Tinh Hán Xán Lạn May Mắn Quá Thay


Trưởng bối nghị luận ầm ĩ, khiến cho chủ đề nhân vật Thiếu Thương sừng sững bất động, đối diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi của a Trữ và Trình Vịnh, ngay cả thần sắc phức tạp của Tiêu phu nhân, toàn bộ nàng đều coi như không thấy, bất luận là vấn an mỗi ngày hay là cùng phòng dùng bữa, dù là giả bộ cũng phải giả cho ra.
Nói một câu phách lối chính là, từ cái ngày cha mẹ ruột nàng ly hôn, tiểu thái muội dự bị – lãng tử quay đầu khắc khổ đọc sách – cấp ba trọng điểm – đại học danh tiếng trực tiếp dọa sợ đám bà tám trên trấn, cả đoạn đường này nàng vẫn luôn là nữ vương đề tài có được không hả.
Người tầm thường mới không ai thèm nghị luận đâu! Giống như SMS muội muội cùng phòng nàng, nghe đâu cô nhóc là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn kể từ khi kiến quốc đến nay, quả thực là chấn động năm thôn trong phạm vi trăm dặm, năm đó khua chiêng gõ trống cờ hoa rợp trời lụa đỏ tung bay đưa tới tận cửa thôn! So sánh một chút, ngày đó khung cảnh phô trương lúc nàng rời trấn quả thực yếu đến phát sầu, hoàn toàn không xứng với cái danh nhà giàu mới nổi của Du trấn!
—— "Mục Túc, mấy ngày nay ban đêm đường tỷ còn khóc nữa không?"
Thiếu Thương xoa xoa cổ tay ê ẩm, từ lúc được Trình Vịnh tặng án thư, a Trữ nhiệt tình đốc thúc nàng luyện chữ quả thực là một chút cũng không ngơi nghỉ.
Nữ hài kêu Mục Túc kia đang giúp Xảo Quả dọn bàn ăn lên cho Thiếu Thương, khuôn mặt trái xoan tú lệ nở nụ cười chân thành: "Các nàng tốt xấu gì cũng đi theo tiểu thư nhà chúng ta mười mấy năm, nếu tiểu thư đối với việc các nàng rời đi không chút biến sắc, vậy chẳng phải mọi người sẽ nói nàng quá lạnh lùng hay sao? Hơn nữa đã khóc ba đêm rồi, có lẽ cũng đỡ hơn chút.

.

.

Ấy, hôm nay còn có món chim cút nướng nhé, thơm quá.

Đúng rồi, thương thế của Liên Phòng tỷ tỷ đã tốt hơn chưa, hôm qua tiểu thư nhà chúng ta có được một bình dược cao, kêu ta nhân tiện mang tới cho Liên Phòng a tỷ đấy."
Thiếu Thương cười tủm tỉm nhìn nữ hài trước mắt.
Có câu danh ngôn thế này: chỉ khi thủy triều rút xuống, bạn mới biết ai đang bơi khỏa thân.

Xương Bồ và phó mẫu kia bị đuổi đi rồi, Mục Túc vốn không tỏ núi phơi sương* này liền lộ diện.

*Cách nói khiêm tốn của một người, tức là không bộc lộ rõ ​​ưu điểm, không phải là không có tài năng mà chỉ là không cố ý phô trương để cầu danh lợi.
Ngày kế tiếp phong ba án thư Mục Túc liền tới nhà, vừa đưa lễ vật tạ lỗi vừa thay Trình Ương phân trần, về sau ngày ngày đều tới ngồi một lát, đón nhận vẻ mặt lạnh lùng khinh thường của nhóm tỳ nữ và a Trữ, từ đầu đến cuối đều bày ra khuôn mặt tươi cười.

Có khi giúp làm chút việc, có khi lại bồi nói chuyện, nói một chút về quá khứ khi Trình Ương còn ở Cát gia, kể vài chuyện lý thú tại quê nhà, tâm sự Trình Ương cũng không dễ dàng, lại thỉnh thoảng lấy lòng Thiếu Thương cùng chúng tỳ vài câu.
Ngôn từ khéo léo không nói, lại còn sáng sủa chịu khó, chưa tới mấy ngày ngay cả a Trữ cũng nghiêm mặt không nổi nữa —— Cuối cùng vẫn là đưa tay không đánh kẻ mặt cười*.
*Tương tự "Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại".
Thiếu Thương lại nghĩ, xem ra người Cát gia đưa tới cũng không hoàn toàn là kẻ ngu xuẩn.

"Tứ nương tử chớ nên giận dỗi với tiểu thư chúng ta nhé, ngài không biết đấy thôi, vị phó mẫu kia ấy à, ỷ vào dưỡng dục tiểu thư mười mấy năm, thường ở trong thôn tự xưng là một nửa mẫu thân của tiểu thư, tự cao tự đại.

Nữ quân Cát gia vốn cũng không muốn để bà ta đi theo tiểu thư, nhưng mấy năm này tướng quân liên tiếp thắng trận thụ phong thưởng, trong thôn có ai không biết, bà ta sao chịu bỏ qua phú quý như vậy chứ! Khóc nháo đòi đến, Cát gia nhân hậu, cuối cùng cũng đành đáp ứng.

Xương Bồ cũng gần như vậy.

.

."
Lúc trước khi Trình Ương mới được đưa đến, Cát gia đều cho rằng qua vài năm Cát thị sẽ phái người tới đón, cho nên sau khi vội vã tìm phó mẫu cùng mấy tiểu tỳ thì cũng không nghĩ đổi nữa.

Ai ngờ năm tháng cứ thế trôi qua, lúc này Cát gia mới phát hiện Cát thị nhẫn tâm như vậy, căn bản không có ý định đón nữ nhi về, Cát cữu mẫu liền quyết tâm coi Trình Ương như nữ nhi của mình mà nuôi dưỡng, ngoại trừ dốc lòng dạy dỗ, cũng tinh tế chọn lựa người đi theo làm bạn, Mục Túc chính là được tuyển chọn trong thời điểm đó.

"Khi đó tiểu thư cũng đã chín tuổi, thời gian Xương Bồ ở bên tiểu thư lâu hơn rất nhiều so với chúng ta, tình cảm tất nhiên không giống nhau."
Tình cảnh Trình Ương ở Cát gia thập phần vi diệu.

Theo lý thuyết nàng không phải tiểu thư bổn gia Cát gia, thuộc kiểu ăn nhờ ở đậu mẹ đẻ không thương, nhưng theo tiền đồ ngày càng phát đạt của Trình Thủy, trong thôn lúc nào cũng truyền đến tin mừng, Cát gia từ trên xuống dưới đối với Trình Ương ngày càng cung kính.
Nước lên thì thuyền lên, phó mẫu kia và Xương Bồ sớm đã quen khoảng thời gian vênh váo tự đắc ở Cát gia, cái gì ăn ngon uống ngon nhất định phải đưa cho Trình Ương hưởng dụng đầu tiên, dù là tôn bối của Cát cữu mẫu ăn mặc cũng không tinh tế được như Trình Ương.
Hơn thế nữa, Cát cữu mẫu biết mình đang dần tuổi già sức yếu, sợ mình khó mà trông nom chu toàn, khiến cho mấy cô con dâu cùng cháu dâu bỏ bê Trình Ương, vì thế hữu tình vô ý mà dung túng cho hành vi ngang ngược của phó mẫu cùng mấy tiểu tỳ kia.
Về sau Tiêu phu nhân đưa thư tới Cát gia muốn đón Trình Ương, nói "Chất nhi làm phiền thân gia nhiều năm, ngu phu phụ xin được sớm đón nàng về", Cát gia lúc này mới nhịn đau trả lại nữ hài.

Ai biết sau khi trở về Trình phủ, Cát thị lại không cho các nàng mặt mũi, các nàng gặp khó mấy tháng, cũng may sau khi phu thê Trình Thủy trở về, Tiêu phu nhân đối với Trình Ương trăm bề che chở vạn bề coi trọng, thế là các nàng lại chứng nào tật nấy.

Nói cho cùng, phó mẫu kia và Xương Bồ cũng không phải loại đại gian đại ác gì, nếu không Cát cữu mẫu cũng sẽ không để mặc các nàng ở bên người Trình Ương, chẳng qua là mười mấy năm đã quen ở vị trí center mà thôi.
"Ta đã nói qua với tiểu thư chúng ta, người chẳng những không nên tức giận bi thương, mà còn phải đa tạ đại nhân và nữ quân giúp người loại trừ được hai con mọt này, họ là đang muốn tốt cho người.

Bằng không nếu để người tự mình xử trí, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đi theo người, sau đó lại sinh sự gây thêm rắc rối sao? Tiểu thư chúng ta cũng đã nghe lọt, vô cùng hối hận vì đã dung túng bộc hạ.

Có điều nàng trời sinh bản tính ngại ngùng, những lời này chỉ có thể để nô tỳ thay mặt nói, còn mong ngài đừng sinh ra oán giận với tiểu thư."
Lời của Mục Túc mười phần thẳng thắn thành khẩn, dưới cái nhìn của nàng, đám người Xương Bồ thật sự là ngu không ai bằng, dựa vào sự yêu thương của Tiêu phu nhân đối với Trình Ương, tương lai Trình Ương tất sẽ gả vào nhà công hầu, các nàng làm tỳ nữ tự nhiên sẽ được lên cao một bước, mấy thứ kim chỉ nhỏ bé có gì hay mà tranh.

"Ta còn nói, chính ta cũng phải cảm tạ đại nhân và nữ quân, bằng không một tiểu tỳ tới sau như ta sao có thể thay thế vị trí của Xương Bồ chứ! Ôi chao, thật cám ơn trời đất.

Tiểu thư nghe vậy, còn đuổi theo muốn đánh ta đấy!" Mục Túc mặt mày hớn hở, cười che đầu vai, ".

.

.

Ta bị đánh mấy cái, có điều cũng không đau.

Sớm biết tiểu thư nhà chúng ta không còn khí lực như thế, vậy ta đã chẳng thèm trốn, phí cả sức chân."
Xảo Quả cùng mấy tiểu tỳ đều cười không ngớt, a Trữ cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiếu Thương nhướng mày: loại hình nhân cách tiếp nhận không điển hình, chí ít vị đường tỷ này còn hiểu được phải chiếu cố phụ thân đệ đệ cùng quản gia.
Có điều cao thủ tại dân gian.

Trải qua quá trình Mục Túc không ngừng giải thích cầu tình cùng hối lộ đồ ăn, ngoại trừ Liên Phòng còn đang tĩnh dưỡng bờ mông, còn lại tất cả những người bên cạnh nàng đều đã không còn ghi thù chuyện ngày đó nữa rồi.

Chỉ bằng sức chiến đấu này của Mục Túc, đoán chừng Liên Phòng bị nàng thuyết phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cát cữu mẫu xác thực có chút tài năng, lại nói sao mình không được đầu thai vào thân xác Trình Ương nhỉ, nếu vậy thì có thể bớt được bao nhiêu chuyện rồi chứ.
Có điều kể từ hôm cãi lộn đó về sau, Tiêu phu nhân dường như đã nhụt chí không ít, không còn lúc nào cũng răn dạy trói buộc nàng nữa, có mấy phần ý tứ chính là mặc kệ Thiếu Thương tự do phát huy.

Nếu đã đạt được mục đích, thời gian này Thiếu Thương cũng vui vẻ đóng vai con ngoan hòa hợp vậy...
Ngày kế là mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu, cũng là năm tháng thái bình hiếm có, láng giềng không chiến sự, Hoàng đế đặc biệt hoãn giờ giới nghiêm ban đêm lại hai canh giờ, cũng mở ra một đoạn đường dài rộng từ Đức Huy phường đến trước Bắc cung, tạo điều kiện cho thần dân ngắm đèn lồng, chơi trò chơi.

Sau bữa tối, ngoại trừ ba tỷ đệ Trình Vỉ còn đang chảy nước mũi bị cho ở nhà, còn lại cả nhà Trình gia đều ra ngoài du ngoạn.

Trình Thủy sợ hôm nay chợ đèn đông người hỗn loạn, trước tiên lấy mấy chiếc xe lớn vững chắc đưa nữ quyến sang đường, sau đó lại phái gia đinh hộ vệ vây quanh bảo hộ, lúc này mới yên tâm xuất hành.
Thiếu Thương phấn khích không thôi, vừa xuống xe đã thở một hơi thật dài, hơi thở trắng xoá trong chốc lát liền tan đi, khí trời lạnh lẽo càng khiến da nàng trắng hồng, cánh môi đỏ thắm, dung mạo như hoa; Tang thị đứng bên cạnh giúp nàng kéo lại vạt áo hơi nhăn.

Tiêu phu nhân không vui nhìn sang, lại liếc qua Trình Ương, chỉ thấy nàng mặc một kiện tam nhiễu khúc cư thâm y* gấm dệt đỏ thẫm, phía trên mang một mảnh lụa thêu vàng kim rộng ba đầu ngón tay, vô cùng rực rỡ.
*Tam nhiễu khúc cư thâm y
—— Nàng rõ ràng đã chuẩn bị cho hai tỷ muội váy áo trang sức giống nhau để hôm nay hai người cùng mặc.

Ai ngờ nữ nhi không bớt lo kia của nàng lại giả ngu, mặc song nhiễu khúc cư* màu xanh ngọc bích, bên trong phối với váy xếp ly trắng tuyết mà Tang thị đưa cho.
*Song nhiễu khúc cư
Cũng không phải là không đẹp, không kể đến tính tình ác liệt, dung mạo nghiệp chướng này quả thực không cần phải nói, gần đây lại cao lên không ít, nữ hài nhỏ bé da như ngọc tuyết, xinh đẹp thướt tha, non nớt mềm mại, nhìn thấy mà yêu.

Mới xuống xe thở chưa được mười hơi, đã có mấy vị thiếu niên hoa phục đi qua liếc mắt nhìn trộm rồi.

Trình Thủy ngẩng đầu ưỡn ngực đi đằng trước, cố ý giả bộ như không nhìn thấy, trong lòng đắc ý khó tả.

Phu thê nhiều năm, Tiêu phu nhân sao có thể không biết suy nghĩ của trượng phu, trong lòng không ngừng lắc đầu.

Cũng phải thôi, nữ nhi mỹ mạo, làm phụ mẫu tất nhiên là có thể diện.
Người đương thời trọng vẻ đẹp khí khái cổ xưa, đường phố chợ phường rộng rãi thoáng mát, nơi hẹp nhất cũng rộng đến hai trượng*, hai bên cứ cách năm mươi bước lại có một ngọn đuốc đèn cao bằng đầu người được dựng lên, phía trên là chậu đồng cao hơn 1 thước* chứa đầy dầu hỏa, bên trong lửa cháy rừng rực, chiếu đến đêm lạnh ngày đông ồn ào huyên náo như ban ngày.
* 1 trượng = 3,33 mét.
*1 thước = 0,33 mét.
Trình Thủy nhìn chậu đồng chứa đầy dầu kia nửa ngày, lẩm bẩm nói: ".

.

.

Bệ hạ lần này bỏ nhiều vốn lắm đây." Nhiều dầu hỏa như vậy, cả một con đường cộng lại, quả thực hao phí không nhỏ.
Lỗ tai nho nhỏ trắng nõn của Thiếu Thương nhướng lên một cái, vội hỏi: "A phụ, bệ hạ của chúng ta rất tiết kiệm sao?"
Không đợi Trình Thủy mở miệng, ánh mắt Tiêu phu nhân đã theo gió quét tới, Thiếu Thương liên tục xua tay: "Được được được, con không hỏi nữa là được chứ gì.

Thiên địa quân thân sư*, ai cũng không được vọng nghị*!" Cái này không được cái kia không được, lão nương này cũng thật là phiền, chẳng lẽ mười tám đời tổ tông làm chủ nhiệm giáo dục sao!
*Quân, thân, sư: Quân vương, phụ mẫu, thầy dạy.
*Vọng nghị: nghị luận xằng bậy.
Trình Thủy nhún nhún vai, hắn trước giờ không ở trước mặt mọi người đối phó với lão bà, suy nghĩ trở về sẽ nói cho nữ nhi sau, tiếp đó một tay tóm lấy Trình Chỉ kéo lên phía trước đi chọc Trình mẫu vui vẻ.
Tiêu phu nhân trầm ngâm một lát, nói: "Có một số việc, trở về bảo huynh trưởng con nói cho nghe."
Thiếu Thương giật mình, ba huynh đệ vui mừng, Trình Tụng với Trình Thiếu Cung lại càng hớn hở ra mặt, đều nghĩ thầm mẫu thân và muội muội có thể hòa hảo thật sự là không gì tốt hơn.

Trước khi bọn hắn kịp mở miệng Tiêu phu nhân đã nói: "Vịnh nhi, con nói đi." Lại quay ra nói với thứ tử cùng tam tử, "Hai đứa ngậm miệng lại, nghe các ngươi nói bậy chẳng bằng không biết còn hơn." Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung nén cười thưa vâng.
Tiêu phu nhân lại quay đầu, ôn nhu nói: "Ương Ương, con cũng đi đi.

Sau này giao tế dưới chân thiên tử, nên kiêng kị cái gì, nên tị hiềm cái gì, con cũng nghe một chút." Trình Ương vui vẻ cúi người thưa dạ.
Kể cả Trình Vịnh, ba huynh đệ đang vui vẻ không hiểu sao mất hứng một nửa.
Tang thị đứng phía sau yên lặng lắc đầu: Quả nhiên chẳng ai hoàn mỹ, nữ trung hào kiệt văn thao vũ lược như Tiêu Nguyên Y, trong chuyện con cái cũng sơ suất tự phụ như vậy.

Chỉ có Thiếu Thương hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cần đạt được mong muốn là được; từ nhỏ nàng đã nhận không biết bao nhiêu lời nói lạnh nhạt rồi, nếu chuyện gì cũng nhạy cảm thì sao mà nàng sống được đến ngày trở mình bật hơi.
Lầu các hai bên đường treo nhiều nhất chính là đèn lồng và đèn kéo quân.
Bên trong đèn lồng tròn to cỡ một vòng ôm trực tiếp đốt diễm hỏa sáng rực, bên ngoài khung đèn cứng cáp bọc da dê đủ loại sắc màu, đỏ son, xanh ngọc, vàng nhạt, xanh thẫm, tối nay không ít chủ tiệm, lâu chủ vì tìm đèn đuốc rực rỡ, thu hút ánh nhìn của mọi người mà đem mấy cái đèn lồng thật lớn xâu thành một chuỗi, treo rủ trước cửa.
Mà đèn kéo quân phần lớn là hình trụ tròn, bên trong đốt dầu sáng rực, đợi hơi nóng bốc lên, khung đèn bên ngoài cũng xoay chuyển, chỉ thấy hoa văn được họa trên mặt đèn cũng chậm rãi lưu động trôi nổi, vô cùng kỳ diệu.
Thiếu Thương nhìn không chớp mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở thật to, nhìn qua từng chiếc từng chiếc, có tướng sĩ về nhà được thê tử ra đón, có tiểu đồng tinh nghịch đuổi nhau vui đùa ầm ĩ, có võ sĩ giương cung săn bắt mãnh thú, thậm chí còn có cả cá chim đụng đầu chạm trán.
Trình Thủy thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nữ nhi, hết sức khí phách gọi người mua thêm mấy cái để nữ nhi mang về từ từ chơi.

Ai ngờ Thiếu Thương lắc đầu, chỉ muốn một chiếc, nói: "Về nhà con tự làm, con làm còn đẹp hơn."
Nói nhảm, nàng là nữ sinh khối khoa học tự nhiên đấy nhé, có thể tay không dựng các loại sơ đồ nguyên lý, mặc dù phương hướng chuyên ngành thiên về lý luận, năng lực động thủ không bằng các huynh đệ khoa kỹ thuật, nhưng nguyên lý đơn giản như vậy, nàng cảm thấy có thể trở về luyện tay một chút.
Chợ đèn không chỉ có đèn, mà còn bán lụa là gấm vóc hoa lụa trang sức đồ ăn nhẹ, thậm chí còn có cả thư tín ——
Một cậu nho sinh ăn mặc nghiêm chỉnh đang than thở kể lể cố sự với Trình Vịnh và Trình Thiếu Cung "Rõ là dòng dõi thư hương lại bị nanh vuốt lệ đế hãm hại đến cửa nát nhà tan, giờ đây không thể không bán đi tàng thư trong nhà".
Trình Tụng trái lôi phải kéo hai đứa trẻ Trúc Âu, đứng trước một quầy hàng của thợ săn quan sát một sợi gân nghe đâu được rút từ thân mãnh hổ mắt xếch, nếu dùng làm dây cung quả thực là không ai địch nổi.
Tiêu phu nhân cùng Trình Thừa vừa đi vừa nói cười, từng câu khích lệ hắn phấn chấn học hành, không cần lo lắng, Trình Ương đi theo một bên cũng cười vui vẻ.
Trình Chỉ thấy một cửa hàng bên trong có bán hoa lụa hoa văn hoang dã mới lạ, liền mua một đóa cho Tang thị cài lên tóc, mặt Trình mẫu đen thành nghiên mực, thế là Trình Chỉ lại vội vàng mua một bông nữa cho lão mẫu cài lên, Trình mẫu lại không chịu, nói hoa trên đầu Tang thị đẹp hơn.

Tang thị cũng xấu xa, cố tình không chủ động nói tặng hoa cho Trình mẫu, chỉ cười nhẹ nhàng đứng một bên xem, ồn ào khiến cho Trình Chỉ luống cuống tay chân.
Trình Thủy ở bên cạnh vuốt râu lắc đầu, sao không thể học được chút nào từ hắn nhỉ, mua hoa lụa giấu trong ngực về nhà cài cho thê tử sau có phải là được rồi không.
Thiếu Thương lại bởi vì trầm mê ngắm đèn, tụt lại phía sau đoàn người Trình gia, bên người có hai võ tỳ cùng ba gia đinh đi theo nên nàng cũng không lo lắng về


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui