Tinh hà xán lạn

Edit: Trúc
 
Thiếu Thương thuộc phái hành động nói làm là làm, nếu đã hạ quyết tâm muốn săn sóc quan tâm Lăng Bất Nghi thì hận không thể trong một đêm cùng hắn sống thành đôi phu thê già. Nhưng mà, giống như năm đó nàng hạ quyết tâm phải ngoan ngoãn đọc sách, thì từ nguyện vọng đến hoàn thành thay đổi thành tích tiến bộ còn cách bốn lần kiểm tra nhỏ hai lần kiểm tra học kỳ một lần điểm cuối kỳ cộng thêm một lần trắc nghiệm toàn trường.
Cho nên, lần đầu nàng săn sóc vị hôn phu phong cách như sau…
“... Vốn muốn mời chàng về nhà ta ăn nấm báo mưa, nhưng mười ngày này chàng cũng không được nghỉ ngơi cho tốt, ta vẫn nên đưa chàng về nhà trước. Thuận tiện lĩnh giáo bản lĩnh đầu bếp trong phủ chàng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thanh danh của nàng đâu, lễ nghĩa đâu?” Lăng Bất Nghi mỉm cười.
“Để chúng nó theo gió bay đi thôi.” Dù sao cũng không có khả năng từ hôn, thanh danh gì đó cứ bay theo tốc độ gió của nhà máy điện thôi.
Thiếu Thương kéo Lăng Bất Nghi đi về bên xe diêu nhỏ, lòng đầy nhiệt tình mời hắn ngồi xe diêu còn mình cưỡi ngựa.
Lăng Bất Nghi nghi hoặc hỏi: “Vậy sao nàng không cùng ngồi xe?” Đây không phải xe dư có hai chỗ ngồi à?
“Ui da, chàng không biết đâu, lại nói vị phu tử đưa xe kia không có lòng tốt đâu. Chỗ ngồi này nhìn thì rộng rãi đó nhưng thật ra chỉ có thể đủ cho hai nữ tử ngồi thôi. Lần trước ta cùng A Nghiêu cùng nhau ngồi mà chen đến cái kim còn không lọt, thân hình chàng còn to hơn A Nghiêu một vòng đó, làm sao ngồi...” Nữ hài trả lời thật tha thiết.
Một trận gió lạnh căm căm lập tức từ từ bay vào ngõ nhỏ, đám gia đinh Trình phủ rất an tĩnh rất chỉnh tề lui xa chút.
Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài trong chốc lát, yên lặng nâng nàng lên xe diêu, rồi tự mình bò lên trên tuấn mã, cái gì cũng chưa nói.
Đám gia đinh: Lăng đại nhân thật có hàm dưỡng tốt, đúng là phong cách quân tử đích thực mà!
Mở đầu tốt đẹp đã là thành công một nửa, Thiếu Thương tin tưởng vững chắc như thế. Cuộc đời này, trừ nàng chưa hề nhúng tay vào con đường học vấn làm quan ra, còn lại chỉ có bốn thứ ăn, mặc, ở, đi lại.
Phủ đệ Lăng Bất Nghi là Hoàng đế ngự tứ, cổ điển đoan trang, đường hoàng mỹ lệ, ngày đó sau bữa tối Thiếu Thương tính nhìn gộp một vòng cả hai phía, cảm thấy mình tài hèn học ít cũng không còn gì có thể thêm bớt, cuối cùng chỉ định chuyển một ít hoa hồng đỏ trồng ngoài chỗ nàng ở tới bên trong đình.
Lăng Bất Nghi nhướn mày mỉm cười: “Chỗ ở của nam tử độc thân như ta, trồng hoa làm cái gì.”

“Ôi, thật là anh hùng ý kiến giống nhau.” Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ: “Thật ra ta cũng không thích trồng hoa, nhưng mà a mẫu nói chung quanh chỗ ta ở đều là trúc xanh, trầu bà, thêm một vườn hoa tươi mới đẹp mắt mới tốt nên chọn hoa hồng đỏ rắn chắc nhất dễ nuôi nhất để trồng. Nếu chàng không thích, ta mang mấy bồn hoa tỏi ta mới trồng được lại đây, chẳng những lúc nào cũng có thể cắt ăn, còn có thể đuổi côn trùng... Chàng nói xem?”
Lăng Bất Nghi: “... Vậy vẫn là hoa hồng đỏ đi.”
So sánh với bố trí phủ đệ, càng quan trọng là trước khi nghỉ hưu mộc nàng mới vừa bị Hoàng đế phê bình về hành vi đón đưa. Thiếu Thương trang nghiêm tuyên bố với Lăng Bất Nghi không cho hắn sáng sớm đưa tối muộn đón mình nữa.
“Vậy ta thế nào mới gặp được nàng nhiều thêm một lúc?” Lăng Bất Nghi rũ đôi mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu Thương sớm nghĩ kỹ rồi: “Ta không đi đường gần nữa, vẫn là từ phía nam cung thành đi vào, chàng ở ngoài cửa cung chờ ta cùng nhau vào. Nếu là ngày đại triều hội, sau khi đến chỗ triều chính Nam cung thì chàng ở lại, ta tự mình đi Bắc cung. Nếu là ngày tiểu triều hội hoặc là bệ hạ không tảo triều, chúng ta cùng nhau đi đến Bắc cung. Có được không?”
“Vậy chẳng phải là nàng phải dậy sớm gần nửa canh giờ à?”
Thiếu Thương rất hào hùng khoát tay: “Không sao, ta ở trước mặt nương nương có thể ngủ gà ngủ gật, sau giờ ngọ còn có thể ngủ một giấc nữa mà.”
Trong lòng Lăng Bất Nghi sinh ra ngọt ngào, lại nói: “Nàng ở Trường Thu Cung là vì đi theo nương nương học tập, nếu vì ta mà chậm trễ, chẳng phải là...”
Trong lòng Thiếu Thương mắng to được tiện nghi còn khoe mẽ, xụ mặt nói: “Nhất tâm không thể nhị dụng. Ta hoặc là một lòng nhào vào nương nương cùng cung vụ, hoặc là một lòng nhào vào trên người của chàng, chàng chọn một đi thôi.”
“... Vậy nàng vẫn nhào vào ta trên người ta đi.” Lăng Bất Nghi nhẹ giọng nói, khuôn mặt xưa nay vẫn trầm mặc lạnh lùng, từ từ nổi lên một chút màu hồng nhàn nhạt.
Thiếu Thương nhăn cái mũi xinh xắn với hắn, dáng vẻ thật là nghịch ngợm.
“Về phần buổi tối thì phải xem chàng có bận gì không. Nếu chàng bận thì ta về nhà trễ chút, bữa tối chúng ta cọ cơm ở Trường Thu Cung là được, ăn xong lại từ từ về nhà, xem như thể dục tiêu thực. Nếu chàng không bận thì đến nhà ta ăn.” Như vậy chắc Hoàng đế vừa lòng rồi nhỉ, vì biểu hiện thành ý nàng cũng rất cố gắng rồi.
“Cũng có thể cọ cơm bệ hạ, nội điện của bệ hạ có hai đầu bếp tay nghề hạng nhất.” Lăng Bất Nghi ăn bám cũng rất không khách khí.
Nhắc tới ăn, trong lòng Thiếu Thương sáng ngời.
Màn đêm buông xuống về nhà, nàng để cho A Trữ tìm cái nồi sứ hầm màu đen nhỏ nhắn mà nàng cố ý tìm thợ thủ công làm ở Hoạt huyện, lau sạch sẽ đến sáng bóng dưới ánh trăng, sau đó lại phơi khô dự phòng. Theo nàng quan sát thời này kỹ xảo nấu nướng còn chưa hoa hoè loè loẹt như đời sau, mọi người phần lớn coi nướng chiên rán là đồ ngon, lấy thức ăn mặn thịt cá là đồ quý, nhưng như vậy cũng không dưỡng sinh.

Sự thật chứng minh, ẩm thực vẫn là chưng nấu thì khỏe mạnh hơn, cho nên dưới sự can thiệp của nàng cho dù Trình mẫu mãnh liệt không đồng ý, hằng ngày thức ăn của Trình phủ cũng phải thêm vào lượng lớn rau xanh cùng đồ nấu.
Người phương nam làm canh tất nhiên cực kỳ đa dạng, không thầy dạy cũng hiểu. Cho dù trong núi ngoài ruộng, trong sông suối, Thiếu Thương đều có thể thuận tay làm canh.
Từ nay về sau, Thiếu Thương cố gắng sáng sớm mỗi ngày đều dùng túi ấm bọc một nồi nấu canh đưa tới cửa cung cho Lăng Bất Nghi, có khi nấu canh quá tốn sức tốn thời gian, nàng đành phải dùng giỏ tre nhỏ mang theo nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tốt tiến cung, sau đó mượn Địch Ảo một cái lò đất sét nhỏ, đặt cái nồi gốm tinh xảo bóng loáng của nàng lên trên, hầm canh sôi sùng sục. May đây là một tòa cung đình không có cung đấu, Hoàng hậu lại có toàn quyền khống chế ở Trường Thu Cung, bằng không đánh chết nàng cũng không dám.
Hoặc là giờ ngọ, hoặc là chạng vạng, khi Lăng Bất Nghi đi vào Trường Thu Cung sẽ thấy nữ hài nho nhỏ ngồi dưới hành lang trông canh, gương mặt bị lửa hun đỏ bừng, thấm ra mồ hôi mỏng giống như những bông hoa châu ngọc li ti điểm xuyết ở trên khuôn mặt, sau đó xa xa cười với hắn.
Trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên hiểu cha nuôi thường nói ‘khí tức khói lửa’ là có ý gì.
Đúng như vị giáo viên dạy nàng lúc nhỏ ở kiếp trước nói Thiếu Thương là người nhẫn tâm cùng nghị lực, nàng vốn ghét nhất loại việc bếp núc lôi thôi rườm rà này, bây giờ đã định hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất, lại có thể không tiếc trút tâm lực cùng trí tuệ vào. Cái gì mà bổ phổi, nhuận họng, sáng mắt, mát người, đề khí... Toàn bộ tim, gan, tỳ, phổi của Lăng Bất Nghi được nàng bổ dưỡng một lần, chỉ trừ không dám bổ thận tráng dương.
Không bao lâu, nàng lập tức phát hiện bây giờ Lăng Bất Nghi thích nhất là món canh cá viên gừng băm. Gỡ hết thịt cá xuống, giã nát viên thành miếng cá viên nho nhỏ, lấy nồi ninh canh, điểm xuyết chút rau xanh non mềm cùng sợi gừng mỏng, thanh đạm tươi ngon.
Thấy nữ hài mấy ngày nay bận rộn ân cần, Hoàng hậu thế mà sinh ra chút ghen tuông hiếm thấy, trêu ghẹo: “... Không làm chẳng lẽ có thể công thành lui thân, bây giờ trong cung khắp nơi đang truyền danh tiếng hiền huệ của ngươi.”
“Thật vậy chăng, mọi người đều nói ta ‘hiền huệ’ à?” Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, thật là không nghĩ tới nha không nghĩ tới nha.
Hoàng hậu giả vờ trừng mắt nói: “Đối với lang tế là hiền huệ, nhưng mà tiếng hiếu còn chưa thấy!”
Thiếu Thương không rõ nguyên nhân: “Ta... Có chỗ nào không hiếu thuận, a phụ a mẫu ta tới cáo trạng với người à...?”
“Là nói ta cùng với bệ hạ, hiếu tâm của ngươi đâu?” Hoàng hậu nghiêm mặt.
Thiếu Thương hiểu ra, còn không phải là ‘thấy một lần muốn chia một nửa’ à, quy củ trên đường, mọi người đều hiểu, theo đó mà làm thôi.
Phía trước vì làm việc cẩn thận, tất cả đồ đựng Thiếu Thương đều sắp xếp tỉ mỉ, nguyên liệu nấu ăn phân lượng chính xác đến Lăng Bất Nghi có thể một lèo ăn hết, chỉ ba bốn phần chắc bụng là được, bây giờ lại phải thay đổi.
Hoàng hậu không thể so Lăng Bất Nghi, khẩu vị thiên về ngọt mềm. Thiếu Thương đành phải nghiên cứu làm chè đồ ngọt, đáng giận lúc này không có đường cát trắng hoặc đường phèn độ tinh khiết cao, nàng từng dùng kẹo mạch nha cho vào canh, đáng tiếc khẩu vị vừa không thuần, độ ngọt cũng không đủ.
Ở châu quận xung quanh lại có gieo trồng cây mía linh tinh, ép ra ‘nước mía’ cho người dùng để uống, trên phố cũng buôn bán ‘mật thạch’ Tây Vực truyền tới, nhưng mà cái trước không thể cho vào đồ ăn, cái sau Thiếu Thương cho rằng giá cả đã cao, lại nhiều tạp vị. Đây thời đại không có gia vị chua cay ngọt cao cấp, vì thế nàng chỉ có thể tự mua nước mía hoặc cây mía, sau đó từng chút từng chút hầm nấu tinh luyện ra chút hạt đường. Có tri thức hóa học lót nền, trong quá trình thao tác tất nhiên tránh mắc phải rất nhiều sai lầm, chẳng qua là quá phí củi cũng quá mệt nhọc rồi.

Mãi đến khi rương tiền lẻ sắp thấy đáy, hơi khói ở phòng bếp Trình phủ mới chậm lại, Thiếu Thương đạt được mật đường cũng đủ độ ngọt, đã có thể chế kẹo trái cây đường sữa đồ ăn vặt linh tinh (Trình Tiểu Trúc & Trình Tiểu Âu mắt lấp lánh), lại có thể làm rau củ trộn (Trình mẫu cũng nhìn nàng thuận mắt), còn có thể làm các loại canh ngọt đủ thứ.
Nhưng mà loại mật đường này không dễ bảo tồn, Thiếu Thương đơn giản nhân dịp mùa hè buông ra làm, có khi làm sữa đông hai tầng, có khi làm sữa mật đông lạnh, lại có khi là bánh ga tô trắng (thật ra cũng không trắng, Thiếu Thương bó tay), thậm chí còn ở sau bếp Trường Thu Cung nướng bánh điểm tâm, mùi sữa ngọt ngào mềm mại đến có thể hòa tan linh hồn kia một hơi truyền ra mấy dặm, thiếu chút nữa câu mấy vị thần quan lúc ấy ở Thượng Thư đài nghị sự đi.
Hoàng hậu vốn hơi ho mùa hè, được một hồi điều trị bổ dưỡng như vậy, chẳng những hết ho khan, sắc mặt còn hồng nhuận hơn nhiều, làm Địch Ảo nhìn mà vui mừng không thôi, cho nên đối xử với Thiếu Thương càng thêm thân thiết, có chút chuyện bên người ngay cả Lạc Tế Thông đều chưa từng nguyện ý lại phân phó Thiếu Thương.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, vì thế đã có người nhiều chuyện kề tai nói nhỏ với Lạc Tế Thông: “A tỷ từ nhỏ ở Trường Thu Cung hầu hạ nương nương, nàng ấy mới đến mấy ngày, bây giờ đã ở trên đầu ngài rồi.”
Lạc Tế Thông lại cười tủm tỉm bưng bát chè ngô đậu đỏ: “Trước khi vào đông ta đã phải khởi hành đi Tây Bắc gả chồng rồi. Nhưng với nàng ấy mà nói cung đình lại là nửa nhà chồng của nàng ấy, bây giờ chẳng qua là hiếu kính cữu cô trong cung trước, ta cùng nàng ấy khác nhau.”
Sau đó, việc này truyền tới tai Thiếu Thương, nàng không khỏi thở dài: “Tế Thông a tỷ thật đúng là sáng mắt sáng lòng.” Được rồi, ngay cả tiểu cô nương phía dưới đều đấu không nổi nha, tòa cung đình này quả nhiên năm tháng bình yên, không sóng không gió.
Hoàng hậu cười nói: “Nếu nàng ta dễ như vậy đã bị châm ngòi, sao có thể ở trong cung lâu như vậy?”
“Những người châm ngòi đó, nương nương không định xử lý à?” Thiếu Thương nhíu mày.
Hoàng hậu lắc đầu: “Nước trong quá thì không có cá, cung đình tịch liêu, không thể đến lời nói đều không cho các nàng nói được.”
Thiếu Thương âm thầm lắc đầu.
Có một số việc Thiếu Thương có thể lắc đầu qua đi, nhưng có một số việc nàng không khỏi muốn nhiều miệng một câu.
Từ lần đầu nàng hiếu kính đồ ăn cho Hoàng hậu, Hoàng hậu cho dù không giữ phần cho Hoàng đế, cũng muốn đưa đến chỗ Việt phi. Thiếu Thương lo lắng trong lòng, từ trước đến nay đồ ăn uống là dễ sinh ra chuyện xấu xa ngấm ngầm lén lút nhất, tương lai nếu nhỡ có việc gì thì phải làm sao?
Hoàng hậu hờ hững nói: “Nàng ấy sẽ không làm thế. Nàng ấy cũng biết ta sẽ không làm thế.”
Thiếu Thương chăm chú nhìn vẻ mặt chắc chắn của Hoàng hậu, không biết nói gì.
Đến cuối hạ, Thiếu Thương dùng một phần mật đường cuối cùng làm một bát cháo gạo nếp quả hạch ngọt cho Hoàng đế, Hoàng đế ăn xong liên tục gật đầu, ngay sau đó lại thở dài: “Thiếu Thương à, ngươi tâm tư khéo léo như vậy, đáng tiếc phương pháp chế đường này không nên để toàn quốc noi theo, vẫn không nên truyền ra ngoài. Đồ ngon mỗi người đều yêu thích, nhưng thiên hạ nhiều sức người sức của thế này, nếu loại đồ ngọt này được cái gia tộc quyền thế rộng rãi truy tìm, vậy từng nhà đều sẽ trồng cây mía này mà không quan tâm đến lương thực nữa, nhưng bên ngoài còn không thiếu người chết đói đây.”
Tất nhiên Thiếu Thương biết đây là có ý gì, nàng cung kính nói: “Bệ hạ, thần thiếp biết ý ngài. Quốc lực nhiều thế này, dù sao cũng phải dùng đến chỗ nên dùng.”
“Vậy là nên dùng chỗ nào?” Hoàng đế cố ý trêu tiểu cô nương, rước lấy bị Hoàng hậu trừng mắt một cái.
Thiếu Thương cao giọng nói: “Tất nhiên là lương thực, ngựa, đồ sắt.” Nàng không nhịn được chu miệng: “Bệ hạ, nương nương đã dạy thần thiếp đọc , còn có Giả Nghị đại phu gì đó... À, thần thiếp hình như quên tên cuốn điển tịch kia nhưng thần thiếp nhất định đã đọc rồi...”
Hoàng đế không cho rằng hỗn xược, ngược lại vuốt râu cười ha ha.

Trên mặt Thiếu Thương tuy giả vờ không vui, nhưng trong lòng lại cực kỳ kính trọng đôi Đế Hậu này. Bọn họ làm người cao quý nhất một nước, chẳng lẽ muốn ăn cái gì sẽ không ăn được sao? Chẳng qua lấy thân là mẫu, lấy tiết kiệm để khởi xướng ước thúc đám gia tộc thế gia quyền thế mà thôi.
Thật ra đời sau có một triều đại nổi tiếng giàu có và đông đúc, có thể làm ra đồ sứ tinh mỹ màu xanh sau cơn mưa vô song, hợp hương huân chế có một không hai các triều, đá cầu cùng các loại vui chơi giải trí cái gì cần có đều có. Đáng tiếc, triều đại kia quân thần phụ lòng nhân dân đa tài cần cù, phụ lòng binh lính dũng cảm nhiệt huyết, không dùng quốc lực trên muối, sắt, ngựa, lương thực, chăm lo việc nước.
Theo cái nhìn nông cạn của nàng, nhạc dạo của quốc chính triều đại kia là đút lót, dùng tiền tài cùng tôn vinh trên dưới trong ngoài đút lót, đút lót ngoại địch, đút lót thần tử, người trước có thể cho triều đình đạt được an bình tạm thời, người sau có thể đổi lấy tập đoàn văn thần khen láo tâng bốc quân chủ.
Tới lúc nguy cấp quan trọng, đám quân thần này đơn giản được một lần đại hối lộ, bắt cướp nữ nhi dân chúng vô tội, dùng máu nước mắt cùng da thịt các nàng đi hối lộ ngoại địch ăn tươi nuốt sống. Hài hước ghê tởm nhất là vợ và con gái của nhóm người này cuối cùng cũng trăm sông đổ về một biển.
Không biết ai nói, nỗ lực cùng mồ hôi sẽ không nói dối.
Thiếu Thương tận tâm tận lực như vậy, động não kiêm động thủ, chẳng những tiếng tốt dần dần vượt qua tiếng xấu dốt lát lúc trước, Hoàng đế xem ở trong mắt cũng là vừa lòng, lập tức vung tay lên ban thưởng cho nàng năm vạn tiền ngũ thù mới đúc năm nay để tiêu vặt, còn chỉ rõ khen thưởng nữ hài ‘nhanh nhẹn hiếu thuận thú vị, ứng tiếp khéo léo’ lại thuận tay ban cho Lăng Bất Nghi hai trăm hộ thực ấp.
Thiếu Thương không vui vẻ, nhịn hơn nửa ngày, sau bữa tối lúc cùng Hoàng hậu ngồi chung dưới hành lang thuận tiện chờ Lăng Bất Nghi, rốt cuộc nàng không nhịn được lẩm bẩm: “Khen ta thì khen ta, quan tâm Lăng đại nhân cái gì chứ.”
Hoàng hậu bật cười, dịu dàng nói: “Hắn còn không phải là ngươi à? Ngươi đó, cái này cũng muốn so đo. Nói không chừng, hai trăm hộ này là bệ hạ phí bệ hạ cho ngươi rang đường đó.”
Thiếu Thương phụt một cái bật cười, ngay sau đó lại buồn bã nói: “Ôi, trước kia, cho dù là khen thưởng hay là gặp rắc rối bị trách, đều chỉ là chuyện của mình ta. Nhưng bây giờ, ta nói đúng làm tốt, đó là Lăng đại nhân vinh quang, nếu ta hành động không ổn, đó là làm cho Lăng đại nhân mất mặt. Còn ta đây thì sao, ta ở nơi nào?” Nữ hài nho nhỏ làm vẻ mặt đại nhân, giọng điệu thổn thức.
Hoàng hậu nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát mới nói: “Ngươi đây là để tâm vào chuyện vụn vặt. Nếu theo ngươi nói, những tướng sĩ mưu thần dưới trướng bệ hạ  đều không có một vị trí nhỏ cho bản thân mình. Tính toán tốt, đánh thắng trận, là vì bệ hạ mở mang bờ cõi, không liên quan với bọn họ; nếu là mưu sai binh bại, vậy đều là bệ hạ không phải? Nhưng mà từ xưa đến nay, dười bầu trời đầy sao này, những danh tướng mưu sĩ tung hoành đều bình thiên hạ, tên bọn họ đều sáng ở trong ngân hà rực rỡ lấp lánh.”
Thiếu Thương chậm rãi ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn bên ngoài mái hiên.
“Trước kia ngươi quá ích kỷ, luôn muốn tự sinh tự diệt, tự vinh tự nhục, nhưng đây là không được, ngươi phải học hỏi để cứu vãn, học núi này không được thì học núi khác. Về sau ngươi không thể tính toán như trước kia nữa theo vị công tử Lâu gia kia đi xa sang vùng sông núi khác, nhưng chẳng lẽ ở tòa thành này, thiên hạ bên trong đô thành này, ngươi không thể làm chính ngươi được à?”
Thiếu Thương giống như được mở ra một cánh cửa sổ sáng ngời, sắc trời mịt mù trong không trung mơ hồ nhảy ra mấy ngôi sao, tuy rằng rất cạn rất nhạt, nhưng dù sao chúng nó cũng tồn tại.
“Nương nương, ngài nói thật hay.” Nàng quay đầu lại cười xinh đẹp, giống như gió mát thổi khắp núi đồi.
Hoàng hậu nhìn nụ cười này, tâm tình đều thoải mái lên.
Thiếu Thương nhìn lên phía chân trời, nghĩ thầm, lẩm nhẩm lầm nhầm tức giận bất bình oán phụ là hành vi buồn cười cỡ nào đây? Nói đến cùng, nàng chẳng qua chỉ thay đổi chuyên ngành mà thôi, nhưng mà cho dù ở đời trước, chẳng lẽ có thể bảo đảm tương lai bản thân vào nghề nhất định có thể trôi chảy chuyên nghiệp ư?
Hiện tại, nàng chẳng qua là từ lĩnh vực khoa học và công nghệ nghiên cứu chuyển sang hệ chuyên gia dinh dưỡng mà thôi, lao động chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, ngành sản xuất không có cao thấp, nơi nào cần thì sẽ nỗ lực ở nơi đó, nàng chính là nàng, chẳng lẽ thay đổi chuyên ngành, nàng không phải là nàng sao? Vậy cũng quá buồn cười.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui