Tinh Hán Xán Lạn May Mắn Quá Thay


Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn luôn phức tạp, huống hồ là dạng mẹ kế như Thuần Vu thị.

Vốn dĩ Thiếu Thương còn lo không biết phải sống chung thế nào, nhưng hôm qua sau khi gặp Hoắc Quân Hoa thì nàng đã hoàn toàn đổi ý.

Nàng chẳng không thèm thèm phục vụ Thuần Vu thị, mà thậm chí còn muốn thoát khỏi quan hệ.
Bước thứ nhất: Đầu tiên là chọc giận Thuần Vu thị, càng tục càng tốt, sau đó Thuần Vu thị sẽ tố cáo với Lăng Hầu hoặc rêu rao bên ngoài.
Bước thứ hai: Người thực hiện sẽ ra vẻ đáng thương như đóa sen trắng, liên tục khóc lóc bảo rằng Thuần Vu thị kiếm chuyện với mình, nói dối tung tin giả.
Bước thứ ba: Cần phải thêm dầu vào lửa, nếu được sẽ biên soạn tình tiết mẹ kế có ý đồ với con trưởng, để quần chúng phát huy tính tưởng tượng.
Kết quả thứ nhất: Tệ lắm là Lăng Bất Nghi sẽ biết, nhưng vẫn vui vẻ làm chỗ dựa cho người thực hiện, hoặc tuyệt nhất là Hoàng đế nổi trận lôi đình, thù mới thù cũ cùng bùng nổ.
Kết quả thứ hai: Thuận theo tình hình kết thúc câu chuyện ‘mẹ chồng nàng dâu sống chung’, về sau nước sông không phạm nước giếng.
Người lập kế hoạch: Trình Thiếu Thương.
Người thực hiện chính: Trình Thiếu Thương.
Người hỗ trợ thực hiện: Chủ nhiệm Tiêu, Lăng Bất Nghi.
Người hỗ trợ hậu thuẫn: Lăng Bất Nghi & Hoàng đế & Hoàng hậu…
Quần chúng hóng hớt cùng vài người hâm mộ: Cha Trình cùng nhóm thân hữu, có thể sắp xếp các cảnh theo cấp độ kỹ năng của riêng từng người.
Tuy nhiên toan tính không phải là tính toán, không phải chỉ cần áp công thức là xong, chẳng đợi Thiếu Thương nghĩ xem nên thực hiện như thế nào, nàng đã gặp Hoàng đế vừa ăn sáng xong tại Trường Thu cung.
Hoàng hậu đang sửa long bào thắt lưng cho Hoàng đế, Hoàng đế nhìn tiểu cô nương cúi đầu như con chim cút ngoan ngoãn, cau mày nói: “Sao mấy ngày liền trẫm không thấy ngươi đâu, không phải Hoàng hậu đã nói một tuần nghỉ ngày hả? Hiện tại đã nghỉ mấy ngày rồi?! Ừm, trẫm nhớ ngày nghỉ của ngươi là vào, vào ba ngày trước.”
Thiếu Thương thầm thở dài.

Không hiểu do đâu mà Hoàng đế lại nghiện dạy bảo răn đe nàng như vậy, nếu tiện đường thì cố nhiên một ngày quở một trận, không thuận đường thì cũng cách ngày quở một trận, lẽ nào trông nàng không đáng tin đến thế?
“Hồi bẩm bệ hạ, bệ hạ nói chí phải, hôm trước trước trước thiếp ở nhà nghỉ ngơi.”
“Sau đó thì sao.” Nghe bốn chữ ‘hôm trước trước trước’, Hoàng đế kìm nén không nhếch mép.
Thiếu Thương đáp: “Hôm trước trước, nhà thân thiếp mở tiệc đính hôn vì Lăng đại nhân, gia phụ mời vài thân bằng hảo hữu ghé nhà.” Lão già nhà ông, chính hôm đó ông tặng nhiều rượu thế mà giờ quên rồi à!
“Vì sao tiệc đính hôn không tổ chức vào ngày được nghỉ?” Hoàng đế cao giọng, cố ý sầm mặt, khiến Hoàng hậu kéo chặt thắt lưng của ông.
“Vì, vì… tiệc đính hôn cần cần cần chuẩn bị ạ…” Đương nhiên là để nghỉ thêm một ngày nữa rồi, cùng là người đi trên một đường, Hoàng đế lão bá ngài có cần tích cực vậy không.
“Tiệc đính hôn là do ngươi chuẩn bị?” Hoàng đế làm khó tiếp.
“Không không ạ, gì nhỉ… Thiếp chỉ giúp một ít thôi, quan trọng là phải nhìn nhiều học nhiều, mở mang kiến thức…”
Hoàng đế nhíu mày, nghiêm trang: “Không lẽ ngươi chưa nhìn chưa học được gì từ tiệc đính hôn của hai nhà Trình Lâu lần trước? Sao lần này không tự bắt tay chuẩn bị!”
Hoàng hậu dùng sức kéo đai ngọc, siết tới mức suýt tống hết bữa sáng của Hoàng đế ra.
Mặt Thiếu Thương cũng xanh lè: “Ặc, thần thần… Biển học vô biên, học càng nhiều thiếp mới càng thấy mình là đứa dốt nát, nên phải nhìn nhiều học nhiều thêm nữa, hề hề…”
Hoàng đế mất cha mẹ từ nhỏ nhưng lại có bản tính thoải mái trời sinh, đáng tiếc sau khi dựng cờ khởi nghĩa, quá trình gian nan vô cùng hiểm trở, trèo núi thây lội biển máu; tới khi lên ngôi lại phải làm gương sáng cho thiên hạ, nên chỉ khi ở trước mặt vài lão huynh đệ ông mới đùa giỡn một hai.

Ngẫm lại thì cũng đã rất nhiều năm rồi ông chưa đùa dai như hiện tại.
Ông đang định nói ‘nếu ngươi đính hôn thêm vài lần nữa thì sẽ càng uyên bác hơn đấy’, nhưng thấy ánh mắt không tán thành của Hoàng hậu, ông đành đổi lời: “Được, vậy sao xong tiệc đính hôn rồi mà ngươi chưa chịu vào cung.”
Thiếu Thương thở phào, vội trả lời: “Ngày hôm trước, Lăng đại nhân dẫn thiếp đến thăm Hoắc phu nhân ạ.”
Nụ cười trong mắt Hoàng đế chợt tắt, động tác trên tay Hoàng hậu khựng lại, một lúc lâu sau, đế hậu mới trở lại như cũ.
Hoàng đế nói: “Dạo này Hoắc phu nhân thế nào?”
Thiếu Thương đáp: “Trông phu nhân hơi gầy, nhưng nhìn sắc mặt vẫn khỏe ạ.

À, Thôi Hầu cũng có mặt.”
Hoàng đế im lặng, có vẻ u sầu.
Thiếu Thương thấy thế, vội quăng ra trái bom cuối cùng: “Ôi chao, ra khỏi biệt viện hoa hạnh thiếp cũng buồn lắm, nhưng nghĩ đấy là vui buồn nhân gian không thể sửa đổi, thiếp nghĩ mãi không xua đi được, vì vậy Lăng đại nhân lại xin nương nương cho thiếp nghỉ một ngày, để thiếp… E hèm, khôi phục tâm trạng, khôi phục khôi phục…”
Hoàng đế bật cười: “Ngươi khôi phục tâm trạng cái gì, con nít con nôi hiểu gì là buồn vui nhân gian không thể sửa đổi.

Chỉ giỏi vờ vịt, ngươi tưởng không ai biết ngươi đang làm biếng hả!”
Thiếu Thương đang định nói ra chuyện của Thuần Vu thị, nào ngờ Đại trường thu Tào Thành đã mời Hoàng đế dời bước, bẩm rằng các vị đại nhân đã đến Thượng Thư đài.

Hoàng đế gật đầu, lại ra lệnh nàng phải chăm chỉ học hành, học bù phần của những ngày trước rồi khởi giá rời cung.
Thiếu Thương vội quay sang Hoàng hậu: “Nương nương, hôm qua Lăng Hầu phu nhân đến nhà thiếp! Nghĩ đến tình cảnh của Hoắc phu nhân bây giờ, thiếp vừa gặp bà ta là đã tức điên, nên đã nói những câu giận dỗi lỡ lời.”
Hoàng hậu hiền chứ không ngốc, vừa nghe vậy bèn quan sát cô gái một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: “Ngươi đắc tội với Lăng Hầu phu nhân, nên muốn bệ hạ và ta làm chỗ dựa?”
“Nương nương đừng nói thiếp mắc tội, thiếp đang dương cao chính nghĩa!” Thiếu Thương nịnh nọt dìu Hoàng hậu đi vào trong điện, “Không lẽ nương nương thích Lăng Hầu phu nhân ạ.”
Hoàng hậu lườm nàng: “Thích hay không để sau hẵng nói, ngươi quản cái miệng của mình lại đi, cứ có cơ hội là lại ăn nói lung tung.

Ở trong cung của ta còn đỡ, lỡ như ra ngoài, để xem người ta có mắng ngươi không.”
“Thì cũng chỉ ở bên nương nương thiếp mới dám nói thế, chứ thiếp đâu dám ra ngoài nói vậy?”
“Cũng cấm ngươi ăn nói lung tung ở chỗ của ta!”
“Vậy bao giờ thiếp mới được nói lời mình muốn nói ạ, ở nhà? Nhưng giờ thời gian thiếp ở trong cung còn nhiều hơn ở nhà, dễ ngộp lắm.”
“Lúc nào ta cho phép ngươi nói thả cửa thì mới được nói!”
“… Vâng ạ.”
Vì mất bốn ngày học nên sáng hôm đó Thiếu Thương học rất chăm chỉ, không biết bao lâu trôi qua, khi bụng sôi ùng ục thì Địch ảo mới đi vào truyền bữa, nhưng đúng lúc này tiểu hoàng môn ở ngoài điện đã báo: Nhữ Dương lão vương phi dẫn Lăng Hầu phu nhân đến.
Hoàng hậu khựng lại, nói: “Tuyên.”
Nhữ Dương lão vương phi vẫn một dáng vẻ vênh váo hất mặt, nhưng hôm nay trang điểm ăn vận đúng quy củ của vương phi, lụa trắng thắt ngọc, gấm lụa năm màu; sau lưng bà ta là Thuần Vu thị cũng ăn mặc sang trọng y hệt, nhưng hai mắt sưng húp, chắc là khóc lâu lắm đây.
Thiếu Thương nhìn lướt qua, xì một tiếng.
Nhữ Dương lão vương phi chỉ hời hợt cúi người coi như hành lễ, thế là Thiếu Thương quỳ bên cạnh Hoàng hậu cũng học theo lão vương phi gục gặc cái cổ, gần như tiệm cận với góc bẹt.

Thuần Vu thị coi như biết điều, nghiêm túc hành lễ.
“Chẳng hay hôm nay thúc mẫu đến là vì chuyện gì?” Hoàng hậu lạnh lùng nhưng vẫn đoan chính.
Nhữ Dương vương phi cười lạnh, chỉ vào bên người bà mà nói: “Hôm nay lão thân đến chính là vì con tiểu tiện nhân này!”
“Vương phi cẩn trọng lời nói!” Hoàng hậu lạnh lùng, “Thiếu Thương ở chỗ bổn cung mấy tháng, ôn lương cung kiệm, nhân từ độ lượng, chưa bao giờ có điểm bất ổn.

Hôm nay thúc mẫu hùng hổ xông vào, thật quá sơ suất.”
Thiếu Thương càng cúi đầu thấp hơn.

Từ xưa đến nay nàng đã quen với chuyện bị quở mắng, chẳng mấy khi được khen một tràng như thế, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Nhữ Dương vương phi vỗ mạnh vào đầu gối: “Lão thân nói câu nào cũng là thật.

Hôm qua, Lăng Hầu phu nhân có ý tốt đến thăm Trình phủ, tặng ruộng nương thị tỳ, không những không khen nửa câu mà còn bị tiện tỳ này chà đạp! Hoàng hậu, nếu hôm nay Hoàng hậu không xử phạt tiện tỳ này thì lão thân không phục!”
Giọng bà ta rất vang rất dội, khiến cung điện gần như chấn động, Thuần Vu thị sụt sịt vài tiếng phối hợp.
Thiếu Thương thầm khinh miệt, nhủ bụng, bà phục hay không liên quan quái gì đến ta, dù bà có tắt thở cũng chẳng liên quan gì tới ta cả.
Hoàng hậu liếc Thiếu Thương, đoạn nói: “Bổn cung tin Thiếu Thương, nó không đến nỗi…”
“Nương nương! Lão thân dám thề với trời!” Lão vương phi gào lạc giọng, nước bọt văng tứ tung.
Người thời đại này rất tin chuyện quỷ thần, Hoàng hậu yếu thế, nghĩ một hồi mới nói: “Những chuyện như thế này vẫn nên mời Việt Phi đến xem xét…”
“Hoàng hậu!” Nhữ Dương vương phi gằn từng chữ, “Hoàng hậu đứng đầu lục cung, phạt vãn bối chỉ là chuyện nhỏ, lí nào còn cần hỏi một phi tần?!”
Địch ảo nhìn không đặng, mở miệng nói: “Nương nương muốn mời ai thì mời, vương phi can thiếp sâu quá rồi.”
“Mụ già xấc xược!” Lão vương phi quát lớn, cực kỳ tàn bạo, “Quý nhân nói chuyện còn cần một nô bộc như ngươi chỉa mỏ hả, Hoàng hậu dễ dãi quá, hạng nô tỳ thế này phải bị vả miệng thật mạnh!”
Bà ta có khí thế rất áp đảo, Thiếu Thương âm thầm xúi giục bà ta, mong bà ta tiếp tục tìm chỗ chết.
Gương mặt Hoàng hậu như phủ sương, chỉ có hơi thở dồn dập là bộc lộ sự tức giận trong lòng bà.

Bỗng bà lên tiếng: “Thiếu Thương, trước mặt vương phi và Lăng Hầu phu nhân, ngươi có lời gì cứ nói thả cửa.”
Vừa dứt lời, hai mắt Thiếu Thương phát sáng.
Thuần Vu thị biến sắc, bà đã lĩnh giáo sự xấc xược của Thiếu Thương, nhưng Nhữ Dương vương phi vẫn còn lải nhải: “Hoàng hậu, lão thân còn dẫn cả khổ chủ đến đây, Hoàng hậu phải trách phạt nó mới đúng, ai lại để một tiểu bối đáp chuyện với lão thân!”
“Ơ, lão vương phi đúng là ngang ngược quá! Người hiểu chuyện sẽ biết bà quá phẫn nộ nên mới đưa miệng đi xa, nhưng ai không biết còn tưởng bà mới là người đứng đầu thiên hạ, đứng đầu lục cung.” Thiếu Thương khoan thai bước lên, quỳ xuống bên phải phía trước Hoàng hậu.
“Tiểu tiện nhân nhà mi nói gì hả!” Lão vương phi chỉ thẳng vào nàng mắng.
Thiếu Thương nói: “Nương nương muốn tuyên gọi Việt Phi nương nương, bà lại không cho; nương nương muốn hỏi thêm vài câu, bà lại muốn nương nương phải phạt ta.

Ấy, bà còn lợi hại hơn cả bệ hạ nữa, bệ hạ và nương nương có chuyện gì cũng cùng nhau bàn bạc, đâu oai phong được như bà.

Chiều nay có một lão nho sinh thông thái đến dạy phép tắc cho ta, để đấy ta sẽ thỉnh giáo ông ta rằng, chẳng hay như lão vương phi đây có đúng phép tắc hay không!”
Nhữ Dương vương lập tức đỏ mặt.
“Ồ, ta quên nói, lão nho sinh đó có tòng đệ đang làm quan sai dưới trướng Ngự sử đại phu.” Thiếu Thương nhìn gương mặt già nua của bà ta chuyển sang màu máu heo, trong lòng rất sảng khoái.
Chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhà trong hoàng tộc, song nếu đẩy lên triều đình, kiểu gì cũng ngay lập tức thu hút một nhóm như ruồi nhặng ngửi thấy máu bu đến.

Dù Nhữ Dương vương phi ỷ mình cao tuổi cao quý tới đâu, cũng không muốn đụng đến cái chuông này.
“Là do thiếp không tốt.” Thuần Vu thị cầm khăn nức nở nãy giờ bỗng lên tiếng, “Lão vương phi bênh vực thiếp, vì quá phẫn nộ nên không chú ý ăn nói, kính mong nương nương tha thứ!” Nói rồi, thị ta dập đầu liên tục, chẳng mấy chốc trán đã sưng vù.
Hoàng hậu né người, nói: “Miễn ngươi vô tội.”
Ánh mắt nhúng độc của Nhữ Dương vương phi quét sang Thiếu Thương: “Đúng là cái mồm lợi hại, quả là xảo trá đa đoan, lắm mồm độc miệng, Lăng Hầu phu nhân đã bị ngươi làm nhục như vậy đấy, ngươi đã biết tội chưa?!”
“Biết tội gì? Ta chưa bao giờ nói câu nào làm nhục Lăng Hầu phu nhân cả.” Thiếu Thương nói.
“Lão thân dám thề…”
“Bà thề cũng có ích gì, bà cũng đâu có mặt ở đó, không nhìn thấy không nghe thấy, toàn là lời một phía từ Lăng Hầu phu nhân.

Khéo có khi bà cũng bị lừa ấy chứ.” Với trình độ này, Thiếu Thương chẳng cần vận não cũng cãi được.
Nhữ Dương vương phi cứng họng, Thuần Vu thị lập tức nhào lên nói: “Thiếp cũng dám thề, thiếp lấy tính mạng ra thề, ngày hôm ấy Trình Thiếu Thương đã dùng đủ cách làm nhục thiếp, lời dơ tiếng dáy…”
“Lời thề của bà không đáng tin.” Thiếu Thương thong thả nói, “Người có tính cách như bà chắc chắn sẽ không đặt thần linh trong lòng.”
Thuần Vu thị á khẩu, thị không muốn bàn tới phẩm chất của bản thân, đành hô to với Hoàng hậu, “Khi ấy thiếp còn dẫn theo hai tỳ nữ, bọn họ có thể làm chứng!”
Thiếu Thương cười: “Ôi chao, phu nhân bà hành xử hay thật, hai thị tỳ kia là do bà bỏ tiền mua, đương nhiên là bà sẽ luôn đúng rồi.

Nếu như vậy, ta cũng có thể gọi nô bộc ở Trình gia đến, nói hôm ấy bà có ý đồ bất chính, muốn ta hạ ít thứ dơ bẩn vào đồ ăn đồ uống của Lăng đại nhân, khiến ngài ấy tuyệt tự vô hậu, rồi mai sau không phải gia sản kếch xù của Lăng đại nhân sẽ thuộc về con trai bà ư? Đừng nói là hai tỳ nữ, dù có hai mươi tỳ nữ ta cũng có thể kéo tới làm chứng cho bà, sao hả?”
Đến sự ngụy biện phi lý như vậy mà cũng nói ra được, Nhữ Dương vương phi đờ đẫn, Thuần Vu thị tức nổi xung, nhưng chỉ biết chỉ thẳng vào nàng nói: “Ngươi, ngươi là đồ… Ngươi là đồ xảo quyệt dối trá…”
Vất vả lắm mới lấy lại nhịp thở, thị lập tức khóc lóc quỳ sụp xuống tố cáo: “Hoàng hậu nương nương, thiếp thật sự không dám tiếp những ý đồ xấu xa của Trình nương tử lần này.

Không những không thể nói ra, mà thiếp còn chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Nếu những lời này truyền ra ngoài, thiếp đâu thể đối diện với mọi người! Xin nương nương minh giám, nếu không trả lại sự trong sạch cho thiếp, thiếp thà chết quách cho xong!”
Hoàng hậu lúng túng, đang định mở miệng xoa dịu thì Thiếu Thương đã cướp lời, nói với Nhữ Dương vương phi: “Vương phi minh giám, nếu ta dám thề rằng Lăng Hầu phu nhân thật sự có ý đồ mưu hại Lăng đại nhân, liệu ngài có đứng ra làm chủ phạt nặng Lăng Hầu phu nhân không?”
Nhữ Dương vương phi bất giác co người.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, đến bà cũng không dám thừa nhận năm xưa Thuần Vu thị không có ý đồ, vì vậy bà mới không dám cam đoan chuyện này, chỉ biết nhìn trái nhìn phải: “Ngươi thề cái gì, vừa rồi Lăng Hầu phu nhân cũng thề nhưng ngươi có chịu nhận đâu!” Bà thở hắt ra, giọng nhẹ đi, “Ngươi chỉ là trẻ con, lỡ lời cũng không có gì lạ, trưởng bối sao lại đi so đo với ngươi.

Ngoan ngoãn nhận lỗi rồi coi như bỏ qua chuyện này, được không.”
Thiếu Thương cười khẩy, nghĩ bụng bà đang dỗ con nít ba tuổi đấy à, nàng mà nhận lỗi thì kiểu gì cũng nhao nhao đòi phạt tiếp cho xem.
Nàng nói: “Vương phi nói vậy là sai rồi.

Ta đây đường ngoàng nghe theo trưởng bối đính hôn, đâu dám so với Lăng Hầu phu nhân tự lên kế hoạch hôn nhân, huống hồ, bà ta ăn của Hoắc gia, uống của Hoắc gia, ở nhờ Hoắc phu nhân biết bao nhiêu năm, vậy mà nhân lúc người ta gặp nạn thì chễm chệ ngồi vào chỗ của người ta.

Nên ấy, lời thề của ta có thể tin được, nhưng bà ta thề thì không đáng tin! Lão vương phi, có phải ngài lớn tuổi nên hồ đồ rồi chăng, có chút chuyện nhỏ như thế mà cũng không nghĩ ra à? Lẽ nào…”
Chợt nàng đổi giọng, chớp mắt nói, “Ngày trước Lão vương phi cũng như Lăng Hầu phu nhân… sao…?”
“Ăn nói hàm hồ!”
“Không được lỗ mãng.”
Nhữ Dương vương phi và Hoàng hậu đồng thời lên tiếng.
Người trước phồng mặt tím tái suýt đã nhào đến đánh Thiếu Thương, người sau nhíu mày, vừa muốn cười mà chỉ biết thở dài.
Thuần Vu thị ngã ngửa ngồi sụp xuống, trong bụng nổi giận.

Nữa, lại nữa, thị biết chỉ cần để tiểu nữ nương này mở miệng, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng bị nó gạt phăng.

Nhưng việc đã đến nước này, thị không thể không phân bua cho mình.
“Chuyện năm xưa, tuy thiếp có sai, nhưng Quân Hoa a tỷ cũng bức người quá đáng.

Lúc đầu là vì Hầu gia nên nàng đã chấp nhận thiếp, nhưng vì sao không thể bao dung thiếp.” Bà ta lại nức nở.
Nhữ Dương vương phi tức khắc gào lên: “Đúng thế đúng thế, chỉ là một thị thiếp mà Hoắc Quân Hoa cũng không khoan dung nổi, là thứ ghen tị ác độc chừng nào…”
Ở trước mặt Hoàng hậu, Thiếu Thương không dám nói chung giường chung sạp, chỉ bảo: “Hoắc phu nhân nghĩ thế nào ta không biết.

Nhưng đâu phải ngày đầu tiên mọi người biết tính cách của Hoắc phu nhân, nếu năm đó ép tới mức ấy, vì sao Lăng Hầu phu nhân không nhường một chút? Dù gì đi nữa, vợ chồng người ta có tình cảm gần mười năm cơ mà, nhưng khi mẹ con Hoắc phu nhân vừa mất tích thì Lăng Hầu phu nhân đã cùng Lăng Hầu, ừm, chuyện đó… chuyện đó, phát sinh tình cảm… Tính lui tính tới cũng chỉ mới khoảng một năm.

Không thể ở lại nơi này thì đi nơi khác, dẫu gì cũng là làm thiếp, đi đâu cũng làm được mà, đúng không? Lẽ nào… Thật ra phu nhân và Lăng Hầu đã có tình cảm nhiều năm rồi?” Câu cuối cùng, nàng gần như muốn bật cười.
Sắc mặt Thuần Vu dần trở nên trắng bệch, toàn thân run lên.
Mấy chục năm qua thị đã nếm trải biết bao khó khăn, nhưng chưa bao giờ gặp đối thủ nào như Thiếu Thương.

Vì những người không có thân phận cao như thị thì không dám gây khó dễ; thân phận cao hơn thị lại không tới nỗi trở mặt.
Nhữ Dương lão vương phi đờ người, đâu ra đứa con gái xảo quyệt như thế này, đúng là đứa chua ngoa đanh đá không biết xấu hổ!
Thuần Vu thị tái mặt, cung kính thưa với Hoàng hậu: “Nương nương, mặc dầu thiếp xuất thân hèn mọn, nhưng không thể để Trình Thiếu Thương nhục mạ như thế, nếu nương nương không lên tiếng, thiếp chỉ có thể tìm cái chết.”
“Ôi, phu nhân quả là oanh liệt, không cam tâm chịu nhục, thật khiến tiểu nữ bội phục.

Nếu mười năm trước phu nhân chịu chết đi thì Hoắc phu nhân đâu phẫn nộ hủy hôn, và e hôm nay rất nhiều chuyện cũng sẽ khác đi.” Thiếu Thương lại cạnh khóe.

Lửa giận trong mắt Thuần Vu thị cháy rực, hận không thể đi tới bóp chết con nhỏ mồm mép này.
“Thế này đi.” Thiếu Thương nắm tay lại vỗ vào bàn tay kia, ra vẻ bừng hiểu, “Hai ta cùng thề đi.

Nếu phu nhân sợ chết thì cứ coi như ta chưa nói gì, còn nếu phu nhân chết thật, vậy…”
Vốn dĩ Nhữ Dương vương phi và Thuần Vu thị không dám đánh cược, nhưng bây giờ con tim đã nảy lên.
“… Vậy khiến cả đời này Lăng đại nhân sẽ không được nạp thiếp!” Thiếu Thương nói một mạch, “Sao nào, lời thề này quá độc đúng không.” Nàng càng nói càng khoái chí.
Hoàng hậu nghiêng người ho nhẹ, Địch ảo phì cười, kết quả bị sặc ho khan liên tục.
Gương mặt tái nhợt của Thuần Vu thị đỏ lên vì tức, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Lúc này, ở ngoài điện bỗng vọng đến tràng cười, mọi người vội ngoái đầu nhìn, trông thấy Việt Phi khoan thai bước vào điện, theo sau là Hoàng đế chắp hai tay sau lưng – khi hai người đi vào, Việt Phi chúm chím nhìn Thiếu Thương, nói một câu ‘hóa ra nương tử của Tử Thịnh là thế này’, còn Hoàng đế tức giận lườm nàng.
Bước vào tiếp chính là Nhữ Dương vương ngả ngớn vận chính trang, ông còn kéo theo một người đàn ông trung niên mặc quan phục đỏ au, lôi người vào điện, Đại trường thu Tào Thành đứng bên luôn miệng khuyên lão vương gia buông tay.
Đi cuối cùng là Lăng Bất Nghi.

Chàng chậm rãi bước vào, nửa cười nửa không nhìn Thiếu Thương, không nói gì.
Thiếu Thương tiu nghỉu, nhanh chóng co rụt ra sau lưng Hoàng hậu, nghiêm túc quỳ thẳng, vẻ mặt biết điều ngoan ngoãn.
Thuần Vu thị cực kỳ nhanh trí, thấy đoàn người đi vào thì lập tức nhận ra tình hình không ổn, e rằng chuyện hôm nay không thể chu toàn, thế là không dám đòi công bằng nữa, sợ hãi quỳ sang một bên, nhường đường để đế phi đi qua.
Chỉ có Nhữ Dương vương phi là vẫn không biết sống chết, hét lớn: “Bệ hạ, vừa rồi bệ hạ cũng nghe rồi đấy.

Tiểu tiện tỳ này ăn nói lung tung, quá sỉ nhục thể diện, bệ hạ phải trách phạt…”
“Thúc mẫu!” Việt Phi chưa ngồi mà đã bắt đầu vào cuộc, “Trong bữa tiệc lần trước ta đã nói sao rồi, ngài đối xử với Thuần Vu thị như thế nào ta không quan tâm, nếu ngài cảm thấy mình đủ thể diện, vậy tự đi mà hành sự, nhưng ngài muốn vào cung khoa tay múa chân thì không!”
Đối diện với Việt Phi, khí thế của Nhữ Dương vương phi xẹp đi mấy phần, bất giác hạ giọng: “Ta làm gì khoa tay múa chân, lẽ nào là trưởng bối nhưng ta không được hỏi chuyện! Chẳng phải chức trách của hậu bối là mong cầu tình thương từ trưởng bối sao!”
Việt Phi cười giả lả: “Thúc mẫu nói chuyện lớn lối thật.

Không lẽ vì được ngài thích nên Tử Thịnh mới cầu hôn Thiếu Thương? Ngài thích Nữ Oánh đấy, nhưng Tử Thịnh không thích, rồi nó có được gả qua không?”
“Cấm ngươi nói chuyện về Nữ Oánh!” Nhữ Dương vương phi nổi đóa, lại hét to với chồng, “Ông chết rồi hả, nhìn nàng ta bôi nhọ cháu gái mà cũng không ho he gì!”
“Bà im miệng, không đến lượt bà giáo huấn ta! Nếu không phải suốt ngày bà xúi giục Nữ Oánh thì ta đã chọn rể tốt cho nó rồi!” Nhữ Dương vương lại không lớn giọng.
Hoàng hậu xoa đôi tai đã tê tái, nói: “Thúc phụ và Ngu Hầu ngồi xuống đi, có gì từ từ hẵng nói.

Tử Thịnh đừng lo, đỡ lão vương gia ngồi đi.”
Lăng Bất Nghi tuân lời làm theo, dìu lão vương gia và Ngu Hầu ngồi vào chỗ, sau đó rất tự giác bước đến bên cạnh Thiếu Thương ngồi xuống.
Thiếu Thương cẩn thận nghiêng đầu, dùng khẩu hình nói ‘xin lỗi, có thể em lại gây ra họa rồi’.
Lăng Bất Nghi nhéo lỗ tai mềm mại của nàng, cũng nói bằng khẩu hình ‘em không gây chuyện mới là lạ’, nghĩ một hồi, chàng bổ sung ‘yên tâm, có ta đây’.
Thiếu Thương yên lòng, đang định nói đùa thêm đôi câu thì Hoàng hậu đã quay đầu liếc hai người, cả hai đành im miệng.
“… Hoắc Quân Hoa là ai, ngày trước ngươi ghét ả hơn gì, sao giờ lại quay sang nói đỡ cho nó? Còn không phải cố ý kiếm chuyện với lão thân à!” Nhữ Dương lão vương phi nhìn một vòng, phát hiện thần kỳ thay đồng minh duy nhất lại là Việt Phi.
“Thúc mẫu, ngài cũng biết tính cách ta từ nhỏ thế nào mà.” Việt Phi sầm mặt, “Ân oán giữa Hoắc Quân Hoa và ta là một chuyện, nhưng nàng chưa bao giờ có lỗi với Lăng gia, càng không có lỗi với con trai Lăng Bất Nghi của mình!”
“Nàng tình sâu ý nặng với Lăng Ích, từ đầu chí cuối giúp đỡ Lăng gia.

Nhưng Lăng Ích thế nào, vợ con sống chết ra sao còn chưa biết, nhưng chưa đầy một năm mà đã mập mờ với Thuần Vu thị, y có lỗi với Hoắc gia không? Còn về Thập Nhất lang, năm đó binh hoang mã loạn, thiếu ăn thiếu mặc, mẹ con hai người phải sống lang bạt.

Hoắc Quân Hoa phải bọc con trai trong tấm áo khoác, tiết kiệm phần ăn nhường cho con trai, bản thân nhịn đói.

Lúc ấy Lăng Ích ở đâu? À, y đang chuẩn bị cưới vợ kế!”
Bà chế giễu, “Khi Hoắc Quân Hoa trở về, nàng gầy teo tóp đến nỗi ta còn không nhận ra.

Dẫu nàng xấu tính ra sao cũng là người mẹ tốt.

Nàng chưa từng có lỗi với con trai, thì Lăng Bất Nghi càng không thể có lỗi với bà, quay sang đối xử tốt với Thuần Vu thị! Nhưng lăng Ích lại chẳng dám lên tiếng! Nay ta nói một lần cho rõ, ta sẽ xin bệ hạ hoàng hậu chuẩn tấu, từ giờ trở đi không cho triệu thì cấm tiệt Thuần Vu thị vào cung!”
Thuần Vu thị cúi đầu lắng nghe, cảm thấy cực kỳ khó chịu, xém không quỳ yên nổi.

Giờ đây thị rất hận bản thân đã mất kiên nhẫn, hôm nay đến hòng dạy dỗ Trình Thiếu Thương, kết quả là bản thân tự chuốc khổ.
Mặt Nhữ Dương lão vương phi hết xanh lại đỏ, nhìn một vòng xung quanh: “Được lắm, hôm nay các người cố ý tới tát vào mặt ta đúng không!”
Nói đoạn, bà bỗng rút cây trâm cài trên đầu ra, điên cuồng lắc đầu vài cái, bồng tóc được chăm sóc kỹ càng xõa tung, la lối với Hoàng đế, “Bệ hạ, dù Thuần Vu thị có không tốt đến đâu thì cũng có ơn cứu mạng với lão thân, nay các ngươi sỉ nhục nàng tức là sỉ nhục lão thân! Nếu hôm nay Hoàng đế không cho lão thân câu trả lời hợp lý, lão thân sẽ đập đầu tự tử ở Trường Thu cung, để xem người trong thiên hạ nói thế nào?!”
“Bà muốn chết hả?” Nhữ Dương vương ôm ngực, vừa mừng vừa sợ.
Lão vương phi lập tức vặn lại quát: “Trước khi chết ta sẽ ra ngoài kêu oan, để xem bệ hạ đối xử với thúc mẫu đã che chở nuôi lớn huynh muội mình thế nào, để xem còn giữ được thanh danh nữa không!”
Hoàng đế tỏ vẻ không vui, Nhữ Dương vương kéo vạt áo Ngu Hầu, hét lên: “Ông nhìn đi nhìn đi, bà ta bị điên thấy chưa, hễ không bằng lòng là khóc lóc đòi chết.

Ngày trước ta đã muốn bỏ vợ, chính ông khuyên không nên bỏ người vợ sống đã sống từ lúc khổ cực, lại còn dám đề xuất tối kiến với ta, nói gì mà ‘ở riêng không bỏ vợ’, bảo ta ra ngoại thành làm tu sĩ, ta đọc Đạo đức kinh không hiểu thì tu đạo cái gì, quá khổ! Hay quá rồi, ta không bỏ vợ nữa, bây giờ ta muốn hủy hôn, ta muốn hủy hôn!”
Ngu Hầu dở khóc dở cười, chỉ biết than ôi.
“Ông dám?!” Nhữ Dương vương phi lập tức xông đến, níu chặt tay áo của chồng đánh tới tấp, gào khóc mắng chửi, “Ta sinh con dưỡng cái cho ông, lo toan chuyện nhà cửa, không có công lao cũng có khổ lao! Hai đứa con trai của ta cũng đã hy sinh chiến trường vì bệ hạ, thế mà các người lại dám đối xử với ta như vậy!”
Nhữ Dương vương phi hất bà vợ già ra, cũng mắng lại: “Làm gì có ai xông pha chiến trường mà không chết, Ngu gia bọn họ không có người chết hả! Đó cũng là con trai ta, lẽ nào ta không đau lòng, nhưng chỉ có bà suốt ngày hở tí là lôi ra nhai lại, đúng là ngu xuẩn!”
Nói đoạn, ông quay sang gào lên với Ngu Hầu: “Đến tù nhân còn có thời hạn thi hành án kia mà, ta không chịu nổi nữa rồi.

Gia nghiệp con cái ta chia nửa với bà được chưa, gia gia tài cũng cho bà hết được chưa, ta không chịu nổi nữa rồi! Kiểu gì cũng có ngày cả nhà bị bà ta hãm hại…”
Dù lời của lão vương gia có vẻ cường điệu hóa, song mọi người đều hiểu ý tứ.
Ngu Hầu cười khổ: “Không phải vãn bối cố ý làm khó lão vương gia, nhưng nay bệ hạ trọng Nho học, nếu lão vương giả mở miệng bỏ người vợ thuở khó khăn, không biết các nho sinh sẽ bàn tán thế nào…” Nghiêm trọng hơn là có khả năng liên quan đến vấn đề thái độ của Hoàng đế với các công thần.
Chợt lúc này, Việt Phi lên tiếng: “Thúc phụ thích sôi nổi, tu thứ đạo pháp bỏ đi ấy làm gì, theo ta thấy, phải bảo thúc mẫu đến đạo quán Tam Tài tu tâm dưỡng tính mới phải.”
Ngu Hầu cười nói: “Nương nương nói chí phải, quả là biện pháp song toàn.” Thực ra ông cũng có ý này, nhưng làm hạ thần không tiện mở lời.
Đã nói đến nước này, mọi người đồng loạt nhìn sang Hoàng đế đợi chỉ thị.
Hoàng đế chầm chậm nói: “Lão vương phi cao tuổi lẩm cẩm, hành vi có lúc điên dại, thất nghi trước quân vương, đưa đến đạo quán Tam Tài tĩnh dưỡng đi.

Tào Thành, ngươi thu xếp người trong cung đến đạo quán… chăm sóc thúc mẫu thật tốt, không được để người ngoài quấy nhiễu.”
Như Dương vương phi bất lực ngã phịch xuống đất, lòng lo sợ bất an như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thuần Vu thị vô cùng hốt hoảng, cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thiếu Thương nhìn hai người bọn họ, bỗng tiến tới bên tai Lăng Bất Nghi: “Bệ hạ muốn phế bỏ Nhữ Dương vương phi từ khi nào.” Rốt cuộc Hoàng đế đã lên kế hoạch bao lâu? Nàng chỉ muốn cách ly bà mẹ kế này trước, nhưng xem ra Hoàng đế có chí hướng rất xa.
Ánh mắt Lăng Bất Nghi tựa vực sâu, nhìn nàng một lúc mới mỉm cười nói nhỏ: “Sau yến tiệc hoàng cung ngày hôm ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui