Tinh Hạch Đấu Thiên

Thế giới này tu luyện văn minh đặc biệt phồn thịnh, thế giới này sùng bái cường giả, trong thế giới này, chỉ có trở thành một cường giả mới có thể được người tôn trọng, mới có thể sinh tồn tốt hơn. Kẻ yếu chỉ biết bị người khi dễ, không ai sẽ đồng tình kẻ yếu, thế giới này cũng có rất nhiều nguy hiểm, khắp nơi tranh đấu, không chỉ Nhân loại tranh đấu với nhau, cũng có rất nhiều Man thú đáng sợ, không có thực lực, sinh tử không thể nắm giữ ở trên tay mình.

Tần Thiên thông qua đọc ký ức trong đầu, cũng biết chủ nhân bị hắn nhập vào thân này, là Lang Đông thành tam đại gia tộc Tần gia Cửu thiếu gia, trùng hợp cũng gọi là Tần Thiên, năm nay mười lăm tuổi, khi hắn thức tỉnh Nguyên hạch, rõ ràng phát hiện mình mới thức tỉnh một ngày, là thiên phú cấp thấp nhất, khi hắn thức tỉnh hết Nguyên hạch, từ trong mật thất gia tộc đi ra ngoài, nhìn xem ánh mắt khinh bỉ trào phúng của người chung quanh, nhìn xem gương mặt phụ thân thất vọng, hắn cảm giác chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, đần độn u mê đi về phòng của mình, thân là Tần Phủ cửu thiếu gia, từ nhỏ không có kinh nghiệm mưa gió gì, ở trong ngàn vạn sủng ái phát triển, thoáng một phát kinh nghiệm đả kích như thế, thoáng cái nghĩ không ra, liền tự sát rồi.

Từ nơi này có thể nghĩ Nguyên hạch thức tỉnh ở trong suy nghĩ của mọi người trọng yếu.

Tần Thiên nghĩ tới đây, không khỏi lặng lẽ nghĩ: ông trời đã để cho ta dùng phương thức như vậy một lần nữa sống sót, ta sẽ sống thật tốt, sống có tôn nghiêm, hảo hảo cảm thụ thế giới rực rỡ này, bàn tay mình cầm vận mạng mình.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên không khỏi nghĩ tới Nguyên hạch trong cơ thể mình, cái này là căn bản để mình ở thế giới này sống yên phận. Tinh thần hắn không khỏi chấn động, đem tinh thần tập trung ở trong óc, lập tức một hình ảnh hiện ra trong ý niệm.

Chỉ thấy một viên "Hạch" xuất hiện trong đầu, viên hạch này không lớn, như hạt đậu nành, cái này là Nguyên hạch, chung quanh Nguyên hạch bao vây lấy một ít gì đó, thông qua trong trí nhớ hiểu rõ, Tần Thiên minh bạch những cái này đều là Linh lực.

Nhân loại vừa sinh ra, Nguyên hạch không có gì, chung quanh cũng không có bao vây lấy Linh lực, nhưng theo thời gian phát triển, dù cho không có tự chủ tu luyện, hạch cũng sẽ chậm rãi hấp thu Linh lực, hình thành một tầng màng mỏng, theo Linh lực hấp thu gia tăng, tầng màng mỏng kia cũng sẽ càng ngày càng dầy, càng ngày càng cứng rắn.

- Ồ.


Đột nhiên Tần Thiên kinh ngạc, hắn chăm chú xem xét, mới phát hiện trong đầu của mình lại có hai Nguyên hạch, hai Nguyên hạch đều ở trong đầu an ổn dừng lại.

Tần Thiên thông qua trí nhớ hiểu được, trong cơ thể từng võ giả đều chỉ có một Nguyên hạch, trên đại lục chưa bao giờ có xuất hiện người có hai Nguyên hạch. Cơ hồ từng người của Tinh hạch thế giới đều biết tình huống này, hiện tại Tần Thiên phát hiện trong cơ thể mình lại có hai viên, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Tần Thiên không có sợ, hắn ngay cả chết còn không sợ, còn có cái gì có thể làm cho lòng hắn sợ đây, hắn phát hiện, trong đầu hắn ngoại trừ nhiều ra một viên Nguyên hạch, thì không có vật dị thường khác.

Tần Thiên nghĩ thầm: Có phải là bởi vì ta chiếm cỗ thân thể này, linh hồn không giống với lúc trước, làm cho trong cơ thể nhiều hơn một viên Nguyên hạch hay không. Trong thế giới này Nguyên hạch trọng yếu như vậy, nhiều có lẽ đối với thân thể không có ảnh hưởng gì đi, có thể có lợi cũng khó nói. Nhưng mà bất kể tốt xấu, hiện tại nếu như đã xảy ra, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận, chờ có thời gian đi thăm dò xem chút sách, nhìn xem có thể hiểu rõ tình huống hay không.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên đứng lên, đánh giá căn phòng chung quanh, gian phòng cực lớn mà lại xa hoa.

Từ nay về sau, nơi này chính là địa phương hắn sinh hoạt, hắn đã bắt đầu tân sinh.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Thiên an tường ngủ, ngày hôm qua Tần Thiên ngủ rất sớm, hắn đã thật lâu không có ngủ an giấc như vậy, trên địa cầu phải thường xuyên đề phòng người khác, bây giờ ở Tinh hạch thế giới, hắn phải hảo hảo ngủ một giấc.

- Này, tỉnh, tỉnh, nếu không tỉnh ta lấy nước tạt ngươi a.

Một thanh âm bén nhọn không ngừng hồi đãng trong phòng.

- Này, mau tỉnh lại.

Tần Thiên thong thả tỉnh lại, không khỏi cảm thấy một hồi tức giận, khó được có thể ngủ an giấc, hiện tại lại bị người đánh thức, hắn nhíu mày nhìn về phía người đánh thức hắn ngủ, chỉ thấy là một trung niên nhân xấu xí, ăn mặc trang phục hạ nhân, hắn nhận thức, đây là quản sự phòng kế toán của Tần Phủ, tên là Tần Phúc.

- Còn ngủ, không mau đứng lên một chút.

- Nhanh lên, nhanh lên.


- Nhanh lên, sau đó chuyển ra căn phòng này.

Âm thanh bén nhọn tiếp tục truyền đến.

Tần Thiên nhíu mày nhìn Tần Phúc, trong ký ức của hắn, chưa từng có một hạ nhân nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Thông qua ký ức trong đầu hắn biết rõ, Tần Thiên ở trong Tần phủ địa vị rất cao, chưa từng có hạ nhân dám ở trước mắt hắn kêu gào, huống chi bây giờ nghe hạ nhân kia nói là muốn hắn đi.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi trầm giọng nói:

- Ngươi tên cẩu nô tài này, dám nói chuyện với ta như vậy, ai cho ngươi mượn lá gan này, không muốn sống sao?

- Ha ha, chỉ bằng ngươi, có bản lãnh gì muốn mạng của ta, ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia trước kia sao? Xem ra ngươi còn đang ở trong mộng không có tỉnh lại.

Thanh âm tùy tiện không kiêng nể gì cả của Tần Phúc vang lên.

- Tần Phúc lui ra, làm sao ngươi có thể nói như vậy với Tần Thiên thiếu gia của chúng ta.

Một âm thanh trách cứ truyền đến, mặc dù là trách cứ Tần Phúc, nhưng mà ngữ khí trong đó lại tràn đầy chế nhạo.


Một thiếu niên cẩm phục hoa lệ đi tới, dáng người thiếu niên nhỏ gầy, khuôn mặt rỗ, đáng chú ý nhất là đôi mắt, đôi mắt rất dài, nhìn sang làm cho người cảm giác rất buồn cười.

- Ha ha, Tần thiếu gia, ngươi cái phế vật này, hiện tại có thể chuyển ra căn phòng này rồi, tại đây hiện tại đã bị bổn thiếu gia ta trưng dụng, về sau thuộc về ta.

Âm thanh trào phúng truyền đến.

Tần Thiên nhìn người kêu gào trước mắt, hắn nhận thức, người trước mắt tên là Tần Tiểu Kiếm, năm nay mười sáu tuổi, là đệ tử chi thứ của gia tộc, Tần Thiên biết hắn là bởi vì Tần Tiểu Kiếm thường xuyên ở bên người Tần Thiên, mỗi ngày mở miệng một tiếng Cửu thiếu gia Cửu thiếu gia thân thiết, ăn nói khép nép.

Hiện tại nhìn Tần Tiểu Kiếm trước mắt chỉ cao khí ngang, hắn không khỏi cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, cảm thấy châm chọc.

Tần Tiểu Kiếm thức tỉnh tinh hạch là năm ngày thời gian, thiên phú coi là tốt, lúc ấy còn kinh động đến toàn bộ Tần Phủ, rất nhiều người đều không thể tin được, thoáng cái địa vị của Tần Tiểu Kiếm ở trong Tần Phủ đã nhận được tăng lên to lớn, hắn bỏ ra thời gian một năm liền tu luyện đến Tam Tinh Đoán Kinh cảnh.

Tần Thiên nhìn Tần Tiểu Kiếm trước mắt, thiếu niên trước kia đối với hắn ăn nói khép nép đã không thấy, thay vào đó là một thiếu niên chỉ cao khí ngang, đây hết thảy đều là vì thực lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận