Tinh Hỏa


Đàm Phi quay trở lại kết giới Tiểu Càn Khôn Hấp Linh, đi sau gã là một thân hình cao lớn mặc áo trùm che kín toàn thân.

Chẳng cần dò xét cũng biết đây chính là Khốc Ly, bởi nơi trú ngụ của hẳn đã phải nhường lại cho Xương Cuồng Ngọc Truyện.
Mặc dù khá tò mò về biểu hiện mới lạ này nhưng đám Thanh Giao cũng tự ý thức được điều gì nên nói và điều gì không nên hỏi.
Đàm lặng lẽ thu lại toàn bộ dụng cụ bày trận, trước khi rời đi còn phóng ra Ly Tử thần lôi hủy đi động quật.
Đoàn người lại tiếp tục hành trình xuyên qua Tuyệt Long Lộ trên linh chu, dưới sự hướng dẫn của Ngọc Truyện, linh chu một mạch tiến thẳng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Một vài ma vật cấp ba xuất hiện, chúng đều bị Khốc Ly và Ngọc Hân cùng phối hợp thu thập.

Ma Tinh hoặc Ma Đan đều được Ma vật Khốc Ly thu lại, đây đương nhiên là khoản thù lao Đàm Phi dành cho hắn khi đảm nhiệm chức vị quân tiên phong mở đường.
Vấn đề đau đầu của gã hiện tại lại đến từ Xương Cuồng.

Lão quỷ này hóa ra là một kẻ nói rất nhiều, hắn liên tục nhắc đến quá khứ hào hùng của chính mình, rồi lại than vãn về hoàn cảnh cô độc trong Tuyệt Long Lộ suốt ngàn năm.

Cho đến khi Đàm bắt buộc phải cắt đứt thần thức giao thoa với hắn, phong ấn lại Phục Ma Đỉnh thì gã mới được hưởng chút an tĩnh.
Sau khoảng ba ngày phi hành không gặp trắc trở đáng kể gì, phía chân trời đã hiện ra một đốm sáng le lói.

Tất cả nhân sự trên linh chu đều phấn khích cao độ, qua khỏi động khẩu là bước vào địa phận Đông A hải vực, mọi áp lực từ nhị hiền vương Ảnh Quân cũng giảm đi rất nhiều, bọn họ chẳng phải lo đến cảnh chạy trốn như chó nhà có tang nữa, tất nhiên nguy hiểm vẫn còn rình rập nhưng mức độ chỉ là vừa phải mà thôi.
Đến gần động khẩu, Đàm liền thu linh chu vào không gian giới chỉ, đoàn người bước ra khỏi Tuyệt Long Lộ mà thở phào nhẹ nhõm.

Quang cảnh nơi đây chẳng sai biệt với lối vào ở bên Hoàng Sa hải vực, vẫn là khung cảnh đổ nát hoang phế của một đô thị cổ đại.

Có chăng chỉ là lớp thủy sinh sống động hơn vài phần so với đầu bên kia.

Thanh Tuyền lại lấy ra Tiềm Thủy Đĩnh, đoàn người bước cả vào trong đó, tiếp tục một hải trình mới đi xuyên qua gần như toàn bộ diện tích của Đông A hải vực.
Trong khoang thuyền, huynh muội họ Thanh và Đàm Phi cùng đứng quanh một tấm hải đồ bằng da với lít nhít hắc điểm, hồng điểm và ký tự ghi lại các địa danh.

Thanh Tuyền chỉ vào ba cái điểm sáng màu đỏ đang nhấp nháy giải thích cho Đàm Phi:
- Ở đây có ba tòa truyền tống đều thuận tiện cho việc đến với Đại Thạch Đảo.

Mỗi cái liên thông với mỗi hải vực riêng rẽ là Thái Bình, Nam Định và Tây Ninh.

Thái Bình hải vực phồn hoa nhiều cám dỗ, Nam Định cổ kính đầy những quy định nghiêm ngặt, Tây Ninh địa thế hiểm trở nguy cơ đầy rẫy… Đến giờ ta vẫn chưa quyết định nên đi theo lộ tuyến nào cho hợp lý.
Chợt trong não bộ Đàm Phi vang lên tiếng truyền âm của Ngọc Truyện quỷ:
- Tây Ninh hung hiểm vạn phần, Nam Định hang hùm hổ huyệt cũng không nên đi.

Thái Bình hải vực cảnh sắc tươi đẹp, là nơi giao thương đầu mối của Vô Biên Hải, ở đây thứ gì cũng có, từ sản vật Sâm Lâm Nguyên Thủy cho đến bảo bối Loạn Hải Vực thôi thì đủ cả.

Và trên hết… nữ nhân ở đó nóng bỏng đến lạ, hắc hắc…
Đàm Phi nghe xong chỉ biết thở dài, chẳng hiểu nổi ma vật kia là cái dạng hỗn đản gì nữa, chỉ còn là một nắm xương khô mà vẫn mơ mộng đến nữ nhân.

Tuy nhiên, Thái Bình hải vực là nơi giao thương đông đúc, gã cũng cần đến đó tìm kiếm manh mối về rất nhiều thứ phục vụ cho tu luyện, tỷ như Kim Hàn Trọng Thủy, Hãn Âm Tịnh Thủy… còn cả Linh Ly thảo nữa.
Đàm đã có chủ ý, gã liền chỉ vào một hồng điểm:
- Càng đông vui náo nhiệt lại càng an toàn, tại hạ chọn đi Thái Bình hải vực.
Thanh Vân cũng hùa theo:
- Muội cũng nghĩ vậy! Chúng ta đang đóng giả thương đoàn, chẳng có lý do gì để đi theo hai lộ tuyến kia cả.
Thực ra đây cũng là tính toán ngay từ ban đầu của Thanh Vân, các phương án dự phòng kia chỉ đến khi họ gặp quá nhiều khó khăn trắc trở mà thôi.

Thanh Tuyền có lẽ đều coi cả ba lộ tuyến là như nhau, với hắn chỉ cần bảo mạng đến được Đại Thạch Đảo thôi, còn đi đường nào cũng vậy.

Hắn gật đầu đồng tình:
- Vậy sẽ đi theo lộ tuyến này…!
Đoạn ngón tay hắn phát sáng lên, kéo một đường quang tuyến nối từ địa điểm đánh dấu đến hồng điểm Đàm Phi vừa chỉ, quang tuyến ngoằn ngoèo quanh co chạy qua vài điểm đen có ghi rõ địa danh trên đó.
Đàm Phi lại thốt lên:
- Chư vị kiếm tạm một nơi nào đó vắng vẻ, ta cần xử lý mấy việc và tế luyện lại một vài món pháp khí.

Chỉ cần bốn đến năm ngày là đủ…
Thanh Tuyền gật đầu đáp ứng, hắn điều khiển thủy đĩnh bay chếch đi, lệch khỏi quỹ đạo đã vẽ ra trên tấm bản đồ.

Thủy Tinh Cung, thành lũy cuối cùng bảo vệ cấm cung Thanh Giao tộc.
Một màn sáng mờ ảo khổng lồ như hình bán nguyệt úp lên bao bọc toàn bộ Thủy Tinh Cung vào trong, pháp trận bảo vệ hoàng cung đã được kích phát.

Thanh Giao Vương vận giáp trụ bạch kim sáng trắng hệt như một võ tướng, lão đứng đó bễ nghễ trên tường thành phóng tầm mắt ra xa, đằng sau còn có Huyền Lão quân sư chống quải trượng quan khán, sau nữa là vài tên hải yêu hóa hình đều là thân thích hoặc quan lại tâm phúc.

Vệ binh và cấm quân mang pháp bảo, pháp khí lập lòe đứng chen chúc theo quy củ đầy bờ thành.
Bên ngoài pháp trận bảo hộ là lớp lớp binh tôm tướng cá khiên giáp sáng lòa, chúng hô hét ầm ĩ như thể thị uy trước một trận đánh lớn.

Bốn quân đoàn chủ lực đồn trú ngoài biên cương bảo vệ bờ cõi hiện đã trở giáo làm phản.

Cả trăm vạn quân thuộc biên chế của bốn cái quân đoàn vây kín Thủy Tinh Cung chật như nêm cối, có thể nói một con giun cũng chẳng thể lọt qua.

Trung tâm trận doanh dương lên một lá cờ lớn thêu duy nhất một chữ ‘Quân’, dưới cờ là Thanh Ảnh Quân vận bạch bào tiêu sái phiêu hốt, hắn ngự trên lưng Tam Vĩ Thanh Ngạc thập phần hung hãn, yêu thú cá sấu ba đuôi này có tu vi cấp ba kim đan, cái miệng rộng lúc nào cũng há ra phô hàm răng sắc nhọn lởm chởm, bên trong còn nhá lên những lằn điện quang trắng ngần quỷ dị.
Đứng sau Ảnh Quân đương nhiên là Thanh Mẫn, chiến giáp vàng chóe càng làm nổi bật lên vẻ anh khí của nàng.

Vậy là cặp tỷ đệ song sinh này đã động binh làm phản, đẩy Thanh Giao tộc vào hoàn cảnh nồi da xáo thịt.
Thanh Ảnh Quân cầm cờ lệnh trên tay, hắn chưa có phát động tổng tấn công, dường như đang đợi một thứ gì đó.

Sau vài nhịp thở, mặt đất cạnh chân Tam Vĩ Thanh Ngạc có rung động nhẹ, Ảnh Quân dậm dậm chân lên lưng Ngạc Ngư trấn an.

Từ trong lòng đất trồi lên một tên yêu nhân đầu cá trê thân người, hắn vội chạy đến bên Ảnh Quân bẩm báo:
- Tin tình báo mới nhất, Kim Thánh Tộc đã động binh, thống lĩnh không phải là đại hoàng tử Kim Khải mà là thân vương Kim Kha.

Long Hà tộc cũng đã điều binh áp sát biên giới tộc ta, thực hiện đúng giao ước với điện hạ rồi.

Còn một việc nữa, Kim Hãn hoàng tử vẫn lạc, Kim Khải đại hoàng tử mất tích.

Và Thanh Tuyền cùng Trương Bật chạy vào Tuyệt Long Lộ chưa thấy trở ra, lệnh bài thân phận của Trương Bật đã tắt, hắn vẫn lạc rồi.
Thanh Ảnh Quân nhếch môi cười lạnh rồi phất tay ra hiệu tên thám báo cá trê kia lui ra, hắn quay sang Thanh Mẫn thì thào:
- Ta chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi, ngày hôm nay dẫu có chết cũng phải đánh một trận thật thống khoái.

Để xem lão già kia chống đỡ như thế nào?
Thanh Mẫn điềm tĩnh hơn, nàng chỉ thở dài:
- ‘Ông già’ không có mặt, ta muốn một lần chiến đấu sát cánh cùng lão, dẫu chết cũng cam lòng…
Ảnh Quân nhăn mặt hằn học:
- Đừng nhắc đến con người ấy… với ta lão chỉ là một tên hèn không hơn!
Thanh Mẫn nhẹ nhàng phản bác:
- Ngươi mải mê theo đuổi quyền lực, bị thù hận che lấp đi lý trí.


Bao năm qua lão vẫn âm thầm xây dựng lực lượng, củng cố vị trí cho ngươi, vậy mà ngươi vẫn cố chấp chối bỏ công lao ấy…
Ảnh Quân giơ tay ra hiệu cho Thanh Mẫn dừng lời, hắn gằn giọng:
- Ngươi chỉ là nữ nhân, làm sao hiểu được tính toán của lão… Giờ lành đến rồi, chuẩn bị tấn công thôi.
Đoạn Thanh Ảnh Quân thúc tọa kỵ Tam Vĩ Thanh Ngạc phi ra trước trận doanh, giơ cờ lệnh lên chuẩn bị phát động tổng tấn công.
Thanh Giao Vương trên tường thành cất giọng trầm ổn, trông lão chẳng có vẻ gì là sắp hết thọ nguyên cả:
- Ảnh Quân nghe đây… cuộc chiến này vốn là một cuộc chiến vô nghĩa.

Dù cho thế nào đi nữa thì tộc nhân Thanh Giao, binh sĩ Thanh Giao sẽ tử thương hàng loạt, thực lực Thanh Giao đại giảm, rồi để cho bộ tộc khác thôn tính.

Nếu ngươi còn chút nhân đức, thương xót cho sinh mạng con dân bản tộc, hãy khuyên họ giải giáp vũ khí, quay đầu là bờ.
Ảnh Quân cười khẩy:
- Bằng những lời lẽ mị dân đó ‘phụ vương’ đã lừa dối tộc nhân Thanh Giao cả ngàn năm nay rồi, với chúng ta nó chẳng đáng một xu.

Hãy nhìn lại bản thân mình, xem có khác một tên hôn quân tồi tệ? Phế con trưởng lập con thứ làm thái tử, sủng ái phi tần mà đày đọa hoàng hậu nơi lãnh cung.

Ngày hôm nay, nhi tử đây quyết đòi lại công bằng, phế đi vương vị của người, xử tử vương phi để bồi tội cho mẫu thân nơi chín suối…
Lời vừa dứt, Ảnh Quân toan phất cờ lệnh, chợt đâu đó văng vẳng tiếng nam nhân trầm hùng, trấn nhiếp tâm thần toàn bộ trăm vạn quân sĩ Thanh Giao, có một số hải yêu cấp thấp đã thổ huyết.
- Khẩu khí lớn quá đi… kẻ nào to gan dám xử tử vương phi bước ra đây ta xem?
Từ xa nhá lên một quang điểm, rồi dần dần xuất hiện một đầu Bạch Long khổng lồ trắng như tuyết.

Bạch long bay lượn vài vòng phía trên màn sáng đại pháp trận bảo hộ, từ từ hạ xuống giữa chiến trường.

Trên lưng là một đoàn người ăn vận cực kỳ sang trọng, khí thế kẻ nào kẻ đó toát ra đều là bất phàm.
Bỗng trong trận doanh của nhị hoàng tử vang lên tiếng kinh hô:
- Là Long Tộc… người của long tộc hàng lâm…
- Hết Chương 170 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận