Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nâng Thiếu Thương lên cao ngang vai mình, giống như dùng ngón tay nhéo sau cổ một con mèo nhỏ yếu ớt, không cần tốn nhiều sức. Hai chân nữ hài cách mặt đất, sự an toàn của toàn thân đều gửi gắm trên hai cánh tay hắn, nàng lập tức hô to gọi nhỏ hoảng sợ không thôi. Giờ này phút này, mạnh yếu rõ ràng. Nhưng mà Lăng Bất Nghi tự hỏi, nhấc lên rồi thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn cho nàng ngã chết.
Hắn nghĩ đánh là không thể đánh, nếu là đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề, vậy hắn nhất định là người có ‘đạo lý’ nhất khắp thiên hạ. Sau đó, hắn cũng không thể dùng mồm mép với nàng được, bởi vì nữ hài này có một bộ ngụy biện quỷ dị lại có thể trước sau như một thành công với bản thân hắn, nếu thật cãi nhau thì hươu chết về tay ai cũng còn khó nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu đánh không được mắng không được, như vậy chỉ còn ‘dọa’ là tốt nhất, hai tay hắn hơi dùng sức, càng nhấc nữ hài lên cao chút, giả vờ ném nàng lên, sau đó bắt được chọn một chỗ cắn một cái, đầu tiên xả giận rồi lại nói...
Cùng lúc đó, Thiếu Thương tuy bị nâng ở giữa không trung, nhưng tai tinh mắt sáng, liếc mắt một cái thấy Lăng Bất Nghi mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt nặng nề, vẻ mặt không tốt, dáng vẻ hiển thị là muốn xử lý mình. Nàng lập tức lớn tiếng kêu lên: “Chàng có thời gian so đo với ta không bằng lo cho Hoàng hậu nương nương trước đi!”
Động tác của Lăng Bất Nghi dừng lại, thuận thế đặt vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nữ hài ở trên vai mình.
Thiếu Thương đầu dưới chân trên treo ở trên người hắn, đôi tay lộn xộm bám theo lưng rộng lớn của hắn bò lên trên đầu vai bên kia của hắn mới coi như thở ra một hơi, ngay sau đó vội vàng nói: “Hôm nay nương nương nói Ngũ Công chúa ở bên ngoài khoanh đất giấu đinh, trên vạn mẫu đất mà mới báo hai mươi nhân khẩu, đây cũng không phải là việc nhỏ! Ai ngờ Việt nương nương cũng biết, nếu mà bệ hạ biết cái này...”
“Bệ hạ tất nhiên đã biết, bởi vì cái này vốn chính là bệ hạ nói cho Hoàng hậu.” Vừa rồi bị nữ hài sờ loạn một hồi, Lăng Bất Nghi chỉ cảm thấy chỗ được chạm vào mềm nhẹ, lại một tay bóp vòng eo nữ hài, cho dù cách quần áo thì da thịt dưới bàn tay đều trơn trượt khôn cùng, mềm mại không xương. Vì thế, hắn không vội dọa nàng.
Thiếu Thương bị tin tức này làm cho kinh ngạc nhất thời đã quên giãy giụa: “Bệ hạ đã sớm biết?” Ừm, như vậy Việt phi nơi đó chắc chắn cũng là Hoàng đế báo cho, lão bá này cũng thật là chòm Thiên Bình ở giai đoạn cuối!
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu nhìn nữ hài, hứng thú nói: “Vì sao nàng cảm thấy chuyện hậu phi thâm cung đều biết, bệ hạ sẽ không biết? Có phải nàng còn âm thầm oán trách sai lầm lớn như vậy, thế mà Hoàng hậu cũng không trách phạt Ngũ Công chúa, nhẹ nhàng buông tha không? Nàng yên tâm, đợi sinh thần Hoàng hậu qua đi, Ngũ Công chúa sẽ phát hiện đồng ruộng trang viên thậm chí tiền tài mà nàng ta vất vả trù tính, sớm đã bị bệ hạ tịch thu nhập kho. Mấy năm tâm huyết, một sớm thành không. Về phần vài tên môn khách lúc trước khuyến khích nàng ta phạm phải tội tham ô, cũng đã bắt hết sau đó xử tử.”
Thiếu Thương há to miệng, quên cả hít thở, trong chớp mắt lại vẫn có chút thương xót Ngũ Công chúa: “... Cái này… Cái này, Hoàng hậu đã biết bệ hạ ra tay?” Khó trách bà ấy lười cả quở trách nữ nhi.
Trong nụ cười của Lăng Bất Nghi hơi mang vài phần trào phúng: “Có người gián ngôn với bệ hạ, không bằng đưa đầu của vài tên môn hạ đầu sỏ tội ác kia cho Ngũ Công chúa, để lấy đó làm cảnh cáo. Nhưng bệ hạ săn sóc Hoàng hậu nên để lại toàn thây. Ngày sau, Ngũ Công chúa sẽ thấy thi thể môn khách mình sủng tín ngày trước bị đặt thành một hàng ở chính đường trong nhà, còn đợi nàng ta về phủ. Được rồi, nói đông nói tây kéo dài cũng đủ rồi, bây giờ nói về việc của ta và nàng...” Nói đến chỗ này, giọng điệu của hắn chuyển trầm thấp.
Nhưng vào lúc này, Thiếu Thương nhân lúc hắn phân tâm, vội vàng duỗi tay đi cào sườn eo hắn, chờ mong mãnh hổ sơ sẩy thần long sợ ngứa, làm cho nàng may mắn chạy thoát khỏi ma chưởng, chỉ cần chuồn ra được khỏi gian cung thất này, nàng cũng không tin Lăng Bất Nghi sẽ ở trước mặt mọi người tới bắt nàng!
Nhưng mà thân thủ Lăng Bất Nghi ra sao chứ, mỗi cơ bắp trên người đều nhạy bén mạnh mẽ, phản ứng còn nhanh hơn so với suy nghĩ, lập tức buông lỏng tay trái, nghiêng người một cái trở tay túm, vớt nữ hài ở trên không như con quay, sau đó một tay lật người xuống sàn nhà.
Tuy nói hắn vẫn chưa dùng sức, nhưng mà Thiếu Thương vẫn cảm thấy cả người đau đến tê dại, đầu váng mắt hoa, trước mắt bay qua muôn màu muôn vẻ, đai ngọc được khảm dạ minh châu của nam nhân, vạt áo vàng tản ra mùi trầm hương thoang thoảng, cổ tay áo cài bảo thạch màu lục yếu ớt phất qua, cuối cùng dừng ở trong tầm mắt nàng là vạt áo bào vàng thêu hoa văn màu bạc của hắn rũ xuống.
Lúc này nàng giống như một con rùa đen nhỏ bốn châu chống đất, trên mai rùa đè nặng mười ngón tay như núi của Lăng Bất Nghi, nàng đến thở dốc đều khó khăn, dùng hết sức hô to: “Có bản lĩnh thì chàng chỉ dùng một bàn tay!” Dũng cảm bốc lên, lòng nàng tràn đầy dũng mãnh, năm đó nàng đánh nhau cũng chưa từng thua ai đâu đấy!
Chân của Lăng Bất Nghi quỳ bên cạnh nàng, nghe vậy hừ một tiếng, buông tay phải ra chắp ở phía sau.
Thiếu Thương nỗ lực giãy giụa một lượt, vẫn không có hi vọng xoay người, nàng đành phải da mặt dày lại kêu: “Có bản lĩnh thì chàng đừng dùng tay!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Lăng Bất Nghi cong lên, cũng không cãi cọ, lập tức chắp tay sau lưng, gập chân lên, lấy đầu gối đầu đè ở phía trên vai lưng nữ hài, vì chân hắn cực kỳ, cho dù gập chân lại cũng dài hơn vai lưng nữ hài.
Thiếu Thương lần thứ hai nỗ lực hòng lật ngũ chỉ sơn, nhưng mà vẫn phí công, nàng đơn giản bèn bỏ cả da mặt: “Có bản lĩnh chàng đừng có dùng cả tay cả chân!”
Lăng Bất Nghi nhịn cười, vẫn thu chân theo nàng nói. Thiếu Thương mới cảm thấy trên người nhẹ đi một cái, còn chưa kịp vui sướng đã lập tức bị thái sơn áp đỉnh ập xuống. Lăng Bất Nghi đúng là cả tay cả chân đều không cần, hắn trực tiếp áp cả người lên trên người nàng.
Nam tử thân cao người khỏe, xương vai càng thon dài hữu lực, cơ bắp rắn chắc chặt chẽ, áp như vậy gần như trực tiếp đoạt đi hơn một nửa không khí trong phổi Thiếu Thương, lúc này nàng đến cả sức lực kêu gào cũng không còn, chỉ có thể dùng hai tay nhỏ lạch cạch đập trên sàn nhà.
Lăng Bất Nghi thoáng dịch trọng lượng cơ thể ra một chút, Thiếu Thương vội vàng hít sâu một hơi, lồng ngực bị đè nén cuối cùng cũng được giải cứu, nàng không còn sức để kêu to, chỉ có thể quay đầu lại dùng sức lườm hắn một cái, tỏ vẻ đầy bất mãn. Ai ngờ mặt Lăng Bất Nghi đang áp trên vai trái của nàng, ngơ ngẩn nhìn nàng.
Làn da nữ hài trong suốt, trắng như tuyết đầu mùa, vì giãy giụa kịch liệt mà gò má ửng đỏ, càng làm nổi bật hai mắt đen nhánh như sơn, cảm xúc thay đổi liên tục, một chốc lại phẫn hận, một chốc lại hối hận, một chốc lại sợ hãi. Thật sự là sóng mắt mênh mông, lộng lẫy vô song.
Suy nghĩ của hắn bỗng nhiên bay về nhiều năm trước.
Năm ấy hắn mười bốn tuổi, khó khăn lắm mới được Hoàng đế đồng ý, theo Thôi Hữu cải trang thành thương đội đi xa tuyết vực ở Tây Thành. Thôi Hữu tuy không có cái danh cha kế cũng không phải cha kế thật, nhưng lại mang tấm lòng nhiệt tình như lửa của cha kế, dọc theo đường đi chăm sóc hắn chu đáo toàn vẹn. Bọn họ đi khoảng mấy tháng mới thấy núi tuyết cao ngất phía chân trời.
Ở nơi đó, hắn nhìn thấy chồn tuyết nho nhỏ, da lông băng tuyết trong suốt, đôi mắt trong sáng như ngọc, chân trước bên trái có màu đen, hình thể nhỏ xinh, chỉ lớn tầm hai bàn tay. Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy đã thích vô cùng, khi nó nhảy nhót gặm hạt dẻ ăn, hắn đã cảm thấy đáng yêu, khi nó đong đưa thân mình ngắn nhỏ cắn cái đuôi của mình, hắn cũng cảm thấy đáng yêu, thậm chí ngay cả khi nó rít gào với hắn, hắn cũng cảm thấy đáng yêu.
Nhưng mà con chồn tuyết nhỏ này không thân thiện chút nào, nó chẳng những nóng nảy xảo trá, hàm răng sắc nhọn, trên móng vuốt thậm chí còn hơi hơi có độc tính. Nhưng lúc đó hắn còn thiếu niên cực kỳ khí phách, dưới sự dung túng vô điều kiện của Thôi Hầu, hắn thu xếp nhân thủ tỉ mỉ trù tính, bày ra thiên la địa võng, cuối cùng bắt sống được con chồn tuyết nhỏ này.
Mới đầu hắn còn lo lắng chồn tuyết nhỏ kiêu ngạo khó nuôi, ai ngờ qua gần một ngày, nó đã ngoan ngoãn ăn đồ ăn hắn đút, để hắn vuốt ve da lông mềm mại bóng loáng của nó, thậm chí khi hắn nghiền mực viết chữ nó cũng ngoan ngoãn ghé vào trên thư án, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, lòng hắn tràn đầy mềm mại. Ngay cả Thôi Hầu đều nói vật nhỏ này xem ra rất ngoan ngoãn, có thể thu làm vật cưng.
Vì thế hắn thả lỏng cảnh giác, cởi bỏ dây bạc trên cổ chân của chồn tuyết nhỏ, kết quả ngày kế nó vui vẻ bỏ chạy, mất tăm mất tích.
Sau lại hắn tự khuyên mình, loại sinh linh trong thiên địa này tự do tự tại, linh hoạt cơ biến, cho dù người miền núi có ham da lông của chúng nó cũng rất khó bắt giữ, hoàn toàn có thể sống sót thật tốt, mình cần gì nhất định phải bắt nó.
Chờ lúc quay về, bọn họ lại lần nữa đi ngang qua ngọn núi tuyết kia, khi hắn nói chuyện phiếm mới cùng người miền núi biết được, hóa ra rất lâu trước kia trên núi tuyết còn có không ít chồn tuyết, ai ngờ sau này có một đàn hổ tuyết có mắt đỏ lừ trán trắng chuyển tới, chẳng những hung mãnh dị thường, còn cơ trí quả quyết, đúng là thiên địch của loại chồn tuyết này, ngắn ngủn mấy chục năm chúng nó đã biến mất hầu như không còn.
Người miền núi đã có đến bảy tám năm chưa từng gặp được tung tích của chồn tuyết, qua lời nói mọi người đều nói lần trước hắn bắt được con chồn tuyết nhỏ kia có thể là thành viên cuối cùng của chủng tộc.
Đang lúc thiếu niên ngơ ngẩn, một người thợ săn già chợt nói ông ta đã gặp con chồn tuyết nhỏ kia.
Ngày ấy ông ta vốn đi săn hổ, khi giấu người vào trong tuyết mai phục, vừa lúc thấy một con mãnh hổ thoạt nhìn to lớn hùng vĩ chậm rãi đi qua, trong miệng đang ngậm một con nghe tổ tông tả tướng mạo thì đúng là chồn tuyết. Thân mình nho nhỏ cứng đờ vô lực, máu thịt trên bụng be bét, trên da lông đầy máu đen, chân trước nhỏ xinh bên trái màu đen, tính ngày thì đúng là từ chỗ hắn trốn không lâu.
Thiếu niên khổ sở rất lâu, trở về đô thành vẫn suốt ngày buồn bực không vui. Thôi Hầu trộm báo việc này cho Hoàng đế, Hoàng đế vội chạy tới mắng cho hắn một trận, lấy đạo lý ‘Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui’ để khuyên.
Đạo lý này, hắn đều hiểu, nhưng hắn hoàn toàn không tán thành.
Nếu thật là như vậy, phụ mẫu cần gì phải quản con cái, phu tử cần gì phải quản giáo học sinh, để cho bọn họ tự mình vui vẻ là được, thuận tay ở Thái Học chọn một lần, có thể tìm ra ba phần nho sinh chân chính, nhiệt tình, yêu thương, thích thú đọc sách thì coi như hắn thua!
Cái gì mà Trang Tử không phải cá, vậy cũng phải xem là loại cá nào, nếu là cá nhỏ ngốc nghếch không hiểu chuyện, đương nhiên phải bắt lên dạy dỗ cho tốt kiên nhẫn thuyết phục, nếu không bị cá lớn ăn thì làm sao, vậy thì còn vui gì nữa?
Còn cái gì mà đứa nhỏ không hiểu chuyện đi ra ngoài ngã mặt mũi bầm dập mới biết trời cao đất rộng, nếu là những đứa con cháu nhà cao cửa rộng khốn khiếp kia, mỗi người đều thật chắc nịch, bình thường không thiệt thòi được; nhưng nếu giống con chồn tuyết nhỏ kia, da mỏng mệnh yếu, hơi nhảy nhót một cái là mất mạng thì làm sao?
Lăng Bất Nghi phục hồi tinh thần, nhìn nữ hài đè ở dưới thân mình, yếu ớt oán giận, bướng bỉnh xinh đẹp, cùng với... Không biết sống chết.
Hừ, còn tưởng cùng Lâu Nghiêu đi đến địa phương núi cao Hoàng đế xa để phát triển tài năng, chỉ sợ nàng căn bản không biết chỗ đáng sợ của vùng khỉ ho cò gáy, không được lĩnh giáo qua độ sâu của các tộc thế gia ở địa phương.
Mấy năm trước có hai gã nho sinh xuất thân bình dân dựa vào một lòng nhiệt huyết, xung phong nhận việc muốn đi quản thúc nơi khó nhất kia. Bệ hạ không lay chuyển được bèn chỉ định cho bọn họ đi làm quan địa phương, đáng thương đến cả thị vệ gia tướng đều không có, mấy người góp tiền thuê bảo tiêu đi nhậm chức.
Kết quả một người chết trên lễ nhậm chức, nghe nói là lúc khuyên người miền núi đánh nhau bị ngộ thương đến chết. Một người khác làm việc coi như cẩn thận nhu hòa, đáng tiếc thê tử xinh đẹp dịu dàng kia của hắn ta bị quyền tộc đứng đầu địa phương nhìn trúng, cũng không biết dùng thủ đoạn thế nào, ép nàng ta tuyệt hôn tái giá. Cho dù Lâu Nghiêu kia là tính tình chính trực không qua loa, trừ khi sau khi đến nhận chức không tranh không ầm ĩ không làm, nếu không cho dù hai nhà Lâu Trình cấp đủ hộ vệ gia tướng, những địa đầu xà đó thật muốn tính kế, vậy cũng chỉ là tránh được canh ba không tránh đến canh năm. Đến lúc đó, Trình Thiếu Thương nàng lại phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, màu mắt Lăng Bất Nghi càng tối đi, Thiếu Thương bị hắn nhìn đến hốt hoảng, chu cái miệng nhỏ tức giận: “... Chàng muốn đè ta đến khi nào hả?” Muốn đổi vị hôn thê nói thẳng là được, đừng có đè chết nàng chứ.
Lăng Bất Nghi âm u nói: “Xem ta bị tiện tì kia nhục nhã vu hãm, nàng lại còn cười vui vẻ. Hôm nay nếu là Lâu Nghiêu chịu như vậy, nàng còn có thể ngồi được sao?”
“Không, không, không, ta báo thù cho chàng mà!” Thiếu Thương vội nói: “Ta động tay chân ở trên quả táo kia, nếu nàng ta ăn hết tất nhiên nàng ta sẽ thượng thổ hạ tả, dục tiên dục tử! Nhưng mà...” Nàng cười xấu hổ: “Chàng tìm Ngũ Hoàng tử tới làm chứng, cho nên nàng ta chỉ cắn một miếng trên quả táo, cũng không biết công dụng như thế nào.”
Sắc mặt Lăng Bất Nghi hơi bớt giận, giọng điệu cũng dịu đi: “Chỉ biết làm chút mánh khóe lén lút.” Sau đó tay trái khẽ chống xoay người ngồi ở trên sàn nhà, tay phải nhân tiện kéo nữ hài quỳ rạp trên mặt đất vào trong ngực mình.
Thiếu Thương cuối cùng cũng chạy ra được khỏi ngũ chỉ sơn, một tay đẩy vai hắn, một tay vỗ ngực mình, há mồm thở dốc.
Lăng Bất Nghi cũng duỗi tay vuốt lưng nàng thuận khí, lại cười nói: “Thế mà còn dám động thủ cùng ta. Nếu ta ra tay thật thì mười người như nàng ta cũng bóp chết.”
Rốt cuộc Thiếu Thương hít thở đều trở lại: “Dù sao cũng muốn thử một lần, chẳng lẽ bó tay chịu trói!” Nàng cũng không phải người ngồi chờ chết! Còn nữa, Trình Thiếu Cung dạy thuật một phòng thân không có chút tác dụng nào, nói đến cùng, tìm thần côn dạy dỗ võ nghệ coi như nàng ngốc đi!
“... Nếu nàng muốn tập võ, ta sẽ dạy nàng.” Nữ hài đã hít thở được bình thường, nhưng mà bàn tay hắn vẫn chưa rời khỏi lưng nàng, ngược lại theo sống lưng mảnh khảnh kia từng chút từng chút sờ xuống, cho đến vòng eo nho nhỏ yếu ớt mềm mại.
Thiếu Thương bị hắn ôm cả người không được tự nhiên, càng đừng nói bàn tay gắt gao nắm chặt eo nàng kia. Nàng giãy giụa muốn dịch ra một chút, không ngờ lại bị cánh tay Lăng Bất Nghi ôm càng chặt, toàn thân bao phủ hơi thở nam tử xạ hương trong veo lạnh lùng của hắn, nàng bắt đầu đỏ ửng mặt: “Chàng không nên động tay động chân, chúng ta còn chưa làm hòa đó!”
Lăng Bất Nghi cúi đầu mỉm cười, ngón tay theo cổ tay áo thêu hoa cỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nho nhỏ, bên trong mềm mại non nớt như sữa dê non: “Ừm, làm hòa, vậy lúc trước chúng ta có từng ‘hòa’ chưa?”
Thiếu Thương muốn hộc máu, may mắn nàng lăn lộn đã quen, bằng không đã bị đùa giỡn rồi! Nàng vừa muốn giật cổ tay bị sờ tê dại ra, vừa đỏ mặt nói lắp nhưng lời lẽ chính nghĩa đánh trả: “Trước kia không nói nữa! Quan trọng là về sau! Về phần sau này ra sao, còn phải xem Lăng đại nhân cư xử thế nào?”
“Vậy nàng nói cho ta nghe xem, về sau ta nên cư xử thế nào?” Lăng Bất Nghi mỉm cười nói.
Thiếu Thương nâng cao cằm, giả vờ làm dáng vẻ kiêu căng, mặc kệ có được hay không, khí thế nội dung phải đủ: “Rất đơn giản, về sau nếu Lăng đại nhân có quyết định liên quan đến ta, cần phải được ta gật đầu. Chàng không thể giấu ta quyết định thay cái gì mà ta cũng không biết! Ví như lần này, chàng cho người nhìn chằm chằm ta đã bao lâu, ta vẫn không biết đó!”
“Cái này rất khó.” Lăng Bất Nghi kiên định: “Một người, có khi có chuyện gấp cần có quyền; hai người, có khi nàng không rõ quan trọng trong đó, ta phải thay nàng quyết định.”
“Chuyện gấp cần có quyền cũng bỏ đi nhưng cái gì gọi là ‘ta không rõ quan trọng trong đó’, ta là đồ ngu à? Ta cũng không phải là người không nói đạo lý, ta chỉ muốn biết chàng muốn làm gì với ta, cái này cũng không quá đáng mà!”
“Tầm mắt phụ nhân!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Ta lấy ví dụ khác với nàng. Nếu có người chết đuối, nàng muốn cứu giúp, nhưng ta ra tay ngăn không cho nàng cứu, nàng sẽ làm như thế nào?”
“Ha ha, chuyện nào có đáng gì.” Thiếu Thương hồn nhiên không thèm để ý, nàng tự nhận chính mình không phải người tốt.
“Nếu người trong nước là người nhà thân hữu của nàng thì sao?”
Thiếu Thương lập tức giận tím mặt: “Sao chàng không lấy ví dụ khác chứ?”
“Được, nếu người trong nước là một đứa nhỏ yếu đuối thì sao?”
Thiếu Thương cứng lại rồi.
Qua một lúc lâu, nàng nhìn đôi mắt đẹp màu nâu thẫm kia, lòng đầy chân thành, gian nan nói: “Lăng đại nhân, chẳng lẽ thấy đứa nhỏ vô tội sống sờ sờ chết chìm, lại khoanh tay đứng nhìn? Ta biết, chàng không phải là người như vậy.”
Lăng Bất Nghi nhìn chăm chú nữ hài thật lâu, mặt mày lạnh lùng chợt dịu dàng: “Ta biết nàng cũng không phải người như vậy.”
Thiếu Thương đáp lại bằng nụ cười xinh đẹp, đây là nụ cười chân thành đầu tiên của nàng trong những ngày gần đây.
“... Nhưng nếu đó là kẻ địch, vốn là người lùn đóng giả đứa nhỏ, để thực hành kế hoạch ám sát thì sao?” Lăng Bất Nghi xoa xoa tóc mái nàng.
Thiếu Thương ngẩn ngơ.
“Cho dù đó là đứa nhỏ thật sự, nếu sau khi cứu sẽ hỏng toàn bộ kế hoạch, hơn nữa hại chết rất nhiều người thì sao?”
Thiếu Thương tiếp tục ngốc.
“Có một số việc rất khó lựa chọn, thấy thương tâm, suy nghĩ thương tình. Nếu thật gặp chuyện này, còn không bằng để cho thủ hạ của ta lừa dối nàng. Nàng nói nghe thấy trong nước truyền đến tiếng kêu cứu, bọn họ nói nàng nghe lầm, như vậy không phải rất tốt sao.” Lăng Bất Nghi chậm rãi nói.
Mới nghe thì logic này rất có lý, nhưng Thiếu Thương vẫn mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, chỉ có thể hàm hồ nói: “... Ta… Ta phải ngẫm lại...”
Lăng Bất Nghi tỏ vẻ vừa lòng với việc nàng dao động, ngón tay quấn lấy mái tóc mềm mại của nàng, nhàn nhã hỏi: “Nương nương thiên thu, không biết nàng chuẩn bị lễ gì?”
Hắn nói chưa dứt lời, Thiếu Thương đã tức nổ phổi: “Chàng giam ta ở trong cung, ta có thể chuẩn bị hạ lễ gì chứ? Chàng biết mấy ngày nay ta sốt ruột thế nào không? Ta thấy chàng là an tâm xem ta xấu mặt!” Đáng giận chính là chuyện xảy ra đột ngột, nàng ngay cả bộ công cụ rèn kia cũng chưa mang, nếu không làm hai đồ trang trí nhỏ lừa gạt một chút cũng không phải không thể.
“Không sao, ta thay nàng chuẩn bị hạ lễ.” Lăng Bất Nghi cười nói.
“Không nhọc ngài lo lắng.” Vẻ mặt Thiếu Thương kiêu căng, đắc ý dào dạt: “Ta đã chuẩn bị xong hạ lễ.” Nói xong nàng từ trong tay áo rút ra cây sáo trúc nhỏ âu yếm, quơ quơ ở trước mặt Lăng Bất Nghi, giống như đứa nhỏ khoe khoang trước mặt người lớn.
“Ta sẽ thổi một khúc tặng Hoàng hậu... Chàng đừng nhíu mày, cũng đừng ngại lễ nhẹ. Tháng trước thúc phụ thúc mẫu của ta rốt cuộc đã phổ xong khúc mới rồi gửi khúc phổ cho ta. Ta ở trong nhà diễn luyện rất lâu, thật là khúc hay đó! Không phải ta khoe khoang, thật là trong veo uyển chuyển, lịch sự tao nhã không tầm thường, cả đô thành cũng chưa được nghe khúc này hay như vậy đó! Chờ khi ta thổi ở ngự tiền, xong rồi nói cho bệ hạ đây là công lao của thúc phụ thúc mẫu nhà ta, bọn họ phu thê ân ái, đồng tâm đồng đức, làm ra diệu khúc này! Thế nào? Thế nào? Phần lễ này ổn chứ?”
Lăng Bất Nghi lẳng lặng nghe nữ hài khoe khoang, chợt hỏi: “Khúc này đã là thúc phụ thúc mẫu của nàng phổ ra, nghĩ đến ban đầu hẳn là cầm tiêu hợp tấu nhỉ?”
Thiếu Thương sửng sốt: “À, phải đó, nhưng mà sáo nhỏ cũng có thể thổi, hơi thay đổi mấy chỗ là được, tuy rằng ý cảnh kém một chút, nhưng mà cũng rất êm tai.”
Lăng Bất Nghi gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy nếu bệ hạ hỏi, nếu nguyên khúc là cầm tiêu hợp tấu, vì sao nàng một mình thổi sáo, mà không phải tìm ta hợp tấu thì sao?”
Thiếu Thương há to miệng, có nằm mơ cũng không thể tưởng được còn có câu hỏi này. Nàng choáng váng.
Cho dù nàng cơ biến chồng chất, cũng không vòng qua nổi ý nghĩ khúc chiết quỷ quái của vị hôn phu, nàng lại vừa gấp vừa hoảng nói: “... Vì… Vì sao bệ hạ muốn hỏi loại vấn đề này chứ? Vì sao phải hỏi vấn đề xảo quyệt này...”
Lăng Bất Nghi đẩy mạnh nữ hài ra, lạnh mặt đứng lên, nói: “Ta cũng biết đánh đàn.”
Nói xong, hắn nâng chân đi ra khỏi cung thất, chỉ chừa lại một mình Thiếu Thương ngồi yên trên sàn nhà.
Cho nên, nàng chẳng những phải hỏi han ân cần với sinh hoạt vật chất của hắn, còn phải quan tâm sinh hoạt tinh thần của hắn phải không? Nhưng bọn họ còn đang cãi nhau, đang chiến tranh lạnh mà! Có cần so đo như vậy không hả?