Không đợi Trình Thủy nói tiếp, Trình mẫu đã nói: "Lão thân biết, con ta lần này lại lập công, hoàng đế muốn ban thêm bổng lộc đúng chứ!" Đổng Lữ thị xen vào cười nói: "Thêm bổng lộc là điều đương nhiên, đại nhân khổ cực lập công, còn phải khen thưởng vàng bạc ruộng đất thật nhiều ấy chứ."
Trình Thủy cười nói: "Hoàng thượng nhân hậu, từ trước đến giờ chưa từng để thần tử có công chịu thiệt, cái này có gì mà nói đâu.
Ta muốn nói là chuyện khác." Hắn nhìn đám người một vòng, ánh mắt rơi trên người Trình Thiếu Thương, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nói, "Thêm cả Niệu Niệu là ta cùng Nguyên Y có bốn nam một nữ, cũng may bốn nhi tử đi theo bảo vệ gia quyến Vạn tướng quân nên đi chậm, không trở về cùng chúng ta, nếu không nhà cửa nhỏ hẹp cũng không có chỗ để ở..."
Cát thị vội vàng chen miệng nói: "Huynh trưởng, cái này cũng không thể trách ta, trong thư các người nói nửa tháng nữa mới trở về, ai ngờ nói về là về, trong chốc lát ta làm sao có đủ thời gian thu xếp phòng cho các người..."
Trình mẫu quát: "Im miệng.
Lúc ấy không kịp, bây giờ cũng đã trở về vài ngày rồi ngươi chẳng lẽ vẫn chưa thu xếp được sao? Lão đại mới là chủ của cái nhà này, ngươi ngược lại hay lắm, chiếm phòng lớn nhất, chuyển cũng không thèm chuyển."
Cát thị giải thích: "Lúc trước ta chuyển qua quân cô người cũng đã đồng ý, là vu sĩ nói phòng bên kia có lợi cho con nối dõi, ngài xem, không bao lâu ta liền sinh ra Âu nhi..."
"Cái gì mà không bao lâu, cũng được mấy năm rồi, hơn nữa cũng chỉ có một Âu nhi." Ngón tay Trình mẫu chỉ vào nam hài béo trắng đang cúi đầu ăn mãnh liệt kia.
Tự nàng có thể sinh cũng có thể nuôi, hiển nhiên đối với con dâu cũng có yêu cầu như vậy.
Cát thị tức gần chết.
Sau khi phu thê Trình Thủy đi nhậm chức, Trình Thừa oán trách nàng ở trong đó gây cản trở, tình cảm phu thê không tốt, về sau hoặc là không chịu phối hợp hoặc là xuất công không xuất lực, nàng có thể tự mình ấp trứng được sao?!
Nghĩ tới đây tròng mắt xoay chuyển, hướng về phía Tiêu phu nhân khóc nói: "Là ta không có bản lãnh, không có phúc khí như chị dâu, ta không cầu mong gì cả, cũng nghĩ đến mặt mũi nhị đệ ngài, thương hắn qua tuổi nhi lập* mà dưới gối chỉ có một nhi tử, tướng quân đã con nối dõi đầy nhà, lời tiên tri kia thà rằng tin là có, nói không chừng trời cao có mắt..."
Tuổi nhi lập*: thời kỳ lập nghiệp
Trình mẫu không đồng ý: "Đầy nhà cái gì, lão đại cũng mới có bốn nhi tử, nghe nói vị Ngu hầu kia có tới mười ba đứa, đó mới là khí phái gia tộc quyền thế nhiều đời! Nếu gian phòng kia phong thuỷ thật sự tốt thì càng nên để phu thê lão đại ở, dù sao ngươi ở cũng không có nhiều tác dụng..."
Cát thị không phục: "Ngu hầu có một phòng cơ thiếp mỹ nhân, mười ba nhi tử cũng đâu phải một mình Ngu hầu phu nhân sinh ra!"
Trình Thiếu Thương 囧*: Thân*, các ngươi lạc đề rồi.
囧*: chữ này để mô tả vẻ mặt của Thiếu Thương, các bạn nhìn cái hình thế nào thì tưởng tượng mặt Thiếu Thương như thế nhé
Thân*(亲): ban đầu có nghĩa là tình cảm sâu sắc và mối quan hệ thân thiết, được mở rộng để chỉ "cha mẹ".
Sau lại mở rộng để chỉ quan hệ huyết thống hoặc hôn nhân
"—— Được rồi!" Trình Thủy hét lớn một tiếng: "Nói lảm nhảm cái gì đấy! Chuyện vui này các ngươi có còn muốn nghe nữa hay không!" Hắn thật sự là phiền chết mấy người đàn bà này, đang êm đẹp nói về phòng ở lại bị kéo đi tận đâu.
Hắn lại nhìn Tiêu phu nhân, sợ nàng không vui, ai ngờ Tiêu phu nhân giống như hoàn toàn không nghe thấy, khuyên ngọc bên tai cũng không động lấy một cái.
"Cơ thiếp thì liên quan gì đến con nối dõi, ngoại đệ có thiếu cơ thiếp không? Thế nhưng sinh con dưỡng cái không phải một mình Lữ thị lo à." Trình Thủy nói.
Đổng Vĩnh vội vàng rụt cổ, Đổng Lữ thị kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Chuyện cơ thiếp này, muốn nạp thì nạp, không muốn thì không nạp, ta là không muốn nạp, con cái cũng không ít.
.
." Trình Thủy quay đầu liếc qua Trình Thừa đang cúi đầu uống rượu, ".
.
.
nhưng nếu Nhị đệ không ngại có thể nạp thêm mấy người, tam đệ thành hôn muộn cũng có một nữ hai nam rồi, xem ra Cát thị là không được..."
Trình Thiếu Thương lại 囧: Thân, ngươi cũng lạc đề rồi.
Với lại, thế nào gọi là không được —— nàng mơ hồ có một loại cảm giác, vị lão cha tướng quân này trước khi thăng quan tiến chức vùn vụt, hẳn là một hán tử vui vẻ miệng nợ* lại còn bát quái.
Miệng nợ*: không biết ăn nói, nói năng thô lỗ
Thanh âm Cát thị sắc nhọn vang lên: "Lời này của tế bá có ý gì? Sao có thể trách móc như vậy..."
"—— Đại nhân." Tiêu phu nhân rốt cục nhịn không được cắt ngang, nàng nhắm lại mắt nói: "Nói chính sự." Đối với tập tục cãi lộn của gia đình này nàng sống mười mấy năm rồi vẫn không thể quen được.
Trình Thủy vuốt vuốt râu, hắng giọng nói: "A mẫu, mấy hôm trước tam đệ gửi thư nói muốn về đô thành báo cáo công việc, năm nay có thể ở nhà qua chính đán rồi, khó có được lần này ba huynh đệ chúng con có thể cùng nhau đoàn tụ dưới gối a mẫu, nhất định phải vui vẻ náo nhiệt một phen.
Con cảm thấy con cháu trong nhà đông đúc, tòa nhà này quả thực là không ở được..."
Trình mẫu vui đến phát khóc: "Lão tam cũng muốn trở về rồi, đây chính là ông trời phù hộ, cuối cùng ba huynh đệ các con cũng có thể đoàn tụ, những năm này hai người các con một người đông một người tây, ta ngày ngày lo lắng các con gặp phải bất trắc, như thế này thì tốt rồi.
Nhà nhỏ thì có nhỏ một chút, người trong nhà ở chen chúc một chút cũng không sao, người trở về là tốt rồi."
Trình Thiếu Thương chú ý tới, lúc nói đến tam phòng muốn trở về, Trình Thừa trước sau như một nửa chết nửa sống cũng thẳng người lên, mặt lộ vẻ vui mừng.
Trình Thủy cười nói: "Hiện tại chen chúc một chút thì không sao, nhưng đến lúc nhị đệ tam đệ con cái càng nhiều thì sao? Cho dù mấy nữ nhi có thể gả đi, nhưng mấy đứa nhà Vịnh nhi cũng lớn rồi, sau này lấy vợ sinh con, một đám nhỏ bi ba bi bô, a mẫu người muốn ôm cũng ôm không hết, trong phòng có chen cũng chen không nổi..."
Trình mẫu thích nghe nhất chính là những lời này, nghĩ đến tương lai một phòng trẻ con bé bé lăn qua lăn lại chen chúc bên cạnh mình vui đùa, nàng quả thực vui sướng muốn bay lên trời, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng."
"Là thế này, năm ngoái con đã muốn đổi tòa nhà lớn hơn một chút." Trình Thủy nói, "Đáng tiếc, con tìm tới tìm lui, tòa lớn một chút thì hầu như đều cách trung tâm khá xa, mấy tòa tốt gần trung tâm thì đều có người ở rồi.
Nhưng tương lai cho dù con vào triều hay là các con đi Thái học học hành, thì đều là càng gần càng tốt..." Trước kia gia cảnh túng quẫn, một đồng tiền phải chia ra dùng cho hai việc, sau mười năm chinh phạt tiền bạc trái lại đã dư dả, nhưng lại không có chỗ có thể mua được trạch viện vừa ý nữa rồi; những đại tướng quân đi theo Hoàng đế được liệt vào nhóm hoàng thân quốc thích, phần lớn là người hăng hái trẻ trung khoẻ mạnh, nào có ai bằng lòng đem trạch viện tốt bán đi.
Lúc Trình Thủy nói đến Thái học, vẻ mặt Cát thị giật giật, không dám chen vào.
Chỉ nghe Trình mẫu thở dài: "Ai nói không phải.
Đến trước chiếm trước, ai kêu chúng ta tới muộn chứ."
Trình Thủy cười nói: "Ai ngờ không cần con tìm, trạch viện đã tự mình tới.
A mẫu người biết Bố gia trước phố kia không? Chính là cái nhà đầu năm tạo phản ấy!" Trình Thiếu Thương khóe miệng co quắp: Trình lão cha, ngươi nói đến tạo phản vui vẻ như vậy hoàng đế nhà ngươi có biết không.
Trình mẫu còn có chút mê man, Đổng Lữ thị lại nhanh trí nói: "Biết biết, không phải chính là cái Bố gia thừa dịp bệ hạ ở phía trước ác chiến gian khổ mang theo huynh đệ vợ con chạy ra đô thành sao? Ta nghe nói bọn hắn trốn ra biển rồi, trước đấy còn một đường cùng thuộc hạ xoắn xuýt đấy."
Tiêu phu nhân có phần tán thưởng nhìn qua Đổng Lữ thị, nói: "Chính là nhà này.
Vẫn là đọc được thư của tam đệ mới biết Thái thú Lang Gia truy kích tàn quân, đã đem bọn hắn toàn bộ tru sát rồi."
Đổng Lữ thị thở dài: "Bệ hạ của chúng ta thật tốt, đối đãi với hạ thần lại nhân hậu, cái nhà này thật sự là, tước vị cao như vậy, chạy cái gì, tự nhiên vô ích tiễn đi tính mệnh toàn tộc."
Trình Thiếu Thương thầm nghĩ, tước vị có cao cũng không thoải mái bằng làm hoàng đế nha.
Trình Thừa đột nhiên nói: "Bố Văn Công vốn là kiêu hùng trong thiên hạ, bại dưới tay bệ hạ, hàng phục bệ hạ hoàn toàn là do bất đắc dĩ, tất nhiên không cam tâm."
Trình Thủy thấy nhị đệ rốt cục cũng chịu mở miệng, vui vẻ nói: "Dâng lên thủ cấp minh hữu với mình để hàng bệ hạ, sao tính là anh hùng, nhị đệ ở đô thành còn nghe được những gì."
Trình Thừa nói: "Không chỉ Bố Văn Công mà còn có mấy nhà trong lòng không phục, hoặc rục rịch muốn ngóc đầu dậy hoặc âm thầm cấu kết ngoại tặc, lúc trước bệ hạ đã hạ chiếu thư ra lệnh tống mấy vị hạ thần được phong Hầu vào ngục giam.
Bệ hạ quả thực là không dễ dàng..."
Đây là một tiết mục rất quen thuộc: Thiên hạ đại loạn, quần hùng cùng nổi lên, hôm nay người này tự xưng vương, ngày mai người kia bị đẩy lên xưng đế, giống như cổ vương tranh giành, rất tàn khốc cũng rất khoa học, con cổ trùng chém giết đến sau cùng không phải là con mạnh mẽ nhất thì chính là con may mắn nhất, hoặc là vừa mạnh mẽ vừa may mắn.
Vị hoàng đế mà Trình lão cha đầu phục lúc trước chỉ là một thủ lĩnh nhỏ bé trong thiên hạ vô số người này, khi mới lập quốc phải đối mặt với địch vây tứ phía, nhưng Tiêu phu nhân con mắt tinh tường, chọn ông chủ cũng cao minh như chọn lang quân, trải qua những năm này dốc sức chinh phạt đã dần dần lộ ra khí thế thống nhất thiên hạ; nhưng vẫn có những kẻ không nhịn được ôm tâm lý may mắn muốn liều một phen.
"Nhưng...!cái này có gì liên quan đến trạch viện?" Trình mẫu vẻ mặt mờ mịt.
Trình Thiếu Thương thầm khen: Đúng trọng điểm lắm.
Trình Thủy cười nói: "Vạn tướng quân lần này lập công bị thương, bệ hạ dụng tâm an ủi, đã ban cho Vạn tướng quân đại trạch Bố gia.
Vạn tướng quân biết con đang đi khắp nơi tìm trạch viện liền đem đại trạch sát vách nhượng lại cho con."
"Nhượng?" Trình mẫu thanh âm run rẩy, "Ý của con là, họ đem tòa nhà tặng cho chúng ta?" Không cần bỏ tiền?!
Đổng cữu phụ cũng giật mình kinh ngạc.
Vạn trạch cùng Trình trạch hợp lại nhìn từ trên xuống giống như một quả hồ lô đầu nhỏ thân to, Vạn trạch ước chừng lớn hơn gấp bốn năm lần Trình trạch, hai bên chỉ cách một bức tường.
Hoàng đế lúc trước chẳng qua chỉ là một trong các quần hùng xưng bá, thế lực còn nhỏ yếu, dù định đô ở nơi này nhưng không ít gia tộc quyền thế giàu có lại không coi trọng, lo lắng nơi đây sẽ có nạn binh hoả, lúc này nhao nhao bán trạch viện hồi hương tránh họa.
Vạn gia giàu có, vừa đến đô thành liền mua luôn hai tòa trạch viện sát nhau, cũng đem nhà nhỏ một bên nửa bán nửa tặng cho Trình gia, hai nhà có thể chiếu cố lẫn nhau.
Đổng cữu phụ cũng đã từng nịnh bợ Vạn tướng quân, kết quả người ta ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
"Đúng vậy." Trình Thủy cười nói, "Ngày đầu trở về lúc con đi bái kiến Vạn lão phu nhân, lão phu nhân đã nói rồi, Vạn tướng quân dứt khoát trước chính đán chuyển qua nhà mới, ở nhà mới tế tự thiên địa quỷ thần cùng tổ tiên; còn bảo con cũng sớm chuyển sang, như vậy mở đầu năm mới thịnh vượng!"
Trình mẫu vui đến mức không biết nói gì cho phải, liên tục gật đầu.
Cát thị vội vàng nói: "Vạn lão phu nhân nghĩa trọng như vậy, chúng ta sao có thể không giúp đỡ, tế bá, đến lúc đó người nhớ gọi nhị đệ người đến giúp nhé."
Tiêu phu nhân con ngươi lóe lên, nói: "Không cần đâu.
Vạn tướng quân trên người có thương tích, không thích hợp chuyển đến chuyển đi.
Thực ra Vạn lão phu nhân đã bắt đầu lần lượt chuyển đồ từ mười mấy ngày trước rồi, chúng ta cũng không giúp đỡ gì, mấy ngày nay đã chuyển gần xong rồi.
Đợi Vạn tướng quân trở lại thành liền có thể trực tiếp về nhà mới tĩnh dưỡng, lúc đó chúng ta đến cửa uống rượu chúc mừng là được."
Trình mẫu đang vui vẻ chỉ biết nói 'Tốt tốt'.
Cát thị sửng sốt nói: "Mười mấy ngày trước đã bắt đầu chuyển đi, sao ta một chút cũng không nghe nói đến?" Nàng vẫn luôn để nô bộc quan sát động tĩnh Vạn gia mà.
Tiêu phu nhân có thâm ý khác nhìn nàng, nói: "Vạn lão phu nhân chính là hào kiệt đương thời, ngự* gia cũng như ngự quân, có thể làm mà tỏ ra như không làm, dùng mà tỏ ra như không dùng, lệnh ra như núi, rõ ràng trong nhà chuyển đi cấp tốc, bên ngoài nhìn vào lại như một đầm nước sâu, không gây ra nhiều động tĩnh."
Ngự*: cai quản
Cát thị trong lòng phát lạnh, vội vã cúi đầu; trong lòng thầm mắng Vạn lão bà quả thực là bà già chết dẫm.
Trình Thủy cười nói: "A mẫu, con nghĩ kỹ rồi, trực tiếp đập thông hai bức tường kia nối liền hai tòa nhà lại, đến lúc đó a mẫu đến chỗ Vạn lão phu nhân bây giờ đang ở, con cùng Nguyên Y ở chỗ của Vạn tướng quân trước kia.
Nhị đệ không phải thích thanh tĩnh đọc sách sao, lần này nơi ở cũng lớn, muốn chỗ nào tùy đệ lựa chọn!"
Trình mẫu kích động toàn thân run rẩy.
Nửa đời sau của nàng hâm mộ nhất chính là Vạn lão phu nhân, vừa uy phong vừa trang nghiêm, nói một không hai, Vạn tướng quân là người hiếu thảo, đem chỗ có phong cảnh đẹp nhất thoải mái nhất trong nhà cho mẫu thân ở, về sau mình cũng có thể trải qua tháng ngày như Vạn lão phu nhân sao?
Nàng không kiềm được nước mắt tuôn đầy mặt, trong lòng mềm thành một mảnh, cảm thấy tuy nói mười năm cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lòng nhi tử vẫn nhớ đến lão nương này, chợt cảm thấy trời tốt đất tốt cũng không bằng có con trai tốt, đệ đệ chất tử cái gì gì đó đều đứng sang một bên trước đi, mình trước kia thật sự là hồ đồ rồi, lại có thể vì cha con Đổng gia mà tổn thương trái tim nhi tử.
Đổng Lữ thị rất thông minh, nhanh chóng lớn tiếng nói: "Chúc mừng cô mẫu, chúc mừng cô mẫu, sau này thực là hưởng không hết phúc khí rồi."
Mọi người trong bữa tiệc cùng nhau đứng lên chúc mừng.
Đổng Vĩnh vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, Đổng cữu phụ lại đã biết chuyện không thể cứu vãn, cháu trai quyết tâm ngăn cách mình cùng a tỷ, không để mình lại đến chiếm tiện nghi nữa.
Cát thị cũng cười nói: "Mỗi lần đi sát vách trong lòng ta đều rất thích, thật không nghĩ tới có một ngày chúng ta có thể vào đó ở."
Trình Thủy trợn trắng mắt, tức giận nói: "Đệ phụ không cần đi, không phải ngươi nói ngươi bây giờ ở cái phòng kia rất tốt sao, ngươi cứ ở đó cho tốt đi, không ai tới cản trở con nối dõi của ngươi đâu."
Trình Thiếu Thương trong bụng cười không ngừng, ngươi để chồng người ta đến Vạn trạch tùy ý chọn nơi ở, lại kêu vợ người ta đừng có đến, Cát gia người ta sinh con nối dõi kiểu gì đây!
Gương mặt Cát thị đỏ tím, nhất thời bị nghẹn lời, muốn nói vợ chồng không cùng phòng sao mà sinh con, lại xấu hổ mở miệng, chỉ có thể cà lăm 'Ngươi, ngươi ngươi'.
Nàng thực ra đã sớm nghĩ tới, chờ Tiêu phu nhân trở về rất có thể sẽ muốn nàng giao lại quyền quản gia cùng nhà chính, cái trước dù không thể cự tuyệt nhưng cũng có thể ít nhiều khiến nàng ta khó xử, về phần nhà chính nàng sẽ kiên quyết không cho, nếu ép nàng liền khóc nháo.
Ai ngờ Tiêu phu nhân từ lúc trở về đến nay chưa từng đề cập đến việc chuyển phòng nửa câu, hóa ra là đang chờ chỗ ở mới, mình thật vất vả bồi dưỡng nô bộc trong nhà, Tiêu phu nhân dứt khoát một người cũng không cần, ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đưa tâm phúc của mình vào nhà mới, lúc đó nào đến phiên mình nói chuyện.
Suy nghĩ của Cát thị đột nhiên đã rõ ràng: Chị em dâu mấy năm ở chung, lúc trước nàng cũng đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Tiêu phu nhân, nếu nàng đoán không sai, Vạn lão phu nhân sớm đã chuyển đi rồi, nói không chừng canh gác tân trạch lúc này chính là gia tướng Tiêu phu nhân mang về, những người đó làm sao nghe theo nàng sai sử, nếu mình chuyển qua nhà mới, Tiêu phu nhân nhiều nhất cũng chỉ để nàng mang theo mấy vú già, vậy công sức nàng bỏ ra mười năm nay còn có tác dụng gì?
Không đợi Cát thị nghĩ ra câu trả lời, Đổng Vĩnh mặt lộ vẻ hâm mộ cười nói: "Cô mẫu, ta còn chưa từng vào dinh thự Vạn gia, ngược lại a phụ cùng a mẫu đã theo người vào qua rồi, ta có thể..."
"Có thể cái gì mà có thể? Không thể." Trình mẫu một hơi từ chối, "Vừa mới nói không cho phép ngươi lại đến Trình gia, ngươi cho là lão thân nói lời vô ích à.
Về sau trừ khi Trình gia có đại sự làm yến hội, nếu không ngươi cũng đừng tới cửa nữa."
Tiêu phu nhân mắt lộ vẻ khinh bỉ, Đổng cữu phụ dù tham lam nhưng rốt cục cũng là người thông minh, biết nhìn sắc mặt biết luồn cúi, Đổng Vĩnh này chính là không có một cái ưu điểm nào, đã một bó tuổi còn nghĩ rằng có thể làm nũng chơi xấu trước mặt cô mẫu, chỉ ỷ vào da mặt dày đóng làm cao da trâu; lát nữa nàng tìm người xé miếng da trâu này cho thật tốt, cho hắn biết trời cao đất rộng.
Cát thị khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, vội vàng cười nói: "Ta là con nhà nữ tắc, chuyện bên ngoài ta không hiểu, thế nhưng chúng ta đều là người trong nhà, cữu phụ cùng ngoại huynh phạm vào sai lầm, quân