Nửa đêm Trác Diễm Cơ đột nhiên cảm thấy đau bụng dữ dội. Nàng lật người trở dậy, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, từng giọt to tròn chảy dọc khuôn mặt. Càng lúc càng đau, bụng như thể bị ai đó điên cuồng tàn phá, cào xé cho nát bấy mới thôi.
Phía dưới truyền đến một cảm giác nhớp nháp, và nó thôi thúc Diễm Cơ lật tấm chăn ra.
Trước mắt là một màu đỏ rực.
Trác Diễm Cơ vừa đau đớn vừa kinh hãi. Tấm trải giường trắng phau giờ đã nhuộm sắc chết chóc. Giữa hai chân nàng máu không ngừng chảy, nhỏ từng giọt lớn xuống sàn.
Nàng bàng hoàng khuỵu xuống, hai bàn tay dính máu đưa lên sờ bụng, la khóc không ra tiếng:
-Không ! Con của ta ! Con của ta !!!
Các cung nữ đứng ngoài nghe tiếng nàng gào thét lập tức xông vào, ai nấy đều như hít phải luồng khí lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng kia.
Hiền phi phủ phục ôm bụng, đôi chân trắng nõn lộ ra sau lớp y phục mỏng giờ đây đã nhuộm thành màu đỏ chói mắt. Đầu tóc nàng rối tung và đang gào khóc giống một kẻ điên loạn.
Linh Lam chạy vào sau cũng hãi không kém. Hiền phi sảy thai, tội lớn nhất là kẻ hầu hạ không làm tròn trách nhiệm, cái này chắc chắn Linh Lam sẽ phải chịu. Thế nhưng bây giờ đâu còn cứu vãn được nữa, cứ giải quyết chỗ này rồi tính sau. Nghĩ vậy, Linh Lam nhanh chóng ra lệnh:
-Các ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì, mau đun nước tắm đổ vào bồn. Những người còn lại dọn dẹp sạch sẽ rồi chuẩn bị một chiếc giường khác cho Hiền phi. Nhớ gọi cả thái y đến.
-Vâng !!!
Đám cung nữ cuống quýt xô tới, mỗi người một việc, chẳng mấy chốc điện Vĩ Tuyên đang yên tĩnh bỗng trở nên náo loạn, ầm ĩ.
Mộc Hoan không ở gần đó, hơn nữa từ trước tới nay chưa bao giờ để tâm đến Diễm Cơ nên không hề hay biết nàng đã xảy ra chuyện. Y ung dung tán gẫu với đám huynh đệ trong vũ lâm vệ, chờ đợi Trác Dạ Hàn trở về. Xung Tự càng không thể. Y ở ngoài cung, có muốn bước chân vào cũng khó bởi Mộc Hoan luôn canh chừng, nói gì đến việc nghe ngóng tin tức tận sâu trong Nội cung.
Thành ra cả Dạ Hàn và Vũ Hạo chưa ai được thông báo về việc này.
Triệu Tử Mai nửa đêm đang ngủ thì bị tiếng ồn làm tỉnh giấc. Nàng ta mắt nhắm mắt mở, ngồi trên giường gọi Yên Lăng:
-Yên Lăng.
-Hoàng hậu có gì sai bảo?-Yên Lăng từ tốn quỳ xuống cạnh giường.
-Nửa đêm bản cung nghe thấy có rất nhiều tiếng ồn. Đã chuyện gì xảy ra sao?
Yên Lăng mỉm cười:
-Hoàng hậu chẳng phải biết rõ mười mươi rồi ư? Bên điện Vĩ Tuyên truyền sang đấy. Theo đúng ý Hoàng hậu, Diễm Cơ đã sảy thai rồi.
Triệu Tử Mai không hiểu Yên Lăng đang định nói gì, nhưng chỉ cần nghe hai chữ "sảy thai" là Tử Mai mặt mày tái mét, lắp bắp hỏi:
-Sảy? Đang tự nhiên tự lành sao lại sảy được?! Liên quan gì đến bản cung?
-Chính Hoàng hậu bảo nô tỳ đi chuẩn bị cháo yến mà, sao lại có thể không biết chứ !Triệu Tử Mai ngồi ngẩn ra một lúc mới hiểu được Yên Lăng đang nói cái gì. Thì ra, cùng là "đến thăm", nhưng Yên Lăng hiểu một nghĩa, còn Tử Mai lại hiểu theo nghĩa khác. Yên Lăng có ý muốn hại Trác Diễm Cơ, cái này do ả nghĩ chưa thông, chỉ biết đến cái lợi trước mắt. Ngược lại, Tử Mai chỉ đơn giản rằng, thăm, là một hành động xã giao thể hiện sự quan tâm ở mức thông thường.
Triệu Tử Mai lúc này không ngừng chửi rủa Yên Lăng trong lòng.
Tuy vậy, mọi việc cũng lỡ rồi, có mắng Yên Lăng cũng chẳng thay đổi được gì. Trác Diễm Cơ mất đi đứa bé, chẳng phải có lợi cho Phù Quân sao!?
Nàng ta nhờ hiểu lầm mà diệt trừ được một mối hiểm hoạ, thế nhưng đối phó sau này thế nào lại là một chuyện khác.
Triệu Tử Mai chỉ sợ Trác Dạ Hàn nghe tin bị kích động, một lời hạ xuống, cái mạng của hai mẫu tử nàng ta cũng theo đó mà đi chứ đừng nói đến chuyện mở miệng giải thích. Tử Mai biết Dạ Hàn muốn có đứa bé này đến mức nào. Nàng ta đoán kiểu gì hắn cũng cố sống cố chết tìm ra thủ phạm rồi hành hạ bằng những cách dã man nhất để trút giận.
Nghĩ đến đó lại lạnh toát mồ hôi !
Nàng ta tự trấn an mình.
Phải rồi ! Nàng ta là mẫu hậu của Trác Phù Quân-hoàng tử duy nhất của Trác gia. Tử Mai còn có phụ thân là Tả tướng quân Triệu Mạc ai cũng kiêng dè và thế lực của Triệu gia chống đỡ. Ít nhất cũng sẽ thoát được tội chết. Hơn nữa Lý Uyển Khánh cũng đi chung, tội này không phải chỉ mình Tử Mai phải gánh chịu.
Yên Lăng thấy Triệu Tử Mai ngơ ngẩn ra như vậy thì đâm lo. Lẽ nào lại hối hận vì đã hạ thủ với Trác Diễm Cơ sao?
-Yên Lăng, bát cháo yến kia, ngươi đã bỏ vào những gì?
-Bẩm, nô tỳ sợ có người thử độc nên không bỏ gì vào cả, chỉ nấu vài thứ kỵ nhau, nhìn vào sẽ không phát hiện ra đâu. Mà nếu có bị tố giác, chúng ta cũng có thể chống chế là sơ ý, không biết khi nấu chung sẽ có hại.-Yên Lăng hồ hởi kể cho Tử Mai nghe.
Triệu Tử Mai ra hiệu cho Yên Lăng lui ra ngoài, trước đó còn dặn dò phi tang mọi thứ, tránh để mọi người tìm thấy chứng cứ.
Đêm ấy, Triệu Tử Mai chẳng thể ngủ được nữa.
Diễm Cơ ngủ liền một mạch đến chiều hôm sau. Nàng ngủ như muốn quên hết đi những chuyện trước kia.
Trác Diễm Cơ hai mắt nặng trĩu, muốn mở mà không thể mở nổi. Cả cơ thể đau nhức, nhất là vùng bụng có cảm giác trống rỗng khiến nàng sợ hãi đến tột cùng. Đêm hôm qua là nỗi ám ảnh kinh hoàng mà một nữ nhân như nàng chắc rằng sẽ chẳng thể nào quên.
Đứa bé trong bụng là máu thịt, là một phần cơ thể nàng. Mất đứa bé, chính là đã huỷ hoại một nửa con người nàng. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến nàng chưa kịp ý thức, nhưng lại vĩnh viễn mất đi đứa con.
Trác Diễm Cơ, trong lúc vô thức, đưa tay sờ lên bụng. Bàn tay gầy guộc của nàng chà lên tấm chăn đắp ngang người, những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má rồi thi nhau rơi xuống gối nằm.Nàng lặng lẽ khóc. Khóc cho hạnh phúc chẳng tày gang. Đứa bé này là một gánh nặng, cũng là niềm an ủi duy nhất của nàng. Dù đứa bé này nhất nhất không nên có, nó vẫn là máu mủ của nàng, mất đi đứa bé chẳng khác nào lấy đi một nửa sinh mạng nàng. Ngay lúc Diễm Cơ cảm nhận được niềm vui của một người mẹ thì cũng là lúc nàng phải rời xa con mình.
Còn gì đau đớn hơn thế nữa !
Những tiếng nấc nghẹn ngào nuốt ngược vào trong. Nàng nằm bất động tựa như cái xác không hồn trên chiếc giường lộng lẫy. Tiếng chuông gió leng keng bỗng dưng biến thành ảm đạm hơn bao giờ hết...
Ngày chuyển về chiều. Mây mỗi lúc một dày và trải đều khắp bầu trời.
Trác Dạ Hàn vừa về đến hoàng cung đã có người báo hung tin. Hắn nghe xong rụng rời cả chân tay, không chút do dự chạy như bay đến điện Vĩ Tuyên.
Dạ Hàn nín thở bước từng bước lên tẩm điện. Tất cả các cung nữ và thái giám hầu hạ ở đó đều sợ hãi quỳ rạp xuống, không ai dám ngẩng đầu lên, hắn cứ thế lướt qua như kẻ mất hồn. Đến lúc nhìn thấy Linh Lam quỳ trước cửa phòng, ánh mắt hắn đột ngột sắc lạnh.
Linh Lam mở to mắt kinh hãi.
Cánh cửa phòng ngủ được kéo ra. Dạ Hàn đứng chết lặng trước ngưỡng cửa.
Trác Diễm Cơ không còn chút sinh khí, mắt nhắm nghiền vẻ mệt mỏi, da dẻ tái nhợt đến đáng thương.
Mới có hơn một ngày xa nàng, hắn đã chẳng thể nhận ra nàng nữa rồi.
Dạ Hàn lảo đảo tiến về phía giường nàng nằm. Diễm Cơ hình như chẳng còn sức lực để cảm nhận những gì xảy ra xung quanh. Hắn cứ thế quỳ xuống cạnh đầu giường, gục đầu lên tay nàng, khẽ gọi:
-Tiểu Hạ.
Diễm Cơ khẽ động mi. Chắc nàng đã nghe, nhưng không hề đáp lại và cũng chẳng mở mắt nhìn hắn. Dạ Hàn nâng bàn tay gầy của nàng lên, áp vào má:
-Tiểu Hạ, ta đã nghe rồi. Ta rất buồn, và chắc nàng cũng vậy, nhưng nỗi đau mà nàng đang phải chịu đựng còn lớn hơn của ta rất nhiều lần. Ta có lỗi vì đã để nàng một mình, ta...
Nói đến đây Dạ Hàn như tắc nghẹn ở cổ, những lời muốn nói tự dưng cảm thấy rất thừa thãi. Hắn để ý khoé mắt nàng ươn ướt, chóp mũi hồng hồng, có vẻ như nàng đã khóc, và cũng đã kìm nén để khỏi bật khóc.
Trác Dạ Hàn vuốt mái tóc nàng, dịu dàng thì thầm:
-Tiểu Hạ, nếu nàng muốn khóc thì khóc đi. Đây, ta cho nàng mượn vòng tay này. Nếu khóc có thể làm nàng thoải mái, hãy ngả vào đây và khóc thật to vào.
Trác Diễm Cơ lúc đầu còn khóc rưng rức trong cổ họng, sau đó mới bật khóc thành tiếng. Nàng chống tay ngồi lên và khóc rất to, oà lên giống như một oa nhi cần được người khác vỗ về. Dạ Hàn ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào lồng ngực vững chắc mà khóc.
Cả cơ thể đổ ập vào người hắn. Nước mắt nàng tuôn như mưa, từng giọt tựa ngọc lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Dạ Hàn vỗ vỗ lưng nàng an ủi, không biết từ lúc nào đã khóc cùng nàng. Vị mặn đắng trong khoang miệng.
Diễm Cơ khóc đến kiệt sức, gục đầu vào lòng hắn, hai mắt nhắm chặt. Trác Dạ Hàn xoay người trong lòng lại, để mặt nàng hướng vào đối diện với mình. Dạ Hàn ôm nàng ngồi tựa lưng vào thành giường.
Trác Dạ Hàn rất đau lòng. Đau lòng vì mất đi đứa con mà hắn vô cùng khát khao. Đau lòng còn vì phải nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nàng.
Hắn tự trách mình đã không bảo vệ tốt cho nàng. Lúc nào cũng vậy. Trác Dạ Hàn luôn luôn hứa, sau đó lần nào cũng khiến Diễm Cơ thất vọng. Dạ Hàn tự hỏi những khi ấy, nàng đang nghĩ gì.
Nếu như nàng nhớ lại tất cả trong quá khứ, chắc hẳn lúc này phải hận hắn đến tận xương tuỷ.
Trác Dạ Hàn hướng mắt nhìn xa xăm. Bầu trời đầy những mây, ánh chiều tà xuyên qua thành khối tim tím trôi lờ lững huyền ảo. Thời gian dường như chậm dần rồi đọng lại trong đáy mắt ôn nhu tựa nước của hắn.
Sáng mai thức dậy, Diễm Cơ bắt gặp khuôn mặt đang say ngủ của hắn. Dạ Hàn ôm nàng ngủ cả đêm, tư thế này có lẽ sẽ khiến cơ thể gò bó, khó chịu. Lông mày hơi nhíu lại, đuôi mắt vẫn còn dấu những vệt nước đã khô.
Dạ Hàn đã khóc ư?
Diễm Cơ đột nhiên mềm lòng. Nàng không ngờ một người gắn liền với hai chữ "đa nghi", "tàn độc" cũng có lúc lặng lẽ khóc thầm. Diễm Cơ không nỡ để Dạ Hàn ngồi ngủ, nàng cố với lấy tấm chăn đắp cho Dạ Hàn.
Cả người mềm nhũn không còn sức, có lẽ do cơ thể mất nhiều máu, Diễm Cơ phải vịn tường lần ra cửa phòng. Linh Lam chẳng phải, A Xuân cũng không. Chính là Lục Nương của nàng đang quỳ trước ngưỡng cửa. Diễm Cơ không tin nổi, nàng khom người nhìn kĩ.
Lục Nương hai mắt sưng đỏ. Nàng ta cầm tay Diễm Cơ lên, thỏ thẻ với nàng rằng:
-Hiền phi, nô tỳ là Lục Nương đây. Nô tỳ từ nay sẽ hầu hạ người.