Lúc này, Đàm Phi đứng giữa bãi loạn thạch, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những khối đá lớn, ngón tay không ngừng điểm vào cuộn da thú trên tay, gã đang dùng pháp lực ghi chép lại toàn bộ văn tự Kinh Tộc được khắc trên mặt đá xù xì, hết khối này sang khối khác.
Dưới chân đã nhiều ra một đống cuộn da thú, nhưng có vẻ như gã vẫn chưa muốn dừng lại, bởi số lượng đá trong bãi thực sự là rất nhiều.
Những dòng ký tự mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, nhưng khí hậu trong kết giới này không khắc nghiệt như thế giới ngoài kia, vậy nên Đàm vẫn có thể nhận biết tương đối đầy đủ.
Rốt cuộc Đàm Phi cũng đình chỉ việc ghi chép, thu toàn bộ những cuộn da thú đầy ký tự vào giới chỉ, đưa ánh mắt tiếc nuối về phía bộ khô cốt trên ghế đá.
Chợt trong đầu vang lên tiếng nói yếu ớt của Thượng Ngàn Lão Mẫu:
“Tiểu tử, bỏ ngay cái ý định ngu xuẩn và khốn nạn đó đi… nếu ngươi mang thứ đó ra ngoài kia, dù chỉ là một đốt xương nho nhỏ thôi, họa sát thân sẽ đến ngay lập tức…”
Đàm nghe vậy cười như không cười:
- Tiền bối đừng hiểu lầm, ta tự biết nặng nhẹ… chỉ là vãn bối ngầm so sánh độ cứng rắn cỗ di cốt của ngài và bộ hài cốt tu sĩ cấp năm kia mà thôi!
- Xì… ngươi kể công? Dã tâm của ngươi làm sao qua mắt được bản tọa, đừng nghĩ cấp cho ta bộ hài cốt cấp năm bẩn thỉu kia thì muốn làm gì cũng được.
- Thượng Ngàn như thể nhìn thấu tâm can gã.
Gã lắc đầu cười cười:
- Là tiền bối ngài quá đa nghi rồi, tổ tiên ta đã từng thờ phụng người, lẽ đâu vãn bối dám làm điều bất kính?!
Thượng Ngàn Lão Mẫu uể oải:
- Tạm bỏ qua cho ngươi lần này, khi nào đến được Sơn Hải Đồ, lúc đó sẽ nói đến chuyện công xá, giờ ta cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền bản tọa.
Đàm không tranh luận thêm, gã liền phi hành rời khỏi bãi loạn thạch với một số kế hoạch mới mẻ.
Tản Viên Giới là nơi gã cất giữ nhiều bí mật, vậy mà đang có người chiếm cứ làm ‘sào huyệt’, gã phải nhanh chóng tìm cách phá đi bố cục bất tiện này.
Lại nói đến chuyện giao dịch với Thượng Ngàn Lão Mẫu, mọi điều kiện mà nàng đưa ra gã đều ưng thuận, từ việc cấp cho nàng bộ hài cốt tu sĩ cấp năm thu được tại Vô Biên Hải, cho đến việc tìm cách đưa hồn phách nàng quay trở lại Sơn Hải Đồ… Những lợi ích mà Thượng Ngàn đưa ra gã không có kỳ vọng nhiều.
Bởi theo Đàm, đó là bổn phận của gã.
Thứ nhất, Tản Viên Giới dù sao cũng là di sản từ nghĩa phụ của Thượng Ngàn, việc tàn hồn nàng trú ngụ trong đó chẳng có gì là sai cả.
Thứ hai, tổ tiên gã đời đời kính ngưỡng thờ phụng nàng, gã không thể làm điều bất kính phương hại đến chút tàn hồn yếu ớt đó đươc, mặt dù chỉ cần một cái phất tay của gã là đám tàn hồn kia liền lập tức hôi phi yên diệt.
Và điều thứ ba, lượng lớn Thời Gian Thanh Lưu đang ở trong tay gã, nó đều xuất phát từ chính di sản mà Thượng Ngàn để lại.
Chưa kể đòn sát thủ Cửu Nha Bạch Tượng do Nguyễn Tuấn truyền thừa, nó đã cứu mạng gã ít nhất là hai lần rồi.
Chỉ chừng ấy lý do thôi, đủ để gã phải cung phụng Thượng Ngàn vô điều kiện rồi.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đó là quan điểm xuyên suốt của Đàm kể từ khi gã có nhận thức đúng sai.
…
Đàm Phi phi hành khắp ngóc ngách của kết giới, mục đích chính là tìm hiểu kỹ địa hình địa vật nơi này.
Đám Lôi Thú đã triệt đi địch ý đối với gã, hẳn là do Thượng Ngàn trú ngụ trong Tản Viên Giới, chúng vẫn ẩn nấp trong một số động quật và rừng cây dõi theo mọi hành động của gã.
Ước tính có ba đầu Tụng cấp ba, linh lực mà chúng phóng thích ra đều rất khủng bố, bản thân Đàm cũng không dám chắc có thể hàng phục được, Tụng cấp hai có đến vài chục đầu, tất cả đều lẩn trốn thật kỹ, chẳng con nào dám manh động thò đầu ra.
Linh khí trong kết giới khá là đậm đặc, đúng là chỗ lý tưởng để tu luyện.
Ngoài đàn lô thú ra, kết giới chẳng còn thứ gì đáng để lưu tâm, có vẻ như nơi này chỉ dùng để an táng hoặc cất giấu tàn thi của Thượng Ngàn Lão Mẫu mà thôi.
Đàm Phi trở lại đầm lầy, đám thuộc hạ cả bốn tên đang đứng đợi gã với vẻ sốt ruột.
Khốc Ly vẫn bộ dạng âm trầm lặng lẽ đứng cách ba tên kia một khoảng, Trần Gia Toản vội vã bước lên thông báo:
- Đại trưởng lão! Dưới đáy giếng đúng là có thông đạo chạy ra ngoại giới, ta và Khốc Ly đạo hữu đụng độ vài đầu ma vật cấp hai, đều đã xử lý ổn thỏa… vậy… vậy chúng ta…?
- Đương nhiên là rời khỏi đây rồi! Thiên Bích còn rất nhiều việc cần xử lý.
Đàm ứng tiếng sau câu hỏi lấp lửng của Trần Đại Vương, gã lại tiếp tục chỉ thị:
- Tất cả rút khỏi đây thôi! Tả tiên sinh thiết hạ huyễn trận giấu đi miệng giếng, sau này chúng ta còn quay lại.
Tả Ao gật đầu đồng thuận, Trần đại vương chưng hửng cất tiếng:
- Thế còn đám lôi thú?
Không để Đàm Phi trả lời, Hồ Thanh Hà liền lên tiếng:
- Cứ để chúng ở trong này cho an toàn, sau này quay lại thu thập cũng chưa muộn…
…
Đáy giếng rất sâu, càng xuống dưới không gian càng được mở rộng, hoàn cảnh này khiến Đàm Phi nhớ đến tiểu hồ nơi liên thông với kết giới phong ấn đầu lâu Thượng Ngàn, cũng chẳng biết an nguy của Mai Yển giờ đây ra sao? Chắc chắn gã sẽ phải quay lại đó thêm lần nữa, chỉ không biết vào thời điểm nào mà thôi.
Trần Gia Toản tiên phong dẫn đường, thủy hành thêm năm chục dặm đoàn người đã cảm ứng được thông đạo ở phía trước, thì ra đây là một cửa hang nhỏ, bơi lên trên chừng nửa khắc thời gian có thể thấy được mặt nước của hồ nhỏ, hồ nhỏ nằm trong sơn động, chẳng biết ra khỏi động thiên này là nơi nào.
Ma khí phảng phất bên trong đông chưa có tán hết đi, dư âm của việc đấu pháp vẫn còn lưu lại đôi chút, hẳn là do Trần Đại Vương và Khốc Ly đã thu thập một số ma vật lẩn quất trong này rồi.
Họ Trần tiếp tục dẫn đường, đi qua vài đoạn thông đạo nhỏ quanh co khúc khuỷu thì ra đến cửa động.
Cảnh tượng đập vào mắt đoàn người là một cụm tiểu đảo cực nhỏ nhô lên mặt biển, sương mù rất dày, hạn chế đến hơn nửa tầm nhìn và tầm cảm ứng của tu sĩ.
Đây đúng là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, thật chẳng có ma nào thèm ngó đến địa phương này, bảo sao mà kết giới vẫn được bảo tồn qua hàng vạn năm.
Căn cứ theo địa đồ Tây Bắc Khu, bãi đá này thực sự là nơi hoang vắng, ráp ranh Vô Biên Hải, cách Thổ Chu đảo vài trăm dặm.
Sau khi Tả Ao tiếp tục thiết lập huyễn trận giấu đi cửa vào động thiên, họ lập tức phi hành quay trở về đảo Thổ Chu.
…
Điêu Thiền đi lại trong Hành Chính đường với vẻ nôn nóng rõ rệt, ánh mắt mờ mịt hướng ra cửa chính.
Phu thê Tô Như Nguyệt cùng ngồi trên ghế, bộ dạng cũng nhấp nhổm hồi hộp chẳng kém, Phùng Hoa Cương vẫn là bình tĩnh hơn cả:
- Điêu trưởng lão bớt căng thẳng, Kinh Bộ huynh đã khởi hành đi Lôi Trì được hai ngày rồi, bọn họ sẽ sớm quay trở lại thôi!
Điêu Thiền cắn môi sốt ruột:
- Linh cầu truyền tin gửi đi đã được ba ngày, đều là không đến được tay đại trưởng lão rồi tự hủy.
Thiếp đây thực sự thấy bất an trong lòng… Hơn nữa, ngày mai là ngày Thiên Bích Bảo khai trương, đồng đạo vì mến mộ Tạc Thiên Châu của chúng ta đã kéo đến xếp hàng từ vài ngày trước, đại trưởng lão mà không có mặt, ta biết ăn nói thế nào với tu sĩ Tây Bắc Khu đây?
Quả thật vậy, sau đại hội Đoạt Địa, Tạc Thiên Châu của Thiên Bích Đảo đã gây tiếng vang lớn, rất nhiều cá nhân và tổ chức đều muốn trang bị cho mình món khí cụ độc đáo mà hiệu quả này.
Nhu cầu lớn, mà số lượng đương nhiên chỉ có hạn, việc tu sĩ xếp hàng, thậm chí là tranh giành vị trí tốt để có thể thu mua ám khí Tạc Thiên ngay từ lần mở bán đầu tiên là hoàn toàn phù hợp, nhất là trong bối cảnh cửa vào Du Thiên đại lục sắp sửa mở ra.
Đàm Phi không có ở Thiên Bích Bảo nên chẳng thể biết được hoàn cảnh.
Điêu Thiền, Nguyên Hoàng cùng tọa trấn tại đây, họ phải chịu áp lực cực lớn từ đám tu sĩ truy cầu Tạc Thiên Châu, phải nói nếu Thiên Bích không thể xuất ra lô hàng đúng hẹn, khẳng định cửa hàng sẽ bị đám côn đồ phá sập ngay ngày đầu ra mắt tại Cù Lao Chàm.
Chợt Điêu Thiền cùng Hoa Cương đều có phản ứng, thoáng vui mừng, rồi lại trùng xuống.
Sau ba nhịp thở thì Tô Như Nguyệt mới cảm ứng được sự việc, Kinh Bộ đã trở về, sự thất vọng hiển hiện rõ trên khuôn mặt, hắn nhìn ba tên đồng bọn rồi lắc đầu:
- Quần nát Lôi Trì mấy ngày nay, không có kết quả, hoặc giả họ quay trở lại Thiên Bích Đảo… Chúng ta cần gửi linh cầu truyền tin về đó…
- Không cần đâu… hắc hắc… - Tiếng nói cất lên lúc gần lúc xa văng vẳng bên tai ba người.
Điêu Thiền như chút được gánh nặng, nàng sửa soạn lại y phục cho chỉn chu rồi chạy vội ra cửa, đám Kinh Bộ cũng vội vã bước theo.
Thân ảnh Đàm Phi xuất hiện ngay trước mắt bọn họ rồi, ngay sau đó là đám thượng tầng trưởng lão.
Đàm Phi đi vào trong Hành Chính Đường, ngồi luôn vào ghế chủ vị, đợi cho tất cả an vị, vung tay kết thành vầng quang trão cách âm chắc chắn, hướng ánh mắt đến chỗ Điêu Thiền gật gật đầu khiến nàng run lên, chẳng biết là sợ hãi hay kích động nữa.
Điêu tiên tử cũng là người nhạy bén, sau khoảnh khắc bồi hồi liền lấy lại tâm trạng tốt, bắt đầu trình bày những sự vụ diễn ra tại Cù Lao Chàm trong những ngày đại trưởng lão vắng mặt.
Đàm Phi nghe xong, khẽ nhăn trán ưu tư, vậy là việc quảng bá Tạc Thiên Châu đã thành công hơn những gì gã mong đợi.
Tranh thủ quãng thời gian nửa năm trước khi chuyển giao quyền phân phối, gã sẽ phải tiếp tục chế luyện thật nhiều loại khí cụ này, vừa là bán kiếm lời cho Thiên Bích Đảo, cũng là sinh lời cho chính bản thân gã.
Đám giáo đồ dưới trướng đều đổ dồn ánh mắt về gã chờ chỉ thị, Đàm gật đầu với ánh mắt khích lệ, từ tốn lấy từ trong Tản Viên Giới ra sáu cái rương gỗ đã được phong ấn cẩn thận:
- Đây là toàn bộ Tạc Thiên Châu ta đã vất vả chế luyện trong những ngày qua! Trần đại vương, Điêu tiên tử và phu thê Phùng lão đệ bốn người ngay lập tức áp tải đi Cù Lao Chàm cho kịp lễ khai chương ngày mai…
Bốn người đều đồng thanh lĩnh mệnh.
* Hết Chương 232 *