Bọn Tiểu Phong nhìn nhìn một lúc mới yên tâm xác định rằng vụ nháo loạn này cũng không phải là không tốt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, Ám Dạ lặng lẽ mở hộp tin nhắn riêng ra, hình như là tên hâm Ngải Tư đang quấn quýt lấy hắn, đòi hắn kể về sự tình bọn họ vừa mới trải qua.
Cùng đại bang thứ hai thiết lập liên minh, cùng đại bang thứ ba trở thành bang phái đối địch, một cuộc họp thường nhật đã được mở ra rất nhanh chóng trong Tiêu Dao Các, Ngải Tư tán dương Vũ Lam thật to một phen,cũng nhắc mọi người hãy nhìn nàng mà học tập. Một sự kiện khác nữa chính là, hai vị đường chủ Huyền Vũ cùng Chu Tước của Tiêu Dao các luôn “đi bụi” bên ngoài sẽ nhanh chóng trở lại, còn có hai vị trí đường chủ trống là Thanh Long cùng Bạch Hổ vẫn chưa có người ngồi vào, cho nên muốn bọn họ đề cử ra hai người nào xuất sắc nhất để ứng cử vị trí đó.
Buổi chiều, Vũ Lam, Ám Dạ, Kiều, Tiểu Phong cùng Vô Trần, năm người bọn họ lại cùng nhau đi đánh quái thăng cấp. Nhưng lúc này đây, Vũ Lam rốt cục cũng chịu hết nổi Ám Dạ.
Kiều ở một bên nhàn nhã uống trà cắn hạt dưa, Vũ Lam ngồi khoanh chân cắm cúi tạo vũ khí, Ám Dạ lặng lẽ giám định từng món vũ khí một, chỉ còn lại hai tên quỷ đáng thương là Tiểu Phong cùng Vô Trần bảo nhau đi sát quái.
"Ngày mai là khai giảng rồi, các ngươi muốn đi dự lễ khai không?" Vũ Lam tùy ý nói mấy lời này, trong lòng chửi thầm nghỉ hè gì mà ngắn quá vậy.
"Đúng nha, Tiểu Lạc ngươi cũng mau thi đỗ đại học rồi tới đại học S đi, mấy người bọn ta đều ở đó cả." Kiều thực hưng phấn nhìn nàng, giống như là ngay ngày mai sẽ nhìn thấy nàng vậy.
"Tiểu Ám, sau này cứ thứ Hai hàng tuần ta đều tới trường học, trong lúc đó cái bang cầm thú này đều giao cho ngươi."
"Ừ." Ám Dạ hơi hơi giương mắt nhìn thoáng qua Vũ Lam một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu không thèm để ý tới.
"Tiểu Ám, cái thanh kiếm kia hình như có thêm kỹ năng phụ trợ thì phải, ngươi thử sử dụng xem nào!" Vũ Lam nhíu nhíu mày, nhưng vẫn vô cùng bình thường cùng Ám Dạ nói chuyện.
"Ờ." Lần này ngay cả đầu Ám Dạ cũng chả buồn nâng lên, thậm chí còn phớt lờ luôn lời nói của nàng, chính là tiếp tục cúi đầu làm chuyện của hắn. Ngực Vũ Lam giống như bị nghẹn một cái gì đó, cổ vô cùng khó chịu.
"Tiểu Ám. . . . . ." Vũ Lam suy nghĩ một lúc rồi vươn tay định làm cái gì đó, nhưng lời còn chưa kịp ra đến miệng, Ám Dạ liền trả lời trước.
"Ừ."
. . . . . .
"Ta dựa vào! ! !" Vũ Lam đột nhiên quát to, tới mức Kiều đánh rơi luôn cái chén đang cầm trên tay, Tiểu Phong cùng Vô Trần đều sửng sốt tại chỗ mất ba giây.
Ám Dạ cũng ngây ngẩn cả người, trong tay hắn vẫn còn cầm một kiện trang bị, còn chưa kịp giám định đã bị thanh âm của nàng doạ cho giật mình.
"Tiểu. . . . . . Lạc. . . . . ." Kiều yếu ớt mở miệng, đánh vỡ cái cục diện xấu hổ này.
"Cái tên khốn khiêp này! Rốt cuộc ngươi có ý gì đây hả?!" Bọn họ đều rất nhanh hiểu được, những lời này ta mắng tên Ám Dạ kia, "Hôm đó sau khi gặp qua sư tôn, ngươi bị cái gì kích thích rồi hả? Cái thái độ này rốt cuộc là sao? Ngươi cho rằng Triệu Vũ Lam ta là loại người nào chứ?”
Mắng xong câu này nàng trực tiếp logout luôn, cũng chẳng quan tâm xem bốn người còn đang ở lại kia đã xảy ra chuyện gì, tóm lại hiện giờ trong lòng nàng đang phiền muộn quá mức, cần phải cẩn thận suy nghĩ ít hôm mới được.
Ngày hôm sau lễ khai giảng diễn ra, suốt hai tiếng dự nàng đều suy nghĩ về chuyện này, cảm giác phiền muộn không ngừng tăng vọt.
Tiểu Ám quả thật rất để ý tới nàng, bình thường nếu nàng nhàm chán có vài yêu cầu vô lý, hắn cũng nghĩ cách giúp nàng giải quyết, nhưng hiện giờ loại cảm giác này lại khác hẳn, hắn không hề xem nàng là bạn bè của hắn nữa, ngược lại hắn có phần cư xử với nàng như trưởng bối, hắn sẽ nghe theo ý của nàng, nhưng cũng không phải xuất phát từ thiệt tình. Nàng đúng là có chút rung động nho nhỏ với hắn, nhất định là do hai người đã đi cùng nhau một quãng thời gian lâu như vậy nên mới nảy sinh tình cảm, nhưng từ sau lúc gặp sư tôn, tính cách của hắn thay đổi rõ rệt. Nàng định là trước khi hắn quay trở lại cái tính cách vốn có, nhất định sẽ “bơ” hắn, nhưng khi nghĩ tới chuyện không thể cùng hắn gặp mặt, không hiểu sao tâm tình lại có chút không vui.
Này rốt cuộc là bị sao vậy? Vũ Lam hai tay ôm đầu, ai oán kêu lên mấy tiếng, hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đang ở trên sân trường dự lễ khai giảng. Ở trên bục sân khấu, giáo viên chủ nhiệm nghe có tiếng hét chói tai đánh gãy lời hắn, lập tức nhìn xuống.
"Khụ." Giáo viên chủ nhiệm không nói gì thêm, ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói chuyện.
Nhưng dưới đài quang cảnh sẽ không như vậy , mọi người đều đem ánh mắt tụ tập đến trên người của nàng , người nào vốn đang ngủ sẽ tỉnh dây mà nhìn nàng, người đang cúi đầu cắm cúi gửi tin nhắn cũng thu di động lại mà ngắm nghía nàng, có kẻ tính đi toilet sẽ tranh thủ chạy trốn cũng đều phải thở dài mà quay lại. . . . . . Thực thần kì.
"Vũ Lam, bị cái gì kích thích vậy?" Ngồi ở bên cạnh nàng là Tiểu Hạ, bạn trung học ngồi cùng bàn từ năm hai cho tới tới nay, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng ưu sầu của nàng bèn có chút ngạc nhiên.
"Ai." Vũ Lam thở dài thật mạnh một hơi, "Nói ra thì dài a
`."
Tiểu Hạ ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn vị giáo viên nào đó vẫn đang thi triển công phu “Nước Miếng Đại Pháp” bay tứ tung, sau đó cúi đầu nói với nàng, "Không sao hết, ta dám cá thời gian còn rất dài, ngươi cứ từ từ mà nói."
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Vũ Lam có cảm giác như bản thân gặp được chuyên gia tư vấn tâm lý vậy, vô cùng trịnh trọng nhìn Tiểu Hạ, "Ngươi phải đánh giá chuyện mà ta sắp nói đây thực nghiêm túc vào nha......"
Tiểu Hạ thấy cái bộ dạng này của nàng cũng nghiêm túc lên, gật gật đầu thật mạnh.
"Sự tình phát sinh ở. . . . . ." Qua hơn một tiếng đồng hồ nghe nàng kể lại, Tiểu Hạ cũng hiểu được phần nào, đương nhiên đến cuối cùng nàng cũng không quên đem chuyện Tiểu Ám thay đổi thêm chút “mắm muối” vào.
"Vũ Lam, ngươi muốn nghe ta nói thật sao?" Tiểu Hạ có phần không đành lòng nhìn nàng, nàng không chút do dự gật đầu.
"Ngươi cảm thấy hắn cùng mấy cái nam sinh mà trước đây ngươi từng gặp qua không giống nhau đúng không?" Tiểu Hạ cau mày thực sự hỏi nàng.
"Hẳn là như vậy đi, ngươi cũng biết ta vô cùng thích thưởng thức soái ca, nhưng chính là đơn thuần thưởng thức mà thôi, tuyệt nhiên không nghĩ tới điều khác, cho nên có người tỏ tình với ta ta liền cảm thấy phiền toái vô cùng, không biết làm sao. Nhưng ta lại thật sự coi hắn là bạn bè, không muốn cùng hắn xa cách, cũng không nghĩ tới hắn lại thay thay đối tính cách với ta như vậy." Vũ Lam vô cùng trịnh trọng trả lời nàng.
"Này, không phải là ngươi. . . . . . Thích hắn đó chứ?"
"Sao cơ?"
. . . . . .