Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
Có lẽ là vì việc này không tiện lộ ra ngoài, Hoàng hậu gom người vào nội điện. Đợi thay quần áo trang điểm xong, Thiếu Thương cùng Địch Ảo vội vàng chạy tới, chỉ thấy nguyên cáo, bị cáo, nhân chứng, thẩm phán, bồi thẩm đoàn đều đã đến đông đủ.
Hoàng hậu ngồi ở giữa phía trên, nhíu mày ngưng thần, Lăng Bất Nghi ngồi ngay ngắn này phía dưới bên phải, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng; ngồi ở đối diện hắn là Ngũ Công chúa, hơi chếch phía sau bên cạnh nàng ta là hai nữ hài mười sáu bảy tuổi, một người thân hình đẫy đà cúi đầu không nói, một người mặt trái xoan nhẹ nhàng nức nở gạt lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngũ Công chúa ra vẻ không thèm để ý, thật ra thỉnh thoảng lại lén nhìn Lăng Bất Nghi, ai ngờ Lăng Bất Nghi lại giống như không thấy, chỉ khi Thiếu Thương đi vào điện thì hắn mới ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó giống như vài ngày trước đó, Thiếu Thương dẫn đầu quay đầu đi, có mấy lần còn sẽ cao ngạo hừ một tiếng, Lăng Bất Nghi cũng trước sau như một, mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt.
Chính Thiếu Thương cũng thừa nhận, loại hành vi này rất nhỏ tính trẻ con, nhưng mà nàng vui vẻ! Vui vẻ là lớn nhất!
Nàng tự nhận là đang chiến tranh lạnh cùng Lăng Bất Nghi, nhưng này ánh mắt lui tới này ở trong mắt Ngũ Công chúa lại có ý vị khác. Nàng ta không nhịn được hừ lạnh một tiếng, làm cho Thiếu Thương hơi hơi liếc nàng ta một cái.
Ban đầu Thiếu Thương còn tưởng là Ngũ Công chúa bày mưu đặt kế để đám bitch kia đẩy nàng xuống hồ nước, nhưng hôm nay xem ra hẳn là kết quả của nhóm bitch kia tự do phát huy, nếu không thật để nàng chết đuối, Lăng Bất Nghi nổi điên còn không kịp, Ngũ Công chúa ở chỗ này diễn tuồng cho ai xem giờ.
Sau khi hành lễ với Hoàng hậu, Thiếu Thương lập tức hơi híp mắt, đến bên nữ hài mặt trái xoan kia, đầy chân thành nói: “Vị a tỷ này thật làm người thương tiếc, chắc đêm qua chịu khổ vũ nhục, thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay nha...”
Cho dù giọng điệu vẻ mặt cho đến tay áo phất lên, Thiếu Thương đều cho rằng không chê vào đâu được.
Lời này vừa ra, Hoàng hậu nghiêng người một cái, vẻ mặt Lăng Bất Nghi cứng đờ, đôi mắt Ngũ Công chúa trừng còn lớn hơn miệng, trừ Địch Ảo ra tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ cổ quái.
Nữ hài mặt trái xoan xấu hổ buồn bực vô cùng, nàng ta cũng không nức nở nữa, vội vàng giải thích: “Không, không, không phải ta, ta không bị... Là nàng ta...” Nàng ta chỉ về phía nữ hài đẫy đà kia.
“Nói thế ngươi không chịu vũ nhục, vậy ngươi khóc cái gì?” Thiếu Thương không vui, phí công vừa rồi nàng phát huy tốt như vậy! Kỹ thuật diễn chú ý chính là trong nháy mắt bùng nổ đó.
Nữ hài mặt trái xoan đỏ bừng mặt, à ờ vài tiếng không nói nổi lý do, nhưng dù sao nàng ta cũng là tâm phúc của Ngũ Công chúa, vốn lấy cơ trí để được sủng ái, ngay sau đó buồn bã nói: “Chúng ta làm tỷ muội, đêm qua nàng ta bị vũ nhục, ta cũng đau lòng cho nàng ta...”
“Đau cái gì mà đau? Ngươi có đau cũng có thể đau hơn người thật sự chịu vũ nhục à?” Thiếu Thương làm sao chịu khách khí với nàng ta: “Giọng khách át giọng chủ, ngươi có biết người ta là chính chủ không? Ngươi còn khóc thảm hơn cả người ta, người không biết vừa thấy, còn tưởng rằng đêm qua kẻ xấu kia thức khuya dậy sớm một hơi vũ nhục hai người đấy!”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi nói gì vậy, quả thực bôi nhọ văn nhã!” Nữ hài kia trực tiếp tức thành hạt dưa ngâm xì dầu(*), thân mình run như cầy sấy.
(*) Hạt dưa ngâm xì dầu: Ở đây ý Thiếu Thương ám chỉ cái mặt của nàng ta đen xì xì vì tức.
Ngũ Công chúa trừng mắt, mở miệng quở trách: “Trình nương tử, ngươi ở nơi này hô to gọi nhỏ là ý gì, Trường Thu Cung từ khi nào để ngươi làm chủ? Ngươi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trường Thu Cung cũng không phải từ ngươi làm chủ, ngậm miệng lại!” Hoàng hậu chợt ngắt lời: “Đêm qua ngươi ngủ ở trong cung ta, ngoại đình xảy ra chuyện gì ngươi biết à? Nếu ngươi còn mở miệng, việc này ngươi cũng đừng nhúng tay vào nữa.”
Ngũ Công chúa biết rõ tính tình mẫu thân dịu dàng hiền lành, nhưng một khi nghiêm túc lên cũng là nói được làm được, nàng ta đành phải căm giận ngậm miệng lại, đồng thời lại lấy ánh mắt ra hiệu cho hai nữ hài kia theo kế hoạch mà làm.
Nhưng mà không đợi đám Ngũ Công chúa kịp phản ứng, Thiếu Thương đã lại một lần nữa ấp ủ tình cảm, dùng tư thế đồng dạng dịch đến bên cạnh nữ hài đẫy đà kia: “Vị a tỷ này thật làm người ta thương tiếc, chắc là đêm qua chịu khổ vũ nhục, thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay nha...”
Ngũ Công chúa & hai trợ thủ:...
Hoàng hậu cùng Lăng Bất Nghi cạn lời nhìn nóc nhà.
“Đêm qua thật là Lăng đại nhân vũ nhục ngươi à?” Đôi mắt Thiếu Thương to sáng lấp lánh, chân thành vô cùng.
Nữ hài đẫy đà đón lấy ánh mắt Ngũ Công chúa, cắn răng nói: “Đúng vậy! Dù ta xuất thân thấp hèn, cũng là nữ nhi trong sạch, Lăng đại nhân lại quyền cao chức trọng cũng không thể nhục nhã như vậy...”
“Ngươi nói không sai chút nào!” Thiếu Thương thầm vui vẻ phấn chấn trong lòng, nhưng mà còn phải dùng vẻ mặt đầy đồng tình: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, ý tứ những lời này, là Lăng đại nhân vũ nhục ngươi cùng thứ dân vũ nhục ngươi cũng giống nhau, không thể bởi vì người vũ nhục a tỷ ngươi không giống nhau, lại có thể nuông chiều chàng! À, ta không phải nói thứ dân cũng vũ nhục ngươi, ta chỉ ví dụ cách khác!”
Nữ hài đẫy đà tức cũng không được bực cũng không phải. Ngũ Công chúa cùng nữ hài mặt trái xoan đều choáng váng, Lăng Bất Nghi còn coi như trấn định.
Hoàng hậu chậm rãi đỡ trán.
Bà ấy nghĩ thầm thật ra mình không thấy lạ chút nào, thật sự, chuẩn xác mà nói bà ấy còn có chút âm thầm chờ mong.
“Vị a tỷ này, đêm qua trừ vũ nhục, chàng còn đánh ngươi à? A tỷ băng thanh ngọc khiết như vậy, gặp gỡ kẻ xấu nhất định là liều chết chống cự! Mau, mau, mau cho ta xem nào. Ái chà chà nhất định đều là vết thương, ngươi đừng thẹn thùng chỉ nhìn cánh tay trong tay áo thôi...” Thiếu Thương nhiệt tình như lửa sáp tới.
Nghe nói lời này, nữ hài mặt trái xoan thầm giật mình. Thiếu nữ đẫy đà cũng kinh hoảng, liên mồm nói: “Không, không, ta không có bị thương, bởi vì, bởi vì...” Ánh mắt nàng ta liếc qua Ngũ Công chúa: “Bởi vì… Bởi vì ta bị ngất xỉu!”
“Ngất xỉu?” Thiếu Thương chậm rãi buông tay áo đối phương ra, lập tức thay đổi sắc mặt giận dữ bắt bẻ hoài nghi: “A tỷ à, ngài đều ngất xỉu, sao có thể biết người vũ nhục ngài là Lăng đại nhân hả?” Bây giờ đám bitch càng ngày càng không được, bài học hãm hại người cũng không làm đủ, ít nhất trên người phải giãy dụa tạo ra ít vết thương chứ! Ôi, bổ sung thêm mấy tập tiết mục pháp lý thì tốt rồi.
Nữ hài đẫy đà lập tức dại ra, ngay sau đó lại nói: “... Nhưng mà người làm ta ngất là Lăng đại nhân!”
“Cái này cũng khó nói nha, có vài người có ham mê kỳ lạ, thích đánh ngất nữ hài sau đó nghênh ngang mà đi, nhỡ đâu có người thấy a tỷ té xỉu, sau đó nhặt của hời thì sao?”
“Sao có thể?!” Nữ hài đẫy đà nhấp nhổm.
“Trình nương tử thật là miệng lưỡi lợi hại, dăm ba câu đã tẩy sạch trách nhiệm cho Lăng đại nhân.” Nữ hài mặt trái xoan trầm giọng nói: “Tiểu cô nương bình thường gặp loại chuyện này, đã hoảng loạn kinh sợ, sao có thể nói ra rất nhiều tiền căn hậu quả như này?!”
Thiếu Thương hơi hơi mỉm cười, căn bản không muốn nói đạo lý cùng nàng ta: “Ngài đừng nóng giận, thật ra ta cảm thấy ngài càng xinh đẹp hơn đó, nếu ta là Lăng đại nhân, nhất định sẽ lăng nhục ngài trước. Kẻ xấu này thật không có ánh mắt!”
Nữ hài mặt trái xoan tức đến suýt nữa lệch mũi.
Lăng Bất Nghi đột nhiên nói: “Nàng tới xem náo nhiệt à?”
Thiếu Thương kinh ngạc: “Sao có thể chứ? Ta tới thay Lăng đại nhân ngài, ừm, làm dịu không khí một… Hai...”
“Nàng định làm dịu như thế nào?”
Thiếu Thương từ trong tay áo móc ra một quả vừa tròn lại vừa đỏ to khoảng nắm tay, quay đầu dịu dàng cười với nữ hài đẫy đà: “A tỷ, ngài đừng sợ, ăn quả táo này trước đi, đây là hôm qua Hoàng hậu nương nương vừa mới ban cho ta, ta còn không nỡ ăn đấy, ngươi nếm thử đi, ui da đừng khách khí sao...”
Táo đúng là đồ hiếm lạ, nữ hài đẫy đà run run rẩy rẩy nhận lấy, mơ màng hồ đồ cắn một ngụm.
“Việc đã đến nước này, a tỷ tính toán về sau sẽ làm thế nào?”
Hốc mắt thiếu nữ đẫy đà đỏ lên, bi thương nói: “Ta có thể có tính toán gì đây, còn không phải mặc cho số phận.” Lời tuy là như vậy, nhưng một đôi mắt to ngập nước của nàng ta không kìm được đi ngó Lăng Bất Nghi.
“Ừm, mặc cho số phận, bệ hạ là thiên tử, nếu là bệ hạ hứa cho ngươi rất nhiều tiền tài sau đó để ngươi gả cho người khác thì sao?”
“Cái này sao có thể được?” Nữ hài đẫy đà cực kỳ kích động.
“Vì sao không thể, quả phụ tái giá cô dâu tuyệt hôn đều không phải chuyện hiếm lạ, ngươi chẳng qua là bị làm nhục, gả chồng khác thì có gì khó?” Thiếu Thương nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tròng mắt nữ hài đẫy đà xoay tròn, lập tức quỳ sát đất khóc ròng nói: “Tuy thần thiếp ti tiện nhưng phụ huynh cũng có quan trật thanh danh, sao có thể bôi nhọ danh dự gia đình. Thần thiếp đã trao thân cho Lăng đại nhân, trăm triệu lần không thể gả người khác!”
Thiếu Thương vỗ xuống sàn nhà: “A tỷ thật là trung trinh! Được rồi, nếu là Lăng đại nhân làm sai, có thế nào cũng không thể để a tỷ một mình chịu tội, tất nhiên phải đón ngươi qua cửa rồi.”
Lời vừa nói ra, Ngũ Công chúa cùng nữ hài mặt trái xoan đồng thời kinh ngạc, hai người cũng không đoán được chuyện sẽ thuận lợi như vậy; nữ hài mặt trái xoan càng là cắn môi thầm hối hận.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi đồng ý nhận ta...?” Nữ hài đẫy đà cũng bất ngờ.
Thiếu Thương nói: “Vì sao là ta tha cho ngươi, hẳn là Lăng đại nhân tha cho ngươi chứ? Ta đã đanh đá ghen tuông, không chấp nhận bất kỳ cơ thiếp gì. Ngươi không muốn gả người khác, vậy để ta gả người khác đi. Ta từ hôn gả người khác, như thế nào?”
Lăng Bất Nghi đầu tiên an tĩnh nghe, nghe được từ ‘đanh đá ghen tuông’ thậm chí hơi lộ ra ý cười, ai ngờ nghe được phần sau sắc mặt hắn đen như sắt.
Đến tận đây, nữ hài đẫy đà rốt cuộc có thể dùng tới lý do thoái thác lúc trước đã bàn bạc kỹ, chỉ nghe nàng ta khóc rống một tiếng: “Cầu xin Trình nương tử thu nhận ta! Nếu vì thần thiếp mà làm Trình nương tử cùng Lăng đại nhân chia lìa, thần thiếp chết muôn lần cũng khó chuộc tội này!” Nói xong liên tục dập đầu.
Thiếu Thương mỉm cười tỏ vẻ không sao: “Bảo ngươi gả người khác, ngươi không chịu. Ta đi gả người khác, ngươi cũng không chịu. Ta không làm khó ngươi, ngược lại ngươi cố tình làm khó ta. Nói đến cùng, lại không phải ta làm nhục ngươi, vì sao phải bắt ta chịu tội? Thôi, ta cũng mặc kệ.”
Nữ hài mặt trái xoan giận dữ nói: “Nếu Trình nương tử mặc kệ việc này, vậy còn hỏi nhiều nói nhiều như vậy làm cái gì?!”
“Chẳng lẽ ngay từ đầu các ngươi không phải nhằm về phía ta à?” Thiếu Thương nhàn nhạt nói.
Nữ hài mặt trái xoan nghẹn lời.
“Chuyện này tuy ở trên người Lăng đại nhân, nhưng các ngươi lại là nhằm về phía ta. Cho dù ta quản hay mặc kệ, cuối cùng đều sẽ kéo đến trên đầu ta. Ta đơn giản nói trước, ta có tính ghen ghét, không chấp nhận cơ thiếp, các ngươi thích ở bên ngoài truyền bậy cái gì về ta thì cứ truyền đi thôi. Dù sao, cuối cùng, chịu thiệt luôn là ta...” Nàng nhìn về phía Lăng Bất Nghi, ánh mắt khiêu khích mà thẳng thắn.
Lăng Bất Nghi bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, quay đầu hỏi cung tì một bên: “Cũng đã đến lúc rồi, để cho bọn họ đưa Ngũ Hoàng tử vào đi.”
Thiếu Thương sửng sốt, nghĩ thầm tìm Ngũ Hoàng tử làm cái gì. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mọi người, chỉ thấy Hoàng hậu Ngũ Công chúa thậm chí nữ hài mặt trái xoan kia cũng mặt đầy mê mang khó hiểu, chỉ có ánh mắt nữ hài đẫy đà kia lấp lóe, hình như có ý sợ hãi.
Rất nhanh, hai gã hoạn quan thân thể khoẻ mạnh ‘nâng’ Ngũ Hoàng tử liên mồm ôi da lên điện, sau đó rất tài tình mà ‘ném’ ở trước mặt Lăng Bất Nghi.
Hình như Ngũ Hoàng tử bị túm tới từ trên tiệc, mùi rượu trên người chưa tan, quỳ rạp trên mặt đất ôi da kêu to: “Mẫu hậu cứu mạng, Thập Nhất lang lại muốn bắt nạt ta! Mấy ngày nay ta chưa hề làm gì cả, mẫu hậu cứu mạng!”
Hoàng hậu nói: “Tử Thịnh, ngươi mời Ngũ Hoàng tử đến làm gì?.”
Thiếu Thương thầm cắt một tiếng, Hoàng hậu, ngài bất công cũng quá rõ ràng rồi, lúc này Ngũ Hoàng tử còn nằm liệt trên mặt đất không dậy nổi đó, có ai ‘mời’ như vậy không.
Lăng Bất Nghi cũng không dong dài, đứng dậy kéo Ngũ Hoàng tử dậy, dùng sức xé mở vạt áo của hắn ta ra, lộ ra một bên vai lưng trắng bóng.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên vai lưng Ngũ Hoàng tử có vài vết cào móng tay còn để lại máu, cùng với một dấu cắn còn rõ ràng hàm răng. Mọi người đồng thời phát ra tiếng hít khí, đây là khi nam nữ thân thiết, nữ tử cào cắn ra dấu vết, hơn nữa vết thương còn mới, hiển nhiên mới vừa làm ra không lâu.
Chỉ có Thiếu Thương phản ứng chậm một nhịp, ngơ ngác nói: “Ô, Ngũ Hoàng tử bị người ta cắn.”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn nàng một cái, lại nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt lập tức lạnh xuống; lại đi xem Ngũ Hoàng tử sắc mặt xấu hổ, trong lòng bà ấy cơ bản đã hiểu rõ.
Lăng Bất Nghi sải bước, nhặt quả táo mà nữ hài đẫy đà kia lúc giật mình sợ hãi làm rơi trên mặt đất lên, phía trên vừa lúc có một vòng dấu răng, sau đó so với dấu cắn trên người Ngũ Hoàng tử.
“À, Ngũ Hoàng tử bị vị a tỷ này cắn.” Thiếu Thương cười nói, nàng cảm thấy xem như mình đã hiểu rồi, nhưng mà vài giây sau mới phản ứng lại cái này có ý nghĩa là gì. Cho dù kiến thức về tư thế cơ thể của nàng không đủ phong phú, nhưng có thể cắn ở chỗ dưới quần áo này, hiển nhiên không phải là trùng hợp.
Sắc mặt Ngũ Công chúa cùng nữ hài mặt trái xoan cực kỳ khó coi, các nàng tất nhiên biết nữ hài đẫy đà đã sớm có thân mật, nếu không cũng sẽ không chọn trúng nàng ta, nhưng mà không nghĩ tới lại là Ngũ Hoàng tử!
Ngũ Hoàng tử che vai lưng lại, liên tục cười làm lành với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, ha ha, mẫu hậu, ngài đừng nóng giận, nhi thần sớm có quen biết với nàng ta, ha ha, đêm qua mới... Không phải cố ý xằng bậy ở trong cung...”
Lăng Bất Nghi buông vạt áo Ngũ Hoàng tử ra, lại đầy chán ghét bỏ quả táo kia đi: “Vị nương tử này đêm qua đúng là sung sướng một phen, nhưng mà không phải với Lăng mỗ, mà là cùng Ngũ điện hạ.”
Nữ hài đẫy đà vô cùng hổ thẹn, đã bò trên mặt đất cầu xin thứ tội.
Ngũ Hoàng tử kinh sợ nói: “Hả, tất nhiên là cùng ta, vì sao lại liên quan đến ngươi? Hả! Ngươi… Ngươi… Ngươi...” Hắn ta bỗng nhiên hiểu ra, chỉ vào nữ hài đẫy đà nổi giận mắng: “Đồ tiện tì này, có phải ham vinh hoa phú quý của Thập Nhất lang, cố ý bám hắn không? Ta còn định sau khi phân phủ nạp ngươi vào cửa đấy!”
Nữ hài đẫy đà cắn môi thầm hận, thầm nghĩ nếu không phải ngươi không được sủng, chậm chạp không được phân phủ, ta cũng không đến mức xung phong nhận việc này với Ngũ Công chúa.
Nữ hài mặt trái xoan vừa thấy tình hình không ổn, lặng lẽ chọc một cái vào đùi Ngũ Công chúa.
Ngũ Công chúa hiểu ý, lớn tiếng nói: “Đều là nữ nhi không phải, nữ nhi cũng bị lừa bịp, vạn mong mẫu hậu thứ lỗi, đều là nữ nhi mềm lòng, tin vào tiện tì này nói bậy nói bạ, quay đầu nữ nhi sẽ tự chậm rãi thẩm vấn tiện tì này...”
“Cái này không cần.” Hoàng hậu tràn đầy thất vọng, cũng không thèm nhìn Ngũ Công chúa: “Người đâu, đưa tiện tì xảo quyệt vu oán giá họa này đến trong vườn của Việt nương nương trông giữ, sau đó lại xử lý.”
Trong lòng Ngũ Công chúa lạnh đi, chỗ Việt phi, nàng ta cũng không thể tự do hành động giống các chỗ khác trong cung.
Hoàng hậu xoay người sang chỗ khác, giọng điệu lạnh nhạt: “... Ngươi mừng thọ ta như vậy ư? Được rồi, các ngươi đều trở về đi.”
Nữ hài đẫy đà biết lúc này mình nhất định phải bị phạt, hô to gọi nhỏ ôm chân Ngũ Hoàng tử, cầu xin hắn xem ở tình cảm ngày xưa cứu nàng ta một lần; Ngũ Hoàng tử sao còn để ý đến nàng ta, một chân đá văng nàng ta ra sau đó giận dữ rời đi. Vẫn là trước khi Ngũ Công chúa rời đi, an ủi nhìn nàng ta một cái, lúc này nữ hài đẫy đà mới hơi chút yên tâm.
Thiếu Thương lẳng lặng đứng lên, xem trò khôi hài này kết thúc qua loa, lại xem bóng dáng ngồi quay lưng cô đơn kia của Hoàng hậu, trong lòng chợt nổi lên thê lương. Mang đầy bụng tâm sự, nàng chậm rãi đi ra cửa điện, đang muốn hướng rẽ về phòng của mình, đột nhiên từ phía sau vươn ra một bàn tay to mạnh mẽ, một tay kéo nàng vào một gian cung thất bổ trống. Còn không đợi Thiếu Thương thét chói tai thành tiếng, đã bị kéo xoay người lại, thấy rõ dáng vẻ người kia.
Nàng không giãy giụa, cũng không cần hét lên nữa.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Hôm nay thấy ta vô cớ bị nhục nhã một phen, nàng sảng khoái à?”
Thiếu Thương nghĩ nghĩ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Là rất sảng khoái.”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng trong chốc lát: “Nàng cảm thấy vết cắn trên vai lưng Ngũ Hoàng tử không?”
“Thấy mà.” Nam nhân này càng ngày càng thay đổi thất thường, lời này là thế nào?
“Vậy là tốt rồi.” Lăng Bất Nghi gật đầu, ngay sau đó nhanh chóng bắt lấy hai tay nàng, kéo nữ hài đang thụt lùi vào trong ngực mình, một cánh tay giữ thân mình nhỏ xinh của nữ hài, một tay kia làm bộ muốn kéo cổ áo nàng: “Nếu ta cũng cắn nàng một cái ở vị trí giống vậy thì sao?”
Cả người Thiếu Thương đều cứng lại rồi, cánh tay cứng rắn như của thanh niên kia giống như tường đồng vách sắt, nàng không thể tránh ra nổi, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy đôi môi vốn đỏ nhạt của hắn đã há ra, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Nàng lập tức sợ hãi:
“Đừng đừng đừng, ta sai rồi, ta không nên xem chàng bị chê cười, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ mà!”
“Nhân chi sơ, chó không sủa, làm gì muốn cắn người chứ!”
“Quân tử dùng tài hùng biện, không dùng... Miệng, cũng đừng cắn mà!”
“Bình tĩnh, ngàn vạn lần bình tĩnh! Đừng xúc động!”
“Chúng ta nói chuyện tử tế đi...!”