Tinh Hán Xán Lạn May Mắn Quá Thay


"A mẫu, nữ nhi có lời muốn nói." Thiếu Thương hiếm khi vẻ mặt trang nghiêm.

Trình Thiếu Cung không khỏi thầm giật mình, trực giác nói cho hắn biết, để muội muội song sinh này mở miệng thì sẽ có chuyện lớn.
Tiêu phu nhân: "Nói đi."
Thiếu Thương mỉm cười, hơi nghiêng người sang, nói: "Liên Phòng, ngươi qua đây.

Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"
Liên Phòng té nhào tới, khóc nói: ".

.

.

Là, là nô tỳ tự mình chủ trương.

.

."
"Thực ra ấy à, ta rất thích ngươi tự mình chủ trương." Thiếu Thương cười nói, đám người trong sảnh đường trợn mắt há mồm.

Trong lòng Tiêu phu nhân sinh ra chán ghét, cuộc đời này nàng không thích nhất chính là loại nói năng đưa đẩy như vậy.
"Tự mình chủ trương, còn phải xem là tự chủ trương cái gì.

Những người kia chỉ biết nghe một câu làm một câu, chẳng phải là đầu gỗ sao." Thiếu Thương ung dung nói tiếp, theo cách nói ở thời đại nàng, cái này gọi là tính năng động chủ quan.

Có điều Liên Phòng đã nghe đến choáng váng.
"Thí dụ như nói, ta bảo ngươi đi chợ phía đông mua chao tương..."
Trình Thiếu Cung không nhịn được: "Chợ phía đông không bán chao tương."
"Thiếu Cung!"
"Thiếu Cung im miệng!"
—— Tiêu phu nhân và Trình Vịnh cùng nhau quát lớn! Tang thị muốn cười, cố gắng nhịn xuống.
Thiếu Thương không để ý tới bọn họ, cười cười tiếp tục nói: "Giả dụ ta kêu ngươi đi mua chao tương, những chuyện nào ngươi có thể tự mình chủ trương—— Đi đường nào, đi cửa hàng nào, mua chao tương ngươi cho rằng chất lượng tốt, thậm chí như lời tam công tử nói, ngươi phát hiện chợ phía đông không có chao tương, chẳng lẽ ngươi trở về tay không báo cáo với ta.

Vậy cũng không được, ngươi phải đến nơi khác tìm mua.

Những chuyện này ngươi đều có thể tự mình quyết định.

Vậy cái nào không thể tự chủ trương đây? Không mua được tương, ngươi không thể cầm dấm đến qua loa lấy lệ với ta, ngươi không thể đem nửa bình tương của ta cho người bên ngoài, càng không thể quyết định ta có cần mua chao tương hay không.

Ngươi hiểu chưa?" Dựa theo cách nói ở thời đại nàng, cái này gọi là phát huy tính năng động chủ quan*.
*Là phát huy vai trò tích cực, năng động, sáng tạo của ý thức và phát huy vai trò nhân tố con người trong việc vật chất hóa tính tích cực, năng động, sáng tạo ấy.
Liên Phòng ngẩn người đến nửa ngày sau mới phản ứng lại, tròng mắt rưng rưng lớn tiếng nói: "Về sau nô tỳ sẽ mua chao tương cẩn thận.

.

.

A không, là hầu hạ tiểu thư, hầu hạ tiểu thư thật cẩn thận.

.

.

!"
Tang thị cong hai tay áo che mặt, cúi đầu buồn cười.

Khóe miệng Tiêu phu nhân giật giật, cố nén không vui; Thanh Thung phu nhân cố gắng đè lại khóe miệng, ngồi sau Tiêu phu nhân thay nàng thuận khí.
Trình Ương cũng choáng váng, trong đầu đều là "Chao tương" đang quay vòng, đến giờ vẫn không hiểu Thiếu Thương nói gì; Xương Bồ tiếp tục cúi đầu giả ngu, sắc mặt phó mẫu kia cũng không dễ nhìn cho lắm; ba huynh đệ Trình Vịnh đứng đối diện lại hơi có ý cười.
Trong lòng Liên Phòng cảm kích, cái trán đập lên sàn nhà vang lên tiếng "bịch bịch", Thiếu Thương vội vàng ngăn lại, vỗ vai nàng cười nói: "Ta thích người thông minh.

Có điều, ngươi phải học được lúc nào nên thông minh, lúc nào không nên thông minh.

Trở về chỗ Thanh di mẫu ngươi lãnh phạt đi.

Ta không phạt ngươi, cũng không biết nên phạt ngươi như thế nào mới thích hợp."
Tiểu nữ sinh còn chưa tốt nghiệp sơ trung, rèn luyện còn chưa đủ đâu.

Thiếu Thương phất tay cho nàng lui ra, Liên Phòng nức nở quỳ bên hiên cửa lại dập đầu một cái mới lui ra ngoài.

Thiếu Thương xoay người, hướng ra sau Trình Ương vẫy tay: "Xương Bồ, ngươi qua đây.

Ta có lời muốn hỏi ngươi."
Xương Bồ dường như chấn kinh không nhỏ, thấp thỏm lo sợ đi tới, một bộ nhát gan sợ phiền phức.
Nội tâm ba huynh đệ khó chịu.

Tuổi bọn hắn dù không lớn, nhưng từ nhỏ đã đi theo phụ mẫu rèn luyện, gặp qua hung đồ tàn nhẫn, thẩm qua mật thám gian xảo, thậm chí xa xa còn ra quân đánh trận vì phụ thân.

Tỳ nữ có thể dấy lên sóng gió lớn như vậy sao có thể đơn giản, cần gì phải giả vờ giả vịt.

Lại thêm cả phó mẫu kia, một kẻ gan lớn miệng sắc, một kẻ giả vờ ngây ngốc, Cát gia vậy mà đưa đến một đôi trợ thủ rất tốt.
—— Nếu ngay cả điểm ra vẻ này bọn hắn cũng nhìn không ra, vậy uổng công mười mấy năm dạy dỗ của Tiêu phu nhân rồi!
"Xương Bồ, ta hỏi ngươi." Thiếu Thương mỉm cười nói, "Liên Phòng thấy đường tỷ không ở đó nên muốn chuyển án thư về, ngươi ngăn cản nàng.

Thế nhưng Liên Phòng mang theo mấy tỳ nữ khỏe mạnh, một mình ngươi không thể ngăn được các nàng, cho nên ngươi gọi thêm mười tiểu tỷ muội nữa đến vây họ lại.

Lúc ấy, ngươi nói với nhóm tỷ muội kia thế nào? Là "Đừng để bọn họ đem thư án trưởng công tử tặng tứ nương tử đi", hay là "Bọn họ muốn cướp thư án của tiểu thư chúng ta, mau ngăn bọn họ lại."
Trong lòng phó mẫu kia trầm xuống, thầm kêu "Thật lợi hại", một câu đã hỏi tới mấu chốt.
"Ta, ta..." lần này Xương Bồ không giả ngu, mà là thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Thiếu Thương thu lại vẻ tươi cười, lạnh lùng nói: "Chút việc nhỏ không quan trọng như vậy mà kinh động đến toàn bộ chủ gia, nói cho cùng, không phải chính là a mẫu cho rằng ta cướp đoạt án thư của đường tỷ sao.

Lúc đó nếu có người đứng ra hô một tiếng 'Hiểu lầm', chẳng phải đã không có chuyện gì? Xương Bồ, ngươi té xỉu không thể nói tình hình thực tế, nhưng mười mấy người vây quanh Liên Phòng đánh các nàng cũng không có ngất.

Bọn họ bị ngươi giấu diếm lừa gạt không rõ nội tình, hay là biết chuyện không báo, để mặc gia chủ hiểu lầm!"
Tiêu phu nhân nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.
Với bản lĩnh của nàng, sao có thể không nhìn ra phó mẫu cùng tỳ nữ bên cạnh Trình Ương vô cùng không ổn, chỉ là lúc này không tiện nổi giận, Cát thị vừa bị đuổi đi, liên lụy đến mặt mũi nhi nữ, Trình Ương gần đây vừa học chưởng sự, mới tạo dựng được chút uy tín, vậy nên tính toán trước mắt vô luận như thế nào cũng phải lưu lại cho Trình Ương chút mặt mũi, trở về lại xử lý hai tên điêu nô sau.

"Vì một cái án thư mà chia rẽ cốt nhục chí thân.

Sai lầm này, hoặc là ngươi gánh, hoặc là mười mấy tiểu tỳ kia gánh.

Ngươi chọn đi." Thiếu Thương lẳng lặng nhìn nàng ta.
Mồ hôi Xương Bồ chảy ròng ròng, một chữ cũng không nói được, trong lòng biết tội danh này cũng không nhẹ như bốn chữ "Tự mình chủ trương" có thể mập mờ cho qua.
Sắc mặt Trình Ương trắng bệch, hoảng sợ nói: "Không, không phải đâu, sẽ không.

.

.

Chuyện này sao có thể.

.

." Nàng hoàn toàn hoảng loạn, tâm rối như tơ vò, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.

Tang thị cúi đầu cười khẽ, Thanh Thung phu nhân nghe đến ngây người, bàn tay bất giác đã ngừng nhuận khí cho Tiêu phu nhân.

Ba huynh đệ Trình gia nhìn ấu muội nhà mình thần sắc tự nhiên, lại so sánh với bộ dáng hốt hoảng của Trình Ương, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cỗ kiêu ngạo.

Tiêu phu nhân âm thầm thở dài, nếu bàn về lanh lợi cơ biến, dù có một trăm Ương Ương cũng không so được với Niệu Niệu, chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, nghĩ tới trước đó Niệu Niệu cũng không rõ, nhưng chẳng qua mới vài khắc ngắn ngủi nàng đã nghĩ ra điểm mấu chốt, cũng đảo ngược tình thế.

"Đừng có hùng hổ dọa người." Nàng trầm giọng nói, "Tự ngươi xử lý Liên Phòng, nô tỳ của Ương Ương để nàng xử lý đi."
"Được nha, liền nghe a mẫu." Thiếu Thương sao cũng được, cười cười.
Tiêu phu nhân chính là nhìn không nổi dáng vẻ ngạo mạn này của nàng, không vui nói: "Sai lầm của nô tỳ, dừng ở đây.

Án thư chỉ là việc nhỏ, cho ai cũng được.

Tỷ muội các ngươi sau này còn phải tay chân hòa thuận, không thể sinh ra hiềm khích."
Thiếu Thương cười hì hì gật đầu, không coi trọng việc này, Trình Vịnh cùng Trình Thiếu Cung lại không mấy dễ chịu, ngay cả Trình Tụng thường ngày tùy tiện cũng cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Vốn dĩ sự tình đã dừng ở đây rồi, ai ngờ phó mẫu kia nghe xong lời của Tiêu phu nhân, dường như tìm được chỗ dựa, bỗng nhiên khóc lớn nói: "Đa tạ nữ quân đã nói cho tiểu thư của chúng ta.

Tiểu thư chúng ta không thông minh như tứ nương tử, không miệng lưỡi lanh lợi như tứ nương tử, nàng là người thành thật, nữ quân ngài cũng biết mà.

Lời nói vừa rồi của tứ nương tử, ôi chao, đừng nói để tiểu thư chúng ta tự mình nghĩ ra, cho dù có viết ra cho nàng học thuộc cũng không được đâu! Tứ nương tử có ba vị huynh trưởng ruột thịt làm chỗ dựa, đáng thương tiểu thư chúng ta thế yếu, chỉ có một ấu đệ nói còn chưa lưu loát mà thôi! Chúng ta làm nô tỳ không khỏi sợ hãi, ngày ngày lo lắng có người khi dễ tiểu thư, khắp nơi cậy mạnh chĩa mũi nhọn, thứ gì tứ nương tử có, chúng ta liền cảm thấy nhất định cũng nên cho tiểu thư một phần, thế cho nên lúc này mới phạm phải sai lầm...!!"
Thiếu Thương híp híp mắt, cảm thấy mình đánh giá cao bà lão này rồi, còn tưởng rằng có bao nhiêu thông minh, hóa ra là một kẻ chỉ thấy cái lợi trước mắt.

Được, nếu ngươi đã không chịu bỏ qua, vậy thì đừng bỏ qua nữa.
Tang thị đột nhiên thẳng người, lạnh lùng mở miệng: "Bà lão này, luận điệu ở tiểu hộ thôn dã nào vậy, nói lời xằng bậy gì thế.

Ương Ương chịu ức hiếp khi nào, ngươi là đang chỉ trích cái gì! Huynh đệ Trình gia cốt nhục tình thân, mấy chục năm nay thân như một thể, chưa từng tách rời.

Ngươi nói lời này là muốn châm ngòi cốt nhục Trình gia sao? Là ai dạy ngươi, Cát gia sao? Ta trái lại phải hỏi bọn họ cho ra nhẽ!"
Phó mẫu kia bất chợt dừng tiếng khóc, bà ta lập tức rõ ràng mình vừa lỡ lời, bà ta có thể nói Trình Ương trung thực xuẩn độn, dễ chịu ủy khuất, nhưng tuyệt đối không thể có dính líu gì đến mấy vị công tử.

Bà ta phản ứng cũng nhanh, vội vàng liều mạng dập đầu, nói mình sai rồi.
Tiêu phu nhân cũng nhíu mày, thầm nghĩ phó mẫu này nhất định không thể lưu lại.

Sáu tuổi nàng đã lên quản gia quản sự, có gì không hiểu.

Những ngày này nàng mang Ương Ương đi khắp nơi, bọn nô bộc chỉ càng thêm lấy lòng Ương Ương, sao có thể khinh thị, rõ ràng là phó mẫu này đang khích bác.
Trình Vịnh ngồi thẳng lưng, nổi giận nói: "Tiện tỳ! Dám nghị luận thị phi gia chủ! Người đâu..."
"Được rồi!" Tiêu phu nhân cắt ngang, "Việc này dừng ở đây!"
Thiếu Thương chờ nửa ngày, chờ Tiêu phu nhân xử lý phó mẫu này, ai ngờ chờ được một câu như vậy.

Trong lòng nàng tự giễu cười một tiếng, được, vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình.
"A mẫu.

Người cảm thấy lời bà lão này vừa nói có đúng không?" Nàng thản nhiên nói.
Tiêu phu nhân có ý muốn nhanh kết thúc cục diện rối loạn hiện tại, quát lớn: "Từng người các ngươi không thôi có phải hay không!"
"Đúng chính là đúng, sai chính là sai.

Nếu như lời bà lão này nói là đúng, vậy con cùng các huynh trưởng chẳng phải thật sự rơi xuống cái tiếng khi dễ đường tỷ, nếu như là sai, xin a mẫu lập tức xử lý bà ta, để những người khác nhìn vào mà nghe!" Thiếu Thương lẳng lặng nhìn Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân hôm nay nhiều lần gặp khó, đã giận dữ, điềm nhiên nói: "Ngươi dám ngỗ nghịch!"
Lời vừa nói ra, Thanh Thung phu nhân là người đầu tiên bị dọa sợ, Tang thị cũng sửng sốt nhìn trưởng tẩu.
"A mẫu!" Trình Vịnh lớn tiếng nói.

Ngỗ nghịch bất hiếu là tội danh nặng bực nào, một khi rơi xuống đầu, ấu muội chính là vạn kiếp bất phục.

Trình Tụng không dám tin nhìn về phía Tiêu phu nhân, tâm Trình Thiếu Cung cũng tràn đầy thất vọng, run giọng nói: "A mẫu, Thiếu Thương không phải nữ nhi của người sao.

Nô tỳ này vừa mới nói những lời tà đạo như vậy người cũng không trừng trị, thế nhưng lại nặng lời với Thiếu Thương đến thế?"
Tiêu phu nhân tự biết mình giận dữ thất ngôn, quay đầu đi, im lặng ngồi đó.
Thiếu Thương trong lòng cười lạnh.
Bên trong sảnh đường cao rộng, ngoài cửa là hàng võ tỳ lưng đeo đao kiếm đứng trang nghiêm, hôm nay khi nàng đang viết chữ, Tiêu phu nhân chính là phái những võ tỳ khắp người hàn khí như vậy không nói lời nào trói nàng đưa đến nơi này, ngay cả a Trữ cũng không cho nàng mang theo, đồng thời vừa đến đã khí thế hùng hổ chất vấn một hồi.

Tư thái tam đường hội thẩm như thế, tiểu cô nương bình thường sớm đã bị dọa hỏng rồi, nhưng chung quy nàng vẫn là nửa cái hỗn thái muội, năm đó bạn trai của đại tỷ ở phòng bi-a bị người ta đánh đến gãy mất ba cây gậy nàng cũng không nháy mắt nhiều thêm một cái, huống chi là hôm nay!
Bây giờ tại Trình gia, tuy nàng thân là đích nữ gia chủ, nhưng tình cảnh cũng chẳng lạc quan là bao, hôm nay nếu mặc kệ không đếm xỉa, thì cả đời này nàng sẽ bị chèn ép, vĩnh viễn sợ hãi rụt rè không thể trở mình, tính cách nàng cũng không phải là loại có thể bấm bụng nuốt giận!
Tâm ý Thiếu Thương đã định, quay đầu nhìn phó mẫu kia cười lạnh, hung ác nói: "Lời vừa rồi của ngươi nếu để a phụ nghe thấy được, người sẽ từng đao cạo thịt ngươi cho đến chết, ngươi có tin không?" Nhắc tới Trình Thủy, phó mẫu kia đã run lẩy bẩy.
"A mẫu không chịu trách cứ ngươi, ngươi biết là vì sao chứ.

Không phải là vì mụ già ngu ngốc tự cho là thông minh nhà ngươi, mà là vì mặt mũi đường tỷ." Thiếu Thương gằn từng chữ, "Ngươi cảm thấy các huynh trưởng đứng về phía ta, không cần khổ sở, nhưng ở đây không phải có a mẫu làm chủ cho đường tỷ đấy sao."
"Niệu Niệu!" Thanh Thung phu nhân cao giọng hô, trong mắt đều là vẻ kinh hoảng.
Tiêu phu nhân mặt trầm như nước: "Để nó nói."
Trình Vịnh cảm thấy không ổn, muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp.
Chỉ nghe Thiếu Thương nói: "A mẫu vừa mới nói sai lầm của nô tỳ thì tính lên người tiểu thư.

Ừm, lời này rất đúng.

Cho nên, Liên Phòng mới đi theo ta mấy chục ngày phạm sai lầm, a mẫu không hỏi một câu rõ ràng đã trói ta đến đây giáo huấn, dù thế nào cũng khẳng định là lỗi của ta.

Mà Xương Bồ làm bạn bên người đường tỷ hơn mười năm phạm sai lầm, đường tỷ ngay cả một chút trách mắng cũng không có.

Ngươi nói xem, đây là vì sao?"
Phó mẫu kia há to miệng, không phát ra được chút âm thanh; bà ta chẳng qua chỉ nhắc đến ba vị công tử, khuấy nước đục cốt để thoát thân, ai ngờ tứ nương tử này lại còn mạnh hơn, trực tiếp kéo cả mẹ đẻ xuống nước.
"Đó là bởi vì a mẫu yêu thích đường tỷ đấy thôi." Tay trái Thiếu Thương vỗ lên bàn tay phải, cười lạnh, "A mẫu ta văn võ song toàn, thông tuệ mạnh mẽ, đừng nói đến ba huynh trưởng, cho dù là ba mươi huynh trưởng cộng lại cũng không thể so được.

Thế nên ngươi không cần lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi, có a mẫu ta che chở, bên trong Trình phủ đảm bảo không người nào dám chĩa mũi nhọn đâu!"
"Làm càn!" Tiêu phu nhân cố nén nộ khí, "Ngươi đây là đang oán trách ta sao?"
Thiếu Thương quay đầu, cười nhạt một tiếng: "A mẫu, xa cách mười năm, lần đầu tiên người cùng con nói chuyện đã nhắc nhở con rằng "Có chuyện gì thì nói ra.

Giấu giếm nói dối là có ý gì", nữ nhi vẫn luôn ghi nhớ, một chút cũng chưa quên.

Hiện tại người cảm thấy lời thật lòng không dễ nghe, muốn kêu nữ nhi nói láo rồi?"
Tiêu phu nhân nộ khí dâng lên, nghiêm nghị đứng dậy, chỉ vào mắng: "Nghiệp chướng, người đâu..."
Trình Vịnh biết mẫu thân thật sự muốn nổi giận, vội vàng nhào tới ôm chặt hai chân, cầu khẩn nói: "Mẫu thân, đều là nhi tử không phải, là nhi tử suy nghĩ không chu toàn mới gây ra chuyện như vậy, khiến mẫu thân giận dữ, đều là lỗi của nhi tử! Niệu Niệu tuổi nhỏ, từ nhỏ lại không có ai dạy dỗ, xin người đừng trách muội ấy!"
Tiêu phu nhân nghe nhi tử luôn mồm nói giúp Thiếu Thương, lửa giận càng mạnh hơn, giận chó đánh mèo nói: "Ngươi biết thì tốt! Nếu ban đầu ngươi đưa hai cái án thư đến, chẳng phải đã không..."
"Ba cái." Ai ngờ Trình Thiếu Cung đột nhiên lạnh lùng nói, "Cần ba cái án thư, Vỉ Vỉ cũng viết chữ.

Trong lòng a mẫu chỉ có đường tỷ, ngay cả Vỉ Vỉ cũng quên rồi."
Tiêu phu nhân ngây người, ngừng giãy dụa hai chân, chỉ vào Trình Thiếu Cung nói: "Ngươi..." Đối diện với ánh mắt bất mãn của ba nhi tử, trong lòng nàng chợt lạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời bị nhi tử cùng nhau phản đối lại mình, nàng chợt thấy bốn bề thọ địch.
Tang thị vội vàng đứng ra hoà giải, cười nói: "Vỉ Vỉ mới viết được mấy chữ, cần án thư gì đâu.

Chút việc nhà mà thôi, hà tất phải giương cung bạt kiếm như vậy."
Trình Vịnh quỳ rạp xuống bên chân Tiêu phu nhân, cuống quít dập đầu: "Đều là nhi tử không phải, a mẫu hãy phạt con đi."
Tiêu phu nhân giận đến cả người phát run: "Được, được, liền phạt ngươi, phạt ngươi..."
"—— Tại sao mẫu thân muốn phạt huynh trưởng?" Thiếu Thương đột nhiên nói.
Trình Vịnh gấp đến độ toát mồ hôi, quay đầu quát: "Muội đừng nói nữa!"
"Không, muội phải nói."
Thiếu Thương quỳ thẳng tắp, bả vai gầy yếu phảng phất như cánh bướm, chạm một cái là tan, ánh nắng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui