Bên này mái hiên Du Thải Linh nghĩ tới A Trữ, bên kia mái hiên vợ chồng Phù Ất cũng đang bàn luận về nàng.
"Hôm nay ta thấy tiểu thư sôi nổi hơn nhiều, lúc ta mới tới trông nàng như vậy thật làm ta sợ muốn chết." Phù Ất tắm giặt xong, nằm xuống nghỉ ngơi trong gian phòng nhỏ ấm áp phía tây, để thê tử giúp hắn chải tóc.
Trữ bỗng chốc dừng lược, mím môi một cái mới nói: "Lúc chàng đến đã tốt hơn nhiều rồi.
Hôm đó tiểu thư suýt chút nữa không còn mạng.
Cũng do ta sơ sẩy, chậm mấy ngày, vốn còn tưởng rằng a Nguyệt.
.
." Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt nàng trầm xuống.
Phù Ất nhìn thần sắc thê tử, nói: "Lòng người dễ đổi, đã mười năm rồi.
Trước khi phu nhân cùng tướng quân rời đi tiểu thư vừa mới tròn ba tuổi, ta vẫn nhớ rõ tướng quân ngồi trên lưng ngựa còn không ngừng ngoái lại nhìn, hốc mắt đều đỏ cả lên.
Nàng cũng đừng trách a Nguyệt, trượng phu trước kia của nàng ta dưới trướng tướng quân đã không còn nữa, người nàng ta mới tìm vốn cùng Cát gia có chút quan hệ, sao có thể đối với phu nhân tận tâm?"
Trữ đem lược đập lên án kỷ, cất cao giọng nói: "Đao kiếm không có mắt, bộ khúc đi theo đại nhân vì tiền đồ tương lai vốn là chuyện không nói trước được, phu nhân chăm sóc mẹ goá con côi từ trước đến nay luôn luôn hậu hĩnh, là thiếu của nàng ăn hay thiếu của nàng mặc, cũng không ngăn cản nàng tái giá! Vậy lần kia truyền tin nhầm ngươi chết tại thành Nam Định, ta cũng cho bọn nhỏ để tang, rồi cùng lúc lại tìm một người gả qua, chẳng lẽ ta từng chậm trễ qua chuyện của nữ quân hay sao?! Sợ chết, hừ, sợ chết thì nên giống như a Tiêu để trượng phu ở lại thôn trang, tuy rằng không có tiền đồ nhưng tốt xấu gì cũng một nhà bình an.
Đã muốn tiền đồ, lại còn muốn bình an, nào có chuyện tốt thế!"
Phù Ất kéo kéo khóe miệng, kỳ thật lần kia sau cuộc chiến ở thành Nam Định, hắn cấp tốc sai người về nhà báo tin, trước sau cũng không đến mấy tháng, hắn rất muốn bình luận một chút về ý nghĩ lo liệu tái giá của thê tử —— đợi ta chết qua một năm rồi suy xét tái giá có phải sẽ thỏa đáng hơn không?
Cuối cùng Phù Ất vẫn là đổi đề tài, nói: "Nàng đừng tức giận, đúng rồi, mấy lần trước ta trở về đều nghe nói nữ quân càng lớn tuổi càng cố chấp, tính tình ngang ngược, động một tí đánh chửi nô tỳ, hành sự quá quắt.
Nhưng hôm nay ta thấy tiểu thư làm người rất tốt, các con cũng rất thích nàng."
Trữ hừ lạnh một tiếng, lại cầm lấy lược chải đầu cho trượng phu: "Ta vẫn luôn không ở trong phủ, chưa từng gặp qua tiểu thư, chỉ cho là mấy tiện phụ kia dạy hư nàng, nghĩ đến nàng dù sao vẫn còn nhỏ, đợi phu nhân trở về dạy lại là được.
Ai ngờ, hừ, tiểu thư rõ ràng rất tốt, sau khi tỉnh lại nói chuyện ôn hòa điềm đạm.
Ta sợ nàng trong lòng ấm ức liền kêu a Mai đưa nàng đi khắp nơi chơi đùa, hôm đó Thu đại nương tử xuất giá, ta bảo chàng đưa ta hai thị vệ cùng các nàng đi xem náo nhiệt, sau khi trở về quả nhiên thích nói cười hơn hẳn."
Phù Ất hài lòng gật đầu, dừng một chút đột nhiên nói: "Thu lão ông lại gả nữ nhi?" Hắn mỗi lần trở về hình như đều nghe thấy cái lão trang đầu này đang gả nữ nhi, "Hắn đến cùng là có bao nhiêu nữ nhi vậy."
Trữ cười nói: "Ta đã nói là đại nương tử, chàng nghe đi đâu thế.
Thu gia có hai con trai, con gái chỉ có một người thôi, chính là đại nương tử.
Lần trước chàng trở về là Thu đại nương tử tái giá, lần này là lần thứ ba nàng gả đi."
Phù Ất lắc đầu: "Thu lão ông cũng quá nhân nhượng nữ nhi này rồi.
Quả phụ tái giá cũng không sao, có thể lang tế này tốt, nhưng chung quy lại bởi vì coi trọng nam tử khác mà náo loạn tuyệt hôn gả đi nơi khác, người xung quanh đều nói ra nói vào."
Trữ cười cười, nói: "Vị phu tế mới tuyển này của nàng quả thực rất tốt, tính tình cũng ôn nhu hòa nhã."
Phù Ất nhìn thê tử một cái, Trữ bất động thanh sắc nhìn lại, Phù Ất lập tức mềm nhũn; lại tự an ủi bản thân, bộc theo chủ gia*, so với tướng quân thì phu cương của hắn coi như nhỉnh hơn chút.
Hôm đó phu nhân ở Vạn tướng quân phủ xem tạp kỹ, khen một kỹ nhân tráng kiện bộ dáng đẹp, đại nhân chẳng những không dám phản bác còn bưng rượu bóp lưng: "Vẫn là ánh mắt phu nhân nhà ta tốt, tuy rằng người kia so với ta kém hơn một chút, nhưng cũng coi như là người có dáng dấp nhất trong mấy kỹ nhân." Vạn tướng quân trực tiếp đem rượu từ trong lỗ mũi phun ra, cũng không biết là bị dọa sợ hay là tức giận.
Bộc theo chủ gia*: Đầy tớ phải theo chủ nhà
Phù Ất nhìn phiến mộc giản nhỏ đặt trên án kỷ —— đây là thứ hắn lần này phi ngựa mang về, liền hỏi thê tử nói: "Trên tín giản* của phu nhân nói gì vậy." Hắn không biết chữ.
Tín giản*: thư bằng thẻ tre
Trữ liếc qua phiến mộc giản kia, chậm rãi nói: "Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ phu nhân trở về."
Phù Ất gật gật đầu: "Khi nào?"
"Dăm ba ngày nữa thôi."
.
.
Chơi đùa đến giữa trưa, đám hài đồng bên dòng suối dần dần tản đi rồi từng người về nhà, một thiếu niên thôn dã tới đón đệ muội lén nhìn Du Thải Linh hồi lâu, đỏ mặt đưa con cá béo mập vào tay a Mai, sau đó vội vội vàng vàng chạy mất.
A Mai vui mừng hớn hở nói với Du Thải Linh: "Tiểu thư, có người nhìn trúng ta nữa nha."
Du Thải Linh không muốn tốn hơi thừa lời, quay đầu nghiêm túc nói với Phù Đăng: "A Đăng, ngươi vẫn chưa tìm được người mài gương có bản lĩnh sao, chiếc gương đồng trong phòng kia của ta cái gì cũng nhìn không rõ." Nàng rất muốn nhìn xem bộ dáng mình hiện tại ra sao, thuận tiện cũng để cho a Mai soi mình một cái.
Thiếu niên thôn dã kia hướng phía này vụng trộm nhìn mấy cái, bên cạnh tảng đá tròn lớn này chỉ có hai người là nàng cùng Phù Đăng, dù thế nào cũng sẽ không phải là nhìn Phù Đăng đi.
.
.
Ách, chắc là không phải đâu.
Phù Đăng cười nói: "Sắp tới Chính Đán rồi, có lẽ những người có tay nghề vân du bốn phương đều đã trở về nhà." Lại hướng về phía muội muội nhà mình nói, "Muội nói linh tinh gì đó, con cá kia là cho tiểu thư." Hắn đã sớm chú ý tới thiếu niên kia len lén một cái lại một cái nhìn tiểu thư nhà mình.
Chính Đán*: Ngày đầu năm âm lịch
Du Thải Linh không còn lời nào để nói, rầu rĩ không vui đi trên con đường nhỏ thôn quê, nơi cổ đại cằn cỗi này muốn cái gì cũng không có, có thể so với gương đồng biến dạng còn có suối nước, nàng ngay cả mắt miệng mình lớn nhỏ thế nào đều không thấy rõ, chỉ biết là làn da xem như trắng nõn.
Cũng không biết thẩm mỹ của thiếu niên đưa con cá kia có bình thường hay không, ngộ nhỡ hắn thẩm mỹ khác người thì sao.
Ví dụ như lão cha lạnh bạc kia của nàng, lúc tuổi trẻ thì thích Du mẫu có đầu óc có văn hóa, chống lại chênh lệch giai cấp cưới Du mẫu, làm hại đại bá phần tử tích cực muộn ba năm mới vào được Đảng; sau khi phất lên, lão cha lại bắt đầu thích mấy tiểu hồ ly tinh không não, phong lưu như thế mấy năm, một lần nào đó suýt chút nữa bị bạn làm ăn hại cho phá sản, Du phụ hoàn toàn thông suốt, cưới một nữ hán tử quả phụ không ngừng vươn lên, không có văn hóa gì nhưng ý chí kiên định ngày ngày trôi qua, vợ chồng đồng tâm tiếp tục phất nhanh.
Du Thải Linh mặc dù chán ghét vị lão cha lạnh bạc kia, nhưng biết rõ mình thực ra di truyền đầu óc linh hoạt của hắn, từ lúc tới nơi này nàng không ngừng vì chính mình mà tính toán.
Xách lên con cá mập ú nhìn trái nhìn phải, thở dài, nàng thật sự hi vọng mình có thể dễ nhìn một chút, nữ tử hiện đại xấu xí còn có thể dựa vào học hành tìm công việc, còn ở cổ đại thì được bao nhiêu con đường chứ, chẳng lẽ chăm chỉ học võ nghệ đi làm nữ sơn đại vương sao.
Nói đi cũng phải nói lại, nàng cuối cùng cũng không có mặc thành nô bộc tiện thiếp gì đó, còn có người hầu hạ chăm sóc, cũng xem như là may mắn.
Cau mày một cái, nàng phát giác mình gần đây càng ngày càng thích hồi tưởng lại chuyện đời trước.
Lại nói vì sao xuyên thành nữ chứ, xuyên thành nam có phải tốt hơn không, tiến thì đọc sách làm quan lui thì thương nhân trồng trọt, nàng không ngại chơi gay nha, trên đời này chắc chắn có không ít soái ca cùng khổ chật vật đang chờ nàng đến cứu vớt đâu.
Gió lạnh lạp đông* thổi rất nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi về nhà Du Thải Linh đem cá giao cho Trữ, cười nói: "Mỡ heo mấy ngày trước chắc vẫn còn, đem đầu cá chiên lên, lấy ít nấm tươi rồi hầm với canh cá, cha với ca ca a Mai đường xa mà đến, ăn canh là bổ dưỡng nhất." Lúc này công nghệ chế tác nồi sắt vẫn chưa hoàn thiện, xào rau thì không được rồi, chiên luộc một chút chắc vẫn có thể.
Lạp đông*: Vào tháng 12
Lời vừa nói ra, Phù Ất cùng Phù Đăng còn chưa mở miệng, a Mai và a Lượng đã nhảy cẫng lên hoan hô, a Mai vỗ tay nói: "Canh cá là uống ngon nhất, còn có đuôi cá, chúng ta chạy về lấy gừng tiêu với tương đậu nướng lên rồi ăn thôi."
Trữ nở nụ cười.
Lúc này người đời đều lấy chưng luộc nướng cùng với chiên để làm đồ ăn, ai ngờ mấy ngày trước tiểu thư đi theo a Mai xem hương dân mổ heo, mua một sàng mỡ heo núc ních trở về, gọi nàng làm nóng nồi sắt lên rồi đun khô cho đến khi ra dầu trơn, mùi dầu trơn cùng bã mỡ lan ra bốn phía, suýt nữa thì đưa tới cả hương dân cách xa vài dặm lân cận.
Bã dầu trộn lẫn với cơm hoặc với rau, dầu trơn thì càng nhiều tác dụng hơn, trộn lẫn cơm rồi thêm tương đậu cũng ngon, trực tiếp đem đi xào rau cùng thủy sản mùi vị lại càng ngon không lời nào tả xiết.
Nàng hỏi tiểu thư là ai nghĩ ra biện pháp này, a Mai nhanh nhảu nói: lúc mổ lợn chia thịt, vừa hay có miếng thịt mỡ rơi vào chậu than bên cạnh, thịt mỡ dán vào chậu sắt, mùi mỡ chảy lan ra khắp nơi, lúc này tiểu thư mới nghĩ ra —— thực ra lúc ấy nàng đang bận chơi với mấy đứa nhóc, cũng không có trông thấy thịt mỡ rơi vào chậu than, là tiểu thư sau đó nói cho nàng biết.
"Những thứ kia sớm đã ăn hết rồi, có điều hôm qua ta giết mấy con gà, để ta lấy mỡ gà rán lấy dầu, nếm thấy hương vị cũng rất tốt." Trữ cười nói, kỳ thật đây cũng không phải biện pháp hiếm lạ gì, trước kia cũng có người lúc nướng thịt đem dầu thấm ra tiếp tục nấu đồ ăn, trộn với cơm cũng rất mỹ vị, chỉ là không nghĩ tới thịt cá chiên qua rồi hầm canh lại ngon như vậy, hoàn toàn không có mùi tanh.
Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng mà quá tốn củi dầu, nếu không phải gia đình khá giả thì cũng đảm không nổi.
Nghĩ tới đây, nàng lại càng thấy tiểu thư thông minh hơn người, tương lai nhất định sẽ gả cho một người tài giỏi, những tin đồn khó nghe bên ngoài chắc chắn là do mấy tiện nhân kia bịa đặt muốn phá hư thanh danh phu nhân —— kỳ thật Trữ là một phụ nhân khôn khéo, nếu không phải trung thành quá mức, tình nguyện chỉ hướng về một bên suy nghĩ, sớm nên nhìn ra Du Thải Linh có điều không thích hợp.
Du Thải Linh nghe vậy trong lòng run lên, đừng tưởng rằng người xưa ngu dốt, kỳ thật ngoại trừ kiến thức hiện đại, nàng cũng chẳng mạnh hơn cổ nhân ở điểm nào.
Phương pháp chiên mỡ heo nàng mới dạy một lần, Trữ lập tức suy một ra ba học xong biết cả mỡ bò mỡ gà mỡ vịt, thậm chí còn thử nghiệm cho gừng hoa tiêu thù du vào trong làm gia vị, chế ra được dầu vừng cùng dầu cay, lại còn dễ dàng bảo quản.
Nếu không phải có một phụ nhân thông minh như vậy ở bên cạnh, Du Thải Linh đã sớm vặn hỏi a Mai niên hiệu triều đại thân phận tám đời tổ tông phụ mẫu của khối thân thể này rồi.
"Cơm vừa chưng chín, tưới lên ít nước thịt muối cùng với canh cá, tiểu thư ăn nhiều một chút." Trữ nhìn Du Thải Linh ánh mắt từ ái quả thực có thể hóa ra nước đến nơi..
Ẩm thực nơi này thịnh hành trộn cơm cùng cơm chưng tưới, thông thường đem canh thịt băm hoặc món sốt tưới lên trên cơm chưng chín là một, gia đình giàu có còn phối chút thịt cá nướng hoặc thức nhắm.
Du Thải Linh vốn thích tay nghề a Trữ, liền làm bộ dáng xấu hổ, cúi đầu vào nhà rửa tay chờ ăn cơm.
Cơm trưa quả nhiên thơm ngọt ngon miệng, canh thịt muối trộn lẫn cơm thơm ngào ngạt xông vào mũi, canh cá nấm nhẹ nhàng khoan khoái tươi ngon, không chỉ mấy đứa trẻ, mà cả phụ tử Phù Ất Phù Đăng hứng thú ăn uống cũng tăng lên; vốn dĩ người đương thời một ngày chỉ ăn hai bữa, thế nhưng Du Thải Linh bệnh nặng mới khỏi, Trữ hận không thể một ngày năm bữa cho nàng bồi bổ, tự nhiên cũng tiện nghi tỷ đệ a Mai, hai gương mặt mấy ngày nay ăn đến trơn nhẵn bóng loáng.
Sau bữa ăn, bưng lấy một đĩa cam quýt ngọt ngào, sưởi ấm bên bếp lửa ấm áp, nghe a Mai líu ríu kể bát quái trong thôn, Du Thải Linh lập tức cảm thấy những ngày này cũng không tồi, hình phạt này không ngại có thể chịu đựng tiếp.
Ai ngờ Trữ đột nhiên nói: "Ngày mai trong phủ sẽ có người tới đón tiểu thư trở về." Lời này nhất thời như một gáo nước lạnh giội lên đầu Du Thải Linh, nàng ngẩn ra nửa ngày, lại không biết nên hỏi từ đâu.
Cái gọi là kiệm lời cùng lắm mồm khác nhau ở chỗ, nếu Du Thải Linh lã chã chực khóc nói một câu: "Ta nhớ a phụ a mẫu." Người lắm mồm sẽ thuận thế đem chuyện lão đậu lão mẫu Du Thải Linh từ khi quen biết mến nhau thành thân sinh con tám một mách cho đến làm sao rời xa nữ nhi, mà người kiệm lời như a Trữ, hoặc là yên lặng cúi đầu không nói hoặc là nặng nề cảm thán một câu "Đúng nha".
Nếu Du Thải Linh ra vẻ quấn quýt hỏi: "Trữ, ngươi biết a phụ a mẫu ta là người thế nào không?" Trữ lập tức sẽ quy quy củ củ đáp lại một câu "Chuyện nhà gia chủ, chúng ta làm nô tỳ sao dám nhiều lời', không nhiều thêm câu nào.
Đến mức ngay cả lão đậu lão mẫu khối thân thể này còn sống hay đã ngủm Du Thải Linh cũng không biết.
Tương tự như nói bóng nói gió, mấy ngày nay Du Thải Linh không biết đã thử qua mấy lần.
Nhưng nàng lại không dám hỏi thẳng—— hỏi hiện tại trong phủ ai đang nắm quyền sao, hỏi thường ngày là ai đến quản sinh hoạt của nàng sao, hỏi tình hình cha ruột mẹ ruột nàng sao, người thông minh nghe xong liền biết không bình thường, huống chi là người tâm tư thấu đáo như Trữ.
Nhìn Du Thải Linh bộ dáng thất hồn lạc phách, Trữ có chút không đành lòng, muốn nói cho nàng chút sự tình nhưng lại nhớ tới nhắc nhở của phu nhân, không dám nhiều lời, thấp giọng nói: "Tiểu thư đừng sợ, lần này đi ổn định lại tâm tình, nên như thế nào thì làm thế đó."
Du Thải Linh nhìn chằm chằm Trữ, thầm nghĩ nhất định phải hỏi trực tiếp, thế là trên mặt lại giả vờ đáng thương, buồn bã nói: "Trữ, ta thật sự phạm vào sai lầm lớn như vậy sao?" Câu hỏi này linh dương treo sừng*, không chút dấu vết tìm tòi, nàng nhịn không được tự khen mình một cái.
Linh dương treo sừng*: Lặng lẽ, không chút dấu vết
Theo truyền thuyết, khi linh dương ngủ vào ban đêm, khác với những con thú thông thường, nó sẽ tìm kiếm cây, khi nhìn thấy vị trí thích hợp nó sẽ nhảy mạnh và treo sừng lên cành cây để đảm bảo toàn thân được treo lơ lửng.
Không có con thú nào khác có thể chạm tới nó, tránh tai họa.
Trữ tức giận nói: "Tiểu thư có lỗi gì chứ! Một không giết người phóng hỏa, hai không trộm đạo cường thủ."
Không phải án hình sự thì tốt rồi, tố tụng dân sự có thể phạt trẻ vị thành niên đến choáng váng, Du Thải Linh nhẹ nhàng thở ra, đáng thương hàm hồ nói: "Vậy.
.
.
Vì sao phạt ta đến tận đây."
Trữ cả giận nói: "Bọn chúng đều không phải người tốt! Khi dễ tiểu thư không có.
.
." Nàng hung hăng phanh lại, thở hắt ra, nói: "Tiểu thư yên tâm, các nàng không dám làm càn đâu."
Chẳng lẽ cha mẹ cái thân thể này thật sự ngủm rồi?! Du Thải Linh nghi hoặc, nàng nghe ra Trữ muốn nói cái gì lại nhịn được, bóp mạnh cổ tay, nghĩ nửa ngày, đành phải thấp giọng nói: "Ta sợ lần này trở về, sẽ không còn mạng."
Nghĩ đến nữ hài mười mấy ngày trước bệnh đến thoi thóp, Trữ thở dài, nắm chặt tay Du Thải Linh, nói: "Nô tỳ nói một câu cuối cùng, ai cũng không dám động đến tính mạng tiểu thư đâu." Nàng vẫn là không nhịn được lộ ra chút ý tứ.
Du Thải Linh trong lòng nắm chắc.
Chiều hôm ấy nghe một nhà Trữ ở bên ngoài ríu rít bận rộn nửa ngày, màn đêm buông xuống lại ăn no mây mẩy ngủ một giấc, ngày kế tiếp rời giường liền phát hiện toàn bộ tiểu viện đều khác rồi, những dụng cụ ấm áp tri kỷ hàng ngày kia đều không thấy nữa, bình bình lọ lọ tương liệu đường muối ở giữa gian bếp đều thiếu hơn phân nửa, cả viện lộ vẻ yên ắng lạnh lẽo —— quan trọng nhất là, phụ tử Phù Ất Phù Đăng trời chưa sáng đã rời đi rồi.
Ai ngờ người trong phủ chậm chạp không tới, mãi cho đến khi Du Thải Linh vừa nằm xuống ngủ trưa mới thấy hai chiếc xe ngựa lững thững tới muộn, Trữ trong lòng khinh thường: từ trong phủ tới đây chẳng qua cũng chỉ có nửa ngày đường, nếu xuất phát khi trời còn chưa sáng thì trước ngọ nên đến nơi rồi, hiển nhiên là nhóm tâm phúc của tiện phụ kia sớm được nuôi đến lười nhác, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới xuất phát.
Du Thải Linh đang ngủ đến mơ mơ màng màng thì bị kéo lên xe, Trữ vốn muốn nhắc nhở lại vài câu, đáng tiếc dưới ánh mắt mọi người đành phải thôi, trái lại a Mai a Lượng lưu luyến không rời.
Trong xe vốn là đống gấm thêu tích góp lâu ngày, huân lô đệm chăn đều không thiếu, đáng tiếc xe ngựa cổ đại không có trang bị chống rung lắc, chỉ mới qua tác dụng của hai nén hương, Du Thải Linh hoàn toàn bị rung đến tỉnh, nghe một giọng nữ nhân sắc nhọn lải nhải liên miên từ lúc bắt đầu lên xe liền không ngừng nói chuyện —— nhưng thật ra là một mực quở trách nàng như thế nào không có phong phạm thục nữ, như thế nào bướng bỉnh khó dạy dỗ, phu nhân nhà nàng như thế nào vất vả giáo dục vân vân vân vân.
Du Thải Linh ngẩng đầu nhìn phụ nhân gầy còm này một chút, nheo mắt lại, nàng vừa mới nghe Trữ gọi nàng ta là "Lý quản phụ".
Nàng rất không thích phụ nhân này; Lý quản phụ nhìn Du Thải Linh, hiển nhiên nàng ta cũng không thích mình.