Tinh hà xán lạn

 
Edit: Trúc
Beta:
 
Tiêu phu nhân một câu bức lui chị em dâu xong lại lẳng lặng đứng ở một bên, không hề lên tiếng nữa. Nhưng thật ra con dâu Đổng Lữ thị của Đổng cữu mẫu vẫn luôn khóc sướt mướt vội ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu phu nhân một cái; ai ngờ Tiêu phu nhân giống như sinh đôi mắt ở sườn má, vừa chuyển đầu đối diện đôi mắt của nàng ta, thật sâu nhìn nàng ta một cái, hình như có thâm ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Đổng Lữ thị hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.
Bên kia phòng, Trình Thủy vẫn quỳ giải thích với Trình mẫu: “… Trước đó ở trong thư ta đã nói với a mẫu, tay chân cữu phụ không sạch sẽ không phải một lần hai lần, mất công ta ở trước mặt có thể bồi thường thì bồi thường, có thể giấu diếm được thì giấu diếm. Nhưng nửa năm trước trong trận chiến Nghi Dương, Vạn tướng quân ở phía sau dưỡng thương, ta bị điều đi lãnh binh dưới trướng Hàn đại tướng quân, ta cũng không thể đưa cữu phụ đến dưới trướng Hàn đại tướng quân đi quản quân giới được. Lúc đi ta khuyên can mãi, ai ngờ cữu phụ mới mấy tháng đã không nhịn được làm người ta bắt được! A mẫu bảo ta phải làm sao?! Chẳng lẽ bảo ta buông tha cơ duyên tốt như vậy, không đi cầu phú quý công danh, chỉ vì trông coi một mình cữu phụ à?!”
Trình mẫu lập tức nghẹn lời, bà ta sớm biết ấu đệ trộm cướp, chẳng qua ỷ vào nhi tử che giấu vẫn luôn giả mù, hiện giờ bị hỏi đến thì nghẹn một lúc lâu mới nói: “Vậy hiện giờ cữu phụ ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ bảo ông ta đi tìm chết? Bị xét nhà?” Vừa nghe thấy hai chữ ‘xét nhà’, Đổng cữu mẫu càng khóc lớn hơn, mũi chảy ra hai dòng vàng đặc, Du Thải Linh ghê tởm không thôi.
Trình Thủy tỏ vẻ khó xử: “Cũng không phải là không muốn, mà thật là không thể.”
Vừa nghe lời này, Trình mẫu lập tức trở mặt ngang ngược, lấy ra sức lực năm đó lên núi xuống ruộng lực cánh tay cường tráng cùng thân thể to lớn, một chân đá văng án kỷ nhỏ vốn đặt điểm tâm và chén canh của Du Thải Linh ở trên sàn nhà ra, đập hết đồ bày biện trong phòng thành bừa bộn. Lại dùng đôi tay như kìm sắt nhéo vạt áo trước của Trình Thủy, nước miếng tung bay vừa khóc vừa mắng: “Ngươi này cái đồ nhãi ranh tâm can đen tối này! Ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn cữu thị ngươi đi tìm chết à… Ta, ta đây đi tố cáo ngươi ngỗ nghịch…”
Nhi nữ bất hiếu có thể đi quan nha tố cáo ngỗ nghịch, nhẹ thì phạt tiền ai trượng, nặng thì bãi quan miễn chức - cái chủ ý thối này vẫn là Cát Thị cống hiến, mấy năm nay Trình mẫu thường dùng tới bắt chẹt nhi tử cùng nhi tức, hiệu quả cực lớn.
Trình Thủy nỗ lực lôi kéo áo của mình, tức giận nói: “A mẫu đi cáo đi, quốc sự gia sự ai nặng ai nhẹ, tội cữu cữu trộm cướp đã kiện lên cấp trên, ta bởi vì không chịu nghe lệnh a đi chạy tội cho cữu cữu, ‘hành vi bất hiếu’ bậc này cho dù bẩm báo lên chỗ Hoàng Thượng cũng không sợ.”
Trình mẫu là một phụ nhân nông thôn sao biết được mấy cái này, chỉ biết ‘không nghe lời’ chính là ‘bất hiếu’, ‘bất hiếu’ là có thể tố cáo, còn một lần tố cáo một lần chuẩn; hiện tại nghe tới còn có quốc gia lớn hơn ‘hiếu thuận’ nữa. Bà ta không có cách nào, chỉ có thể gào khóc, đồng thời ngã vào trên giường, như lợn rừng lăn loạn một hơi.
Du Thải Linh xem đến mùi ngon, vuốt chén thuốc sắp lạnh, nhanh chóng một ngụm uống hết, có kịch vui để xem, thế nhưng không cảm thấy dược đắng nữa - ai ngờ lại làm Tiêu phu nhân mắt lạnh xem hết, Thanh Thung vẫn luôn chú ý Tiêu phu nhân, theo ánh mắt nàng ấy nhìn lại, vừa lúc cũng thấy Du Thải Linh làm như vậy, lập tức không biết trong lòng nên cảm khái như thế nào.
Tiêu phu nhân trầm giọng nói: “A Trữ, bọc kín Niệu Niệu chút, đưa đến trong phòng ta nghỉ tạm.” Kịch tổ mẫu cùng phụ thân đánh nhau dù sao cũng không nên cho tiểu bối xem lâu.
Du Thải Linh hoàn toàn thất vọng, lại cũng không dám phản kháng, A Trữ tay chân lanh lẹ cho mặc áo ngoài bọc áo khoác cho nàng, Liên Phòng và Xảo Quả ở một bên cũng ba chân bốn cẳng xách lên túi đựng tráp đồ ăn vặt, ba người ôm lấy Du Thải Linh chạy nhanh ra khỏi gian nhà này, vòng qua mười bước lớn lên hành lang, lắc mình vào một gian nhà khác.
Cái nhà ở này hiển nhiên cũng là dọn dẹp tạm thời, trong phòng sắp xếp đơn giản nhưng cũng hơn gian phòng kia của nàng, Du Thải Linh vừa gặm mứt hoa quả, vừa duỗi dài lỗ tai nghetiếng khóc mắng ẩn ẩn truyền đến từ bên kia, tưởng tượng tình hình chiến đấu bên kia như thế nào. Đáng tiếc, nàng lại chưa từng gặp gỡ hiện trường phát sóng trực tiếp như hôm nay.
Mấy ngày sau đó, Du Thải Linh vẫn ăn cơm uống thuốc đi vòng quanh nhà ba vòng rồi ngủ, Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân dường như cực kỳ bận rộn, trong một ngày có hơn nửa ngày không ở nhà, cũng không biết đang làm gì, chỉ có Thanh Thung phu nhân ngày ngày tới trong phòng Du Thải Linh ngồi nói chuyện, dò hỏi thân thể nàng dưỡng đến thế nào rồi.
Tướng mạo Thanh Thung phu nhân chỉ tầm thường, thắng ở chỗ mặt mày sạch sẽ nhu hòa, hai bên khóe miệng mang theo nếp nhăn khi cười, khi không cười nhìn cũng giống như đang cười, làm người ta cảm thấy thân cận. Du Thải Linh vốn cho rằng nàng tới dạy quy củ cho mình, ai ngờ Thanh Thung phu nhân chỉ là nói cười vui vẻ về việc nhà, có khi mang chút điểm tâm cực ngon mà Du Thải Linh chưa từng ăn bao giờ, có khi là mấy cái trâm ngọc cài đầu tinh xảo hoặc khuyên tai, qua mấy ngày Du Thải Linh mới dần dần thu phòng bị lại.
“Phu nhân cùng đại nhân mang theo chút đồ chơi hay cho tiểu thư, đều để ở xe lớn phía sau, chưa bao giờ vứt đi, mấy ngày nay việc vặt dồn nhiều, chờ dàn xếp xong xuôi mới mở hòm xiểng.” Thanh Thung phu nhân mỉm cười nói, đôi tay đặt ở đầu gối, khom người ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thải Linh gật gật đầu: “Ừm, sắp qua chính đán, a phụ cùng a mẫu chắc là bận.”
Ánh mắt Thanh Thung phu nhân hơi lóe lên, không trả lời.
Nhân mấy ngày này nói chuyện phiếm, Du Thải Linh mới biết được hóa ra tên mình là ‘Trình Thiếu Thương’, còn có một ca ca sinh đôi, tên gọi ‘Trình Thiếu Cung’, nghe nói tổ phụ Trình thái công vốn sớm đã bệnh nặng mấy tháng không dậy nổi, mắt thấy hơi thở mong manh, vừa nghe Tiêu phu nhân sinh hạ song sinh long phượng, vui mừng quá đỗi, lập tức khụ ra một cục đờm, thế mà lại sống thêm được nửa năm. Tuy nói cuối cùng vẫn treo, nhưng hơn nửa năm này đối với Trình Thủy lúc đó đang đứng ở chiến trận đấu sức quan trọng lại là rất may.
Thế nhân đều nói thai này là điềm lành, Trình thái công thích ca múa vui vẻ, lập tức làm ra một đoạn văn rằng: “Ta không ngờ còn có thể nhìn thấy hai hài nhi này. Đàn của Thần Nông, trên có năm dây, Văn Vương tăng thêm hai dây, là Thiếu Cung, Thiếu Thương, lấy tên này thôi.”
Không hề ngoài ý muốn, trừ Trình tam thúc lúc đó đọc sách ra, cả nhà chỉ có Tiêu phu nhân biết Trình thái công đang nói cái gì; cũng bởi vậy, cái tên ‘Trình Niệu’ vốn định đặt cho nữ hài mới sinh đành làm thành nhũ danh.
“Khi nào các huynh trưởng về nhà đây?” Trình Thiếu Thương cười tủm tỉm tiếp nhận cái tên mới này, không chút luyến tiếc bỏ luôn cái tên bố Du đặt kia.
“Tiểu thư đừng vội, thật ra phía sau còn có vài xe ngựa đựng chút tạp vật của Bộ Khúc, cần vài vị công tử chăm sóc, phu nhân cùng đại nhân vội vàng về trước.” Thanh Thung phu nhân nói.
Trình Thiếu Thương nghe thấy hai chữ ‘tạp vật’ thì cười một cái, ngầm hiểu; đồng thời lại có chút kỳ quái, vì sao người một phòng nhà Trình Thủy này đều thích gọi mình là ‘tiểu thư’, rõ ràng mình là con gái duy nhất một phòng này, nhưng nếu cả ba phòng Trình gia đều cộng lại, tam thúc mẫu kia còn sinh nữ hài càng nhỏ hơn thì sao.

Thân thể Trình Thiếu Thương dần dần tốt lên, chẳng qua ngày ngày trôi qua quá buồn tẻ, nàng không khỏi mang theo mong đợi ngày ngày hỏi một câu “Việc Đổng gia như thế nào rồi”.
A Trữ lại cũng không gạt Thiếu Thương, nhưng nàng ấy thật sự không có thiên phú bát quái, trả lời chỉ có “Đại nhân không chịu” cùng với “Đại nhân vẫn không chịu” hai câu như một, ngẫu nhiên phát huy trình độ một chút, cũng chỉ là “Cho dù thế nào đại nhân cũng không chịu”.
Khác với A Trữ trung hậu ít lời, Liên Phòng hầu hạ ở bên lại rất có tính toán, nàng ấy là nữ nhi Bộ Khúc của Trình Thủy, từ nhỏ chăm sóc một đống lớn đệ muội trong nhà, thấy tiểu thư hai mắt tỏa ánh sáng lại không tình nguyện bị nhốt ở trong phòng, trong lòng lập tức có tính toán. Mấy ngày sau đó, Liên Phòng thường thường kể một chút ‘trò hay’ ở bên ngoài thấy được với Trình Thiếu Thương.
Xảo Quả nhìn thấy khó hiểu, lén hỏi: “Lúc trước Thanh Thung phu nhân dạy dỗ chúng ta phải nói ít nghe nhiều làm nhiều, a tỷ lại kể chuyện bên ngoài cho nương tử nghe, như thế sao được chứ?”
Liên Phòng cười nói: “Nương tử cùng chủ mẫu mười năm không gặp, sao có thể thân cận chúng ta; tương lai hai người chúng ta nhất định là phải đi theo nương tử, nếu như nương tử không tin tưởng không thân cận chúng ta, chẳng phải uổng phí công Thanh Thung phu nhân dạy dỗ à. Huống chi, ta nói những việc này vốn cả nhà đều biết rõ, cho nương tử giải buồn thôi, có gì quan trọng.”
Xảo Quả nghe xong, vội tạ ơn Liên Phòng chỉ điểm.
Qua vài ngày A Trữ phát hiện Liên Phòng nhiều lời, vốn muốn quát lớn một phen, ai ngờ Liên Phòng lại cười tủm tỉm biện giải: “Mồm miệng điêu ngoa là bịa đặt chuyện không có ra, bóp méo lấy niềm vui của gia chủ, nhưng ta nói cũng không có nửa điểm giả dối.”
Xem vẻ mặt A Trữ vẫn bất mãn như cũ, nàng ấy nói tiếp: “Thanh Thung phu nhân thường khen nữ quân nhà chúng ta hiểu lý lẽ có khả năng không thua nam tử, nói nữ quân sáu bảy tuổi đã giúp đỡ chưởng quản chuyện nhà, chẳng lẽ chúng ta muốn để tiểu thư cả đời bị che ở trong lồng, không cho nàng biết mưa gió bên ngoài ư? Nếu ta nói không đúng, ngài đánh chửi ta là được. Cho dù tốt xấu gì đều để tiểu thư biết chút, mới có thể học hỏi phân biệt không phải sao?”
A Trữ nhìn Liên Phòng một lúc lâu, thầm nghĩ: Lời này tuy không tồi, nhưng mà tỳ nữ này không khỏi không đủ ổn trọng.
Nhưng lại nghĩ để tiểu thư biết chút ân oán của trưởng bối cũng tốt, miễn cho nàng nhớ ơn mười năm nuôi dạy mà xa cách thân phụ mẫu; từ đó về sau nàng ấy không nói gì nữa, chỉ âm thầm chú ý.
Tài ăn nói của Liên Phòng khác A Trữ như trời với đất, nói về nghe đồn mà âm thanh và tình cảm phong phú, lúc này Trình Thiếu Thương mới cảm thấy cuộc sống có chút tư vị.
Hóa ra ngày ấy sau khi mẫu tử Trình gia tan rã trong không vui, Trình mẫu hùng hổ nói muốn tự mình bỏ tiền đi chuẩn bị cho Đổng cữu phụ, đáng tiếc không có một nửa rương tiền thì đừng mong thấy hiệu quả, lại đã thấy Đổng cữu phụ ngồi xe chở tù bị áp giải tới rồi, tỷ đệ hai người ôm đầu khóc rống. Nhóm vú già đi theo nói Đổng cữu gia cực kỳ tiều tụy chật vật.
Trình mẫu lại tìm nhi tử náo loạn mấy lần sau nhiều lần không có tác dụng bèn lấy ra tuyệt chiêu cuối cùng là ‘tuyệt thực’, nghe nói vài vị Thái Hậu tiền triều thường dùng chiêu này để đối phó với hoàng đế. Đáng tiếc lúc trước Trình mẫu sống khổ sở đã sớm sợ đói, những năm gần đây không thịt không vui, lúc này mới đói bụng hai bữa đã không chống đỡ được. Theo nhóm vú già nhà bếp nói, sau khi Trình mẫu ăn lại, bữa đầu tiên ăn một con gà nướng, nửa con vịt quay, hai cái chân giò ngâm tương ba bát cơm lớn, vì tiêu thực còn tìm một y công kê thuốc.
Trình mẫu bên này lăn lộn, mà tình thế Đổng gia lại càng thêm không ổn, Đổng ngoại đệ(*) cũng bị bắt, điền trang cùng cửa hàng ở bên ngoài Đổng gia đã bị đóng cửa để tra xét. Nhưng thật ra Đổng Lữ thị lại biểu hiện vượt trội, vì tỏ vẻ không thể để Trình mẫu ‘một mình chiến đấu hăng hái’, nàng ta một hơi bán đi hai mươi tì thiếp trong phòng của Đổng ngoại đệ, kiếm được một số tiền lớn cho Trình mẫu ‘quay vòng’, Trình mẫu lập tức cảm thấy đây thật là chất phụ(*) tốt tu luyện mấy đời mới cưới được.
(*) Ngoại đệ: Con của em trai bên nhà ngoại.
(*) Chất phụ: Cháu dâu.
Tin tức gần đây là, mấy ngày nay ngày ngày Đổng cữu mẫu đều phải tới khóc một trận, ngày này sau khi Trình mẫu ăn xong uống hai chén rượu, rượu làm gan lớn ra, trực tiếp cầm theo dao nhỏ bên người lại lần nữa đi cưỡng bức nhi tử, nói nếu như nhi tử không chịu cứu giúp, mình sẽ chết cho hắn xem, sau đó lại đi tố cáo ngỗ nghịch - Trình Thiếu Thương cảm giác cái trình tự này có vấn đề.
Trình Thủy không chịu nổi quấy nhiễu, thuận miệng nói: Cũng không phải không có cách cứu Đổng cữu phụ, chính là để hắn tự đi gánh lấy tội danh này, nói Đổng cữu phụ trộm cướp đều là phụng mệnh hắn. Sau đó để hắn bị chém đầu đổi về Đổng cữu phụ, nhà ta bị xét nhà đổi Đổng gia về, a mẫu người xem coi thế nào?
Trình mẫu lập tức nghẹn, tuy rằng bà ta đau đệ đệ, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới lấy nhi tử đổi đệ đệ lại; ai ngờ Đổng cữu mẫu ở một bên lại như được dẫn dắt, buột miệng thốt ra ‘Cháu ngoại trai là quan lớn, cho dù phạm vào tội lỗi cũng sẽ không sao cả, nhiều lắm phạt tiền là xong việc, không bằng bảo cháu ngoại trai đi nhận tội này?!’ lời vừa nói ra, mẫu tử Trình gia đều tức giận đến mặt trắng bệch.
Người khác càng sẽ nghĩ may mà Đổng gia vô năng, không thể nào vào được trong ngục, không gặp được Đổng cữu phụ, nếu không thông đồng một phen, sợ là Đổng cữu phụ thật sẽ vu oan cho Trình gia cũng không biết chừng.
Trình Thủy lập tức nổi trận lôi đình, cũng mặc kệ có người nghe thấy hay không, hô to với Trình mẫu đứng ở giữa thính đường: “Được! Trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu, chỉ cần a mẫu nói một tiếng, ta đây lập tức đi bắc quân ngục tự thú! Về sau a mẫu theo Nhị đệ Tam đệ sống đi!”
Lời này không ít người trong ngoài đều nghe được, vú già quản sự sôi nổi nói lão phu nhân nhà mình quá điên cuồng. Chỉ có Tiêu phu nhân tránh ở phòng trong hơi mỉm cười, mắng thì không phải, một khi bắt đầu tranh chấp thì tình cảm thật tốt cũng sẽ tổn thương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Trình mẫu say rượu cũng bị doạ tỉnh, ra sức tát cho Đổng cữu mẫu một cái vang dội rồi về nhốt mình ở trong phòng không ra. Lúc sau lại nghe nói Trình Thủy phân phó gia nô không được cho Đổng cữu mẫu bước vào Trình gia nửa bước, người nào thả người tiến vào thì đánh gãy chân người đó, Trình mẫu cũng không dám xen vào. Chuyện cứ như vậy bế tắc, mãi đến ngày thứ ba Đổng Lữ thị tới cửa bồi tội.
Dựa theo cách nói của Thanh Thung phu nhân (Liên Phòng nói lại), phụ tử Đổng gia, già thì yêu tiền, trẻ thì mê sắc, Đổng cữu mẫu lại là người đầu óc mê muôi, Đổng Lữ thị là người duy nhất sáng suốt ở Đổng gia; nhưng phần sáng suốt này cũng là dùng rất nhiều đau khổ đổi lấy.
Hai nhà Đổng Lữ vốn đều là nông gia giàu có, phụ thân hai nhà sớm vì con cháu định ra hôn ước, ai ngờ Đổng thái công chết sớm, lại thêm thiên hạ đại loạn, ngay sau đó gia nghiệp ngày càng lụn bại, mà Lữ gia lại vẫn có thể duy trì. Lữ thái công vì giữ chữ tín, vẫn là gả cháu gái nhỏ vào Đổng gia cơm cũng ăn không đủ no. Mấy năm đầu, Đổng cữu phụ đối với tức phụ này coi như không tồi, ai ngờ đồng chí Trình Thủy quá có năng lực, không mấy năm đã nổi lên, lại thấy mấy huynh đệ Trình gia cưới tức phụ không phú cũng quý, hai vợ chồng già Đổng gia lập tức cảm thấy con dâu đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi. Nếu không phải Đổng Lữ thị đã sinh hạ bao nhiêu nhi nữ, lại giỏi về nịnh hót, sợ là đã sớm bị hưu.
Cũng không biết Đổng Lữ thị cùng Trình mẫu nói cái gì, từ sáng sớm đến tận chiều tối, nói đến tính tình Trình mẫu hoàn toàn tiêu tan, tới buổi tối bèn lắp bắp sai người đi gọi Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân qua đi, tỏ vẻ chịu thua.
Lúc nghe được Trình mẫu cho gọi, Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân đang bảo Trình Thiếu Thương cùng dùng bữa, thuận tiện nâng cao tình cảm gia đình; thấy dáng vẻ nô tỳ quỳ gối ở kia bất an, Thanh Thung phu nhân cười cười nói: “Sớm hơn so với phu nhân đoán, xem ra tài ăn nói của Lữ thị này thật lợi hại.”
Tiêu phu nhân cười mà không nói, đứng dậy chuẩn bị ra cửa, Trình Thủy ra cửa còn không quên dặn dò nữ nhi: “Niệu Niệu, tự con dùng cơm trước, ăn nhiều thịt chút!”
Trình Thiếu Thương vốn đứng dậy tư thế nâng cánh tay dừng một chút, mới nói: “Dạ. Cung tiễn a phụ a mẫu, a phụ a mẫu sớm trở về.”
Giọng nói nữ hài mềm mại, giống như xoa cục bột, trong lòng Trình Thủy cực thích, cười tủm tỉm gật đầu ra cửa.
Trình Thiếu Thương tiện đà ngồi quỳ chút, cúi đầu rầu rĩ dùng cơm, A Trữ ở bên có chút kỳ quái, Thanh Thung phu nhân nhìn thấy thì cười nói: “Tiểu thư đừng vội, phu nhân cùng đại nhân về sau sẽ thường tới dùng cơm cùng người, hôm nay thật là có việc.”
Trình Thiếu Thương nhỏ giọng đáp.
Đáng tiếc, dù cho là Thanh Thung phu nhân thất khiếu linh lung cũng đã đoán sai, Trình Thiếu Thương không phải suy nghĩ cái này - nàng không thích người khác gọi nàng ‘Niệu Niệu’, bởi vì nàng có nhũ danh riêng của mình, gọi là ‘linh niếp’, tuy rằng người gọi tên này đã qua đời.

Mỗi lần đi vào phòng Trình mẫu ở, Tiêu phu nhân đều cảm thấy hoa mắt, Trình mẫu yêu cầu rất đơn giản đối với nhà ở, phú quý, phú quý, lại phú quý, từ sàn nhà bàn giường mấy cái ghế ngồi phàm là chỗ có thể khảm vàng thì tất cả đều khảm tơ vàng.
Ngay từ đầu Trình mẫu nói chuyện còn có chút ngượng ngùng, máy hát mở ra thì càng nói càng thuận. Bà ta nắm tay Trình Thủy, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “… Ngoại đệ phụ của con nói rất đúng, già rồi còn có thể dựa vào ai, còn không phải dựa nhi tử, mấy năm nay con bỏ máu thịt tìm công lao, ta mới có thể sống cuộc sống ăn thịt uống rượu, ta sao ta có thể coi trọng sống chết của người ngoài hơn con…”
Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân liếc nhau một cái, đều không nói chuyện.
Trình mẫu tiếp tục khóc ròng nói: “Trước lúc ngoại tổ phụ con lâm chung đã dặn ta chăm sóc trong nhà nhiều hơn, nhưng ta không ở đó được, các cữu phụ khác của con chết thì chết, tan thì tan, chỉ còn lại có một người như vậy. Ta cảm thấy xin lỗi phụ mẫu đã khuất, lúc này mới muốn trợ cấp Đổng gia nhiều chút, về sau con không vui, ta tuyệt đối không nhiều chuyện còn không được sao……”
Trong lòng Tiêu phu nhân lau mắt mà nhìn Lữ Thị, lúc này mới hơn nửa ngày đã hoàn toàn thay đổi được Trình mẫu. Nàng liếc mắt nhìn trượng phu một cái, Trình Thủy hiểu ý nói: “A mẫu, đệ phụ Lữ gia còn nói cái gì.”
Trình mẫu nhớ kỹ Đổng Lữ thị nói, yếu thế nhất định phải yếu thế, bèn xúc động nói: “Nàng ta nói chỉ cần con thăng quan lập công, Đổng gia tất nhiên thơm lây, bảo cữu phụ con đi trong quân làm việc là đào góc tường, kéo chân sau của con.” Nói đến chỗ này, giọng nói của bà ta thay đổi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra những năm gần đây, Đổng gia cũng không còn lại bao nhiêu tiền, không phải ngoại đệ con cầm đi tìm phụ nhân vui đùa ầm ĩ, thì là bị cữu mẫu ác độc vô tâm kia của con cầm đi tiếp tế nhà mẹ đẻ bà ta!”
Tuy rằng bản thân Trình mẫu thích giúp nhà mẹ đẻ, nhưng lại không thích người khác hỗ trợ nhà mẹ đẻ, vì lúc trước Tiêu phu nhân hỗ trợ nhà mẹ đẻ mà bà ta đã ầm ĩ nhiều năm, bây giờ biết không ít tiền mình trợ cấp đệ đệ đều bị đệ phụ dọn về nhà mẹ đẻ, tất nhiên là giận không thể át; trong lòng tính kế ngày nào có thời gian đánh tới cửa đi nắm tóc Đổng cữu mẫu đánh một trận cho hết giận.
“Con à…” Trình mẫu chụp lấy cánh tay Trình Thủy: “Con cứu cữu phụ con một lần đi mà, bọn họ đồng ruộng cũng có, phòng ốc cũng có, không đói không lạnh, về sau ta tuyệt đối không đến tìm con gây rối nữa!” Lại quay đầu nói với Tiêu phu nhân: “Về sau chuyện trong nhà cũng do ngươi làm chủ tất cả, ta già rồi, hưởng phúc thanh nhàn là được.”
Ánh mắt Tiêu phu nhân giống như một hồ sâu, không gợn sóng, vào nhà lâu như vậy, nàng mới mở miệng nói: “Xem ra Quân Cô đã suy nghĩ cẩn thận, thật ra cữu phụ cũng không phải không thể cứu…”
Trình mẫu vốn dĩ vừa gạt lệ vừa trộm xoay tròng mắt, Tiêu phu nhân còn chưa nói xong, bà ta đã nhảy dựng cao ba trượng, gào lên: “Hay lắm, cữu phụ ngươi quả nhiên là hai đứa vô tâm các ngươi hãm hại, chính là vì để bắt chẹt ta, ta là a mẫu ngươi, là a mẫu ngươi đó, thế mà ngươi dám như vậy, ta muốn, ta muốn…”
“Quân cô muốn làm gì ta?” Tiêu phu nhân lạnh lùng ngắt lời: “Quân cô có thể làm ta thế nào?”
Trình mẫu lập tức nghẹn lời, Trình Thủy không chút sứt mẻ, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Tiêu phu nhân chậm rãi đứng dậy, kéo mành ngoài cửa một chút, xoay người nói: “Chẳng qua là hưu ta thôi. Chắc Quân Cô cũng nghe được chút tiếng gió, mấy năm nay ở trong thành trì chiến trận rất nhiều, ta cũng có chút công lao nhỏ bé, không nói đến ngươi có thể buộc đại nhân hưu ta hay không, dù có hưu thì thế nào? Ta còn sống…”
Nàng hơi hơi mỉm cười, khóe miệng mang theo một loại độ cong khinh thường, gằn từng chữ: “Ta còn sống, người khác có thể sống hay không thì cũng không nhất định.”
Trình mẫu giống như bị hắt một chậu nước đá, ngây người bất động.
Tiêu phu nhân lẳng lặng nhìn bà ta trong chốc lát nói: “Lữ Thị nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chưa nói cái này?”
Trình mẫu dần dần run rẩy, nhi tử dùng đệ đệ tới chèn ép bà ta, không phải bà ta không nghĩ tới dùng con dâu tới chèn ép nhi tử, nhưng lời Đổng Lữ thị nói rõ ràng ở bên tai…
Ta ở bên ngoài nghe nói, Tiêu tẩu tẩu ở trước trận cứu trị người bị thương, trấn an bá tánh trong chiến loạn, từ trên xuống dưới đều được khen ngợi đấy, triều đình đều khen ngợi, nếu ngài cứng rắn ép tướng quân hưu nàng ấy, thì tính sao, nàng ấy còn có thể chết đói, chết lạnh, xấu hổ chết à, chẳng qua là người ta đều sẽ nói ngài hồ đồ ác độc. Tướng quân tức giận còn không phải trút lên trên đầu Đổng gia à, đệ đệ với chất tử của ngài còn có thể còn mạng à! Chờ sau khi ngài trăm năm, tướng quân lại đón nàng ấy về, nàng ấy theo con cháu đầy sảnh hưởng phúc, nhưng Đổng gia thì sao… Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn khuôn mặt Tiêu phu nhân tĩnh lặng như hàn băng, giọng nói của Trình mẫu bị nghẹn ở trong cổ họng, ngón tay run rẩy, quay đầu nói với Trình Thủy: “Con của ta, cứ nhìn nàng ức hiếp ta như vậy sao?”
Trình Thủy trầm giọng nói: “Ta biết a mẫu vẫn cảm thấy ta hướng về Nguyên Y, nhưng a mẫu ngẫm lại xem chẳng lẽ ta thành thân mới như thế sao. Mười mấy năm qua, hành động của Nguyên Y, hành động của a mẫu ngài, ta đều nhìn ở trong mắt,” hắn quay đầu nhìn thê tử một cái rồi quay đầu lại nói với Trình mẫu: “Ý của Nguyên Y, chính là ý của ta. Đổng gia không thể tiếp tục nuông chiều, a mẫu, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần ngài quản, về sau ngài không cần lo lắng nữa.”
Trình mẫu ngồi phịch dưới đất, cả người không còn hơi sức nào nữa, nói cũng nói không nên lời, mắng cũng mắng không ra. Trong lòng Trình Thủy sinh thương hại, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu phu nhân một cái, chỉ thấy Tiêu phu nhân khẽ gật đầu, Trình Thủy mới nói: “Nàng về phòng trước, gọi người đóng kín cửa lại.”
Tiêu phu nhân nhìn Trình Thủy hơi hơi mỉm cười nói: “Được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui