Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc
 
Đêm này, Thiếu Thương lăn qua lộn lại khó có thể đi vào giấc ngủ, trước mắt một chốc là các loại hình ảnh tiếng động trong cung quay qua như đèn kéo quân, một chốc là dáng vẻ Lăng Bất Nghi lạnh nhạt trừng mắt. Đến mãi tờ mờ sáng nàng mới nặng nề mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là sau giờ ngọ. Thiếu Thương đờ đẫn đứng dậy, vừa nghe A Trữ lải nhải, vừa ăn bù bữa sáng.
“... Nữ quân tới xem qua ngài, nói ngài là mệt mỏi, không cho đánh thức tiểu thư, cứ kệ ngài ngủ.”
“Nữ quân sáng nay trở về, đã mua điền trang kia. Nghe Thanh quân nói, trang viên kia tuy không lớn, nhưng cạnh núi gần sông, đất đai màu mỡ, chờ Ương nương tử sắp xếp xong nơi đó, tiểu thư cùng các vị công tử có thể đi du ngoạn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ Ương nương tử càng ngày càng có khả năng, trong ngoài đều lọ liệu tốt, cũng không còn rụt rè. Bên ngoài có người nghe thanh danh Ương nương tử hiền huệ có khả năng, đã có vài hộ gia đình quan lại cố ý kết thân, nữ quân, ngài đi theo Hoàng hậu học tập, cũng không thể thua kém...”
Thiếu Thương cắn đũa gỗ khẽ gật đầu. Cách làm này của Tiêu chủ nhiệm thật đáng tin cậy, nếu đường tỷ không giống mình hoa đào nối đuôi không dứt, nên xuống tay từ thanh danh tài cán, đi đường chính đạo đạt được việc hôn nhân tốt.
“Phó mẫu thật là lải nhải, ta đều đã định hôn, cho dù học toán không tốt thì còn có thể lui hôn chắc.” Nàng lười biếng chọc cơm trong chén, bát cơm gỗ màu đỏ sẫm làm nổi bật hạt cơm tuyết trắng, thật là đẹp.
A Trữ nghĩ cũng đúng, lại nói: “Một lúc nữa, có lẽ Doãn nương tử cùng Vạn nương tử đều sẽ lại đây, hôm nay ngài nghỉ hưu mộc, không bằng đi tìm các nàng chơi đùa đi.”
“Phó mẫu lại choáng váng rồi, trừ khi hai vị huynh trưởng muốn ở một chỗ chơi đùa, nếu không Hủ Nga a tỷ cùng Thê Thê a tỷ sao chịu cùng một phòng. Tính ra cũng là từng người ở phòng huynh trưởng cùng thứ huynh.”
Doãn Hủ Nga cùng Vạn Thê Thê thật là đời trước kết oan gia, tuy rằng thích hai huynh đệ cùng nhà, cũng đều đã đạt được cha mẹ hai nhà đồng ý, nhưng đụng chạm giữa cả hai cũng không lật tẩy. Vốn cách mỗi mấy ngày, Trình Vịnh cùng Trình Tụng từng người đặt việc học xuống, sẽ đi Doãn gia or Vạn gia vấn an cô nương âu yếm.
Nhưng đợt này thời tiết nóng bức, Doãn Hủ Nga ‘dẫn đầu’ đau lòng Trình Vịnh, không nỡ để hắn đầy người mệt mỏi cùng mồ hôi lại chạy tới Doãn gia, bèn thường xuyên sau giờ ngọ nghỉ trưa tự đến Trình gia chờ người trong lòng. Doãn Hủ Nga đều ‘hiền huệ’ như vậy, Vạn Thê Thê há có thể tụt hậu, vì thế cũng học theo đến Trình gia ‘đau lòng’ Trình Tụng.
A Trữ nghe vậy, bật cười lắc đầu: “Hai vị nương tử phẩm tính dòng dõi cũng chưa nói, tính tình hai người lại cố tình không hợp. Tương lai đều gả lại đây thì làm sao bây giờ?”
Thiếu Thương buông chén xuống trên đùi, thở dài: “Nói không chừng không chờ các nàng gả lại đây, ta đã gả đi Lăng gia, phó mẫu nhất định là phải theo ta, những việc này sẽ để lại cho a mẫu quản, dù sao nàng có khả năng như vậy, không gì làm không được...”
Hai câu cuối cùng là nói thầm ra, nhưng mà nói ra một mạch, Thiếu Thương không khỏi trước mắt sáng ngời, và ba miếng xong bát cơm, nói ‘ta đi thỉnh an a mẫu’ rồi lập tức chạy mất bóng.
A Trữ nhìn bóng dáng nữ hài chạy biến đi, lắc đầu thở dài, nghĩ thầm tiểu thư ở trước mặt Hoàng hậu 10 ngày, vẫn không chút thay đổi, cũng không biết về sau gả cho người ta có thể trầm ổn chút nào hay không.
Thiếu Thương là nữ thanh niên thời đại mới ra sức tiến thủ, tuy rằng ý nghĩ thường xuyên chạy xa, mạch não ngẫu nhiên chập chập, nhưng dù sao thái độ sinh hoạt cũng tích cực trong sáng. Có vấn đề giải quyết vấn đề, có khó xử thì đón khó mà đi. Bây giờ trên đầu treo một thanh kích Phượng Kình Thiên mạ vàng cái thế vô song, cho dù thế nào nàng cũng phải tìm được phương pháp phá giải.
Lúc này, Tiêu phu nhân đang ở nội thất kiểm kê sổ sách, sau khi Thiếu Thương đi vào hành lễ, đầu tiên quy củ thăm hỏi hai câu, sau đó đứt quãng đặt câu hỏi ‘Hôm nay nữ nhi mỗi ngày cùng Lăng đại nhân gặp nhau, thỉnh thoảng (nhấn mạnh) không biết làm sao, xin hỏi năm đó a mẫu ở chung cùng a phụ như thế nào’?
Tiêu phu nhân nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, trôi chảy nói: “Ở chung thế nào? Ta cùng với a phụ ngươi còn có thể ở chung thế nào. Việc lớn nghe hắn, việc nhỏ nghe ta. Thân là nữ tử, tất nhiên phải tôn kính trượng phu...”
“A mẫu, Thanh di nói lúc trước khi ngài ở bên ngoài, một ngày mười hai cái canh giờ có tám canh giờ đều ở quân trướng của a phụ chỉ điểm tính toán.” Thiếu Thương mặt không biểu tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị nữ nhi một lời nói toạc ra, Tiêu phu nhân khụ khụ mấy tiếng, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Cái này… Cái này thật ra chưa chắc bên ngoài mới là đại sự, có khi trong nhà cũng có thể là đại sự, nhi nữ kết hôn gì đó, đọc sách đi học đó... Thật ra cũng đều rất lớn, rất lớn.”
Lúc này, Thanh Thung phu nhân từ ngoài cửa đi vào, hai tay còn cột phán bạc, nàng ấy cười nói: “Nữ quân, vừa rồi Trình lão quản sự đưa tới một sọt nấm báo mưa(*) mới mẻ, nói là trước khi đại nhân rời phủ nghe ngài nói là muốn ăn. Mấy ngày trước đây có quân tốt đào được một chỗ rừng trúc ẩm thấp ở núi sâu. Vì thế đại nhân tính hôm nay ngài về phủ, sáng nay trời chưa sáng đã đi đào, phái người phi ngựa đưa về phủ. Ngài muốn cho vào canh hay băm nhỏ...”
(*) Nấm báo mưa: (Hay còn gọi là nấm trúc) có tên khoa học là Phallus indusiatus, sống ở vùng nhiệt đới. Nấm mọc trên những thân gỗ mục như một cô dâu trong ngày trọng đại của mình và tồn tại chỉ trong khoảng 10 giờ đồng hồ.

 
Tiêu phu nhân vừa cao hứng đắc ý, lại có chút mất mặt ở trước mặt nữ nhi, không ngăn được mặt ngọc ửng đỏ.
Thiếu Thương: ... Được rồi, ta đã hiểu, phát cẩu lương đúng không, ta đổi công ty cố vấn còn không được sao.
Vì thế Thiếu Thương lập tức đi đến phòng của thứ huynh Trình Tụng, vừa lúc Vạn Thê Thê đến, đang mồ hôi đầy đầu soi gương, đồng thời không chút nào khách khí chỉ huy tỳ nữ trong phòng Trình Tụng lấy nước ấm rửa mặt chải đầu cho mình. Vạn Thê Thê ra tay rộng rãi, lại thêm hai nhà sớm đã ước hẹn việc hôn nhân bằng miệng, tỳ nữ của Trình Tụng hầu hạ cực kỳ ân cần chu đáo.
Không đợi Vạn Thê Thê đầy mặt ngạc nhiên nói vài câu, Thiếu Thương đã hỏi thẳng vấn đề đồng dạng.
Vạn Thê Thê bật cười nói: “À, à, ta cùng với A Tụng từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Có ẩu đả cùng nhau đánh, có con mồi cùng nhau bắt giết, có rượu ngon cùng nhau uống. Ừm, ta vừa nhìn hắn, đã biết hôm nay hắn muốn bắn tên hay là cưỡi ngựa; ta chớp chớp mắt, hắn đã biết ta ở bên ngoài gây ra họa gì... Còn có thể ở chung như thế nào chứ.”
Thiếu Thương: ... Giỏi lắm, khoe ân ái đúng không. Thanh mai trúc mã thì ghê rồi!
Vì thế, tiếp đó nàng lại đi đến chỗ Trình Vịnh, chờ không bao lâu Doãn Hủ Nga cũng tới, Thiếu Thương lần thứ hai không ngại học hỏi kẻ dưới.
Doãn Hủ Nga mặt phấn cúi xuống, ngượng ngập nói: “... Ở chung lại không phải dạy ra. Ta ngày ngày nhớ hắn, nghĩ về hắn ở Thái học có ăn được, nghỉ tốt không, có hay ai làm khó hắn không... Hắn là quân tử khiêm tốn có chí hướng có hàm dưỡng. Ta muốn học a mẫu ta đối xử với a phụ, dụng tâm chu toàn, người trước người sau thay hắn lo liệu thỏa đáng, làm cho hắn có thể một lòng trên con đường làm quan, không có nỗi lo về sau...”
Thiếu Thương: ... Được rồi, không cần phải nói nữa. Cái này độ khó quá cao, nàng có đầu thai lại một lần nữa cũng không nhất định có thể làm được.
Hỏi quanh một vòng, không phải không dùng được thì là biết cũng làm không nổi, Thiếu Thương thở dài ngồi bệt ở hành lang thấp lạnh, âm thầm tiếc nuối thúc mẫu Tang thị ở xa, nếu không hỏi nàng ta là đúng bệnh nhất. Bây giờ còn có thể học hỏi ai đây? Nghĩ đến lát nữa Vạn Thê Thê còn muốn kéo nàng đi đánh cuộc, Thiếu Thương thật mệt tâm.  Biết rõ nàng đã đánh cuộc ắt phải thua, thế mà còn đề ra cái này, rõ ràng không có ý tốt, lúc nào nàng lại đến nói cho Vạn lão phu nhân, lấy chút mặt mũi cho nhà mình...
Thiếu Thương hơi dừng lại, đứng dậy yên lặng suy nghĩ nửa khắc, sau đó về phòng trang điểm thay quần áo, cũng gọi người chuẩn bị tốt chiếc xe diêu nhỏ màu đỏ vàng kia của nàng. A Trữ ngạc nhiên nói: “Tiểu thư muốn ra cửa?” Tuy rằng bây giờ Tiêu phu nhân mặc kệ nữ nhi ra vào, nhưng cũng không thể cứ như vậy tùy ý mà đi.
Thiếu Thương cười tủm tỉm nói: “Ta muốn đi Tây Thiên lấy kinh, chờ ta lấy được đại đạo chân kinh, trở về muốn ăn nấm báo mưa của a mẫu!” Để lại A Trữ không hiểu đầu cua tai nheo gì, nàng hứng thú bừng bừng đi ra cửa.
“Trong nhà nào có nấm báo mưa…!” A Trữ hô to về phía bóng lưng nàng.
Thiếu Thương cũng không quay đầu lại: “A phụ mọc ra!”
A Trữ lảo đảo một cái.
...
Bởi vì ngày trước Vạn Tùng Bách rời đô thành đi nhậm chức, đi làm một Thái thú quận trời cao hoàng đế ở xa. Trước khi đi, đồng chí lão Vạn vốn định vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo thê thiếp gì, dù sao bên ngoài chiến loạn vừa qua không lâu, đang vào lúc nữ nhiều nam thiếu.
Ông ta đầy bụng hùng tâm tráng chí, muốn lấy sức của bản thân để bình ổn cỗ oán khí này, nhưng sau khi bị lão mẫu véo cho lỗ tai đỏ ửng, ông ta đành phải đưa Vạn phu nhân cùng với hơn phân nửa thiếp thị vẫn còn ý chí chiến đấu đi.
Từ nay về sau, Vạn phủ lại khôi phục thanh lãnh yên tĩnh như trước.
Lúc nhìn thấy Vạn lão phu nhân, bà ấy đang dựa vào gối êm trên giường, nghe vú già bên người đọc ghi chép vùng nông thôn. Nghe nói Trình Thiếu Thương bỗng nhiên tới chơi, bà ấy cảm thấy kỳ quái, sau khi nghe Thiếu Thương ngồi quỳ nói chuyện che che giấu giấu, trong lòng bà ấy hiểu rõ lập tức cho thị tỳ vú già trong phòng lui xuống, bảo nữ hài có chuyện nói thẳng.
Thiếu Thương ngừng lại một chút, nhớ lại những ngày trước kia vui vẻ ở Vạn phủ, mỗi ngày đi theo Thê Thê ở trước mặt Vạn lão phu nhân hi hi ha ha đùa giỡn, ngược lại cũng không thấy xa lạ. Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, đơn giản nói một lượt chuyện vừa qua, trọng điểm là ‘ta cảm thấy mình đã rất nỗ lực, nhưng Lăng đại nhân lại vẫn không vui vẻ. Tối hôm qua còn giận dỗi với ta, có phải rất không nói lý không’, lôi kéo đồng minh trước rồi lại nói.
Ai ngờ Vạn lão phu nhân không đồng tình với nàng tẹo nào, ngược lại một tay chống gối dựa, không tiếng động cười nửa khắc; sau một lúc lâu, mới nói: “... Nói thẳng ra là trong lòng ngươi còn chưa tiếp nhận việc hôn nhân này. Nhưng mà cái này cũng không sao.”
Thiếu Thương cả kinh nói: “Cái này mà không sao?!” Quả nhiên kẻ tài cao gan cũng lớn, Vạn lão thái vừa mở miệng đã là bất phàm.
Vạn lão phu nhân nói: “Chuyện này, ngươi vốn đã sai trước. Lời nói việc làm của ngươi không thoả đáng, làm Lăng Bất Nghi cho rằng ngươi có ý với hắn. Sau đó hắn y theo quy củ, quang minh chính đại cầu thân, ai ngờ ngươi lại lãnh đạm đối với hắn như vậy. Hắn có thể vui sao?”
Thiếu Thương muốn giải thích: “Đó là bởi vì... Bởi vì...” Bởi vì thời đại khác nhau, nam nữ ở chung cũng có khác biệt được không.
Đây thật là thời đại chó chết, khi ngươi hy vọng không khí bảo thủ chút thì lại vọt ra đóa không biết có nên gọi là đào hoa không ‘theo lễ’ lôi kéo làm quen cùng ngươi, khi ngươi cho rằng không khí thời đại này thật sự cởi mở thì mắt phóng nhiều điện chút, nói chuyện nhiệt tình chút lại phải mua đơn hôn nhân.
“Việc đã thành kết cục, lại nói trước đó có nghĩa gì đâu.” Vạn lão phu nhân nhàn nhạt nói: “Bây giờ ngươi nên nghĩ là làm thế nào đối xử với Lăng Tử Thịnh tốt một chút, giống Thê Thê cùng Doãn nương tử, giống một vị hôn thê chân chính.”
“Đúng đúng đúng, vãn bối muốn hỏi chính là cái này.” Thiếu Thương thật thích loại người dứt khoát như Vạn lão phu nhân này, không nói cái gì mà nguyên nhân hậu quả với ngươi, trực tiếp bỏ qua phía trên bước đi.
“Cái này cũng không khó. Chuyện thứ nhất, có câu suy bụng ta ra bụng người, về sau ngươi đói bụng thì phải suy nghĩ một chút Lăng Tử Thịnh có đói bụng không; ngươi bị lạnh bị nóng thì phải suy nghĩ một chút hắn có nóng có lạnh không.”
“...” Thiếu Thương chỉ cảm thấy thật cạn lời. Nếu nàng đến tháng bị đau, chẳng lẽ cũng lấy túi chườm ấm đắp lên cho Lăng Bất Nghi à? Nàng chỉ có thể do dự hỏi lại: “Biện pháp này, nghe không tồi, nhưng mà thật sự có thể dùng được à...”
Vạn lão phu nhân nói: “Tất nhiên dùng được. Hơn nữa ngày này qua ngày kia, năm này sang năm nọ, sẽ tập mãi thành quen, sau đó, ngươi sẽ tự động quan tâm Lăng Tử Thịnh, mà không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở.”
Nghe lão nhân kết luận thuần thục như vậy, Thiếu Thương nổi lên lòng bát quái, nhỏ giọng thử hỏi: “... Biện pháp này, ngài đã dùng rồi à?”
“Tất nhiên rồi.” Ai ngờ Vạn lão phu nhân dùng giọng điệu bình đạm giống như gọi món ăn nói: “Lúc trước ta gả cho phụ thân Tùng Bách cũng không phải thật tình thích ông ấy, chẳng qua là đánh cuộc một lần thôi.”
“Đánh cuộc?” Thiếu Thương kinh hãi.
“Lúc đó nhà mẹ đẻ ta nghèo khó, quan phủ lại tham lam vô độ, thế đạo có hướng loạn lạc. Ta bèn tính toán cùng tráng đinh đồng hương trốn đến trong núi, hung hăng làm nên sự nghiệp.” Vạn lão phu nhân nói.
Thiếu Thương khẽ dịch về phía sau, sự nghiệp này là làm sơn tặc à? Ngài tìm từ vẫn rất uyển chuyển đấy.
“Vậy... Trong tráng đinh đồng hương kia, có, khụ khụ, cái đó, người trong lòng ngài à?” Thiếu Thương đã muốn biết, lại cảm thấy tìm từ cực kỳ khó khăn.
Vạn lão phu nhân nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra ý cười ranh mãnh: “Ngươi nghe một hiểu mười như vậy, còn hỏi lão thân à?”
Trong lòng Thiếu Thương hiểu rõ, cười cười tiếp tục hỏi: “Vậy sao sau đó ngài lại gả vào Vạn gia?”
Vạn lão phu nhân nói: “Trước khi đi hai tháng, ngẫu nhiên gặp gỡ phụ thân Tùng Bách, dây dưa một mạch không thôi. Ta ăn nói bừa bãi bảo tuyệt không làm thiếp, muốn để ông ấy biết khó mà lui, ai ngờ qua mấy ngày ông ấy lại tới tìm ta, nói muốn cưới hỏi đàng hoàng. Cứ như vậy, lão phụ lão mẫu kia của ta dù thế nào cũng không chịu cho ta lên núi.”
Vô nghĩa! Có thể làm phu nhân đứng đắn đại tộc trong huyện, lại không phải cơ thiếp thấp hèn tùy tiện đánh chửi mua bán, phụ mẫu nhà ai còn để nữ nhi đi làm sơn tặc chứ?  Thiếu Thương buồn cười không thôi.
“Khi đó tuy ta nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ vì bôn ba mưu sinh, cũng không phải không biết thế sự. Nếu thật gả vào Vạn gia, vậy việc xấu xa lén lút ở đại tộc cũng đủ cho ta chịu một trận. Ta lại lỗ mãng đã quen, còn không bằng lên núi cho thoải mái. Ai ngờ khi ta vẫn còn lưỡng lự, những lão bất tử ở Vạn gia lại đã tìm tới. Trong chốc lát cưỡng bức trong chốc lát dụ dỗ, trong chốc lát còn nói muốn tìm người diệt cả nhà ta, càng có khóc lóc thảm thiết, cầu xin ta lui một bước làm thiếp, bằng không sẽ chết trước cửa nhà ta, bảo ta giẫm lên thi thể bọn họ đi gả chồng!”
Vạn lão phu nhân nói: “Ta thật tức giận, mới nghĩ không phải các ngươi nhục mạ ta chê bai ta à? Ta cứ một hai phải làm tông phụ đại tộc Vạn gia ở Tùy huyện đấy! Vì thế, ta hạ quyết tâm gả đi.”
Thiếu Thương: ... Nàng cảm thấy Vạn lão phu nhân định việc hôn nhân này, còn làm người ta cạn lời hơn cả mình.
“Đáng tiếc, cho đến khi ta sinh Tùng Bách. Đám lão bất tử kia cũng không thấy có ai chết.” Vạn lão phu nhân mở con mắt duy nhất ra, từ từ nói lời kết.
Thiếu Thương đổ mồ hôi: Nghe ngữ khí của ngài, dường như còn cực kỳ tiếc nuối đó.
“Thì ra là thế.” Thiếu Thương cười nói: “Vậy qua bao lâu ngài mới nảy sinh tình cảm với Thái công? Ngài đừng chơi xấu, ta nghe Thê Thê a tỷ kể lại Vạn bá phụ nói năm đó ngài cùng Thái công ân ái quá trời, tình đầu ý hợp, luôn luôn không muốn tách ra.” Đều nói đến mức này, nàng cũng dám trêu ghẹo vài câu.
“Bao lâu à? Cũng không bao lâu.” Vẻ mặt Vạn lão phu nhân buồn bã, giọng điệu cũng chậm lại: “Có lẽ là ta rảnh rỗi không có việc gì, nhớ tới chỗ tốt ông ấy đối xử với ta. Nhớ tới ngày tuyết trắng như lông ngỗng, ông ấy đội tuyết đến chân núi vì tới liếc mắt nhìn ta một cái; nhớ tới ông ấy bị ta lừa vào trong núi suýt nữa lạnh chết, lúc được cứu ra cả mặt xanh tím, lại còn cố muốn cười với ta; nhớ tới sau khi ông ấy biết ta bị mấy người trong tộc bắt nạt, tức tới sắc mặt trắng bệch, suốt đêm dẫn người đi đập cửa lớn của người ta, hơn nữa lại không cho bọn họ tới trong nhà. Ông ấy vốn là người đọc sách, ngày thường vẻ mặt ôn hoà, đến nói nặng với nô bộc còn không có...”
Lão nhân chậm rãi nhắm con mắt còn sáng kia lại, âm thanh dần dần hạ xuống.
Người kia đã qua đời, chỉ còn lại kỷ niệm. Người bên gối đã từng mang đến ấm áp cùng thâm tình, bây giờ đã bị chôn vào trong đất vàng… Thiếu Thương bỗng nhiên ướt hốc mắt, nàng nhanh chóng cúi đầu, hai giọt nước lặng yên không một tiếng động hoàn toàn rơi vào trong váy áo đơn bạc biến mất.
“Lăng Tử Thịnh, có tốt với ngươi không?” Vạn lão phu nhân nhắm mắt hỏi.
Thiếu Thương ghé mắt nhìn hương đỉnh bằng đồng đỏ bên cạnh án kỉ, bình tĩnh xuất thần.
Nàng nhớ tới ngày ấy đội quân giáp đen như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong rừng tuyết trắng, vị thanh niên tướng quân kia giống thiên thần dũng mãnh chắc chắc cực kỳ, cho dù trọng thương mệt mỏi, áo trắng nhiễm máu, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng vẫn dịu dàng lại thâm thúy.
Nàng nhớ tới chỗ sâu trong đường hoa ở Lâu phủ, hắn hứa hẹn tìm một chỗ tốt bên ngoài cho nàng, cánh hoa thật nhỏ tựa như tuyết rơi ở trên người hắn, hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở dưới tàng cây hoa, an tĩnh chờ đợi nàng rời đi.
Nàng lại nghĩ tới ở Nhạn Hồi Tháp, hắn một tay bám trên mái cong của tháp, mái tóc màu đen dài ở trong gió tung bay, phát hiện nữ hài trong ngực sợ hãi, hắn còn cúi đầu cười cười trấn an.
... Còn có rất nhiều, rất nhiều.
“Hắn đối xử với ta rất tốt.” Qua một lúc lâu sau, nàng mới khô khốc trả lời.
“Đối tốt với ngươi là được.” Vạn lão phu nhân than nhẹ: “Trong hai người, luôn có một người sẽ hạ thấp bản thân mình xuống. Ngươi thông minh gấp trăm lần Thê Thê, tự giải quyết cho tốt đi.”
...
Từ Vạn phủ ra, Thiếu Thương cúi đầu chậm rãi dạo bước.
Tuy rằng hiểu rõ đạo lý, nhưng rốt cuộc nên làm thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc đây. Đêm qua Lăng Bất Nghi lạnh nhạt phẫn nộ như vậy, buông lời tàn nhẫn xong rồi đi luôn, loại kinh hãi này vẫn còn rõ ràng trước mắt. Theo tình hình hiện giờ, hiển nhiên yêu cầu nàng đi ra bước đầu tiên, xin lỗi nói rõ thái độ trước. Nhưng mà nàng cắn cắn môi, nàng lại không muốn cúi đầu khom lưng.
Ôi, thật xấu hổ.
Bước ra khỏi cửa lớn Vạn phủ, gia đinh giữ xe diêu nhỏ ở ngoài cửa vội vàng tiến lên: “Tiểu thư! Ngài… Ngài xem...”
Thiếu Thương theo ngón tay hắn ta nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen mắt đang đứng.
Hôm nay, hắn không mang thị vệ như hình với bóng cùng xe ngựa nghi thức như ngày thường, chỉ có một người một ngựa. Dưới tường lớn đỏ thẫm nhà công hầu, thấp thoáng có cành lá xanh tươi chĩa ra ngoài đầu tường, thanh niên cao gầy mặc áo trắng phát quan bạc, một tay cầm cương ngựa, một tay chắp sau lưng.
Trong lòng Thiếu Thương say đắm, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước vài chục bước, đứng ở chỗ cách hắn khoảng bảy tám bước: “Chàng… Sao chàng lại tới đây.”
Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài, khuôn mặt ẩn dưới cành lá rậm rạp mơ hồ không rõ, chỉ có một đôi mắt đẹp sáng rực: “Ta đi Trình phủ tìm nàng, bọn họ nói nàng tới Vạn gia.”
“Chàng… Hộ vệ của chàng đâu?” Thiếu Thương cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.
“Lười mang theo, cũng muốn nhẹ nhàng chút ra cửa.”
Thiếu Thương nhìn khuôn mặt thon gầy tái nhợt của hắn, trong lòng vui buồn lẫn lộn, thấp giọng nói: “... Chàng không cần tới tìm ta, ta sẽ đi tìm chàng.”
“Ừm, ta cũng đoán vậy.” Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa trầm thấp trước sau như một.
“... Ta muốn nói với chàng một tiếng xin lỗi.” Đều là ta không tốt, không để chàng ở trong lòng. Nhưng nàng cắn môi, vẫn không nói nên lời.
Lăng Bất Nghi lại từ dưới bóng cây chậm rãi đi ra, vừa đi vừa nói: “Ta biết. Nhưng mà nàng cũng không cần phải nói xin lỗi.”
Thiếu Thương cắn môi, rầu rĩ nói: “Chàng còn có cái gì không biết không?”
“Tất nhiên là có.” Dưới ánh chiều tà, ánh nắng chiều màu vàng chiếu lên quần áo tuyết trắng của Lăng Bất Nghi, tựa như bao phủ một tầng lá vàng hoa lệ, hắn đứng ở cách nữ hài bốn năm bước, hơi hơi nghiêng đầu, hai mắt trông về trên đầu tường phía xa.
“Ta không biết, nàng bị ép buộc vào tình thế mới đến làm hòa với ta, hay là phát ra từ đáy lòng.” Hắn chậm rãi thu ánh mắt, dừng ở trên người nữ hài: “Nhưng ta biết, cho dù là câu trả lời nào, ta đều không muốn nàng ăn nói khép nép, để nàng uất ức.”
“Cho nên ta chỉ có thể tới tìm nàng.”
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, ánh mắt nhìn xuống, lông mi dày đậm bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng.
Tim Thiếu Thương đập nhanh, chua cay ngọt ngào hỗn loạn kích động gào thét mà đến, giống nhữ chỗ mềm mại nhất ở đáy lòng bị chạm vào một chút, vừa cảm kích lại vừa thích. Câu nói kia của Vạn lão phu nhân hãy còn ở bên tai, luôn có một người sẽ hạ thấp bản thân xuống.
... Nàng cho rằng sẽ là chính mình, nhưng thật ra vẫn luôn là hắn.
“Ta muốn nói cho chàng hai câu.” Nàng đột nhiên nói.
Lăng Bất Nghi nhướng mày chậm rãi đợi.
“Thứ nhất, về sau ta nhất định phải tận lực đối xử tốt với chàng, tốt đến chàng phiền lòng mới thôi!”
Lăng Bất Nghi cong môi, đôi mắt dài cười như trăng non: “Ta tạm thời nhớ kỹ. Còn có một câu đâu?”
“Về sau, chờ chúng ta đều rất già rất già rồi, già đến đầu tóc đều trắng, khi ta nhớ tới chàng đối xử tốt với ta, ta nhất định sẽ không quên hôm nay!” Nữ hài trịnh trọng nói.
Lăng Bất Nghi chợt ngơ ngẩn, trong đôi mắt đẹp hình như có ánh nước chớp động.
Đôi chân dài của hắn bước nhanh tiến lên, ôm chặt nữ hài nhỏ xinh sát vào trong ngực mình. Thiếu Thương kinh hô một tiếng, sau đó không còn khúc mắc nhẹ nhàng cười rộ lên, hai tay mềm mại ôm lấy cổ thon dài của hắn, mũi chân nàng gần như không với tới mặt đất, trên người cảm giác được gân cốt cơ bắp cứng cỏi mạnh mẽ của hắn, tựa như đặt mình trong núi cao trùng điệp.
Lăng Bất Nghi dựa đầu vào cần cổ mảnh khảnh của nữ hài, trong lòng vui sướng khôn kể.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui