Tình Hệ Long Thành


"Chủ nhân, ngươi có thể bay lên đánh quái mà." Vốn đang trong lúc phiền toái thế này, Vũ Lam cũng không thèm giấu giếm mà thả Tiểu Cửu ra ngoài, nhưng lại có thêm một vấn đề phiền toái nữa, có thả Tiểu Cửu ra ngoài cũng không có tác dụng gì mấy. Tiểu Cửu là sinh vật chạy trên mặt đất, tất nhiên là không thể bay lên rồi, nhưng độ nhanh nhẹn của hắn lại rất cao. Nghe hắn từng nói qua, khi hắn còn đi theo sư tôn, nếu hắn có thể khinh công, phỏng chừng với hắn mà nói thì năm mươi thước đều không thành vấn đề.
"Ngươi đang nói tới “Ma Chi Cánh” hả. . . . . .?" Nàng tự hỏi một chút, nếu có thể bay lên sau đó sử dụng kỹ năng của hệ Phong, có thể nào sẽ khác so với việc đánh dưới mặt đất không? Còn về phần đôi cánh kia, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa lấy ra sử dụng thêm một lần nào nữa, nên cũng không rõ lắm nếu như có xảy ra tác dụng phụ.
Nàng nhìn qua mấy người đang đứng ở đây một lượt, "Các ngươi có ai sẽ đi gặp thầy dạy kỹ năng không?"
"? ?" Mấy dấu chấm hỏi thi nhau “nhảy múa” trên đầu những người còn lại. Trong Long Hồn mà nói thì nếu từ chỗ cao mà rơi xuống chỗ thấp, mất máu sẽ là điều không thể tránh khỏi, còn về phần sẽ mất bao nhiêu sẽ căn cứ vào độ cao với lực phòng ngự của mỗi người mà quyết định.Theo ý của nàng thì nàng sẽ lần lượt mang Tiểu Phong, Vô Trần, Ám Dạ ba người bọn họ mà bay lên,, nhưng nếu như vậy thì lực công kích sẽ bị giảm đi đáng kể, còn nếu bay đến vị trí nhất định rồi thả tay họ ra để phóng kỹ năng công kích, tất nhiên họ sẽ không tránh khỏi kết cục đi gặp Diêm lão đại uống trà đánh cờ rồi.
Ám Dạ rất nhanh đã hiểu được ý của nàng, "Hội Lạc có biện pháp giúp chúng ta bay lên, nhưng nếu chúng ta bay lên rồi tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi công kích.”
"A? Nói như vậy thì các ngươi cần một cái đệm mềm mềm chút hả?" Kiều quay đầu hỏi bọn hắn, "Tưởng gì chứ, vật đó ta có nè." Nàng bắt đầu lục lọi gì đó trong cái túi mang theo của mình, sau đó nhanh chóng lôi ra một vật làm cho một đám người ở đó hoá đá toàn bộ.

Đây là một vật khá nhìn thoáng qua cũng khá giống cái giường, còn rất to nữa. Vũ Lam thân thiết “tặng” cho Kiều một ánh mắt quái dị mà nhìn nàng chằm chằm, cái cô nàng này thế mà lại mang theo cái món đồ chơi mà tới đứa nhóc năm tuổi nhìn thấy còn hất mặt lắc mông khinh bỉ. Tuy rằng mấy người thiết kế Long Hồn thỉnh thoảng cao hứng cũng có sản xuất ra mất cái đồ vật “ác liệt” như thế này, nhưng cái người thật sự đi mua mấy thứ như vậy mới là cái kẻ “hiền” nhất.
"Còn có thứ gì tốt hơn vật này nữa không, mau lấy ra cho chúng ta xem một chút đi, không chừng còn có thể giết được quái nữa kìa." Tiểu Phong vô cùng mừng rỡ tiến lên xem.
"Vì nó không có lực bật lên, tới mười thước cũng còn chả được nữa kìa, cho nên ta mới không định lôi ra đó chứ." Kiều khách sáo liếc Tiểu Phong một cái, sau đó tiếp tục chống đỡ.
"Nhanh lên nào, ba người các ngươi, ai bay lên trước đây?" Vũ Lam xuất ‘Ma Chi Cánh’ ra, bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, sau đó hai tên Tiểu Phong và Vô Trần ăn ý tới mức.... cùng lùi ra phía sau hai bước!!!!!!!!!!!
". . . . . ." Ám Dạ chỉ đành cắn răng làm chuột bạch, ai bảo hắn đã từng thử bay cũng Vũ Lam một lần chứ. Vũ Lam nắm tay hắn, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bay về phía trước, vượt qua độ cao của bầy quái Chuối Tây Hồ, ngay sau đó buông tay. Ám Dạ lao xuống, giơ kiếm trong tay lên, ngay lập tức phóng sấm sét chém xuống ót con quái, may mắn kiếm của hắn cũng chém trúng thân thể con quái Chuối Tây Hồ.
"Ngao. . . . . ." Tiếng gào thê lương vang lên, chiêu này không ngờ lại có tác dụng như vậy. Nhìn con quái bộ dáng lo sợ, những người ở phía dưới tinh thần cũng tốt lên không ít, Kiều lại một lần nữa phát huy tinh thần bảo mẫu chuyên nghiệp, duy trì tốt trạng thái của mọi người.

Tiểu Phong hiện tại vẫn đang ở một bên run run không dám bay lên, trong khi đó Ám Dạ cũng thành công đáp đất trên cái ‘nệm’ êm ái của Kiều, còn được ‘khuyến mãi’ thêm mấy cú nảy. Vũ Lam vô cùng khinh bỉ đá Tiểu Phong văng qua một bên, kéo Vô Trần bay lên tiếp theo.
Vô Trần cũng không thèm quan tâm, rất phối hợp bắt đầu phóng chiêu thức. Hắn là đao khách hệ Lôi, từ giữa khoảng không bắt đầu giơ cao đao trong tay, Vũ Lam cũng không hiểu hắn đang làm cái gì, nhưng cuối cùng thì hắn cũng đánh con quái kia một chiêu thật ngoan độc, một bên cánh con quái bị hắn cắt mất. Không tể không nói, Vô Trần là người có thao tác kỹ năng tốt nhất trong ba người, không cần phải luyện tập gì trong trò chơi, mà dường như bản thân hắn cũng có được năng lực đánh nhau rất khá.
Tiểu phong vẫn còn “sốc” nhất nên hắn sống chết không chịu bay lên, nàng không có cách nào khác đành phải kéo Ám Dạ bay lên thêm lần nữa, hai người cứ lui lui tới tới vài lần như vậy, con boss kia cũng đã hạ một nửa máu, hình như nó đối với cách này của nàng không có cách nào chống đỡ được, nên đành công kích vào máy người vẫn còn ở trên mặt đất, một bên không còn cánh làm nó bị ảnh hưởng không ít.
Cuối cùng Tiểu Phong cũng quyết định ‘xung phong’, nhưng lúc hắn yêu cầu nàng quăng hắn tới vị trí đối diện với con quái thì xảy ra chút rắc rối. Vũ Lam nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, thanh đoản kiếm của Tiểu Phong lại thẳng hướng chém tới... đầu con boss!!!!!!
"Ngao ngao ngao. . . . . ." Thanh âm thê lương của con quái lại vang lên vô cùng mãnh liệt, nó vỗ cánh tạo thành một trận gió ném về phía Tiểu Phong. Hắn bất ngờ phản ứng không kịp, kết quả liền rơi thẳng tắp xuống “hôn” đất mẹ!!!

"A a a. . . . . ." Kiều vội vàng chạy tới giúp hắn thêm máu, tuy nhiên trong miệng không ngừng thầm mắng xứng đáng lắm!!!!!!
"Tiểu Phong!!!!!!! Đầu ngươi bị kẹp vào cửa hả? Sao không đánh vào ót nó như bọn Ám Dạ ấy! Hiện tại con Chuối Tây Hồ này chỉ đập cánh thôi cũng đủ làm chúng ta khốn đốn thêm, hại chúng ta không thể dùng lại cái cách vừa nãy nữa rồi!!!!!!!!" Vũ Lam bay ở giữa không trung tức giận mắng hắn.
"Bởi vì nơi đó là nơi có lực công kích mạnh nhất mà. . . . . ." Tiểu Phong ủy khuất, sờ sờ hai cái mông đang sưng húp lên của hắn, bất quá hắn nói cũng có phần đúng đi, tuy chỉ mới công kích một chút như vậy thôi, nhưng con Chuối Tây Hồ đã mất hơn một nửa máu rồi.
"Bây giờ sẽ là tình huống nguy hiểm nhất, moi người phải chú ý thật cẩn thận." Mưa Bụi ở một bên tốt bụng nhắc nhở. Quái trong game Long Hồn có một đặc điểm, mỗi khi chỉ còn lại một nửa máu sẽ là thời điểm nó hung hăng nhất, giống như muốn lúc đứng gần thời khắc sinh tử, công kích cũng thường xuyên hơn, chiêu thức phóng ra cũng đa dạng hơn.
"Quyết định đánh nhanh thắng nhanh đi." Vũ Lam nhìn con boss đang bay đối diện mình mà quyết định sử dụng thử kỹ năng lúc mới nhận cánh ra dùng thử, dù sao thì mọi người ở đây cũng đều là người quen, cũng không cần phải sợ thực lực lộ ra không có gì tốt, "Bây giờ ta muốn dùng thử một kỹ năng mà ta vẫn luôn cho là vô dụng, các ngươi nhìn một chút thử xem nhé."
Kiều mạnh mẽ gật gật đầu, giơ pháp trượng lên, niệm chú ra một cái vòng chú hồi máu đối diện với nàng.
Sau này Vũ Lam nghe đám người kia chen nhau kể lại, nói rằng chiêu thức này quả thực rất giống với hình ảnh ác ma giáng trần. Những sợi lông vũ màu đen trên cánh nàng lần lượt hiện ra, tuy mới chỉ là giai đoạn sơ cấp, cho nên chỉ có thể sử dụng mười phần trăm lượng lông vũ, nhưng thoạt nhìn đã thấy số lượng lớn vô cùng.

Những lông chim này nhìn thoáng qua rơi rất nhẹ nhàng, nhưng khi tới gần con bos lại trở nên bén nhọn vô cùng, công kích cũng vô cùng mãnh liệt.
Chuối Tây Hồ quả nhiên cũng không thể nào phản ứng kịp trước chiêu thức này, nên cuối cùng cũng bị đánh rơi xuống mặt đất, vừa khéo lại rơi xuống trước mặt Kiều. Mà lúc này mắt Kiều đang nhìn Vũ Lam chằm chằm không dứt, đối với tình huống như vậy, kinh hô một tiếng, nhanh chóng mở thanh kỹ năng của bản thân ra chọn một cái kỹ năng phóng tới quái Chuối Tây Hồ. Con boss kia vẫn còn chìm trong trạng thái hôn mê, mà kỹ năng Kiều phóng ra là..... ‘thuật Phục Tùng’ .
"Troll nhau à??????????????!" Lúc mọi thứ xung quanh đều đã yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt khinh bỉ với Kiều.
"Ta. . . . . . Ta cũng không phải cố ý , hơn nữa các ngươi cũng không bị tổn thất gì nha!" Khi quái bị thu bắt trở thành sủng vật, hệ thống sẽ theo tỷ lệ công kích boss cuối cùng mà phân định, cho nên kinh nghiệm cùng với vật phẩm nếu có cũng sẽ được rơi ra không ít.
"Thôi bỏ đi, lần này chúng ta lần này vừa có hoạ lại vừa có phúc, họa là không ngờ chúng ta lại đụng phải con boss lợi hại như vậy, phúc là mọi người cùng nhau đoàn kết đánh được con boss theo cách của Tiểu Lạc, cũng nhân tiện “tặng” cho Kiều tiểu thư nhà chúng ta một cái tiện nghi.......” Ngải Tư ở một bên say sưa diễn thuyết, sau đó liền bị Kiều đạp cho một cái vào bắp chân nghe thật vang.
Bộ dạng của Chuối Tây Hồ thật ra rất xinh đẹp, Kiều dường như cũng vô cùng vừa lòng với bộ dạnh này của sủng vật mới. Chờ tới khi lên tới level năm mươi là có thể sử dụng làm toạ kỵ để phi hành rồi, nếu nói về vần đề đó, quả thật Vũ Lam nhìn Tiểu Cửu một chút sau đó cũng bắt đồ hâm mộ Kiều. Tiểu Cửu lại tiếp tục “dỗi”, nói rằng cái loại quái cấp thấp kia làm sao có thể đẹp mắt hơn nó được chứ????????
Bọn họ lại tiếp tục dạo thêm một vòng nữa từ chỗ giết quái rồi mới về bang, lúc này hầu hết mọi người đều đã lên tới level ba mươi rồi, mà cái tên Ngải Tư hâm kia đã nhanh chóng “leo” lên level ba mươi ba rồi, mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng một tổ đánh boss với nhau, vì sao kinh nghiệm của tên điên Ngải Tư kia lại cao hơn bọn hắn nhiều như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận