Edit: Trúc
Beta:
Con người phần lớn đều sợ những thứ chưa biết, lúc trước Du Thải Linh lo được lo mất buồn bực không vui phần lớn là bởi vì lo lắng cho tiền đồ mịt mờ, nhưng qua đã nhiều ngày nghe lén, nàng cơ bản đã an tâm rồi. Phụ mẫu khôn khéo có năng lực, gia cảnh giàu có, bản thân cơ bản chỉ có huynh đệ trong một bàn tay, trong đó bao gồm cả huynh đệ long phượng thai của mình, có thế nào nàng cũng sẽ không quá bị uất ức.
Một khi đã an tâm, một giấc này ngủ đến cực kỳ ngon lành, lại như chén thuốc phụ mẫu tiện nghi này mang đến rất có sức mạnh, một giấc ngủ đến hừng đông, khi mở mắt đã cảm thấy tim phổi nhẹ nhàng, tay chân phù phiếm đều đỡ vài phần.
Vui mừng quay đầu, chỉ thấy A Trữ đã ngồi bên giường thu dọn chén đĩa, Du Thải Linh vừa mừng vừa sợ vội hỏi tình hình, thế mới biết hóa ra là Tiêu phu nhân bày mưu đặt kế để A Trữ đã làm phó mẫu cho nàng, phía sau A Trữ ngồi quỳ hai tỳ nữ hình như cũng là Tiêu phu nhân sai lại đây hầu hạ nàng.
Du Thải Linh vốn định trầm trồ khen ngợi, sau đó lại hỏi tiếp A Mai A Lượng, chợt thấy không đúng, vội nói: “A phụ a mẫu của ta đều đã trở lại rồi à, lần này không đi nữa chứ. Phó mẫu cùng nô tỳ ban đầu của ta đâu?” Cảm tạ trưởng câu lạc bộ cá muối đã đưa Stanislavski(*) cho nàng, để cuối cùng nàng không quên mình là một diễn viên có tu dưỡng - đứa nhỏ ngoan có thể nào không nhớ thương phụ mẫu mà hỏi bạn chơi cùng trước chứ?
(*) Stanislavshi: Konstantin Sergeievich Stanislavski là một nhà biên kịch người Nga. Ông nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng chủ yếu với những nguyên tắc trong hệ thống Stanislavski về kĩ thuật đào tạo diễn viên, chuẩn bị và diễn tập.
A Trữ cung kính nói: “Tiểu thư đã lớn nên hiểu chuyện, sau khi chủ phụ chủ mẫu trở về, vạn sự đều đã có bọn họ làm chủ, trước kia thúc phu nhân vì chuyện của người cho nên bỏ hết những người kia đi.”
Lời này thật nội hàm. Du Thải Linh vẫn luôn che giấu suy nghĩ trong lòng, một mặt giả vờ không hài lòng, chu miệng nói: “A mẫu đã biết thúc mẫu đối xử với ta không tốt, vì sao còn không sớm chút để người đến bên cạnh ta hầu hạ? Làm ta ăn rất nhiều khổ.” Tiểu nữ hài không hiểu chuyện ấy mà, nàng đóng giả không hề áp lực.
A Trữ mỉm cười nói: “Những năm trước bên ngoài thật sự loạn, thư từ đều không thể đi lại, lại nói chuyện vụn vặt trong nội trạch, cho dù chủ mẫu đã biết chút ít, cũng không thể kịp thời quản thúc, trong nhà do thúc phu nhân làm chủ, chủ mẫu có sai khiến người khác thì cũng có tác dụng gì đâu.” Thật ra nguyên lời Tiêu phu nhân nói là: Người hầu trung thành khó được, hiện giờ đúng là lúc dùng người, đừng có chết dí làm phụ nhân trong nội trạch.
Du Thải Linh từ nhỏ miệng lanh lợi, vốn còn muốn hỏi thêm hai câu về Tiêu phu nhân ‘tài đức sáng suốt vạn năng’, thấy khuôn mặt mỏi mệt của A Trữ trong lòng sinh ra không đành lòng.
Từ khi đến nơi này, nàng thân nhất là phụ nhân trung hậu ít lời trước mặt này, vì A Trữ làm việc cẩn thận nên không dám tìm nô tỳ tới giúp đỡ, tất cả mọi chuyện đều chính mình tự tay làm lấy. Lúc Du Thải Linh không nuốt được thuốc đều là A Trữ đút từng miếng một; vì cho nàng hạ sốt, trời đông giá rét tuyết trắng như vậy, A Trữ vẫn ngày ngày nấu nước lau mình thay quần áo cho nàng, kết quả nước giếng đông cứng chỉ có thể múc tuyết đọng để nấu, ngón tay A Trữ ban đầu bảo dưỡng coi như không tồi đều nứt cả ra; vì nàng ghét bỏ canh thịt dầu mỡ, nàng ấy tự mình đi đào chút rau xanh trong tuyết để cho vào nấu canh - mấy ngày nay A Trữ hẳn là cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, vẫn cho nàng ấy bớt chút chuyện thì hơn.
Du Thải Linh cúi đầu nói: “Ta nghe phó mẫu.” Nếu bảo người sớm chiều ở chung trước kia lại đây, bản thân nàng khó bảo toàn không lộ ra; cũng không phải sợ có người nói nàng không phải bản thân, chỉ sợ mấy người mê tín này lại tới rót nước bùa nói nàng bị quỷ nhập thân gì đó.
A Trữ thực vừa lòng, hầu hạ Du Thải Linh súc miệng ăn cháo.
Thật ra nếu phó mẫu cùng bọn nô tỳ ban đầu ở chỗ này thì sẽ không khỏi sửng sốt tiểu thư nhà mình sao lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, nhưng mà A Trữ chăm sóc Du Thải Linh nhiều ngày như vậy, trước sau vẫn cảm thấy nàng là đứa nhỏ tốt bản tính thiện lương, cho nên cũng không cho rằng có gì khác lạ.
Trên bàn gỗ nhỏ màu đỏ rượu đặt ba cái chén nhỏ sơn cùng màu, trên thành chén vẽ một ít thú nhỏ kỳ quái màu đen; trong chén gỗ đựng đầy cháo thơm nức mũi, Du Thải Linh vừa ngửi biết ngay là cháo bò nấm mình thích, trong chén nhỏ ở một bên khác là đựng muối biển cùng rau ngâm chua, chua chua ngon miệng, đúng là sở trường của A Trữ, một cái chén nhỏ ở góc cuối cùng đựng đầy hai miếng bánh gạo ngọt nhỏ thơm nức mũi, cũng không biết bên trong bỏ bao nhiêu đường. Du Thải Linh biết lúc này một ít đường cũng không dễ có, ở nông thôn có hai miếng đường mạch nha đã có thể làm bọn con nít thèm thuồng.
Đều là đồ mình thích ăn, Du Thải Linh ăn hết sức ngon miệng, A Trữ ở một bên cười khanh khách nhìn nàng, dường như đồ nữ hài ăn vào trong miệng thỏa mãn giống hệt như mình ăn vào bụng vậy.
Trong lúc ăn cơm Du Thải Linh hỏi về tỷ đệ A Mai, A Trữ cười nói: “Được chủ mẫu yêu thương, về sau A Mai cũng tới hầu hạ nương tử, A Lượng không biết có thể cùng vị công tử nào, nhưng mà bọn họ ở nông thôn hoang dã, hiện giờ Thanh Thung phu nhân đang tìm người dạy tỷ đệ bọn họ quy củ đó.” Sau đó lại dẫn hai tỳ nữ phía sau lên gặp mặt.
Một tỳ nữ mặt tròn hơi nhỏ, khoảng mới 13-14 tuổi, tên gọi Xảo Quả, một người khác mặt trứng ngỗng lớn tuổi hơn, khoảng chừng 15-16 tuổi, tên gọi Liên Phòng. Dựa theo cách nói của A Trữ, Tiêu phu nhân ‘tài đức sáng suốt vạn năng’ từ mấy năm trước đã để ý tìm kiếm tỳ nữ đáng tin cậy trung thành tâm phúc cho nữ nhi, hai người này hiển nhiên là kết quả của ngàn chọn vạn tuyển.
Du Thải Linh co rút khóe miệng, loại tâm phúc này chẳng lẽ không phải là chính mình bồi dưỡng mới đáng tin cậy à.
“Vậy Thanh Thung phu nhân là ai?” Du Thải Linh gặm bánh ngọt nhỏ nói.
A Trữ cười nói: “Là tỷ muội kết bái của phu nhân, mấy năm nay ít nhiều có nàng ấy giúp đỡ phu nhân, về sau người cần phải cung kính đối đãi.”
Du Thải Linh gật đầu, hóa ra là tiểu di mụ(*).
(*) Tiểu di mụ: dì nhỏ.
Ăn cơm xong, Xảo Quả bưng bàn ăn đi xuống, Liên Phòng chạy nhanh lấy ấm ở trong ống tròn cao nửa thước lót bông ra, rót nước ấm vào một cái thau đồng để Du Thải Linh rửa mặt. Thật ra Du Thải Linh vẫn chưa ăn no, A Trữ chỉ cho nàng ăn no bảy phần, chỉ nói “Chờ lát nữa còn uống chén thuốc.” Rửa mặt xong, A Trữ lôi Du Thải Linh vốn định về lại ổ chăn ngủ tiếp ra, đi lại vòng quanh phòng nhỏ nói: “Bên ngoài lạnh, tiểu thư vẫn còn yếu, nên đi lại trong phòng thôi.”
Trong lòng Du Thải Linh không muốn, nhưng hiện thực là Du nữ hiệp ngày xưa khiêu vũ có thể giạng thẳng chân, đánh nhau có thể bổ vỡ gạch mới đi được hai vòng đã thở hồng hộc, rõ ràng lúc trước đã đi bộ đường xa vòng quanh đường nông thôn, kết quả một đêm trở lại trước giải phóng, lại quay về uống thuốc dưỡng bệnh từ đầu. Du Thải Linh một bụng tức giận, vừa đi vừa nghỉ một chút, nghỉ một chút mắng một câu, cầu cho chủ tớ họ Cát ra cửa té ngã, lắc hông bị trẹo, lại gặp phải một tên lừa đảo lừa tiền lừa tình cảm bọn mới tốt!
Khi nàng thở hổn hển đi đến thứ vòng tám ở trong phòng, Xảo Quả mặt tròn bưng chén thuốc nóng hầm hập vào, vén mành bằng vải nhung dày lên, đập vào mặt là một mùi cay đắng.
A Trữ đỡ Du Thải Linh ngồi vào trên giường, căng thẳng cầm chén thuốc lên, Du Thải Linh mới nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy từ đầu lưỡi đến trán đều đắng đến tê rần, trong đắng có chua, trong chua có cay, trong cay còn mang theo mùi tanh, đủ loại mùi vị xộc lên làm Du Thải Linh lập tức chảy nước mắt. A Trữ thấy thế, vội nói: “Đây là hầu y trong cung kê đơn, hơi đắng chút, nhưng rất hiệu quả. Hôm qua tiểu thư uống một liều dược đã lập tức hạ sốt đấy.”
Vô nghĩa, nếu không phải mong mau khỏi bệnh chút, thì có quỷ mới ăn cái đồ vật mốc meo mười tám đời tổ tông không tích đức này. Du Thải Linh vừa chửi thầm vừa rưng rưng lại lần nữa cầm chén lên, đúng lúc này, chỉ nghe tiếng Liên Phòng ngoài cửa nói: “Chủ phụ chủ mẫu đến.”
Ngay sau đó, rèm cửa nhấc lên mang theo một cỗ khí lạnh tràn vào, Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân chỉ dẫn theo Thanh Thung đi vào nhà. A Trữ vừa rồi còn đang dong dài dược này thêm bao nhiêu tài liệu hiếm lạ vội lấy chén thuốc trong tay Du Thải Linh ra, đỡ nàng quỳ trên sàn nhà, chắp hai tay thi lễ, trong miệng xưng: “Chào a phụ a mẫu, a phụ a mẫu mạnh khỏe.”
Ngẩng đầu xem, chỉ thấy hôm nay Trình Thủy đã bỏ một thân quân trang, chỉ mặc một bộ áo chẽn trường bào màu đậm rộng thêu tơ vàng, đeo thắt lưng lớn màu đen sợi bạc, bên hông hoàn toàn không có đồ trang sức vàng ngọc gì cả; Tiêu phu nhân lại mặc một bộ váy vạt cong hoa lớn màu tím, dưới hai tay áo rộng lộ ra áo trong màu tím nhạt, cổ áo còn quàng một vòng lông hồ ly trắng, búi tóc cao trên đỉnh đầu cài một cây trâm kim phượng bạch ngọc, bông tai bạch ngọc leng keng, càng làm nổi bật sắc đẹp tuyệt trần, khí độ bất phàm.
Trình Thủy thấy tinh thần nữ nhi khá hơn nhiều so với hôm qua, trong lòng vui vẻ, lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể cười ha ha ngồi vào trên giường, Thanh Thung đỡ Tiêu phu nhân ngồi vào một bên, làm con cái, Du Thải Linh đành phải tiếp tục cúi đầu ngồi quỳ dưới đệm hương bồ.
Không đơn thuần chỉ là Trình Thủy không biết nói từ đâu, ngay cả Tiêu phu đa mưu túc trí, lúc này cũng không biết nói từ đâu, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng nói: “Con ta có khỏe không.” Du Thải Linh thoáng ngẩng đầu, nhỏ giọng trả lời: “Đã tốt hơn nhiều.” Nàng không phải cố ý, chỉ là trong lòng chột dạ đối với tiện nghi phụ mẫu, cho nên giọng nói cũng nhỏ đi.
Không ngẩng đầu còn tốt, vừa nhấc đầu, Trình Thủy đã thấy nữ nhi nước mắt lưng tròng, vội la lên: “Sao con ta rơi lệ?”
Đang muốn nói lão tử đều đã trở lại vương bát đản nào còn dám ức hiếp khuê nữ của ta xem lão tử làm thịt, lại nghe nữ nhi yếu ớt nói: “Dạ… Thuốc quá đắng.”
Du Thải Linh không biết hiện nay dáng vẻ của mình có bao nhiêu đáng thương. Khung xương yếu ớt, hai vai gầy yếu, làn da bệnh nặng mới khỏi trắng đến gần như nửa trong suốt, cổ mảnh khảnh khó khăn đỡ lấy đầu, chỉ là ngồi quỳ ở nơi đó đều lung lay sắp đổ giống như sắp ngã ra trên sàn nhà, mở miệng càng là âm thanh nhỏ bé yếu ớt. Trình Thủy cảm thấy một bàn tay to như quạt hương bồ của mình đều có thể bóp chết nữ nhi như bóp chim non, cái này chẳng những mềm lòng, ngay cả giọng nói cũng mềm: “Không bằng cho thêm chút đường mạch nha vào nước thuốc nhá?”
Lời này đưa tới ánh mắt xem thường của Tiêu phu nhân, trịnh trọng nói: “Đại nhân nói bậy, y sĩ khai dược có thể cho loạn đồ à. Thuốc đắng dã tật, chỉ có thể uống thuốc lại ngậm đường thôi.”
Trình Thủy vội nói: “Phu nhân nói đúng.” Lại quay đầu nói với nữ nhi: “Phải nghe a mẫu con, chờ hết bệnh rồi, a phụ mang con đi cưỡi ngựa, xem hội đèn lồng sau chính đán.”
Từ lúc biết phụ mẫu tiện nghi này đến bây giờ chỉ có lời này lọt vào tai nhất, Du Thải Linh vui vẻ cười cười với Trình Thủy, làn da tái nhợt nổi lên chút màu hồng trẻ con, đáng yêu tựa như một pho tượng em bé. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Trình Thủy mừng rỡ, thấy nữ nhi nhà mình thật là tiểu nương tử đẹp nhất trên đời này, Vạn tướng quân sinh kia một đám tiểu nương tử toàn so ra kém cả một đám hoa loa kèn; lần tới uống rượu nhất định phải nói hai câu đắc ý mới được. Tiêu phu nhân thấy dáng vẻ này của Du Thải Linh, vẻ mặt vẫn phức tạp như cũ.
Trình Thủy cảm thấy mặc sức tưởng tượng vẫn còn không đủ, quay đầu cười nói với thê tử: “Niệu Niệu của chúng ta sinh ra thật đẹp.” Sau đó lại thêm một câu: “Đều là công lao của phu nhân.”
Thanh Thung không biết nói gì nhìn trời, nàng ấy vẫn luôn biết đại nhân nhà mình là người có mắt như mù, tiểu thư rõ ràng không quá giống phụ mẫu. Theo nàng ấy xem tiểu thư này tuy bề ngoài cũng không tệ lắm, nhưng lại yếu ớt đáng thương, sao có thể so với Tiêu phu nhân thần thái phấn chấn như vậy.
Thẩm mỹ của người đương thời vốn thiên về nữ tử cao gầy to lớn, cũng không biết tương lai dưỡng tốt, tiểu thư có to cao hơn chút nào không, lúc trước Tiêu lão phu nhân nhu nhược thì nhu nhược nhưng dáng người lại chẳng thiếu gì… Thanh Thung đang nghĩ ngợi, lơ đãng chuyển ánh mắt thấy nữ hài nho nhỏ đang rất có hứng thú nhìn Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân, một đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, giống như thần khí, sức sống bừng bừng, dã tính linh động giống như thú nhỏ mới sinh trong rừng, nàng ấy lập tức ngẩn ra.
Giờ phút này Du Thải Linh còn đang đánh giá người khác, vị trí nàng ngồi quỳ vừa hay là dưới ngực Tiêu phu nhân, trong lòng nàng trộm vui: Dựa theo A Trữ nói, tính cả hài tử chết non thì Tiêu phu nhân sinh tới bảy tám đứa, mà ngực vẫn còn đẫy đà như vậy, có trước có sau, Trình lão phụ thực sự có phúc.
Tiêu phu nhân không biết tâm phúc cùng nữ nhi đều đang miên man suy nghĩ gì, quay mặt nói với trượng phu: “… Đại nhân đừng đi ra ngoài nói bậy, nữ hài cả ngày nói đẹp đẽ thì có tác dụng gì chứ, học nhiều chút tài đức mới quan trọng.” Không ai hiểu chồng bằng vợ, nàng liếc mắt một cái đã xem hiểu trượng phu muốn làm gì. Trình Thủy đành phải ngượng ngùng.
Tiêu phu nhân thấy hắn như vậy, nhớ tới từ khi nữ nhi ra đời trượng phu có bao nhiêu nóng lòng, vì lão mẫu cùng thê tử kiên trì mới bất đắc dĩ chia cách mười năm, lúc này đang thích đến không biết như thế nào cho phải, nàng cũng lập tức mềm lòng, thở dài dịu dàng nói: “Mọi người đều phải xem bằng mặt, chờ mấy huynh đệ Vịnh Nhân theo xe gia quyến của Vạn tướng quân trở lại, chúng ta mang Niệu Niệu đi ra ngoài dự tiệc dạo chơi, ai mà chả nhìn thấy, chúng ta không nói người khác cũng biết.”
Người một nhà đang tán gẫu, còn không đợi Du Thải Linh có cơ hội lên tiếng, chỉ nghe nơi xa truyền đến một loạt tiếng kêu to sắc nhọn lại tục tằng của nữ tử có tuổi, âm thanh đầu tiên có chút thê thảm sau lại mang chút ai oán cuối cùng chính là oán giận, đặc biệt là tiếng “Á á á á á á…” kết thúc kéo dài phải khoảng bảy tám giây, thế mà còn không dừng lại.
Trong lòng Du Thải Linh sinh ra ngưỡng mộ khác người, có thể bỏ vào nhiều cảm xúc trong tiếng kêu dài này, cổ họng tốt này quả thực là mẹ của Pavarotti(*) kiêm tướng Lý Song Giang(*) đó. Tiếp theo nàng lại nghĩ sao tiếng kêu to lớn vang dội có thể truyền tới rõ ràng như vậy, không phải nhà cửa Trình gia khá lớn sao, Trình lão phụ kia cuối cùng lăn lộn ra sao chứ.
(*) Pavarotti: Luciano Pavarotti là ca sĩ opera giọng nam cao người Italia.
(*) Lý Song Giang: nổi tiếng rộng rãi ở Trung Quốc từ những năm 1970 đến những năm 1990, và gần như là cái tên quen thuộc trong dân chúng. Lý Song Giang còn được mệnh danh là "Ông hoàng nhạc sến".
Còn chưa nghĩ xong đã thấy trên mặt Thanh Thung ở một bên không hề dao động, phía trên phu thê Trình Thủy ăn ý nhìn đối phương, nàng mới ý thức lại - trò hay mở màn.
Tiếng kêu của Trình mẫu thực mau chuyển thành tiếng gọi the thé ‘Đại Lang con của ta… Con của ta ơi…’, âm thanh từ xa tới gần rất mau đã sắp đến, Du Thải Linh càng thêm cảm thấy này tòa dinh thự này không phải rất lớn.
Hai phu thê mắt đi mày lại xong, Trình Thủy khụ một tiếng, đứng dậy muốn đi đón Trình mẫu, Tiêu phu nhân lại không chút hoang mang giúp trượng phu thắt lại đai lưng, còn không quên dặn dò Du Thải Linh một câu: “Đừng thất thần, nhanh uống nước thuốc đi.”
Hai phu thê đang muốn ra cửa, lại xem nhẹ năng lực hành động của Trình mẫu, Thanh Thung đi ở đằng trước còn chưa kịp xốc rèm cửa lên đã bị mạnh mẽ đẩy trở về, chỉ thấy Trình mẫu giống như bị lợn rừng trúng mũi tên lao đầu vào, suýt nữa kéo cả mành cửa xuống.
Lần này phía sau bà ta không có một đám vú già phô trương nữa, chỉ có Cát Thị cùng hai phụ nhân khác Du Thải Linh không quen, một người đi đầu số tuổi tương đương Trình mẫu, trình độ tướng mạo thô kệch cũng tương đương, nước mũi nước mắt thành một đoàn; một người khác lại xinh đẹp khôn khéo, nhìn hơn ba mươi tuổi, chẳng qua trát phấn hơi dày cũng đang khóc nỉ non.
Dáng vẻ Trình mẫu cực kỳ chật vật, xiêm y hoa lệ rối tung, trâm vàng thô như que cời lửa cũng không mang theo, khuyên tai vàng tròn to như phong hỏa luân cũng chỉ còn một cái, nước mắt nước mũi tèm lem ở trên mặt, trong miệng còn không ngừng: “… Ngươi cần phải cứu cữu phụ ngươi … Thật muốn mạng người mà…”
Bà ta vừa thấy Trình Thủy đã nhào lên khóc tê tâm liệt phế, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nắm tay Trình mẫu to như hai bát rượu đấm ở trên ngực hùng tráng đầy đặn của mình, phát ra giọng gào làm người ta kinh sợ, đồng thời còn không quên rút tay ra đấm đấm nhi tử, phát ra tiếng thùng thùng trầm đục, ngay cả Trình Thủy thân thể cường tráng cũng bị đánh lảo đảo mấy bước.
Tiêu phu nhân xem đến khóe miệng co rút, thầm nghĩ đáng tiếc quân cô đầu thai sai chỗ, nếu sinh là nam nhi nhất định là một dũng tướng; vừa cẩn thận tránh đi chút, miễn cho hoành quyền tung bay làm lương dân bị thương. Ai ngờ vừa quay đầu lại nữ nhi nhà mình cũng tránh vào trong góc giống mình như đúc, còn quay đầu nói câu gì đó với A Trữ, giữa lúc hỗn loạn chỉ nghe thấy mấy chữ ‘… Bà ta nên đi làm tướng quân…’, nói còn chưa dứt lời, tiểu nữ hài đã bị A Trữ nhét vào phía sau trốn tránh.
Tiêu phu nhân sửng sốt.
A Trữ nhìn tình hình hỗn loạn, vốn định kéo Du Thải Linh ra khỏi phòng, nhưng vào lúc này Du Thải Linh sao có thể chịu đi, đang hưng phấn dùng dằng.
A Trữ không kéo được, thấy nữ hài cầm chắc chén thuốc trốn ở trong góc, thân mình nho nhỏ còn có chút run, thì nghĩ thành tiểu nữ hài bị sợ đến phát run, nghĩ bây giờ mắt thấy sắp lành bệnh cũng không nên đi ra ngoài để bị trúng gió, huống chi phu nhân cũng không lên tiếng, mất mặt cũng Trình mẫu, A Trữ cũng không đau không ngứa.
Lúc A Trữ còn đang suy tính, Du Thải Linh đã từ những lời hò hét của Trình mẫu nghe ra manh mối, thuận tiện kết hợp những lời vừa rồi A Trữ nói hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Nhà mẹ đẻ Trình lão phu nhân họ Đổng, năm đó lúc thiên hạ đại loạn Đổng gia cũng chạy trối chết, chỉ có một nhà ấu đệ của Trình mẫu chịu đựng đến khi Trình Thủy phát tài. Đến tận đây Đổng gia bèn dựa vào Trình gia sống qua ngày.
Đáng tiếc Tiêu phu nhân quản quá chặt, rơi xuống trong tay Trình lão phu nhân còn không đủ dùng huống chi trộm chu cấp cho Đổng gia, cho người ta cá không bằng dạy người bắt cá, vì làm Đổng gia được thơm lây nhiều hơn, lão phu nhân ‘cơ trí’ đã bảo Trình Thủy mưu cầu chức quan cho Đổng cữu phụ, đáng tiếc Đổng cữu phụ vừa không biết đọc sách buôn bán lại ngại việc đồng áng rắc rối mệt mỏi tiền lời chậm, ở bên ngoài nhiều lần vấp phải trắc trở.
Cuối cùng hai ba năm trước, lão phu nhân nghe nói chiến sự phía trước dần dần hòa hoãn mới ép Trình Thủy mưu cầu cho Đổng cữu phụ một chức vụ ở trong quân, nghĩ có cháu ngoại trai nhà mình chăm sóc thì sẽ không lại bị người ta bắt nạt, Tiêu phu nhân cũng không viện cớ nữa.
Quả nhiên mấy năm nay Đổng cữu phụ kiếm tiền ngày càng nhiều lưng cũng thẳng lên, còn có thể thường xuyên truyền tin tức phu thê Trình Thủy được thưởng bắt tù binh cho a tỷ nhà mình, Trình lão phu nhân càng thêm đắc ý, động một chút đòi tiền tài đồng ruộng ở chỗ nhi tử nhà mình - tỷ đệ hai người sống thích ý biết bao.
Đã nhiều ngày nay Trình lão phu nhân vốn đang chờ đệ đệ trở về hội báo tình hình phát đạt gần đây của nhi tử, ai ngờ còn chưa chờ được người tới, lại chờ tới một tin dữ, hóa ra Đổng cữu phụ trộm quân giới quân lương bán ra bên ngoài kiếm tiền, đã xảy ra chuyện bị bắt rồi.
Tội danh bậc này, cho dù ít cũng phải tịch thu gia sản người nhà sung làm quan tì không nói, kẻ cầm đầu còn bị chém ngang eo vứt xác ở chợ.
Vừa nghe tin này, Đổng cữu mẫu lập tức mang theo nhi tức tới cầu cứu, Trình mẫu nghe xong suýt nữa thì hôn mê, vì thế mạnh mẽ tới tìm cậu con trai bảo bối nghe lời vợ này.
Trình Thủy lấy ra sức lực đánh tam quân ra sức bỏ tay lão mẫu ra, quay đầu lại liếc nhìn thê tử một cái, thấy ánh mắt Tiêu phu nhân hơi lóe, động tác chỉ trong 1 giây này lại bị Du Thải Linh vừa hay nhìn thấy, thầm nghĩ: Giờ diễn tới.
Trình Thủy hít sâu một hơi, vuốt ống tay áo đã nhăn ra, chắp tay thi lễ, sau đó thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Trình mẫu, mắt hổ rưng rưng (Du Thải Linh âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn kỹ thuật diễn này mà xem), hắn bi thương thở dài một hơi: “A mẫu! Việc này sáng nay ta đã nghe cấp dưới nói, vốn định tới báo cho a mẫu, nhưng… Nhưng thật sự không biết nên nói từ đâu …”
Thanh Thung lần thứ hai cạn lời nhìn trời xanh, nàng ấy biết đại nhân nhà mình có thể giả ngu trở thành ngốc thật, rõ ràng sáng sớm tinh mơ đến thăm nữ nhi trước, bởi vì đánh giá thấp tốc độ hành động của bà tức hai người Đổng cữu mẫu mới bị ngăn ở chỗ này, ngươi nói dối cũng nói chu toàn một ít được không, thật là mất công phu nhân cực cực khổ khổ dạy một đêm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Thị đỡ Trình mẫu tận dụng mọi thứ, nũng nịu nói: “Dù sao cũng là cữu cữu, a huynh có khó xử thế nào đi nữa, cũng phải cứu một tay mà!” Vừa nói, còn vừa đánh giá Trình Thủy cao lớn rắn rỏi.
Du Thải Linh lập tức buồn nôn, thầm nghĩ: Lại là một người không biết soi gương, dáng người tướng mạo khí chất kiến thức của bà ít nhất kém Tiêu nữ sĩ mười tám cái Phan Kim Liên, bà vẫn nên tỉnh đi.
Tiêu phu nhân lập tức tiến lên một bước, lành lạnh nói với Cát Thị: “Đại nhân quỳ lạy là a mẫu, đệ phụ(*) còn không tránh ra là cũng muốn nhận cái quỳ lạy này à?”
(*) Đệ phụ: Em dâu.
Không đợi Cát Thị nói chuyện, Trình mẫu đã là trở tay đánh một bạt tai lại, nổi giận mắng: “Ngươi còn chưa cút ra, vội vàng tới nơi này xem nhà mẹ đẻ lão thân mất mặt à?!” Chuyện xấu của nhà mẹ đẻ mình, bà ta vốn là không muốn cho quá nhiều người biết, Cát Thị này vừa nghe được tin tức đã vội vàng muốn theo tới, Trình mẫu sao lại không biết bụng dạ của Cát Thị, bất quá lúc đầu lười quản mà thôi.
Một cái tát này đánh vừa vang vừa nặng, má Cát Thị lập tức hiện lên mảng lớn sưng đỏ, nàng ta xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, cũng không nhìn người khác nữa, che mặt khóc chạy ra khỏi cửa.