Edit: Trúc
Thiếu Thương mặt lạnh đứng ở dưới hành lang, nàng hít sâu vài hơi khí lạnh của mùa đông, cho đến lúc phổi lạnh đến tê rần.
Nàng rất nguyện ý quên đi tuổi thơ của mình, sau khi tới cái địa phương rách nát này, nói nhảm linh tinh, chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt có đao… Nguyên một bộ lại con mẹ nó tới một lần với nàng! Khó khăn xông qua địa ngục thi đại học, thi đậu TOP10 khoa tốt nhất của trường đại học, cộng thêm yêu thầm một học trưởng ưu tú, mắt thấy tương lai sắp tới, bây giờ lại muốn nàng phấn đấu một lần nữa, ông trời kia thật có mặt như mù mà!
Thiếu Thương càng nghĩ càng giận, ngay cả dưới hành lang cũng không đứng nổi nữa, để Liên Phòng phủ thêm áo khoác nhung cho mình, bước nhanh ra khỏi đình viện, không cho tỳ nữ nào theo cùng cả.
Từ nhỏ lúc nàng phiền lòng thì thích ở một mình đi lung tung không mục đích, đi mệt rồi thì cũng không còn sức mà phiền nữa. Lúc này chính đường Trình phủ cùng Đông viện đầy tiếng ầm ĩ của bữa tiệc, tân khách như mây, nô tỳ như thoi đưa, Thiếu Thương lạnh nhạt nhìn thoáng qua, cũng không quay đầu lại mà đi chệch về phía Tây trắc viện.
Tòa phủ đệ này diện tích không nhỏ, sau khi Trình gia dọn vào thời gian cùng nhân lực đều không đủ, bởi vậy rất nhiều chỗ còn chưa sửa sang lại. Ví như triền núi nho nhỏ ở Tây trắc viện này, nghe nói Vạn lão phu nhân thích yên tĩnh nên cũng chưa từng xử lý. Vì thế Thiếu Thương đưa mắt nhìn lại chỉ thấy hai ba chỗ núi đá xiên xiên xẹo xẹo, một hồ nước nhỏ kết băng, còn có hơn mười gốc cây khô không phân biệt được chủng loại.
Nếu như có thể lực của đời trước, có khi Thiếu Thương có thể dẫm cái sườn núi này bốn năm lần cũng nên, nhưng hiện giờ mới bò đến đỉnh bánh bao nàng đã thở hổn hển như trâu, sau khi gian nan trượt xuống đáy bánh bao, chân nàng run rẩy đi đến cạnh hồ nước, tìm một tảng đá tròn lớn lạnh băng nằm bò ra.
Từ từ thay đổi từ nằm thành ngồi ở trên tảng đá tròn, Thiếu Thương chợt nhớ tới đời trước đã từng đọc một câu chuyện.
Hoa hậu tiền nhiệm mới rút lui lần thứ N từ chối người cuồng nhiệt đau khổ theo đuổi mình nhiều năm, nàng ta tỏ vẻ mỏi mệt với cõi hồng trần, không có ý định kết hôn, sau đó biến mất khỏi cõi đời. Rất nhiều năm sau, người si tâm kia lại lần nữa gặp được hoa hậu, phát hiện nàng ta đã gả cho một trượng phu bình thường, hơn nữa sinh con trai con gái, mỗi ngày củi gạo mắm muối.
Người si tâm tan vỡ: Nếu nàng nguyện ý gả chồng, vì sao không gả cho ta? Lão công của ngươi cũng đâu có bằng ta?
Hoa hậu trả lời: Ngươi biết đánh đàn ca hát mà chàng ngay cả khuông nhạc đều không hiểu; ngươi biết xem thư pháp, chàng chỉ thích xem tạp chí báo chí; ngươi khí vũ hiên ngang, chàng còn lùn hơn ta ba tấc. Nhưng có một chỗ tốt lả trước kia chàng chưa từng gặp hoặc nghe nói đến ta, chàng cũng không biết quá khứ của ta, chỉ coi ta là một phụ nữ độc thân, cho nên ta gả cho chàng.
Người si tâm choáng váng: Ta cũng chưa từng để ý đến quá khứ của ngươi mà!
Hoa hậu trả lời: Không để ý không bằng không biết, ta mệt mỏi, cũng không phải là người kiên cường, không muốn phải tiếp tục lo lắng về những thứ đã qua.
Thiếu Thương thấy câu này rất đúng ‘không để ý không bằng không biết’ thật là xúc động trong lòng, con người không yếu ớt như vậy, không cần nhiều đồng tình an ủi như vậy, tự nàng ta có thể ước chừng, chỉ là không muốn người khác biết mà thôi.
Cho nên nàng đặc biệt hiểu tại sao Yun Hyeong Cheol (*) không thể tiếp nhận thanh mai càng thêm cao quý săn sóc dịu dàng, cuối cùng lựa chọn nữ chính ngốc bạch ngọt, không phải thanh mai không tốt mà là thật ra hắn ta cũng không cần ánh mắt hiểu hết tất cả của người, không cần ngươi đồng cảm khuyên nhủ mình mà chỉ cần ngươi hoàn toàn chưa thấy thời niên thiếu không thoải mái của hắn.
(*)Yun Hyeong Cheol: Ở đây nữ chính đang nói đến bộ phim ‘Tình yêu trong sáng’ của Hàn Quốc do Jang Dong Gun thủ vai nam chính.
Thiếu Thương vào lúc cấp 3, cũng từng hâm mộ các bạn học nữ đùa giỡn vui cười cùng đi ăn đêm, tự học, cũng không phải không có nữ sinh hữu nghị vươn tay nhỏ với nàng, nhưng dường như có một vách ngăn vô hình, cho dù các nàng có làm gì cũng không thành bạn tốt được.
Ngược lại trong phòng ngủ ở đại học, bốn sinh viên ngốc đến từ trời nam đất bắc tập tính khác biệt thậm chí tính tình đều khác nhau, ngày ngày cùng vào cùng ra, đùa giỡn vui vẻ, ngược lại cực kỳ hòa hợp.
Truy xét nguồn gốc có lẽ là các nàng chưa bao giờ thấy tuổi thơ chật vật kia của Du Thải Linh.
Nhưng ở cái thế giới xa lạ này, chạy đi đâu để tìm nữ hài không biết quá khứ đau khổ của Trình Thiếu Thương đây? Nghĩ đến việc vĩnh viễn không thể gặp được bạn tốt, Thiếu Thương cảm thấy ảm đạm, ủ rũ nhìn mặt băng cứng rắn.
“… Tiểu thư, lâu ngày không gặp?”
Một giọng nam trong sáng giống như đã từng quen biết truyền đến, Thiếu Thương lập tức trượt từ trên tảng đá hình tròn xuống đất.
Chỉ thấy một vị văn sĩ trẻ tuổi mặc nho bào gấm màu xanh ngọc không biết từ khi nào đã đến cạnh hồ nước đứng ở chỗ cách nàng năm sáu bước. Hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, còn cao hơn đại ca Trình Vịnh mấy tấc, thân hình thanh tú mảnh khảnh.
Đầu tiên Thiếu Thương chỉ cảm thấy cảnh giác, cũng thầm mắng mình hồ đồ, thế mà không mang theo một tỳ nữ nào.
Nàng bất chấp hai chân bủn rủn, quy củ hành lễ, hơi nghiêng mắt, khách khí nói: “Không biết vị công tử này có gì chỉ bảo?” Nàng nghĩ cho dù Tiêu phu nhân ở chỗ này, cũng không soi ra từ lời nói đến việc làm của nàng có gì không thỏa đáng.
Thiếu niên kia thấy biểu tình xa lạ của Thiếu Thương, khẽ nhíu mày: “Mấy ngày trước, mới vừa gặp qua ở hội đèn lồng, tiểu thư quý nhân hay quên thật.”
Thiếu Thương xấu hổ, nàng ở hội đèn lồng gặp gỡ hai người, không biết người trước mắt này là người nào. Nhưng mà thua người không thua trận, nàng lập tức nói: “Tuy rằng gặp qua, nhưng không biết tôn tính đại danh của công tử.”
Thiếu niên kia mỉm cười nói: “Họ Viên, tên Thận, tên thường gọi Thiện Kiến.”
Thiếu Thương thầm ‘à’ một tiếng trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt mày Viên Thận này tuấn tú, khí chất văn nhã cao quý, chỉ cần đứng ở nơi đó là đã tôn triền núi hoang vắng này lên thanh tao cao nhã giống như tháp ngắm mây xem trăng rồi.
Đã nhiều ngày Trình đại ca phổ cập khoa học có nhắc tới người này. Xuất thân thế tộc Giao Đông, phụ thân là đại quan ở biên giới nào đó; ba năm trước đây khi Hoàng đế bệ hạ lần đầu triệu tuyển đại nho thiên hạ giảng kinh, năm đó hắn mười tám, thay mặt phụ thân biện luận thanh danh nổi bật, sau đó được Hoàng đế ban quan hầu.
Vẫn dùng con số để đánh giá, thì vị Viên công tử này xuất thân từ vọng tộc cấp 2, phụ thân thuộc về trọng thần cấp 1.5. Hắn lại còn trẻ đã được như ý, tương lai bò lên trên đại thần cấp 1 quả thực rất ổn thỏa. Ờm, nếu không phạm sai.
Nhưng mà hắn tự hạ thấp địa vị chạy tới Trình gia làm gì? Chẳng lẽ lại là Vạn gia mời đến.
Thiếu Thương lấy lại tinh thần, cung kính nói: “Viên công tử đại giá quang lâm thật vẻ vang cho Trình gia, nhưng mà… Nhưng mà…” Nàng không quá thích nói lời khách sáo vòng vèo, đành phải nói thẳng: “Gia phụ bọn họ ở phía trước rồi!” Nàng nghĩ soái ca này có lẽ là lạc đường.
“Tại hạ biết.” Viên Thận cười văn nhã tuấn tú: “Ta cố ý tới tìm tiểu thư.” Giọng nói của hắn nhu hòa, từng chữ rõ ràng, đặc biệt hai chữ ‘cố ý’ kia, hắn cố ý nhấn mạnh thêm một chút như đánh vào trong lòng người.
Thiếu Thương không cười, tay phải ở trong tay áo chậm rãi vuốt phẳng lông tơ dựng đứng lên ở mu bàn tay trái. Nàng lẳng lặng nhìn hắn một lát, mới nói: “Hay là ta có chỗ đắc tội với công tử?”
Ngày ấy sau hội đèn lồng, nàng đã sớm vứt cuộc gặp gỡ đó ra sau đầu, lúc từng trải nghiệm làm em gái hư hỏng đã nói cho nàng biết đừng quá tự mình đa tình. Văn Mi tỷ cũng bởi vì người ta để lại ở trên bàn bida hai quả bóng làm ta tự động nghĩ ra một đoạn yêu thầm khắc cốt, sau đó nhiều năm lãng phí bao nhiêu bạn trai theo đuổi mình, nhóm đại tỷ không biết bao nhiêu lần dùng cái trường hợp phản diện nàng dạy dỗ một đám nhóc con các nàng.
Đa tình hại thân, làm nữ nhân bạc tình chút mới càng có thể khỏe mạnh trường thọ.
Ý cười của Viên Thận càng đậm.
Hắn đã âm thầm tìm hiểu Trình gia, cuối cùng xác định Tứ nương tử Trình gia là người được chọn tốt nhất, vốn tưởng nàng chỉ là tiểu nữ tử bình thường, cho dù tính tình hư chút, hắn cũng không ngại nói chân thành nhiều vài lời, tươi cười dịu dàng, nhất định có thể đả động nàng làm việc cho mình.
May mắn ngày ấy hắn đặc biệt đi hội đèn lồng nhìn xem, chỉ như vậy, trực giác nói cho hắn biết Trình Tứ nương tử này cùng tuyệt đối không giống lời đồn đại bên ngoài.
“Tiểu thư không bằng hỏi trước vì sao hôm nay ta đến đây đi?” Viên Thận lòng vòng: “Trình tướng quân đại tài, ngày ấy trận chiến Nghi Dương…” Hắn còn chưa nói xong, Thiếu Thương đã nghiêng người đi mấy bước, mắt thấy sắp vòng qua hắn đi về chính đường.
Thân hình Viên Thận vừa động, cũng vượt qua vài bước vừa lúc chặn đường của Thiếu Thương. Lúc này hắn đã thu hồi nhẹ nhàng biểu tình, ngưng trọng nói: “Thiếu Thương tiểu thư, như vậy không khỏi có chút thất lễ rồi.”
Thiếu Thương lạnh nhạt nói: “Ngươi và ta xưa nay không quen biết, hai nhà lại không phải bạn cũ, công tử ngăn cản ta ở đây, mới là thất lễ đó.”
Thật ra phong tục thời này, nam nữ ở chung cũng không quá nghiêm khắc, đừng nói ở nông thôn thường thấy thiếu niên nam nữ cùng nhau ca hát du ngoạn, ngay cả trong hậu duệ quý tộc thế gia, vị hôn phu thê làm bạn du lịch, ước hẹn ở lễ tế sông, nam nữ gặp lén cũng không phải không có.
Nhưng cho dù bất kỳ thời đại nào đều sẽ không cổ xuý quan hệ nam nữ phóng túng dâm đãng làm loạn, cẩn thận chút vẫn là hơn. Hơn nữa tình huống của nàng đặc thù, không phải còn có một Tiêu chủ nhiệm lợi hại à, nhỡ đâu lại nắm lấy sai lầm của nàng quở trách một lượt thì sao?
“Đại danh của công tử, mặc dù kiến thức nông cạn như ta cũng đã được nghe thấy.” Thiếu Thương chậm rãi dịch về phía sau vài bước, giữ khoảng cách mấy bước: “Công tử có chuyện gì, không ngại nói thẳng. Lúc này ở đây gió lạnh vù vù, tiểu nữ thân thể yếu đuối không chịu được, chẳng lẽ công tử còn muốn nói từ Bàn Cổ khai thiên địa lên à?”
Khóe miệng Viên Thận khẽ cong: “Được! Thiếu Thương tiểu thư thẳng thắn. Vậy tại hạ cũng nói thẳng…” Hắn dừng một chút mới nói: “Tiểu thư có điều không biết, tại hạ thật là có việc muốn nhờ.”
Thiếu Thương nghi hoặc: “Nhờ ta?” Họ Viên này từ địa vị xã hội, tài học, thanh danh đều hơn xa nàng, nàng có thể giúp hắn làm gì chứ? Hừ, vương giả cầu đồng thau, không trộm cũng là cướp!
“Chỉ cầu tiểu thư chuyển lời cho Tam thúc mẫu Tang phu nhân.” Viên Thận phất tay áo, khom người làm một cái lễ với Thiếu Thương.
Thiếu Thương càng nghi hoặc: “Nhà ta cũng không cổ hủ, Viên công tử có chuyện trực tiếp tới cửa nói với Tam thúc mẫu ta là được, cần gì phải vòng một vòng lớn như vậy chứ…”
Có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi. Viên Thận cười khổ nói: “Có chút nguyên nhân không thể nói với người ngoài, tại hạ không thể nói thẳng với Tang phu nhân. Cái này… Cái này chỉ có thể làm phiền tiểu thư rồi. Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ…”
“Ừ.” Thiếu Thương đột nhiên nói.
Viên Thận sửng sốt, chần chờ nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì…?”
Thiếu Thương dứt khoát nói: “Ta đồng ý rồi. Ngươi muốn ta nói hộ cái gì, nói luôn đi.”
Viên Thận thật là cạn lời. Lời nói việc làm của nữ hài này hắn chưa từng đoán trúng được, rõ ràng tuổi tác hắn lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng hắn lại có một loại cảm giác hai người ngang hàng. Ban đầu hắn còn mang theo ý cười của người lớn nói chuyện với trẻ con, bây giờ hắn không khỏi trịnh trọng cất cao giọng nói: “Như vậy tại hạ đa tạ. Tiểu thư chỉ cần nói với Tang phu nhân ‘Nghe những lời hư huyễn mà mong là hiện thực, ở nơi ly cung tại Thành Nam. Bữa cơm đạm bạc tự tay làm, nhưng quân vương từng nói chẳng muốn tới thăm’(*) là được.”
(*) Trích trong tác phẩm Trường Môn Phú của Tư Mã Tương Như. Các bạn có thể tham khảo thêm tại đây:
https://.thivien.net/T%C6%B0-M%C3%A3-T%C6%B0%C6%A1ng-Nh%C6%B0/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng-M%C3%B4n-ph%C3%BA/poem-NExLx3ZnSypitVJgFbFpOA .
Khóe miệng Thiếu Thương run rẩy, thầm nghĩ: Cái này ‘Cũng được’ à?!
Viên Thận thấy nàng im lặng lúc lâu thì hỏi: “Tiểu thư có chỗ khó xử à?”
Thiếu Thương ngập ngừng nói: “Có thể… Có thể bỏ những câu thơ phía trước, chỉ nói một câu cuối cùng không?”
Viên Thận:…
Sườn núi hoang, cây khô, núi đá ngả nghiêng.
Trời lạnh, gió lạnh, hồ nước đóng băng.
Viên Thận cảm thấy hôm nay bản thân đã gặp được thật nhiều thứ.
Hắn mặt không biểu tình nói: “Hai câu kia không phải thơ, là phú của Tư Mã phu tử.” Còn là bài phú nổi tiếng nhất.
Thiếu Thương cũng mặt không biểu tình: “Hình như công tử đang nhờ ta mà.”
Viên Thận:…
Cho nên, bởi vì có việc nhờ người mà phải bỏ đi tấm lòng sĩ tử nói phú thành thơ à? Nàng là Triệu Cao(*) đầu thai chắc?
(*) Triệu Cao: Là một nhân vật chính trị của triều đại nhà Tần, người có ảnh hưởng chính trị rất lớn trong giai đoạn cuối nhà Tần. Ông đã trải qua cả ba đời quân chủ nước Tần là Tần Thủy Hoàng, Tần Nhị Thế và Tần Tử Anh, nắm quyền hành rất lớn.
Viên Thận nhắm mắt. Hắn nghĩ bản thân tức giận cái gì với tiểu nữ tử chưa đọc được mấy cuốn sách chứ, bèn nói: “Được. Tiểu thư nói là ‘Người xưa vướng bận, nhưng mong đôi câu vài lời cho an tâm’, là được.”
Thiếu Thương gật gật đầu, cũng khom người hành lễ với Viên Thận, sau đó vòng qua hắn nhanh chóng đi về, đi cực kỳ dứt khoát.
Viên Thận xoay người nhìn theo, chăm chú nhìn bóng dáng nữ hài hồi lâu.
Vừa rồi lúc hắn vừa đến nơi này, chỉ thấy nữ hài kia cuộn thành một đoàn nho nhỏ, ngồi ở trên tảng đá tròn ủ rũ, giống như một con chim cút nhỏ bị nước mưa làm cho ướt nhẹp không nhà để về, lông chim xác xơ cực kỳ đáng thương. Ai ngờ vừa nghe có người tới gần, nàng lập tức xù lông toàn thân lên, cảnh giác đề phòng, trong khoảnh khắc chim cút biến con nhím.
Từ khi hắn mười bốn tuổi, nhóm nữ tử bên ngoài thấy hắn, không phải mặt đỏ ngượng ngùng thì là thưởng thức ca ngợi, cũng có người cố ý làm ra hành động kỳ lạ hoặc cử chỉ cao ngạo để làm hắn chú ý. Nhưng hoài nghi dè chừng và sợ hãi như Trình Thiếu Thương này hoàn toàn không phải giả vờ, thậm chí nàng còn vội vã không ngừng trốn chạy, hắn thật là lần đầu được gặp trong đời.
Nhưng mà Viên Thận rất nhanh sẽ biết, hắn vẫn hiểu biết quá nông cạn về Trình gia Tứ nương tử.
Không sai, bởi vì người nào đó căn bản không định thực hiện hứa hẹn.