Edit: Trúc
Doàng thất đời đầu đặc biệt ở chỗ, trừ không có Thái Hậu Thái phi ra thì tình cảm anh em gia đình vẫn còn rất khá, không giống các Hoàng đế sau này ngay cả mình có mấy đứa con đều không làm rõ được. Ít nhất hiện giờ Hoàng đế rõ ràng nhớ rõ tên mỗi đứa con trai con gái của mình cùng vợ chồng họ, cùng với sinh nhật chính xác đến từng tháng.
Bởi vì Hoàng đế có phong cách đặc thù của chòm Thiên Bình, vị nhi nữ nào đến từ cái cái bụng nào cũng tương đối dễ nhớ. Nếu trừ Ngũ Hoàng tử ra, như vậy lựa chọn bụng sinh ra cũng chỉ có hai.
Giống như rất nhiều khai sáng giả dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Hoàng đế tuy đã ngồi ở ngôi chí tôn, nhưng cực kỳ nhớ mong lưu giữ tình cảm giản dị của người bình thường; vì để tình cảm thân tộc không đến mức theo địa vị lên cao mà đạm bạc, mỗi cách một hai tháng Hoàng đế lại cử hành gia yến, có khi là tiệc lớn, tuyên tất cả họ hàng trong tộc thân tới, thậm chí cả vài vị công thần huân quý thân cận đồng hương, nhưng đa số là tiệc nhỏ, chỉ có Đế, Hậu, Phi cùng mấy Hoàng tử Công chúa.
Tối nay là tiệc nhỏ, hơn nữa người còn không đồng đều, Tam Công chúa bị cưỡng chế đóng cửa ăn năn, liên lụy Tam Phò mã cũng không đến tham dự, Việt Phi vẫn không thấy mặt. Tuy mới nhập cung tiến tu mười ngày, nhưng Thiếu Thương đã mơ hồ phát hiện, vị Việt Phi nương nương này cơ bản ở vào trạng thái không ai giám thị, Hoàng đế không rảnh quản, Hoàng hậu không muốn quản. Trừ bỏ trường hợp công chúng bắt buộc, bà ấy diễn tốt cảnh thê hiền thiếp cung kính với Hoàng hậu, còn các trường hợp khác là dùng hết sức tránh chạm mặt cùng Hoàng hậu. Không cần thỉnh an, không cần bái kiến, dẫn tới đến nay Thiếu Thương còn chưa gặp qua vị nương nương này.
Vì tránh tình cảm cốt nhục xa cách, cũng không có quy củ đích thứ vô nghĩa gì, ghế thống nhất sắp xếp dựa theo tuổi. Trên cùng phía bên phải là phu thê Thái Tử, trên cùng bên trái là phu thê Nhị Hoàng tử, tiếp theo đó là Đại Công chúa cùng Nhị Công chúa ngồi đối diện nhau... Sau đó làm cho Thiếu Thương kinh hãi là đối diện Tam Hoàng tử ngồi ở vị trí kế tiếp thế mà là Lăng Bất Nghi cùng mình?!
Mắt thấy hai vị Tứ, Ngũ Hoàng tử cùng hai vị Tứ, Ngũ Công chúa cao quý thế mà ngồi ở dưới tay mình, Thiếu Thương chỉ cảm thấy người như ở trên mây, hai chân treo trên không, cả người không được tự nhiên. Từ nhỏ nàng đã không phải đệ tử tốt, hội diễn văn nghệ, chủ trì học sinh ưu tú, đại hội khen ngợi gì đó trước nay không tới lượt nàng, bởi vì thành tích thật sự tiến bộ thần tốc, chủ nhiệm lớp hoặc hiệu trưởng không thể không khen ngợi trước mặt mọi người, vẻ mặt kia của bọn họ giống như nuốt sống mười cân đậu hũ thối vậy.
Tuy trong mắt Tứ Công chúa có bất bình nhưng vẫn có thể che giấu, còn cố gắng cười cười nâng chén với Thiếu Thương; Ngũ Công chúa hai mắt căm giận, nếu không có Đế Hậu ở đây có lẽ đã giáp mặt phun hỏa rồi, đáng tiếc cách Ngũ Hoàng tử, chút nhiệt độ này truyền tới được chỗ Thiếu Thương chẳng qua chỉ là nửa chậu nước ấm ngâm chân.
Nhưng thật ra ánh mắt Ngũ Hoàng tử lại bắn về phía Thiếu Thương, cười tuỳ tiện: “Mấy ngày không gặp Trình nương tử, thế mà dung mạo càng đẹp.”
Lăng Bất Nghi nhăn mày lại, ai ngờ không đợi hắn phát tác, Thiếu Thương đã lấy tay áo che miệng cười khẽ, quen cửa quen nẻo trả lời: “Tạ ơn Ngũ điện hạ khích lệ, nhiều ngày không gặp, hình như điện hạ lại cao hơn mấy tấc đó.” Chơi lưu manh á, làm như nàng chưa từng thấy ấy.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử lập tức từ công tử tuỳ tiện ăn chơi trác táng cứng đờ thành màu củ cải, à khoan, là củ cà rốt.
Thật ra Ngũ Hoàng tử lớn lên không tồi, đáng tiếc vóc người thật sự hơi hàm súc, năm nay hắn ta 18 tuổi, không những không thể cùng một cấp bậc với Lăng Bất Nghi, Tam Hoàng tử, mà nếu Tứ Công chúa mỗi bữa lại ăn nhiều mấy chén cơm có khi cũng có thể đuổi theo. Lần tiệc cung trước, Thiếu Thương đã nghe thấy Nhị Hoàng tử vừa vỗ vừa cười với Ngũ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử ở bên trêu chọc hắn ta lót mấy tầng đế ủng.
Xét thấy những Hoàng tử khác đều cao to, gien của Hoàng đế hiển nhiên không có bất kỳ vấn đề gì, nguyên nhân hiển nhiên là ở trên người Từ Mỹ nhân nhỏ xinh gầy yếu. Đáng tiếc đây là thời đại tôn trọng dũng cảm nồng nhiệt, tôn sùng nam tử cao lớn vĩ ngạn nữ tử khỏe mạnh đẫy đà, trước mắt không có đường cho mỹ nam nhỏ xinh phát huy.
Thiếu Thương thở dài, thật ra cũng không có đường cho tiểu mỹ nữ nhỏ yếu mềm mại như nàng phát huy, cũng không biết con mắt nào của Lăng Bất Nghi bị lác mà đi coi trọng nàng.
Ngũ Hoàng tử vốn còn muốn nói hai câu tàn nhẫn để dọa Thiếu Thương, ánh mắt Lăng Bất Nghi đã tàn nhẫn bắn lại đây, hắn ta đành phải ra vẻ cao ngạo quay đầu câm miệng, bắt bẻ cung tì hầu hạ nơi này không tốt nơi đó không được.
Thiếu Thương bẹp miệng, quay đầu nhìn lên trên chỉ thấy Từ Mỹ nhân đang khiêm tốn thức ăn rót rượu cho Hoàng hậu, khom người uốn gối ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, làm Lạc Tế Thông không có đất dụng võ, vì thế nàng ta bất đắc dĩ cười cười với Thiếu Thương sau đó tự tan ca sớm.
Thiếu Thương hâm mộ thở dài với bóng dáng Lạc Tế Thông rời đi, nàng ghé vào bên tai Lăng Bất Nghi: “Chàng nhìn kìa nhìn kìa, Từ Mỹ nhân vẫn luôn liếc bệ hạ đó, đáng tiếc bệ hạ hoàn toàn không nhìn thấy, bà ta đành phải ra sức dựa gần vào Hoàng hậu.”
Lăng Bất Nghi không đáp lời. Chỉ nhìn một lúc lâu với vành tai no đủ màu hồng nhạt cùng một bên gò má của nữ hài, dưới ánh nến, da thịt nửa trong suốt non nớt tinh tế vẫn còn lông tơ, vừa yêu kiều lại vừa non nớt... Hắn chậm rãi nắm chặt tay lại.
Thiếu Thương hồn nhiên không biết gì, tiếp tục hứng thú bừng bừng xem đông xem tây. Làm người vô hình ở cung đình, Từ Mỹ nhân cũng chỉ có thể hơi lộ mặt trong trường hợp này, bằng không có lẽ Hoàng đế đều không thể nhớ nổi bà ta nữa.
Lại nói mười tám năm trước, Tuyên Hậu cùng Việt Phi chưa cọ sát ra được phương thức ở chung hòa hợp, một ngày nọ hai người trước sau cùng cãi lộn với Hoàng đế một trận, sau đó song song đóng chặt cửa cung không cho Hoàng đế đi vào. Hoàng đế giận mà say rượu, tiếp theo là có một lần ‘ngoài ý muốn’ với Từ Mỹ nhân này, tiện đà dẫn theo có Ngũ Hoàng tử ‘ngoài ý muốn’ này. Nhưng mà căn cứ Địch Ảo lộ ra, Từ Mỹ nhân cũng không được coi là vô tội, bằng không một cung nữ hầu hạ bên ngoài làm thế nào có thể đi vào trong nội điện đi phát sinh ‘ngoài ý muốn’ chứ? Trong đó nhiều người có ý đồ mượn cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nhưng mà ba người Đế, Hậu, Phi, không phải bản tính phúc hậu thì là mặc kệ bà ta, xong việc xử lý một số lớn người, lại cho một cái phong hào coi như kết án.
Việc kế tiếp này ảnh hưởng là trong tẩm điện của Hoàng đế không còn cung tì chỉ có hoạn quan, Tuyên Hậu cùng Việt Phi cũng đạt thành ăn ý như có như không. Tức là ai gây chuyện người đó giải quyết, cãi nhau với ai ngủ lại bên người đó, người kia tuyệt đối không nhúng tay.
Đương nhiên đến lúc thực hiện thì vẫn có khó khăn. Theo Lạc Tế Thông lén lút nói cho nàng biết, khi nàng ta còn nhỏ từng có một lần Hoàng đế cùng Việt phi cãi nhau thiếu chút nữa ngay cả lính canh ở Nam Cung đều nghe thấy được. Hoàng đế giận dữ đi về phía Trường Thu Cung, kết quả Hoàng hậu kiên quyết không chịu mở cửa, còn phái người đi cho Việt phi một đoạn văn chua lòm, làm Việt phi tức đến chân trần đuổi theo, kéo Hoàng đế từ ngoài cửa Trường Thu Cung về.
Nghe xong đoạn chuyện cũ này, tuy rằng mới vừa bị lão Hoàng đế dạy dỗ giống như con cháu rùa, nhưng Thiếu Thương vẫn là sinh ra kính ý với ông ấy.
“Kỳ ra bệ hạ là người tốt đó.” Thiếu Thương nhìn Đế hậu đang cười, từ đáy lòng thở dài.
Lăng Bất Nghi nhìn xem phu thê Nhị Công chúa ở bên, cười nhẹ nói nhỏ quấn quýt bên nhau vô cùng thân mật; lại nhìn phu thê Nhị Hoàng tử ở chếch đối diện, cũng không biết nói đến cái gì thú vị, Nhị Hoàng tử phi còn hờn dỗi nâng kim quan Nhị Hoàng tử một cái.
Hắn quay đầu nhìn nữ hài bên cạnh người, nhỏ giọng nói: “Thiếu Thương, nàng xem phát quan của ta có lệch không?”
Thiếu Thương quay đầu về nhìn, cười không tim không phổi: “Không lệch đâu, rất tốt.” Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhớ mới đồng ý với Hoàng đế không lâu trước đây, duỗi cánh tay giúp hắn chỉnh lại tử ngọc quan nạm bạc vấn tóc.
Đêm hè ánh nến trong cung điện sáng bừng, dù chung quanh có băng bồn làm lạnh, Lăng Bất Nghi vẫn cảm nhận được hơi thở mềm mại ẩm ướt, chóp mũi vấn vít hương thơm thoang thoảng trên người nữ hài, khi gần sát lại quần áo đơn bạc trước ngực nhỏ hơi trễ xuống.
Lúc này, Hoàng hậu hơi nâng chén về phía dưới, đám con cái trước một đám sau một đám thẳng người chúc lại, bây giờ Thiếu Thương đã có thể phân biệt rõ ràng Hoàng tử Công chúa nào do ai sinh rồi. Hai vị Nhất, Nhị Hoàng tử là Tuyên Hậu sinh ra, hai vị Tam, Tứ là Việt Phi, hai vị Nhất, Ngũ Công chúa là Tuyên Hậu sinh dưỡng, còn Nhị, Tam, Tứ Công chúa lại là Việt Phi, phần còn lại tuổi nhỏ tạm không kể ra.
Hoàng đế giống như một cán bộ vừa kéo được đầu tư cho thị trấn, cười đến mặt mày hồng hào, tự hào mà ân cần, chỉ vào Thiếu Thương mỉm cười nói với gia tộc Hoàng thất ‘cô dâu của Thập Nhất lang, từ nay về sau là người trong nhà’. Thiếu Thương đành phải bưng gương mặt tươi cười kính bái, rất giống một con Chihuahua trắng mập giơ chân trước ngắn ngủn kính lễ.
Nhị Hoàng tử phi mặt như trăng tròn, cười nói: “Ta cùng với Thiếu Thương muội muội mới gặp đã thân, ngày mai ngươi ở nhà nghỉ ngơi, chờ lần tới ngươi lại nghỉ hưu mộc, qua phủ chúng ta vui chơi giải trí một lần nhé, ta mở tiệc!”
Thái Tử Phi rũ mi mỉm cười: “Nhị đệ phụ nói đùa, Thiếu Thương muội muội rụt rè e lệ, mấy lần ta mời nàng đi Đông Cung, nàng còn không đi đấy.”
Thiếu Thương cười khẽ trong lòng, kiên định không gia nhập chiến đoàn, chỉ ăn dưa.
Nhị Hoàng tử phi vuốt cái bụng phồng lên cao cao, không thèm để ý nói: “Nếu là ta thí cũng không đi Đông Cung. Đã mỗi ngày ở trong cung, quay đầu không phải Đông Cung cũng ở trong cung à?” Nàng ta lại nói với Thiếu Thương: “Thiếu Thương, ta biết ngươi nhiều việc, ta cũng không làm khó ngươi, khi nào rảnh rỗi ngươi lại đến ta phủ nhé. Tử Thịnh, nếu ngươi không yên tâm thì đi cùng luôn!”
Nhị Hoàng tử vốn vẫn luôn cau mày, giống như ai thiếu hắn tiền chưa trả vậy, nghe thế giãn mày nói: “Không sai không sai, Tử Thịnh, đến lúc đó ngươi cũng tới!”
Lúc này, Tam Hoàng tử chợt nhẹ nhàng nở nụ cười, Nhị Hoàng tử không vui: “Tam đệ, ngươi cười cái gì?” Tam Hoàng tử chậm rãi cắt thịt nướng, nói: “Không có gì, ta chỉ nhớ tới lúc Tử Thịnh mới vừa tiến cung, không biết là ai ỷ vào thân cao lực khỏe lúc nào cũng bắt nạt ấy. Mấy năm nay mới nhiều lần lấy lòng, không biết đã muộn chưa đây?”
Mặt Nhị Hoàng tử đỏ lên: “Đó… Đó… Đó không phải trẻ người non dạ sao...”
Tứ Hoàng tử cười nhạo nói: “Nhị Hoàng huynh, khi đó ngươi còn nói nhỏ gì nữa, cơ thiếp của ngươi đều có thai rồi!”
Thái Tử đau đầu: “Ui da, các ngươi đừng cãi nữa... Sao hơi tí là cãi nhau thế...”
“Lão Tứ, liên quan gì đến ngươi!” Nhị Hoàng tử đứng dậy giận mắng: “Ta cùng Tử Thịnh có cãi nhau có ầm ĩ thì cũng là ở trong cung mẫu hậu cùng nhau lớn lên, hơn mấy người các ngươi, hừ hừ, mấy người các ngươi...”
Lúc này Hoàng đế nhăn mày lại, làm như không vui.
Đại phò mã rất cảnh giác, sau khi xem mặt đoán ý thấp giọng quát ngưng lại: “Nhị điện hạ chớ nên nói bậy!” Đồng thời khuỷu tay phải khẽ chạm vào Đại Công chúa, Đại Công chúa nhìn ánh mắt trượng phu lập tức hiểu ý, gượng cười nói: “Đều là cốt nhục chí thân, đều là cùng nhau lớn lên trong cung, Tử Thịnh cùng chúng ta không khác gì thủ túc... Nhị đệ, còn không ngồi xuống!”
Hoàng đế chậm rãi giãn mày, lại nói: “Tử Tốn, Bích Ung(*) xây thế nào rồi?”
(*) Bích Ung: Ban đầu là một trường học do Hoàng đế nhà Chu thành lập, có một khu trường hình tròn bao quanh bởi một hồ nước và có một cây cầu tạm để trước cửa. Sau thời Đông Hán, tất cả các triều đại đều có Bích Ung là nơi tôn trọng Nho giáo và thực hiện các nghi lễ.
Đại phò mã cười nói: “Thần cùng chư vị đại nho tham khảo trong Chu lễ có ghi lại các hạng quy lệ, đã tu chỉnh đến tường tròn rồi.”
“Ồ, nhanh như vậy.”
Đại phò mã chắp tay: “Nếu bệ hạ không yên lòng, không bằng đi xem một chút.”
Hoàng đế sung sướng vung tay lên: “Chuyện đã giao cho Tử Tốn, trẫm vẫn luôn yên tâm.”
Nghe được Hoàng đế khen ngợi, đại phò mã vốn đã anh tuấn, lúc này lại thêm kiêu căng tự phụ, rạng rỡ ung dung.
Đại Công chúa đắc ý nói: “Phụ Hoàng, không phải lần trước ta đã nói với ngài rồi sao, Tử Tốn thích nhất là nghe ngài khích lệ, hắn lại là người thành thật, sẽ coi từng câu từng chữ của ngài là thật đó! Hôm nay ngài khen hắn thế này có khi chút nữa đi ra còn không biết cửa cung ở chỗ nào đó! Chuyện lớn như tu sửa Bích Ung vẫn phải là ngài tự đi xem. Nếu ngài phủi tay mặc kệ, nhỡ đâu Tử Tốn có không chỗ hợp lễ để người ta thấy thì lại trách ngài.”
Hoàng đế dường như rất là sủng ái vị trưởng nữ khéo miệng này, vuốt râu cười nói: “Con đó con, cái gì đều cũng nói được hết!” Cười một lát, ánh mắt vừa chuyển, chỉ vào Nhị Phò mã cười nói: “Ngươi thì sao? Vẫn cả ngày ngâm thơ soạn nhạc, phụ xướng phu tùy?”
Nhị Phò mã thật là hòa khí nho nhã, cùng hệ với Thái Tử Peppa Pig, chỉ nghe hắn cười nói: “Mỗi người một tính, các loại tài năng. Tử Tốn huynh đại tài, nhi thần sao dám so. Nhi thần nguyện theo Hoàng Lão Đạo(*), đơn giản không tranh, cùng Công chúa sống quãng đời còn lại non xanh nước biếc, thanh ca diệu vũ, ngâm tụng cả đời.”
(*) Hoàng Lão Đạo: Là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo. Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử.
Nhị Công chúa thâm tình cười với trượng phu, ngược lại oán trách nói: “Phụ Hoàng thật là ngài có nhiều nhi tử thần tử tài năng như vậy, không thể để chúng ta trộm lười à? Lúc nào đôi ta sáng tác ra khúc mới vũ đạo mới, không cho ngài xem nữa!”
“Được được được!” Hoàng đế trong miệng mắng nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thích: “Các ngươi thích ngâm thơ thì ngâm thơ, thích nhảy múa thì nhảy múa, cũng may lão phụ thân của hai ngươi coi như còn có chút gia tài mỏng, cho dù các ngươi ăn không ngồi rồi cũng không đói chết các ngươi!”
“Còn không phải ư?” Vẻ mặt Nhị Công chúa uyển chuyển nghịch ngợm: “Ai bảo nhi thần cùng lang tế của ngài biết đầu thai, đã đầu thai làm người trong sạch, lại đầu thai vào thời thái bình thịnh thế tốt như vậy!”
Hoàng đế mặt rồng cực vui, hơi mang vài phần men say, vỗ một cái thật mạnh trên án: “Nói rất đúng! Thịnh thế trẫm không dám nói ngoa, nhưng thiên hạ này cuối cùng là ở trong tay trẫm chậm rãi thái bình!”
Nhị Công chúa rưng rưng, chân thành tha thiết nói: “Phụ Hoàng quá khiêm tốn. Khi nhi thần còn nhỏ thiên hạ thế nào, bây giờ lại thế nào, chẳng lẽ người trong thiên hạ đều mù sao? Đây đều là phụ hoàng chong đèn thâu đêm thức khuya dậy sớm đổi lấy! Nhi thần cùng phò mã không có tài gì, chỉ nguyện phổ một khúc ca thịnh thế vì thiên hạ thái bình!”
Hoàng đế bị nữ nhi nói đến mắt rồng ướt át, cúi đầu giấu đi, một tay ở phía trước liên tục đong đưa. Bầu không khí đều kích động, nhi nữ Hoàng gia cả điện đều bị sôi nổi đứng dậy nâng chén cung chúc Hoàng đế hùng tài đại lược yên ổn thiên hạ.
Thiếu Thương buông rượu ghé vào bên tai Lăng Bất Nghi, nhỏ giọng nói: “Nhị Công chúa thật là nhân tài, biết ăn nói như vậy!” Thần công vỗ mông ngựa này quả thực có thể ghi vào sách giáo khoa, nhất định phải học tập cho tốt!
