Tinh Hỏa


Đàm Phi nghe đến đó liền làm ra vẻ mặt không vui, gã trầm giọng:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, như vãn bối đã nói từ trước, cổ phương khác hoàn toàn so với đan phương về sau này, có đến ba loại dược liệu phải có hỏa hầu trên một vạn năm, chỉ có như vậy thì thọ mệnh mới kéo dài thêm được một lục thập hoa giáp.

Lạc Tiên Thảo vạn năm củng cố gân cốt, Tỏa Dương Hoa vạn năm thanh lọc tinh huyết, bồi bổ cốt tủy…
Hải Thượng Lão đương nhiên hiểu rất sâu về những thứ linh thảo, tiên thảo này, chỉ là một cái cổ phương mà tiêu tốn rất nhiều linh tài địa bảo như vậy.

Nếu như không có một lượng tài nguyên vững chắc trong người, đừng có hy vọng chế ra được đan dược dạng nghịch thiên cải mệnh như vậy.

Tuy nhiên, phải đến khi nào luyện ra sản phẩm, qua đó mới có thể đánh giá chính xác nó có phải là Trường Sinh Đan hay không?
Lãn Ông ưu tư một hồi, xong gật gù nhìn thẳng vào mắt Đàm Phi:
- Nếu như có đủ linh tài, ngươi có dám một lần luyện chế ra đan thành phẩm.

Nếu quả đúng là Trường Sinh Đan, lão phu liền lập tức để tiểu tử ngươi rời đi.

Bằng không, một là ở lại đây mười năm làm không công để bồi tội, hoặc bỏ ra đại giới đền bù lượng tài vật đã dùng vào việc luyện đan.

Thế nào?
Hải Thượng Lão đã trở nên nghiêm túc, Đàm cũng hiểu, nếu không ở lại chế luyện ra Trường Sinh đan thì khó lòng mà rời đi.

Hơn nữa, linh tài đã có Lãn Ông cung cấp, gã chẳng việc gì phải ngại ngần từ chối.
- Vậy cũng được…! Nếu đan thành, tiểu bối chỉ lấy ba phần công… tiền bối đáp ứng? - Đàm chắc như đinh.
Lãn Ông giơ ngón cái:

- Khẩu khí lớn lắm! Ta đáp ứng…
Bốn ngày sau.
Đàm Phi rời khỏi Đan Thất, trên tay là một bình sứ màu trắng khá lớn, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.

Lần luyện chế Trường Sinh Đan này có vài phần thuận lợi hơn so với lần đầu luyện đan tại Thanh Giao tộc.

Thứ nhất, là kinh nghiệp đã có sẵn, yếu lĩnh đều đã thành thạo.

Điểm thứ hai, đương nhiên đến từ đan đỉnh Văn Xá, Văn Xá kết hợp cùng Ngọc Hân hỏa linh vô cùng ăn khớp, để cuối cùng ra lò được mẻ đan ưng ý với mười hai khỏa linh đan Trường Sinh, trong đó có đến ba khỏa thượng phẩm hai vòng xuyến.
Hồ Thanh Hà, Hải Thượng Lãn Ông và nữ đệ tử Xuân Hương đều đợi ngoài đan thất, thấy Đàm xuất hiện, tất cả đều tỏ rõ sự vui mừng, đương nhiên mỗi kẻ đều theo đuổi một dòng tâm trạng riêng, chẳng ai giống ai cả.
Khi cả bốn người đã an vị trong khách phòng, Đàm Phi liền phất tay mở ra lớp phong ấn của bình sứ, một cỗ hương thơm ngai ngái rồi chuyển dần sang thanh tao dịu nhẹ chợt lan tỏa khắp trong phương viên gần mẫu.

Gã lại rốc ngược bình lên, từ bên trong bay ra mười hai khỏa linh đan màu trắng sữa, lớn bằng trái Lệ Chi(1) với những vòng xuyến linh văn xoay chầm chậm thập phần bắt mắt, chúng trôi nổi huyền phù giữa không gian khách phòng, trước những ánh mắt kích động của đám tu sĩ ở đây.
Đàm lên tiếng phá đi sự yên tĩnh:
- Mẻ đan này được mười hai khỏa, như đã giao hẹn từ lúc đầu, tiểu bối thu lấy ba khỏa, kính mong Thượng Lão thành toàn cho!
Còn chẳng để Lãn Ông có làm ra biểu hiện đáp ứng, Đàm khoát tay thu ba khỏa linh đan hạ phẩm về, số còn lại liền chui vào bình sứ, bay đến trước mặt Thượng lão.
Hải Thượng chân nhân rời khỏi trầm tư, lão thu lấy bình linh đan vào giới chỉ, ánh mắt mông lung nhìn Đàm cất lời:
- Chẳng ngờ Huyền Tử đạo hữu lại có một cái xảo nghệ tinh vi đến vậy, nhìn qua vài khỏa đan thành phẩm là thấy kỹ thuật độc đáo mới lạ rồi… lão đây hành nghề nhiều năm, vậy mà trong lòng còn cảm thấy chấn kinh!
Đàm chỉ lắc đầu cười nhẹ:
- Chỉ là chút da lông bên ngoài, chẳng đáng để mắt tới, nhãn quan sắc bén của chân nhân mới là điều khiến tiểu nhân tâm đắc, mới nhìn sơ qua đã biết ngay chân tướng.

Nếu chẳng bận rộn công việc tại Thiên Bích đảo, có lẽ tiểu nhân đã chọn phương án làm việc không công hai năm cho ngài rồi…!
Lãn Ông chợt phá lên cười:

- Giảo hoạt lắm, giảo hoạt lắm…! Đại môn Đường Hào luôn mở rộng cửa đón chờ tiểu hữu, hahaha…
Bất chợt lão đình chỉ ngay cơn cuồng tiếu, liền trầm giọng với Đàm:
- Ta có khách không mời, không thể không tiếp… Huyền Tử đạo hữu cứ tùy tiện, sau này lão sẽ tự tìm đến ngươi đàm đạo!
Đàm Phi liền cúi đầu cung kính:
- Vậy giao dịch coi như đã xong, tiểu bối còn nhiều việc quấn lấy thân, hẹn chân nhân dịp khác vậy!
Dứt lời, gã quay sang gật đầu chào xã giao với thiếu nữ tên Xuân Hương, đoạn đứng dậy rời khỏi khách phong một cách rất dứt khoát.
Hồ tiên tử cũng vội đứng dậy, cúi đầu ôm quyền chào Thượng Lão, trước khi rời đi còn ném cho Xuân Hương nữ tử một ánh mắt sắc hơn dao.

Nàng kia nhún chân chào cho phải lễ, ánh mắt cũng đối lại đầy địch ý.

Nữ nhân là vậy, động chút là phát sinh hiềm khích, chẳng bao giờ thay đổi được.
Do có quy định cấm không, mọi tu sĩ xuống núi đều phải đi bộ, không ngoại trừ Tiểu Thiên Sư, Đàm Phi cùng Hồ Thanh Hà sóng vai tản bộ rời khỏi núi rất ư là nhàn nhã.

Sơn đạo ngày hôm nay khá vắng vẻ, Thanh Hà vài lần có ý định chạy vào phong đình nghỉ chân nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của gã mặt sẹo nên đành chưng hửng.
Chợt gã truyền âm:
“Có đại nhân vật đang đến, Hồ muội nên cẩn trọng…”
Hồ tiên tử nghe vậy liền trở nên căng thẳng, phải cho đến khi bàn tay ấm áp của Đàm đặt lên vai trấn an mới có thể ổn định được.
Xa xa dưới chân núi xuất hiện một đám người, dẫn đầu là một thanh niên vận hoa phục khá lòe loẹt, khí chất phát tiết ra lại mang vẻ trang nhã sang trọng.

Cạnh hắn là một mỹ phụ tóc ngắn tạo dáng phá cách bùng nổ, cả hai đều có tu vi Tiểu Thiên Sư không hề che dấu, phía sau lố nhố bốn tên Đại Linh Sư, kẻ nào cũng thâm trầm nội liễm đi khí tức.

Đặc biệt thanh niên hoa phục, lực lượng pháp lực sâu không lường được, có thể đem ra so sánh cùng Đỗ Bá Thành, đại trưởng lão Tử Huyền Môn.

Hai nhóm người liền trực diện gặp gỡ tại sơn đạo nhỏ hẹp, Đàm Phi chủ động rạt ra nhường đường, ánh mắt và cử chỉ đều là sự khiêm nhường lễ độ.

Gã hơi nghiêng đầu cúi chào khi thanh niên hoa phục đi qua:
- Tiền bối! - Đàm nhã nhặn.
Trong khi đám nam nhân Đại Linh Sư chỉ tập trung vào mông ngực của Thanh Hà rất là háo hức, thanh niên hoa phục gật đầu lịch sự với Đàm, hắn cất tiếng nhàn nhạt, âm thanh khá là trong trẻo lại đầy ma mị:
- Đạo hữu đến từ đâu? Tôn tính đại danh là gì?
Cả đám cận vệ đi theo thanh niên hoa phục đều tỏ rõ sự bất ngờ, nữ nhân bốc lửa cũng không ngoại lệ.
Đàm cất giọng trầm ổn:
- Vãn bối Huyền Tử, người Tây Bắc Khu!
Hoa phục tỏ vẻ không vui:
- Cụ thể đi…!
- Thiên Bích Đảo.

- Đàm trả lời gọn ghẽ.
Thanh niên hoa phục cười nhẹ đầy ẩn ý:
- Đông Phương Liệt, Thông Thiên Giáo! Hắc hắc…
Đàm Phi làm vẻ bị chấn động mạnh, mồ hôi túa ra đầy trán, gã ôm quyền bái sâu:
- Vậy ra là Đông Phương tiền bối… hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Khi bóng dáng Đàm Phi và Thanh Hà đã xa khuất, ngoài tầm cảm ứng của Đại Linh Sư, Kiều Kiều bốc lửa không dằn được tò mò hướng Đông Phương Liệt nhỏ giọng:
- Tên mặt sẹo kia bất quá chỉ là một cái Đại Linh Sư cùi bắp, đại nhân ngài nhìn ra điểm gì mà lại khách khí đến vậy?
- Ta muốn thu hắn về dưới trướng, ta thích… vậy thôi! - Đông Phương Liệt nhàn nhạt trả lời.
Đông Phương kể từ khi lên nắm quyền Loạn Hải Đàn, mọi điều hắn làm ra đều là không tưởng, chỉ theo cảm tính, nói chung là đám giáo đồ Loạn Hải đã quá quen với phong cách này rồi.

Vậy nên, một lời hắn thốt ra vô trách nhiệm vậy cũng chẳng có ai dám ý kiến gì nữa.
Đàm Phi và Hồ Thanh Hà ngự linh chu nhằm hướng bắc một mạch phi hành phản hồi Tây Bắc Khu, không có rẽ vào Long An Thành nữa.


Mà nếu có ghé qua, cũng chỉ là chứng kiến một khung cảnh tan hoang thảm liệt.

Trong cơn nóng nảy, Đông Phương Liệt đã một mình đến tận cửa Long An Bang, trực tiếp diệt sát một tên Nguyên Anh đồng cấp, lại đánh cho một tên khác trọng thương, thừa thế phá hủy luôn đại bản doanh Long An Bang.

Và hiện tại, Long An Thành đã là địa bàn của Thông Thiên Giáo, đại biểu ở đây chính là Đồng Tháp Hội, do Đồng Tháp Hội tiếp quản.
Thanh Hà lại đến bên mạn thuyền sóng vai cùng Đàm, tâm thần vẫn chưa hết kích động:
- Liệu hắn có khả năng phát hiện ra Thông Thiên Quyển trên thân thể chúng ta!? Thú thực đến giờ này muội vẫn chưa hết run, người này khẳng định chiến lực cực mạnh, đến thái thượng trưởng lão Hồng Phấn tại Thiên Vân Cốc cũng chẳng thể so sánh cùng.
Đàm lắc đầu quả quyết:
- Không có khả năng! Một khi không có ấn ký của hắn, hắn chẳng thể truy tung nổi.

Ngược lại, với việc sở hữu Thông Thiên Lệnh, ta có thể nhận biết được tất cả 99 tên Tiếp Dẫn Sứ trong tầm cảm ứng thần niệm.
Lúc này Hồ Thanh Hà mới vỡ lẽ, tại sao gã mặt sẹo lại đưa ra lời nhắc nhở khi ở tại Đường Hào Viên.

Chợt nàng đảo mắt rất ý tứ cho gã:
- Mà có vẻ như hắn đã để mắt tới Huyền Tử huynh, hắc… liệu có xảy ra một câu chuyện đam mỹ lâm li bi đát không?
Đàm chợt phì cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán Hồ tiên tử:
- Nữ nhân thật là… Có vẻ như hắn muốn lôi kéo ta vào ‘tổ chức’ của hắn, vậy nên mới nhấn mạnh câu cuối ‘Thông Thiên Giáo’.

Hắc, cũng là một ý hay…
Thanh Hà bĩu môi rồi như nhớ ra điều gì, lại là thể hiện ra hình tượng một hũ dấm chua:
- Lại còn ả Xuân Hương gì gì đó nữa chứ! Thực hành vi câu dẫn nam nhân như vậy làm muội muốn ói… Huynh cũng chẳng khác gì đám hoa hoa công tử cả…
Đàm chỉ còn nước lắc đầu ngao ngán, rồi gã trở nên nghiêm nghị:
- Nói đến nữ nhân này, thực là một cái bất ngờ nho nhỏ… Nàng ta chính là một tên Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ hàng thật giá thật đó!
* Hết Chương 203 *
(1) Lệ Chi: Quả Vải Thiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận