Tình Hận

Trác Vũ Hạo thấy thời cơ đã chín muồi, lại nhận được mật báo Mộc Hoan đã hoàn toàn bỏ cuộc, dự định ngày mai sẽ hạ cờ.

Quốc tang.

Hoàng cung độc một màu trắng u uất. Các vị đại thần từ nhất phẩm đến bát phẩm trên người đều bận vải trắng, nối đuôi nhau xếp hàng quỳ trước Diệp Lộ đài. Phi tử trong hậu cung, đứng đầu là Hoàng hậu Triệu Tử Mai cũng chỉ mặc bạch phục, trên đầu toàn bộ trang sức đều được trút bỏ. Các Vương gia, Quận chúa, các vị hoàng thân quốc thích có người đến, có người không, lũ lượt ra vào thắp nhang.

Trác Vũ Hạo đương nhiên là người chỉ đạo ở Diệp Lộ đài, lúc này đang đứng trên chỗ cao nhất nhìn xuống dưới, chuẩn bị bắt đầu nghi thức tang lễ.

Triệu Tử Mai khóc lên khóc xuống, biển nước mịt mù, khóc đến thê lương khiến ai nấy đều cảm động thay cho tình cảm sâu sắc thuỷ chung của Hoàng hậu dành cho Dạ Hàn.

Giọng Trác Vũ Hạo vang lên:

-Hoàng đế là một minh quân sáng suốt, hết lòng vì con dân, đã lập nên bao nhiêu chiến tích vĩ đại, phát triển Nam Vân quốc thành một đế chế hùng mạnh như bây giờ. Nay Hoàng đế đã quy tiên...

Hắn nhường chỗ cho vị công công đã trạc tuổi bước lên Diệp Lộ đài, mở thánh chỉ đọc to:

-Nay Hoàng Thần Đại Đế đã quy tiên, tất phải có một tân đế khác thay thế. Tuyên theo phượng chỉ của Triệu Thái hậu, tuyên bố lập Nhị Vương gia...

-Khoan đã !!!

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía sau, ngay cả Vũ Hạo đang tiến lên Diệp Lộ đài nhận thánh chỉ cũng phải dừng bước.

Trác Dạ Hàn từ tốn đi giữa hai hàng người, nét mặt bình thản ấy hiện hữu chút ý cười đắc ý. Hắn dẫn theo một đoàn quân tinh nhuệ trang bị vũ khí tiến vào Diệp Lộ đài. Mọi người không thể tin nổi vào mắt mình. Mộc Hoan chưa kịp để mọi người định hình đã quát to:

-Thiên tử trước mắt còn không mau cúi đầu hành lễ !!!

Tất cả quỳ rạp xuống đất, mặt mũi ai nấy đều bàng hoàng:

-Hoàng thượng vạn tuế !!! Vạn tuế !!! Vạn vạn tuế !!!

Trác Vũ Hạo nhìn Dạ Hàn như thể hắn là một sinh vật lạ. Cái nhìn mang theo sự nghi ngờ lẫn ghen ghét. Chợt Dạ Hàn nhếch miệng cười:

-Các khanh thật là chu đáo, đã chuẩn bị hậu sự cho trẫm cơ đấy ! Rồi còn lôi cả niên hiệu Hoàng Thần Đại Đế của trẫm ra thờ nữa ! Quả là rất có lòng. Nhưng tiếc rằng trẫm chưa chết.giờ trẫm đã hồi cung, mau dừng tất cả lại, kể cả việc lập tân đế kia đi. Đến lúc long ấn trả về chủ rồi đấy !

Xung Tự không ngờ Mộc Hoan đã tìm thấy Trác Dạ Hàn, hơn nữa còn lành lặn không một vết xước. Lão thiên thật thích trêu ngươi mà.

Xung Tự không thể để Dạ Hàn phục vị. Thức ăn dâng đến miệng rồi lẽ nào lại để đổ mất?

Không được !

-Triệu Thái hậu đã ban ra thánh chỉ, không thể tuỳ tiện thu hồi. Mong rằng Hoàng Thần Đại Đế sẽ suy xét lại, lập Nhị Vương gia làm tân đế.

Trác Dạ Hàn không cười nữa, đổi thành vẻ mặt hung ác vô cùng:

-CÂM MỒM !!! TRẪM VẪN CÒN SỐNG, VẪN CÒN GIỮ LỆNH BÀI KIM ĐẾ*, DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ NGƯƠI DÁM GỌI HOÀNG HẬU LÀ TRIỆU THÁI HẬU, ÉP HOÀNG HẬU LẬP NHỊ VƯƠNG GIA LÀM TÂN ĐẾ?!!!

Lệnh bài Kim Đế-ấn tín hoàng gia, tượng trưng cho quyền lực và địa vị của đương kim Hoàng đế. Năm xưa, để tránh việc tranh chấp ngôi vị, Nam Vân Thái Tổ đã đặt làm lệnh bài này, chỉ có Hoàng đế mới biết chỗ cất giấu. Người nào vẫn còn giữ ấn tín này thì vẫn còn là thiên tử, không ai có thể truất ngôi được, trừ khi là tự nguyện giao cho người kế nhiệm.

Xung Tự không dám nói gì thêm, bất lực ngước nhìn Vũ Hạo. Hắn cũng sơ ý chưa tính đến tình huống này, quả thực là một bước đi sai lầm.

Ván cờ này hắn lại tiếp tục bại dưới tay Dạ Hàn nữa rồi.

-Huỷ đi.

-Dạ?

-Ta bảo ngươi huỷ thánh chỉ này đi !!!

Lão công công ngơ ngác vâng vâng dạ dạ, cuộn thánh chỉ lại rồi giao cho tiểu thái giám huỷ đi. Trác Vũ Hạo bước xuống, cay đắng quỳ trước mặt Dạ Hàn:

-Hoàng thượng nghênh giá !

-Nghênh giá !!!

Tất cả đối với Triệu Tử Mai như là một giấc mơ. Người đã mất tích hơn nửa tháng đột ngột trở về, đứng ngay trước mặt nàng ta. Tử Mai không kìm được xúc động, vứt bỏ lễ nghi thông tục, nhào đến ôm chầm lấy Dạ Hàn:

-Hoàng thượng ! Chàng đã về rồi !

Trác Dạ Hàn vỗ vỗ vào lưng nàng ta:

-Ân. Trẫm về rồi.

-Thần thiếp cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa. Thiếp rất sợ. Sợ đến nỗi không ngủ được. Đêm nào cũng gặp ác mộng.

-Được rồi, buông trẫm ra đi, văn võ bá quan đều đang nhìn chúng ta đấy.

Triệu Tử Mai như bừng tỉnh, vội buông hắn ra. Dạ Hàn sai Yên Lăng đưa nàng ta về điện Ngân Bích nghỉ ngơi.

-Hoàng thượng nhớ phải đến thăm Quân nhi đấy. Nó cũng rất nhớ chàng.-Triệu Tử Mai lưu luyến không rời.

-Được. Trẫm khi khác sẽ đến.

Triệu tướng quân đang làm nhiệm vụ nên không thể có mặt, hôm nay chỉ có Lý tướng quân đến. Ông ta lại trước mặt Trác Dạ Hàn, chắp tay bảo:

-Hoàng thượng an toàn trở về là phúc muôn dân. Lần này may mà cục diện không bị hoán đổi.

Lý Uyển Khánh đứng sau Lý Trình nãy giờ đột ngột xuất hiện:

-Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng ! Lần này quả thật rất nguy hiểm, Hoàng thượng có thể vượt qua đúng là vận khí tốt.

-Thời gian qua ở hậu cung có chuyển biến gì không?

-Bẩm, Dương Thần phi đã treo cổ tự vẫn vì kích động. Trọng Tiệp dư, Hoa Mỹ nhân và Vũ Chiêu nghi do quá đau buồn nên đã lâm bệnh qua đời.

Dạ Hàn không ngờ lại có loại nữ nhân ngu ngốc đến mức chết vì một nam nhân đến mặt mũi ngang dọc thế nào cũng chẳng biết. Ngược lại Dạ Hàn cũng chẳng hề biết họ là ai, thậm chí cái tên cũng chưa nghe qua lần nào. Nhưng dù gì bọn họ đều là những tiểu thư các phủ, không thể để mặc như vậy.

-Vậy phiền Quý phi cử hành tang lễ cho bọn họ chu đáo, những việc này một phần lỗi cũng do trẫm.

-Hoàng thượng không cần bận tâm. Đã vào hậu cung thì đều là người của Hoàng thượng, sống chết của họ đều nằm trong tay Người.

Trác Dạ Hàn bỗng nhớ ra, vội hỏi Lý Uyển Khánh:

-Quý phi, nàng có thấy Hiền phi không?

-Hiền phi? Lúc nãy còn đứng cạnh thần thiếp, thoáng một cái đã không thấy đâu nữa. Hoàng thượng...

Lý Uyển Khánh quay lại đã không thấy Trác Dạ Hàn đâu nữa. Có lẽ lại chạy đi tìm Diễm Cơ rồi.

Trác Diễm Cơ đi thẳng một mạch từ Diệp Lộ đài về điện Cẩm Ngọc trong trạng thái sốc cực độ. Mặt nàng tái xanh trông nhợt nhạt hệt như một u linh.

Dạ Hàn trở về rồi.

Dạ Hàn trở về rồi.

Dạ Hàn trở về rồi.

Hắn đã thực sự quay lại rồi !!!

-Đáng ghét !

Nàng căm hận tại sao hắn lại tốt số đến như vậy? Đáng lẽ hắn đã phải trở thành một bộ xương mục ở chốn hoang vu nào rồi, sao lại có thể đường hoàng quay trở lại như vậy? Nàng oán trách lão thiên không có mắt. Một kẻ độc ác giết hại biết bao nhiêu người vô tội lại nhởn nhơ sống, dễ dàng qua khỏi bao kiếp nạn. Nhưng...

Có phải lão thiên đang trêu đùa nàng không?! Khi mà tận sâu trong trái tim, ẩn trong sự tức giận căm ghét xấu xa ấy nàng vẫn cảm nhận thấy có chút khác lạ.

Phải chăng đó là một phần còn sót lại trong nhân cách vốn có của nàng?

Dạ Hàn đoán lúc này Diễm Cơ đã trở về tẩm điện nên liền chạy đến đó. Quả nhiên thấy nàng đi cùng một cung nữ nhưng không phải là Linh Lam.

Dạ Hàn chạy đến, ôm lấy nàng vào lòng:

-Ôi ! Tiểu Hạ ! Tiểu Hạ của ta ! Ta đã rất nhớ nàng ! Ta cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa.

Trác Diễm Cơ đột ngột xô hắn ra, bỏ chạy vào trong điện Cẩm Ngọc, đóng sầm cửa lại. Hắn không biết tại sao nàng lại có hành động cự tuyệt hắn, chả lẽ việc hắn trở về lại khiến nàng sốc như thế sao?!

Hắn nghiêm mặt quay sang nhìn cung nữ bên cạnh:

-Ngươi tên là gì? Linh Lam đâu? Hiền phi không khoẻ ở điểm nào à?

Hắn hỏi quá nhiều nên A Xuân chỉ có thể từ từ trả lời từng ý một:

-Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ là A Xuân. Linh Lam tỷ tỷ đã bị Hiền phi nương nương phạt đến Lãnh đình một tháng, hiện nô tỳ đang thay thế Linh Lam tỷ tỷ.

Trác Dạ Hàn nghĩ ngợi một lát, thầm đánh giá A Xuân qua vẻ ngoài, thấy nàng ta chắc cũng vô hại nên ra lệnh:

-Ngươi thay Linh Lam nhớ chăm sóc Hiền phi cho tốt, bằng không đừng trách trẫm.

Nói xong hắn liền bỏ đi. A Xuân khúm núm nhìn theo mãi đến lúc không còn thấy người đâu nữa.

Nhạc Tố Liên sau khi bị tống lên xe ngựa về hoàng cung liên tục gào thét đòi quay về. Đám lính cứ làm thinh, áp giải nàng ta vào nội cung.

Triệu Tử Mai cùng các phi tần đang thưởng ngoạn ở gần đó, nhìn thấy cảnh một nữ nhân ăn mặc tầm thường bị đám người áp giải lại luôn miệng kêu la sợ hãi thì tặc lưỡi bảo rằng:

-Chậc chậc, chỉ là một nô tỳ, không biết ả đã gây ra chuyện gì khiến Nội phủ phải điều cả một toán lính áp giải như vậy?!

-Hoàng hậu nương nương đâu cần bận tâm đến cái con tiện tỳ kia. Hôm nay là ngày vui, tỷ muội chúng ta nên dành thời gian để tụ tập cùng nhau mới phải chứ !

-Phải ! Muội ấy nói đúng ! Mà Nội phủ thật sai sót khi để chuyện này cắt đứt mạch vui của tỷ muội chúng ta.

Thế rồi không ai còn để ý đến Tố Liên. Nàng ta bị lôi xềnh xệch vào một tẩm cung, nhờ trước kia bái sư học nghệ, đi lang bạt khắp nơi nên cũng biết chút ít chữ nghĩa, đọc được chữ trên tấm bảng kia trước khi bị kéo hẳn vào trong: Thuỷ Kính cung.

Tố Liên còn chưa hết sợ hãi lại tiếp tục bị doạ cho giật mình. Có đến bốn nữ nhân mặc thanh y cùng nhau tiến lại, thêm một nam nhân dẫn đầu:

-Chúng nô tham kiến Nhạc cô nương !

Tố Liên nghi ngờ chỉ tay vào mình:

-Các người bảo ta sao?

-Vâng !-Mặt mũi ai nấy đều hớn hở.

Cùng lúc đó, một vị công công già đem đến thánh chỉ, Tố Liên được nhắc nhở phải quỳ xuống. Lão công công giở ra, cẩn thận đọc từng từ:

-Nhạc Tố Liên tuy xuất thân là thường dân nhưng hiểu rõ lễ nghĩa, tài sắc vẹn toàn, biết lấy chữ "đạo" làm trọng, đã có công cứu giá Hoàng đế Nam Vân quốc, làm rạng rỡ tổ tiên. Nay được đặc ân tuyển vào cung hầu hạ thiên tử, sắc phong làm Nhạc tiệp dư. Khâm thử.

Công công đưa nó cho Tố Liên, nàng ta ngờ vự đón lấy, tự hỏi đây liệu có phải một trò đùa hay không. Có công cứu giá?Hoàng đế Nam Vân quốc? Hầu hạ thiên tử?

Lẽ nào...

Nàng ta mới nghĩ đến đây, những cung nữ và thái giám đột ngột quỳ xuống:

-Cung hỉ Nhạc Tiệp dư nhận được ân sủng của Hoàng thượng !!!

-Vậy, nơi này chính là...

-Bẩm Tiệp dư, là hoàng cung ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui