Tinh Hạch Đấu Thiên

Cửa mở ra, một hạ nhân đi vào phòng nhỏ, cầm một hộp đựng thức ăn, buông hộp cơm xuống, không nhịn được nói:

- Tần thiếu gia, đây là của ngươi.

Hạ nhân nói xong liền để hộp cơm xuống, cũng không chờ Tần Thiên nói chuyện, liền xoay người ra khỏi phòng.

Tần Thiên bất đắc dĩ cười khổ, xem ra mình bây giờ là không người chào đón a, một hạ nhân cũng dám như vậy đối với mình, thái độ kém cũng quá nhiều đi, trước kia hạ nhân nào nhìn thấy mình không phải ăn nói khép nép, biết vâng lời cùng mình nói chuyện, âm thanh vuốt mông ngựa không ngừng, nguyên một đám hận không thể dính ở trên người hắn, muốn cùng mình nhờ vả chút quan hệ, hiện tại, nguyên một đám lúc nhìn mình con mắt đều là nghiêng, lời nói cũng không muốn nói với mình, cảm giác như mình tràn ngập xui xẻo.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên không khỏi nắm chặc nắm đấm, cái này là thực lực. Không có thực lực ngay cả một hạ nhân cũng coi thường ngươi, bị người xem thường, kém một bậc.

Sáng sớm, Tần Thiên ăn xong điểm tâm, ra khỏi phòng, hắn đi đến gia tộc Vũ Các, hắn muốn đi gia tộc Vũ Các tầng hai xem có võ kỹ gì tốt, tìm một bản nhìn xem.

Không lâu, Tần Thiên đến Vũ Các, nhưng mà ở cửa ra vào Vũ Các lại gặp Tần Tiểu Kiếm.

- Ai da, cái này không phải Tần Thiên thiếu gia của chúng ta sao? Ha ha ha, ngươi cũng tới Vũ Các, muốn tu luyện a, nhưng mà ngươi có thể sao? Ha ha.

Tiếng cười to của Tần Tiểu Kiếm truyền đến.

Tục ngữ nói, oan gia ngõ hẹp, Tần Thiên nhìn Tần Tiểu Kiếm trước mắt không khỏi thầm nghĩ.

- Tần gia, cái phế vật này chỉ là tới đây trang giả vờ giả vịt mà thôi.


Tùy tùng bên cạnh Tần Tiểu Kiếm châm chọc nói.

- Tần Thiên, có muốn ta dạy ngươi một chiêu nửa thức hay không, cho ngươi tốt xấu có thể biết một hai chiêu, không cần ngươi đi Vũ Các, bằng thực lực Tam Tinh Đoán Kinh cảnh của ta, dạy ngươi chỉ là một bữa ăn sáng.

Tần Tiểu Kiếm khinh thường đối với Tần Thiên nói.

- Tần Tiểu Kiếm, ta thấy cha mẹ ngươi cho ngươi cái tên này thật sự là sai rồi, sao không bảo ngươi tiểu "Tiên" nhỉ, ta xem phải gọi ngươi siêu "Tiên" sẽ càng thêm thích hợp, lúc trước không biết là ai mỗi ngày mặt dày mày dạn ở bên cạnh ta, đuổi cũng đuổi không đi.

Tần Thiên giễu cợt nói.

Nghe xong lời này, sắc mặt Tần Tiểu Kiếm lập tức âm trầm xuống. Nhìn xem Tần Thiên lạnh giọng nói:

- Phế vật, ta gọi ngươi một tiếng Tần thiếu gia, là cho ngươi mặt mũi, ngươi cái phế vật này còn có tư cách gì ở trước mặt lão tử trang đại gia, ngươi cho rằng ngươi là Tần thiếu gia trước kia sao? Tỉnh cho lão tử, tin hay không, hiện tại ta một tay có thể đem ngươi đánh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

- Tần gia, không cần ngươi tới, giáo huấn phế vật này không cần ngài xuất mã, ta là được rồi.

Gã sai vặt bên cạnh kêu gào nói.

- Ha ha, cái phế vật này dám động thủ ư, ta mượn hắn mười cái gan đi, ha ha...

Tần Thiên vận chuyển linh khí trong cơ thể, liền hướng Tần Tiểu Kiếm vung quyền đi.

Người khác đã đem chân đạp đến trên mặt ngươi, nếu như ngươi còn không có một chút biểu thị, vậy còn tính toán đàn ông sao.

Tần Tiểu Kiếm xem xét Tần Thiên dám hướng mình vung quyền, không khỏi nở nụ cười, giơ nắm đấm lên, đón nắm đấm Tần Thiên vung lên.

Bằng.

Hai nắm đấm kết kết thật thật đụng vào nhau, Tần Thiên bị lực lượng của đối phương đẩy lui bốn năm bước, khí huyết sôi trào, hắn cảm giác lực lượng khổng lồ tác dụng ở trên người, hắn không tự chủ được rút lui, dù sao đối phương cao hơn hắn hai sao.

Nhưng mà Tần Tiểu Kiếm cũng không có chiếm được tiện nghi, lui một bước nhỏ, Tần Tiểu Kiếm thật không ngờ phế vật trong mắt của hắn, lực lượng cũng to lớn như thế, hắn dưới sự khinh thường, bị Tần Thiên đẩy lui một bước nhỏ.

Tần Tiểu Kiếm tức giận thầm nghĩ: Mình cư nhiên bị phế vật trước mắt đẩy lui, Tần Thiên rõ ràng lực lượng lớn như vậy, mình cho rằng tùy ý một quyền là có thể giải quyết Tần Thiên, thật không ngờ lại bị ăn thiệt thòi.

Nghĩ tới đây, Tần Tiểu Kiếm tức giận vận chuyển linh khí trong cơ thể, rống lớn một tiếng:


- Ngươi cái phế vật này, vừa rồi nhường cho ngươi, hiện tại hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.

Nói xong hướng về Tần Thiên phóng đi.

Tần Thiên không sợ hãi chút nào nhìn lấy Tần Tiểu Kiếm phóng tới hắn, hắn đè xuống khí huyết sôi trào, vận chuyển linh khí, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

- Các ngươi đang làm gì đó, biết đây là địa phương nào không? Dám ở chỗ này giương oai, đều dừng lại cho ta.

Một âm thanh quát lớn truyền đến.

Chỉ thấy từ trong Vũ Các đi ra một thiếu niên, tuy thiếu niên tuổi không lớn, nhưng lớn lên so với người trưởng thành bình thường còn cường tráng, thân thể cơ bắp nổ lên, hắn chính là đường ca của Tần Thiên Tần Hổ.

Theo hắn quát lớn, Tần Tiểu Kiếm cũng dừng lại, Tần Hổ đi tới, cả người tản ra một cỗ uy thế, hai con mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

- Hai người các ngươi, đây là Vũ Các, hai người các ngươi ăn gan báo a, dám ở bên cạnh Vũ Các động võ, ai ngứa da, có thể tới tìm ta luyện một chút.

Tần Hổ nói.

Tần Tiểu Kiếm nhìn Tần Hổ trước mắt, tuy hắn đối với mình là một Tam Tinh võ giả cảm thấy rất tự hào, nhưng mà không thể không thừa nhận, ở trước mặt Tần Hổ, hắn còn không có vốn liếng kiêu ngạo.

Tần Hổ, năm nay 17 tuổi, nhưng đã là một cửu tinh Đoán Kinh cảnh võ giả, là một thiên tài không hơn không kém, ở trong Tần Phủ vô cùng chói mắt. Người này tính cách hào sảng, ham võ thành si, trời sanh chiến đấu cuồng, Lang Đông thành không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn thua ở dưới tay của hắn.

Tần Tiểu Kiếm cũng không dám sờ râu hắn, cung kính nói với Tần Hổ:

- Hổ ca, ta biết sai rồi, ta không nên ở cửa ra vào Vũ Các đánh nhau, đều do cái phế vật này.


Nói xong chỉ vào Tần Thiên.

- Ta phế vật, Tần Tiểu Kiếm, ngươi có tư cách gì nói ta là phế vật, ngươi mười sáu tuổi mới tu luyện đến Tam Tinh Đoán Kinh cảnh, chút thực lực ấy ngươi có cái gì có thể kiêu ngạo.

Tần Thiên giễu cợt nói.

- Ha ha, chút thực lực ấy của ta, ta nghĩ ngươi cả đời cũng không đạt tới thực lực này, ngươi cái phế vật này, cả đời cũng không chiến thắng được ta.

Tần Tiểu Kiếm khinh bỉ nói.

- Ta sẽ không chiến thắng được ngươi, ta hiện tại mới tu luyện không đến ba ngày, mà ngươi tu luyện bao lâu.

Tần Thiên trầm giọng nói, sau đó nhìn xem Tần Tiểu Kiếm tiếp tục nói:

- Hiện tại ta chính thức khiêu chiến ngươi, ba tháng sau, đến lúc đó ở gia tộc đấu võ trường thi đấu, ngươi có dám hay không.

- Tần Thiên, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không, ngươi muốn khiêu chiến Tần Tiểu Kiếm, mọi thứ đều phải lượng sức mà đi.

Tần Hổ nghe được Tần Thiên nói, trầm mặt nói với Tần Thiên, đối với đường đệ trước mắt này, tuy nội tâm đối với hắn cũng tràn ngập khinh thường, cũng hiểu được người đường đệ kia đời này con đường tu luyện không có hy vọng, nhưng mà dù sao cũng là đường đệ của mình, không có thể trơ mắt ra nhìn hắn bị người khi dễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận