Yến tiệc đã tan, Đông Hải vương dìu Tuyên Thái hậu về nghỉ, Ngũ công chúa rời đi đầu tiên, Thái tử sầm mặt mặc niệm một trăm lần ‘chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó dạy, hễ ăn no là đâm rửng mỡ’, Lạc Tế Thông muốn đợi Hoắc Bất Nghi đi cùng, nhưng dưới chân Hoắc Bất Nghi như có gió, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng dâu, quần chúng hóng hớt chưa tận hứng đành rời đi.
Thiếu Thương có rất nhiều chuyện cần giải quyết, phất tay với Viên Thận rồi chạy ra hậu điện, yêu cầu cung nữ xác nhận đã tắt hết bếp lò, xua tạp dịch ra khỏi cung, kiểm tra chén đũa bàn ăn, dọn sạch đồ thừa của các món sơn hào hải vị… Sắp xếp xong mọi việc đâu ra đây, khi nàng rẽ qua hành lang thì suýt va phải một người.
Hoắc Bất Nghi đứng phía trước bình tĩnh nhìn nàng.
Thiếu Thương im lặng lùi về sau một bước: “Ngài đến đây làm gì?”
Hoắc Bất Nghi gập ngón tay, nhẹ nhàng rờ lên hoa văn ở cột trụ: “… Em đi cùng ta một đoạn đi.
Phía bắc Vĩnh An cung không có cung thất, sau giờ Ngọ càng không có ai qua lại, sẽ không ai thấy chúng ta.”
Thiếu Thương do dự, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thúy của chàng, nhẹ giọng nói: “Được.”
Bắc cung được Hoàng lão bá xây dựng trong mười năm, triều đình đang rất cần tiền nên nhiều ý tưởng về quần thể cung điện này vẫn chỉ nằm trên bản vẽ, có không ít nơi chỉ là rừng nguyên sinh, núi đá, sườn núi và khe suối.
Hai người lặng lẽ đi dọc một dãy cây hoa nắng chiếu xen kẽ, những bông hoa không rõ tên đang nở rộ đầu canh, vì không được chăm sóc nên khu vườn này mọc hoang dại, không quản mưa xuân cứ thế vươn dài cành.
Tia nắng sau trưa nghiêng nghiêng, những sợi tơ vàng thưa thớt rơi trên mặt Hoắc Bất Nghi, giữa lông mày hiện sự tuấn tú mê ly.
Đã là tháng ba mùa xuân, hôm nay chàng ăn vận rất nhẹ nhàng, trông có vẻ phong lưu.
Thiếu Thương không muốn ở riêng quá lâu với chàng, thấy hai bên không có ai bèn mở miệng: “Hoắc đại nhân…”
Hoắc Bất Nghi khẽ cười: “Ngày trước em luôn gọi ta là Lăng đại nhân, ta hết lời ngon ngọt, em vẫn bảo đợi thành thân mới gọi ta là Tử Thịnh.”
“… Chi bằng thiếp gọi ngài là Cao Ung Hầu?” Thiếu Thương sầm mặt.
Hoắc Bất Nghi không để ý đến sự khiêu khích của nàng, lại hỏi: “Bình thường em gọi Viên Thị trung là gì, lẽ nào là Viên đại nhân?”
Thiếu Thương không vui: “Chuyện của vợ chồng người khác, Hoắc đại nhân hỏi nhiều thế làm gì.”
Hoắc Bất Nghi dừng bước, xoay người nhìn nàng, ánh mắt sâu hoắm khó dứt, thanh âm như vàng và đá va chạm: “… Thiếu Thương, em hiểu tính ta mà.
Nếu ta muốn làm ầm trời long đất lở thì chắc chắn có thể khiến trời long đất lở, mà nếu ta đã không muốn từ bỏ thì cũng chẳng bận tâm tới chút danh tước quyền hành ấy làm gì.
Bây giờ ta muốn từ bỏ em, em nói chuyện nghiêm túc với ta đi.”
Thiếu Thương đang định phản bác, nhưng nhớ đến quyết tâm ‘khách sáo không oán không giận’ của mình, nàng cố nén giận: “Vậy cám ơn Hoắc đại nhân đã chịu từ bỏ ta.
Bình thường khi ở với Viên Thận thường ta sẽ gọi huynh ấy là ‘Viên Thiện Kiến’ hoặc là ‘A Thận’, thế thì sao?”
Hoắc Bất Nghi không đáp, tiếp tục đi về phía trước, Thiếu Thương đành nhẫn nhịn đuổi theo.
“Năm năm qua… Em sống tốt chứ?” Hoắc Bất Nghi vừa đi vừa nói.
Thiếu Thương châm chọc: “Nhờ phúc của ngài, ta hầu hạ nương nương ở Vĩnh An cung có ăn có uống, không bị ai bắt nạt! Oái… Ngài làm gì thế…!”
Hoắc Bất Nghi bất chợt chụp lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay nóng hổi, đôi mắt sâu tựa biển: “Em muốn cưới Viên Thận thật sao?”
Thiếu Thương vùng vẫy như bị phỏng: “Đúng thế! Ta và huynh ấy tâm đầu ý hợp, có việc gì cũng sẽ bàn bạc với nhau; hơn nữa Viên thị có gia nghiệp lớn, bọn ta cũng không cãi nhau, cưới huynh ấy là tốt nhất rồi! Nè nè… Ngài buông tay ra!”
“Em nói không sai.” Hoắc Bất Nghi chầm chậm buông tay, “Viên thị là gia đình rất tốt, Viên Thận cũng chín chắn đa mưu, cần cù kỹ tính, đúng là lương phối.
Dù nhìn ngang hay nhìn dọc thì đây cũng là hôn sự tốt.”
Thiếu Thương xoa cổ tay, tức tối nói: “Ngài biết vậy là được!”
“Năm đó ta gây nên đại họa, em đã giúp ta làm rõ oan tình của Hoắc gia trước mặt bệ hạ và quần thần, mà ta vẫn chưa cám ơn em.” Hoắc Bất Nghi nói, “Ta đã xem thường Thuần Vu thị, không ai ngờ bà ta lại nắm giữ bằng chứng trong tay.”
“Đó gọi là vùng tối dưới đèn, chỉ có người ngoài mới nhìn rõ.
Ngài ở trong cuộc mười mấy năm, chấp niệm quá sâu, không nhìn ra cũng không lạ.” Thiếu Thương dẩu môi.
“Nói tóm lại ta phải cám ơn em, nếu sau này em có chuyện cần giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực giải quyết cho em.” Hoắc Bất Nghi nghiêng người nhìn nàng.
Thiếu Thương không kìm được cười lạnh: “Không dám nhận, mai mốt Hoắc đại nhân đừng động thủ động khẩu uy hiếp ta là được, đâu dám để ngài phí công sức…”
“Được rồi, ta đa tạ em bằng miệng vậy, không làm việc nữa.” Hoắc Bất Nghi nhướn lông mày.
“Khoan!” Thiếu Thương hít sâu một hơi.
Nàng rất muốn sảng khoái mắng một trận, kêu Hoắc Bất Nghi cút bao xa được thì cút, để mình yên tâm thành thân; nhưng đồng thời nàng cũng là người thực dụng, cuộc đời rất dài, ngộ nhỡ tương lai gặp nạn cần người ta giúp thì sao?
“Bao nhiêu chuyện?” Thiếu Thương lại hỏi.
“Bao nhiêu chuyện cái gì?” Hoắc Bất Nghi không hỏi.
“Coi như trả ơn, ngài đồng ý làm thay ta bao nhiêu chuyện.” Trong chớp mắt, Thiếu Thương nghĩ đến ba chuyện Trương Vô Kỵ đã đồng ý với Triệu Mẫn cùng ba cây kim mà Dương Quá đã cho Quách Tường.
Hoắc Bất Nghi mỉm cười, nói: “Chỉ cần ta còn sống, bất luận em có chuyện gì khó xử ta cũng sẽ giải quyết cho em.
Lời này có tác dụng suốt đời.”
Thiếu Thương ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chàng.
“Nói tóm lại, ta hy vọng cuộc đời này em sẽ bình yên tai qua nạn khỏi, vô ưu vô sầu.” Hoắc Bất Nghi nói từ từ từng chữ, ánh sáng vàng hắt lên sườn mũi, như pho tượng vàng được cung phụng trong đại điện.
“Thế không ổn.” Thiếu Thương cúi đầu, “Sau này ngài sẽ lấy vợ sinh con, phải chăm lo cho rất nhiều người.
Ba chuyện, ngài làm giúp ta ba chuyện là đủ.”
Nàng biết lời hứa ấy có giá trí đến mức nào, với bản lĩnh của chàng, dẫu lên trời xuống biển cũng không phải chuyện khó, như một tờ chi phiếu nhiều số 0 vạn năng; nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, dù là để đền đáp ân tình, nàng cũng sẽ không vui khi chồng mình giúp đỡ tiền nhiệm.
“Việc này không cần em quan tâm, tự ta có sắp xếp.” Hoắc Bất Nghi chắp tay sau lưng, nhấc chân bước đi.
Thiếu Thương nhìn bóng lưng cô quạnh của chàng, lòng đan xen biết bao cảm xúc.
Nghĩ đến một chuyện, nàng vội vã đuổi theo: “Nè nè, ta nói với ngài này, ngài thành gia lập nghiệp là chuyện tốt, nhưng ta thấy Lạc Tế Thông không ổn, tốt nhất nên nghĩ lại! Ở đây không phải nơi bần hàn như Tây Bắc, rất nhiều danh môn thục nữ đô thành đang chờ, ngài cứ từ từ mà chọn… Ngài đừng cười ta, không phải ta ghen đâu! Được rồi, ta không nói nữa!”
Hoắc Bất Nghi không kìm được cười khẽ, đang định mở lời thì bỗng thấy một người bước ra từ cây mai ba bốn người ôm mới hết ở phía trước, chính là Viên Thận.
Thiếu Thương ngẩn ra, vẫy tay thật mạnh.
Nụ cười của Hoắc Bất Nghi phai nhạt, chàng dừng bước: “Chúng ta đi đến đây thôi… Hẹn gặp lại.”
“À, cũng được.” Thiếu Thương không kịp nghĩ nhiều, chỉ lên tiếng đáp lại.
Hai người từ biệt, một người chạy đến cây mai phía trước, một người đi hướng ngược lại.
Những cánh hoa li ti từ trên cây rơi xuống, trải một lớp nằm trên mặt đất, chỉ khi có người bước đi mới tạo thành dấu vết đậm màu.
Hoắc Bất Nghi rảo bước, cuối cùng vẫn không kìm được ngoái đầu, thấy hai người càng đi càng xa, dấu vết đậm màu trên đất vừa khéo tạo thành hình chữ Nha (丫) to lớn.
Nhìn chữ Nha ấy, ngực chàng quặn đau – cuối cùng, chàng và nàng cũng mỗi người một ngã.
Chàng rảo bước thật nhanh, kìm nén không nhìn đến hai người dưới vòm cây.
Thiếu Thương chạy nhanh đến, hỏi: “Sao huynh lại ở đây.”
Viên Thận phủi nhẹ hoa mai rơi trên người, chậm rãi nói: “Chờ hai người đấy.”
Một suy nghĩ vụt qua đầu Thiếu Thương, nàng nói: “Lúc nãy ở trên bàn tiệc, huynh và Hoắc đại nhân nói chuyện này à?”
Viên Thận sầm mặt: “Y bảo muốn nói chuyện với nàng rồi sau đó sẽ như nàng nói, ‘chuyện cũ theo gió’.
Hai người nói xong chưa?” Ánh mắt chàng chuyển sang người đàn ông cao to rời đi ở phía xa.
“Nói xong rồi.” Thiếu Thương khoát tay, “Chẳng những chuyện cũ theo gió mà còn cảm tạ ta năm ấy đã giải oan cho Hoắc gia, ngài ấy hứa sau này sẽ giúp ta vài chuyện.”
Viên Thận bất lực thở phào: “Chỉ mong là như vậy, mấy ngày nay ta cứ thấp thỏm lo âu, cứ sợ y sẽ gây chuyện làm chậm trễ hôn sự của chúng ta.
Giúp hay không giúp không quan trọng, chỉ cần Hoắc Bất Nghi chịu bỏ qua.”
“Thật sự không sao?” Thiếu Thương xáp lại gần, cố ý nói, “Có câu người trong giang hồ thân bất do kỷ, nếu huynh đã nghĩ thông, tương lai dài đằng đẵng, thật sự, tuyệt đối, không cần Hoắc Bất Nghi giúp?!”
Đôi mắt đẹp của Viên Thận trợn lên: “Không cần! Chắc chắn không cần!”
“Có chí khí!” Thiếu Thương nheo mắt, “Nhưng ta cần!”
“Nàng có tiền đồ được không hả!” Viên Thận hận gỗ mục không thể đẽo.
Thiếu Thương cười hì hì: “Trong hai chúng ta, huynh có tiền đồ là đủ rồi, ta vẫn nên thiết thực.”
Nghe cô gái buột miệng nói ‘hai chúng ta’, lòng Viên Thận sung sướng như có suối nước nóng chảy qua.
Chàng ta cười nói: “Được, nàng muốn thế nào cũng được.”
Thiếu Thương thấy chàng cười tươi, trong đầu nghĩ, ắt hẳn chuyện lần này sẽ không còn biến cố nữa đâu nhỉ.
Sau ngày hôm ấy, nàng tiếp tục ở Vĩnh An cung hầu hạ Tuyên Thái hậu, Viên Thận về nhà nhờ cha tìm người xem bát tự tính ngày thành hôn, hai người thường xuyên gặp nhau trong đình ven hồ, cười nói tán gẫu đôi câu rồi lại đến Vĩnh An cung ké điểm tâm, coi như không phụ ngày lành.
Tiếc nỗi Thiếu Thương sinh ra đã không có vận may, cuộc đời như một vũng bùn, không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Người ta là tâm tưởng sự thành, còn nàng cứ phải đi ngược lại.
Cuộc sống yên bình đó chỉ kéo dài được bảy tám ngày thì nàng đã nghe thấy trong cung đồn rằng: Hoắc Bất Nghi bị tố cáo giết lương dân lấy công*, tội khó tha!
(*Ngày xưa quân đội tính công bằng cách dựa vào số thủ cấp của địch, vì thế không ít kẻ gian đã sát hại dân lành để ra vẻ công của mình nhiều hơn.)
Thiếu Thương muốn tìm Viên Thận hỏi rõ, nhưng Hoàng đế đã cho gọi nàng.
Nàng sờ đầu, ngơ ngác đi theo tiểu hoàng môn, lúc bước vào nội điện Thượng Thư đài, nàng phát hiện ngoài Hoàng lão bá và Thái tử gia mặt lạnh thì Đình Úy đại nhân Kỷ Tuân tóc lưa thưa cũng có mặt.
“Bái kiến Dương Hầu.” Hành lễ với cha con Hoàng đế xong, Thiếu Thương cũng vái lạy lão Kỷ.
Kỷ Tuân đáp lễ.
“Bệ hạ cho triệu thiếp tới, chẳng hay có gì sai bảo.” Thiếu Thương kính cẩn nói.
Hoàng đế thở dài: “Nói ra dài lắm.
Tử Đoan, con nói đi.”
Thái tử đại nhân giỏi tóm tắt lên tiếng: “Trương Yêu kiện Tử Thịnh, nói hắn giết lương dân lấy công.”
Đơn giản quá rồi đấy!
Hoàng đế che trán, Kỷ Tuân nín cười, Thiếu Thương đành hỏi: “Xin hỏi điện hạ, Trương Yêu là người phương nào? Hắn kiện Hoắc đại nhân giết lương dân bao giờ ở đâu.
Còn nữa, triệu thiếp tới là vì chuyện này sao?” Chuyện này thì liên quan quái gì tới nàng.
Thái tử nói: “Thứ nhất, ngươi đã gặp Trương Yêu, năm năm trước, chính hắn bức Tử Thịnh rớt xuống vách núi.”
Thiếu Thương ngẩn ra: “Chính là người có cặp trọng chùy thiết qua đó ư? Thiếp nhớ ra rồi, hình như người này rất oán hận Hoắc đại nhân vì không thể thống lĩnh Vũ Lâm vệ.” Thực ra nguyên nhân này được Thái tử nói với nàng, về sau cũng chính Thái tử tìm cơ hội cách chức người này đi thủ lăng, sao giờ lại xuất hiện ở đây.
Hoàng đế cảm thấy cô gái nói chuyện rất khôn khéo, tủm tỉm nhìn nàng.
Kỷ Tuân không đổi sắc nói: “Trình nương tử không nên vô cớ nói người ta đúng sai.” Chưa gì đã chụp cho nguyên cáo tội danh ghi hận, con gái trong cung quả nhiên không đơn giản.
Thái tử nói: “Thứ hai, Trương Yêu tố cáo chuyện hơn năm năm trước, trước lúc đại quân di chuyển chinh phạt Bành Chân…” Dừng một lúc, hắn nói, “Nói cho chính xác là sáu bảy ngày cuối tháng Mười.”
Nghe thời gian ấy, Thiếu Thương giật thót.
“Cách phía tây đại doanh Bàn Khánh hai ba trăm dặm có một nhóm ung nhọt mấy chục nhân mạng quấy phá, thường chặn đánh dân lành trên đường núi.
Khi ấy Tử Thịnh đang ở đại doanh Bàn Khánh huấn luyện binh tốt mới nhập ngũ, vừa hay tin thì chủ động lĩnh mệnh trừ sơn tặc.” Thái tử nói tiếp, “Lúc ấy đang cuối tháng Mười, Tử Thịnh dẫn một nhóm người rời khỏi đại bản doanh, sáu bảy hôm sau đem theo mấy chục đầu lâu của sơn tặc về doanh.”
“Đấy không phải… rất tốt sao.” Thiếu Thương không hiểu.
Thái tử lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng: “Không biết Trương Yêu đi đâu tìm được một nhóm phụ nữ già trẻ, nói năm năm trước có quân đội xông vào thôn trang của bọn họ, không rõ nguyên nhân mà cứ thế tàn sát, nhất là với đàn ông trong thôn, sau khi giết chết còn bị cắt lấy đầu lâu đưa đi.
Bọn họ vất vả tránh được kiếp nạn, ẩn nấp mấy năm mới dám tới kiện.”
Thiếu Thương đờ người.
Kỷ Tuân cau mày: “Nếu thật sự giết lương dân lấy công, có khả năng thôn dân sợ bị diệt khẩu nên không dám đi ra tố cáo.
Mấy ngày trước thần đã phái người đi điều tra nghe ngóng, dưới chân núi Cổ đất đai cằn cỗi, bảy tám năm trước có mấy chục hộ dân nhận lệnh khuyến canh của quan phủ đến đó tụ cư, khai hoang làm ruộng.
Các thôn lân cận đều nói không hiểu sao từ năm năm trước không thấy bọn họ nữa, còn tưởng những nhà đó thấy đất bạc mất màu nên đã bỏ trốn.
Thần lại lần theo chỉ điểm của nguyên cáo, khai quật mấy hố thi thể trong khu dân cư của họ, quả nhiên bên dưới đều là thi thể trang phục thôn dân.
Ngoài ra có vài phụ nhân miêu tả rất kỹ hình dáng binh khí của vị tướng quân giáp đen nọ, chính là Hoắc Bất Nghi!”
“Tử Thịnh đã bắt đầu diệt phỉ giết địch từ năm mười lăm tuổi, sao có thể làm ra chuyện này!” Thái tử giận dữ.
Kỷ Tuân bình thản nói: “Thần biết điện hạ rất tin tưởng Hoắc Tử Thịnh, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy.
Vết thương trên thi thể do binh khí trong quân gây nên, lại còn có nhân chứng.
Đã đến nước này, điện hạ không thể bênh vực vô lý!” Tuy ông nói với Thái tử nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Hoàng đế, ngụ ý không nói cũng hiểu.
Thái tử giận run.
“… Những binh tướng ngày trước diệt phỉ đã nói thế nào?” Thiếu Thương ngạc nhiên, “Lẽ nào bọn họ nói chính Hoắc đại nhân bảo bọn họ giết dân lấy đầu lập công?”
Thái tử lạnh lùng nói: “Lúc ấy Tử Thịnh chỉ dẫn theo tân binh, dẫn đầu có ba thiên tướng, hai trong số đó đã chết trận, người còn lại là bộ khúc của Tử Thịnh.
Những binh lính còn lại, kẻ bị thương trong năm năm qua, kẻ giải ngũ về quê sau trận chinh Thục năm ngoái.
Rất khó để triệu hồi đầy đủ.”
Thiếu Thương đảo mắt, từ từ nhìn Hoàng lão bá ngồi trên cao, Hoàng đế gật đầu, trong lòng sáng như gương.
“Thứ ba.” Thái tử nhíu mày, “Cô cũng không biết vì sao hôm nay phụ hoàng cho gọi ngươi đến.”
Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Thái tử và Kỷ Tuân, bên cạnh còn có ánh mắt khích lệ của Hoàng lão bá, trong lòng Thiếu Thương xoay chuyển nghìn vòng, bất lực xụ hai vai: “Thái tử điện hạ, Kỷ Hầu đại nhân, thiếp không biết năm năm trước có phải giết lương dân không, cũng không biết là ai đã giết lương dân, nhưng thiếp biết, chuyện này chắc chắn không phải là Hoắc đại nhân gây ra.”
Hai mắt Thái tử sáng lên, Kỷ Tuân nửa tin nửa ngờ: “Lời này nên hiểu thế nào.”
Thiếu Thương thở dài: “Là trước khi đại quân chinh phạt Bành Chân lên đường đúng không, là mấy ngày cuối tháng Mười đúng không.
Lúc ấy, Hoắc đại nhân đang dẫn thiếp du ngoạn núi Đồ Cao.” Khi nói lời này, mặt nàng bất giác đỏ lên.
Thái tử đập mạnh xuống bàn, hai mắt bắn ra điện: “Cô biết ngay mà! Cô biết Tử Thịnh sẽ không… Ấy, vậy lúc đó kẻ lãnh binh diệt phỉ là ai…” Hưng phấn xong, giọng hắn quay về với vẻ phân vân.
“Trình nương tử cẩn trọng lời nói!” Lão Kỷ nghiêm mặt.
Thiếu Thương kêu lên: “Kỷ Hầu không cần nghi ngờ thiếp, vì bệ hạ cũng biết chuyện này mà! Bệ hạ nói đi ạ!”
Kỷ Tuân và Thái tử cùng nhìn Hoàng lão bá.
Hoàng đế cười nói: “Không sai, năm đó sau khi quay về từ núi Đồ Cao, Tử Thịnh đã báo chuyện này cho trẫm biết; thay mặt nó dẫn binh diệt phỉ là một bộ khúc dưới quyền nó, trẫm nhớ tên là… Lý Tư.”
Kỷ Tuân không vui: “Hoắc Bất Nghi không tận chức! Sao bệ hạ có thể bao che!”
“Chỉ là không tận chức thôi mà! Phạt bổng lộc là xong!” Thái tử xưa nay như Diêm vương sống lại rất ôn tồn, “Hơn nữa nếu Tử Thịnh không đến núi Cổ, vậy những phụ nhân kia xác nhận hình dáng của hắn thế nào.
Nhất định trong này có điểm lạ!”
Kỷ Tuân nặng nề thở hắt ra từ mũi, tức giận một lúc rồi nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần tin cách bệ hạ đối nhân xử thế.
Nhưng những năm qua, vì bao che Hoắc Bất Nghi mà bệ hạ đã phá lệ nhiều lần, có lúc còn vì tình riêng làm chuyện không đúng, trên triều đã sớm bất mãn.
Giờ chuyện này đang sôi sục trên phố phường, nên thần cho rằng, tốt nhất giải nên giải quyết ngay.”
“Dương Hầu nói rất phải!” Thái tử vô cùng nhiệt tình, “Để Tử Thịnh đến Đình Úy phủ biện giải đi, đúng rồi, Trình thị cũng đi nữa!”
“Hả!” Thiếu Thương kinh hãi, “Thiếp đi làm gì! Để Lý Tư tướng quân đi là được mà!”
“Lý Tư là bộ khúc của Tử Thịnh, còn xuất thân từ phủ binh Hoắc gia, hắn nói lúc đó Tử Thịnh không ở núi Cổ thì ai tin?!”
“Nhưng thiếp là… ngài ấy… Ặc…” Thiếu Thương nghẹn lời.
“Ngươi đã đính hôn với Viên thị, không còn liên quan tới Tử Thịnh! Ngươi đi nói, tất có thể đẩy lui lời đồn!”
“Chuyện này…” Thiếu Thương do dự.
Thái tử sầm mặt: “Trình thị, dù Tử Thịnh không còn quan hệ gì với ngươi, nhưng ngươi không thể thấy chết không cứu!”
“Cũng có đến nước phải chết đâu…” Thiếu Thương cười mỉa.
“Thiếu Thương không phải dạng người như vậy.
Tử Đoan, đừng dọa con bé.” Hoàng lão bá hiền từ nói, “Thiếu Thương, ngươi nói xem nên làm thế nào?”
Thiếu Thương cắn môi, lấy hết sức nói: “Cũng được, Kỷ Hầu đại nhân, thiếp sẵn lòng đến Đình Úy phủ một chuyến, thuật lại rõ ràng tình hình lúc ấy, tuyệt đối không làm khó pháp lệnh triều đình!” Mẹ nó, nàng có thể nói không được ư?!
Kỷ Tuân hô lên: “Tốt quá rồi.
Ba ngày sau, Đình Úy phủ hội thẩm, lão thần cung kính đợi Trình nương tử.”
…
Đợi hai người Kỷ Trình lui xuống, Thái tử nhìn chằm chằm cha ruột, Hoàng đế rất khoan thai bình thản.
“Phụ hoàng, mấy năm nay Trương Yêu luôn canh giữ Tây lăng.”
“Không phải chính con ta phái hắn đến nơi ấy à.”
“Nhi thần nhớ, thống lĩnh đội quân Tây lăng vệ là tâm phục thám báo dưới trướng phụ hoàng ngày xưa.”
“Thế à, con trai ta trí nhớ tốt thật.”
“Chắc chắn phụ hoàng đã biết trước chuyện Trương Yêu và cánh phụ nữ già trẻ ấy gặp nhau.”
“Có lẽ thế.”
“Nếu tháng trước Hoài An vương Thái hậu không nói nhớ Tử Thịnh, có phải phụ hoàng vẫn sẽ gọi Tử Thịnh trở về đô thành biện giải không?”
“Con ta đoán xem.”.