Nàng vừa dứt lời, còn không đợi Lăng Bất Nghi trả lời. Đại Công chúa vừa ngồi xuống, vừa nhỏ giọng nói: “Nhị muội cũng thật biết ăn nói, khó trách phụ hoàng yêu thương ngươi nhiều, hai tỷ muội chúng ta chỉ kém mấy tháng, ta đúng là xa xa không bằng ngươi.”
Nhị Công chúa cười mà không đáp. Đại Phò mã sợ cành mẹ đẻ cành con, vội rót một chén rượu cho Đại Công chúa, nhỏ giọng bảo thê tử đừng nhiều chuyện.
Thiếu Thương lại thò đến gần nhỏ giọng nói: “Đại Phò mã thật ra là người thực tế nói lợi ích.” Nếu Nhị Phò mã không có chí ở triều đình, thì mã sẽ không sinh ra xung đột ích lợi cùng đại phò, cần gì phải quản người ta vuốt mông ngựa như thế nào.
Lăng Bất Nghi vươn ngón tay thon dài trắng nõn, cúi đầu nắm chặt góc váy nữ hài: “Nàng cứ làm chính mình là được, không cần học dáng vẻ người khác.” Hắn hơi dừng một chút: “Nàng chớ cứ nhìn người khác, dáng vẻ ấy.”
Thiếu Thương ngẩn ngơ, vội thu hồi ánh mắt: “Ồ, chàng nói đúng.”
Mắt thấy mọi người trong bữa tiệc hòa thuận, Ngũ Công chúa cắn môi lóe lóe đôi mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thái Tử Phi, lúc trước ngươi mời Thiếu Thương muội muội, vậy rốt cuộc vì sao nàng không chịu đi Đông Cung vậy?”
Thiếu Thương giận dữ, con bitchty nhà ngươi, dây dưa mãi không xong! Đề tài đều đã bay đến ngoài tám trăm dặm rồi, Nhị, Tam, Tứ Hoàng tử đều câm miệng kinh diễm cúi đầu uống rượu, ngươi còn không thuận theo không buông tha! Ngươi là đồ con rùa cắn vào là không nhả! Quay đầu ta tìm cho ngươi một chị em tốt để cùng nhau Bá Vương Biệt Cơ(*)!
(*) Bá Vương Biệt Cơ: Một điển tích nổi tiếng về tình cảm, trở thành nỗi bi ca được nhớ đến qua nhiều thời kỳ, thể hiện trong nghệ thuật, thơ, phú, hội họa, và cả điện ảnh hiện đại.
Nàng đang muốn sắc bén đánh trả, Lăng Bất Nghi đã chậm rãi nói: “Vừa rồi không phải Thái Tử Phi đã nói à? Thiếu Thương rụt rè e lệ, không thích đi loạn. Ngũ Công chúa không nghe thấy à, chẳng lẽ tai tật, không bằng mời y công trong cung nhìn xem.”
Tứ Công chúa ở một bên nghe vậy, phì một cái bật cười.
Ngũ Công chúa đang muốn giận dữ đáp lễ, tiểu hoàng môn ngoài điện chợt bước nhanh vào, nhỏ giọng bẩm báo ở trước mặt Đế Hậu, hình như là ai đó thỉnh cầu yết kiến, Hoàng đế hơi sững sờ một chút, mới nói: “... Tuyên.”
Không bao lâu, hoạn quan cao giọng truyền báo: “Nhữ Dương Vương Phi đến, Dụ Xương Quận chúa đến.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu phụ đang tuổi xuân thì đỡ một vị lão phụ tóc hoa râm chậm rãi đi vào trong điện. Hoàng đế thoáng đứng dậy chắp tay, Hoàng hậu cúi đầu cúi cúi người, còn lại mọi người đều y theo lễ nghĩa từng người hành lễ.
Nhữ Dương Vương phi khinh miệt liếc Từ Mỹ nhân một cái, Từ Mỹ nhân cực kỳ cơ trí, lập tức nhường ra ghế cạnh Hoàng hậu của mình, co vào một bên không dám nói lời nào, Ngũ Hoàng tử thấy vậy âm thầm nắm tay, ánh mắt âm trầm.
Lão Vương phi chậm rãi ngồi xuống, lại kéo cháu gái cùng ngồi một bàn, mới nói: “Hoàng đế, lão thân không mời tự đến, ngài sẽ không trách cứ chứ?”
“Thúc mẫu nói quá lời.” Hoàng đế chậm rãi thu hồi vẻ mặt vui cười vừa rồi, thần sắc lạnh nhạt: “Không biết thúc mẫu tới có chuyện gì?”
Nhữ Dương Vương phi bày ra bộ mặt soi mói, nói: “Lão thân biết hôm nay bệ hạ mở gia yến, muốn đến nhìn xem con cháu, ồ, hay là lão thân không thể?”
Hoàng đế chỉ cười cười, cũng không trả lời.
“Tất nhiên...” Lão Vương phi tiếp tục nói: “Lão thân còn muốn gặp cô dâu của Thập Nhất lang.” Nói xong, một đôi mắt già đầy nếp nhăn lập tức quét xuống.
Mọi người ngồi dưới đều thầm nghĩ trong lòng: Dẹp đi, còn không phải ngài đặc biệt tới vì Trình Thiếu Thương à?
Thiếu Thương đang muốn đứng dậy hành lễ, lại phát hiện một bàn tay to ngón tay dài mảnh giữ ở vòng eo nho nhỏ của nàng, sít sao ấn nàng ở trên chỗ ngồi. Dưới áo mùa hè mỏng manh, lòng bàn tay hơi lạnh giống như dán ở trên da thịt, đầu ngón tay hắn dướng như còn nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của nàng một cái.
Thiếu Thương đỏ mặt lên, ngượng ngùng cúi đầu gỡ bàn tay hắn ra.
Động tác nhỏ này, người khác không nhìn thấy, nhưng phu thê Nhị Công chúa ở bàn bên cạnh lại thấy rõ. Nhị Phò mã hơi hơi mỉm cười, dịu dàng nắm lấy tay thê tử, Nhị Công chúa cười hờn dỗ nắm lại, đồng thời liếc nhìn sườn mặt Lăng Bất Nghi một cái, trong lòng bỗng nhiên lại có chút sầu lo.
Nhị Phò mã cùng thê tử tâm ý tương thông, ở bên tai nàng ấy hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhị Công chúa than nhẹ: “Thập Nhất lang quá thích nàng.”
“Cái này có gì không tốt?” Nhị Phò mã ngạc nhiên nói.
Nhị Công chúa há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn cười lắc đầu, chỉ là tâm hắn quá trầm, như vậy thật không tốt.
Cục băng mùa đông cứng rắn vì sao một hai phải thích con trùng mùa hạ đây? Vì sao Lăng Bất Nghi phải thích Trình Thiếu Thương đây? Tìm một nữ hài tâm tư tỉ mỉ dịu dàng săn sóc giống Lạc Tế Thông không tốt ư?
“Trình thị...” Nhữ Dương Vương phi nhìn chằm chằm nữ hài bên cạnh Lăng Bất Nghi, trong lòng biết đã tìm được mục tiêu: “Xem ngươi tuổi nhỏ, không biết đức hạnh tài học như thế nào?”
Thiếu Thương hơi hơi nghiêng người, đang muốn trả lời, Lăng Bất Nghi lại nhàn nhạt nói: “Cho dù đức hạnh tài học thế nào, ta cùng với Thiếu Thương đều đã đính hôn, là bệ hạ tự mình hạ chỉ, song thân đồng ý. Bây giờ Vương phi nói lời này là có ý gì?”
Nhữ Dương Vương phi tiếp tục nói: “Song thân đồng ý? Hừ hừ, Trình thị, ngươi đã đi bái kiến Lăng Hầu phu nhân chưa?”
“Vị Lăng Hầu phu nhân nào?”
Lăng Bất Nghi lần thứ hai cướp lời, hắn múc cho mình một muỗng rượu ấm, chậm rãi đổ vào cốc rượu trước mặt: “Ồ, ta đã quên, gia mẫu đã cùng gia phụ tuyệt hôn. Như vậy, Lão Vương phi nói chính là vợ sau của a phụ... Thiếu Thương chưa gặp qua Thuần Vu thị.”
Nhữ Dương Vương phi nhíu đôi chân mày: “Các ngươi đính hôn đã mấy ngày rồi, vì sao Trình thị còn không đi bái kiến quân cô tương lai...”
Bốp!
Lăng Bất Nghi ném thật mạnh muôi múc rượu vào trong chõ rượu, làm rượu bắn tung tóe ra sàn nhà đen nhánh. Không khí trong cung thất đột nhiên lạnh xuống, không còn bầu không khí gia yến nhiệt liệt vừa rồi nữa. Các Hoàng tử Công chúa thấy thần sắc Hoàng đế nghiêm nghị, đều không dám lên tiếng.
“Quân cô tương lai? Lão Vương phi coi như mẫu thân ta đã chết à?!” Lăng Bất Nghi nhàn nhạt nhìn qua: “Vội vàng tìm một quân cô mới cho thê tử ta như vậy?”
Dụ Xương Quận chúa sốt ruột trong lòng, vội kéo tay áo tổ mẫu.
Nhữ Dương Lão Vương phi tự biết nói lỡ, hơi hòa hoãn giọng điệu, lại lần nữa nói: “Là lão thân nói sai. Nhưng cho dù không phải trưởng bối đầu tiên thì trưởng bối chung quy vẫn là trưởng bối. Trình thị, vì sao ngươi còn không đi bái kiến?!”
Lần này Thiếu Thương ngay cả miệng cũng không há, trực tiếp đi nhìn vị hôn phu.
Lăng Bất Nghi quả nhiên chậm rãi nói: “Thứ nhất, 10 ngày nay, Thiếu Thương đều ở bên người Hoàng hậu học tập lễ nghi, chưa từng rảnh rỗi. Thứ hai...” Hắn châm chọc cười: “Thê tử của ta chưa bái kiến mẫu thân ta, sao phải đi bái kiến Thuần Vu thị.”
Lão Vương phi nóng nảy: “Vậy khi nào Trình thị đi bái kiến mẫu thân ngươi?”
“Hiện tại thân thể mẫu thân ta có bệnh nhẹ, không tiện gặp người.”
“Vậy khi nào mẫu thân ngươi khỏi hẳn?”
“Cái này sao ta biết?” Lăng Bất Nghi nâng hàng mi dài lên, khẽ liếc nói: “Bệnh của a mẫu là mười mấy năm trước bị, bệnh căn sâu xa, khi tốt khi xấu, ta cũng không biết khi nào có thể tốt, khi nào lại sẽ phát bệnh.”
“Lăng Bất Nghi! Ngươi…?!” Nhữ Dương Vương phi giận tím mặt.
Thiếu Thương như hiểu ra gì đó, bình tĩnh nhìn về phía thanh niên, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên ta ở Đồ Sơn Cao diện thánh, chàng cũng giành phần trả lời giống hôm nay, không cho bệ hạ có cơ hội làm khó ta, không cho ta có cơ hội nói bậy... Sau đó, chàng vẫn tùy ta ở ngự tiền nói chuyện. Bởi vì, chàng biết bệ hạ đã tiếp nhận ta. Chàng vẫn luôn cẩn thận chăm sóc ta, đúng không?”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, con ngươi nâu thẫm sáng ngời trong suốt, giống như sao trời lấp lánh, hắn thấp giọng nỉ non: “Đúng thì sao? Nàng chuẩn bị cảm tạ ta thế nào?”
Ánh nến trong cung thất vấn vít, cũng không biết là ánh nến chiếu, hay là bị nóng, gương mặt nữ hài ửng đỏ như rang chiều, mắt to chớp chớp, cắn môi muốn nói, Lăng Bất Nghi cứ như vậy kiên nhẫn chờ.
Lão Vương phi đang dong dài: “... Hoàng đế cũng quá hời hợt, không nói Trình thị dòng dõi không xứng đôi, lão thân nhìn tiểu cô nương này cũng không giống có thể gánh vác được chức vụ cô dâu của Thập Nhất lang. Theo ta xem, vẫn là để cân nhắc thêm, cưới một nhà khác...”
Nhưng vào lúc này, tiểu hoàng môn canh gác cửa điện cao giọng nói: “Việt Phi nương nương đến…”
Thiếu Thương lập tức quay đầu duỗi cổ đi xem, lòng tràn đầy kích động che ngực lại, nhẹ giọng nói: “Thật là Việt phi nương nương sao? Cuối cùng ta đã có thể thấy... Ui da, chàng làm gì...” Tiếng than nhỏ lập tức chuyển thành tiếng thở hô khẽ, vì sợ làm người ta người chú ý, nàng cũng không dám lớn tiếng kêu to.
Mặt Lăng Bất Nghi đầy sương lạnh, cầm cánh tay nữ hài, cắn một ngụm thật mạnh trên tay nhỏ béo mập mềm mại của nàng.