Tiểu đảo vô danh ngoài khơi giáp Vô Biên Hải.
Ba tên tu sĩ cấp ba đang dùng bảo bối điên cuồng cường kích lên một tầng quang võng màu lam nhạt, quang võng rung lên bần bật sau mỗi đợt công kích, quang mang từ từ ảm đạm theo thời gian tính bằng từng nhịp thở.
Kẻ bên trong chỉ biết chạy vòng quanh, không ngừng khảm tinh thạch bổ sung năng lượng cho tòa pháp trận sắp sụp đổ này, thảm trạng có thể đến với hắn bất cứ lúc nào.
Ba tên linh sư ở trên không đương nhiên nhận ra cơ hội, chúng lại càng gia tăng pháp lực vào vũ khí hòng giải quyết nhanh kẻ cứng đầu trốn bên dưới tiểu đảo kia.
Chợt tên đầu trọc nhẵn thín có vẻ như thủ lĩnh “Ô” lên một tiếng, sau đó cười nhạt nói với hai tên còn lại:
- Có hai con chuột thấy động tĩnh liền chạy đến hôi của á! Nhị vị giáo đệ xử lý tên Cảnh Nghị này, để ta thu thập hai con chuột phá đám kia…
Lời hắn vừa dứt, phía xa liền xuất hiện hai gã tu sĩ đeo mặt nạ ngưu đầu mã diện, phong cách ăn mặc tương đồng, cùng kiểu thời trang phổ thông, có thể tạm coi là quê mùa, đây dĩ nhiên là Đàm Phi và Kinh Bộ chạy đến ứng cứu Cảnh Nghị.
Đàm Phi đánh giá qua thực địa, lẩm nhẩm truyền âm cho Kinh Bộ:
“Tên đầu trọc để ta giải quyết, phiền Kinh đạo hữu cầm chân hai kẻ còn lại, chớ để chạy thoát.
Chúng là ai thì đạo hữu cũng nhìn ra nhỉ? Nếu việc bất thành, e là chúng ta phải bỏ xứ mà trốn đi thôi…”
Kinh Bộ không phải thằng ngu, thoáng trông thấy hình xăm bạch cáp trên cổ tay đám người này đã hiểu ra chân lý.
Mặt sẹo kia sát phạt quyết đoán, đã nhận biết được chân tướng của đám giáo đồ Thông Thiên Loạn Hải từ trước.
Nếu như khó, khẳng định lập tức rút lui, bằng vào việc vẫn tiếp tục tiến lên, hẳn là có tính toán sâu xa rồi.
Đây có thể gọi là màn đấu đá nội bộ giữa Cô Thiên Đàn cùng Loạn Hải Đàn, và đương nhiên Huyền Tử đại nhân đã tuyên án tử cho đám này chẳng sai.
Tên cầm đầu cũng có đánh giá rất nghiêm túc đối với hai tu sĩ mới đến, hai kẻ này pháp lực tương đồng, đều là thâm sâu nội liễm, nhưng từng đó thôi chưa thể làm khó được hắn, bởi hắn đã bước vào cảnh giới đại viên mãn, chỉ còn cách cánh cửa đột phá Tiểu Thiên Sư có vài bước chân.
- Hắc, hai thằng oắt con rắm chó… tính chạy đến đây hôi của? - Tên cầm đầu cười gằn, thả ra linh áp thị uy đối với hai tên hậu bối.
Kinh Bộ đã nhận chỉ thị từ thượng cấp, lại có một niềm tin mãnh liệt nơi gã mặt sẹo, cho dù tâm thần có chút áp lực nhưng vẫn làm ngơ trước những lời miệt thị kia, liền phi hành về tiểu đảo hô lớn:
- Lương huynh đệ, có ta tiếp ứng đây…!
Đầu Trọc không ngờ đám gia hỏa này lại liều lĩnh và nhâng nháo đến vậy, hắn gầm lên:
- Hỗn đản… dám giỡn mặt lão phu?
Lời nói đi đôi với hành động, thân ảnh hắn mờ đi rồi xuất hiện ngay gần Kinh Bộ, quyền thủ biến lớn rực rỡ bạch quang đập thẳng xuống đầu họ Kinh với tốc độ nhanh không tưởng, thì ra hắn là một tên thể tu, muốn trực tiếp dùng quyền cước đoạt mạng đối thủ theo cung cách dã man tàn bạo.
“Ầm…”
Tiếng nổ lớn vang lên, một cái cự quyền trong trẻo như thủy tinh xuất hiện, trực tiếp đập thẳng vào bạch quyền của tên đầu trọc.
Nước biển bắn tung lên dữ dội, Kinh Bộ mượn dư lực bắn vọt về phía xa, thoát khỏi vùng nguy hiểm, lại ném ra pháp khí đỉnh cấp về một trong hai tên gáo đồ kia hòng giải vây cho đồng bạn.
Lương Cảnh Nghị bị chèn ép chật vật từ lâu rồi, thấy có viện quân thì bao uất ức chất chứa đều phát tiết hết cả ra, hắn vội thu lại pháp trận phòng ngự, tế pháp bảo lao lên đối chiến cùng hai tên đang vây hãm mình.
Quay trở lại với tên đầu sỏ, ra chiêu không thể đắc thủ liền âm thầm đánh giá lại chiến lực của mặt nạ sừng trâu.
Đòn thế hắn vừa tung ra chiếm bảy thành pháp lực, tuy chưa phải là toàn lực nhưng dư sức đập nát nhục thân của tu sĩ cấp ba phổ thông.
Vậy mà gã kia trực tiếp dùng quyền đối quyền với hắn, lại là tốc độ xuất chiêu cũng đạt đến độ lô hỏa thuần thanh rồi, chẳng biết là thần thánh phương nào tính qua đây giả chết bắt quạ.
- Anh bạn trẻ! Kẻ nào đắc tội với Thông Thiên Giáo đều phải chết, tên Cảnh Nghị kia là một ví dụ… Thấy ngươi có chút bản sự, nếu là người sáng suốt, hãy quay đầu ra nhập bản giáo, Tần Chính này hứa sẽ tiến dẫn ngươi trước Đông Phương giáo chủ, thế nào!? - Đầu trọc chợt đổi giọng mơn trớn rất là êm ái.
Đàm Phi trong lốt ngưu đầu cười khẩy âm trầm:
- Hắc, Đông Phương Liệt? Giáo chủ cái rắm chó, ông đây đều coi chúng bay như lũ chết rồi, nhiều lời phỏng ích gì…
Lời còn chưa dứt, Đàm vỗ tay vào không khí, trên đầu Tần Chính bỗng đùn ra hai đụn khói đen đậm đặc, từ trong đó bắn vọt ra cặp cốt thủ trắng hếu, nhanh như thiểm điện đánh thẳng xuống dưới.
Tần Chính đã bước vào cảnh giới đại viên mãn, có thể coi như tồn tại mạnh nhất trong đám đại linh sư rồi, lại là kiến thức và kinh nghiệm chiến đấu sâu như biển, lẽ đâu lại để cho thằng nhà quê láo toét kia chiếm được tiên cơ.
Thấy khói đen trên đầu nhểu ra, hắn lập tức đấm vào ngực bình bịch, cơ thể trương phình lên rồi hóa ra thân ảnh ba đầu tám tay, trực tiếp lao lên tung quyền kích vào Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo của Đàm, mục đích chính là dùng man lực đập nát cặp cốt thủ.
Mới giao chiến, chưa thể đánh giá đối thủ nông sâu một cách toàn diện được, dùng cốt trảo so thăm dò thực lực của đối phương cũng là một ý hay.
Đàm Phi chẳng ngại ngần, ý niệm khẽ động, Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo trực tiếp va chạm với bát thủ của Đầu Trọc.
Kèm theo đó, vài cột Li Tử Thần Lôi được gã triển ra, nhằm thẳng tám cánh tay lực lưỡng của đối phương mà bổ xuống.
Nhục thân Tần Chính quả thực rất cứng rắn, cặp cốt trảo dần rơi vào thế hạ phong, nếu như không có thần lôi quấy nhiễu, có lẽ Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo đã bị phá giải rồi.
Ở chiều ngược lại, Đầu Trọc cũng rất bất ngờ, tên đầu trâu kia mặc dù tu vi kém hơn hắn, nhưng lực lượng pháp lực thâm sâu khó dò, lại là thủ đoạn tác chiến trôi chảy mạch lạc, thật khó có thể kết thúc sớm trận này.
Hắn liền vỗ vỗ vào túi linh thú bên hông, một tràng tiêm minh lảnh lót vang lên, từ trong linh thú túi bay là một đầu Bạch Ưng mắt đỏ, nó lượn vòng qua chủ nhân rồi cất cánh lao vút lên không trung.
Đàm Phi thoáng nhìn qua đã nhận biết được gốc gác yêu cầm này, nó chính là Liệt Phong Ưng, một chủng loại yêu cầm rất khó đối phó, hơn nữa lại là yêu cấp ba, có thể diệt sát một tên tu sĩ cấp ba phổ thông trong nháy mắt.
Liệt Phong Bạch Ưng lượn một vòng trên cao, bạch dực dang rộng đến cả trượng, cuồng phong và hỏa diễm bắt đầu ụp xuống đầu Đàm Phi.
Tần Chính tiếp tục ném ra một dải lụa đỏ quấn lấy cặp cốt trảo, thân ảnh bắn vọt về phía Đàm, tám cái quyền đầu sáng lòa nhao nhao bổ tới.
Đàm Phi lưỡng bề thọ địch, từ ngoài nhìn vào có thể nhận thấy gã đã mất đi tiên cơ, rơi xuống thế hạ phong.
Một tia kim quang từ tay áo gã bắn vọt lên không trung, Lạc Kim Tiền biến lớn, bốn mắt Văn Diêu Tri Chu chớp động, phóng thích đoàn hư ảnh Lạc Điểu giăng đầy trời, kịp thời cản lấy thế công từ Bạch Ưng.
Đã có một khoảng thời gian dài liên tục phục dụng Lộ Khiết Ngân Thủy, xương cốt trong cơ thể đã có sự biến đổi rõ rệt, cũng là lúc Đàm cần thử nghiệm thành quả thông qua Toái Giáp Công.
Cho dù đối thủ có là ai đi chăng nữa, miễn không vượt quá cấp độ linh sư thì gã luôn có niềm tin quyết thắng, gã gầm gừ trong cổ họng như loài dã thú:
- Thể tu? Đến đi tiền bối…
Tám mươi tư điểm huyền văn được kích phát, thân thể Đàm Phi bỗng trở nên trong suốt, hóa thành vệt sáng lao lên đối quyền cùng tên đầu trọc.
Tần Chính khá bất ngờ trước hành động của đối phương, hóa ra cũng đồng dạng là một tên thể tu như hắn, nhưng đối với hắn chừng đó thôi chưa đủ.
Trường Bạch Thần Công mà hắn tu luyện đã nghiền nát không biết bao nhiêu tu sĩ Loạn Hải rồi, nghiền nát theo đúng nghĩa dã man tàn bạo, một tên tu sĩ vô danh trước mắt sao có thể phản kháng.
Đầu Trọc chỉ nhếch môi cười lạnh:
- Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn…
“Ầm…”
“Đùng… Đoàng”
“Aaaa…i”
Những tiếng nổ lớn khô khốc vang lên, xung ánh sáng nhá trên mặt biển liên hồi, kèm theo đó là tiếng rên đau đớn… Hai tên tu sĩ cùng bị dư lực chấn bay ra xa đến vài chục trượng.
Đàm Phi trầm ổn huyền phù cách mặt biển ba trượng, nhìn hữu thủ gã khum khum như chuẩn bị tung đòn sát thủ, mặt nạ đầu trâu đã bị đánh bay rồi, hiển lộ ra khuôn mặt lãnh khốc, vết sẹo nơi ấn đường kết hợp cùng lọn tóc bay bay khiến gã trông như một tên tướng quân mạt lộ, chuyển sang làm thổ phỉ.
Ơ chiều đối diện, Tần Chính khoan thai chân chân nhìn đối thủ, phải tinh tế lắm mới thấy được sự khác biệt.
Khóe mắt hắn đang giật giật, tả thủ giấu trong tay áo đang rung nhẹ, có vẻ như xương cốt bên trong đã đứt gãy rồi.
Điều quan trọng là tâm lý hắn đang giao động rất mạnh, lực lượng sức mạnh của gã kia rất tà dị, phải nói là sâu không lường được, trong đó còn mang vài tia hung tính của thần thú vô cùng khát máu, tóm lại là đầu trọc đã thua trong chính thủ đoạn mà hắn luôn tự tin và tâm đắc nhất.
Chiến tuyến trên tiểu đảo cũng vừa mới hạ màn, Lương Cảnh Nghị cùng Kinh Bộ đã kịp thủ tiêu hai tên Thông Thiên Giáo đến không còn chút cặn bã nào, cả hai đang cùng hướng mắt đến nơi này nghe ngóng động tĩnh, tùy thời mà tính kế.
- Bức lão phu ra nông nỗi này, ngươi hẳn là nhân vật không tầm thường, nhưng rốt cuộc vẫn là để lại mạng ở đây thôi… - Tần Chính gằn từng tiếng.
Dứt lời, Đầu Trọc lại vỗ tay vào túi linh thú, thả ra một đầu Thuồng Luồng cấp ba, Thuồng Luồng không có tấn công Đàm Phi, nó gầm rú nhe nanh làm ra vẻ thị uy rồi lao tuột về phía tiểu đảo tấn công bộ đôi Kinh Bộ và Cảnh Nghị.
Bạch Ưng ở trên không như nhận được chỉ thị, nó lập tức tán đi phong hỏa cùng ra nhập chiến đoàn với Thuồng Luồng.
Đàm Phi chưa có hành động, gã biết sau đây mới là đòn sát thủ của đầu trọc, nhưng ý niệm cũng tỏ ra khẩn chương rồi, bởi động tĩnh lớn như thế này, chắc chắn sẽ có tu sĩ tò mò mà chạy đến đây.
Tần Cảnh bỏ tọt một khỏa linh đan vào miệng nhằm chữa trị thương thế, cơ thể hắn bỗng vang lên những tiếng “lạch cạch” khô khốc, vậy là đã biến thân thành trạng thái Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ, giáp đen phủ kín người vô vùng hoành tráng.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Đàm.
- Hắc, biến thân? Vậy bản tọa phải thành toàn cho ngươi về gặp tổ tiên thôi…! - Đàm Phi lảm nhảm như thể mình sắp làm một việc tốt vậy.
Cơ thể gã bỗng chốc cũng vang lên tiếng “lách cách”, vậy mà lại là một tên Tiếp Dẫn Sứ hàng thật giá thật trước sự kinh hoàng của tên đầu trọc.
* Hết Chương 234 *