Vạn lão phu nhân sở liệu quả không sai, màn đêm buông xuống, Vạn Thê Thê xác thực muốn cùng Thiếu Thương ngủ một giường.
Đổi qua một thân tẩm y tơ mỏng thêu hoa, Vạn Thê Thê lại muốn chăng lên cổ một chuỗi vòng ngọc trai, Thiếu Thương không thể nhịn được nữa, ngăn cản nói: "Mới vừa rồi bá phụ còn bảo ngươi bớt đeo vài món đi mà?"
Vạn Thê Thê ủy khuất: "Vốn ta còn muốn mang cả kim xuyến với ngọc phượng truy đấy."
Thiếu Thương thở dài, nằm vật xuống giường đi ngủ.
Đêm khuya không người, chính là thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm, Thiếu Thương vội vàng hỏi chuyện về con mắt và lỗ tai của Vạn lão phu nhân.
Vạn Thê Thê ngạc nhiên nói: "Đây cũng chẳng phải bí mật gì, thế mà ngươi không biết."
Trong bóng tối, Thiếu Thương thuần thục vận dụng kỹ xảo biểu diễn bằng âm thanh, ủy khuất nói: "Một là trong nhà không cho phép nghị luận, hai là.
.
.
cũng không có ai nói cho ta biết.
.
."
Vạn Thê Thê đột nhiên cảm thấy Trình gia quả thực là một gia đình phúc hậu, sau đó nàng bắt đầu kể lại đầu đuôi ngọn nguồn: "Khi đó a phụ ta còn chưa tới mười tuổi, đại phụ ta ra đi quá nhanh, chưa kịp phó thác cho người đáng tin cậy.
Cho nên tộc nhân dòng bên dồn ép đến cửa, nói đại mẫu ta xuất thân bần hàn, vốn là môn không đăng hộ không đối, kêu nàng mau giao a phụ ta cho bọn họ nuôi dưỡng, còn mình thì tự tái giá đi là được.
Toàn bộ tài sản riêng đại phụ để lại cho bà đều bị mang đi, coi như là của hồi môn.
Đại mẫu ta không chịu, bọn họ liền nói đại mẫu ta nhất định giữ không được, nói không chừng tương lai sẽ dâng gia nghiệp của đại phụ cho nam nhân khác.
.
."
Thiếu Thương mỉa mai: "Ừm, đám tộc nhân đó sẽ không dâng cho nam nhân khác, bởi vì bọn họ sẽ tự dâng cho chính mình!".
Tiết mục cũ, dòng bên thừa dịp dòng chính yếu thế đứng lên đoạt quyền, không có gì mới mẻ.
Vạn Thê Thê cười ha ha, ngay sau đó lại suy sụp nói: "Đáng hận là trong bộ khúc của đại phụ vốn có không ít con cháu Vạn gia, bọn họ đều giúp đỡ trưởng bối nhà mình, chờ được chia cho một chén canh.
Vậy nên, bất luận đại mẫu có thề độc như thế nào, bon họ đều không chịu bỏ qua, thế là đại mẫu ta tự khoét một mắt, tự cắt một tai, mang con mắt và một bên tai ném lên người tên cầm đầu, nói nàng tuyệt không tái giá.
Tâm phúc của đại phụ vốn không tiện nhúng tay vào gia sự Vạn gia, nghe được chuyện này cũng giận không kiềm được, lúc này bắt đầu sống mái với nhau, muốn làm chỗ dựa cho đại mẫu trút giận."
"Vậy.
.
.
sau đó thì sao." Thiếu Thương nghe đến kinh tâm động phách.
"Cứ vậy giằng co hơn một tháng, ngoại đại phụ ta mang theo nhân mã từ xa đuổi tới.
Ông là huynh đệ kết nghĩa với đại phụ, vốn nổi danh nhân nghĩa hào hiệp, Tùy huyện không ai không biết.
Sau khi sử dụng đủ loại biện pháp mềm cứng đan xen, mấy tên thúc bá vô liêm sỉ kia mới thu tay lại!"
Thiếu Thương im lặng, nói: "Ha ha, ra là như vậy."
Vạn Thê Thê oán hận: "Về sau đại mẫu ta từ từ tìm kiếm được tướng lĩnh, thu phục nhân tâm, dần dần lập lên uy vọng, ngoại đại phụ ta rốt cuộc cũng không cần một năm chạy bảy tám chuyến đến Tùy huyện nữa.
Lại qua mấy năm, a phụ ta đã sớm trưởng thành, tự mình dẫn theo nhân mã, bắt đầu trừng phạt từng tên thúc bá vô sỉ năm đó bức bách đại mẫu."
"Trừng phạt thế nào?" Thiếu Thương cảm thấy hết sức hứng thú đối với biện pháp cụ thể.
Vạn Thê Thê nói: "Có rất nhiều cách.
Để con cháu bọn hắn đi lịch luyện, nơi này chết vài người, nơi đó ngỏm vài tên; hoặc là ăn chút kiện cáo, trên đường lưu đày lại chết thêm mấy mạng.
Để những lão già kia trơ mắt nhìn con cháu nhà mình suy tàn."
Thiếu Thương kinh sợ một hồi, nữ hài đối đãi với mình vô cùng thân thiết nhân hậu này, nói đến việc giết người lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hoàn toàn không xem là gì.
Đối với thái muội trấn nhỏ như nàng mà nói, chuyện tàn nhẫn nhất trong đời cùng lắm là dùng chai bia gõ vào đầu người, hơn nữa còn gõ không vỡ.
Nói đến đây, Vạn Thê Thê chợt thở dài thườn thượt, "Thế cho nên, Vạn gia chúng ta chẳng những con nối dõi dòng chính đơn bạc, ngay cả nhi lang dòng bên cũng không nhiều lắm.
Đại mẫu thường nói a phụ đối xử với huyết mạch đồng tông quá tàn nhẫn, tổn hại tới nhân hòa, cho nên dưới gối mới trống trơn.
Nhưng a phụ nói với ta, sau khi đại mẫu khoét mắt cắt tai, lúc thì đau đầu, lúc thì vết thương rướm máu, cả đêm không có cách nào chìm vào giấc ngủ, cứ thế qua mười mấy năm mới đỡ hơn được chút.
Khi người còn bé, mắt thấy đại mẫu chịu khổ như vậy, nhớ tới là hận."
Thiếu Thương trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Vạn Thê Thê còn tưởng nàng đã ngủ rồi, lúc này mới nghe giọng nàng vang lên: "Quan hệ giữa đại phụ và đại mẫu ngươi rất tốt sao?".
Ờ thời đại này, quả phụ tái giá thực sự là một chuyện vô cùng bình thường, nhất là lúc ấy Vạn lão phu nhân chẳng những tuổi trẻ mỹ mạo, còn có số của hồi môn đáng kể.
Lần này đến phiên Vạn Thê Thê im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Ta chưa từng gặp đại phụ, nhưng nghe đại mẫu nói, nàng xuất thân hàn vi, nhưng đại phụ chưa từng coi khinh nàng, một mực kính trọng, ái mộ nàng, dùng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn cưới nàng về, còn nói nàng là nữ tử tốt nhất trên đời này.
Vì câu nói ấy của đại phụ, dù có phải róc từng thớ thịt trên người nàng cũng không sợ."
Nói xong những lời này, hai nữ hài đều lẳng lặng nằm im, trong phòng trở nên tĩnh mịch.
Thiếu Thương nói khẽ: ".
.
.
Quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất lấy quốc sĩ báo chi".
Vạn Thê Thê nghiêng người dựa lên đầu vai nàng, khe khẽ thút thít, khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai thức dậy, hốc mắt hai nữ hài đều hồng hồng, khác biệt ở chỗ vết sưng đỏ của Thiếu Thương bị che giấu dưới lớp máu ứ xanh, nhìn không ra, Vạn Thê Thê lại giống như có hai quả đào treo trên mặt.
Thiếu Thương vội vàng dâng hiến lên bình bạch ngọc mà Viên Thận tặng nàng, dược cao bên trong có màu đỏ nhạt, hương thơm dìu dịu lan tỏa, thoa lên mặt lại càng trơn mềm dễ chịu.
"Dược cao này ở đâu ra vậy, còn hữu hiệu hơn cả kim sang dược của a phụ ta." Mới qua ngắn ngủi nửa ngày, vết sưng đỏ trên mắt Vạn Thê Thê đã hoàn toàn biến mất.
Thiếu Thương vờ cười ha ha: "Là tam thúc mẫu nhà ta cho đấy, chắc là vị đệ tử nào đó trên núi Bạch Lộc biếu tặng Tang thái công."
Vạn Thê Thê nói: "Thì ra là thế!.
.
.
Aiz, nhưng mà có vẻ không hữu dụng với ngươi lắm." Gương mặt thân yêu của Thiếu Thương vẫn ứ xanh ứ đỏ như cũ, sưng lên như cơm bát bửu* ngâm qua đêm.
*Cơm bát bửu: thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoa quả khô.
".
.
.
.
.
.
.
.
." Bởi vì người nào đó không phân biệt được sự khác nhau giữa ngoại thương và tụ máu bên trong! Như vậy xem ra, khi còn nhỏ Viên Thận nhất định chưa đánh nhau bao giờ.
- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng Ốp La, những bên khác như truyen4u*net là bản , hy vọng độc giả hãy tìm đọc trên trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương truyện một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Vừa dùng xong bữa sáng, ba vị huynh trưởng của Thiếu Thương đã đồng loạt tới cửa.
Trình Vịnh thành tâm tạ lỗi với Vạn lão phu nhân, nói nhà mình lại gây thêm phiền phức cho Vạn gia rồi; Trình Tụng kéo lấy Vạn Thê Thê, ở trước mặt Vạn phu nhân nói về tin đồn nghe được ngoài phố, chọc cho các nàng cười không ngừng; Trình Thiếu Cung mang cho Thiếu Thương đầy một bao đồ ăn vặt, ngoài ra còn có một tấm bùa chú hắn tự tay vẽ cho muội muội, để nàng gối đầu lên ngủ, xem xem có thể đuổi được vận rủi sắp tới hay không.
Đồng thời, bọn hắn còn mang cho Thiếu Thương y phục và đồ dùng tùy thân hàng ngày, còn nói Tiêu phu nhân đã ngầm đồng ý cho nàng ở lại Vạn gia mấy ngày, đống mộc giản kia tạm thời giữ lại, trở về từ từ phạt viết.
Đến lúc này, lo lắng cuối cùng của Thiếu Thương rốt cuộc cũng biến mất, nàng lập tức an tâm trở lại.
Trừ bỏ thương thế hồi phục hơi chậm, cuộc sống của nàng ở Vạn gia có thể nói là thập toàn thập mỹ.
Mỗi ngày đều cùng Vạn Thê Thê ở một chỗ ăn rồi lại ngủ, gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị, đủ loại thích ý sa đọa, dù là rửa chân cũng phải có bốn năm tỳ nữ chia nhau xoa bóp mười đầu ngón chân mới được.
Vạn Thê Thê còn dạy nàng đánh cờ, đầu hồ*, ném xúc xắc.
.
.
Có khi nhân thủ trên bàn không đủ, Vạn Thê Thê còn lôi kéo cả mấy vị tỳ thiếp lớn tuổi của Vạn Tùng Bách tham gia.
Đám người cười đùa toe toét, hi hi ha ha không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng không nhìn rõ còn phải tìm Vạn phu nhân tới làm trọng tài, khung cảnh gia đình cực kỳ hài hòa.
*Đầu hồ: trò ném thẻ vào bình rượu.
"Mấy vị thứ mẫu này của ngươi và bá mẫu rất hòa hợp sao?"
Từ sau khi đến đây, Thiếu Thương vẫn luôn âm thầm chờ đợi được xem một lần thuần túy, chính tông, nguyên bản, một trận đấu pháp giữa thê thiếp thời cổ đại, đáng tiếc Trình gia căn bản không tồn tại loại sinh vật gọi là thê thiếp này.
"Ngươi không biết đâu, a mẫu ta đối xử với các nàng ấy không biết có bao nhiêu tốt đẹp, cung cấp đồ ăn ngon, thức uống ngọt, chỉ trông mong các nàng có thể giúp a phụ lưu lại hậu thế.
Đáng tiếc là, khi ta còn bé nhóm thứ mẫu còn có chút hùng tâm tráng chí, bây giờ thì cả đám đều buông xuôi hết rồi.
.
." Vạn Thê Thê lắc đầu, biểu thị sự thất vọng sâu sắc đối với năng lực nghiệp vụ cùng ý chí tiến thủ của mấy vị thứ mẫu nhà mình.
Than thở xong, nàng tiếp tục túm lấy Thiếu Thương dắt đi chơi.
Nếu không phải mặt băng không chắc chắn, Vạn Thê Thê còn muốn kéo Thiếu Thương đi nghịch băng, thậm chí còn lén trộm một vò rượu mà Vạn Tùng Bách cất giấu, hai nữ hài uống đến say mèm, sau đó lại chuẩn bị mấy con gà trống ngũ sắc, tính toán đợi đến khi Thiếu Thương hết làm đầu heo sẽ mang nàng tới phố chọi gà nhìn chút việc đời.
Hai nữ hài chơi đùa vô cùng vui vẻ, Vạn phu nhân khóc không ra nước mắt, lo lắng sau khi Thiếu Thương trở về nhà, Tiêu phu nhân phát hiện nữ nhi nguyên bản dù ngang bướng nhưng mọi việc không thông, vừa đến nhà mình ở một chuyến, khi trở về đã thành kẻ sống phóng túng mọi việc tinh thông.
Lúc này, Thiếu Thương với tư cách là một linh hồn trưởng thành có kỷ luật đã bộc lộ ưu thế.
Sau mấy ngày mơ mơ hồ hồ chìm trong vui sướng, nàng đột nhiên mượn Vạn Thê Thê bút mực và mộc giản, lại bắt đầu mỗi ngày đọc sách tập viết hai canh giờ, kiên trì học xong mới có thể chơi đùa —— vừa mới học xong văn tự cổ đại, trí nhớ còn chưa vững chắc, nhưng cũng không thể quên được.
Ban đầu Vạn Thê Thê còn muốn mạnh mẽ lôi kéo Thiếu Thương đi chơi, nhưng cuối cùng lại không chống đỡ nổi khả năng biện luận thuyết phục của nàng.
"Trên đời này có hai loại bằng hữu, một loại gọi là thịt chó chi giao, ngày thường thì ăn nhậu chơi bời, đến lúc quan trọng lại không có nửa điểm tác dụng; một loại gọi là can đảm tương giao, chỉ cần trông thấy bằng hữu gặp chuyện khó khăn, lập tức có thể xả thân tương trợ."
Vì can đảm tương giao, Vạn Thê Thê buộc lòng phải xả thân —— tương trợ Thiếu Thương —— cùng học bài.
Vạn phu nhân tức thì ngừng khóc, vội vàng bày tỏ với bà mẫu: Người quả là liệu đoán như thần, quả là bậc kỳ tài nhìn xa trông rộng mạnh như thác đổ thiên phú dị bẩm tài năng ngút trời.
.
.
Sau đó bị Vạn lão phu nhân không kiên nhẫn đuổi ra ngoài.
Song Thiếu Thương cũng có thời điểm cô đơn quạnh quẽ.
Vạn phu nhân tuy không tính là giao du rộng rãi, nhưng thỉnh thoảng cũng cần mang Vạn Thê Thê ra ngoài dự tiệc.
Những lúc như vậy, Thiếu Thương sẽ đi loạn khắp phủ không có điểm dừng, hiếu kì quan sát những kiến trúc cổ xưa quanh mình, trong đó khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là một cây cầu gỗ nho nhỏ.
Cây cầu gỗ nhỏ hình cung này rộng không quá một trượng, dài khoảng bảy tám trượng, dựng lên cao cao tựa như cầu vồng khẽ uốn, kết cấu toàn thân được làm bằng gỗ, hơn nữa không có lấy một cây đinh sắt hay một mảnh đồng nào, toàn bộ đều nhờ vào tài nghệ cao siêu và tính toán tinh chuẩn của thợ mộc, những tấm gỗ dài ngắn rộng hẹp không đồng nhất được sắp xếp so le với nhau, tầng tầng giao thoa mà thành.
Có lần cùng quản sự Vạn phủ nói chuyện phiếm, Thiếu Thương biết được rằng trong vụ án Bố thị bỏ trốn lúc trước, cây cầu gỗ nhỏ này từng bị binh sĩ tới lục soát tập kích, hiện giờ đã hơi có cảm giác lung lay.
Nhưng vì cầu được làm vô cùng tinh xảo, không phải thợ thủ công bình thường tháo ra sửa chữa là được, quản sự nói chỉ có thể dỡ bỏ toàn bộ, sau đó trùng kiến lại một tòa khác.
Thiếu Thương âm thầm thở dài tiếc nuối, ngày hôm đó trong lúc nghỉ trưa một mình, trong lòng nàng đột nhiên khẽ động, tinh thần ham học hỏi bùng phát, vội vàng khoác áo đứng dậy, quan sát trái phải, thận trọng từng chút leo xuống dưới cầu kiểm tra —— dòng suối nhỏ dưới cầu sâu chưa đầy nửa thước, mặt nước dưới lớp băng mỏng đang chầm chậm lưu chuyển, dưới đáy rải đầy những viên đá ngũ sắc có thể mơ hồ thấy được, có lẽ cây cầu và suối nước vốn là một nơi để thưởng cảnh.
Thiếu Thương cuộn thân mình lại, uốn cong thắt lưng, cố gắng ngửa đầu, duỗi tay sờ lên mấy chỗ có khớp nối quan trọng.
Qua nửa ngày sau, nàng mới khẽ mỉm cười.
Căn bản không cần phí sức đi tìm thợ thủ công dỡ bỏ, chỉ cần rút đi vài thanh sáo mộc nhỏ, không bao lâu sau cây cầu gỗ này sẽ tự rời ra thành từng mảnh; muốn xây lại cũng rất dễ dàng, bởi vì nàng đã có thể vẽ lại nguyên bản sơ đồ kết cấu của nó rồi!
Đang đến hồi đắc ý, Thiếu Thương chợt nghe bên bờ truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, nàng lập tức ý thức được có rất nhiều người đang đi về phía này.
Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, đến nhà người ta làm khách, lại cả người bùn đất chui dưới cầu sờ đông sờ tây, dưới con mắt của cổ nhân, việc này có lẽ hơi quái gở.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng dứt khoát không ra nữa, tính toán đợi người đi hết rồi mới leo lên.
Đám người kia vừa đi vừa nói chuyện, cước bộ thong thả, tiếng nói từ xa dần đến gần, phía trước chính là điệu cười thô kệch của Vạn Tùng Bách ——
".
.
.
Lăng đại nhân nói đùa rồi, Vạn mỗ ta bình sinh yêu nhất chính là mỹ cơ tài bảo, có ai không biết, họa đồ gì gì đó, ta làm sao có thể xem hiểu! Không có không có, tuyệt đối không có, ha ha ha.
.
."
Sau đó là giọng nói lãnh đạm của nam tử trẻ tuổi từ tốn vang lên: "Vạn hầu đã nói không có, vậy chính là không có.
Có điều, hôm qua tại hạ nghe nói Vạn hầu cùng Vương lang quan hẹn nhau chơi xúc cúc, hẳn là bệnh ở chân đã tốt lên nhiều.
.
."
Bước chân bên bờ đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe Vạn Tùng Bách cười khan mấy tiếng, nhưng Thiếu Thương nghe ra được tiếng cười kia không tới từ đáy lòng.
Trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng hô to các ngươi mau cút đi, lão nương cũng không muốn nghe thấy cái gì không nên nghe đâu! Chân thì làm sao, không cho người ta khỏi chân đi đá bóng à!
Cũng may đám người chỉ dừng lại một lát, sau đó lập tức nhấc chân bước tiếp, lần này cước bộ gấp rút, cấp tốc rời đi, Thiếu Thương chỉ láng máng nghe được Vạn bá phụ nói câu "Lăng đại nhân mời đi theo ta", còn lại tiếng nói quá nhỏ, nàng không thể nghe thêm được gì.
Đợi khi đám người đã đi xa, Thiếu Thương nhanh chóng leo ra khỏi gầm cầu, vỗ vỗ bùn đất trên người, vội vàng lui về phòng tiêu hủy chứng cứ.
Bị dọa một trận như vậy, giấc ngủ trưa của nàng tất nhiên không thể tiếp tục, Thiếu Thương rửa mặt xong, dứt khoát đổi sang một thân kỵ trang váy rộng tay áo xếp có đai lưng, chuẩn bị tới chuồng ngựa củng cố một chút kỹ năng cưỡi ngựa thập tam muội mới dạy nàng.
Lão bá quản lý chuồng ngựa rất cẩn thận dắt tới cho Thiếu Thương chú ngựa cái nhỏ tính tình ôn hòa mà thường ngày nàng hay cưỡi, còn thay sang một bộ yên cương xinh đẹp mới tinh.
Thiếu Thương vô cùng yêu thích chiếc móc cài bằng đồng tinh xảo phía trên bàn đạp, sau đó nàng vui vẻ tự mình dắt ngựa, không để lão bá theo cùng.
Bãi cưỡi ngựa sau hậu viện Vạn gia cũng không lớn, từ cái bụng của Vạn bá phụ mà suy đoán, có lẽ người đến thăm nơi này cũng không nhiều.
Dắt ngựa đứng trong bãi, chân trái Thiếu Thương giẫm mạnh lên bàn đạp, bay vọt lên vững vàng ngồi trên yên ngựa, tư thế tiêu chuẩn ưu mỹ —— Mặc dù khối thân thể này có hơi yếu đuối, nhưng lực phối hợp của tứ chi cũng coi như không tệ.
Thiếu Thương vốn đang đắc ý, ai ngờ vừa đặt mông ngồi xuống, nàng đã cảm thấy không ổn.
Hóa ra bộ yên cương mới này vẫn chưa căn chỉnh đai da nối bàn đạp dựa theo độ dài chân của Thiếu Thương, sau khi nàng ngồi xuống mới phát giác hai chân cư nhiên giẫm không tới bàn đạp.
Đây là sai lầm nhỏ mà người mới học thường hay phạm phải.
Thiếu Thương sâu sắc cảm thấy không ổn, cưỡi ngựa không phải cưỡi xe đạp, cho dù phanh không được thì hai chân vẫn có thể chạm xuống đất, nhưng cưỡi ngựa rủi ro không hề nhỏ, nếu mình không muốn té ngã nửa đời sau không thể tự lo liệu, về sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Bởi vì hai chân treo lơ lửng, nàng chỉ có thể dùng bắp đùi kẹp chặt bụng ngựa, phòng ngừa trọng tâm không vững.
May mà bé ngựa cái nhỏ này tính tình hiền lành, chủ nhân phía trên không động, nó cũng thành thành thật thật đứng yên tại chỗ,