Quyển 5: Nguyện làm đôi hồng hạc, giang cánh trời cao cùng
Thiếu Thương cũng không ngờ thời gian năm năm lại trôi qua nhanh đến thế.
Hoa ngoài cửa sổ bung nụ, nở rộ rồi úa tàn, lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn; băng trên hồ đông tuyết rồi lại tan ra, cá dưới hồ ngày càng béo mập; nhưng đôi khi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu như ngày nào trong gương đồng, Thiếu Thương cảm thấy hình như cũng không lâu tới vậy.
Từ nhỏ nàng đã là người không thích qua loa, hễ đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ dốc hết sức lực.
Kể từ khi tiếp quản Vĩnh An cung, Thiếu Thương có cảm giác bản thân như hộ quan hệ của xí nghiệp lớn nhảy dù, phải quản lý hàng trăm con người thế nào, lại thu xếp cho cuộc sống trong cung đình vừa yên tĩnh vừa thú vị ra sao, quả thực là một chuyện rất khó, làm không tốt sẽ xôi hỏng bỏng không.
Thiếu Thương không tự tiện, mỗi một chuyện đều hỏi Sầm An Tri – liệu có vi phạm cung quy không, có những điều cấm liên quan không, hỏi xong vẫn phải tiến hành thử nghiệm.
Bởi tính cẩn thận ấy nên những năm qua nàng lại kiếm được thanh danh trưởng thành hiền hậu – lần này không phải Hoàng lão bá tâng bốc mà là tiếng tốt thật, vì những quy lệnh thoạt nghe có vẻ kỳ quái nhưng thực sự hoạt động rất ổn.
Ngày trước Thiếu Thương không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng dù chưa ăn thịt heo nàng cũng đã thấy heo chạy – trong một môi trường khép kín rộng lớn như thế, nếu không có nhịp sống đều đặn và trật tự sẽ dễ sinh ra tâm lý chểnh mảng, buồn chán rồi kéo theo oán hận.
Thế là bên cạnh thực hiện trách nhiệm chu đáo, nàng ban ra hai mệnh lệnh mới, một là cung nữ có nơi ổn thỏa để đi thì sẽ được rời khỏi cung sau hai mươi hai tuổi, hai là mỗi năm trừ các ngày lễ ngày tết, Thiếu Thương sẽ tổ chức rất nhiều cuộc thi như nữ tú, nấu ăn, làm vườn, thậm chí là trồng cây trong phòng ấm… Ai xuất sắc sẽ được trọng thưởng.
Thái hậu chính là giám khảo trọng tài cho từng tiết mục, cuối cùng sự tu dưỡng nội hàm của bà cũng được phát huy tác dụng: món nào đầy đủ sắc vị hơn, bởi bà là người sành ăn hạng nhất; chậu cắm hoa và mảnh vườn nào nghệ thuật hơn, bởi bà có tính thẩm mỹ rất cao; bức thêu nào tinh tế và tao nhã hơn, bởi bà là người đứng đầu về giám định…
Chim sẻ dẫu nhỏ nhưng đầy đủ nội tạng, chỉ sau một hai năm, người ở Vĩnh An cung đã dần quen với cuộc sống làm việc đan xen giải trí có trật tự.
“Thiếu Thương quân, Thiếu Thương quân.” Một tiểu cung nữ chúm chím đi vào, “Viên công tử tới rồi, đang chờ người ngoài cửa Linh Lộ.”
Thiếu Thương đang tập trung đọc bộ sách nấu ăn dược thiện, dự định chọn vài công thức cho Tuyên Thái hậu vào tháng sau, nghe thế lại không vui: “Không phải bảo hắn đến Thiên Môn à, đi cửa chính bị người ta bắt gặp thì sao!”
Tiểu cung nữ che miệng cười: “Có lẽ Viên công tử muốn quang minh chính đại để mọi người thấy đấy.”
Thiếu Thương đập bút xuống bàn, soi gương sửa sang rồi nghiêm mặt đi ra ngoài.
Một chàng công tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang xoay lưng đứng ngoài cửa Linh Lộ, vẫn tác phong nhẹ nhàng, dáng cao như ngọc, mỉm cười thật tươi với các tiểu hoàng môn và cung nữ.
Thiếu Thương lấm lét như trộm, đầu tiên là dựa vào ngưỡng cửa thấp thó ngó đông nhìn tây, thấy không có ai ngoài người của Vĩnh An cung mới nhấc chân bước ra.
“Chẳng hay Viên Thận tới có chuyện gì?” Thiếu Thương rất dè dặt.
Viên Thận vẫn tuấn tú như ngày nào, chỉ là bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hai năm trước chàng định để râu, nhưng bắt gặp ánh mắt chê bai của cô gái nên ngay trong đêm chàng cạo sạch râu.
Chàng của hôm nay sẽ không lên tiếng châm chọc vì cô gái làm bộ làm tịch nữa, trái lại còn ôn tồn nói: “Bệ hạ muốn triệu kiến nàng, vừa hay ta đang ở bên nên nhận chân sai vặt.”
Thấy hai người bọn họ cần nói chuyện, cung nữ hoạn quan xung quanh thức thời lui ra.
Thiếu Thương cau mày: “Thuộc hạ của Sầm An Tri chết cả rồi hả, chuyện truyền lời mà còn làm phiền cả Viên lang quan! Chắc chắn là huynh cố ý đứng trước mặt bệ hạ chứ gì.
Không phải ta đã nói rồi à, tốt nhất chúng ta vẫn nên tránh điều tiếng, nhà họ Thái…”
“Thái Doãn đại nhân định nhận ta làm đệ tử tán môn, nếu rảnh rỗi sẽ nghe ông ấy giảng Kinh học.” Viên Thận cười tít mắt.
Thiếu Thương a lên, trong lòng nảy sinh sự kính nể: “Dù ta biết huynh rất có bản lĩnh, nhưng có thể chu toàn được cả đại tộc trưởng Thái thị thì quả là quá xuất sắc! Nói đi, rốt cuộc huynh làm thế nào mà hay vậy.
Mấy năm qua người nhà họ Thái cứ gặp huynh là hết kêu đánh đến kêu giết, cớ gì bọn họ chịu bỏ qua thế.”
“Vừa đi vừa nói.” Viên Thận nhìn mặt trời, “Không phải ngày mai nàng sẽ về nhà vài hôm à, nếu chậm trễ sẽ không tiện xuất cung đâu.”
Thiếu Thương đồng ý.
Viên Thận đi bên phải cô gái, gạt cành liễu vươn ra dọc đường giúp nàng: “Thời gian trước có người tố cáo Thái Tư không mang thù cũ với Thái thú quận Thượng Đảng, nên lúc sát hạch đã cố ý che giấu công lao người này mà phóng đại người kia.
Bệ hạ nổi giận, lập tức tống Thái Doãn đại nhân vào ngục.”
“Thật à?” Thiếu Thương tò mò.
Hoàng lão bá rất biết dùng người, chú trọng trong ngoài, thân sơ đều có thứ tự.
Những hạ thần đắc lực phò tá vua, lập được công lao hiển hách thường không có chức quan cao, bù lại được phú quý ngút trời; sau đó lại chọn những hạ thần tâm phúc thật sự trong số đó vào Thượng Thư đài; còn về vị trí tam công Đại tư mã Đại tư đồ và Đại tư không, Hoàng đế bổ nhiệm những đại nho Kinh học nổi tiếng trong nước.
Lúc trao chức quan, Hoàng lão bá rất tôn trọng những vị học giả uyên bác này, nhưng một khi phát hiện sai lầm thì cũng trừng phạt cực nghiêm khắc – khác hẳn sự mềm lòng tha thứ với công thần Cảnh Thăng.
Viên Thận nói: “Thái Doãn đại nhân điên rồi hả, dù muốn trả thù cũng sẽ không trắng trợn đến vậy.
Ta bèn điều tra rõ ràng, hóa ra không phải cố ý trả thù mà chỉ là không giám sát kỹ càng, cả tin thiên vị, nên mới bị người có tâm tư nắm thóp.
Bệ hạ miễn nhiệm chức Đại tư không của ông ấy, trách móc một hồi rồi thôi.”
Thiếu Thương mỉm cười nhìn chàng, im lặng không nói.
Viên Thận hưởng thụ ánh nhìn ấy, cười bảo: “Nàng lại đang nói xấu ta trong bụng đúng không.”
“Không hề nha, ta không nói trong bụng, ta nói trong miệng.” Thiếu Thương cười, “Huynh nghiêm túc nói ta nghe đi, huynh đã đợi nhà họ Thái gặp nạn lâu chưa?”
Viên Thận bật cười: “Thái thị ràng buộc con cháu quá nghiêm, các trưởng bối Thái gia nhập sĩ đều rất cẩn trọng.
Nếu bọn họ không phạm sai lầm thì ta sẽ phải tự ra tay.”
Thiếu Thương bỗng áy náy, thở dài: “Huynh hà tất phải vậy.”
Viên Thận cung kính vái nàng, cũng thở dài: “Kẻ hèn này năm nay đã hai mươi có bảy, nếu không cưới vợ sinh con thì e phải ôm mối lo tuyệt hậu!”
Thiếu Thương nhìn trời: “Thực ra kết hôn chẳng có gì hay cả, huynh nhìn Ngũ công chúa đi, lúc xuất giá còn rạng rỡ hơn bốn công chúa trước đó, phải gọi là mười dặm hồng trang, xe hoa rợp thành.
Nhưng sau khi thành hôn, nàng và con của Tiểu Việt Hầu cứ ba ngày là cãi cọ đánh nhau hai lần, tháng trước suýt đã đốt cả phủ đệ của Tiểu Việt Hầu…”
“Đấy gọi là kẻ ác ắt có kẻ ác trị.” Viên Thận nói, “Ngũ công chúa và phò mã, một người xa hoa phóng đãng, một người ngang ngược độc ác, ta thấy bọn họ đúng là cặp đôi trời sinh.
Nàng không thấy từ khi Ngũ công chúa xuất giá, đến Tiểu Việt Hầu cũng không còn sức gây chuyện nữa hả?”
“Có chuyện mới lạ ấy!” Thiếu Thương thấp giọng, “Nửa năm trước, có một lần ta đến Trường Thu cung bẩm tấu, tình cờ gặp Việt Hoàng hậu cho triệu vợ chồng Ngũ công chúa vào khiển trách! Huynh không thấy đấy thôi, trên mặt Ngũ phò mã có ba vết xước rất dài…”
“Còn công chúa?” Viên Thận cũng rất tò mò.
“Nghe nói bị túm tóc nhổ mất một mảng, da đầu rướm máu!”
Viên Thận chậc chậc hai tiếng, cười trên nỗi đau của người khác; Thiếu Thương biết lý do tại sao – mấy tháng sau khi Ngũ công chúa xuất giá, một hôm nào đó tiến cung tạ ơn thì nàng ta bắt gặp Viên Thận, viển vông thế nào lại muốn chàng làm khách sau màn, mặt của Viên Thận lúc ấy xanh lét.
Rồi không biết Viên Thận đã dùng thủ đoạn gì mà khơi chuyện Ngũ công chúa nuôi sủng nam ra, Hoàng đế tức gần chết, lại cắt giảm hơn phân nửa thực ấp vốn là của hồi môn cho Ngũ công chúa!
Dù muốn nuôi sủng nam thì cũng không thể làm chuyện đó ngay khi mới tân hôn, chí ít phải sinh con cái đợi vào tuổi trung niên đã! Cứ coi như bất chấp mặt mũi Việt Hoàng hậu, nhưng Việt gia cũng là ngoại thích có chiến công hiển hách, thật sự quá không nể mặt công thần!
“Công chúa bổn triều chẳng rạng rỡ bằng tiền triều!” Thiếu Thương lắc đầu.
Công chúa tiền triều không những nuôi sủng nam, mà còn nhiều lần để lại dấu ấn tươi sáng trong thời khắc lịch sử quan trọng.
Nhưng còn bổn triều, có vẻ Hoàng lão bá rất ghét để công chúa tham gia chính sự, nên giai thoại về các công chúa cũng chỉ có tranh chấp quan hệ bất chính.
“Thiếu Thương.” Viên Thận dừng bước, ánh mắt nhìn cô gái nóng bỏng, “Hai nhà Thái Viên coi như hòa, nữ công tử Thái gia vốn đính hôn với ta cũng đã lấy chồng sinh con.
Đợi sau thọ yến của lệnh tôn, ta sẽ mời trưởng bối đến cửa cầu hôn.”
Thiếu Thương không khỏi ảo não: “Vì sao huynh cứ nhất quyết cưới ta.”
Năm năm trước, nàng nhốt mình đầy thương tích vào Vĩnh An cung, nhưng Viên Thận không có mắt này lại cứ đi cùng.
Nàng không ra cửa cung, chàng sẽ đứng ngoài cửa tới mấy canh giờ, khi bị bàn luận quá ồn ào, Thiếu Thương mới bất đắc dĩ cho chàng vào.
“Ta muốn cưới nàng! Nàng nhớ cho kỹ, đợi ta hủy hôn với Thái gia thì sẽ lấy nàng, lần này nàng không được hấp tấp hứa gả với ai nữa đâu đấy!” Viên Thận la lên với nàng, trên mặt vẫn còn vết bầm do bị bị Thái gia đánh.
“Tính cách ta rất tệ, người khác không hay nhưng lẽ nào huynh không biết?” Thiếu Thương bất đắc dĩ nói, “Huynh hà tất phải chuốc lấy khổ, tìm một cô vợ hiền thục nết na ngưỡng mộ huynh như trời chẳng phải tốt hơn ư.” Trong mơ màng, dường như nàng cũng đã nói những lời này với một người khác.
Viên Thận đứng trước mặt nàng, nhìn nàng đùa giỡn: “Rõ ràng nàng muốn thành thân, không lẽ chỉ là không muốn cưới ta?”
Thiếu Thương nhớ lại một chuyện đầy lúng túng: “Nói chuyện bình thường đi, đừng có nói như vậy.”
Viên Thận nín cười, nhổ một cành dương liễu bên hồ: “Sau khi chồng trước của gia mẫu qua đời, bà ấy đã thề cả đời này không lấy chồng, dù thiên hoàng lão tử cũng sẽ không cưới.
Còn nàng?” Chàng đưa mắt nhìn cô gái, “Nàng vẫn muốn thành thân chứ.”
Thiếu Thương bất đắc dĩ gật đầu: “… Dù gì cũng phải kết hôn một lần.” Cùng lắm sống không hợp thì hủy hôn là xong, nàng quyết không để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc đời tương lai.
Viên Thận bật cười, thấy đã sắp đến Trường Thu cung, chàng vội nói: “Nàng cứ nghĩ kỹ mà xem, chúng ta thành thân chẳng phải là tốt nhất sao.
Hai ta đều biết tính cách của nhau, cũng không cần làm bộ làm tịch, đôi lúc tranh chấp xích mích cũng coi như thêm phần thú vị.
Thiếu Thương, nói thật, chúng ta là đồng loại, nàng đã thấy beo và nai sống chung bao giờ chưa.
Chỉ có là đồng loại mới có thể sống lâu dài bên nhau.”
Thiếu Thương ngẩn ngơ.
Thật ra nàng biết điều Viên Thận nói là thật, nàng và Viên Thận nên duyên vợ chồng là thích hợp nhất, còn hợp hơn so với cưới Lâu Nghiêu.
Bọn họ rất giảo hoạt, cảnh giác, tính đề phòng cực cao, thậm chí trời sinh có ba phần bạc bẽo; trong những năm tháng dài dẵng về sau, bọn họ sinh con dưỡng cãi, lợi ích cùng đường, tin tưởng lẫn nhau.
Chắc chắn Viên Thận sẽ không dẫn quân đi trả thù nửa đêm, cũng sẽ không từ từ náu mình trong tối xử lý huynh đệ Lăng thị, mà mình làm vợ cũng có thể đưa ra những ý kiến dù là ngốc nghếch.
“Đã năm năm rồi, có vài việc nếu đã qua thì cứ để nó qua đi.” Viên Thận không đi về phía Trường Thu cung mà dịch ra mấy bước, “Ít hôm nữa là Nguyên tiêu, tới khi ấy ta dẫn nàng đi ngắm đèn.”
Chàng chợt dừng bước, xoay người lại, nở nụ cười như gió xuân: “Những lý do ta vừa nói để cưới nàng đều là vớ vẩn cả! Ta muốn cưới nàng chỉ đơn giản vì ta thích nàng.”
“Gặp nàng lần đầu trong hội đèn Nguyên tiêu, ta đã luôn ghi nhớ bóng hình nàng vào lòng, nhưng nàng quá bướng bỉnh, thực không phải người vợ tốt.
Sau đó vì chuyện của Tang phu nhân nên hai ta gặp nhau mấy lần, ta đã nghĩ, nàng còn nhỏ, từ từ dạy dỗ ắt có thể trở thành một tông phụ thỏa đáng.
Nào ngờ, chỉ do dự một khắc mà đã chậm trễ.”
Viên Thận đứng cách Thiếu Thương mười bước, cẩm bào màu lam nhạt thêu núi sông cánh hạc, trông còn rực rỡ tươi đẹp hơn non sông gấm vóc.
Nét chàng vừa như vui lại vừa đau lòng: “Những năm qua, ta nhìn nàng dần dần trưởng thành, học cách ổn thỏa chu toàn, học cách kín kẽ không sơ hở, ta chợt nhớ đến bộ dạng hung dữ ngang ngược của nàng khi ở Doãn gia.
Ta lại cảm thấy, nàng đừng bao giờ lớn, cứ mãi gai góc âu cũng không tệ.”
Trình Thiếu Thương là cô gái đầy hoạt bát sức sống nhất mà chàng từng gặp, dẫu lâm vào nghịch cảnh thế nào, nàng cũng sẽ bước ra ngoài giữa nắng mưa trong lành nhất, dù có dẫm gai đổ máu, cuối cùng nàng vẫn sẽ tiến bước về phía trước.
“Thiếu Thương, ta thích ở bên cạnh nàng, nghe nàng nói xấu người khác, nhìn nàng đắc chí vui vẻ, năm tháng dài rộng, thời gian xa xôi, hai ta rồi cũng sẽ bạc đầu giai lão, hợp táng cùng nhau.”
Nói đoạn, chàng lại thi lễ lịch sự lần nữa rồi mỉm cười bước đi, để lại Thiếu Thương ngẩn ngơ tại chỗ..