Việc triệt để phá đi Lôi Trạch Quy Muội là không thể, cũng chỉ còn cách tiến lên tìm kiếm cơ duyên và cơ hội thoát ra khỏi không gian quỷ quái này mà thôi.
Đàm Phi chẳng cần phải suy tính nhiều, gã đảo mắt khắp lượt rồi gật đầu với ánh mắt đầy kiên nghị:
- Vậy còn trần trừ gì nữa!? Tả tiên sinh mau thi pháp mở ra kết giới đi thôi!
Tả Ao liền ngự không bay lên cao, tay cầm hấm da họa hình do Trần đại vương vẽ lại, tế pháp bảo tùy thân là cặp Hắc Bạch Song Thần Côn vô cùng đẹp đẽ ra.
Song Thần Côn bay lượn trên không như cặp giao long rồi đánh xuống đại địa, khắc lên mặt đất một cái đồ hình lớn, mô phỏng theo họa hình trên tay hắn.
Khi đồ hình lớn dưới mặt đất đã hoàn thành, Tả Ao liền lấy ra một bình sứ lớn với chi chít đạo bùa phong ấn nơi miệng bình.
Hắn cách không bóc ra những đạo bùa, một dòng tinh huyết chẳng biết của loài thú nào nhểu ra, chảy cả vào những đường rãnh ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Tả tiên sinh lại tiếp tục tụng niệm chú ngữ trúc trắc, trích huyết nơi đầu ngón tay rồi búng xuống dưới, để giọt tinh huyết của chính mình cùng hòa vào dòng tinh huyết không xác định kia.
Đồ hình trên mặt đất chợt bừng sáng, một cái hư ảnh Thanh Loan từ lòng đất bay lên chao lượn quanh thân thể Tả Ao, đâu đó còn văng vẳng những tràng tiêm minh lảnh lót.
Cho đến khi dòng tinh huyết lan tràn phủ đầy toàn bộ những đường rãnh trên mặt đất, hư ảnh Thanh Loan chợt bay vút lên cao, bất ngờ lao thẳng vào trong màn sáng của pháp trận, tiếng phượng gáy liền vang lên thanh thúy.
Tả Ao phất tay thu đồ vật vào trong người, thân hóa thành vệt kinh hồng lao thẳng vào màn sáng do pháp trận phá giới làm ra, bên tai những người còn lại văng vẳng tiếng nói gấp gáp của hắn:
- Lập tức vào trong đi thôi, cổng không gian chỉ duy trì được trong năm nhịp thở…
Lời vừa dứt thì thân ảnh Tả Ao đã biến mất trong màn sáng rồi.
Trần Gia Toản nhanh chân hơn cả, khi Tả Ao có động tác lao vào trong vòm sáng thì hắn đã lao theo rồi.
Đàm Phi nhìn Hồ tiên tử một cái, thân ảnh hắn chợt xuất hiện bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại rồi cùng mỹ nhân tiềm nhập vào bên trong pháp trận, Khốc Ly cũng đồng dạng lặng lẽ bám theo chủ nhân.
…
Đường Hào Viên.
Hải Thượng Lãn Ông trong bộ trường bào thêu hình bát quái, dáng vẻ rất chi là tiên phong đạo cốt.
Lão đang ung dung thưởng linh trà trong phòng khách, đôi mắt lim dim đầy hưởng thụ, ở bên cạnh hầu trà cho lão vẫn là Xuân Hương nữ đệ tử.
Ngồi đối diện với Lãn Ông là một nam nhân mặt ngọc tuấn lãng, dẫu cho mái tóc đã chuyển sang màu muối tiêu, khóe mắt ẩn hiện những nếp nhăn mờ nhạt, nhưng trông hắn chỉ trạc ngoài tam tuần, tu vi đại linh sư viên mãn trầm ổn, toàn thân toát ra một thứ khí chất ngạo nghễ, dẫu không quá phô trương nhưng lại khiến kẻ đối diện phải kính nể.
Đứng sau nam nhân tuấn lãng còn có thêm bốn tên đại linh sư gồm hai nam hai nữ, tất cả đều ở cảnh giới viên mãn hoặc ngấp nghé viên mãn rồi.
Đặc biệt nữ nhân đứng sát ngay sau lưng hắn, tu vi cũng đang ở viên mãn, lại là nhan sắc còn đằm thắm, mặn mà hơn cả Xuân Hương.
Nếu như Đàm Phi có mặt ở đây, hẳn đã phải ngã bổ ngửa.
Bởi nam nhân tuấn lãng chính là sư huynh đồng môn với gã, Lý Khánh Tiên.
Nữ nhân đứng sau chẳng phải kẻ xa lạ, Đinh Ngọc Diệp môn hạ của Hãm Không Đảo.
Lãn Ông nhấp ngụm trà nhỏ, đặt tách trà nóng hổi thơm phức xuống bàn, từ tốn hướng đến Lý Khánh Tiên cất lời, ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng không làm ra cái gì trịnh thượng của bậc trưởng bối:
- Bình sinh lão phu cứu người giúp đời, đều áp dụng một nguyên tắc nhất định! Người được cứu chữa phải được xác định danh tính rõ ràng, hoặc xuất hiện trước mắt lão phu để ta bắt mạch thăm bệnh.
Lý đạo hữu đưa ra một cái tên vu vơ, lại là một cái bối cảnh ất ơ, muốn thu về Trường Sinh Đan theo cách này quả là quá khiên cưỡng.
Vẫn là mời Lý đạo hữu rời gót, lão phu thực không thể bồi tiếp rồi.
Không để Lý Khánh Tiên kịp phản biện, Lãn Ông phất tay áo đứng dậy đi vào trong, để lại những ánh mắt ngơ ngác, thậm chí còn mang chút dị sắc.
Xuân Hương thoáng bối rối, đánh ánh mắt đầy ngụ ý với Khánh Tiên rồi vội vã chạy theo Lãn Ông.
Họ Lý thở dài, đứng dậy làm dấu cho cả đám rồi cũng rời khỏi khách phòng.
Thư phòng.
Hải Thượng Lãn Ông đứng chắp tay sau lưng, dán mắt vào bức họa hình treo trên tường, Xuân Hương khép nép phía sau não, không khó để hình dung ra nộ khí mà Lãn Ông thể hiện ra.
- Hương nhi! Ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt? - Lãn Ông lạnh nhạt.
Xuân Hương biết là đã bại lộ thân phận, hoặc giả chủ ý của nàng không qua mắt được vị ân sư đáng kính, nàng vội quỳ xuống khẩn khoản:
- Sư tôn…! Người rất tốt với Hương nhi, công ơn dạy dỗ của người dẫu có chết ngàn vạn lần đệ tử cũng không thể trả hết… Sư tôn… ý của người là…?
- Hắc, vì có chút tâm đắc khi truyền thụ y đạo cho ngươi, tạm tha cho ngươi một mạng… nhưng việc tiết lộ những thông tin cơ mật ra ngoài khiến ta không thể nhìn mặt ngươi nữa, ngay lập tức rời khỏi đây, sau này vĩnh viễn không được nhắc đến danh xưng của ta trước bất kỳ kẻ nào… Biết ngươi có nỗi khổ nhưng lão phu cũng có nguyên tắc của riêng mình… đi đi… - Lãn Ông vẫn một chất giọng lãnh đạm.
Xuân Hương quá hiểu tính cách của ân sư, nhiệm vụ từ thượng cấp tại Già Thiên Đàn đã gần như hoàn thành, nhưng quả thực vị ân sư tôn kính trước mặt kia đã cho nàng rất nhiều, dẫu có chết đi cũng không thể bồi tội với lão.
Nàng ta gạt nước mắt dập đầu ba cái:
- Quả thật Hương nhi có nỗi khổ tâm chẳng thể giãi bày cùng sư tôn, đời này kiếp này đệ tử vĩnh viễn khắc ghi công ơn người… sư tôn xin bảo trọng!
Nói rồi Xuân Hương dứt khoát đứng dậy lui ra ngoài, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói vo ve như muỗi của Lãn Ông:
- Ngàn vạn lần chớ có dây dưa với tên Huyền Tử Thiên Bích Đảo, tránh rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục…
Lời nói văng vẳng u uẩn, có vẻ như Lãn Ông đã bỏ đi rồi.
Nhưng chỉ một câu nói đó thôi, nó khiến cho Xuân Hương thấy vô cùng ấm áp trong lòng…
Trên một hoang đảo cách Đường Hào Viên vài ngàn dặm, một nhóm đại linh sư đang tập trung bàn tán to nhỏ.
Kẻ cầm đầu đương nhiên là Lý Khánh Tiên, hắn lặng lẽ chiếu ánh mắt băng lãnh đến tất thảy thành viên trong nhóm, cất giọng nhàn nhạt không cảm xúc:
- Nhận được thông tin từ Xuân Hương đạo hữu, đại nguyên lão lập tức cắt cử ta chạy đến đây làm giao dịch, ai ngờ lại khó khăn đến vậy! Chuyến đi này chẳng thể quay về tay không được, vẫn là phải tính kế với lão già kia, đan Trường Sinh không thể không thu về… Chư vị có cao kiến gì không?
Trường lượng kiếp thứ tư cách đây sáu mươi năm, trong một lần đi tăng viện tại mặt trận phía đông, vô tình Khánh Tiên gặp được vị đại nguyên lão, phó giáo chủ Thông thiên giáo, cũng là đương kim đại tổng quản Già Thiên Đàn.
Bị lão này nhìn trúng, trao cho cơ hội làm một cái Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, rồi qua những gì hắn thể hiện trên chiến trường, Khánh Tiên nhanh chóng lấy được cảm tình từ lão quái vật đó, được đặc cách tiến nhập hàng ngũ thượng tầng Thông Thiên giáo Già Thiên, làm một chân nguyên lão cao cao tại thượng.
Cho đến khi chiến tranh với hải tộc kết thúc, hắn vẫn tiềm ẩn tại trong Tử Huyền Môn, coi như một sự thay thế cho vị ân sư đã vẫn lạc Điền Khởi Nguyên, sự khác biệt có chăng chỉ là quyền hạn lớn hơn sư phụ khi xưa mà thôi.
Trong khi đám đồng đạo còn đang loay hoay tìm kiếm kế sách, Xuân Hương cân nhắc vài nhịp thở, xong từ tốn cất giọng thanh thúy:
- Ngoài Lãn Ông… vẫn còn người có thể luyện ra Trường Sinh Đan, chỉ là kẻ này kỳ dị, lại rất khó đối phó… nhưng có lẽ vẫn dễ hơn việc phải tính kế với sư tôn của thiếp thân!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn đến Xuân Hương, trong đó bao gồm cả những tia mừng rỡ và háo hức.
Khánh Tiên gật đầu cười nhẹ, vẩy vẩy tay ngụ ý cho Xuân Hương trình bày.
Xuân Hương bắt đầu kể lể:
- Trường Sinh Đan mới đầu không phải bắt nguồn từ Lãn Ông, đan phương được mang đến bởi một tên đại linh sư ở tại Tây Bắc Khu, chính tay hắn tự thân chế luyện ra đan thành phẩm trước mặt ân sư, lại là dùng đan phương Trường Sinh để đổi lấy vài gốc Linh Ly thảo năm trăm năm tuổi.
Người này đem đến cho thiếp thân một cảm giác bất an rất chân thực, có thể vẫn lạc dưới tay hắn bất kỳ lúc nào…
Khánh Tiên dẫu đã đánh sâu vào cảnh giới đại linh sư, định lực được rèn rũa trở nên trầm ổn hơn xưa rất nhiều, thế nhưng bản chất của cường giả vẫn tiềm ẩn trong con người hắn.
Khi nghe Xuân Hương nói vậy, bất chợt một cảm giác khao khát được đối chiến với cường giả bột phát mãnh liệt, hắn đưa ánh mắt cuồng nhiệt hướng nữ đan sư xinh đẹp hỏi dồn:
- Người kia cụ thể là thần thánh phương nào? Có thế lực lớn chống lưng không?
Xuân Hương cười tủm, có vẻ như đã nhìn ra tâm ý của Khánh Tiên, nhưng vẫn không quên lời cảnh tỉnh của sư tôn Hải Thượng Lãn Ông:
- Lý nguyên lão…! Kẻ đó tên là Huyền Tử, đại trưởng lão Thiên Bích Đảo tại Tây Bắc Khu, cách đây chừng bảy ngày phi hành.
Thế nhưng Sư tôn đã có cảnh báo thiếp thân là không nên dây dưa với hắn kẻo gặp họa sát thân…
Xuân Hương muốn nói tiếp nhưng thấy thái độ biến đổi của Khánh Tiên và Đinh Ngọc Diệp thì ngừng lời nhìn hai người trân trối.
Khánh Tiên sau khi nghe đến hai chữ Huyền Tử thốt ra từ miệng xinh của Xuân Hương liền nhăn trán căng thẳng, Ngọc Diệp đứng sau lưng hắn cũng đưa tay lên bụm miệng vẻ chẳng thể tin, không hẹn mà cặp phu thê này đều quay ra nhìn nhau, có vẻ như cùng chung một nỗi phiền muộn vậy.
Lý Khánh Tiên lại hướng đến Xuân Hương cất lời:
- Phải chăng nơi ấn đường kẻ này có một vết sẹo?
Đến lúc này thì Xuân Hương cũng thấy kinh hoảng thực sự rồi, hóa ra nam nhân khiến nàng rất kiêng kỵ kia lại có quan hệ sâu xa cùng đám giáo đồ từ tổng đàn Già Thiên này.
Nàng chỉ biết gật gật đầu ấp úng:
- Đúng… đúng vậy, mặc dù vết sẹo khá mờ nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra.
Chư… chư vị nhận biết được hắn…?
* Hết Chương 227 *