Nghi thức sắc phong Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ kết thúc, bốn tên đại linh sư bắt đầu ngồi đàm đạo, trao đổi qua lại vài cái tâm đắc trong tu luyện.
Kế đó, Tả Ao trình bày tỉ mỉ kế hoạch thiết lập an ninh cho Thổ Chu, tài vật đổ vào đây không phải là ít, trong khi ‘Thiên Bích’ vẫn còn trong thời kỳ sơ khai, không thể một sớm một chiều mà hoàn thành dự án.
Đàm Phi chỉ thị cho Kinh Bộ và Tả Ao cần ưu tiên trọng điểm những mục tiêu quan trọng, sử dụng lượng tài nguyên sẵn có tại Thổ Chu, gã còn bổ sung thêm từ chính khối tư sản của bản thân, nguồn còn lại sẽ lấy từ Thiên Bích đảo chính, nói chung là tạm ổn, chưa đến mức thiếu hụt quá nhiều.
Trong khi Kinh Bộ và Tả Ao bận chỉ trỏ bàn luận trước tấm địa đồ toàn cảnh Thổ Chu đảo, Đam ngồi nhắm mắt đả tọa, thực chất là đang tính toán kế sách gia tăng ngân khố cho tổ chức.
Lương Cảnh Nghị dẫu cũng là một tên trận pháp tông sư, nhưng hắn không có tham gia cùng hai người kia, trầm mặc suy nghĩ rồi từ tốn đưa ra phân tích:
- Các bang hội ở Loạn Hải này, nếu muốn tồn tại và phát triển phải đi theo ba con đường.
Một là nắm trong tay thật nhiều mỏ tài nguyên, khai thác triệt để rồi bán ra kiếm lời, con đường này tập trung chủ yếu vào các bang hội có bề dày lịch sử lâu đời, căn cơ thâm sâu bền vững.
Con đường thứ hai là cung cấp được ra ngoài những sản phẩm độc quyền không nhà nào có, tỉ như đan dược hoặc vũ khí, khí cụ thật tốt… Con đường thứ ba ít bền vững hơn, đó là sử dụng vũ lực để cướp bóc, bảo kê… đơn cử ở đây chính là lũ khốn Loạn Hải Đàn.
Và để cụ thể hóa được những phương thức tồn tại kể trên, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải thực sự mạnh, có ít nhất hai tên Thiên Sư tọa trấn… hài!
Dừng lời để đánh giá phản ứng của Đàm Phi, xong Cảnh Nghị lại tiếp tục:
- Tại hạ mới nhập giáo, còn thiếu hiểu biết về tiềm lực của tổ chức nên chưa thể đưa ra nhận định cụ thể.
Nếu như chúng ta đủ khả năng khai thác lên mỏ Huyền Thạch kia, khẳng định sẽ làm thay đổi cán cân quyền lực tại Loạn Hải này…
Đàm Phi từ từ mở mắt, nhip nhịp các ngón tay vào nhau đầy phân vân:
- Những thứ Lương trưởng lão nói đến bản tọa cũng đã nghĩ tới, nhưng để một người có kiến thức sâu rộng với lục địa này nói ra vẫn là khách quan nhất.
Hiện tại chúng ta chưa đủ điều kiện để đi theo ba hướng này… Vậy giải pháp mở sàn đấu giá ‘chui’ liệu có khả thi?
Cảnh Nghị chợt sáng mắt, vỗ đùi đánh đét:
- Ý tưởng không tồi… nhưng vẫn phải có một gã Thiên Sư tọa trấn trong mỗi phiên đấu giá.
Hơn nữa… chúng ta cần đưa ra những thứ đồ thật tốt, thật hiếm mới có thể câu khách được.
Đàm Phi cười cười:
- Về điểm này thì đạo hữu yên tâm, chúng ta có một vị khách khanh đại trưởng lão ở cấp độ Thiên Sư rồi… hắc hắc…
Đàm cùng Cảnh Nghị tiếp tục thì thầm to nhỏ lên kế hoạch cho ‘âm mưu đen tối’ này, hai tên ma lanh có vẻ như rất ý hợp tâm đầu, bàn bạc đường đi nước bước đến nửa ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Cùng thời điểm, tin xấu từ Thiên Bích Đảo đảo chính được gửi đến; Bạch Long Bang đã có động thái không tốt với Thiên Bích, gây khó dễ tại lộ tuyến vận chuyển hàng hóa từ Cát Bà về Thiên Bích, đưa ra những yêu sách quá đáng, gây sức ép buộc đại trưởng lão hồi đảo bàn chuyện cung ứng Tạc Thiên Châu cho Bạch Long Bang.
Đây là vấn đề khá đau đầu, Đàm Phi đã có tiên liệu về việc này, nhưng nó đến quá sớm, lại đúng thời điểm khó khăn.
Tuy nhiên, tọa trấn tại Thiên Bích Đảo còn có Thanh Lão và một lượng lớn Đại Linh Sư, tạm thời Bạch Long Bang chưa dám làm ra điều gì quá đáng.
Mặt khác, đây cũng là một cái cơ hội để gã tính đến việc thay đổi cán cân quyền lực tại Tây Bắc Khu, rủi ro và cơ hội luôn là hai thứ song hành, và kế hoạch phế đi Bạch Long không phải là không thể thực hiện.
…
Hai ngày sau, khi mà sự kiện khai trương mở bán lô Tạc Thiên Châu đầu tiên kết thúc tốt đẹp, những nhân vật chóp bu của Thiên Bích Đảo hồ hởi quay trở lại Thổ Chu, họ lập tức nhận được chỉ thị mới của đại trưởng lão, tất cả đều có nhiệm vụ cho riêng mình, bắt đầu một chương mới mở ra cho Thiên Bích Đảo, cũng như cho Thông Thiên Giáo nguyên thủy.
Phu thê Như Nguyệt Hoa Cương chưởng quản Thiên Bích Bảo cũ, nay được đổi tên thành Phiêu Miểu Điếm, còn có cả giấy tờ nhượng quyền sử dụng cuộc đất do đích thân đại trưởng lão Thiên Bích gieo ấn ký khí tức.
Đây là hình thức đánh lạc hướng của Thiên Bích, nhằm tạo ra một cái sân sau an toàn cho việc kinh doanh của Thiên Bích Bảo sau này.
Điêu Thiền bận rộn với việc kinh doanh và tọa trấn tại Thiên Bích Bảo mà không có mặt, Trần Gia Toản một lần nữa được điều động đến hỗ trợ và bảo vệ việc làm ăn tại Cù Lao Tràm, đợi vài ngày sau cắt cử người khác đến thay chân.
Lương Cảnh Nghị nhận nhiệm vụ tham mưu cho Tả Ao và Kinh Bộ thực hiện chiến dịch củng cố phòng ngự Thổ Chu.
Tả tiên sinh còn kiêm nhiệm thêm công việc thiết lập pháp trận, cấm chế đảm bảo an ninh cho Thiên Bích Bảo và Phiêu Miểu Điếm.
An bài chu đáo mọi chuyện, Đàm Phi và Thanh Hà lập tức rời khỏi Thổ Chu, một đường chạy thẳng đến Mẫu Đơn Đảo, đương nhiên bàn chuyện làm ăn cơ mật với Như Quỳnh hội trưởng rồi.
Vì chiến lược tồn tại phát triển đã thay đổi, vậy nên mọi hoạt động ngoại giao cũng phải thay đổi cho phù hợp.
Giờ đây, Thiên Bích Đảo ngoài việc buôn bán trao đổi sản vật với hải tộc, tổ chức còn tập trung khai thác loại hình đấu giá chợ đen, một trong những mảng kinh doanh đem lại rất nhiều lợi nhuận.
…
Linh chu trương cờ hiệu Thiên Bích Đảo lơ lửng trên mặt biển, bị bao vây bởi một nhóm tu sĩ, bốn vị đại linh sư và hơn chục thượng linh sư, tất cả đều vận trường bào đen thêu bạch long sau lưng rất sinh động.
Đổng Trúc, Nguyên Hoàng và Chiến Phong cùng đứng trên khoang thuyền, cả ba đều tỏ ra căng thẳng, vũ khí tùy thân cũng tế ra cả rồi, bang chúng cấp thấp tập hợp theo phương vị nghiêm chỉnh, làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu cao độ.
Dẫn đầu Bạch Long Bang là một tên tu sĩ mặt trắng trẻ tuổi, tu vi đại linh sư sâu như biển, lấn át tất thảy đám đồng cấp ở đây, hắn tuy thả ra uy áp dằn mặt đám người Thiên Bích, nhưng vẫn chưa có ý định động thủ, chỉ từ tốn như kẻ bề trên:
- Chư vị! không cần thiết phải căng thẳng như vậy, bạo lực chỉ là giải pháp cuối cùng.
Tại hạ đây cũng chỉ làm theo chỉ thị từ thượng cấp… chi bằng chư vị cứ theo chúng ta đi Bạch Long Đảo một chuyến, đợi khi nào đại trưởng lão Thiên Bích trở về, tự hắn sẽ có kế hoạch đến Bạch Long đón chư vị về…
Đổng Trúc nhổ bãi nước miếng đánh phì:
- Muốn đánh cứ đánh, muốn cướp thì lên đi, đại trưởng lão nhà ta bận trăm công ngàn việc…
Nguyên Hoàng đưa tay vỗ vỗ vai Đổng Trúc ngụ ý bình tĩnh, hướng tên mặt trắng cười nhẹ:
- Tây Môn đạo hữu! Nếu muốn bàn chuyện làm ăn với đại trưởng lão bản đảo, Bạch Long Bang có thể trực tiếp qua Thiên Bích, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh chư vị giá lâm.
Chặn đường thông thương của bọn tại hạ như thế này không phải ý hay, chẳng giống với phong phạm của ‘lão đại’ vùng này, quý bang cũng nên cấp cho Mẫu Đơn Hội chút thể diện chứ nhỉ?
Tây Môn Thạch cười ngất chẳng xem cái tên Mẫu Đơn vào đâu:
- Nếu như đại trưởng lão Thiên Bích không làm con rùa rụt cổ, lẽ đâu Bạch Long Bang ta phải dùng đến hạ sách này… Chư vị à! Cứ nghe lời tại hạ, đến tham quan phong cảnh Bạch Long đảo vài ngày, ta đảm bảo cho đến khi vị Huyền Tử kia xuất hiện, chư vị sẽ chẳng mất đi đến nửa cọng lông, hắc…
Ba tên trưởng lão Thiên Bích thừa hiểu, chỉ vì kiêng kỵ vị tiểu thiên sư tọa trấn tại Thiên Bích mà Bạch Long mới làm ra chuyện này, vừa không muốn va chạm trực diện với tồn tại cao cấp, nhưng vẫn đảm bảo được sức ép mạnh mẽ lên thượng tầng Thiên Bích.
Dạng thủ đoạn này, dẫu không phải là phường đạo tặc thì cũng gần như thổ phỉ rồi.
Đôi bên vẫn lời qua tiếng lại, chủ yếu là đối đáp giữa Nguyên Hoàng và Tây Môn Thạch, chợt từ xa nhá lên quang điểm, là tu sĩ phi hành từ hướng Vô Biên Hải mà đến, trùng với lộ tuyến vận chuyển hàng hóa từ Cát Bà trở về của nhóm người Thiên Bích.
Tu sĩ mới đến thấy đám đông thì dừng lại, trông vẻ mặt hắn khá tiều tụy, có vẻ như phải bôn ba một quãng đường rất dài.
Chẳng cần để ý đến căng thẳng giữa hai bên tu sĩ, hắn hô lớn:
- Thật phiền quý vị quá… ở đây có ai biết đường đến Thiên Bích Đảo?
Còn phải hỏi, cơ mặt mặt ba tên Thiên Bích lập tức giãn ra, trong khi Tây Môn Thạch bắt đầu biến đổi, từ điềm tĩnh sang khẩn trương.
Nguyên Hoàng là người đa mưu túc trí, lại khéo ăn nói, cũng chưa biết người mới tới là địch hay bạn, hắn làm hiệu cho hai tên đồng bạn giữ bình tĩnh, bản thân ôm quyền hướng tu sĩ lạ mặt kia:
- Đạo hữu tìm Thiên Bích Đảo để làm giao dịch hay còn chuyện gì khác?
Tu sĩ lạ mặt tỏ ra vội vã:
- Tìm người… một gã mặt sẹo… xú danh Huyền Tử, hắc hắc.
Nguyên Hoàng rất tinh tế, tên này hớt ha hớt hải đi tìm gã mặt sẹo, lại chỉ đích danh Huyền Tử, đương nhiên là đại trưởng lão của bọn họ, nếu không phải đồng môn thì cũng là bằng hữu.
- Vậy đạo hữu đã tìm đúng chỗ rồi… bọn ta là người của Thiên Bích Đảo, người mà đạo hữu vừa nói đến chính đương kim đại trưởng lão Thiên Bích… chỉ có điều…
Ánh mắt Nguyên Hoàng đảo qua đám Bạch Long đầy ngụ ý.
Tu sĩ lạ mặt thoáng động dung, xong nhìn qua đám Bạch Long một lượt, uy áp tăng dần, sát ý cũng nặng, lấn át cả Tây Môn Thạch, hắn gằn từng tiếng:
- Chẳng biết chư vị có xích mích gì? Nhưng hôm nay nể mặt tại hạ mà giải giáp đi thôi… ta cần mấy người này dẫn đường đi Thiên Bích Đảo.
Tây Môn không phải quả hồng mềm, lời nói mang tính chất đe dọa kia đâu có giá trị với hắn.
Hơn nữa, nhiệm vụ được giao chưa có hoàn thành, từ bỏ lúc này khi trở về đảo đâu còn mặt mũi để nhìn thượng cấp và đồng đạo, hắn cười gằn:
- Đạo hữu thực bá đạo… chuyện của bọn ta còn chưa có giải quyết xong.
Tây Bắc Khu này có luật lệ riêng của nó, vẫn là mời ngài đứng qua một bên, để Bạch Long Bang ta xử lý đám cứng đầu này xong rồi mời đạo hữu đến Bạch Long Đảo làm thượng khách…
* Hết Chương 237 *