Tinh hà xán lạn

 
Edit: Trúc
Beta:
 
Tiêu phu nhân vẫn chưa vui vẻ được bao lâu, chờ đến lúc Trình Thủy trở về phòng, nàng thấy thái dương trượng phu sưng u một cục, sau khi hỏi rõ ràng ngọn nguồn lập tức giận sôi máu, cầm lấy một cái bầu gỗ đựng rượu cũng đập ở bên thái dương kia của hắn một cục u, vừa hay làm thành một đôi cho Trình tướng quân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn đêm buông xuống, Trình Thủy chờ đến khi Trình mẫu bớt tức, đỡ một đôi cục u cân xưng lại đi vào trong phòng Trình mẫu, cuối cùng thể hiện kỹ thuật diễn ban ngày chưa từng phát huy cộng thêm tình cảm chân thật vào, cuối cùng mẫu tử cũng hòa hảo.
Kế tiếp chính là củng cố tình hình chiến đấu.
Đầu tiên là Trình Thủy đưa một bà lão bộ mặt kham khổ đầu tóc hoa râm tới, Trình mẫu vừa thấy lập tức nước mắt rơi như mưa. Năm đó lúc Đổng gia sung túc, Đổng thái công từng mướn một ít tá điền, vị lão phụ nhân này chính là người lúc trước ở Đổng gia giúp việc nông, cùng Trình mẫu chơi đùa lớn lên ở quê hương, rất có tình cảm tỷ muội. Sau đó cuộc sống ngày càng khó khăn, Đổng thái công bất đắc dĩ phải giải tán tá điền.
Tiêu phu nhân rất có tâm kế, lúc theo phu quân khắp nơi chinh phạt vẫn luôn lưu ý tìm kiếm đồng hương cùng tộc năm đó chạy nạn tứ tán, vốn định tìm vài vị thân tộc phương xa của Đổng gia để trợ lực, kết quả tìm tới tìm lui cũng không có tin tức, cho thấy tộc nhân Đổng gia thực sự đã chết và li tán gần hết.
Kết quả vẫn là Trình Thủy một đường chinh chiến, thanh danh ngày thịnh, lão phụ nhân họ Hồ này tự tìm tới cửa. Nói đến cũng khéo, lúc trước Hồ Ảo này theo phu quân mới gả rời quê hương cũng là lúc Trình mẫu mới sinh Trình Thủy không lâu nên bà ta mới biết tên, nếu đổi lại là đứa con trai khác của Trình gia, Hồ Ảo chưa chắc đã dám đi nhận.
Tiêu phu nhân chợt cảm thấy đây là cơ hội, vội vàng sắp xếp cho nhi tử bị thương nặng cùng tôn tử bệnh nặng của Hồ Ảo cho tốt, một đường mang về đô thành. Vốn lúc vừa tới Trình Thủy đã định đưa Hồ Ảo ra, lại bị Tiêu phu nhân khuyên can, định ra từng bước kế sách.
“Quân Cô là trưởng bối nhà mình, không phải đại nhân chinh phạt quân địch, một cây búa đi xuống tử thương vô số, chiến thắng là được.” Tiêu phu nhân mỉm cười nói: “Cứ từ từ mà làm, trước để tức giận trong mười năm nay của Quân Cô ra hết, giữa mẫu tử tiêu tan khúc mắc, lại để lão tỷ muội đi nhận thân, mới có thể nước chảy thành sông, làm ít công to.”
Trình mẫu quả nhiên vui mừng khôn xiết, ôm Hồ Ảo vừa khóc vừa cười, vừa đánh yêu Trình Thủy vừa cười mắng vì sao không sớm đưa Hồ Ảo ra. Trình Thủy vội nói lý do thoái thác đã nghĩ sẵn trong đầu ra: “Lúc đó a mẫu đang tức giận còn gì, ta đưa người ra thì lại có vẻ ta có ý đồ khác, hiện nay a mẫu không còn tức nhi tử nữa, mới để a mẫu biết, ta chỉ vì làm a mẫu vui vẻ mà thôi.” Trình mẫu nghe xong, quả nhiên càng thêm cảm động, lại biết Trình Thủy đưa con cháu Hồ gia thành bộ khúc, cũng giữ Hồ Ảo ở lại bên người bà ta làm quản sự, chỉ cảm thấy nhi tử thật là dụng tâm với mình.
Hồ Ảo bên ngoài khổ cực vài chục năm, am hiểu chuyện đối nhân xử thế, biết dỗ dành lại biết khuyên bảo, bản lĩnh suy xét tâm tư Trình mẫu hơn xa Đổng cữu mẫu, đó là bà ta từ nhỏ luyện được. Bà ta đã thấy được sự lợi hại của Tiêu phu nhân, tất nhiên biết mình nên nói chuyện và làm việc ra sao.
Càng hay hơn là toàn bộ quá trình, Tiêu phu nhân cực kỳ thông minh hoàn toàn ở trạng thái ẩn thân, bận rộn việc lo nhà, trấn an tộc của bộ khúc thương vong, để đôi mẹ con này tự bồi dưỡng tình cảm ly biệt, trong chốc lát nước mắt nước mũi nói chiến sự gian nan, trong chốc lát nước miếng bay tứ tung nói phong cảnh bên ngoài, cộng thêm Hồ Ảo ở bên cạnh gạt lệ hát đệm. Trong nhất thời, hai mẹ con quả thực tình cảm còn vững hơn vàng.
Trình mẫu lại nghe Hồ Ảo nói chiến sự phía trước thảm thiết ra sao, bao nhiêu tướng quân đều thiếu tay gãy chân mù mắt mất lỗ tai, bà ta vuốt ve vết thương năm xưa trên người nhi tử, quả thực tim cũng nát ra rồi, nghĩ đến nhi tử không dễ dàng gì, Đổng cữu phụ còn ở phía sau thọc gậy bánh xe vớt tiền, hận không thể lập tức cắt thịt của đệ đệ thịt tới hầm canh bổ cho nhi tử.
Cát Thị mấy lần muốn đi chỗ Trình mẫu rót vài lời hại Tiêu phu nhân, không phải gặp Trình Thủy đang kể chuyện xưa, bị mẫu tử không muốn kẻ thứ ba chen chân đồng loạt khinh thường đuổi ra, cũng là đụng phải Trình mẫu cùng Hồ Ảo đắm chìm trong tình cảm ngày xưa, bị tức giận mắng đuổi ra.
Trình Thiếu Thương tất nhiên không biết quá trình cụ thể, chỉ biết mỗi ngày lão phụ Trình gia dường như càng lúc càng vui vẻ, mãi đến khi Trình Thủy nói cho nàng biết trong nhà nhiều ra một Hồ Ảo; sau khi thoáng biết một ít tiền căn hậu quả, Trình Thiếu Thương không khỏi cảm thán, lúc trước Tiêu phu nhân là bận cùng trượng phu dốc sức làm gia nghiệp, đại sự làm trọng, không có sức so đo cùng Trình mẫu và Cát Thị, một khi đã ra tay muốn thu thập chuyện nhà, quả thực một giây đã thu phục được mấy người vô tri này, thực lực nghiền áp.
Ngày này dậy sớm, A Trữ mặt mày tươi cười nói với Trình Thiếu Thương ‘cơm trưa hôm nay cả nhà dùng chung’, nàng lập tức ngửi thấy hương vị dọn dẹp chiến trường.
Uống xong thuốc rồi vòng ba vòng ở trong phòng, Thanh Thung phu nhân bưng tới một bộ thâm y mới tinh cùng một hộp gỗ sơn, trên gấm vóc màu trắng gạo thêu hoa mai màu hồng, chỗ cổ áo cổ tay áo viền màu đỏ sáng bốn ngón tay, trung y là vải bông màu tuyết trắng hoàn toàn mới. Thâm y to rộng, cần Liên Phòng và A Trữ cùng nhau mặc vào cho Trình Thiếu Thương, gấm tinh xảo quấn lên từng vòng từng vòng, lại đeo theo một cái đai lưng ngọc rộng bốn ngón tay màu hồng, cho dù không có kính soi toàn thân, Trình Thiếu Thương cũng có thể cảm giác được mình ăn mặc lộng lẫy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó Thanh Thung phu nhân tự mình chải đầu cho Trình Thiếu Thương, đối mặt với gương đồng mờ ảo, Trình Thiếu Thương mơ hồ thấy nàng ấy đang chải cho mình một mái tóc song hoàn nghịch ngợm đáng yêu, tóc dư thừa ở đằng sau đơn giản vấn lên, lúc này Liên Phòng mở ra hộp gỗ sơn nho nhỏ kia, Thanh Thung phu nhân lấy ra một đôi minh châu rực rỡ loá mắt, mỗi bên một cái cài lên trên song hoàn của Trình Thiếu Thương.
A Trữ nhìn vậy, thoáng nhíu mày nói: “Thanh Quân, cái này…”
Thanh Thung phu nhân cười nói: “Không sợ.” Lại cúi đầu nói với Trình Thiếu Thương: “Thứ này là phu nhân tích cóp cho Tứ nương tử đã lâu, cuối cùng cũng có thể dùng tới.”
Bởi vì Trình Thiếu Thương tuổi còn nhỏ, trên tai chỉ đeo một đôi hoa tai tơ vàng hình hoa đinh hương nhẹ nhàng, trên cổ tay đeo một đôi vòng tay tơ vàng ngọc trai san hô đỏ tươi, A Trữ, Liên Phòng cùng Xảo Quả ở một bên ngắm nhìn đều đồng loạt khen.
Đi ở trên hành lang, Trình Thiếu Thương choàng một bộ áo choàng lông màu xám tro, không dấu vết đánh giá khắp nơi - thật là đình viện không lớn, liếc mắt một cái là có thể trông thấy nhị môn phía trước. Trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc, nhìn chính mình ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy, vì sao phủ đệ lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ giá nhà nơi này cũng là giá trên trời à?
Đi không đến 50 - 60 bước là đến chỗ Trình mẫu ở, Liên Phòng hầu hạ Trình Thiếu Thương bỏ giày dép ra, lại bỏ xuống áo choàng lông nặng trên người xuống, tất vải nhung tuyết trắng dẫm lên trên sàn nhà gỗ sơn màu đỏ tối, càng tôn lên đôi chân xinh xắn lanh lợi. Người đương thời dùng bữa đều chia ra, mỗi người một cái án kỉ, phân ra ngồi hai bên phòng, Trình Thiếu Thương ngẩng đầu chỉ thấy người khác đều đã đến, chính mình là người cuối cùng, nàng lập tức thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, ‘thúc mẫu tốt’ Cát Thị ngồi ở vị trí thứ ba tay trái không kìm nén được, chỉ nghe nàng ta the thé nói: “Ui da, trưởng bối đều đến rồi, chỉ chờ có một mình Tứ nương ngươi đấy. Ngày xưa thúc mẫu dạy ngươi như thế nào, phải hiếu thuận kính nhường người trên hiểu chuyện, hôm nay…”
Còn chưa nói xong, Trình mẫu ngồi ở vị trí trên cùng đã không kiên nhẫn, to giọng nói: “Ngươi bớt tranh cãi đi, nơi này trừ đứa nhỏ ra, mỗi người đều lớn hơn ngươi, chúng ta cũng chưa há mồm, có phần của ngươi à!”
Trình mẫu xuất thân nông gia, nói chuyện thẳng như ruột ngựa, thời trẻ lúc làm Tiêu phu mất mặt cũng là như thế này giáp mặt làm người ta không xuống đài được, lúc đó Cát Thị cực thích nghe Trình mẫu mắng chửi người, hiện giờ rơi lên trên đầu mình thì cực kỳ khó chịu.
A Trữ vội đỡ Trình Thiếu Thương quỳ xuống, hành lễ với từng trưởng bối, đầu tiên là Trình mẫu ở trên cùng, sau đó là Đổng cữu phụ ngồi hơi lệch ở một bên, tiếp theo là vợ chồng Trình Thủy phân biệt ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải cùng bên trái, sau đó là Đổng ngoại đệ phân biệt ngồi ở vị trí thứ hai bên phải, Trình Thiếu Thương phải gọi là ngoại thúc phụ(*), tiếp theo là vị trí thứ hai bên tay trái là Đổng Lữ thị, còn không đợi Trình Thiếu Thương hành lễ xong, Đổng Lữ thị đã cười đứng lên khỏi chỗ ngồi kéo tay Trình Thiếu Thương nói: “Niệu Niệu thật xinh đẹp, ngày thường còn chưa nhìn ra, đã nhiều ngày để trưởng tẩu vừa chỉnh đốn một chút, lại thay đổi thành người khác đấy.”
(*) Ngoại thúc phụ: Chú bên nhà ngoại.
Trình Thiếu Thương hành lễ đến đầu váng mắt hoa, không kịp phản ứng, người khác lại đều biết ý của Đổng Lữ thị, Cát Thị đứng dậy bất mãn nói: “Ngươi đây là có ý gì, nói ta ngày thường đối xử với Tứ nương tử không tốt à.”
Đổng Lữ thị liếc nhìn Tiêu phu nhân một cái, quay đầu lại cười nói: “Thứ tẩu suy nghĩ nhiều, ta là nói Tứ nương tử cùng phụ mẫu cửu biệt gặp lại, cả người vui vẻ tinh thần tốt hơn thì khí sắc cũng tốt hơn rồi.”
Cát Thị căm giận ngồi xuống, ai ngờ lúc Đổng Lữ thị về chỗ ngồi, dùng giọng ‘nói nhỏ’ người khác đều có thể nghe thấy nói: “Đứa nhỏ đáng thương, rõ ràng là a phụ của mình ở bên ngoài lấy mệnh đổi lấy quần áo lụa là, mỗi lần ta tới thấy nàng lại chỉ có thể mặc đồ người khác lựa dư lại.”
Lời này vừa ra, Cát Thị cùng với một nữ hài ngồi ngay ngắn ở ghế gần cuối đều đỏ mặt, Trình Thiếu Thương xoa cái trán lập tức nghĩ ‘Cát Thị này nhất định tham ô đồ của Trình lão cha cho mình’, còn không đợi nàng nghĩ tiếp, A Trữ lại ấn nàng xuống theo thứ tự hành lễ với nhị thúc Trình Thừa cùng Cát Thị, Cát Thị đã bị tức giận đến phát run nói không ra lời.
Ở gần cuối có ba chỗ ngồi, Trình Thiếu Thương ngồi ở giữa, phía bên phải là nữ hài vẫn còn mặt đỏ kia, bên trái là một nam hài béo trắng, tuổi khoảng mới biết dùng đũa, hai người đều ăn mặc phú quý đeo vàng bạc, làn da nữ hài kia màu mật ong, mày rậm mắt to, nhưng mà dáng vẻ lại ỉu xìu co rúm, dường như cuộc sống còn thảm hơn cả Trình Thiếu Thương.
Lúc này, vú già nối đuôi nhau vào phòng, đưa đồ ăn lên từng bàn, tiệc nhỏ trong nhà, một đĩa thịt heo nướng mùi thơm tỏa ra bốn phía, một đĩa măng mùa đông chưng mỡ gà, một đĩa canh thịt nai, đĩa rau xanh muối, trên án kỷ của người lớn còn có rượu, ba đứa nhỏ Trình Thiếu Thương cũng chỉ có một bình sữa gạo mới nóng hầm hập thơm ngào ngạt.
Đổng Cữu phụ giơ lên một cái chén gỗ sơn nhỏ có hai cái quai, nói với Trình Thủy: “Chén rượu đầu tiên này ta kính cháu ngoại trai, lúc này có thể bình an trở về, đều dựa vào cháu ngoại trai, ta, ta…”
Trình Thiếu Thương trộm nhìn lại, chỉ thấy Đổng Cữu phụ cùng Trình mẫu khá giống nhau, đều là mặt to mọng, nhưng mà dường như gần đây hắn tiến hành một quá trình giảm béo quá nhanh, da thịt hai má lỏng rũ xuống dưới; hắn cực kỳ sợ hãi Trình Thủy, ánh mắt đều không quá dám cùng Trình Thủy đối diện, nói chuyện lắp bắp.
Đôi mắt Cát Thị lấp lóe, khẽ cười nói: “Sao cữu phụ giống như sợ hãi quá vậy? Thân thích cả mà sợ như vậy làm chi.”
Tiêu phu nhân nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói: “Ngục bắc quân cũng quá không chú ý, tuy được đại nhân nhờ giúp đỡ tạm hoãn xử trí, lại ở trước mặt cữu phụ sống sờ sờ đánh chết mấy người cùng tội khác, có lẽ là cữu phụ bị dọa sợ.”
Lời này vừa ra, ngay cả chén rượu Đổng Cữu phụ đều cầm không vững, thật ra Trình Thủy đưa ông ta ra còn cố ý cho ông ta đi qua các hình thất, bên trong quỷ khóc sói gào, các loại khổ hình khoét thịt lóc xương đều lọt vào trong tầm mắt, chân Đổng Cữu phụ đều mềm, suýt nữa không đi ra nổi.
Cát Thị cũng không biết tiếp lời này như thế nào, Đổng Lữ thị vội nói: “Vẫn ít nhiều nhờ tướng quân, nếu không quân cữu không biết còn phải chịu bao nhiêu tội nữa.” Vừa nói, vừa trừng mắt một cái với phu quân nhà mình ở đối diện, Đổng ngoại đệ cũng vội vàng đứng lên cảm tạ Trình Thủy.
Đổng ngoại đệ có một cái tên rất nổi tiếng trong kịch, Đổng Vĩnh(*), cũng có dáng vẻ tiểu bạch kiểm của nam chính trong kịch thường thấy, ánh mắt lấp lóe, da mặt nhão, biểu hiện tửu sắc quá độ; vừa nói lời cảm tạ, còn vừa nhìn trộm Tiêu phu nhân hai cái.
(*) Đổng Vĩnh: người Hiếu Cảm, Hồ Bắc (có thuyết nói là người huyện Bác Hưng, Tân Châu, Sơn Đông), do phải bán mình lấy tiền làm ma chay cho cha nên đã làm cho tiên nữ trên thiên đình cảm động và Thất công chúa đã lén trốn xuống trần để kết duyên vợ chồng với chàng.
Trình Thiếu Thương lập tức vui vẻ, thầm nghĩ chẳng lẽ bạn học Đổng Vĩnh cho rằng người khác đều mù cả, không nhìn thấy tròng mắt Trình Thủy đã lồi thành cá thờn bơn à - vì hai cái nhìn trộm này, ngày thứ hai bạn học Đổng Vĩnh ở trên đường bị người không rõ ra sức đánh một trận, nằm trên giường mấy tháng, từ đó về sau lại không thấy đến Trình phủ nữa.
Trừng Đổng Vĩnh xong, Trình Thủy cũng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói: “Cữu phụ nên hưởng thanh phúc, về sau cứ ở trong nhà quản lý đồng ruộng cửa hàng, an nhàn qua ngày là được.”
Đổng Cữu phụ nóng nảy, vội nói: “Thế sao được, có câu là huynh đệ cùng đánh hổ, phụ tử cùng ra trận, cháu ngoại trai nói vậy khách khí rồi, ngươi ở bên ngoài khổ cực liều mạng, sao ta có thể hưởng thanh phúc, có thế nào cũng nên giúp đỡ…”
Trình Thủy không kiên nhẫn nghe ông ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp nhìn Trình mẫu, hiển nhiên đã nhiều ngày nay mẫu tử câu thông cực kỳ thuận lợi, Trình mẫu vỗ thật mạnh lên án cơm nói: “Mau câm miệng đi! Lúc trước nhi tử của ta vừa mới khởi nghiệp sao không thấy ngươi nói huynh đệ cùng đánh hổ? Lúc nhi tử ta vùng vẫy giành sự sống sao không thấy ngươi phụ tử cùng ra trận? Ngươi bớt giúp đỡ đi tí, nhi tử của ta còn dễ dàng chút đấy!”
Đổng Cữu phụ kinh dị nhìn lão tỷ nhà mình nói: “A tỷ, ngươi, ngươi…”
Ông ta liếc nhìn phu phụ Trình Thủy một cái, rất muốn nói ‘a tỷ nếu ngươi không có ta hỗ trợ thì sao có thể đấu nổi với tân phụ của ngươi’, mà trước mặt người ta sao có thể nói thẳng, tròng mắt ông ta chuyển động, cười tủm tỉm nói: “A tỷ là săn sóc đệ đệ, nhưng mà cháu ngoại trai cùng tức phụ của cháu ngoại trai suốt ngày bận rộn, hằng ngày tỷ tỷ muốn nghe chút chuyện hay, ai tới nói với ngươi.”
Trình mẫu mặt không biểu tình nói: “Về sau ta nhàn rỗi, kêu chất tức(*) đến nói chuyện là được, phụ tử các ngươi dù sao cũng là nam đinh, phủ này toàn nữ quyến, ra ra vào vào cũng không tiện, về sau không có việc gì thì bớt đến.” Bà ta nhìn Hồ Ảo ở bên hầu hạ đũa thìa, lại bổ sung: “Trong nhà có chuyện cũng bảo Lữ Thị tới nói, tóm lại các ngươi đừng tới. Cấp quan của Thủy Nhi còn phải thăng lên, trong nhà cũng nên nói chút quy củ, dù sao cũng không thể đi theo như lúc ở nông thôn, tùy tiện chuyện gì cũng tiểu cữu phụ đại huynh đệ đi qua đi lại trong nhà tự nhiên được.”
(*) Chất tức: Cháu dâu.
Đổng Cữu phụ cứng họng, trừng mắt nhìn nhi tức Lữ thị một cái, mặt mày dữ tợn mắng: “Tiện phụ nhà ngươi, ngươi nói gì với a tỷ đó!” Đổng Vĩnh cũng đứng lên, vén tay áo muốn đi tát Lữ Thị, Trình Thủy ngồi ở một bên thân hình chưa động, duỗi một tay túm lấy Đổng Vĩnh, cũng không biết lật tay ấn một cái thế nào mà đã đè cánh tay Đổng Vĩnh ở trên mặt đất, sau đó một cái tay khác khẽ nhúc nhích, chỉ nghe bốp một tiếng giòn vang, trên mặt Đổng Vĩnh lập tức sưng như đầu heo.
Trình Thủy lạnh lùng nói: “Đây là Trình gia, không tới phiên ngươi diễu võ dương oai.” Sau đó nhìn thoáng qua Đổng Cữu phụ.
Trình Thiếu Thương thầm nghĩ đây thật đúng là thân mẫu tử, nói mắng là mắng nói đánh là đánh, không uyển chuyển chút nào.
Mọi người trên tiệc vẻ mặt khác nhau: Trình mẫu quay đầu, làm bộ không nhìn thấy không thèm để ý, Trình nhị thúc cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, là thật không nhìn thấy cũng thật không thèm để ý, Đổng Cữu phụ bị Trình Thủy nhìn đến cả người phát run, Đổng Lữ thị lấy tay áo che mặt, khóe miệng lại hơi nhếch lên, Tiêu phu nhân làm như không có việc gì, chỉ có Cát Thị cùng hai đứa nhỏ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu phu nhân nhấp một ngụm rượu, ưu nhã buông xuống nói: “Cữu phụ cùng ngoại đệ thật uy phong, không biết còn tưởng rằng Trình gia đều do các ngươi làm chủ đấy.” Lại quay đầu ôn hòa nói với Lữ thị: “Quân Cô ngày thường trống vắng, ngươi chịu khó đi lại trò chuyện với bà.”
Đổng Cữu phụ đã biết tính toán của vợ chồng Trình Thủy, lập tức quỳ sát đất khóc lớn nói: “A tỷ ngươi mặc kệ đệ đệ ư, chẳng lẽ a tỷ đã quên trước lúc a phụ mất ngươi đã hứa cái gì sao? Ngươi thất hứa với a phụ à.”
Kế mọn của kẻ hèn, sao có thể tránh được mưu đồ của Tiêu phu nhân, Trình mẫu đã sớm được Hồ Ảo chỉ bảo, bà ta cãi lại: “Ta mặc kệ ngươi chỗ nào, bây giờ ngươi mặc là gấm sợi, ăn là gà vịt thịt cá, ra vào đều có nô tỳ sai sử, a phụ đã bao giờ được ở cuộc sống tốt như vậy, thoải mái hơn trước kia nhiều. Ta có chỗ nào có lỗi với a phụ?”
Đổng Cữu phụ lắp bắp nói: “Nhưng a tỷ các ngươi lăng la tơ lụa, lại càng…”
“Càng cái gì mà càng?!” Trình mẫu ngắt lời: “Ngày lành bây giờ của Trình gia là con ta đánh nhau đổ máu ra, có liên quan gì đến ngươi, lúc trước nếu ngươi chịu ra sức một chút thì bây giờ cũng có thể sống cuộc sống như vậy thôi.”
Đổng Cữu phụ nước mắt đều trào ra, căm giận nói: “A tỷ mặc vàng đeo bạc, đệ đệ cũng chỉ có thể sống cuộc sống hơn gia đình nhà nông một chút à?” Trình Thiếu Thương nghe đến phía sau vui vẻ, thầm nghĩ chỉ có thể đổ thừa cho Đổng gia các ngươi khởi điểm quá thấp, không gian phát triển quá lớn.
Trình mẫu vỗ đũa gỗ, trừng mắt nói: “Vậy không bằng ta dọn một nửa nhà kho Trình gia cho ngươi nhé?” Bà ta ăn mềm không ăn cứng, nếu đệ đệ ôn tồn cầu xin, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển, đáng tiếc Đổng Cữu phụ dùng sai biện pháp rồi. Trình mẫu mắng to: “Những năm gần đây, ngươi ăn của Trình gia dùng của Trình gia, bây giờ còn tưởng ra oai với Trình gia à?! Ngươi nên biết rõ ngươi là con trai của Đổng gia, ta là phụ nhân của Trình gia, tuy là thủ túc, nhưng tổ tông đã không giống nhau. Ta cũng không thể cứ lấy đồ của Trình gia đi trợ cấp ngươi được.” Trình mẫu thô bạo nói trắng ra, hiệu quả cực tốt, Đổng cữu phụ có chút ngây ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thủy cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của lão mẫu nhà mình, quay khuôn mặt đầy râu xồm ngoan ngoãn cười với Trình mẫu, Trình Thiếu Thương không khỏi run run, Trình mẫu lại cực kỳ hưởng thụ, càng thêm vui vẻ.
Đổng cữu phụ đần ra cả, vội sắp xếp lại lời nói, khép nép nói: “A tỷ sao lại nói vậy, ta nào dám ở ra oai trước mặt cháu ngoại trai. Chẳng qua hiện giờ cháu ngoại trai càng thêm có tiền đồ, ta, ta…” Ông ta khóc nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn dính một chút ánh sáng, ai bảo đệ đệ này không có tiền đồ chứ, văn không được võ không xong, tương lai thật là không có mặt mũi đi gặp a phụ…” Nói tới đây, nước mắt đã chảy xuống.
Vừa thấy đệ đệ chịu thua, Trình mẫu lại có chút không đành lòng, Tiêu phu nhân nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nghiêng người hòa nhã nói với Đổng Lữ thị: “Lúc nào lại đưa mấy đứa hài nhi đến cho ta xem, mười năm không gặp, cũng không biết đã lớn thế nào rồi.” Trình Thủy chạy nhanh hát đệm: “Không sai, đến lúc đó nên đọc sách thì đọc sách, nên mưu chức thì mưu chức, đừng học theo chân tổ phụ bọn họ, chỉ biết ham ăn biếng làm, thủ đoạn gian dối!”
Tinh thần Đổng Lữ thị chấn động, nàng ta có trượng phu còn không bằng không có trượng phu thì hơn, hiện giờ tâm huyết đều trút vào trên người mấy nhi nữ, có những lời này của phu thê Trình Thủy, nàng ta nào có thể không theo.
Trình mẫu được nhắc nhở, lập tức nói với đệ đệ: “Ngươi cũng đừng khóc, đều đã một bó tuổi rồi, hơn nửa đời đều không nên thân, chẳng lẽ già rồi còn có thể bỗng nhiên thay đổi? Vĩnh chất nhi cũng thế nếu thật có lòng tranh đua cũng sẽ không chờ cho tới hôm nay. Nếu không có tiền đồ thì cứ sống không có tiền đồ đi, đừng cả ngày muốn chiếm tiện nghi còn không thấy đủ, ỷ vào tên tuổi cháu ngoại trai ngươi đi ức hiếp người khác, quay đầu lại để cho Trình gia gặp phải tai họa. Nhanh chóng dạy dỗ bọn hài nhi mới là quan trọng, lúc này mới là không làm a phụ thất vọng đấy!”
Lúc này Đổng Cữu phụ cũng không biết nên nói cái gì.
Xem môi đệ đệ mấp máy, giống như vẫn chưa phục phục, Trình mẫu vội nói: “Ngươi cũng đừng cả ngày lời ngon tiếng ngọt lừa ta. Chuyện tiền triều… Thái Hậu gì gì đó…, còn không phải là muốn trợ cấp nhà mẹ đẻ sao, kết quả dán tới dán đi, đều dán toàn bộ giang sơn nhà chồng cho cháu trai nhà mẹ đẻ, lúc này thiên hạ mới đại loạn, làm bao nhiêu người cửa nát nhà tan! Cuối cùng mới biết hối hận thì đã muộn, ta xem bà ta còn mặt mũi nào mà xuống dưới kia đi!”
Trình Thiếu Thương kinh ngạc: Ái chà, còn có loại Thái Hậu khác người như vậy à, sao nàng không nghe nói? Lại nhớ tới mình là ngành khoa học và công nghệ sinh học thuần đến không thể thuần hơn, lịch sử gì đó dường như đã mấy đời không sờ tới.
Thái Hậu nổi danh trong lịch sử thì nàng chỉ biết Từ Hi cùng Võ Tắc Thiên, cộng thêm Hiếu Trang. Hiếu Trang là muốn cho cũng không cho được, bởi vì tôn tử của bà ta là Khang sư phụ; nếu Từ Hi đưa giang sơn cho nhà mẹ đẻ thì nhóm cường quốc phải làm sao bây giờ; chẳng lẽ bọn họ nói chính là Võ Tắc Thiên? Trình Thiếu Thương nghi hoặc cúi đầu nhìn ngực mình, sao lại cổ áo cao như vậy, bộ ngực chẳng lộ ra tẹo nào, quần áo thời Đường bảo thủ như vậy à? Cho dù nàng ngực phẳng, nhưng Tiêu phu nhân là sóng gió mãnh liệt đó, sao cũng không lộ ra một chút.
So sánh với Thái Hậu xúi quẩy kia, Trình mẫu cảm thấy mình quả thực quá có chừng mực, cực kỳ đắc ý nói: “Còn có bà nương tam phòng Đông Lư gia kia, cũng là cả ngày trợ cấp nhà mẹ đẻ, Vương tiên sinh khi đó sống nhờ ở Đông Lư gia nói muốn đi theo Nghiêm thần tiên đọc sách, chỉ có thể mang một đệ tử, nàng ta thế mà vụng trộm để chất nhi nhà mẹ đẻ đi, hừ, chẳng lẽ Đông Lư gia to như vậy lại không tìm ra một hài đồng lanh lợi. Hai nhi tử của chính nàng ta cũng rất có thể đọc sách, sau đó thì sao, nhà mẹ đẻ nàng ta là đọc sách làm quan, Đông Lư gia lại phải đi nịnh bợ. Hừ hừ, thật nên để phụ nhân khắp thiên hạ đều biết!”
