"Chỉ cần Quận chúa hợp tác thực hiện kế hoạch của tiểu nhân."
Cuộc gặp gỡ tối đó đã trở thành bí mật giữa hai người họ.Không một ai hay. Xung Tự cũng không thấy đến nữa.
Trác Diễm Cơ dậy từ rất sớm,có lẽ vì không ngủ được.Kéo rèm che buồng ngủ
sang một bên,cả không gian tràn ngập nắng và gió hiện lên trước mắt
nàng.Ánh sáng vàng dịu sưởi ấm mái tóc mượt mà,vỗ về người con gái nhỏ
bé kia như mẹ hiền.
Ngày mới bắt đầu,đồng nghĩa với việc nàng lại phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt từ mọi người.Nhưng Diễm Cơ không còn cảm thấy sợ như lúc đầu, thay vào đó nàng cố gắng phớt lờ,bỏ ngoài
tai mọi lời ghèm pha nói xấu sau lưng.Đúng hơn là nàng không còn tâm trí nào để ý đến chúng. Những lời nói của Xung Tự cứ lởn vởn trong đầu,ám
ảnh nàng suốt nhiều ngày.Đúng là nàng hận Trác Dạ Hàn nhưng tính cách
nhân hậu,cộng với việc hắn lại là nhị ca của nàng chính là chiếc lồng
kìm hãm sự hận thù lớn lên nên dù nàng nghĩ thế nào cũng không đủ dũng
khí trả thù.Chẳng là đêm qua bị kích động nên vô tình nói ra.
-Mẫu phi,Cơ nhi phải làm sao đây?!
Giá mà người ở đây.Cơ nhi thực sự rất nhớ người.
Trác Diễm Cơ cuối cùng cũng quyết định đến phủ Triệu tướng quân.Xung Tự biết thể nào nàng cũng đến nên đã dự liệu dặn dò Triệu tướng quân cẩn thận.Y thiết nghĩ nàng dù cho chưa chắc có hạ quyết tâm không nhưng trong lòng hẳn đã có ý định,nếu Triệu Mạc có thể thuyết phục thêm,Xung Tự tin rằng Trác Diễm Cơ sẽ trở thành đồng minh của hắn trong nay mai.Ít nhất là
trước thời hạn hai tháng.
Triệu Mạc đang ngồi cùng phu nhân tâm
sự đôi câu.Từ ngày Triệu Tử Mai vào cung,ngoài công việc triều đình,lúc
về nhà lão chẳng biết phải làm gì ngoài việc tâm sự cùng phu nhân.
-Lão gia,hiện Cửu Quận chúa đang đợi ngoài cổng.Quận chúa nói là muốn gặp lão gia.-Một tên gia nhân cuống quýt chạy vào.
Cả đời quanh quẩn trong phủ giúp việc, có thể nhìn thấy một giai nhân
tuyệt sắc,hơn nữa lại là Quận chúa cành vàng lá ngọc quả là một điều
trong mơ cũng không dám nghĩ đến.Hắn ta lần đầu tiên cảm thấy thật may
mắn vì được làm trong phủ Triệu tướng quân.
Còn đến sớm hơn cả dự định của lão, may mà Xung Tự đã liệu trước mà dặn dò:
-Ngươi còn ngây ngốc đứng đấy làm gì, mau mời Cửu Quận chúa vào !!!
-Lão gia,Cửu Quận chúa lẽ nào là...-Phu nhân đang gọt táo đột ngột dừng tay lại.
Triệu Mạc thở dài,khẽ gật đầu.Chuyện Tề Đồng,hễ gặp ai cũng thấy nhắc đến.
Ngoài Xung Tự còn có ông biết sự thật nhưng để có thể lật đổ Dạ Hàn,bây
giờ chỉ biết trông cậy vào quyết định của Trác Diễm Cơ.Do đó,dù thấy vô
cùng có lỗi nhưng Triệu Mạc đành phải im lặng thực hiện theo kế hoạch.
Trác Diễm Cơ theo tên gia nhân đến gặp Triệu Mạc đã thấy ông ta nhanh nhẹn chạy ra:
-Lão thần bái kiến Cửu Quận chúa !!!
-Triệu tướng quân,ta không làm phiền ngài đấy chứ?!
-Ồ không!!!-Triệu Mạc xua tay-Được Cửu Quận chúa ghé thăm quả là vinh hạnh của Triệu gia.Mời Quận chúa vào trong.
-Khoan đã,ta không phải đến để chơi mà là có chuyện muốn hỏi Triệu tướng quân.
Trác Diễm Cơ sợ mất thời gian nên chẳng dám nói quanh co,đi thẳng luôn vào vấn đề:
-Triệu tướng quân,ta biết ngài là người ngay thẳng,mong ngài hãy trả lời thành thật cho ta nghe:Hoàng huynh,à không, Hoàng thượng đều liên quan đến
cái chết của cố Hoàng hậu Lưu thị,cố Thục phi,mẫu phi ta và Tô vương
đúng không?
Triệu Mạc không chút nghĩ ngợi, gật đầu xác nhận ngay làm Trác Diễm Cơ không khỏi nghi ngờ:
-Tại sao ông lại chắc chắn như vậy?
-Bởi vì...-Ông rất khó xử-lão Triệu ta cũng có một phần trong đó.
-Cái gì?!!!
Diễm Cơ ngạc nhiên.Nàng tưởng rằng Triệu Mạc này có thành kiến với Trác Dạ
Hàn nên không đồng ý giúp hắn, nào ngờ ông lại thú nhận rằng mình cũng
nhúng tay vào chuyện này.
Triệu Mạc thấy sắc mặt Diễm Cơ có vẻ không ổn liền dập đầu xuống đất:
-Quận chúa thứ tội !!! Không phải thần muốn tiếp tay cho Trác Dạ Hàn làm điều ác nhưng hắn đã ép buộc thần phải làm trái với lương tâm.Những năm qua
thần đều không được an giấc, những tiếng kêu khóc thảm thiết cứ lởn vởn
trong đầu,lương tâm cắn rứt, chỉ mong có thể rửa sạch tội lỗi đã gây
ra.Quận chúa,người chắc cũng rất hận Trác Dạ Hàn đúng không?Nếu có thể,
xin Quận chúa hãy suy nghĩ kĩ và cho thần một câu trả lời thích
đáng.Quận chúa muốn trả thù,thần xin dốc hết sức mọn hỗ trợ Quận
chúa.Thực ra thần cũng muốn chấm dứt từ lâu rồi !!!
-Thế còn Triệu Tử Mai?Nàng ấy cũng bị ảnh hưởng nếu nhị ca ta gặp chuyện.
-Không sao,thần lấy di chiếu tiên đế làm trọng,phò tá Thuần vương.Tử Mai là
con gái thần,hi sinh vì nghiệp lớn,vì đại sự quốc gia cũng là điều nên
làm. Thần không nên làm một phụ thân ích kỉ.
Nàng cười khẩy:
-Mục đích của ngài chẳng phải vì ta mà là vì tam ca.
-Dĩ nhiên.Trong mắt thần,người xứng đáng làm thiên tử chỉ có một.Thần và
Quận chúa đều có chung một mục đích, đưa Thuần vương lên làm vua.
-Ngài sai rồi,ta chưa bao giờ có ý định này.
-Trả thù Trác Dạ Hàn đồng nghĩa với việc Quận chúa phải đưa được Thuần vương lên ngôi.Đó là cách duy nhất.
Nàng cụp mắt xuống.Hàng mi dài cong vút khẽ lay động.Nàng mỉm cười,giọng trầm trầm:
-Thì ra Xung Tự và Triệu tướng quân đã bàn bạc với nhau trước,giờ ta từ chối e là không được nữa.
Triệu Mạc nghe không biết thật hay đùa.Ông ta nói thêm đôi ba câu nhạt nhẽo
chẳng liên quan gì,nàng vẫn giữ yên lặng ngồi nghe từ đầu đến cuối.
Triệu Mạc tiễn Trác Diễm Cơ xong,nét mặt tươi cười hiền từ thay đổi bằng bộ dạng âm trầm suy tư.
Trác Diễm Cơ từ phủ Triệu tướng quân về,chỉ đi xe ngựa đến cổng hoàng cung
rồi xuống xe đi bộ.Lục Nương nhanh nhẹn trèo xuống trước,giơ tay ra đỡ
nàng.Trác Diễm Cơ gạt tay Lục Nương ra,uyển chuyển bước xuống:
-Từ giờ không cần làm những thứ thừa thãi như vậy.
-Quận chúa,người không cần cố gắng tỏ ra thay đổi đâu.Kệ bọn họ đi mà.
Nàng cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không phản đối nữa.Nàng rảo bước về
điện Tử Trúc.Nàng đi rất nhẹ nên nhiều người không hề nhận ra sự có mặt
của Diễm Cơ trừ khi cố ý tạo ra tiếng động.Vài cung nữ được phân công
quét dọn gần điện Tử Trúc say sưa nói chuyện:
-Này,mấy ngày gần
đây Cửu Quận chúa chẳng thấy tăm hơi đâu cả.Ta cá là Cửu Quận chúa tự
nhốt mình trong phòng vì quá xấu hổ rồi.-Cung nữ A.
-Phải phải,ai mà ngờ Hoàng thái phi lại xử sự như vậy,giấu cả hoàng cung,đến cuối
cùng bại lộ Cửu Quận chúa không phải là con của tiên đế thì ai mà chấp
nhận được.Ta thấy phải đuổi Quận chúa ra khỏi cung,chuyện này mới có thể lắng xuống được.-Cung nữ B.
-Phải phải !!!-Cung nữ C.
-Các ngươi thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?!
Đám cung nữ kia rùng mình,cùng quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó.Cửu
Quận chúa một thân y phục lộng lẫy khoanh tay đứng sau lưng bọn họ tự
lúc nào chẳng hề hay biết.Nàng vốn định bỏ đi như mọi lần nhưng tự nhiên lại cảm thấy khó chịu,bứt rứt nên mới quay lại dạy dỗ đám cung nữ không biết điều kia một trận.Kể ra từ trước đến giờ nàng chưa hề nặng lời với ai nên làm như thế này nàng cảm thấy như trong lòng thoải mái hơn rất
nhiều.
Đám cung nữ ngạc nhiên vì trước giờ Trác Diễm Cơ đều bỏ
qua mấy lời thế này,hôm nay lại bắt bẻ bọn họ.Mà cũng phải thôi,có kẻ
nói xấu sau lưng mình như vậy ai mà chịu được,Cửu Quận chúa cũng không
phải là thánh,trách sao không bất mãn cho được.
-Cửu Quận chúa tha tội cho chúng nô tì bất kính !!!
-Hừ,các ngươi nói cho đã miệng rồi nghĩ chỉ cần xin lỗi một câu là xong ư?
Trác Diễm Cơ nheo mắt,nhìn chằm chằm như thể muốn đem bọn họ xé xác thành
trăm mảnh.Nàng tiến đến tát một trong ba cung nữ vừa nói đó một cái,má
in hình bàn tay năm ngón đỏ rực.Lục Nương đứng sau giật mình vội giữ lấy tay Diễm Cơ:
-Quận chúa,người làm gì vậy?Sao lại đánh họ mạnh như thế chứ?!!!
Nàng giằng tay:
-Buông ta ra,để cái đám tiện nhân này tự tung tự tác ăn nói xằng bậy thì còn
gì là tôn ti trật tự nữa?!Không lo chăm chỉ làm việc,chỉ chờ ta không có ở đây để hùa nhau bàn tán vớ vẩn,không răn đe lại bảo ta quá dễ dãi mà
khinh thường.
Nói rồi nàng lại bồi thêm mỗi người vài cái đau
điếng.Bọn họ sợ quá,chỉ biết ôm mặt chịu trận,người xung quanh đi ngang
qua lè lưỡi lắc đầu.
-Ai da,Cửu Quận chúa hạ hoả chút đi.
Định làm loạn ở đây là một ý tồi đấy.
Trác Diễm Cơ vừa nghe đã biết là ai.Cái giọng điệu đầy kiêu căng,thích ra vẻ ta đây này còn ai khác ngoài Triệu Tử Mai cơ chứ.
-Ta và Hoàng hậu có duyên thật đấy nhỉ.Chúng ta đi đâu cũng gặp nhau.
-Có duyên hay không bản cung không chắc.Chỉ biết rằng nơi nào có Quận chúa thì nơi có ắt xảy ra chuyện.
-Hoàng hậu quả thật là rãnh rỗi,biết nhiều việc như vậy,điện Ngân Bích có phải quá nhàm chán rồi không? Hậu cung nhiều thứ phải xử lí mà Hoàng hậu vẫn còn thời gian nghe ngóng bên ngoài.
-Ngươi...
Trác Diễm Cơ căm hận Triệu Tử Mai vô cùng,nàng cho rằng căn bản nàng ta không hề xứng đáng với hai từ "Quốc mẫu".
"Quốc mẫu ư !?..."
Trác Diễm Cơ nhẩm đi nhẩm lại hai từ ấy,trong đầu nàng loé lên một suy nghĩ
mà chính nàng phải thấy khiếp sợ,nàng vội gạt phăng nó đi.
-Hoàng hậu,ta không có thời gian nói chuyện phiếm với Hoàng hậu,thời gian
Hoàng hậu làm những việc như thế này,chi bằng san sẻ công việc với hoàng huynh ta đi thì hơn.
Đoạn nàng bỏ bọn họ lại,thản nhiên bước vào điện Tử Trúc.Triệu Tử Mai giận tím cả mặt,dậm chân to tiếng:
-Ngươi dám dạy dỗ ta?Trác Diễm Cơ, ngươi đứng lại cho bản cung !!! Ngươi có
phải chán sống rồi không?!Bản cung là Triệu tiểu thư của Tả tướng
quân,là Hoàng hậu của Nam Vân quốc mà ngươi có thể tuỳ tiện mở lời khinh thường như vậy ư?!
-Dù là thiên kim tiểu thư hay Hoàng hậu cũng
là người.Ta thân là Quận chúa,là người của hoàng thất,nhắc nhở "hoàng
tẩu"làm đúng nghĩa vụ là trách nhiệm của bản thân.Sai thì nhắc để sửa
sai,Hoàng hậu đừng làm thái quá lên như vậy,người ngoài nhìn vào cười
cho đấy !