Edit: Trúc
Ở sâu trong hẻm tối, Viên Thận đứng trong chốc lát, mãi đến khi đồng tử cùng xa phu tới thúc giục mới chậm rãi lên xe. Một đường xóc nảy, lúc trở lại Cẩm Dương Phường, nơi các gia tộc quyền thế ở, đã là giờ nấu ăn.
Viên phủ là một tòa nhà cổ xưa trải qua vô số lần tu sửa mà thành, trồng hơn mười cây gỗ lớn theo vị trí sao trời đã sớm trưởng thành cổ thụ che trời, cành cây to khỏe che trời lấp đất che lớp tuyết đọng thật dày, lồng quanh cả tòa dinh thự, rộng lớn mà tĩnh mịch.
Lúc Viên Thận còn nhỏ đến chỗ này, cho dù có lão bộc cầm đèn ở phía trước, cũng thường cảm thấy sợ hãi. Nhưng mẫu thân nói với hắn: Chuyện trên đời này, không phải ngươi sợ hãi thì nó sẽ không tới. Trăng khó tròn, người khó toàn mỹ, ngươi phải tập quen với thế sự này.
Bây giờ, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi.
Trở lại chỗ ở, một bà lão gương mặt hiền từ đi ra đón hắn, cười nói: “Cuối cùng công tử đã trở lại, sáng sớm đi ra ngoài không sợ bị lạnh à?” Nói xong lập tức chỉ huy tỳ nữ hầu hạ Viên Thận thay quần áo dùng canh ấm người.
“Mẫu thân đang làm gì?” Viên Thận dùng khăn nóng hôi hổi lau cho ấm tay, mới hỏi nói.
Bà lão hơi kinh sợ đáp: “Phu nhân còn đang dâng hương cầu khẩn. Công tử tìm phu nhân có việc à?” Đôi mẹ con này bình thường ba, năm ngày mới gặp nhau một lần.
Động tác của Viên Thận hơi dừng lại nói: “Bảo mẫu thân đừng quá mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi chút mới được.”
Cũng không có việc gì, hắn chỉ muốn nói cho mẫu thân, gần đây hắn gặp được một cái tiểu cô nương, tổng cộng mới gặp mặt ba lần thì đã có hai lần kết thúc bằng việc nàng chạy trối chết.
Hắn còn muốn nói cho mẫu thân, lần đầu gặp mặt, hắn đã cảm thấy hắn rất giống với tiểu cô nương kia. Cho dù đèn đuốc huy hoàng, người người đoàn viên thì vẫn thích đi theo sau đám người, vẫn cô đơn độc hành. Có chút gió thổi cỏ lay, việc đầu tiên là cảnh giác bảo toàn chính mình, nghi ngờ dụng ý của đối phương, không nắm chắc toàn thân rút lui thì tuyệt không khinh suất mạo hiểm.
Viên Thận dựa vào gối mềm ở phía sau, lại lấy một khăn nóng bỏng che lên trên mặt, mỉm cười nghĩ lần này có lẽ nàng phải ngoan ngoãn truyền lời rồi.
…
Lần này người nào đó không đoán sai, Thiếu Thương không dám trì hoãn.
Việc này nếu đổi lại là chị gái thích chơi blog ở cùng phòng ký túc xá là lớp trưởng, học sinh xuất sắc, bí thư chi đoàn, lớn lên mẫu mực có lẽ sẽ tức giận ‘dựa vào cái gì mà ngươi muốn ta làm này làm kia, dựa vào cái gì mà áp chế ta’, nhưng thái muội thực tập là Thiếu Thương lại không cho là đúng, người ta muốn ức hiếp ngươi còn cần lý do à? Trấn nhỏ xã hội chủ nghĩa còn như vậy, huống chi xã hội phong kiến này.
Nàng có thể ở chỗ nửa đen không sáng đục nước béo cò lâu như vậy, lại chưa từng bị bắt lấy nhược điểm quan trọng, dựa vào việc khi nên cứng thì cứng, khi nên mềm thì mềm, xem thời cơ không đúng lập tức bỏ chạy. Phân rõ người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, lúc này mới có thể gọn gàng lãng tử hồi đầu. Không giống em gái nước mũi, đầu nóng lên thật sự bị lừa đi giúp người ta canh chừng lúc ăn trộm, nếu không phải phụ mẫu nàng ta sau đó ở nước ngoài rửa bát rửa ra một nhà hàng nhỏ, có thể đón nàng ta đi thì không biết còn bị dây dưa bao lâu.
Vừa về phủ, Thiếu Thương ngay cả nước cũng chưa uống vội chạy nhanh đến trong phòng Tang Thị, lại thấy Tang Thị đang cầm trong tay một cái dao bạc nhỏ cạo râu cho Trình Chỉ, ở bên cạnh đặt bồn nước ấm cùng dầu bồ kết, cộng thêm một bình kem bôi mặt. Vừa di chuyển dao bạc, vừa lời ngon tiếng ngọt lão phu, lão thê buồn nôn làm hứng thú.
Một người nói: Lòng bàn tay này của phu nhân sờ ở trên mặt vi phu, cũng thật non mềm như nụ hoa xuân.
Một người khác nói: Chàng còn cười, còn cười à? Ta cần phải cạo hỏng mặt chàng luôn, đến lúc đó quân cô sẽ khóc đổ tường thành đấy!
Một người lại nói: Trên người ta có chỗ nào không phải của phu nhân, đừng nói cạo mặt, phu nhân muốn thêu hoa cũng được, tiểu sinh tất nhiên ngoan ngoãn nghe theo…
Thiếu Thương buồn nôn không thôi, quay đầu đã muốn đi, nhớ tới quỷ đòi nợ Viên Thận kia, sợ nhỡ đâu không có tin tức, hắn lại muốn làm ra chuyện xấu. Nàng đành phải căng da đầu lại quay trở về, lần này dậm chân thật mạnh đánh động đôi uyên ương trung niên ở trong kia.
“Ta cùng có chuyện muốn nói với thúc mẫu, xin thúc phụ tạm thời tránh mặt.” Nàng nghiêm túc nói.
Trình Chỉ kéo khăn nóng che mặt xuống, tức giận nói: “Tránh cái gì mà tránh! Không nhìn thấy trưởng bối đang bận bịu à? Chuyện quan trọng gì, muốn chút lại nói thì đã sao?” Nha đầu chết tiệt không có ánh mắt kia!
Tang Thị cười chọc cái trán của trượng phu, thân thiết kéo Thiếu Thương qua: “Đừng để ý đến chàng. Niệu Niệu có chuyện gì, nói đi?”
Thiếu Thương vẫn lắc đầu, nhất định Trình Chỉ phải tránh mặt. Trình Chỉ không lay chuyển được chất nữ, vốn định rời đi, ai ngờ lại bị Tang Thị kéo lại nói: “Niệu Niệu ngươi nói đi, chuyện của ta, thúc phụ ngươi không có gì không biết.” Nàng ta đã đoán được vài phần.
“Thật muốn ta nói à? Vậy được, ta nói!” Thiếu Thương thấy vẻ mặt Tang Thị bình tĩnh, nghĩ thầm không dối gạt thúc phụ càng tốt bèn nói: “Có người tên Viên Thận tìm được ta, bảo ta truyền lời cho thúc mẫu, lấy một đoạn phú lung tung rối loạn, ta cũng không nhớ kỹ. Tóm lại ý tứ là có người xưa bận lòng với ngài, mong chuyển đôi câu vài lời.”
Nàng nói một hơi, vội nhìn chằm chằm vẻ mặt Tang Thị. Ai ngờ vẻ mặt Tang Thị mờ mịt: “Viên Thận? Viên Thiện Kiến? Đó không phải đại công tử Viên thị ở Giao Đông à? Trừ ngày tiệc mời khách đó, ta cũng chưa từng gặp hắn mà.” Nàng tưởng là một người khác.
Nhưng Trình Chỉ vỗ tay vào nhau: “À, ta nhớ ra rồi! Có phải Viên Thiện Kiến này là tiểu đệ tử năm ấy hắn ta nhận không? Không phải hắn còn chạy đến trước mặt huynh trưởng nàng đắc ý nói cái gì mà lương tài mỹ ngọc ấy.”
Tang Thị à một tiếng, thoải mái nói: “Hóa ra là hắn.” Lại quay đầu hỏi Thiếu Thương: “Sau đó thì sao? Hắn muốn làm chi?”
Thiếu Thương hộc máu: “Không phải ta đã nói à? Người xưa bận lòng chỉ mong chuyển đôi câu vài lời… Được rồi, thật ra ta cũng không biết hắn muốn làm gì. Họ Viên chỉ bảo ta truyền những lời này, không có cái khác…” Cổ nhân thật chán ghét, không thể nói rõ chút à?
Tang Thị nghi hoặc nói: “Đôi câu vài lời, đôi câu vài lời gì? Ta cùng với hắn mười mấy năm không gặp… À… Ta nhớ ra rồi.” Nàng quay sang trượng phu: “Không phải trên đường chúng ta về đô thành gặp hắn à? … À, ta biết ý hắn rồi.”
Nói xong thì từ trên thư án rút ra một mộc giản, ở trên đầu mộc giản có bảy chữ nhỏ xinh đẹp ‘Bệnh ho đã khỏi, đừng nhớ mong’, thuận tay đưa cho Trình Chỉ nói: “Chàng cho người đưa qua đi.”
Trình Chỉ tiếp nhận nhìn nhìn rồi bật cười: “Hóa ra là việc này! Xem trí nhớ của nàng này! Lúc ấy hắn dong dài không ngừng là nàng khỏi hẳn thì nói cho hắn.” Hắn cũng không nói thêm gì mà đi ra ngoài phân phó người.
Thiếu Thương lôi kéo Tang Thị, kinh ngạc hỏi: “Thế là xong á?” Bảy chữ là giải quyết vấn đề, vậy mà nàng còn dây dưa lâu như vậy với Viên Thận kia, suýt nữa gây ra huyết án! “Ngươi cũng không viết tên người gửi người nhận à?” Như vậy nàng có thể nhìn lén là viết cho ai.
Tang Thị cười tủm tỉm nói: “Hắn nhận được chữ của ta, không cần viết.”
Thiếu Thương vô lực chống đầu gối, ngồi xổm ngồi trên lót nhung, giống như một con ếch xanh nhỏ dại ra.
Nàng u oán nhìn về phía Tang Thị: “Tam thúc mẫu, ngài không muốn kể chuyện xưa trong đó với ta à?” Ví như ‘người nọ’ tên họ là gì, dây dưa tình duyên như thế nào với ngài vân vân…?
Tang Thị nhặt lên dao bạc nhỏ lên, đầu ngón tay gại gại lưỡi dao: “Việc này nói ra thì rất dài.”
Thiếu Thương đâu chịu bỏ qua: “Chúng ta chậm rãi nói là được đó.”
Tang thị lườm nói: “Lúc người khác nói ‘nói ra thì rất dài’ thì ý tứ là không muốn nói.”
“Ta đây không hỏi nữa.” Thiếu Thương bất đắc dĩ, trong lòng nàng biết Tang Thị nhìn như hiền hoà nhưng chủ ý lại rất kiên định, đành phải lấy lui làm tiến: “Nhưng mà thức mẫu có thể nói cho ta vì sao họ Viên kia không trực tiếp tới cửa tìm ngài mà nhất định phải vòng một vòng lớn như vậy chứ?”
Nghe xong lời này, Tang thị ngừng dao bạc nhỏ trong tay, trầm ngâm thật lâu sau mới cười khổ nói: “… Bởi vì, ta từng nói với người đó ‘Sau này, ngươi cũng được, bạn bè thân thích, môn nhân, đệ tử của ngươi cũng thế đều đừng tới gặp ta, cũng đừng đưa thư từ đồ vật cho ta’. Chẳng qua là câu nói giận dỗi lúc đó, nhưng người nọ là đồ cứng đầu, đồng ý với ta.”
Thiếu Thương im lặng, thầm nghĩ mình dựa đoán không sai quả nhiên là đào hoa máu chó.
Tang Thị thấy nàng thật lâu không nói lời nào, cười hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nói chuyện của ta mà, sao ngươi lại khó chịu thế?”
Thiếu Thương lắc đầu: “Ta cảm thấy lời này chu toàn kín kẽ, đóng kín tất cả con đường mà người nọ có thể tới tìm ngài.”
Lời này mới nghe thì chẳng qua là lời giận dỗi tầm thường, nhưng nghĩ kỹ lại thực sự là cắt đứt tất cả phương pháp có thể trực tiếp liên hệ Tang Thị.
Lại vì việc này liên quan đến tình cảm lâu năm, người năm đó biết chưa chắc đã chịu truyền lời, ví như huynh trưởng của Tang Thị, mà những người khác của Trình gia, hiển nhiên Viên Thận cũng không muốn việc riêng của ân sư mình để mọi người đều biết. Người truyền lời vừa phải thân cận với Tang Thị, lại không thể quá mức không có gì giấu diếm với mọi người Trình gia, cho nên không phải đến phiên mình à?
Thật ra mình cũng không phải lựa chọn thích hợp nhất, nếu Trình Vĩ lớn hơn chút, mẹ con truyền lời càng thích hợp, đáng tiếc Trình Vĩ quá nhỏ, không cẩn thận biến khéo quá hóa vụng thì không xong.
Tang Thị không đoán được Thiếu Thương sẽ nói những lời này, nhất thời buồn bã, thầm nghĩ cả đời này, nữ nhân vẫn không có cơ hội nói lời này mới là có phúc. Hai người trầm mặc một lát, Tang Thị chợt nhớ tới một chuyện, lại hứng thú lên: “Đúng rồi! Ngươi gặp gỡ Viên Thiện Kiến kia thế nào, gặp gỡ ở nơi nào, khi nào?”
Thiếu Thương không lạ mấy vấn đề liên tiếp này, thở dài nói: “Việc này cũng ‘nói ra thì rất dài’.”
Tang Thị trừng nàng, Thiếu Thương vô tội nhìn lại, hai người đối diện trong chốc lát đều bật cười.
Tang Thị lắc đầu: “Ngươi không nói cho ta không sao, lúc nào mẫu thân ngươi hỏi tới, ngươi cần phải nghĩ lý do cho tốt mới được. Mẫu thân ngươi nhìn như mặc kệ ngươi, nhưng ngươi đi ra ngoài gặp người nào, đi qua chỗ nào, nàng đều biết hết.”
Thiếu Thương ra vẻ cao thâm nói: “Cũng không phải, cũng không phải. Chỉ cần thúc mẫu không nói, hẳn là không ai biết họ Viên kia nhờ ta truyền lời.”
Tang Thị thông minh ra sao chứ, lập tức hỏi tới: “Hai ngươi lén gặp mặt?” Sắc mặt không khỏi hiện lên ngờ vực.
Thiếu Thương lập tức sợ cái này, vội vàng chắp tay cầu xin nói: “Đừng đoán mò, đừng nghĩ loạn, cái gì cũng không có. Thúc mẫu không tin thì ta có thể thề. Ừm, trên có thiên, dưới có đất, nếu ta cùng với Viên Thận kia có việc riêng thì để ta…”
“Dừng! Dừng!” Tang thị vội vàng ngăn lại, một tay nhẹ nhàng bịt miệng Thiếu Thương: “Tiểu oan gia! Có thể thề thốt lộn xộn à? Cho dù có thì đã sao, nam nữ ái mộ là chuyện thường tình trên đời, chỉ cần thủ lễ…” Nàng ta vừa thấy Thiếu Thương lại sắp sốt ruột như có lửa đốt, vội nói: “Được, được, được! Ta tin ngươi, tin ngươi còn không được à?!”
Thiếu Thương trừng mắt uy hiếp Tang Thị lúc lâu, tức giận nói: “Cũng không cho nói với thúc phụ, nếu không ta sẽ không bao giờ để ý tới ngài nữa! Lại nói, đều là vì thúc mẫu, ta mới bị liên lụy!”
Ai ngờ ý nghĩ của Tang Thị không giống người thường: “Người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời tới. Cuộc sống trên đời, trừ khi không thân không thích cô độc một mình, nếu không ai cũng đều khó bảo toàn không bị liên lụy được. Quan trọng là ứng đối sau khi ngươi bị liên lụy…” Nàng khẽ nheo mắt cười nói: “Bây giờ xem ra, ngươi ứng đối chẳng ra gì cả nha, có phải bị người ta túm lấy khuyết điểm không?”
Thiếu Thương bị hỏi đến mặt xanh lè, thừa nhận: “Không sai. Ta nhất thời vô ý thành ra không phải. Vốn dĩ tất cả đều là họ Viên kia không đúng nhưng mà ta đã đồng ý rồi lại nói lỡ nên thành ra ta cũng không phải. Cho nên, ta tính toán nhanh chóng đao sắc chạy đay rối kết thúc cho xong.” Nói túm lại vẫn là bởi vì nàng vẫn luôn coi chính mình là Du Thải Linh.
Tang Thị hơi hơi mỉm cười, có thể Thiếu Thương không biết nàng sinh ra được một dáng vẻ mời gọi người ta trêu chọc.
Thiếu Thương thấy Tang Thị không nói gì, vội nói: “Thúc mẫu, ngươi ngàn vạn lần không thể nói, còn cả thúc phụ nữa.”
Tang Thị luôn miệng bảo đảm: “Được, được, được! Ta tuyệt không nói. Nếu thúc phụ ngươi dám nói thì ta sẽ đuổi chàng ra khỏi phòng!” Thiếu Thương cũng không phải là người làm ra vẻ, nghe nàng ta đã nói đến như vậy, Tang Thị cũng thật sự tin hai người không có chuyện gì cả.
Mấy ngày kế tiếp, Thiếu Thương vì phòng Tiêu phu nhân tới tra hỏi, nín thở ngưng thần, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Ai ngờ thế mà vẫn luôn không có ai tới hỏi nàng?! Nàng nghi hoặc cọp mẹ ngủ gật rồi à? Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có gì khác lạ.
Đã nhiều ngày, Tiêu phu nhân thường thường sẽ dùng ánh mắt sầu lo đánh giá khuôn mặt, dáng người nàng, nhìn đến Thiếu Thương nổi da gà toàn thân;
Ánh mắt Trình Thủy nhìn mình càng thêm đắc ý, giống như năm ấy củ cải ở sau vườn của nãi nãi được giải nhất trong hội chợ rau của trấn trên;
Kỳ lạ nhất là đại ca Trình Vịnh, một người nghiêm chỉnh biết bao mà ngày gần đây nhìn thấy Thiếu Thương lại có vẻ mặt trốn tránh. Nàng vốn muốn nghe xem lão sư của Viên Thận là ai nhưng vẫn chưa được như ý nguyện.
Nàng không biết là hóa ra ngày ấy màn đêm buông xuống, Tiêu phu nhân đã biết việc tặng than; nàng lại càng không biết, tuy rằng không người nào biết việc nàng gặp mặt Viên Thận ở ngõ nhỏ, tuy rằng nàng cùng Viên Thận đều khắc chế lời nói việc làm, nhưng lão bộc lâu năm rất có ánh mắt, càng nhạy bén hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Ngày ấy sau bữa tối, Trình Thủy cầm hai cuốn nghị chính triều đình mà môn khách của Vạn Tùng Bách viết xuống, chậm rãi giảng cho trưởng tử. Tiêu phu nhân thì ngồi ở trên cao dò hỏi hai vị lão quản sự kho hàng Trình Ương làm việc thế nào. Ai ngờ nói nói thế nhưng lại nói ra Viên Thận, trực tiếp dẫn phụ tử Trình Thủy lại đây.
“… Bọn họ chỉ nói mấy câu đó?” Tiêu phu nhân cau mày.
Phó quản sự kia nói: “Lão bộc chưa từng rời đi, tiểu thư cùng Viên công tử cũng chỉ nói vài câu này mà thôi.”
Ánh mắt Tiêu phu nhân nhìn sang nhi tử, Trình Vịnh vội nói: “Không sai chút nào. Nhi tử đã đàm luận từ phú này cùng Viên Thiện Kiến, cũng đã từng nói đến việc này với Niệu Niệu.” Thật ra chỉ thuận miệng nói ra một hai câu.
“Vậy Ương Ương thì sao?” Tiêu phu nhân chần chờ hỏi: “Nàng chưa gặp qua Viên công tử à?”
Phó quản sự kia lắc đầu nói ‘chưa từng gặp qua’. Quản sự đang ở bên cạnh vội vàng cười bổ sung: “Khi đó, không phải Tam nương tử đang ở phía sau kiểm hàng cùng lão bộc à?”
Tiêu phu nhân nghe xong lại có vài phần mất mát.
Trong lòng Trình Vịnh lại lộp bộp một tiếng, thầm mắng mình miệng quạ đen, thật là sợ cái gì thì cái đó tới.
Hắn vội nói: “Lời nói, việc làm của Niệu Niệu có lễ, như vậy rất tốt. Nếu không còn việc gì khác, hai vị cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Hai vị này đều đã đi theo phụ mẫu nhiều năm, làm người ổn trọng, đánh trận bị thương thân mình mới đi quản lý kho hàng.
Hai người đang muốn cáo lui, ai ngờ Tiêu phu nhân lại thoáng nhìn mắt phó quản sự kia mang ý cười muốn nói lại thôi, suy nghĩ giây lát, mới để quản sự kia đi về trước, để lại quản sự phó kia.
“Có chuyện ngươi cứ việc nói thẳng.” Tiêu phu nhân hỏi: “Có chỗ không ổn nào à?”
Phó quản sự kia lắc đầu: “Tiểu thư không có gì không ổn, nói chuyện khéo léo. Nhưng mà, Viên công tử kia …” Ông ta không nhịn được mỉm cười: “Nhìn tiểu thư nhà chúng ta vài lần.”
Ông ta cũng người từng trải. Công tử thế gia tự giữ thủ lễ như Viên Thận, ở dưới tình huống không có trưởng bối giới thiệu, lần đầu nhìn thấy một tiểu cô nương, đối mặt thăm hỏi sau đó nếu có nói chuyện nữa, cách làm bình thường đều đặt tầm mắt ở trước người vài thước.
Thái độ Viên Thận ấm áp, gật đầu mỉm cười với đám người hầu, nhưng lão bộc chú ý tới, đa số hắn đều dừng ánh mắt ở trên người tiểu thư nhà mình (Thật ra là đang xem phản ứng của Thiếu Thương), đến lúc tiểu thư nói câu ‘là phú, không phải thơ’, thậm chí còn cười như gió xuân quất vào mặt, cái loại hơi thở sung sướng phát ra rõ ràng này thật sự không giống khách sáo.
Phụ tử Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân nghe xong thì có thần sắc khác nhau.
“Tiểu thư nhà chúng ta làm cho người ta thích.” Phó quản sự kia cười khanh khách giống như một lão gia gia tự hào cháu gái xinh đẹp được người ta ưu ái vậy.
Tiêu phu nhân gượng cười nói: “Việc này ngươi biết là được, đừng nói cho người khác biết.”
Phó quản sự kia vội vàng thu lại nụ cười, ôm quyền, nghiêm nghị trả lời: “Lão bộc biết thanh danh tiểu thư quan trọng, tuyệt không nhiều lời.” Một nhà có con gái trăm nhà hỏi cưới, tiểu thư nhà mình tương lai gả cho ai còn chưa biết được, cũng không thể có tin đồn nhảm nhí.
Nói xong câu này, ông ta lập tức khom người cáo lui.
Trình Thủy ra vẻ rụt rè vuốt vuốt chòm râu, đang muốn đắc ý hai câu lại liếc thê tử đang nhíu mày chặt mày, bèn nói: “Nàng làm ra vẻ này làm gì? Đừng lại muốn trách Niệu Niệu. Ương Ương đang kiểm hàng, lại không phải Niệu Niệu không cho nàng ta thấy Viên Thiện Kiến kia!”
Tiêu phu nhân vô lực thở dài ra một hơi, lúc này nàng nhìn ra di chứng của sóng gió thư án. Phàm là nàng lộ ra một chút không vui đối với nữ nhi, trượng phu và nhi tử sẽ nghi ngờ nàng lại muốn bất công. Nàng gắt nhỏ với trượng phu: “Chàng nói bậy gì đó, sao ta lại muốn làm vậy?!” Nếu nói không phải không tiếc cho Trình Ương thì là không phải, nhưng có đôi khi đây là duyên phận.
Trình Thủy đắc ý nói: “Người thiếu niên cái gì mà mộ cái gì mà thiếu ngải… Ôi, Vịnh Nhân, câu nói kia nói thế nào nhỉ?”
Vẻ mặt Trình Vịnh đau khổ: “Tri hảo sắc nhi mộ thiểu ngả(*).”
(*) Câu này trích trong sách Mạnh Tử hạ, quyển Vạn Chương, người trẻ đẹp cho rằng tò mò và thích người khác giới là điều rất tự nhiên, Mạnh Tử đã nói về tình dục dưới góc độ bản năng.
“Đúng vậy, chính là câu này.” Trình Thủy vỗ đùi: “Được rồi, ngươi cũng đi về trước đi. Chuyện hôm nay đừng nói cho Niệu Niệu, miễn cho tiểu hài nhi suy nghĩ miên man.”
Trình Vịnh nghe lời hành lễ với phụ mẫu rồi lui ra.
Trình Thủy thấy nhi tử rời đi, mới quay đầu nói với thê tử: “Cái này có gì mà phiền lòng. Nếu Viên Thận kia thật sự coi trọng Niệu Niệu, tới cửa cầu thân, chúng ta đồng ý cũng được. Trước đó vài ngày không phải nàng bảo ta đi hỏi thăm phẩm tính của hắn à? Không háo sắc không tham rượu, không nóng nảy không thất thường, làm người đoan chính, còn rất được bệ hạ coi trọng, tương lai … Không chừng còn có thể đứng hàng Tam công đấy…. Ta thật sự xem trọng, ôii, nhưng thật ra chúng ta không xứng với Viên thị Gaio Đông thanh quý.”
Nói tới đây, hắn thở dài: “Có lẽ người ta cũng thấy Niệu Niệu xinh đẹp mới nhìn nhiều hơn hai cái thôi. Nàng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hắn đi lại quan trường nhiều năm, biết rõ nhưng gia tộc thế gia quyền thế liên hôn, trừ khi giống như Vạn lão phu nhân cùng Vạn Thái công đã mất lúc trước, thuộc về chân tình ái mộ khó chia lìa, nếu không phần lớn là môn đăng hộ đối. Nói câu khó nghe, nếu không phải thiên hạ này đại loạn, cho anh hùng áo vải bọn họ một cái hội thì gia thế hai nhà Viên, Trình càng khác nhau một trời một vực.
Tiêu phu nhân đột nhiên nói: “Ta sẽ không để Niệu Niệu làm thiếp cho người ta.” Nhà có cao quý đến đâu, nàng đều không muốn.
Trình Thủy hoảng sợ: “Ta còn nói nàng đang suy nghĩ cái gì đó? Hóa ra là cái này, không phải chúng ta đã sớm nói xong rồi à? Thà rằng dòng dõi thấp chút, cũng tiện cho Niệu Niệu sống thuận lợi thoải mái.” Dù thế nào, hắn vẫn bảo vệ được nữ nhi.
Lúc này Tiêu phu nhân mới lộ ra tươi cười, ngay sau đó lại cao giọng nói: “Đại nhân không cần tự coi nhẹ mình! Cái gì mà xứng hay không xứng? Chúng ta một đường đi tới, chưa từng ức hiếp dân chúng, chưa từng giết người hiền mạo nhận công lao, bảo vệ phụ lão một vùng, tận trung vì bệ hạ bình loạn, dựa vào bản lĩnh của mình đánh ra, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn đất trời, có gì mà hối tiếc! Gia tộc thế gia quyền thế chẳng lẽ vĩnh viễn không đổi, những thứ đi theo bạo vương giúp làm việc ác, những thứ đi theo bạo quân cho dù chưa bị diệt tộc cũng thở thoi thóp. Còn có những thứ muốn bo bo giữ mình lại vì thảm hoạ chiến tranh làm ra điều xấu, mấy năm nay, trong tộc cũng lại không thể có được con cháu có thể xoay người, về sau còn có thể xưng danh ư?!”
“Nói rất đúng!” Trình Thủy lớn tiếng tán thưởng, bàn tay to như quạt hương bồ nắm lấy đầu vai thê tử, kéo vào trong ngực, lòng hắn tràn đầy cảm kích kiêu ngạo: “Có vợ như nàng, người chồng còn cầu gì nữa!”
Trong mắt Tiêu phu nhân ẩn nước mắt, nàng thầm nghĩ: Chính mình mới là thật sự có phúc.