Nói xong, Trình mẫu còn cố ý nhìn thoáng qua Tiêu phu nhân, ai ngờ vẻ mặt Tiêu phu nhân tự nhiên, Trình Thủy lúng túng nói: “A mẫu ngươi nói cái gì vậy.” Chuyện xưa vừa rồi là Tiêu phu nhân bảo hắn kể cho Trình mẫu nghe, cái sau là Trình mẫu tự phát huy: “Nếu nhóm ngoại chất thực sự có tiền đồ, tất nhiên ta phải giúp. Huống chi, chẳng lẽ bây giờ Đông Lư gia kém à?”
Trình mẫu trừng mắt nói: “Đó là bọn họ đánh bạc với tính mạng của con cháu, đầu quân vào dưới trướng của ngươi đánh đấm giành chức quan! Nào so được với ngồi đọc sách thoải mái dễ chịu làm quan!”
Trình Thiếu Thương nghe mùi ngon, nếu không phải sợ bị mắng, nàng thật muốn hỏi một câu ‘tức phụ ăn cây táo, rào cây sung kia sau này thế nào’.
Trình mẫu càng nói càng tự tin, nói với Đổng Cữu phụ: “Ngươi cũng đừng lại nghĩ đông nghĩ tây, lúc này ngươi trộm cướp quân lương, chọc họa cũng không nhỏ cho cháu ngoại trai ngươi, sao, ngươi còn muốn tiếp tục liên lụy hắn à. Phát tài hưởng phúc ngươi tới, chịu tội đền mạng con ta đi, nào có chuyện tốt như vậy! Ngươi là tổ tông Trình gia à, sao cứ phải cung phụng ngươi mới được!”
Nói đến mức này, phụ tử Đổng gia đã không thể nói gì được, toàn bộ nhà im phăng phắc, chỉ có Đổng Vĩnh bụm mặt khóc nhỏ. Trình Thủy cực kỳ vừa lòng, quay đầu hung hăng nói với phụ tử Đổng gia: “Nếu để ta biết Lữ thị có chút tổn thương, ta cũng sẽ hai người chịu y hệt như vậy!”
Trình Thủy chém giết trong biển máu nhiều năm, khí thế tàn nhẫn không phải là nhỏ, phụ tử Đổng gia vốn chính là tôm chân mềm, nghe vậy chỉ có thể thưa dạ. Trình Thiếu Thương trong lòng hô “bravo”, quá thiên tài, nơi chốn chăm sóc, không hề sơ hở; trong nhà ngoài ngõ cũng không thể nói.
Trình Thủy trừng mắt với phụ tử Đổng gia, trầm giọng nói: “Đều nghe rõ chưa?” Đổng Vĩnh ngồi gần sợ lại bị đánh, không ngừng gật đầu, Đổng Cữu phụ chậm một nhịp cũng vội vã gật đầu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy dùng bữa!” Trình Thủy quát một tiếng, phụ tử Đổng gia vội vàng trở lại ghế nâng đũa gỗ lên, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mọi người cũng đều nâng đũa dùng cơm, chỉ có Cát Thị nôn nóng bất an. Mấy ngày trước sau khi Đổng mợ bị đuổi ra ngoài, nàng ta mơ hồ cảm thấy tất cả đều không đúng cho lắm, Trình mẫu giống như đã đạt thành thông cảm với Tiêu phu nhân, đã nhiều ngày khi mẹ chồng nàng dâu chạm trán cũng không dẫn đến tức giận, cho dù mình châm ngòi thế nào, đều chỉ tìm tự tìm mất mặt, không ai phản ứng.
Nàng ta nhìn trượng phu ở đối diện, lại nhìn Trình mẫu ở trên đầu, vừa rồi phong ba cãi nhau, nàng ta muốn xen mồm đều chen không lọt, huống chi chuyện của Đổng gia, mấy ngày trước cái tát kia vẫn còn làm nàng ta mơ hồ thấy đau đấy.
Nhịn rồi lại nhịn, mắt thấy không khí hòa hoãn xuống, Cát Thị vẫn không nhịn được, cố gắng cười nói: “Quân cô…”
Trình Thiếu Thương vui vẻ giống như chuột nhỏ vui vẻ: Đến rồi, thiếu đòn đến.
Ai ngờ không đợi nàng ta nói tiếp, Trình Thủy đã nói: “Yến tiệc hôm nay, thứ nhất an ủi cữu phụ, thứ hai ta có chuyện vui muốn nói.”
Cắt ngang Trình Thiếu Thương xem kịch vui, nàng tức giận nghĩ thầm chuyện vui quái gì chứ, chẳng lẽ ngươi muốn cưới tiểu lão bà?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui