Tinh Hán Xán Lạn May Mắn Quá Thay


Cho đến khi được đưa lên xe ngựa rộng rãi, Thiếu Thương vẫn mơ mơ hồ hồ đối với những chuyện đã xảy ra hai ngày qua.
Hôm đó khi nàng từ Doãn phủ trở về nhà, trời đã nhá nhem tối, hai võ tỳ sắc mặt trang nghiêm đưa nàng tới Cửu Chuy đường, chỉ thấy trong nội đường ánh nến dâng cao, chỉ có một mình Tiêu phu nhân đứng đó, khuôn mặt giá lạnh như phủ băng.

Nàng ngay lập tức biết rằng, chuyện vỡ lở rồi.

Lúc trước thiết lập ván cục, nàng cũng từng nghĩ có khả năng sẽ bị người phát hiện, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Do đó, đối mặt với chất vấn của Tiêu phu nhân, nàng gọn gàng dứt khoát nhận tội.
"Cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là con muốn trút giận thôi." Vẻ mặt Thiếu Thương lạnh lùng, không hề thấy rằng mình sai.
Tiêu phu nhân tất nhiên là nghiêm nghị trách cứ một hồi, cái này Tử cái kia Tử*, câu nào câu nấy đều là cổ văn, Thiếu Thương cũng lười phân biệt.

Sau khi răn dạy bằng miệng kết thúc, lập tức đến phiên "Gia pháp" trong truyền thuyết.

Tiêu phu nhân rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, cứu binh hình như đều không ở trong phủ, trong lòng Thiếu Thương biết là không ổn, nhưng từ nhỏ nàng bướng bỉnh đã quen, không nói hai lời, thản nhiên chịu phạt.

*Tử: chỉ các nhà triết gia thời xưa (ví dụ: Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử...)
Cho đến khi bốn võ tỳ đặt nàng lên chiếc bàn dài hình chữ nhật, lúc này Thiếu Thương mới có chút hoảng hốt, lại nhìn lão hủ âm trầm đáng sợ đang cầm gậy tới kia, trên trán nàng mơ hồ đổ mồ hôi —— mặc dù từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, thờ ơ thành kiến không ngừng, nhưng da thịt nàng thật sự chưa từng phải chịu hình phạt nào cả!
Mắt thấy Tiêu chủ nhiệm rõ ràng muốn làm một trận lớn, Thiếu Thương vốn muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Ngay khi gậy thứ nhất nặng nề nện lên người nàng, hô hấp Thiếu Thương chợt ngừng lại, chỗ mông bị đánh giống như có một mồi lửa châm lên trong bụi cỏ hạn hán đã lâu, đau đớn như lửa thiêu cấp tốc lan ra toàn thân, nàng muốn la lên, lại chỉ nghe thấy âm thanh trong cổ họng khàn đặc, tựa như một con cá đang sống bị người cạo vảy, nàng chỉ có thể nhè nhẹ hít từng hơi khí lạnh.
Vì sợ bản thân nói ra mấy lời cầu xin mất mặt, Thiếu Thương gắt gao cắn chặt bờ môi, cho dù đau đến nghẹt thở cũng tuyệt không há miệng —— về phần tại sao không cầu xin? Hôm nay Tiêu chủ nhiệm cũng không phẫn nộ như những lần trước, nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ cần mình cầu xin tha thứ, hẳn là có thể thoát khỏi lần trách phạt này.

Nhưng nàng tuyệt đối không cầu xin! Đánh chết cũng không nhận lỗi!
Thời tiểu học có vị chủ nhiệm đối xử với nàng rất tốt, lớn tuổi hiền lành, bà từng nói với bà nội rằng, "Linh Nam bướng bỉnh quật cường như vậy, nói xấu tất nhiên xấu, nhưng nói tốt cũng có tốt, khi nào con bé suy nghĩ thông suốt thì phải học hành cho thật tốt, nhất định có thể phát huy năng lực một cách mạnh mẽ nhất".
Đáng tiếc, không bao lâu sau bà đã về hưu.

Những ngày tháng tiếp đó Thiếu Thương chưa từng gặp thêm giáo viên nào như vậy.

Về sau lại có giáo viên đối xử tốt với nàng, nhưng đều là vì thành tích và con người sôi nổi của nàng.
Tổng cộng đánh bao nhiêu trượng, Thiếu Thương đã không tài nào nhớ rõ, trong miệng nếm được mùi tanh chua chát của chính mình, thân thể đau đớn tê rần, cơn đau ở vết cắn trên môi lại càng thêm rõ ràng.

Trong cơn choáng váng mơ hồ, nàng được đưa về chỗ ở của mình, nghe thấy tiếng khóc hô gọi của a Trữ, không hiểu sao lòng nàng chợt nhẹ nhõm, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác được vết thương đột nhiên mát lạnh, có lẽ là đang thoa thuốc.

Còn có một bàn tay ấm áp mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve nàng, từ mái tóc cho đến khuôn mặt, rồi lại đến vết thương.

Bàn tay kia nhẵn mịn dịu dàng, hoàn toàn khác với bàn tay có vết chai của a Trữ, Thiếu Thương mê man nghĩ, có lẽ là Tang thị.
Tỉnh lại lần nữa đã là khi sắc trời tối đen, chỉ không biết là đêm khuya canh ba hay là canh bốn, Thiếu Thương bị một bóng đen cao lớn ở đầu giường dọa cho giật nảy mình, thân ảnh kia đang phát ra tiếng khóc ô ô, giống như một chiếc chiêng đồng vỡ bị gió đêm thổi qua, rất là dọa người.

Nhưng bởi vì thân thể đau nhức, ngay cả phản ứng khiếp sợ của nàng cũng chậm hơn rất nhiều, sức lực để hét lên cũng không có, chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh kia.
Trình Thủy ngồi ở đầu giường khóc hu hu, thân hình cao lớn vạm vỡ hơi co lại, nhờ vào ánh lửa nhè nhẹ phát ra từ bếp lò, Thiếu Thương trông thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm của lão cha vương đầy nước mắt nước mũi, có chút buồn nôn.
Sau đó nàng khóc.
Lúc bị người khác xem thường mỉa mai nàng không có khóc, bị người khác làm nhục nàng cũng không khóc, bị phạt trượng thật nặng nàng vẫn cắn răng không khóc như cũ, nhưng lúc này nàng lại khóc như mưa, rất giống Trình Tiểu Âu lớp chồi hôm qua khóc lóc thảm thiết vì bị tiêu chảy.

Nàng vẫn luôn ghét bỏ bà nội già yếu vô năng, không thể giúp nàng che mưa chắn gió bên ngoài, hơn nữa lại cổ hủ vô tri, không có cách nào chỉ điểm con đường nhân sinh cho nàng.

Để nàng tuổi còn nhỏ đã phải một mình đối mặt với thế giới ác ý.
Nàng mang theo chiếc huy hiệu màu đen đi tới ký túc xá trường cao trung trọng điểm, lúc ấy nàng còn không cảm thấy gì, mãi đến khi hiệu trưởng đích thân trao bằng khen trên lễ chúc mừng, bác cả vui mừng giống như bí ngô mở miệng, người dân trên trấn thi nhau khen nàng hiểu chuyện cố gắng, có thể thi đậu vào đại học tốt như vậy, quả thực là vinh quang của toàn trấn —— nàng đột nhiên rất muốn để bà nội thấy được tất cả những điều này.
Thế nhưng lão nhân đã rời xa nhân thế ba năm, cỏ trên mộ cũng mọc um tùm tươi tốt.
Lúc ấy Thiếu Thương mới hiểu được, trên đời này thật sự chỉ còn lại một mình nàng.

Tử muốn hiếu mà thân không còn*, bảy chữ này chính là tàn khốc như vậy đấy, không có cơ hội hối hận, day dứt và cảm kích của ngươi chẳng thể giãi bày cùng ai, chỉ có thể cứng rắn tiến về phía trước.
*Con cái muốn làm tròn đạo hiếu nhưng cha mẹ đã không còn.
Thiếu Thương nằm trên đầu gối Trình Thủy gào khóc tê tâm liệt phế, hận không thể phun ra cả tim gan.
Vì sao thời điểm nàng đi theo đại tỷ lăn lộn đều luôn phải cẩn thận như vậy, bởi vì ngoài kia sẽ không có ai giúp nàng gánh vác sai lầm; vì sao nàng dám ở Doãn gia Vạn gia gây lộn với người khác, thậm chí là ẩu đả, bởi vì nàng biết Trình lão cha nhất định sẽ tha thứ cho nàng, thay nàng giải quyết tất cả hậu quả.
Nàng chính là tiểu nhân chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, hèn hạ như vậy đấy!
Nhưng hiện tại nàng muốn đối tốt với Trình lão cha, đối tốt với các huynh trưởng, đối tốt với thúc phụ thúc mẫu, đối tốt với nhóm tỷ muội, để họ có thể vui vẻ và kiêu hãnh vì nàng, mà không phải cả ngày lo lắng khi nào lại phải thu thập cục diện rối rắm giúp nàng.
Hai cha con cùng nhau khóc nức nở, khóc cho đến khi bếp lò cũng tắt lửa, lúc này a Trữ mới bất đắc dĩ vào phòng thêm than.
Từ đầu đến cuối Trình Thủy đều không nói với Thiếu Thương một lời, thông minh như nữ nhi, chẳng lẽ lại không hiểu loại đạo lý trên phố "Chớ nên tùy tiện đi hiểm, chớ gây thù hằn quá nhiều"?
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Thiếu Thương lập tức theo Trình Chỉ cùng Tang thị lên đường.

Ngày hôm đó, mọi người trong Trình phủ đều tới tiễn đưa, sắc trời âm u, không gió không tuyết, Tiêu phu nhân vắng mặt không rõ lý do.

Trình mẫu lôi kéo con trai nhỏ khóc lóc nỉ non không nỡ, đồng thời trừng mắt nhìn Tang thị giống như sói đói bảo vệ đồ ăn, đe dọa nàng phải chăm sóc "con út yêu dấu của lão thân" cho thật cẩn thận.

Vẻ mặt giống nhau, lải nhải giống nhau, Trình Thủy cũng lặp đi lặp lại với nữ nhi dưỡng thương như thế nào, bồi bổ như thế nào, ăn nhiều thịt nhiều rau chăm chỉ vận động, rồi lại nguyên văn dặn dò a Trữ thêm một lần.
Trời chưa sáng Trình Ương đã tự mình dẫn theo vài vú già xuống bếp, chuẩn bị cho Thiếu Thương mấy rổ điểm tâm đầy ắp để nàng ăn trên đường, Trình Tụng và Trình Thiếu Cung thì không ngừng chuyển đồ vào trong hành lý của Thiếu Thương, cũng không biết là nhét đồ ăn đồ chơi gì vào.

Trình Vịnh đứng lặng nửa ngày mới đi thẳng đến bên cạnh xe, xuyên qua rèm cửa, hắn đặt vào tay Thiếu Thương một khối mực tàu mới được bọc bằng vải dầu, thấp giọng nói: "Tiếp tục đọc sách viết chữ, không được sao nhãng."
Thiếu Thương chống người dậy, thò đầu ra nhìn, trông thấy hai mắt đại ca có chút đỏ, nàng lập tức nói: "Huynh trưởng về sau đừng thức đêm đọc sách nữa.

Cẩn thận chưa đến ba mươi đã đầu trọc mắt mờ!"
Trình Vịnh sờ sờ hai búi tóc trên đầu ấu muội, thở dài một hơi.
Vất vả thoát khỏi sự nhiệt tình của Trình mẫu và Trình Thủy, đội xe cuối cùng cũng có thể lên đường, đáng tiếc vết thương của Thiếu Thương vẫn đau đớn như cũ, chỉ có thể thành thật nhoài người nằm trong xe, không có duyên được chiêm ngưỡng khung cảnh hùng vĩ của đỉnh trời khi đi qua cửa thành đồ sộ cao lớn.
Bên trong một chiếc xe khác, Trình Chỉ đang cùng thê tử nói chuyện phiếm: "Sao hôm nay Nguyên Y a tỷ không ra? Trước giờ tỷ ấy chưa từng làm chuyện thất lễ như vậy."
Tang thị trừng trượng phu một cái: "Chuyện rõ rành rành, chàng hỏi cái gì."
Trình Chỉ lại hỏi: "Hôm đó không phải đã nói là đánh mười trượng sao? Còn thiếu ba bốn trượng nữa, sao a tỷ đã ném cốc rồi."
Ngữ khí Tang thị vẫn không thay đổi: "Chuyện rõ rành rành, chàng hỏi cái gì."
Trình Chỉ bị thê tử chọc cười: "Nàng nói xem, chúng ta có nên nói cho Niệu Niệu biết không, miễn cho mẹ con các nàng lại thêm bế tắc."
Tang thị đáp: "Nói thế nào? "Niệu Niệu à, ban đầu a phụ con muốn đánh con mười trượng, a mẫu con mềm lòng nên bớt đi ba trượng, con có vui không"?!"
Nàng học khẩu khí của trượng phu, nói xong liếc mắt một cái, "Nếu chàng nói thật, mẹ con các nàng có tốt hay không thì ta không biết, nhưng cha con bọn họ nhất định không tốt đẹp được.

Đến lúc đó, xem huynh trưởng có nướng sống chàng lên không!"
Trình Chỉ chép miệng: "Được rồi, thế thì không nói.

Lát nữa ta đi khuyên nhủ Niệu Niệu đừng giận a mẫu nó nữa."
Tang thị nhìn trượng phu bằng nửa con mắt: "Chàng cho rằng chàng ở trong lòng Niệu Niệu ghê gớm lắm à, nói là con bé sẽ nghe? Lời của huynh trưởng nó cũng chỉ nghe ba bốn phần thôi!"
Nàng sâu sắc cảm thấy trượng phu nhà mình quá mức tốt bụng, "Niệu Niệu là đứa có chủ ý, tính tình lại bướng bỉnh, có một số việc nhất định phải để chính con bé nghĩ thông suốt mới được.

Chàng vẫn nên tiết kiệm chút khí lực đi, chờ đến khi nhậm chức xong thì tìm chút đồ ăn đồ chơi hoặc mấy trò mới lạ tới cho nó.

Cái khác để ta lo."
Đầu vai Trình Chỉ rũ xuống, thở dài: "Niệu Niệu cũng thật kiên cường, bị đánh thành như vậy vẫn không rên lấy một tiếng.

Đáng tiếc là thân nữ nhi, nếu là nam tử, nhất định có thể tạo nên thành tựu!"
Tang thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Bản lĩnh của Kiềm Tăng kia quả thực là tốt, ta xem qua thương thế của Niệu Niệu, vết máu loang lổ nhưng rách da không đáng kể, mấy chỗ sưng đỏ tụ máu cũng không nặng, vậy nên.

.

." Nàng nhịn không được đưa tay ấn một cái lên lưng trượng phu, "Thật sự đau lắm hả?"
Trình Chỉ lập tức la hoảng, bật lên như tôm sống, ai ái kêu đau.
Hắn vừa đưa tay che lưng, vừa chỉ vào thê tử: "Nàng nàng nàng.

.

.

Nàng thật không có lương tâm.

Là nàng kêu ta đi thử một trượng của Kiềm Tăng xem đau thế nào, bây giờ còn đối xử với ta như vậy?!" Lúc ấy một gậy vừa đánh xuống, hắn đã đau đến nỗi cả người gần như tê rần.
Tang thị cười không ngừng: "Nếu không bảo chàng đi chịu một trượng, chỉ nhìn thương thế thì làm sao ta biết Niệu Niệu đau như thế nào." Ngưng cười, nàng cũng thở dài, "Niệu Niệu không phải kiên cường, mà là trong lòng tích tụ.

Lần này chàng đừng tới làm phiền ta, ta phải cẩn thận giúp con bé tháo gỡ!"
Trình Chỉ rất là bất mãn, đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến, gia tướng ngoài xe tới báo: "Phía sau có một đoàn người đuổi theo, nói là chất nhi của thái bộc Lâu Kinh, nhi tử của quận thừa Duyện châu Lâu Tế, tên là Lâu Nghiêu, cầu kiến đại nhân."
"Chất nhi của Lâu đại nhân?" Vẻ mặt Trình Chỉ mờ mịt, "Lâu gia đâu có quan hệ gì với chúng ta, huynh trưởng mới kết giao ư? Sao ta không biết."
Tang thị dường như có chút suy tư, khóe môi chợt hiện lên ý cười.
Trình Chỉ khoác áo xuống xe, chỉ thấy một đội hộ vệ quần áo chỉnh tề, từng người đều cưỡi trên một con ngựa cao lớn mạnh mẽ, vây quanh một thiếu niên anh khí bừng bừng đứng cách đó không xa.
Thiếu niên kia vừa thấy Trình Chỉ, lập tức tung người xuống ngựa, khom lưng hành lễ: "Tiểu tử Lâu Nghiêu, ra mắt Trình gia thúc phụ!"
Trình Chỉ đáp lễ, sau khi nói vài câu khách sáo lập tức vào chủ đề chính: "Lâu công tử lần này đến đây là có việc gì?"
Có lẽ bởi vì thúc ngựa phi đi quá nhanh, Lâu Nghiêu còn đang thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, căng thẳng nói: "Trình thúc phụ, hôm nay ta.

.

.

Không phải, trước đó ta có gặp qua lệnh điệt Thiếu Thương quân, sâu sắc.

.

.

sâu sắc cảm thấy.

.

.

Hôm nay ta đặc biệt tới để gặp nàng, không biết thúc phụ có thể cho phép ta gặp một lần không.

.

."
Vòng vo một hồi, kỳ thực cái gì cũng đều đã rõ ràng, khuôn mặt thiếu niên đỏ lên.
"Ngươi quen biết Thiếu Thương nhà ta?" Trình Chỉ nhìn lên trời, cảm thấy mình không có bị váng đầu.
Gương mặt Lâu Nghiêu lại đỏ hơn, cũng càng thêm lắp bắp: "Là, là gặp qua, không tính là quen biết.

.

.

Nhưng, nhưng vừa gặp như đã thân.

.

."
Trình Chỉ lại càng ngạc nhiên hơn: "Thiếu Thương và ngươi vừa gặp đã thân?" Xem ra huynh trưởng và tẩu tử vẫn sơ xuất rồi, cháu gái không chỉ biết gây rắc rối, mà còn có thể trêu chọc hoa đào, lúc này mới ra ngoài dự tiệc mấy lần chứ, dẫn tới cả đệ tử Hà Đông Lâu thị theo đuôi, tốt lắm, tốt lắm.
"Ngươi gặp cháu gái ta khi nào thế?"
Trình Chỉ bắt đầu vênh váo tự đắc, mặc dù nữ nhi Trình Vỉ còn chưa tới mười tuổi, nhưng hắn đã rất tự giác tiến vào khuôn mẫu bắt bẻ của lão nhạc phụ trước thời hạn.
"—— Đại nhân thật là, hỏi nhiều như vậy làm gì." Ai ngờ Tang thị vịn tay vú già chậm rãi xuống xe, đi tới phá hủy sân khấu của trượng phu, "Lâu công tử nói có quen biết với Thiếu Thương, chẳng lẽ sẽ lừa gạt chúng ta sao!"
Nàng lại mỉm cười quay sang thiếu niên Lâu Nghiêu, nói: "Thiếu Thương đang mắc chút bệnh, ở ngay trong xe đằng trước, Lâu công tử có chuyện thì qua đi.

Có điều chúng ta muốn tới dịch trạm trước lúc mặt trời lặn, vạn mong Lâu công tử có thể mau một chút."
Lâu Nghiêu đang bị Trình Chỉ hỏi cho đầy đầu mồ hôi, nghe được lời này của Tang thị, khuôn mặt lập tức lộ vẻ cảm kích, lúc chắp tay thi lễ xém chút nữa thì chúi đầu xuống đất, Trình Chỉ cố nhịn không phì cười.
Không chỉ vậy, Tang thị còn rất tri kỷ gọi a Trữ a Mai từ trong xe Thiếu Thương ra, để cho đôi nam nữ trẻ tuổi nói chuyện riêng.

Trình Chỉ tức giận nói: "Không bằng nàng làm luôn tiệc ra mắt cho hai đứa nó đi!"
Tang thị cười ha ha: "Tiệc ra mắt thì không cần, chàng đừng tới phá đám là được rồi."
Trình Chỉ hừ hừ vài tiếng, đột nhiên nói: ".

.

.

Có phải nàng bất mãn Nguyên Y a tỷ đối xử với Niệu Niệu như vậy không?"
Tang thị trầm mặc nửa ngày mới nói: "Ta sinh ra đã may mắn.

Phụ mẫu thông suốt, chỉ mong ta chính trực hiền lành, những cái khác đều không quản.

Ta không thích may vá thêu thùa, phụ thân liền nói không cần làm, ta không thích cả ngày tán dóc với đám tỷ muội, huynh trưởng liền đánh xe đưa ta đi chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài.

Thậm chí về sau ta xử lý chuyện Hoàng Phủ gia như vậy, trong nhà cũng thuận theo ta.

Thế nhưng...Tương Quân lại không có mệnh tốt như vậy."
Trình Chỉ nói: "Chính là người bạn tri kỷ kia của nàng sao? Ta nhớ nàng ấy đã.

.

." Mộ phần cũng mọc đại thụ rồi.
Trái tim Tang thị mơ hồ đau đớn: "Nếu luận về bản lĩnh tài cán, Tương Quân không thua kém gì tẩu tử, đáng tiếc, nàng không gặp được phụ mẫu tốt như ta, bị ép gả cho tên phu tế lòng dạ hẹp hòi, vậy nên mới sớm ôm hận mà chết."
Trình Chỉ hồi tưởng lại một chút: "Cho nên vài năm trước gia đình nàng ấy tới tìm nàng xin giúp, nàng mới lấy lệ cho qua?"
Tang thị oán hận nói: "Rõ ràng trong nhà có ngàn dặm ngựa tốt, có thể rong ruổi thiên hạ.

Nhưng lại muốn giam giữ trói buộc, đáng đời gia thế suy tàn! Hừ, không phải bọn họ nói quy củ so với gia tộc thịnh vượng càng quan trọng hơn sao, vậy cứ hết lòng tuân theo quy củ của bọn họ đi!"
Nói đến đây, nàng lại thương cảm, "Tương quân vẫn quá nhân hậu, không đành lòng vứt bỏ phụ mẫu người nhà.

Nếu có thể giống như Niệu Niệu, cho dù ngươi là ai, nếu dám dẫm lên đầu nàng, nàng sẽ lập tức trở mặt không nhận, nếu vậy.

.

.

nếu vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui