Diễm Cơ gặp lại Lục Nương, cũng coi như đã tìm lại được chỗ dựa tinh thần.
Hồi còn nhỏ, chính mẫu phi nàng dẫn Lục Nương đến điện Tử Trúc, ngày hôm ấy, nàng đã biết Lục Nương sẽ là người bạn gắn bó với nàng có lẽ là suốt phần đời còn lại. Lục Nương hơn nàng không là bao nhưng lại chững chạc, đảm đang hết mọi thứ, chăm sóc nàng chu đáo vô cùng.
Ngoài mẫu phi, Diễm Cơ chỉ tin tưởng Lục Nương, bởi nàng biết Lục Nương sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình. Vui mừng nhưng chỉ biết để trong bụng, còn ngoài mặt vẫn tỏ ra hời hợt, thản nhiên:
-Lục Nương, ngươi sau này sẽ thế chỗ Linh Lam ư?
-Vâng, nương nương. Hoàng thượng trước khi đến đây đã sắp xếp cho nô tỳ.
-Vậy còn Linh Lam?
Lục Nương vẻ mặt đầy tức giận khi nàng nhắc đến cái tên ấy, như thể người gây ra chuyện đối với Diễm Cơ chính là Linh Lam vậy:
-Linh Lam đã bị lôi đi rồi. Nghe khóc lóc rất thê thảm. Hình như Hoàng thượng ra lệnh chém đầu Linh Lam để trừng phạt
Trác Diễm Cơ thấy tội nghiệp thay cho Linh Lam: Sống hay chết chẳng phải việc tự mình có thể định đoạt. Thế nhưng, Linh Lam không còn, vật cản đường cũng biến mất, nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn. Với lại, nhớ chuyện trước kia, Linh Lam đã hại Diễm Cơ suýt mất mạng, đến giờ vẫn còn để lại di chứng khiến nàng có chút hả hê.
-Mau đứng dậy đi. Lát nữa tất cả đồ dùng của ta mang hết về điện Cẩm Ngọc, lau dọn thật sạch sẽ, ta sẽ về đó ở.
-Nương nương, nhưng Hoàng thượng chưa...
Diễm Cơ trầm giọng:
-Ta đâu còn lí do ở lại đây. Hiện giờ ta không muốn bị quấy rầy, cũng không muốn gặp ai cả.
Nói rồi nàng lững thững tiến lại gần cửa, im lặng rời điện Vĩ Tuyên trong lúc Trác Dạ Hàn vẫn còn say ngủ.
Hắn chợp mắt một lát, tỉnh dậy bốn bề đã trống trơn. Trác Diễm Cơ không còn trên giường nữa, có lẽ sau khi đắp chiếc áo này lên người hắn đã rời khỏi đây. Hắn thoáng thấy Lương công công, ông ta hình như đang chờ đợi, lưỡng lự mà không dám bước vào.
-Lương công công.
Dạ Hàn đứng thẳng dậy. Có lẽ vì giữ tư thế quá lâu nên chân tê cứng, đứng lên loạng choạng suýt nữa thì ngã. Lương công công hấp tấp lao đến đỡ:
-Hoàng thượng cẩn thận !
-Không sao, không sao.-Dạ Hàn xua tay.-Diễm, à nhầm, Hạ Cơ đâu rồi?
Mộc Hoan đứng lùi ra một chút, ánh mắt hướng về phía cửa phòng:
-Hoàng thượng, Hiền phi đã ra lệnh cho người chuyển tất cả đồ đạc trở lại điện Cẩm Ngọc. Bây giờ người đang đứng trước điện, đợi Hoàng thượng tỉnh ngủ sẽ vào lấy đồ đi. Lục Nương ở điện Cẩm Ngọc chuyển lời Hiền phi rằng, nương nương muốn tĩnh dưỡng một thời gian dài, và trong thời gian đó sẽ không tiếp xúc với bất cứ ai.
Trác Dạ Hàn đăm chiêu. Chẳng lẽ vì mất con nên nàng mới làm như vậy? Phải chăng tự cách ly chính là động thái ngầm ép hắn tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho nàng và đứa con vô tội?!Đương nhiên Dạ Hàn sẽ làm vậy. Hắn sẽ điều tra đến cùng, tìm ra hung thủ và bắt y phải trả giá cho sự độc ác và ngu dốt của mình.
Những ngày sau, chiều theo ý nàng, Dạ Hàn không đến điện Cẩm Ngọc nữa, hắn chỉ sai người mỗi ngày mang đến cho nàng rất nhiều thứ, toàn là thuốc bổ khí huyết. Trà lá, thảo mộc, tam thất,...hoặc thỉnh thoảng chỉ đơn giản là một đĩa bánh nướng thơm phức.
Trác Diễm Cơ không có ý kiến gì, ngày ngày tiếp nhận đồ cung nữ mang đến, hoặc là dùng, hoặc là đem phân phát cho người trong điện.
Nàng nhân cơ hội này, tránh được tai mắt của Dạ Hàn, xem xem có thể làm được những gì. Mất con, nàng đau đến thắt ruột gan, thế nhưng có sinh ra, đứa bé cũng chẳng thể sống bình yên, vậy chẳng thà đừng sinh nó ra còn hơn. Như thế sự tồn tại ngắn ngủi của nó sẽ không trở nên vô nghĩa.
Nghĩ lại, chắc tin nàng sảy thai đã đến tai tam ca ở Quảng Lưu. Mấy ngày nay không thấy tung tích Xung Tự, không biết đã đi đâu.
Nàng muốn hỏi xem tiếp theo nàng có thể giúp được việc gì. Thế nhưng người Xung Tự bố trí lại bảo rằng không biết y ở đâu, phỏng đoán không phải lại đến Quảng Lưu đấy chứ !
Xung Tự không đến Quảng Lưu nhưng y có gửi thư cho Vũ Hạo. Lúc đầu y nghĩ không cần thiết, thế nhưng nghĩ lại vẫn nên báo cho Vũ Hạo biết thì hơn.
Lính canh phòng nghiêm ngặt, tay chân Dạ Hàn lại bố trí khắp nơi, khó khăn lắm thư mới đến tay của Trác Vũ Hạo. Khi ấy, hắn đang nghiên cứu sách, con chim bồ câu trắng muốt gù gù trước bậu cửa, Vũ Hạo nhận ngay ra ống đựng thư buộc ở chân chim là của Xung Tự. Nhân không ai để ý lén lút gỡ ống thư ra.
Thường Xung Tự không bao giờ dùng bồ câu truyền tin, tự nhiên lần này lại khác, thế nên Vũ Hạo cũng rất băn khoăn không biết có chuyện gì. Hắn mở thư ra, nội dung rất ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Cửu Quận chúa sảy thai."
Cảm xúc đầu tiên khi đọc là hả hê. Hắn thấy nàng sảy thai là chuyện vui, bởi chỉ vì lí do duy nhất, đứa bé là con của Dạ Hàn. Mất đi đứa con là mất đi mối liên kết giữa Dạ Hàn và Diễm Cơ. Vũ Hạo mường tượng ra khuôn mặt đau khổ và thất vọng của Dạ Hàn lúc biết tin.
Nhưng song song với niềm vui sướng hả hê là sự xót xa từ tận đáy lòng. Vũ Hạo thấy tội nghiệp Diễm Cơ vô cùng, ai chẳng không phát điên khi mất đi đứa con mình vô cùng mong chờ. Cái khoảnh khắc bị cướp đi thiên chức làm mẹ, chắc nàng phải đau khổ thống thiết. Vũ Hạo nghe văng vẳng bên tai tiếng khóc nức nở và dai dẳng của nàng, ám ảnh mãi không thôi.
Trác Vũ Hạo tự mắng mình là đồ cầm thú.
Dám tự nhận yêu nàng mà lại thấy vui mừng khi biết nàng đang đau khổ.
Buồn vui lẫn lộn thật khiến tâm trạng Vũ Hạo càng thêm mối tơ vò. Nhưng bất kể là thế nào đi chăng nữa, việc hắn muốn làm là chạy đến chỗ Trác Diễm Cơ ngay lập tức. Nghĩ là vậy, nhưng Vũ Hạo lại bị "giam lỏng" ở Quảng Lưu, muốn đi là đi ngay được hay sao !
Xung Tự tìm đến điện Cẩm Ngọc, đúng lúc Trác Diễm Cơ ra ngoài. Chỉ có Lục Nương là quen, vừa hay được biết tin nàng ta quay về hầu hạ Diễm Cơ, y lén lút lại gần chỗ nàng ta đang quét sân, vỗ mạnh vai một cái:-Lục Nương.
Lục Nương đánh rớt chổi cái bộp. Nàng ta ôm ngực quay lại, nhìn ra cái kẻ giả ma giả quỷ hù mình là Xung Tự, bèn giẫm mạnh lên chân y một cái:
-Tên chết tiệt ! Hết việc làm rồi phỏng?
-Đùa chút thôi. Ta đến không thấy Hiền phi trong phòng nên mới đến tìm ngươi. Hiền phi ra ngoài rồi ư?
Xung quanh không có ai. Lục Nương tay vẫn tiếp tục quét, không có ý định tiếp chuyện Xung Tự:
-Ngươi tìm nương nương làm gì? Đừng có để nương nương hao tâm tốn sức vào ba cái trò vớ vẩn của ngươi. Người bị tổn thương quá nhiều rồi. Vả lại nương nương giờ đâu còn nhớ ngươi.
-Chẳng phải hôm ở Khuyết lầu đã giới thiệu rồi sao? Nương nương có quen biết Vương gia thì cũng quen ta, có gì lạ đâu.
Xung Tự khoanh tay tựa lưng vào gốc cây nhìn Lục Nương quét sân, lòng y bỗng chùng xuống. Biết nhau đã từ lâu mà y vẫn chưa một lần thấy Lục Nương có ý muốn xuất cung hay ít nhất là nhắc đến chuyện dựng vợ gả chồng. Chẳng lẽ lại nguyện ở trong cung côi cút cả đời hầu hạ chủ tử?!
Trác Diễm Cơ vừa vặn xong việc, quay trở lại hoàng cung đã thấy Xung Tự chuẩn bị rời đi.
-Sao thế, vội về à?
-Tiểu nhân nào dám.-Xung Tự cúi đầu.
-Vậy thì vào trong đi. Ngươi tìm ta ắt sẽ có điều cần bàn bạc.
Diễm Cơ chầm chậm ngồi xuống ghế trong khi Lục Nương đi pha trà. Xung Tự đặt thanh kiếm bên cạnh, cũng tự động ngồi đối diện với nàng. Sau khi rót trà xong, nàng đuổi Lục Nương ra ngoài và bảo không cho ai đến gần. Dù có chút tò mò nhưng Lục Nương không dám trái lời,ngoan ngoãn làm theo nàng.
-Nói.
-Nương nương, tiểu nhân biết nói ra thì vô lễ nhưng...
-Không sao, tiếp tục đi.
-Nương nương bị sảy thai, Dạ Hàn chắc chắn sẽ rất đau lòng, không tránh được sẽ điều tra mọi nguồn gốc gác...-Xung Tự nuốt khan, mắt không rời khỏi chén trà.-Cho nên tiểu nhân nghĩ điều này có thể lợi dụng để chia rẽ lực lượng trên triều đường.
Nàng nghe những lời này, đã mang máng hiểu ra việc tiếp theo cần phải làm là gì. Thế nhưng bắt đầu từ đâu, và từ ai lại là một vấn đề khác.
-Ý ngươi định nhằm vào ai?
-Cái này nương nương cũng biết. Muốn làm lung lay quyền lực trên triều, việc đầu tiên là phải nhổ tận gốc rễ ở hậu đình, cắt đứt hậu thuẫn chống lưng. Với lại nếu nương nương có thể mượn tay Trác Dạ Hàn châm ngòi đốt "rễ", "thân cây" ắt sẽ hung hãn làm loạn.
Nàng đột nhiên thấy sợ Xung Tự. Thâm kế ấy quả thật đã tính đến mọi tình huống, không chừa cho kẻ địch một đường lui.
Có lẽ Xung Tự đã tính đến chuyện này có liên quan tới các phi tần trong hậu cung, đặc biệt là Triệu Tử Mai. Nếu lần này điều tra Tử Mai bị kết tội, Dạ Hàn không giết chết cũng phạt rất nặng chứ không đời nào buông tha. Đến lúc ấy, với tính cách của Triệu Mạc chắc chắn ông ta sẽ nổi điên làm loạn. Trác Dạ Hàn muốn thu hồi quyền lực ắt sẽ vin vào đó gây khó dễ và kìm kẹp thế lực của Triệu gia, từ đó quan hệ giữa bọn họ sẽ xấu đi, có lợi cho tam ca rất nhiều.
Ngược lại, nếu Trác Dạ Hàn ái ngại về Triệu Mạc, hắn rất có thể sẽ vin vào cớ Triệu Tử Mai thất đức hòng xoá bỏ cơ hội đưa Phù Quân lên làm Thái tử.
Trước đây nàng đã từng núp sau mành nghe lén lúc Dạ Hàn thượng triều. Văn võ bá quan trong triều đề nghị đưa con của Triệu Tử Mai lên làm Thái tử, Dạ Hàn có vẻ thoái thác không muốn đề cập đến, khiến một số vị, trong đó có Triệu Mạc không hài lòng. Nàng nghe trong ý tứ của hắn, có lẽ muốn truyền ngôi cho đứa con đã mất của nàng.
Nếu thế Triệu Mạc và một bộ phận không nhỏ ắt sẽ không phục. Từ trước đến giờ luôn coi nàng là cái gai trong mắt, bây giờ lại phá lệ dành cho nàng nhiều ưu ái đến vậy tất sẽ dẫn đến bất hoà nội bộ, tam ca nhân cơ hội đó chia rẽ và lôi kéo những kẻ bất mãn với Dạ Hàn.
Đằng nào tam ca nàng cũng làm ngư ông đắc lợi. Có điều thông tin từ Nội thị cục báo lại không tìm thấy khả nghi trong thức ăn Tử Mai mang đến, chưa chứng tỏ được Tử Mai là người đã hãm hại nàng. Nhưng ngoài nàng ta ra còn ai có động lực để thực hiện?
Lẽ nào là Lý Uyển Khánh?!
Hay sự thực chỉ vì thể chất nàng quá yếu ớt, không thể trụ nổi bệnh tật mà tự sảy?
Nhưng dù sao đây cũng không phải là ý tồi, có thể nhân cơ hội này răn đe Triệu Tử Mai. Hơn nữa nếu thành công sẽ tạo một bước lớn trong kế hoạch trả thù của nàng.
Quan trọng hơn hết, Trác Diễm Cơ vẫn cảm thấy không nên để Xung Tự nắm rõ tất cả. Cùng ngồi trên con thuyền với loại người này, tốt nhất nàng nên là người cầm lái chứ không phải là y.