiếu Thương mới nghe được rõ đây là khách mà Vạn phu nhân mời thay, hai nhà Trình, Doãn ban đầu cũng không qua lại.
Hóa ra Doãn phu nhân này cùng Vạn phu nhân tuy rằng nhìn chênh lệch rất nhiều tuổi nhưng lại là tỷ muội chơi với nhau từ nhỏ. Sau khi xuất giá thì gặp phải thiên hạ đại loạn, hai người bị chia ly nhiều năm chưa từng gặp nhau. Tiêu phu nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền, Tang Thị ăn nói thú vị, hai chị em dâu cố ý kết giao, vài vị phu nhân rất nhanh quen thuộc trò chuyện với nhau thật vui.
Cứ như vậy qua một canh giờ, Thiếu Thương cùng Trình Ương hành lễ gần như không thẳng nổi eo nữa. Cuối cùng Tang Thị thấy nhóm tiểu cô nương tới làm khách nhiều lên bèn khai ân bảo hai nàng đưa đi phòng bên dùng điểm tâm kem sữa. Còn lại nhóm phụ nữ lão nhân, trung niên, thanh niên cũng tiện nói chút đề tài người lớn.
Tới phòng bên rồi, Thiếu Thương thành thật không khách khí nhường chức trách chủ nhân cho Trình Ương, để nàng ta đi đãi khách nói mấy lời khách sáo, cũng tiện để nàng ta biểu diễn thành quả huấn luyện nhiều ngày của Tiêu phu nhân. Còn nàng thì tự kéo một cái bàn gỗ sơn dịch đến trong một góc ngồi, Liên Phòng cơ trí bưng đồ ăn lên, sau đó mang theo hai nô tỳ khác ngồi quỳ ở bên dưới, nửa che ở trước mặt nàng. Thiếu Thương cười tủm tỉm gật đầu, có ý ngợi khen.
Thật ra nếu lần này Trình gia có chủ đề yến hội thì nhất định là ‘Tạm biệt ngày hôm qua, nghênh đón tương lai’. Bởi vì hôm nay trừ hai nhà như Vạn, Doãn ra, phần lớn khách khứa tới … Nói như thế nào nhỉ, gia tộc, quan chức, tầng cấp đều không quá cao.
Nếu dùng con số để biểu thị: Trình gia xuất thân hơi nghèo khó, lại tới hơi muộn, vốn dĩ ở trong đô thành này thuộc về gia tộc cấp 4, nhưng sau mười năm phu thê Trình Thủy phấn đấu, bây giờ ở ngoài đã bay lên đến gia tộc cấp 3, chờ không lâu sau Trình Thủy hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhận chức quan cùng bổng lộc mới, hẳn là sẽ thăng đến cấp 2.5. Về phần tương lai gia tộc có bò đến cấp hay hoặc ngã xuống không, vậy cũng không biết được rồi.
Hơn nữa những khách tới trước mắt này vẫn là ‘môn đăng hộ đối’ với Trình gia trước kia, thậm chí còn không bằng.
Nếu lúc trước bọn họ qua lại thân thiết với với phu thê Trình Thủy, có lẽ bây giờ còn có thể nhắc đến chút giao tình cũ, đáng tiếc mười năm qua, hằng ngày bọn họ lui tới là Trình mẫu cùng Cát Thị. Cho nên hôm nay thái độ Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân đãi khách, rõ ràng không đủ thân mật, thân thiện vừa đủ, còn ẩn ẩn mang theo một loại bên trên bố thí ban ân với ben dưới.
Ví dụ như tiểu cô nương khoảng mười mấy tuổi ăn mặc loè loẹt trước mắt này. Tuy rằng nàng ta có cố gắng giả bộ tươi cười nhưng rõ ràng có ý căm giận với Trình Thiếu Thương. Các nàng xem Thiếu Thương hôm nay mặc thanh nhã quý trọng, bên cạnh thị tỳ đông đảo, hơn nữa vẻ mặt tự nhiên, cử chỉ hào phóng, hoàn toàn khác hẳng dáng vẻ kiêu ngạo hoặc co cúm lúc xưa ở trước mặt Cát Thị, đều là không phục trong lòng. Nhưng các nàng nhớ kỹ trong nhà dặn dò, cho dù thế nào cũng phải nhịn xuống, không thể nói năng lỗ mãng với Thiếu Thương.
Thiếu Thương rất vui sướng. Nàng thích cái dáng vẻ ngươi không thích nhìn ta nhưng lại không làm gì được ta này.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi, sau một lúc Trình Ương nhiệt tình chiêu đãi, mọi người cười đùa, cuối cùng có người không nhịn được. Trong đó một nữ hài mặt dài cố ý nói: “… Hôm nay ta cũng không dám nhận làm quen Thiếu Thương, dù sao cũng đã khác.”
Lông mày Thiếu Thương cũng không nhúc nhích: “Đó là tự nhiên. Mấy ngày nay ta cao hơn bốn tấc.”
Một nữ hài khác áo xanh lục cắn môi: “Không phải nói cái này! Là nói ngươi nói chuyện cùng làm việc đều khác!”
Thiếu Thương hờ hững nói: “Trước kia ta làm việc tốt, đã bị a phụ a mẫu răn dạy. Bây giờ tất nhiên đã sửa tốt.”
Lúc sau mấy người cố ý bới móc đều bị Thiếu Thương lấy bốn lạng đẩy ngàn cân cho qua.
Nàng trả lời khách khí mà xa cách, chúng nữ hài không bới ra được chút tật xấu nào, cứ như đâm vào một miếng da trâu ướt, mềm dai trơn trượt, nước lửa không lại gần được. Các nữ hài càng thêm không hài lòng, cuối cùng nữ hài mặt dài ban đầu tăng thêm dũng khí, lớn tiếng nói: “Trình Thiếu Thương, ngươi đừng làm bộ làm tịch, ngươi là người nào, chúng ta còn không biết à? Trước kia cầu xin chúng ta chơi với ngươi, không biết có bao nhiêu cung kính, hiện tại lại biết tự cao tự đại! Ngươi còn nhớ rõ không lâu trước đây ở Mai Lâm mở mồm nói lời ác độc, còn ẩu đả…”
Giọng nói của nàng ta càng ngày càng nhỏ, không dám nói tiếp, bởi vì Thiếu Thương đang lạnh lùng nhìn nàng ta.
Thiếu Thương thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Đường tỷ, ngươi cần phải làm chứng cho ta. Hôm nay ta không có một chút vô lễ nào, một câu không thỏa đáng cũng chưa nói, là thành tâm thành ý làm lại từ đầu, vậy mà có vài người túm lấy quá khứ không chịu bỏ.” Thời thế đổi thay, hôm nay Trình Thiếu Thương đã không phải là Trình Thiếu Thương lúc trước, mấy em gái não tàn này còn chưa biết rõ tình hình rồi.
Trong lòng Trình Ương cũng cực kỳ tức, lạnh lùng nói: “Chư vị a tỷ thích nói chuyện trước kia như vậy, không bằng nói với mẫu thân ta ấy. Muội muội nhà ta trước kia vẫn luôn nuôi ở trước mặt mẫu thân ta đấy.”
Mẹ nợ con trả, Cát Thị phạm sai lầm, cho dù muốn gánh cũng là nàng ta gánh, mà không phải là đường muội vô tội. Lần đó sau sóng gió thư án thì nàng ta đã biết, mình lại không thể tránh ở dưới ống tay áo cữu mẫu như đứa trẻ, nên ưỡn ngực đảm đương trách nhiệm.
Lời vừa nói ra, các nữ hài im như ve sầu mùa đông, thứ nữ hài bới móc kia càng là sắc mặt tái nhợt. Thiếu Thương thật lau mắt mà nhìn Trình Ương.
Mọi người khó xử nhìn nhau, nhất thời trong nhà không tiếng động.
Bỗng nhiên chính đường cách vách truyền đến một loạt tiếng kinh hô ồn ào, một tiểu nữ tử ngồi ở gần rèm cửa dường như nghe được gì đó, vui vẻ nói: “… Á! Hình như… Hình như là Thiện Kiến công tử tới!”
Trên mặt các nữ hài đều là vui mừng, cũng vừa hay mượn cơ hội đánh vỡ không khí xấu hổ hiện tại, đều đồng thời chen đến chỗ rèm cửa đi nhìn lén.
Trong lòng Thiếu Thương không chịu nổi, miễn cưỡng cười một cái với Trình Ương cùng mấy người không chen qua đi xem, lạnh nhạt nói: “Ta đột nhiên cảm thấy không khoẻ, cáo lui trước, xin các vị a tỷ thứ tội. Đường tỷ, phiền ngươi mệt nhọc rồi.”
Nói xong, nàng chắp tay hành lễ, sau đó xoay người rời đi, Liên Phòng vội vàng đuổi kịp.
Trình Ương vốn tính phúc hậu ôn hòa, lại không có năm xưa ân oán cùng mọi người, chờ nàng đi rồi, mọi người đều lui một bước thì lại có thể hòa thuận ở chung.
Chỉ cần nàng không ở đây thì tốt rồi.