"Tiểu Ám, ta tới rồi đây." Vũ Lam hướng Ám Dạ phát tin mật, người này hình như chưa đi gia nhập tộc, nàng chọn kỹ năng “Tình Nghĩa Tướng Tùy”, lập tức đến bên người hắn.
"Ta cũng vừa online, đem mấy thứ vô dụng trong túi đồ xử lý xong sẽ đi nhập tộc." Vị trí của hắn là ở kho binh khí, đem kiếm đi thay đổi lại một vài chi tiết, mà gậy ma pháp của Vũ Lam vẫn là cái khi nàng lựa chọn lúc đầu. Vật hiếm chính là vật hiếm, thề sống chết cũng sẽ không phá hủy cây này.
" Phải rồi! Cái rương đặc biệt kia!" Nàng đột nhiên nghĩ tới, lúc trước ở khu báo danh tân thủ đầu tiên nhận được cái rương đặc biệt kia, nói là level mười có thể mở ra.
Ám Dạ cũng vô cùng tò mò bèn lại gần xem, không nghĩ tới vừa định mở rương lại xuất hiện thêm một cái điều kiện, trước tiên phải nhập tộc!
". . . . . ." Vũ Lam có chút nghẹn họng, quay đầu nói với Ám Dạ, "Chúng ta vẫn đi nhập tộc trước thôi, ngươi tính đi nhập tộc nào?"
"Ma tộc."
"A a thật hả?!" Nàng cực kỳ hưng phấn kêu lên, soái ca này lại gia nhập Ma Tộc cùng ta, nếu như có thể cùng đi bái sư. . . . . . Không phải sẽ luôn cạnh nhau sao? Nghĩ nghĩ một lúc lại rơi nước miếng.
Ám Dạ có lòng tốt lấy khăn tay ra đưa cho nàng, nàng vui vẻ tiếp nhận khăn tay, nhưng nước miếng lại có xu hướng rơi nhiều hơn, khăn tay soái ca nha. . . . . .
. . . . . .
Lạc nguyên là cái địa phương rất nhỏ, chỉ có hai lối ra, một cái là đi ra khu luyện level ở ngoại ô, một cái khác còn lại là đi ra bên ngoài , chỉ có điều nếu muốn qua nhận nhiệm vụ hay không đều phải đi qua một cây cầu dài nhưng không rộng lắm, cầu Bích Thủy. Trên cầu có ba vị sứ giả của ba tộc đang đứng, nói cách khác phải đến level mười gia nhập tộc xong mới có thể từ đây ra ngoài.
Vũ Lam cùng Ám Dạ cùng nhau đi hướng sứ giả Ma Tộc đi tới, cái vị sứ giả tiếp đón tân thủ kia thực là một cái mỹ nữ còn khá trẻ, dáng người yêu diễm làm cho người ta đỏ con mắt, quần áo một màu đỏ như máu, mái tóc dài xõa tung, vô cùng gợi cảm.
Vũ Lam vô cùng biết điều, nói với nàng, "Tỷ tỷ, chúng ta muốn gia nhập Ma tộc."
Mỹ nữ kia mắt sáng ngời,con mắt liếc nàng một cái liền bắt đầu chăm chú nhìn Ám Dạ chằm chằm, Vũ Lam trong lòng thất kinh: chẳng lẽ nàng ta cũng là NPC có trí tuệ? Còn xinh đẹp như vậy? Nếu ta thất lễ chắc chắn sẽ không dành thắng lợi được! Ta có thể không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được coi như thanh lệ đáng yêu. Trong trường học cũng không ít lần nhận được một đống thư tình. Nhưng mỹ nữ trước mắt này. . . . . .
Vũ Lam đang trong thời điểm tưởng niệm mất mát đau thương, mỹ nữ đột nhiên hướng nàng lộ ra một nụ cười vô cùng yêu mị, "Tiểu muội muội, muốn gia nhập Ma Tộc sao, ta sẽ giúp ngươi làm thủ tục.
Nàng say mê thưởng thức sắc đẹp của mỹ nữ, đùi đẹp thon dài này, eo nhỏ thon thon này, bờ vai tràn đầy cốt cảm này. . . . . . Ai là nam nhân chắc chắn cũng đều thích nàng ta nha.
"Được rồi đó tiểu muội muội, hiện tại ngươi chính là người ma tộc, về sau có cái gì khó khăn đều có thể tới tìm ta nha."
Vũ Lam gật đầu liên tục, mở ra bảng tin tức trước mặt, trên đó đã hiện rõ thông tin về chủng tộc, còn những nơi khác vẫn chưa thay đổi nhiều.
Nguyên tưởng rằng mỹ nữ sẽ thêm Ám Dạ vào Ma Tộc, thuận tiện tóm lấy hắn mà xoay xoay nắm nắm, nũng nịu một lát, nhưng không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng xem cũng không xem, liếc mắt một cái sau đó tránh sag một bên.
"A! Mỹ nữ tỷ tỷ, hắn. . . . . ." Vũ Lam vội vàng gọi mỹ nữ lại, sau đó nhìn nhìn về phía Ám Dạ.
"Hừ, tiểu tử này! Ta nhìn hắn hồi lâu, thế nhưng hắn ngay cả hỏi thăm cũng không thèm hỏi ta. "
Muốn ngất! Này người này đúng là một cái NPC có trí tuệ! Não tàn phải biết, dễ lừa phải biết!
"Tỷ tỷ, đừng nóng giận..... Hắn nhất định là nhìn thấy tỷ tỷ ngươi xinh đẹp như vậy nên choáng váng thôi."
Quả nhiên mỹ nữ kia nghe được câu này, sắc mặt liền tốt hơn một chút. Nói cái gì mà nể mặt mũi của nàng nên sẽ giúp hắn gia nhập Ma Tộc, nàng cũng không thèm để tâm tới biểu tình buồn bực của Ám Dạ, lấy cái bảo rương từ trong túi đồ kia mở ra.
Chúc mừng ngài nhận được phần thưởng ‘ Ma Chi Cánh ’."
‘Ma Chi Cánh’? Vũ Lam mở túi đồ ra nhưng không thấy cái bảo rương kia đâu nữa, cũng không thấy có cái gì khác thường xuất hiện a.
Còn đang ngạc nhiên, Ám Dạ bên cạnh đột ngột phát ra âm thanh kỳ quái, Vũ Lam ngơ ngác lên tiếng trả lời hắn, hắn lại lấy biểu tình như nhìn thấy quỷ mà nhìn nàng.
Nàng cau mày nhìn hắn, hắn thực không tự nhiên lên tiếng, "Hội Lạc, ngươi. . . . . ."
. . . . . . Có chút không khí không được tự nhiên len lỏi qua giữa hai người. Đây là lần đầu tiên tiểu tử này gọi tên trong game của Vũ Lam, tuy rằng so với bộ dạng trầm mặc thời điểm vừa mới quen biết kia đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất còn chịu nói chuyện cùng nàng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gọi tên nàng.
"Làm sao vậy?" Vũ Lam nhìn hắn cười trộm, tiểu tử ngại ngùng kia thông suốt rồi ? Nàng thật không rõ cái đại nam sinh này vì sao thẹn thùng đâu, không lẽ hắn giả bộ lạnh lùng để che giấu tài năng?
"Ngươi mọc cánh ."
"Gì!?!" Vũ Lam vội vàng quay đầu lại xem, một đôi cánh đen tinh khiết mọc ra sau lưng, lông chim rơi lác đác vài cái, có cảm giác giống như đang nhìn thấy một con đại bàng đang gương cánh. Loại cảm giác mang cánh này tuy rằng rất thích, nhưng nếu mang theo cái cánh này mà đi trên đường cái không phải sẽ rất có không phải sao?
"Thu hồi cánh đi!" Vũ Lam thẹn quá thành giận kêu một tiếng, đôi cánh tựa hồ không chịu để nàng khống chế, không có gió cũng tự động.
Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ một lát liền hô, “Thu hồi Ma Chi Cánh." Lần này đôi cánh rất nghe lời, liền thu lại, biến mất sau lưng, trong nháy mắt còn có cảm giác ngứa ngứa.
"Thứ này phải dùng thế nào đây?" Nàng bất đắc dĩ nhìn Ám Dạ, hắn cũng trưng ra cái biểu tình khó xử.
" Hay ngươi xem thanh kỹ năng thử đi?
Nàng nghe lời, mở thanh kỹ năng ra xem thử. Quả nhiên có thêm một cái kỹ năng mới nha, Ma Cánh Phi Hành .
Sử dụng “Ma Cánh Phi Hành”, ở khoảnh khắc mở cánh ra, cảm giác lần này không giống với lần trước. Nàng thực sự cảm giác được mình đã có thể khống chế được đôi cánh sau lưng kia. Loại cảm giác này thật giống như bản thân có tới bốn cánh tay vậy. Nàng kích động vài lần, trên màn hình liền đưa ra độ cao cho nàng lựa chọn để bay lên, nàng chọn mức thấp nhất là mười thước, rất nhanh nàng đến gần mục tiêu cao mười thước thì bắt đầu chuyển động theo quán tính, cảm giác này thật đúng là thích ngây người.
". . . . . . Thứ tốt." Ám Dạ dùng hai chữ này đánh giá đôi cánh của nàng, ở trên trời nàng hắc hắc cười mấy tiếng, nghĩ rằng chờ Lam Vũ đến đây sẽ hảo hảo hướng nàng khoe một phen.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, tiếp theo muốn chúng ta làm cái gì nha?" Vũ Lam thu hồi cánh, tiếp tục giả vờ nhu thuận hỏi.
"Lên tới level mười lăm thì đi bái sư nha." Trên độ hữu hảo của nàng với mỹ nữ tỷ tỷ đã tăng lên rất nhiều, phỏng chừng cái thứ trí tuệ kia bị miễn dịch với những người nhu thuận, "Đúng rồi, về sau khi các ngươi mua trang bị đừng mua nhầm nữa nha, mua đồ của Ma Tộc đó."
"What? ! !" Vũ Lam kinh hô một tiếng, sau đó lại chăm chú nhìn chằm chằm bộ đồ mà mỹ nữ tỷ tỷ đang mặc trên người, chẳng lẽ trang bị Ma Tộc đều có dang vẻ thế này sao? Nói như vậy bản thân chỗ nào cần che cũng bị phơi ra tắm nắng sao?
"Ha ha, ngươi yên tâm đi, trang bị ma tộc đều rất đẹp đó."
Đại tỷ, không phải vấn đề này a. . . . . .! Trong lòng nàng lặng lẽ oán giận vài tiếng, rầu rĩ đi qua cầu Bích Thủy.
Ngoại ô Bích Thủy đều là quái từ level 10 đến 15, đi qua nơi này thì có thể tiến vào thành chính. Nhân tiện nhắc tới, vị trí hiện tại là khu vực trầm nguyên. Mà trong trầm nguyên đó có một cái thôn nhỏ tên Tử Lạc Nguyên, thành chính rất lớn, so với thôn Tử Lạc Nguyên còn lớn hơn gấp trăm lần, tên là Trầm Nguyên thành.
Tìm mất năm phút đồng hồ, Ám Dạ mới tìm thấy đường ra khỏi trầm nguyên. Trừ bỏ các NPC ở bên ngoài thì cũng không phát hiện được người chơi nào khác. Có lẽ hai người bọn họ là những người đầu tiên đi tới nơi này. Dù sao tốc độ để tăng tới level mười cũng rất lâu, nhất là mấy hậu kỳ sau level chín này, tỷ lệ có thể đụng tới boss như bọn họ rất nhỏ, giống như thiên thạch ngoài vũ trụ đụng phải trái đất vậy.
"Tiểu Ám, ngươi không có bạn bè nào cùng chơi game này sao?" Thành chính quả nhiên khí thể, kiến trúc nhà cửa so với lạc nguyên khác rất nhiều, không biết sau này tới cổ thành Hoàng Đô danh tiếng có thể nào lại xuất hiện thêm những hình ảnh khó quên hay không.
"Tất cả bạn bè của ta cũng mới ở khu báo danh ở tân thủ thôn thôi." Thời điểm nghe Ám Dạ nói câu này, nàng cảm thấy hắn có chút bất mãn, thực sự thì tân thủ thôn cùng khu ngoại ô cũng không không khác nhau là bao. Tân thủ thôn được giữ kín thông tin và có phạm vi trong một cái thôn nhỏ.
"Chúng ta có nên lén đi xem tin tức bạn bè của ngươi không?" Vũ Lam cảm giác chính mình thực giống Quan Âm, ngã phật từ bi, đứa nhỏ bên cạnh này một mình bước chân vào giang hồ rất đáng thương. Cho dù trong lòng có chút không muốn nhưng nàng cũng rất muốn đưa bạn bè hắn tới cạnh hắn để hắn vui vẻ một chút.
"Không cần, bạn bè của ta tính thành lập bang phái , đến lúc đó bọn họ chuẩn bị tốt sẽ gọi ta, chúng ta đi bái sư trước đi."
. . . . . .Thì ra ngươi cũng là một tên lười biếng sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thêm thời gian ở chung với soái ca rồi!!!!!!!!! Cạc cạc!!!!!!!!!!!!!!!
Ở trầm nguyên mua một chút dược liệu phòng thân, Vũ Lam đột nhiên phát hiện gậy ma thuật trên tay mình không khác rác là bao, tất cả trang bị đều là màu trắng. Thuộc tính lúc trước so với pháp trượng quả thật tốt hơn nhiều, nhưng là level càng cao thì phải sửa lại, nếu không căn bản chính là đồ bỏ đi.
"Đi học kỹ năng sống đi, không chừng có thể rơi ra tài liệu gì đó cho gậy ma pháp, nếu thật sự mà không dung được thì phải chọn thêm vũ khí thứ hai thôi."
Ám Dạ một bên tốt bụng đề nghị, một bên mang theo nàng hướng nơi học kỹ năng sống đi tới.
Học kỹ năng sống có hai loại phương pháp: một loại là dựa vào vận may của bản thân mà tìm kiếm, tỷ như bản thân nàng trước kia lĩnh ngộ kỹ năng phân biệt thảo dược cũng là thuộc một trong những loại kỹ năng sống. Còn một loại khác chính là mỗi khi lên level mười sẽ nhận được điểm kinh nghiệm, mà loại điểm kinh nghiệm này chỉ dùng để học kỹ năng sống. Hơn nữa mỗi một điểm sẽ học một loại kỹ năng sơ cấp khác nhau, sau đó sẽ không thể học tiếp nữa, phải dựa vào độ thuần thục của bản thân để tăng cấp kỹ năng. Nếu người chơi nhàm chán quá mức sẽ thường đi học một hai loại kỹ năng sống, bất quá thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng dù sao đem một loại kỹ năng sống từ sơ cấp luyện đến cao cấp cũng đâu hề đơn giản.
Nàng đem điểm kinh nghiệm kia đi học loại kỹ năng gần giống với kỹ năng chế tạo vũ khí, mà Ám Dạ lại học kỹ năng giám định. Không biết có phải hắn vì thấy bình thường sau mỗi lần đánh quái xong nếu rơi ra trang bị Vũ Lam đều phải đi tìm NPC ở đâu đó để giám định rất là phiền toái nên mới đi học kỹ năng đó hay không.
NPC Ma Tộc hầu hết tụ tập ở phía tây, sau khi chuẩn bị đầy đủ bọn họ liền ra khỏi cửa Tây, quái ở vùng ngoại ô phụ cận này chủ yếu từ level mười tới level mười lăm và không giống nhau . Càng đi sâu vào thì level quái lại càng cao, song khu vực này là đất quái, nếu có cái gì nguy hiểm thì nàng sẽ bay lên, mà Ám Dạ cũng có thể phát huy kỹ năng vô địch “Tình Nghĩa Tướng Tùy” đi theo nàng cũng nhau chạy trốn. Đương nhiên hắn sử dụng kỹ năng này đến bên người nàng cũng là thời điểm nàng xuất hiện trên mặt đất, cũng chính vị trí phía dưới nàng.
"Mười lăm ." Ám Dạ đột nhiên nói, Vũ Lam nhìn nhìn khung tin tức, quả nhiên đã tăng đến lvel mười lăm. Vừa rồi một đường chạy đến khu quái level 30 thiếu chút nữa bị chụp chết, cuống quýt muốn chạy về nơi này, lại dựa vào “vận may” mà đi nhầm tới khu quái level bốn mươi, kết quả gặp phải quần thể một đống lớn quái đang hoạt động, nàng liền trực tiếp ôm lấy ám dạ bay lên trời, cảm giác lúc đó thật tốt . . . . . . Ôm soái ca nha!!!!!!!!!!!! Trải qua hơn ba giờ chiến đấu hăng hái, bọn họ lại trở về cửa Tây, lúc này mới phát hiện thì ra level đã tăng tới level mười lăm rồi.
"Hay trước tiên chúng ta đi tìm Bách Hào nhận đầu mối của nhiệm vụ ẩn?" Ám Dạ quay đầu hỏi nàng, nàng gật gật đầu, lại nhìn nhìn khung bạn tốt, tốt nhất vẫn là không cần đi xem Lam Vũ đi? Nói không chừng nàng hiện tại đang ở đâu đó hăng say ngắm soái ca giết thời gian đâu.
Ám Dạ làm đội trưởng đi trước dẫn đường, Vũ Lam bật tự động theo dấu phía sau, ở một bên ngó nghiêng địa điểm có đăng thông báo bái sư.
"Tiểu Ám, đến bây giờ mới có hai người có địa điểm công bố bái sư thôi nhân, đều là do bản thân sư phụ tự mở cửa thu nhận đồ đệ; ở ma tộc có một sư phụ mở cửa thu đồ đệ, tiên tộc cũng là một cái. Bản thân sư phụ chiêu đồ đệ khẳng định cũng không tiền đồ, chúng ta có nên đi không?"
"Ân." Ám Dạ gật gật đầu, có ai không muốn có một cái sư phụ lợi hại nha, không chừng hiện tại người đi bái loại sư phụ này khẳng định rất ít, chỉ có điều khoảng thời gian này muốn tìm được sư phụ cũng đâu dễ dàng, tổng có không ít người không kiên nhẫn liền đi bái sư.
"Bách Hào, ngươi ở đâu vậy?" Vừa vượt qua cầu Bích Thủy, Vũ Lam mở khung bạn tốt đặc biệt ra gửi tin nhắn liên hệ với Bách Hào, "Chúng ta level 15 rồi nên tới tìm ngươi."
"Ta ở Trầm Âm."
". . . . . ." Vũ Lam cùng Ám Dạ hai người không nói gì, lập tức nàng hung tợn mắng, "Ta dựa vào, ngươi nha! Không ở ngoại ô lạc nguyên ngây ngốc sao, còn tới Trâm Âm làm gì?!"
". . . . . . NPC có trí tuệ có thể tự do đi lại mà."
"Ngươi nha! Ta cho ngươi trong vòng một phút đồng hồ đến lạc nguyên, nếu không hậu quả tự biết!!!" Vũ Lam nhanh chóng tắt khung chat mật, không cho Bách Hào có cơ hội cãi lại, sau đó ở chỗ giao giữa lạc nguyên cùng cầu bích thủy cùng Ám Dạ ngồi xổm nói chuyện phiếm.
"Tiểu Ám ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"19."
"Vẫn còn học trung học à hay đã lên đại hoc rồi?"
"Vừa mới lên đại học đi."
"Thì ra là học đại học a. . . . . ." Nàng cụp mắt, ngồi trong góc ôm quyển tranh.
"Đại học thì làm sao vậy?" Ám Dạ rất ngạc nhiên nhìn phản ứng của nàng.
"Ngươi nói xem, nếu như học trung học không thời gian chơi game, nhưng ngươi thật sự rất muốn chơi game online đó thì làm sao bây giờ?"
"Nếu không chắc chắn thi đại học thành công sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt mọi người, tốt nhất nên cố gắng học tập thật tốt. Khi thi đại học thành công rồi thì ngay trong trường cũng có thể chơi game được mà." Ám Dạ buồn cười, nhìn nàng vài lần, tren cơ bản có thể coi là hiểu rõ được tình hình của nàng.
"Ở trong trường học chơi game như thế nào a?" Vũ Lam nhìn Ám Dạ. Người này không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, đầu óc cũng rất tốt, không chừng có thể giúp nàng nghĩ ra được cái biện pháp hay ho đi.
"Chơi Long Hồn không phải chỉ cần một cái kính mắt màu đen là được rồi sao? Ngươi cũng muốn đi sao?"
Đúng rồi! Game Long Hồn chẳng phải khác với các game online khác sao? Không cần máy tính nối mạng cái gì, lại còn mấy thứ loạn thất bát tao gì gì đó, chỉ cần một cái kính mắt màu đen thì mọi sự đại cát rồi, còn lúc đi học kia. . . . . . Chỉ cần ném ra chút khôn vặt một cái liền xong ngay thôi!
"Hắc hắc. . . . . ." Nàng ở một bên bắt đầu miên man bất định, Ám Dạ nhìn có phần sững sờ, nha đầu kia thế nào mỗi lần cười rộ lên đều giảo hoạt như vậy chứ?
"Tiểu Ám, ngươi là người ở nơi nào?"
"Nhà của ta ở thành phố C, chỉ có điều lại học đại học trên thành phố S."
"Thành phố S?!"
"Ân,cuối tháng tám tháng sẽ tới, nhà ngươi ở nơi đó sao?"
"Không phải, lý tưởng của ta là lên thành phố S học đại học, bên kia có trường tên Special University gọi tắt trường đại học S phải không, mục tiêu của ta chính là nơi đó."
"Ha ha, ta cũng vào trong đó học đại học "
. . . . . .
Chậc chậc, Vũ Lam cảm thấy mình cùng Tiểu Ám nói chuyện phiếm, cảm giác trong lòng càng ngày càng nhẹ nhõm. hắn cũng bắt đầu nói chuyện nhiều lên, chẳng lẽ hắn thật là cái nam sinh ngại ngùng sợ người lạ sao, nàng vẫn thấy khó mà tiếp nhận cái sự thật này nha.