Tình Hận

Đáp lại hắn chỉ là tiếng cười nhạt nhẽo vô vị:

-Ngài đừng nói gì nữa.Ngài tưởng ta sẽ tin những lời vớ vẩn này ư?Ngài tưởng ngài là Thuần vương thì muốn nói gì là nói sao?!

-Tin ta,Diễm Cơ.Muội đang bị Trác Dạ Hàn lợi dụng tình cảm,muội lấy hắn chính là loạn luân.Nghĩ kĩ đi !!! Hãy cho ta một cơ hội,hãy tin ta lần này.Ta không có ý hại muội,ta chỉ đang giúp muội thoát khỏi tay Dạ Hàn.Muội đáng lẽ không phải rơi vào hoàn cảnh thế này.

Diễm Cơ rùng mình,trái tim bỗng thắt lại.Nàng khó nhọc ôm ngực thở dốc, bàn tay run run nắm chặt vạt áo đến nhàu nhĩ.Diễm Cơ gằn lên từng tiếng:

-Im...im đi !

-Diễm Cơ,muội...-Hắn luống cuống chạm vào vai nàng.

Có lẽ những lời của hắn đã làm tổn thương nàng chăng?!Nhưng nếu bị tổn thương,chẳng phải nàng vẫn không mất trí nhớ đó sao?!

-Đừng chạm vào ta !!! -Nàng hất tay Vũ Hạo ra,lại loạng choạng đứng không vững,ngã nhào vào lòng hắn.

Như một phản xạ,hắn vòng tay ôm trọn cơ thể bé nhỏ của nàng.Một màu xanh trong quen thuộc hiện ra trước mắt.

Là miếng ngọc bội đó.

Chính miếng ngọc này năm xưa hắn từng tận tay đeo cho nàng trước lúc rời khỏi hoàng cung.

Nàng vẫn còn mang theo nó ư?Nàng vẫn còn giữ nó sau ngần ấy thời gian?!Vậy là nàng vẫn còn nhớ hắn,vẫn còn nhớ vị ca ca là hắn đúng không?

Trác Vũ Hạo vui mừng nhìn nàng:

-Diễm Cơ,muội còn nhớ tam ca,đúng chứ?!Muội chỉ đang giả vờ mất trí nhớ đúng không?!Nói với ta,việc muội mất trí nhớ chỉ là trêu chọc ta thôi !!!

-Ta không biết gì cả.Ta cũng không có tam ca.Ngài mau buông ta ra ! Người đâu !!!

Đám tuỳ tùng thấy Hiền phi và Thuần vương giằng co kịch liệt nãy giờ nhưng nhát gan sợ mạo phạm nên không dám lại gần,bây giờ nghe nàng kêu cứu mới lao đến lôi Trác Vũ Hạo ra.

-Thuần vương,xin dừng tay !!!


-Thuần vương,xin hãy giữ tự trọng !!!

-Thuần vương !!!

Trong lúc còn giữ nàng trong vòng tay, biết sau lần này khó có cơ hội gặp lại, Trác Vũ Hạo cố gắng ghé tai nàng thì thầm những lời cuối cùng:

-....

Đôi môi ẩm ướt rời đi,vành tai nàng đỏ ửng,trái tim quặn thắt lại như bị bóp nghẹt.Trác Vũ Hạo mỉm cười với nàng, một nụ cười dịu dàng đến hết thảy...

Trở lại điện Thuần vương,Trác Vũ Hạo bảo Xung Tự:

-Về thôi.

-Về?-Y ngạc nhiên.

-Phải,về Yên Châu.

Khó khăn lắm mới có cơ hội trở lại hoàng cung,Xung Tự không thể để cơ hội ấy vụt qua.Nhất định y phải tìm cách giữ Thuần vương ở lại hoàng cung vĩnh viễn trước khi Trác Dạ Hàn có lệnh về Yên Châu.

-Thuần vương,tại sao người lại quay về?Là Hoàng thượng bức người?

-Không phải,là ta tự muốn quay về.Ta không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa,ta cũng không muốn chứng kiến cảnh một Trác Diễm Cơ lạnh lùng xa lạ như thế nữa.

Trác Vũ Hạo gần như suy sụp,hắn hai tay ôm đầu gục xuống đất.Xung Tự không biết vì sao hắn lại có biểu hiện thái quá như vậy.Trong đầu y,thứ duy nhất y có thể nghĩ đến chính là làm sao để lật đổ Dạ Hàn.Trước khi hồi cung Vũ Hạo còn rất mạnh miệng và đầy thù hận,ấy vậy sau khi gặp nhau ở Khuyết lầu hắn đã không còn màng đến gì cả. Bây giờ lại còn đòi quay về cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt kia nữa.

-Thuần vương,thực sự người đành lòng bỏ qua cơ hội ngàn vàng này sao?

-Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn.Đời người còn dài,ta không tin sẽ không đánh bại được Dạ Hàn.

Xung Tự ngẫm ra,nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.Mặc dù Vũ Hạo không nói y cũng biết trong lòng hắn đã xao động,là một việc không hề có lợi cho kế hoạch.Chính vì vậy,y phải tự lo liệu,từ từ đưa Vũ Hạo vào quỹ đạo.Cho nên việc cần thiết nhất là thời gian.Y giữ chân Vũ Hạo ở lại ngày nào hay ngày ấy.


-Thuần vương,mấy ngày nữa là lễ huý nhật,đợi sau khi tổ chức xong chúng ta sẽ quay về Yên Châu cũng chưa muộn.

Dù sao Thuần vương cũng là thứ tử của tiên đế,không thể không tham dự.

Xung Tự lấy lí do giữ chân hắn lại.Hắn thừa biết nhưng không thể nào bác bỏ bởi mỗi lời y nói đều hợp tình hợp lí.

Nàng được cung nữ đưa về điện Cẩm Ngọc trong tình trạng vô thức.Khuôn mặt tái nhợt,cả người thơ thẩn như mất hồn,mặc cho Mẫu Đơn lay đến rã tay mà nàng vẫn không hề có phản ứng.

Mẫu Đơn lo lắng hỏi:

-Đã có chuyện gì xảy ra với nương nương?Ta vừa rời khỏi đó có một lúc mà các ngươi đã chăm sóc nương nương thế à?!

-Mẫu Đơn tỷ tỷ !-Đám cung nữ kia lên tiếng.-Lúc đó là Thuần vương nên phận nô tỳ chúng tôi không dám ngăn cản,sợ rằng phạm tội thất lễ.

-Các ngươi sợ thất lễ với Thuần vương chứ không hề sẽ sợ mạo phạm Hoàng thượng ư?Ta nói cho các ngươi biết, Thuần vương chỉ là một tội nhân của hoàng tộc còn nương nương lại là Hiền phi mà Hoàng thượng vô cùng sủng ái.

Mẫu Đơn vênh mặt như thể tự hào vì được hầu hạ một chủ tử như vậy.Mẫu Đơn suy nghĩ một lát,nhìn quanh rồi nhỏ giọng thì thầm:

-Hoàng thượng một mực muốn cưới Cửu Quận chúa bất chấp người của hoàng thất và đại thần trong triều phản đối,các người cũng đủ biết vị trí nương nương lớn đến mức nào rồi còn gì.

Đám tiểu thái giám cũng hùa nhau gật lấy gật để rồi lựa lời nói với Mẫu Đơn:

-Mẫu Đơn tỷ tỷ,chuyện ngày hôm nay mong tỷ bỏ qua,đừng mách với Hoàng thượng.

-Việc này ta kham làm sao nổi?Nương nương muốn nói với Hoàng thượng,ta cản được ư?

Đám người Mẫu Đơn đang nói chuyện thì Trác Diễm Cơ trong điện gọi vọng ra:

-Mẫu Đơn !


-Có nô tỳ.-Mẫu Đơn vội vã chạy vào trong-Các ngươi cũng mau đi làm việc đi.

-Được được.

Có vẻ như Trác Diễm Cơ cũng đã trấn tĩnh lại.Lúc Mẫu Đơn vào có nhìn thấy nàng đang mân mê miếng ngọc màu xanh lam,đôi mắt vẫn còn vẻ đượm buồn trĩu nặng.Nương nương có tâm sự gì chăng?

Trước khi Trác Dạ Hàn giao cho Mẫu Đơn vị trí này có dặn không được để Thuần vương đến gần Trác Diễm Cơ, nào ngờ mới hôm đầu tiên đã phạm sai lầm.Nếu Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ phạt nàng ta nghiêm trọng.Mẫu Đơn toát mồ hôi.

-Nương nương cần gì?

-Trà.

-Để nô tỳ đi pha.

Mẫu Đơn nhanh nhẹn cầm chiếc ấm trà tráng men sứ.

Thân ấm trơn lánh, nhẵn mịn;hoa văn trên ấm rất tinh xảo, lại trang nhã đẹp mắt,vừa nhìn vào đã biết ngay là đồ quý giá.Tất cả đồ đạc trong tẩm điện này đều không phải những thứ đồ vàng bạc tầm thường,Mẫu Đơn biết rõ,tất cả một tay do Hoàng thượng chọn lựa và sắp xếp.Nhiều thứ như vậy mà chuẩn bị xong trong chưa đầy hai ngày,chỉ có thể giải thích rằng vì Hoàng thượng quá yêu Hạ phi.

Mẫu Đơn cảm thấy mình thực sự quá may mắn khi được chọn để hầu hạ cho nàng,mặc dù bị mang tiếng lây.Mẫu Đơn mặc kệ.Có nói cũng chỉ dám thì thầm sau lưng,có kẻ nào to gan dám ho he trước mặt nàng?

-Hiền phi nương nương.-Một tiểu thái giám đứng trước cửa phòng lên tiếng.-Hoàng thượng cho vời nương nương đến điện Khả Nhiên.

Trác Diễm Cơ đeo miếng ngọc bội lên cổ,đoạn gật đầu:

-Ta biết rồi.

Trác Diễm Cơ không vội đứng dậy mà còn đợi Mẫu Đơn pha xong ấm trà,tự mình rót một chén thưởng thức rồi mới đủng đỉnh rời khỏi tẩm điện.Nàng đi rất chậm,từng bước thong thả như không để tâm đến việc Trác Dạ Hàn đang đợi mình.Mẫu Đơn sốt ruột,sợ Hoàng thượng đợi lâu sẽ tức giận nhưng không dám thúc giục nàng đi nhanh hơn.Vừa nghĩ đến đó Mẫu Đơn đã trông thấy từ phía xa Dạ Hàn sải bước tiến về phía họ.

-Hạ Cơ !!! -Hắn gọi.

Trác Diễm Cơ bình thản ngước mắt nhìn hắn:

-Chẳng phải Dạ Hàn bảo ta đến điện Khả Nhiên sao?Chàng có việc gì à?

-À-Hắn không dám nói vì đợi lâu quá nên mới chạy đến kiểm tra.-Không có gì.


Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng bước về phía điện Khả Nhiên.Dạ Hàn muốn Diễm Cơ đến thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng,chỉ là do sự nhớ nhung nàng quá lớn.Không nhìn thấy nàng thì không thể làm việc,nhìn thấy nàng rồi công việc cũng không tập trung được nữa.

Trác Dạ Hàn ngồi trước thư án đang chống cằm nhìn nàng.Bộ váy hắn đích thân chọn quả là đúng đắn.Nàng mặc vào xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước kia.Chiếc cổ cao,trắng,thanh mảnh như hoa loa kèn cộng với khuôn ngực đầy đặn khiến Dạ Hàn không kìm được.

Trác Diễm Cơ cũng thấy rất xấu hổ khi mặc một bộ váy xẻ ngang xẻ dọc như thế này trước mặt nam nhân.Nàng nhẹ nhàng lấy vạt váy dài phủ lên chân,lại xoay người ngồi chếch che đi phần lưng hở.

-Dạ Hàn,chàng gọi thiếp đến đây có việc gì vậy?

Hắn chẳng thể nói là gọi nàng đến để... ngắm.Nếu nàng biết chắc chắn sẽ nghĩ hắn là một người hám sắc dục.Vì thế Dạ Hàn cười trừ,im lặng không nói gì, lúc sau lại bỗng lên tiếng:

-Sắp đến lễ huý nhật của phụ hoàng chúng ta...

-Phụ hoàng chúng ta?!

-Ý ta là tiên đế.Ông ấy là phụ hoàng của ta,nàng gả cho ta đương nhiên nàng cũng có thể gọi là phụ hoàng.À,sắp đến lễ huý nhật nên ta muốn cùng nàng bàn bạc một số việc.

Trác Diễm Cơ nhìn thẳng vào mắt hắn:

-Dạ Hàn,đây là việc hệ trọng,chàng nên bàn bạc với các Vương gia,các Quận chúa hay với Hoàng hậu.Ta chỉ là một phi tần nhỏ bé,làm sao có thể can dự vào?

Trác Dạ Hàn bước xuống,nhấc nàng đặt lên chân mình.Hắn cúi xuống nói nhỏ nhẹ vào tai nàng,giọng vạn phần nuông chiều khiến Mẫu Đơn đứng kế bên còn ngưỡng mộ thay:

-Nàng nói thế khiến ta đau lòng đấy. Nàng lấy ta là đã trở thành một phần của hoàng thất,là một phần cơ thể ta,là mạng sông,là linh hồn của ta,sao lại nói là không liên quan gì?Từ nay về sau, nàng không được coi thường bản thân nữa nghe chưa?Nàng là thê tử của ta, mọi thứ của ta đều là của nàng,một câu nàng nói ra như lệnh của thiên tử,kẻ nào bất tuân lệnh nàng cũng giống mạo phạm đến ta.

-Dạ Hàn,đau.

Bấy giờ hắn mới để ý cằm mình tì vào hõm cổ nàng để lại một vùng đỏ ửng. Dạ Hàn xoa xoa:

-Được rồi,nếu nàng không thích thì thôi,không nói chuyện này nữa.Nói ta nghe,hôm nay có những gì nào?

Trác Diễm Cơ quay lưng lại với Dạ Hàn như thể muốn né tránh ánh mắt của hắn.Nàng không muốn trả lời.Nhưng Mẫu Đơn bên cạnh đã nhảy vào:

-Bẩm Hoàng thượng,vừa nãy Hiền phi nương nương có gặp Thuần vương.

Nàng giữ nguyên tư thế,chẳng nói chẳng rằng gật nhẹ một cái.Trác Dạ Hàn thấp thỏm không yên nhưng mặt làm như không có chuyện gì,phẩy tay bảo Mẫu Đơn lui ra trước.

Lúc ra cửa Mẫu Đơn bỗng thấy rùng mình,sống lưng lạnh buốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận