Vừa nhìn thấy nàng, máu trong người Hoắc Bất Nghi dâng trào cuồn cuộn.
Chàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của bản thân, tiếng con tim đập mạnh dồn dập, chàng cảm thấy mình như quay ngược về cái đêm đồ thành diệt tộc, nỗi sợ hãi đau đớn không thể diễn tả bằng lời như thủy triều ập tới, nhấn chìm khiến chàng không thể vùng vẫy.
Sau khi bị trọng thương rơi xuống đáy vực, chàng nằm trong sơn động chờ đợi cái chết kéo đến, cơ thể lạnh buốt, chìm trong tuyệt vọng cô độc, nhưng chỉ cần nhớ đến nàng là lồng ngực lại nóng lên.
Ngày trước chàng không hiểu lòng đau như cắt có nghĩa là gì, dù cận kề vực tử cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng cuối cùng, vào khoảnh khắc này chàng cũng đã hiểu, ấy là quấn những sợi dây thép cực mảnh quanh trái tim rồi từ từ siết chặt, nhìn từng giọt máu rỉ ra.
“Thiếu Thương!” Chàng kêu lên như dã thú đang trong cơn hấp hối, muốn xông tới ôm chầm lấy nàng.
Đúng lúc này Sầm An Tri dẫn một nhóm hoạn quan nối đuôi vào điện, Hoàng hậu nghiêm nghị quát to: “Giữ hắn lại!”
Hoàng hậu tại vị đã mấy chục năm, dẫu nhân hậu tới đâu vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, bốn hoạn quan cơ thể to khỏe lập tức đi tới đè lại tay chân của Hoắc Bất Nghi, Sầm An Tri do dự, Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Sầm An Tri, lời của bổn cung không có trọng lượng hả.” Sầm An Tri biến sắc, vội gọi thêm bốn hoạn quan sau lưng đi tới.
Nếu là ngày trước, chớ nói tám hoạn quan, dù có mười người Hoắc Bất Nghi vẫn có thể đánh bại bọn họ, nhưng hiện tại chàng bị thương nặng chưa lành, cộng thêm bệnh yếu vô lực, thế là bị ấn chặt tại chỗ.
“Thiếu Thương, Thiếu Thương, em quay lại đi!” Chàng kêu lên, âm thanh khản đặc.
Nhưng cô gái vẫn không hề cử động.
“Bệ hạ, hôm nay thần thiếp muốn xin bệ hạ ân chuẩn một chuyện.” Hoàng hậu chắp tay với Hoàng đế.
Hoàng đế là người thông minh bực nào, lưỡng lự nói: “Việc này…” Thấy ánh mắt của Hoàng hậu nhìn thẳng, ông vội nói: “Được, nàng nói đi.”
Hoàng hậu nói: “Từ khi đính hôn, Tử Thịnh và Thiếu Thương thường xuyên cãi cọ tranh chấp, chẳng được bao nhiêu ngày ấm êm, giờ đây lại huyên náo đến mức này, thần thiếp thấy để hai đứa tiếp tục nên duyên cũng không có nghĩa lý gì…”
“Nương nương!” Nước mắt ứa ra, Hoắc Bất Nghi nhìn Hoàng hậu đầy cầu khẩn.
Hoàng đế cười gượng: “Chuyện này, để hai đứa nó tự làm chủ đi…”
“Thiếu Thương.” Hoàng hậu hét, “Ngươi lại đây nói đi.”
Cô gái với bờ vai gầy cuối cùng cũng quay đầu lại, gương mặt trắng như tuyết của nàng mang theo sự bình lặng sau biết bao chuyện hành hạ, nỗi đau đớn như choáng váng tấn công Hoắc Bất Nghi.
Chàng nhớ lại dáng vẻ của nàng ngày trước, dẫu có bao nhiêu lời chỉ trỏ, bị trưởng bối răn dạy thế nào thì nàng vẫn bừng bừng sức sống, phủ giữa sương mai, như đứa trẻ ngây ngô để chân trần chạy băng băng trên phiến đá xanh, đá vụn có làm xước chân cũng chỉ khóc một trận rồi thôi.
Nhưng mà giờ đây, nàng mệt mỏi tiều tụy như chú lừa vừa bị gỡ xuống từ cối đá.
Thiếu Thương cung kính khấu đầu với đế hậu: “Thiếp xuất thân hèn mọn, tài học nông cạn, tính tình ương bướng, không phải giai phối với Hoắc đại nhân, xin bệ hạ và nương nương làm chủ cho thiếp, hủy bỏ hôn ước này.”
“Thiếu Thương! Xin em nghe ta nói…” Hoắc Bất Nghi cố vùng vẫy, nhưng vẫn bị ấn mạnh xuống sàn không thể cựa quậy, chàng dồn sức giãy giụa, thân hình cao lớn để lộ lớp trung y màu trắng trống rỗng.
“Không!” Thiếu Thương chợt cao giọng, “Lần này xin chàng nghe ta nói.”
Nàng hít sâu, cố kìm nén âm thanh run rẩy, “Ta từng nói với chàng mình bất hạnh từ nhỏ, chớ nói là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, mà ngay đến thứ tiểu nữ nương bình thường có được thì ta vẫn không có.
Nhưng không sao, trên đời này còn có rất nhiều người không bằng được ta, nên ta có thể sống tiếp.
Nhưng, ta đã gặp được chàng…”
Nước mắt dâng lên trong hốc mắt, “Chàng khiến ta thích chàng, và đúng là ta đã thích chàng.
Chàng để ta dựa dẫm vào chàng, đúng là ta cũng đã dựa dẫm vào chàng.
Chàng bảo ta tin chàng, ta cũng tin chàng, nhưng rồi chàng lại vứt bỏ ta, không thèm ngoái nhìn ta!”
Không biết là ai đã từng nói, yêu một người cũng đồng nghĩa với việc đặt mình vào tình huống không an toàn, nhưng hề gì, bây giờ nàng đã rút kinh nghiệm.
Từ nay trở đi, nàng không bao giờ để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa.
“Nếu chàng còn niệm tình cảm ngày trước, vậy xin chàng hãy buông tha ta!” Nước mắt rơi xuống, nhưng sự ngạo nghễ và lòng tự ái không cho phép Thiếu Thương khóc trước mặt đế hậu, nàng đành thất lễ chạy ra khỏi điện.
Hoắc Bất Nghi không nói được câu nào, chỉ biết trơ mắt nhìn cô gái khấu đầu với đế hậu rồi chạy vụt đi.
Chàng gầm lên, như dã thú bị thương dùng hết sức lực cuối cùng, vết thương trên đầu nứt toác, máu chảy xuống vầng trán trắng ngần.
Hoàng đế đi tới hai bước, giơ tay bổ xuống gáy con nuôi, lại sai Sầm An Tri đưa Hoắc Bất Nghi ra ngoài để ngự y chữa trị, sau đó ông vẫy lui mọi người, nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn ông.
Một lúc sau, Hoàng đế cười khổ: “Nàng cần gì phải thế?”
Hoàng hậu cương trực nói: “Ngay từ đầu Thiếu Thương đã không muốn đính hôn với Tử Thịnh, nhưng vì quyền thế to lớn của bệ hạ nên nàng mới nhắm mắt tiếp nhận, bây giờ chuyện ra nông nỗi này, có thể thấy, nhân duyên nên là nước chảy thành sông, dưa chín ép không ngọt, cứ gượng ép rồi cuối cùng không thể thành vợ chồng – chẳng hạn như thiếp và bệ hạ.”
Hoàng đế không dám nhìn thẳng vào mắt bà, nhìn trái nhìn phải rồi ông mới nói: “Hôm nay xảy ra chuyện này, trong lòng hai đứa nó đã có vết rạn, cứ ép buộc chúng với nhau chỉ có gặp họa liên tục.
Tách nhau ra âu cũng tốt.”
Hoàng hậu đi tới trước mặt Hoàng đế, nhìn thẳng nói: “Ngoài hôn sự của Thiếu Thương và Tử Thịnh, còn chuyện thiếp đã nói với bệ hạ lúc trước thì sao?”
…
Thiếu Thương lao nhanh trong cung hẻm đen kịt, dọc đường có nhiều cung nữ hoạn quan hành lễ với nàng, nhưng nàng không dám ngẩng đầu, dùng hết sức chạy nhanh.
Nàng cảm thấy mỗi vết thương trên người đau như lửa thiêu cháy, đầu đau sắp nứt toác, chừng như cạn hơi thở.
Nhưng nàng biết mình không thể dừng lại, bởi nếu dừng sẽ bị sự đau đớn trong cõi lòng như nước biển nhấn chìm.
Nàng chẳng biết chạy đã bao lâu, hình như đã chạy qua Kính Hồ và vườn thượng uyển, trông thấy lầu tháp cao cao ở tít phía trước, bất chợt đúng lúc này có một bàn tay mềm mại giữ nàng lại, nàng không kịp dừng suýt đã ngã nhào.
“Thiếu Thương, Thiếu Thương! Cô sao thế! Tỉnh lại đi, cô bị sao vậy!” Một giọng nam quen thuộc đang gọi nàng.
Thiếu Thương nheo mắt nhìn kỹ, trông thấy gương mặt tuấn tú nho nhã của Viên Thận, chàng ta lo lắng hỏi: “Thời gian trước ta đến quận Phù Phong, sáng nay mới nghe nói chuyện của Lăng… Hoắc Bất Nghi, nghe bảo cô bị thương khắp người… Cô bị thương ư, bị thương ở đâu!”
Chàng căng thẳng, mồ hôi túa ra như mưa, hai tay nắm vai Thiếu Thương nhưng không dám dùng lực, “Cô không sao chứ, cô nói gì đi…”
Thiếu Thương hoàn hồn, chậm rãi gạt Viên Thận ra, chán chường trả lời: “Nếu ta đang đứng đây thì đương nhiên không có chuyện gì, đa tạ Viên công tử đã quan tâm.”
“Không phải… Chuyện này…” Viên Thận không biết lựa lời thế nào, cảm thấy có một bồ muốn hỏi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, tìm kiếm cả buổi, cuối cùng chàng chỉ nói: “Cô không cần lo cho Hoắc Bất Nghi, bệ hạ tất sẽ bảo vệ y.
Nhưng tội danh tự ý điều động quân đội khiến đô thành chấn động thực sự không nhỏ, có lẽ sẽ bị phạt…”
“Anh không cần nói nữa, sau này chuyện của ngài ấy không liên quan đến ta.” Thiếu Thương lạnh lùng nói.
Viên Thận ngẩn ra, âm lượng cao mấy phần: “Lẽ nào cô và y…?”
Không đợi chàng nói hết, phía trước xông đến một toán người rầm rập, dẫn đầu là Nhị hoàng tử.
Hắn ta nổi giận chạy thẳng về phía trước, cung nữ hoạn quan xung quanh vội vàng ngăn cản.
“Đám nô tài các ngươi dám cả gan ngăn cản cô! Mau tránh ra, cô muốn vào cung gặp mẫu hậu…”
“Điện hạ tuyệt đối không thể, nương nương đã có dặn, mấy ngày nay không gặp bất cứ hoàng tử công chúa nào!”
“Cút! Cô là ruột thịt của mẫu hậu, cớ gì không thể gặp! Các ngươi nhanh tránh ra, nếu không cô sẽ lăng trì các ngươi!”
“Xin điện hạ nghĩ lại!”
“Mau ngăn cản điện hạ, các ngươi chết hết rồi hả!”
“Nếu để nương nương và bệ hạ biết, điện hạ sẽ phạm tội tự ý xông vào cung…”
Trong lúc lôi kéo đưa đẩy, Nhị hoàng tử thấy hai người Viên Trình phía trước, cao giọng nói: “Được, các ngươi ngăn cản hoàng tử công chúa nhưng lại để hai ngoại thần xấc xược ngay trong cung, các ngươi thật quá đáng, cút mau!”
Viên Thận lấy lại bình tĩnh, thong dong phất tay áo chắp tay: “Nhị điện hạ, hoàng gia không phải gia đình bình thường.
Có thể vào cung hay không không phải vì huyết mạch xa gần, mà là xem có hợp quy tắc không.
Thần và Thiếu Thương quân có môn lệnh cung cấm, đương nhiên có thể vào cung, điện hạ có không?”
Nghe lời này, Nhị hoàng tử càng giận dữ: “Họ Viên kia, ngươi thấy mẫu hậu bị phế bỏ nên không thèm coi trọng cô nữa đúng không?!”
Thiếu Thương kinh hãi la lên: “Gì cơ, Hoàng hậu nương nương bị phế? Là ai nói! Bệ hạ nói?!”
Viên Thận nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ cô ở suốt trong cung nên không biết.
Không phải bệ hạ muốn phế hậu, mà hôm qua có những kẻ không tròng trên triều dâng tấu xin phế hậu, nhưng đã bị bệ hạ gạt đi!”
Thiếu Thương ngẩn ngơ.
Nhị hoàng tử cuống quít: “Lẽ nào không phải phụ hoàng phế mẫu hậu…”
“Nhị điện hạ cẩn trọng ngôn từ!” Viên Thận nghiêm nghị cắt ngang, sau đó nói với các hoạn quan cung nữ, “Các ngươi lui xuống đi, lui xa vào, Nhị điện hạ có ta đây rồi.”
Những ngày qua trong cung sợ bóng sợ gió, các cung nữ hoạn quan biết càng nghe nhiều càng không an toàn, thế nên lập tức rút lui.
Lúc này Viên Thận mới nhìn thẳng vào Nhị hoàng tử, nói: “Đêm hôm trước, Hoắc Bất Nghi huyết tẩy biệt viện Lăng gia, tự ý điều động quân đội lục doanh dưới quyền Đông cung, Thái tử điện hạ không biết giải quyết thế nào, bên cạnh lại không có ai để bàn bạc, từng phái người đi tìm Nhị điện hạ.
Nhưng Nhị điện hạ rất ‘thông minh’, cáo bệnh không gặp, vậy mà hôm nay lại nôn nóng thế này, Nhị điện hạ không cảm thấy đã muộn rồi sao?”
Mặt Nhị hoàng tử đỏ lựng, lắp bắp: “Chuyện, chuyện này… Cô bị bệnh thật… Bằng không… Bằng không chắc chắn…” Trong đầu lại nghĩ, vì sao hắn ta không ở đô thành nhưng lại biết rõ thế.
“Trước mặt người ngay chớ nói quanh co.” Viên Thận nói, “Hiện tại không có người ngoài, Nhị điện hạ không cần giả vờ.
Thần biết Nhị điện hạ nghe được hành động của Hoắc Bất Nghi, lập tức đoán được Thái tử sẽ gặp họa, nghĩ rằng nếu Thái tử ngã, chắc chắn sẽ đến lượt điện hạ đúng không! Nào ngờ trong buổi chầu hôm sau lại bất ổn, điện hạ mới giật mình rằng chuyện không ổn, thế là gấp gáp vào cung…”
Gương mặt của Nhị hoàng tử phình thành trái cà tím, gầm to: “Viên Thiện Kiến, ngươi dám nói lời đại bất kính, cô, cô phải vạch tội ngươi!”
Viên Thận chẳng buồn đoái hoài đến điều đó, nói tiếp: “Thần và Tam điện hạ chưa từng qua lại nhưng thần cũng muốn nói một câu, vào ngày sinh biến, rõ ràng Tam điện hạ có thể không cần nhúng tay để chịu liên lụy, vậy mà ngài ấy vẫn một mực làm chỗ dựa cho Hoắc Bất Nghi khi chưa rõ thân phận, dù bị bệ hạ ném chặn giấy, ngài ấy cũng chưa từng nhíu mày! Nhị điện hạ cho rằng, hiện tại trong lòng các hạ thần nghĩ như thế nào? Con đường đế vương bằng phẳng, nếu Tam hoàng tử có mưu đồ thì cũng là đường đường chính chính ra mặt, còn Nhị điện hạ lại quá hay, bình thường tỏ vẻ bất mãn thế nào, nhưng vào thời khắc quan trọng lại co ro phía sau.
Nhị điện hạ, nếu điện hạ đã đóng cửa không lộ diện thì bây giờ cũng không cần ra ngoài nữa!”
Nhị hoàng tử không biết nói gì, hít sâu mấy hơi bắt đầu công kích, cười lạnh nói: “Được được được! Thường nghe Viên Thiện Kiến ngươi mồm miệng sắc sảo, nay coi như lãnh giáo! Ngươi toại nguyện khi còn đang trẻ, lại che giấu nhiều năm, không để gia tộc Việt thị lôi kéo, không can dự lời bình phẩm của triều thần với các hoàng tử, phụ hoàng từng triệu ngươi đến Thượng Thư đài mấy lần nhưng ngươi đều thoái thác.
Ngoại trừ, viết thay phụ hoàng vài chiếu thư, bình thường chỉ biết tìm hiểu học vấn, mà giờ nói nhiều đạo lý đao to búa lớn nhỉ? Hừ, ngươi là thứ chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng!”
Mức công kích này chỉ như dúm bụi với Viên Thận, chàng ta thong thả nói: “Điện hạ có bổn phận của điện hạ, thần có bổn phận của thần.
Thần làm tốt công việc của mình, không phụ lòng bệ hạ.
Nhưng điện hạ và Thái tử là anh em cùng mẹ, lúc Thái tử gặp nạn điện hạ không hề có lòng bảo vệ, dẫu biết Hoàng hậu lo lắng nhưng điện hạ cũng không đau lòng.
A ha, tốt nhất điện hạ nên trở về đi, bây giờ bệ hạ mà gặp điện hạ thì chắc chắn sẽ nghĩ giống thần, cũng phát hiện Nhị điện hạ vô tình vô nghĩa, bất trung bất hiếu… Nếu điện hạ không tin, chi bằng quay về hỏi Nhị hoàng tử phi thử.”
Khi nói lời này, trên mặt chàng mơ hồ có vẻ giông tố, tựa như nhìn thấy dáng dấp của quyền thần một mai.
Nhị hoàng tử vốn rất sợ Hoàng đế, sau một lúc chần chừ, hắn bất đắc dĩ cắn răng rời đi.
Viên Thận đưa mắt nhìn hắn đi xa, sau đó mới quay người nói với cô gái: “Thiếu Thương, cô…”
“Ta đúng là kẻ ngu ngốc số một trên đời này.” Thiếu Thương thể như lần đầu quen biết chàng ta, ngạc nhiên nhìn chàng, “Ta còn bảo vì sao mỗi lần gặp anh trong cung toàn thấy anh xếp điển tịch, hoặc không là bàn về Kinh học.
Viên Thận công tử, anh quả là quân tử xem cờ không nói, có phải anh đã sớm liệu được ngày hôm nay không?”
Viên Thận im lặng một lúc lâu mới nói: “Viên gia không phải công thần Cảnh Thăng, cũng không phụ thuộc vào hậu tộc hay Đông cung, không tiện can thiệp vào chuyện này.”
Thiếu Thương cảm thấy mặt lạnh lẽo, giơ tay lau mới hay mình lại nhỏ lệ.
Nàng lẩm bẩm tự giễu, “Lại một người che giấu không lộ, lại một người không biết được bộ mặt thật.
Ta cho rằng mình là kẻ thông minh, nhưng hóa ra chỉ là tự ra vẻ.
Các ngươi ai ai cũng có bản lĩnh, chỉ có mình ta là đồ ngốc.”
“Thiếu Thương!” Viên Thận đi tới, lo lắng nói, “Ta biết cô và Hoàng hậu rất có tình cảm đậm sâu, nhưng phế hậu không phải là chuyện cô có thể nhúng tay, cô đừng…”
Thiếu Thương khoát tay ngăn chàng nói tiếp, trước mắt hiện lên hành vi khác biệt mọi khi của Hoàng hậu, cuối cùng nàng cũng đã hiểu.
Nàng thấp giọng nói: “Anh nói sai rồi, không phải bệ hạ muốn phế hậu, mà sợ rằng bản thân nương nương không muốn tiếp tục ở Trường Thu cung nữa.
Hậu vị và trữ vị như hai thanh đao treo trên đầu mấy chục năm, người cũng mệt lắm rồi.”
Viên Thận sửng sốt: “Cô nói gì!”
“Ta muốn về nhà, ta cũng mệt rồi, anh đừng đi theo ta…” Thiếu Thương lê bước tiến về phía trước.
Viên Thận ngẩn ngơ nhìn cô gái dần rời xa, bất chợt hoàn hồn, vội sải bước đuổi theo.
…
Trong tẩm cung Hoàng đế, đế hậu vẫn ngồi nhìn nhau.
Hoàng đế ngồi xuống, thở dài nói: “Việc gì nàng lại như vậy?”
Hoàng hậu chậm rãi đi tới: “Suốt cả cuộc đời thiếp luôn bị người ta đưa đẩy, có rất nhiều chuyện bản thân thiếp biết không ổn song vẫn phải xuôi dòng.
Ngày xưa thiếp biết bệ hạ đã cưới vợ, nhưng cữu phụ bảo thiếp cưới, thiếp đành phải cưới.
Rồi khi biết bệ hạ muốn lập thiếp làm hậu, thiếp nhìn triều đình lấp đầy công thần Cảnh Thăng, thiếp biết hậu vị này mọc đầy cây gai, nhưng thiếp vẫn tiếp nhận.”
Hoàng đế âu sầu: “Chuyện này không phải lỗi của nàng! Nàng chỉ có một thân một mình, đâu thể để nàng tự ý làm chủ!”
Hoàng hậu thấp giọng nói: “Sau nữa bệ hạ lập Tử Côn làm Thái tử, thiếp không dám nói bản thân không vui.
Các công thần đồng hương của bệ hạ dù không muốn thấy thiếp ngồi trên hậu vị, nhưng vẫn phải hầu con trai thiếp làm quân vương! Thiếp chỉ cần nhẫn nhịn, nghĩ sẽ có ngày mây tan sương tản.
Nhưng rồi Tử Côn dần dà lớn lên, nhìn thấy nó ngày càng giống phụ thân thiếp, thiếp biết mây mù sẽ không bao giờ xua tan…”
Hoàng đế thở dài.
Hoàng hậu xoay người lại: “Từ lâu thiếp đã biết rất nhiều trọng thần không thích mẹ con thiếp, nhưng nếu Tử Côn anh minh cơ trí được như bệ hạ, hoặc quả cảm kiên cường như Tam hoàng tử, thiếp tin thằng bé có thể lo được trữ vị… Nhưng, nhưng nó lại giống phụ thân thiếp!”
Trước mắt bà hiện lên gương mặt hiền từ phóng khoáng của Tuyên thái công mất sớm, trong lòng buồn bã.
“Thiếp nói thật, thật đấy, cho đến bây giờ thiếp chưa từng chê trách Tử Côn, chỉ là nó đã ngồi nhầm vị trí.” Hoàng hậu nói tiếp, “Nó cần giống phụ thân thiếp, ở trong núi xây nhà cuốc vườn, ngày ngày nấu rượu đọc sách, cùng vợ con vui ca hát hò, rảnh rỗi lại đi xa đó đây, làm thơ đọc phú, soạn sách lập thuyết – nếu như vậy, nó cũng sẽ có tiếng nhân đức vang dội như phụ thân thiếp, được người người tán dương.
Ấy mà nó lại làm trữ quân, như ngồi trên đao kiếm mũi tên, ngày ngày ăn ngủ bất an…”
Hoàng đế lại thở dài.
“Lúc phụ thân thiếp nhượng lại gia sản bạc triệu, thật sự xuất phát từ tấm lòng thành; thiếp nghĩ trong lòng Tử Côn cũng rất muốn nhượng lại trữ vị.” Hoàng hậu thở dài, “Nhưng nếu phế Tử Côn, người tiếp theo không phải sẽ là lão Nhị ư? Nhưng lão Nhị còn không bằng Tử Côn, chí ít Tử Côn còn nhân hậu tốt bụng.
Nên là, bệ hạ à, bệ hạ hãy phế thiếp đi, sau đó lập Việt Hằng làm hậu, như thế Tử Đoan mới có thể vào Đông cung hợp tình hợp lý.”
“Thần Am!” Hoàng đế hô lên, giữa hai hàng lông mày là mâu thuẫn vật lộn, “Nàng, nàng đừng nói như vậy…”
Hoàng hậu cười giễu, “Thiếp là một mẫu thân vô năng, không dạy dỗ các con nên người.
Mấy đứa khác tự có suy nghĩ, không cần thiếp quan tâm, chỉ có Tử Côn – nếu bệ hạ muốn phế trữ cần phải gắn tội danh, thiếp thật sự không nỡ.
Vẫn nên phế thiếp đi, một hai năm sau, để Tử Côn lấy danh nghĩa không hợp lễ phép rồi thoái từ trữ vị, mọi người cùng chung vui.”
Hoàng đế vỗ mạnh xuống bàn: “Cùng chung vui cái gì! Trẫm thấy lão Tam nóng tính nhẫn tâm, nếu mai sau xuống tay với mẹ con nàng thì biết làm sao?”
Hoàng hậu cười: “Dù Tam hoàng tử không do thiếp sinh, nhưng thiếp lại hiểu nó rõ hơn bệ hạ, nó chưa từng buông thả vì thân thích, cũng sẽ không vô cớ oán giận.
Nên bệ hạ không cần lo Việt gia thế mạnh, tương lai ngoại thích nhúng tay chuyên quyền, bởi vì đã có Tử Đoan rồi.
Bệ hạ cũng không cần lo Tử Đoan nhẫn tâm thiếu tình cảm, thực ra trong thâm tâm nó rất chất phác giống bệ hạ, tất sẽ tử tế với mẹ con thiếp.”
“Nhưng mấy chục năm qua nàng chưa bao giờ làm sai, sao có thể phế hậu!” Hoàng đế đau đớn thốt lên.
Hoàng hậu cười: “Cứ bảo thiếp ôm lòng oán hận, có tật đố kỵ hung tàn của Lã Hoắc.”*
(*Đây là lời viết trong chiếu thư phế hậu Quách Thành Thông của Quang vũ đế, muốn nói về hành vi đố kỵ hung tàn của Lã hậu và Hoắc Thành Quân.
Không như các Phế hậu khác bị giữ ở biệt cung, Quách thị được Quang Vũ Đế phong làm Phái Vương thái hậu, đi theo Phái Hiến vương Lưu Phụ đến Phái quốc, sống hết phần đời còn lại ở đó.)
“Thần Am!” Hoàng đế đứng bật dậy.
“Nói câu đó cũng không hẳn là giả, mấy chục năm qua, mỗi lần nhìn bệ hạ và Việt Hằng ở bên nhau, trong thâm tâm tiếp như có kiến gặm nhấm.
Nếu có ngày thiếp làm Thái hậu, có nhiều chuyện rất khó nói mà trước.”
Hoàng hậu nhìn thẳng vào Hoàng đế: “Chỉ có phế thiếp, Thái tử mới có thể bình an thoát thân, lão Nhị và ba tiểu hoàng tử mới từ bỏ ý định về ngôi vương.
Tâm đã chết thì mới sống an nhàn.”
Bà quỳ xuống đất khấu đầu, nhả từng chữ, “Xin bệ hạ tác thành cho tâm nguyện của một người làm mẹ.”.