Ngày thứ năm tính từ khi Hoắc Bất Nghi rời đi, công việc phế hậu đang được tiến hành chuẩn bị.
Bầu không khí yên ắng đến lạ lùng bao trùm triều đình, tất cả trọng thần không một ai dám bàn tán chuyện này, chỉ có vài vị Kinh sư ở Luận Kinh đài nói thay Hoàng hậu đôi câu ‘hiền thục nhân hậu, chưa từng làm sai’, nhưng trong các thế gia phản đối mẹ con Tuyên thị cũng không thiếu con cháu có học.
Vậy là lại đưa đến một hồi cười khẩy khinh miệt, cộng thêm các lý do phản bác kịch liệt.
Có lần Trình Vịnh đến thăm ấu muội bên giường bệnh, Thiếu Thương không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ không có một hạ thần nào sống chết khuyên ngăn cho Hoàng hậu?”
Trình Vịnh nói: “Bọn huynh đều là hạ thần của bệ hạ, sau đó mới đến Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu đã trái nghịch bệ hạ thì sao có thể nói đạo làm thần?”
“Vô duyên vô cớ phế hậu, về lý không đúng.”
“Có lý đấy, chiếu thư nói Hoàng hậu đố kỵ.”
Nhìn dáng vẻ u sầu của ấu muội, Trình Vịnh nhỏ nhẹ nói: “Vì vải vóc quân đội, vì thu thuế, vì bất kỳ chuyện triều chính nào, quần thần luôn có thể tranh chấp, nhưng bọn họ sẽ không nói giúp cho một nương nương chỉ gặp mặt vài lần ít ỏi.
Niệu Niệu à, vi huynh nói để muội biết, chỉ khi đồng cam cộng khổ như Lã Hậu, hoặc gốc rễ khắp nơi như Hoắc Bình Quân, thì các thần tử mới tranh chấp với quân vương về chuyện có phế hậu hay không, còn lại luôn nói một đằng làm một nẻo.
Nói tóm lại, tuyệt đối không phải vì bản thân Hoàng hậu.”
Thiếu Thương im lặng.
Cuộc sống dưỡng bệnh vừa bình lặng lại vô vị, Tang thị không nói về những chuyện đã qua với Thiếu Thương, chỉ kéo nàng đánh cờ phẩm khúc, kể những chuyện thú vị khi Trình Chỉ bổ nhiệm.
Tiêu phu nhân muốn Tang thị khuyên con gái nhiều vào, Tang thị lại nói: “Tự bản thân Niệu Niệu hiểu rất rõ, nhưng lòng người nào phải đá, đâu phải nói thay đổi sẽ thay đổi.
Tẩu đừng sốt ruột, cứ để Niệu Niệu từ từ, một hai năm nữa sẽ nghĩ thông thôi.”
Nhưng một đêm trước khi lên đường quay về, Tang thị dìu Thiếu Thương ra ngoài hành lang: “Cháu may mắn hơn ta nhiều, ngày ta còn trẻ thiên hạ gặp đại loạn, binh họa tứ phía.
Tiểu tỷ muội mới còn cười nói uống rượu hôm qua, mà mấy ngày sau đã nghe tin cả nhà gặp cường đạo; tri kỷ tháng trước còn hẹn ngắm hoa, tháng nay đã chẳng biết chạy đi đường nào… Thẩm biết trong lòng cháu có oán khí, nhưng cháu phải ra ngoài ngắm nhìn.
Ngắm nhìn trời sao mặt đất, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện khó khăn, như thím cháu mình là đã may mắn lắm rồi.”
Thiếu Thương dựa vào cột trụ, thấy cây cối tươi tốt thơm ngát khắp đình, hít thở sức sống của mùa xuân, trong lòng nàng đã có quyết định, mỗi ngày sau đó chăm chỉ tập thể dục.
Vì chuyện phế hậu khiến triều đình rối loạn, Viên Thận không có thời gian một ngày đến thăm bốn lượt, nhưng mỗi ngày vẫn ghé đến; không hiểu vì sao lúc này Viên Thận rất im lặng, thường sẽ cách bình phong ngồi đối diện Thiếu Thương một lúc rất lâu, sau đó im lặng ra về.
Ngày thứ ba khi Tang thị rời đi, chiếu thư phế hậu và lập hậu mới lần lượt ban xuống, không ngoài dự đoán của Thiếu Thương, Hoàng đế cấm quần thần tiệc tùng nghênh lập tân hậu, đồng thời sắp xếp cho phế hậu vinh sủng bậc trời.
Đầu tiên là các hoàng tử được gia phong tước vương, Nhị hoàng tử là Hoài An vương, thế nên phế hậu được phong là Hoài An vương Thái hậu, dời đến Vĩnh An cung ở hướng đông bắc Bắc cung, tiếp tục hưởng phong ấp dành cho Hoàng hậu, thậm chí để Hoài An vương Thái hậu được sống sung túc mà Hoàng đế đã tìm thêm một quận đất phong cho Nhị hoàng tử, hòng phụng dưỡng thái hậu.
Cùng lúc đó, Hoàng đế vung tay ban thưởng rất nhiều cho gia tộc Tuyên thị.
Tuyên Hầu em trai Tuyên Thái hậu vốn không có công trạng, nhưng Hoàng đế vẫn bất chấp sự phản đối của chúng thần, đặc cách đề bạt y từ quan hội hầu thành liệt hầu, gia tăng phong quốc; tất cả các anh em họ của Tuyên Thái hậu đều được ban tước, nâng lên quan trật nhất đẳng; thậm chí tới cả thúc phụ của Tuyên Thái hậu, vì con trai mất sớm nên Hoàng đế đã ban ơn phong hầu cho con rể ông ta.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn gia tộc Tuyên thị như ngọn lửa cháy mạnh.
Thiếu Thương vừa xuống giường thì hôm sau lập tức sai người gửi thư đến phủ của Tam hoàng tử, còn đề phòng trước sau bảo người đưa tin dắt một túi tiền nặng trịch cho người canh gác, nào ngờ thuộc hạ của Tam hoàng tử rất nghiêm, người đưa tin cầm túi tiền nặng trịch quay về.
Thiếu Thương thở dài, lần đầu tiên nàng cảm thấy thay đổi Thái tử cũng không hẳn là sai.
Nàng cứ tưởng phải ít ngày nữa mới lên đường, nào ngờ chỉ một lúc sau xe ngựa của Tam hoàng tử đã xuất hiện trước cửa phủ Trình gia, xém chút đã dọa lão quản sự sợ ngã ngửa.
Ông ta nghĩ, số người theo đuổi nữ công tử nhà mình quả nườm nượp, liên tục kéo đến như sóng vỗ, lão già ông vẫn chưa tiếp nhận nổi.
Tiêu phu nhân hay tin chạy đến, sốt ruột truy hỏi: “Tam điện hạ đến làm gì, con định đi đâu! Con vẫn chưa khỏe mà!”
“Sắc mặt mẫu thân khó nhìn quá, có phải con khỏe lên thì mẫu thân lại đổ bệnh không?”
Thiếu Thương ngạc nhiên nhìn Tiêu phu nhân, mỹ phụ trung niên dù ở quân doanh vẫn luôn khỏe khoắn hồng hào, vậy mà giờ đây lại tiều tụy bơ phờ, “Thanh di mẫu, di mẫu phải bồi bổ cho mẫu thân nhiều vào, thuốc bổ không bằng thực bổ, cháo xương canh giò, cả bồ câu cá chuối…”
Thanh Thung dìu Tiêu phu nhân cúi đầu cười khổ, Tiêu phu nhân lại dậm chân: “Con trả lời ta!”
Thiếu Thương vừa để A Trữ sửa sang xiêm y cho mình, vừa mỉm cười nói: “Mẫu thân đừng nóng, con muốn vào cung một chuyến.
Nhưng nương nương bị phế rồi, lệnh bài con có thành vô dụng, nên mới xin Tam điện hạ dẫn con đi gặp nương nương.”
Tiêu phu nhân lo lắng: “Ta nghe nói hôm nay cửa Vĩnh An cung khép kín, Hoài An vương Thái hậu không gặp bất cứ ai, con vào cung làm gì! Và vì sao con không tìm Thái tử dẫn con vào cung?”
“Thái tử?” Thiếu Thương cười, “Giờ y có thể đi được đâu.” Nàng sờ soạng trên bàn trang điềm, Trình Ương im lặng quỳ bên cạnh đặt đôi hoa tai vào tay nàng.
Thiếu Thương đeo đôi hoa tai ngọc trắng, lắc lư với trong gương: “Có lần xích mích với Hoắc Bất Nghi, con trốn vào cung thất phát hỏa, Thái tử vốn có ý giảng hòa, nhưng vừa nghe thấy con đập hoa tiêu trong phòng thì dừng chân không dám vào.
Hừ, muốn đến Vĩnh An cung thì phải dựa vào Tam hoàng tử.”
Trang điểm xong xuôi, Thiếu Thương cúi người chào Tiêu phu nhân, khi sắp giẫm xuống hiên cửa, nàng chợt dừng chân, xoay người chậm rãi nói: “Mẫu thân không cần phải lo cho con, con đi đâu cũng sẽ sống tốt.
Nhưng nếu mẫu thân không nghỉ ngơi cho khỏe thì chắc chắn phụ thân sẽ không tha cho con.”
Rồi tầm mắt nàng dừng lại trên người Trình Ương phía sau Tiêu phu nhân, từ tốn nói, “Thanh di mẫu phải chăm sóc mẫu thân, giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đành làm phiền tỷ.”
Trình Ương ngẩn ngơ đáp một tiếng.
Nắng ngày xuân chói lóa, thiếu nữ đứng trong ánh nắng mang lại cảm giác không chân thật, tựa như một cọng cỏ yếu đuối, chỉ cần gió thổi sẽ tức khắc tan biến.
Thấy nàng đã xỏ hài, sắp sửa đi tới sân thì Tiêu phu nhân bỗng run run gọi: “Niệu Niệu!”
Thiếu Thương ngoái đầu cười: “Con đi một lát sẽ về ngay.”
‘Đi một lát rồi về ngay’?! Tiêu phu nhân chóng mặt, đây là lần thứ ba bà nghe những lời này.
Trong chớp nhoáng, trước mắt bà hiện lên cái ngày của mười năm trước khi ra tiền tuyến, bé gái nhỏ nhắn được phó mẫu ôm vào lòng, khóc to đến đỏ mặt, hét từng tiếng đến tê tâm liệt phế ‘mẫu thân đừng đi, phụ thân đừng đi’… Trình Thủy không nỡ, liên tục ngoái đầu, thậm chí còn muốn quay lại ôm con gái đi cùng, dù gì Trình mẫu và Cát thị cũng không đuổi kịp.
Nhưng chính bà đã bình tĩnh ngăn cản chồng, đại quân sắp di chuyển, không thể phát sinh chuyện khác.
Tiêu phu nhân chợt vùng vẫy, gào to thất thố: “Đừng để con bé đi, người đâu, nhanh lên, không được để nó đi… Mau ngăn nó lại, mau đến ngăn nó lại…!” Bà cảm thấy mình sắp mất con gái rồi, sẽ mãi mãi mất đi nàng.
Nhưng có lẽ bà đã mất từ mười năm trước, chỉ là đến hôm nay mới phát hiện.
Vì sao mười năm qua bà phải lý trí lạnh lùng, vì sao phải kiên quyết giữ thanh danh tốt đẹp?! Nhẽ ra bà phải nên giống sư tử cái hung tợn, cắn xé cổ họng của những kẻ đã cướp đi con bà; hoặc như phụ nữ nông thôn đành hanh, nắm tóc Cát thị đi một vòng quanh phủ, ai dám nói một chữ “không” bà sẽ đánh cho kẻ đó rụng hết răng!
Không phải bà thiếu cách đưa con đi, chẳng qua đã do dự quá nhiều; nhưng bây giờ dẫu có nói gì cũng đã quá muộn.
Tiêu phu nhân thở dốc nặng nề, khí huyết dâng trào, bỗng thấy cổ họng ngòn ngọt, một mùi tanh nồng dâng lên mép, sau đó oằn người ngã xuống.
…
Thiếu Thương đội mũ mạng dày ngồi trong xe, Tam hoàng tử cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, bỗng hắn mở miệng hỏi: “Vì sao quản sự nhà ngươi lại ngạc nhiên khi thấy ta như vậy?”
Thiếu Thương kéo căng tấm mạng để người qua đường không nhận ra mình: “Người nhà quê chưa trải đời nhiều, điện hạ không cần bận tâm.”
Tam hoàng tử cười lạnh: “Ngày trước Tử Thịnh đến nhà ngươi cũng như vậy sao…”
Nói chưa dứt câu hắn đã tự biết mình lỡ lời, thực ra trong lòng hắn thấy rất lạ lùng.
Sau đại nạn, đáng nhẽ hai người này phải quấn quít ấm êm sau khổ tận cam lai chứ, tại sao lại ầm ĩ đến mức này.
Thiếu Thương vịn thành xe, nói nhỏ: “Tuy có quyền cao chức trọng nhưng Hoắc đại nhân luôn ôn tồn lễ phép với mọi người, dù là nô bộc cũng rất thân thiện chu đáo, không giống Tam điện hạ… À phải rồi, có phải Hoài An vương Thái hậu bị bệnh không?”
Khóe môi Tam hoàng tử méo xẹo: “Sau khi chiếu thư phế hậu ban bố, nương nương không thu dọn gì mà chỉ dẫn theo vài cung nữ đến Vĩnh An cung, ăn uống cũng kém đi, dù bị bệnh cũng không để thái y khám.
Nên mẫu hậu ta không những không tổ chức lễ mừng phong hậu, mà cũng chẳng dám vào ở Trường Thu cung.”
Thiếu Thương gật đầu: “Ta cũng đoán sẽ như vậy.”
Tam hoàng tử không khỏi chế nhạo: “Mẫu hậu buồn hiu, phụ hoàng liên tục phong thưởng cho gia tộc Tuyên thị.
Hoài An vương Thái hậu mà còn bệnh nữa, không chừng phụ hoàng sẽ đưa cả quốc khố cho họ Tuyên.
Hừ, phụ hoàng nhân từ quá rồi, cứ trở mặt vô tình như Cao Tổ Hoàng đế hoặc Võ Hoàng đế là xong, có ai dám ho he.
Cõi đời này luôn tàn nhẫn với người phúc hậu!”
Thiếu Thương lườm Tam hoàng tử: “Đã lúc nào rồi mà điện hạ còn rưới dầu vào lửa.
Mỗi người có tính cách riêng, Tuyên Thái hậu từng nói, bà không thể giống Việt Hoàng hậu, Việt Hoàng hậu càng không thể là bà.
Và bệ hạ cũng như vậy.”
Tam hoàng tử im lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi có thể khuyên được Hoài An vương Thái hậu? Nghe bảo hôm ấy bà đã nói hết lý lẽ, cớ gì bây giờ lại không nghĩ thông.”
Thiếu Thương cười: “Dù bệ hạ hay các hoàng tử công chúa, không một ai hiểu được tâm sự của Tuyên Thái hậu – thực ra nương nương rất muốn có người dỗ dành.
Nhưng kể từ khi Tuyên thái công qua đời, không còn ai dỗ bà nữa, trái lại nương nương phải dỗ rất nhiều người, người mẹ ở góa và em trai tấm bé, ôi…”
Trước mặt Tam hoàng tử hiện lên dáng vẻ đoan trang đứng đắn của Tuyên Thái hậu, hắn lấy làm lạ.
“Suốt cuộc đời của Tuyên nương nương là quãng thời gian chịu khổ vô hình.
Ngoài kia chiến tranh loạn lạc, luôn có người bảo vệ che chở cho nương nương, nên năm tháng đằng đẵng không bao giờ bào mòn tính cách của bà – sâu trong lòng Tuyên nương nương, người vẫn là đích trưởng nữ công tử Tuyên thị được cha yêu mẹ chiều.”
“Nhưng tình hình đâu được như ý, ở Kiền An vương phủ, nương nương phải nhẫn nhịn các ngoại tỷ muội, khi cưới bệ hạ nương nương lại xấu hổ với Việt nương nương, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Vì thế lực nhà ngoại thấp bé nên nương nương càng cần tỏ vẻ mẫu nghi thiên hạ thâm minh đại nghĩa.
Dù xảy ra chuyện gì, dù trong lòng có khó chịu tới đâu cũng phải vờ như không có, còn phải ‘hiểu’ hành động của bệ hạ trước khi bệ hạ giải thích.
Cuối cùng bây giờ cũng không cần phải giả vờ nữa rồi, nên người mới dỗi như vậy.”
“Cô tưởng ngươi rất kính mến Hoàng hậu.” Tam hoàng tử chau mày.
Thiếu Thương nói: “Đúng là rất kính mến, nhưng cần nói thật vẫn phải nói thật.”
Tam hoàng tử thở dài: “Đành chịu thôi, Hoài An vương Thái hậu không cho phép bất cứ ai đến Vĩnh An cung, nhất là Tuyên gia và các vị hoàng tử, ngươi hãy khuyên nhủ thật kỹ.”
“Còn Trưởng công chúa và Ngũ công chúa?”
“Ngũ muội vẫn đang bị giam, Trưởng công chúa thì…” Tam hoàng tử đanh mặt, “Trưởng tỷ khóc gào với phụ hoàng một hồi, sau đó ‘thông cảm’ với nỗi khổ tâm của phụ hoàng, giờ đang cùng Đại phò mã lần lượt khuyên phụ hoàng đừng kìm nén tổn thương long thể – chẳng trách Tuyên nương nương muốn ốm, là ta ta cũng sẽ phát bệnh.”
Thiếu Thương lắc đầu, vợ chồng Trưởng công chúa thật sự quá tiêu chuẩn.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đến trước cửa cung Vĩnh An, quả nhiên cửa cung đã khép kín.
Thiếu Thương liếc Tam hoàng tử, ý là ‘anh giai anh lên đi’, Tam hoàng tử lườm nàng, hít sâu một hơi, gọi một toán thị vệ cường tráng ôm trục phá thành to tới nỗi hai người ôm, sau đó trong tiếng hét ra lệnh một hai ba, *rầm rầm rầm* đập mở cửa cung Vĩnh An, hoạn quan ngồi bên trong bị lực đập ngã xuống đất.
Trong ánh mắt giật mình của mọi người, Thiếu Thương nhấc váy nhanh chóng chạy vào, Tam hoàng tử lập tức ra lệnh thị vệ ngăn cản cung nữ, đoạn nói: “Dùng trục phá thành ngay trong cung quả là chuyện lạ thiên cổ, tội danh của cô coi như đã định, ngươi phải nói thật rõ ràng với Tuyên nương nương đấy!”
Thiếu Thương ngoái đầu: “Ai bảo ta sẽ nói rõ ràng?”
Tam hoàng tử biến sắc.
“Đừng nóng đừng nóng!” Thiếu Thương cười nói, “Chỉ cần ta dỗ thành công, điện hạ chẳng những không có tội mà còn lập công nữa!”
Tam hoàng tử dịu đi, chỉ suýt chưa thăng thiên.
Thực ra Vĩnh An cung chỉ mới được sửa chữa chưa tới hai năm, nhỏ hơn Trường Thu cung, nhưng tính ra phòng ốc rất đẹp, cửa ngọc bích sáng loáng, không hề thua kém phần nào; đáng tiếc chủ tớ Tuyên Thái hậu không có lòng thu xếp, Thiếu Thương vừa đi vào đã cảm nhận được bầu không khí quạnh quẽ thê lương.
Cung thất mà Tuyên Thái hậu ở hiện giờ cũng được thu dọn qua loa, ngoài một chiếc giường nhỏ thì chỉ có một lò lửa nho nhỏ đặt trong góc, không còn bất cứ thứ gì thêm.
Địch ảo đang canh lò ngẩn người, vừa thấy Thiếu Thương tới thì vội vã chạy đi bẩm báo.
Chỉ mới chưa đến một tháng, suối tóc đen láy của Tuyên Thái hậu đã bạc trắng đôi phần, có vẻ già nua suy sụp.
Bấy giờ bà đang nghiêng người nằm trong chăn đệm, xoay lưng về phía Thiếu Thương, không nói một lời.
Thiếu Thương rướn cổ nhìn mấy hồi, sau đó quỳ bên giường, Địch ảo nức nở nói: “Cô nương vẫn nên về đi, ta đã khuyên hết nước mà nương nương vẫn không chịu nghe.”
Thiếu Thương mỉm cười với Địch ảo, từ tốn nói: “Nương nương, có một chuyện thú vị, thiếp muốn kể nương nương nghe.”
Địch ảo ngẩn ra.
“Hôm nay Tam hoàng tử dẫn thiếp vào cung, khi nhìn thấy chữ viết của thiếp, điện hạ ngạc nhiên hỏi ‘vì sao chữ của ngươi lại giống hệt Tử Thịnh vậy’.
Bấy giờ thiếp mới để ý, hóa ra một năm qua thiếp đã mô phỏng theo chữ của Hoắc đại nhân.
Ấy ấy, người này đúng là xan giảo.”
Tuyên Thái hậu động đậy.
“Hồi nhỏ thường có kẻ chửi thiếp là đồ đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, lúc ấy thiếp đã nghĩ, mai này khi lớn lên thiếp sẽ không làm ra chuyện như thế.” Trong mắt Thiếu Thương dần phủ sương.
“Nếu thiếp muốn làm gì thì sẽ tự nghĩ cách.
Ông trời ban cho chúng ta sự tháo vát và sức mạnh, chỉ có kẻ ngu và biếng nhác mới không chịu dùng.
Rồi sau đó thiếp gặp được Hoắc Bất Nghi, trí khôn và sức mạnh của thiếp dần bị bỏ xó, trở thành một kẻ ngốc tầm thường.
Và tới khi thiếp không đề phòng nhất, ngài ấy đã vứt bỏ thiếp.”
Tuyên Thái hậu quay mặt sang.
“Thiếp đã quyết phải quên Hoắc Bất Nghi, nhưng mỗi sáng sớm khi mở mắt, thiếp lại nhớ chàng thường dặn thiếp không được nhịn đói, hễ đi ra cửa, thiếp lại nhớ đến dáng vẻ chàng cưỡi ngựa tới đón mình, dù ăn ở cười đùa giận dữ hay trách móc, thiếp vẫn luôn có thể nhớ đến hàng.
Vì thế thiếp định vứt bỏ hết những gì chàng đã tặng, nào ngờ khi cầm bút vẫn là vết tích của chàng.
Nếu cứ như vậy, thiếp e rằng mình không thể cưới ai được nữa mất.”
“Thiếp không muốn ở mãi trong nhà, hứng chịu ánh mắt thương hại buồn rầu của cha mẹ anh em! Nương nương, nương nương hãy giúp thiếp với!” Thiếu Thương rơi nước mắt, thấm ướt vạt áo, Địch ảo ở bên cũng đổ lệ.
Cô gái lết đầu gối đến bên giường, bàn tay bé nhỏ siết chăn đệm, xót xa khẩn cầu: “Nương nương, thiếp không biết phải đi đâu nữa, nương nương cứu thiếp với, xin hãy cứu vớt thiếp! Cho thiếp một chốn nương thân, giúp thiếp qua được ải này, giúp thiếp quên đi chàng! Thiếp không muốn ngày nào nhắm mở mắt vẫn thấy chàng, thiếp sẽ chết mất, chết thật mất! Nương nương, xin nương nương cứu thiếp… Bằng không thiếp phải sống như thế nào…”
Địch ảo cũng òa khóc: “Nương nương ơi!”
Cuối cùng Tuyên Thái hậu cũng chầm chậm ngồi dậy, lộ gương mặt bơ phờ đẫm nước mắt.
…
Khi nghe tin Vĩnh An cung triệu thái y và dâng cơm, Hoàng đế đứng bật dậy mừng húm, Việt Hoàng hậu thở phào một hơi thật dài, đế hậu đồng thời cảm thấy nhẹ nhàng như được ân xá, cuối cùng cả hai đã có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Khi biết Tam hoàng tử phá cửa cung, Hoàng đế còn định đánh con trai một trận, nhưng sau đó ông mới biết hắn đưa Thiếu Thương đến Vĩnh An cung, vậy là thở dài một tiếng, đổi sang ban thưởng một hộc minh châu.
Khi đã ăn uống no nê, Hoàng đế lập tức sai Sầm An Tri đi chuyển lời: “Nói với Thiếu Thương, muốn gì cứ lên tiếng, chỉ cần hầu hạ Hoài An vương Thái hậu thật tốt thì trẫm sẽ ghi nhớ công lao của nàng!”
Tâm trạng của Hoàng đế đã tốt lên, các vị đại nhân ở Thượng Thư đài lén lau mồ hôi.
Đại Việt Hầu và Ngu Hầu cùng nhau rời cung, cả hai vừa đi vừa nói.
Đại Việt Hầu bảo: “Cảm tạ trời đất, mấy ngày qua ta cứ phải nơm nớp đề phòng, sợ Hoài An vương Thái hậu xảy ra mệnh hệ gì, bệ hạ và muội muội khó sống được với nhau.”
Ngu Hầu nói: “Cũng chưa đến mức ấy, phụ nữ mà, bị phế bỏ vị trí chính thê là sẽ làm um sùm lên, có điều ta không ngờ người hóa giải tình hình lại là tiểu nữ nương Trình thị.
Hầy, Tuyên gia đúng là không có tài cán, không biết là khí phách hay thực sự không nghĩ đến, ngay thời điểm mấu chốt lại trơ mắt nhìn bệ hạ và Việt nương nương khó xử.
Tuyên Thái hậu nói cấm bọn họ vào cung, thế là bọn họ không ai vào thật!”
Đại Việt Hầu im lặng một lúc, đoạn nói: “Chốc nữa ta phải đi cám ơn Trình Hiệu úy, tạ ơn hắn đã nuôi được con gái giỏi.”
“Đúng là con gái giỏi, thông minh cơ trí, dù gặp chuyện cũng quả cảm, vì vậy ta định đợi đợt bão này qua đi sẽ đến cầu hôn nhà Trình Hiệu úy, thằng Thập Nhị nhà ta vừa khéo xứng đôi với Trình thị.” Ngu Hầu nói.
Đại Việt Hầu bỗng dừng bước: “Rõ rõ, rõ ràng ngày trước ông còn muốn gả con gái cho Tử Thịnh mà!”
“Thì sao.” Ngu Hầu thong thả bật cười, “Hôn nhân là đạo lý thường tình của con người, không thể chậm trễ, bên này không thành thì qua bên kia, dù không kết duyên được với Trình thị cũng chẳng sao.
Cô mẫu không dạy ông câu này à?”
Đại Việt Hầu giũ tay áo, “Mẫu thân không hề nói giống ông! Ôi, không biết giờ Tử Thịnh đã đi đâu.”
Ngu Hầu vuốt râu cười, “Tử Thịnh lo gì, tướng tá như cậu ta dù đi đến đâu cũng không thiếu con gái ngưỡng mộ, nhưng còn Thôi Hựu… Hoắc phu nhân đã qua đời, nửa cuối đời phải có người chăm sóc cho ông ta.
Ta có một đường muội thủ tiết đã một hai năm, tuổi chưa đầy ba mươi, muốn se duyên cho ông ta, ông nghĩ thế nào?”
Đại Việt Hầu trợn mắt: “Thế nào cái gì mà thế nào, ta thấy ông đừng vào triều làm quan nữa, đi làm mai đi!”
“Làm mai có gì xấu, mấy năm trước chính ta se duyên cho muội muội của Nhị phò mã với con nhỏ của Hàn tướng quân, giờ đây hai đứa nó hòa thuận ân ái, ngày lễ ngày tết còn đến bái kiến ta, còn tốt hơn nhiều làm quan trong triều!”
Đại Việt Hầu chậm bước, chần chừ nói: “Này, ta nghe được một tin, cái cậu Viên Thận bên cạnh bệ hạ, Viên Thiện Kiến đấy, suốt ngày chạy đến Trình gia.
Ông có nghe chưa?”
“Có nghe.” Ngu Hầu nói.
“Ông này!” Đại Việt Hầu dậm chân, “Đừng có bảo là Viên Thận đến tìm cha con Trình gia đàm luận Kinh văn, còn lâu ta mới tin!”
“Đương nhiên không phải tìm cha con Trình gia.
Chuyện này có gì lạ, một nhà có gái trăm nhà hỏi.”
“Nhưng không phải Viên Thận đã đính hôn với cháu gái của lão Thái Doãn rồi à?”
“Ngoại huynh à, qua tiểu nữ nương Trình thị, ta đã nhận ra được một đạo lý: vịt nấu chín vẫn còn biết bay, hôn sự đã định vẫn có thể hủy.”
…
Tiêu phu nhân nằm trên giường trông ngóng một ngày trời, nhưng không đợi được con gái mà chỉ đợi được một chiếu thư lạnh lẽo – cho triệu nữ Trình thị làm cung lệnh Vĩnh An cung, hưởng quan trật sáu trăm thạch; ngoài ra còn thêm ân chỉ gia phong cho chồng và con trưởng, ban thưởng rất nhiều tiền bạc.
Tân khách tới nhà chúc mừng nhanh chóng phát hiện vợ chồng Trình thị vô cùng im lặng, khi được hỏi thì chỉ bảo là mệt mỏi đầu xuân.
Ngày hôm ấy, Trình Ương lo liệu xong việc nhà, cho tì nữ lui xuống rồi đi tới nhà để sách; sau khi tìm vài phòng, nàng trông thấy Trình Thừa đang lục tìm sách trên giá trong một gian ở buồng sau.
Trình Thừa cười: “Ương Ương đấy à, sao lại đến đây, tháng sau con sắp thành thân rồi, không mau về phòng nghỉ ngơi.”
Trình Ương không trả lời, chỉ ngồi xuống bàn đối diện Trình Thừa: “Phụ thân, lần trước phụ thân nói với con là muốn đón mẫu thân về?”
Trình Thừa ngẩn ra: “Đúng vậy.” Ông lại có vẻ xấu hổ, “Lúc phụ thân đi học ở núi Bạch Lộc, ngoại tổ phụ của con luôn cho người đem đồ tới tặng, cữu phụ của con cũng đến thăm mấy bận.
Bọn họ nói, mẫu thân con đã biết sửa đổi rồi.”
Trình Ương nói: “Phụ thân quên mẫu thân đã đày đọa mình thế nào rồi ư?”
Trình Thừa thở dài, cúi đầu nói: “Hầy, ta không bì được với chú bác của con, không tài không cán, vừa cao tuổi lại còn bị thọt, rất khó tái giá với người tốt.
Người đại bá phụ con để ý thì lại coi thường ta, người để ý ta lại bị Đại bá phụ con xem thường.
Không thì cũng là tham lam quyền thế của Trình gia, có mưu đồ khác, còn không bằng đón mẹ con về…”
“Con không đồng ý.” Trình Ương nói, “Con không đồng ý đón mẫu thân về.
Nếu phụ thân khó tái giá, chi bằng tìm một cơ thiếp dịu dàng trung hậu đến hậu hà phụ thân.”
Trình Thừa há to miệng: “Con, con…”
“Phụ thân biết Đại bá mẫu đang đổ bệnh mà.”
“Biết chứ! Nhưng…”
Trình Ương thổn thức: “Đại bá phụ nói với bên ngoài là bệnh cũ của bá mẫu tái phát, nhưng con biết bá mẫu vì Niệu Niệu mà đau lòng tích thành bệnh – bá mẫu hối hận rồi.
Hối hận vì mười năm trước đã bỏ Niệu Niệu lại, hối hận mười năm sau đã trách móc Niệu Niệu, hối hận mẹ con chưa có một ngày hòa thuận ấm cúng thì đã bị cửa cung chia cách.”
Trình Thừa khó chịu: “Đều do ta vô năng, năm đó không thể trị mẫu thân con.”
“Phụ thân tính tình như vậy, đừng nói mẫu thân hở tí lại kéo tổ mẫu tới, mà chỉ riêng mẫu thân phụ thân cũng nói không lại.” Trình Ương lau nước mắt bên má.
“Nhưng phụ thân ơi, điều ấy có công bằng không? Con được cữu phụ cữu mẫu nuôi nấng chiều chuộng, mười mấy năm qua được thương yêu như bảo bối, mà Niệu Niệu lại bị mẫu thân ghẻ lạnh bạc đãi, không nuôi nấng đàng hoàng.
Hồi mới về đô thành con còn chưa phát hiện, nhưng giờ con mới biết hành vi của mẫu thân đáng ghét đến nhường nào!” Trình Ương siết nắm đấm.
“Trong mười năm Đại bá mẫu từng cho người về đón Niệu Niệu mấy lần, nhưng lần nào cũng bị mẫu thân tìm kế ngăn cản.
Con nghe Thiếu Cung nói, tướng lĩnh trấn thủ ở ngoài xa thường kết thân với nhau, nếu bá mẫu có thể đưa Niệu Niệu đi thì muội ấy cũng sẽ tìm được lang tế tâm đầu ý hợp như Thê Thê a tỷ ở Vạn gia, càng không phải lo chuyện của họ Lâu họ Hoắc!” Cô gái hiền thục nết na lại căm hận ra mặt.
Trình Thừa đau khổ vỗ trán: “Phụ thân hiểu ý con.
Tuy tổ mẫu con muốn làm khó dễ con dâu, nhưng tổ mẫu con vốn tính cẩu thả, nếu không có Cát thị nghĩ kế làm chuyện xấu thì chưa chắc đã ra nông nỗi này.”
“Con sẽ viết thư nói rõ nguyên nhân với cữu mẫu, dù mẫu thân đã sửa đổi hay chưa cũng không thể về nhà!” Trình Ương thẳng lưng, cơ thể run lên, “Vì sao một người làm ác lại có thể chết già, trong mười năm ấy mẫu thân chưa một lần mềm lòng với đứa trẻ vô tội ấy lần nào! Chỉ cần con còn ở Trình gia một ngày thì bà ấy đừng hòng quay về!”
Trình Thừa nhận ra sự khác thường: “Con còn ở Trình gia một ngày là sao?”
Trình Ương nói: “Con nói với Đại bá phụ là con không thích người đó, không muốn kết hôn.
Đại bá phụ cũng đồng ý từ hôn giúp con.”
“Sao con có thể làm vậy!” Trình Thừa đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng, “Đại bá mẫu của con đã tốn bao nhiêu tâm huyết vì hôn sự này, lí nào con không biết?! Gia đình ấy có nề nếp đàng hoàng, gia thế cũng tốt, con còn gì không hài lòng hả, con con con…”
“Vì con không thể đi được.” Trình Ương run run khóc nấc, “Đại bá mẫu đổ bệnh rất nặng, sinh lực như bị hút cạn! Thanh di mẫu phải chăm sóc cho bá mẫu, còn ai lo chuyện nhà đây.
Con không thể đi vào lúc này!”
Trình Thừa suốt ngày chỉ đắm chìm trong sách vở, hoàn toàn không hiểu chuyện.
“Đại huynh đã nhậm quan, thành thân xong sẽ đến Thanh Châu nhậm chức, chẳng lẽ giờ lại bảo Hủ Nga a tỷ ở lại chăm sóc Đại bá mẫu?!” Trình Ương dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, “Nhị huynh làm con nuôi Vạn gia, đợi kết hôn với Thê Thê a tỷ xong cũng sẽ theo Vạn bá phụ đi bổ nhiệm.
Giờ trong nhà còn lại ai đây?!”
Trình Thừa ngẩn ngơ.
Trình Ương hít sâu thở đều: “Không những mẫu thân không xứng về nhà, mà con cũng không xứng thành thân sống tốt qua ngày! Chỉ cần ngày nào Niệu Niệu chưa bình yên thì con sẽ ở lại Trình gia ngày đó.
Phụ thân đừng nói gì nữa, phụ thân cứ việc về núi Bạch Lộc tiếp tục học hành, có con ở đây, con sẽ chăm kỹ cái nhà này!”
Trình Thừa lập tức ngồi xuống, thấy con gái như trưởng thành chỉ trong một đêm, ông vừa đau lòng lẫn kiêu ngạo, đồng thời tự ti vì sự bất lực của chính bản thân, chỉ biết thở dài thật sâu.
Đợi hai cha con rời đi, kệ sách cuối cùng vang lên tiếng động, hai thiếu niên ở phía sau bước ra, là Trình Thiếu Cung và Ban Gia.
Một lúc trước đó, Trình Thiếu Cung lén dẫn Ban Gia vào đây tìm sách, thấy Trình Thừa đi vào thì vội vàng nấp ra sau, trách bị Nhị thúc yêu sách như mạng nói nhiều, mãi tới lúc này mới có thể đi ra.
Trình Thiếu Cung phủi bụi bám trên người, lẩm bẩm: “Xem cái mệnh của mình kìa, bao giờ cũng nghe được chuyện không nên nghe, thế cũng hay, nhưng có nên nói cho phụ thân mẫu thân biết không nhỉ… Nè, A Gia, A Gia ngươi sao thế…”
Ban Gia chôn chân tại chỗ, sững sờ nhìn ra ngoài cửa.
“Sao thế? Ngươi nghệt mặt làm gì, đó là Nhị thúc và đường tỷ của ta, không phải ngươi đã gặp rồi à?” Trình Thiếu Cung khua tay trước mặt hắn.
Ban Gia đứng thẳng lên, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vẻ mặt như chiêm bao: “Thiếu Cung, đệ có nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm rền chớp giật không?”
Cái gì?! Trình Thiếu Cung nhìn ra ngoài khung cửa, trời quang mây lành mà.
…
Đúng là bên ngoài trời quang mây lành, hơn nữa thời tiết còn đẹp nhiều ngày liền, Thiếu Thương cấp tốc hành sự: chia đôi số người trong tay ra làm hai, bên nhiều người đến Trường Thu cung thu vén, bên ít người tới Vĩnh An cung dọn dẹp.
Nhất là Trường Thu cung, dù cần phải đem hết những vật dụng Tuyên Thái hậu quen dùng đi, nhưng không thể để lại cảnh hỗn loạn cho Việt Hoàng hậu được, trừ khi sau này không muốn sống nữa.
Thế là Thiếu Thương yêu cầu cung nữ hoạn quan phát huy tinh thần ‘không để lại mảnh rác nào’, khi chuyển đồ đạc đi cũng đồng thời quét tước Trường Thu cung sạch sẽ, ngăn nắp không lộn xộn, đơn giản mà không trống trải, tiện cho Việt Hoàng hậu chuyển đồ đạc của mình vào.
Thiếu Thương hiểu rất rõ đạo lý nói nhiều lời còn không bằng tung một đồng tiến, thế là nàng lấy tiền của Thái hậu để treo thưởng, các cung nữ hoạn quan đang ủ rũ vì chuyện phế hậu lập tức xốc lên tinh thần, chỉ trong sáu bảy ngày đã thu dọn xong xuôi hai cung điện.
Việt Hoàng hậu khoanh tay nhìn một vòng Trường Thu cung, hiếm khi tỏ vẻ hài lòng: “Ngày trước chỉ thấy nó thích ăn thích chơi, mồm mép lợi hại, không ngờ cũng làm việc gọn gàng đấy.” Thế là cũng sai người đem một rương tiền đến.
Địch ảo vẫn đang lẩm bẩm ‘khoe Việt gia nàng ta có nhiều tiên ư’, Thiếu Thương đã không khách khí nhận lấy rương tiền.
Tại Vĩnh An cung, chỉ có chính điện và nội điện được thu dọn sạch sẽ, Thiếu Thương để Tuyên Thái hậu vào ở dưỡng bệnh, đồng thời xin Hoàng lão bá xây bếp ở cạnh thiên điện, được quyền tự mua sắm, cũng có quyền ra vào một phần cung đình.
Thiếu Thương nhìn quanh, trong mấy năm tới, nàng muốn xây thêm phòng vẽ tranh, phòng thủ công, phòng dệt vải và phòng đọc sách tại cung điện này.
Trồng thêm một thảm thực vật sau cung điện, xuân hè có hoa lá tốt tươi, uống trà dưới trăng sáng, nếm trái cây rau quả, thu đông sẽ thu hoạch phong phú, nấu canh nướng thịt, ôm lò chuyện trò thâu đêm.
Chắc chắn nơi này sẽ không trở thành lãnh cung lạnh lẽo, nàng muốn ở đây toát lên không khí vui vẻ yên bình
“Mai sau ta sẽ lập quy định, có công sẽ thưởng, có tội tất phạt, nếu có chỗ khác để thăng chức thì có thể rời đi… Còn bây giờ, đóng cửa chính lại, về sau ra vào cần phải được ta đồng ý.”
Thiếu nữ mặc cung trang đeo ngọc bội đứng giữa chính điện, ánh mắt sâu lắng, giọng nói từ tốn, khi nàng đưa ra từng mệnh lệnh một, cung nữ hoạn quan xung quanh không ai dám làm trái.
Nhìn cánh cửa chính màu đỏ sẫm trước mặt từ từ khép lại, Thiếu Thương chợt thấy ngực quặn đau, đau đến nỗi nàng gần như không thể đứng vững.
Đó là vào một ngày đầu xuân trời trong mây lành, bầu trời trên cao rộng lớn đẹp như thạch bích, mẫu thân nghiêm mặt ngồi trong xe ngựa nói chuyện, cô gái mới mười bốn tuổi chỉ bâng quơ trả lời ‘chỉ là cửa thành đóng lại thôi mà’.
Thật ra cô gái ấy không hề nói thật, trước khi cánh cửa màu đỏ khép lại, giữa những chiếc đinh cửa bằng đồng vàng, nàng thấy chàng thanh niên khôi ngô đang cưỡi ngựa quay lại, ghìm cương trên sườn đồi xa xa nhìn về trong cửa.
Khoảng cách quá xa khiến nàng không thấy rõ mặt chàng, nhưng nàng biết chàng đang cười với mình, nụ cười dịu dàng trong trẻo như nước suối ngày xuân, đủ khiến nàng nhớ nhung suốt đời.
Lúc ấy cô gái đã đính hôn, nhưng tại nơi bí mật trong sâu thẳm trong đáy lòng, nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc khó giải thích.
Chuyện cũ bất ngờ ập đến, đánh Thiếu Thương không còn sức chống chói.
Vào lúc này, ngay tại khắc này, nàng nhớ rõ về chàng.
Lông mi của chàng rất dài, cằm cong cong tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch lên, mỗi khi chàng cười lại xuất hiện lúm xoáy rất nhỏ bên trái bờ mơi; hai mắt sâu và rõ ràng, những lúc nhìn nàng đầy chân thành kiên định không gì sánh bằng; ngực chàng như bốc lửa, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.
Nhưng giờ đây nàng phải quên chàng đi.
Từng chút một, dần dà nàng sẽ hoàn toàn quên mất chàng trai ấy, nàng tuyệt đối không để mình mạo hiểm lần nữa, cũng không để lòng mình đau đớn thêm lần nào.
– HẾT QUYỂN 4 –
Tử Thịnh ơi là Tử Thịnh.
Vậy là quyến 4 với nhiều biến động sóng ngầm đã khép lại với bao cảm xúc.
Qua bao thăng trầm, liệu Tử Thịnh có giành lại vợ không, hay chàng chấp nhận buông tay?
Thiếu Thương liệu có chịu tha thứ hay từ bỏ quá khứ, tiếp tục đi về phía trước?
Viên Thận là người thắng trong mối tình này?
Chuyện không nên nghe mà Trình Thiếu Cung nghe được là gì?
Tất cả sẽ được tiết lộ trong quyển 5 – quyển cuối cùng của bộ truyện..