Tinh Hỏa


Hạc Hiên Tông, Đông Bắc Khu.
Tô Chấn Phong, vị thái thượng trưởng lão Hạc Hiên Tông lặng lẽ đứng ngắm cảnh tại phong đình, phóng tầm mắt ra phía đại dương xa xôi, tay vân vê chòm râu như thể đang tính toán việc gì đó.

Kế bên còn có thêm một lão bàn tử với làn da đen như nhọ nồi, tay cầm bầu linh tửu thơm phức, thi thoảng lại đưa lên đớp một ngụm lớn với bộ dáng đắc chí hưởng thụ.

Vị này danh xưng Lò Phi Bưu, hay còn gọi bằng cái tên Hắc Đảm, là một trong hai đại trưởng lão Hạc Hiên Tông, cùng với họ Tô chưởng quản bang phái.
Hắc Đảm nuốt xong một hớp linh tửu, bệ rạc ghếch một chân lên ghế đá rồi truyền âm cho Tô Chấn Phong:
“Tô huynh! Việc sứ giả Tử Huyền Môn ngỏ lời mượn nhân sự của chúng ta để truy bắt phản đồ, huynh đã có chủ ý gì chưa?”
Tô Chấn Phong lắc đầu cười nhạt:
“Mục đích của tiểu tử kia đến chín phần là chuyện ân oán cá nhân… tại sao ta phải đáp ứng hắn.

Thanh lý môn hộ, thu thập phản đồ ư? Hắc, chỉ là mấy cái lý do lòe bịp rắm chó.”
Hắc Đảm vừa nuốt xuống cổ họng suýt nữa thì phì ra:
“Hô hô… Tô huynh phải chăng đã quá nhạy cảm? Đành rằng Hạc Hiên Tông đã từ lâu không còn phụ thuộc vào Tử Huyền Môn, nhưng dù sao thì hai nhà vẫn qua lại mật thiết, chẳng lẽ huynh không cấp cho họ chút mặt mũi thể diện nào? Cắt ra vài ba tên đại linh sư cho họ điều động cũng đâu có ảnh hưởng lớn đến lực lượng của ta?”
Chấn Phong vẫn một mực lạnh lùng:
“Thông tin từ Già Thiên chỉ là cử người qua đây ma luyện vài năm, không có nói đến việc thanh lý môn hộ.

Mục đích mượn nhân thủ tông ta hơn nửa là để trả thù cá nhân.

Chuyện quá khứ tên Lý Khánh Tiên kia ta cũng biết chút ít...!Sư phụ hắn bị chính tiểu đồ đệ diệt sát, và gã tiểu đồ kia chín phần là kẻ đang nhởn nhơ tại Loạn Hải này.

Chuyện kể ra cũng thật nực cười, một cái thượng linh sư nho nhỏ lại có thể diệt sát kẻ có tu vi hơn hẳn một cảnh giới, hắc hắc…”
Lò Phi Bưu khá bất ngờ với luồng thông tin kể trên:
“Hóa ra vậy… Giờ đám gia hỏa này đang rơi vào cảnh huynh đệ tương tàn, ta bắt đầu thấy hứng thú với gã đệ tử lớn gan dám thí sư rồi nha!”
“Lò lão đệ bớt kích động, việc cá nhân của bọn chúng kệ chúng tự giải quyết.

Cứ để tên Lý Khánh Tiên kia loanh quanh ở đây một thời gian, hắn muốn làm gì thì tùy, miễn sao đừng làm ảnh hưởng đến Hạc Hiên Tông… Giờ ta phải đi Tây Bắc gặp mấy lão bằng hữu, việc trong tông giao lại cho đệ và Thái Trinh xử lý.”
Đoạn Tô Chấn Phong vỗ vào túi linh thú, triệu hồi ra sủng thú Kim Vĩ Đại Thử (1), ngự thú rời khỏi phong đình mà bay về phía tây bắc.
Hắc Đảm nhíu mày nhìn theo cho đến khi họ tô biến mất ở chân trời:
- Bằng hữu ở tây bắc khu? Chẳng phải trùng hợp lắm sao!?

Quay trở lại với Hải Sa Bang.
Một ngày sau, động thiên lúc này lặng ngắt, chỉ có hai bóng người ngồi đối diện bên chiếc bàn đá xù xì đầy góc cạnh.

Lão bang chủ với dáng vẻ tươi tắn đầy nhựa sống, khác hẳn hình ảnh già nua héo rũ của ngày hôm qua, ánh mắt dành cho Đàm Phi phía đối diện cũng thập phần ân cần sủng ái.

Công hiệu của Trường Sinh Đan quả thực quá bá đạo đi, nó đặc biệt ý nghĩa đối với những tu sĩ sắp cạn thọ nguyên như Trương Tiểu Thuần.

Một trăm năm đủ để lão thực hiện được rất nhiều việc, thậm chí may mắn lại có thể đột phá cảnh giới.
Hai người chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, miệng mấp máy truyền âm kế hoạch đối phó Bạch Long Bang.
"Kịch bản tiểu tử ngươi đưa ra cũng rất là tinh vi, một sự bất ngờ dành cho tên khốn Lưu Bá An! Nếu thành công, vậy phần chia chác sẽ tính như thế nào đây?"
"Thiên Bích Đảo chỉ vì cứu lấy mình, lẽ đâu dám đòi hỏi quá phận, vẫn là hai nhà Hải Sa và Mẫu Đơn tự thương lượng, chỉ cần các vị tiền bối ưu ái cho chúng vãn bối một chút không gian sinh tồn tại Tây Bắc Khu này mà thôi!” - Đàm Phi tỏ vẻ nhún nhường một cách chân thành.
"Tiểu tử giảo hoạt...!hahaha...!Lão phu là người rộng lượng, sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu.

Hơn nữa, nghĩa tử ta còn đang trong biên chế Thiên Bích Bang của ngươi, yên tâm là ta sẽ chiếu cố cho cái tổ chức non trẻ của đám hậu bối các người!"
Đàm Phi lấy làm mừng rỡ, tay đặt lên ngực trái hơi nghiêng đầu:
“Đó là ân sủng rất lớn từ lão bang chủ dành cho chúng vãn bối, Thiên Bích Đảo mặc dù đang dưới sự bảo hộ của Mẫu Đơn nhưng cũng làm mặt dày xin một chân chư hầu thân tín cho Hải Sa Bang quyết không từ nan!”
“Rắm chó, bớt nịnh hót… nhưng ta thích hahaha…” - Trương Tiểu Thuần đưa tay vân vê sợi long tu bên mép cười sằng sặc.
“Vậy mời Trương lão bang chủ thu xếp ổn thỏa công việc trong bang, đặng còn phó hội cùng Như Quỳnh tiền bối bàn bạc thống nhất vài điểm quan trọng của chiến dịch…!”
“Được rồi, các ngươi cứ tùy tiện rời đi trước, đúng thời điểm lão phu lập tức hội họp cùng ả biến thái đó…”

Ba ngày sau, Đàm Phi cùng Trần Gia Toản và Hồ Thanh Hà cùng phản hồi Thiên Bích Đảo, dọc đường trở về còn có Tả Ao ra nhập bọn.

Với một chiến dịch có quy mô lớn như thế này, Tả Ao tất nhiên sẽ là một nhân tố quan trọng không thể thiếu.
Kẻ đầu tiên rời đảo nghênh tiếp đám chóp bu Thiên Bích lại không phải tu sĩ trên đảo, đó chính là tên tu sĩ lạ mặt đã tương trợ nhóm Nguyên Hoàng từ Cát Bà trở về.
- Huyền lão đệ, vài năm không gặp mà tưởng như đã cả trăm năm vậy! Thật đúng là bách niên thương hải tang điền, hahaha… - Tu sĩ lạ mặt phun ra một tràng văn vẻ đầy sến sẩm.
Đàm Phi chỉ cười nhẹ lắc đầu, ôm quyền đối đáp trịnh trọng:
- Lư huynh vẫn mạnh khỏe ha! Mới có vài năm không gặp mà vật đổi sao dời đến nghiêng trời lệch đất nhỉ! Chẳng hay cơn gió nào đã đưa huynh đến tệ xá vậy!?
Tu sĩ lạ mặt mặc dù đã cải trang, thế nhưng lại không có biến đổi đi khí tức, đó chính là Ngọc Truyện Xương Cuồng đội lốt Lư Nghĩa, một tên Lân Tộc chính hiệu.
Ngọc Truyện ôm quyền chào xã giao ba người còn lại, sau đó giơ tay hướng mọi người trở lại đảo, làm như chính mình là kẻ chưởng quản Thiên Bích vậy:
- Chuyện dài lắm Huyền Tử lão đệ! Mọi người mời đi… mời đi…!
Đàm Phi thừa hiểu tính cách phóng khoáng của Ngọc Truyện, gã chỉ cười đểu cáng rồi cùng đám người kia phi hành xuống Thiên Bích Đường, trung tâm chính trị, nơi hội họp của đám quái vật thượng tầng Thiên Bích.
Tiếp đón Đàm Phi là đầy đủ ban bệ tu sĩ cấp cao tọa trấn tại Thiên Bích Đảo.

Lần này trở về thật lạ lẫm, mọi ánh mắt đã khác đi rất nhiều, đám đại linh sư mới ra nhập và nhóm Trần Lập đảo chủ đều tỏ ra kiêng kỵ, thậm chí là sùng bái.

Chẳng hiểu vị đạo trưởng lão kia là nhân vật tầm cỡ nào, từ khi hắn lên nắm quyền thì tu sĩ lần lượt bu lại, mà toàn dạng quái vật chẳng thể dây dưa.
Khi mọi người đã yên vị, Đàm bắt đầu giới thiệu vắn tắt về một số nhân sự mới, trong đó có Tả tiên sinh, thông báo một số tin tức về tình hình kinh doanh tại Cù Lao Chàm.

Nghe các vị trưởng lão báo cáo những vấn đề họ đang chuyên trách, tổng hợp thông tin về những động thái ngang ngược của Bạch Long Bang… vân vân… Để cho đám trưởng lão tụ tập truyện trò hoặc trao đổi linh tài tu luyện, Đàm liền quay trở lại động phủ của mình nơi tiểu đảo với lí do cần nghỉ ngơi.
Nửa ngày sau, Ngọc Truyện xuất hiện trong động phủ của gã với hình hài nguyên bản của Lư Nghĩa, khuôn mặt góc cạnh điển trai đầy nam tính nhưng lộ rõ sự hốc hác mệt mỏi.
Đàm Phi biết tên này đang gặp rắc rối, chạy đến đây tìm gã hẳn là tìm chốn nương thân hoặc cầu cạnh giúp đỡ rồi.
Gã trở nên nghiêm nghị:
- Tại sao Lư đạo hữu lại biết ta ở nơi hẻo lánh này mà tìm đến?
- Lang thang chạy đông chạy tây tìm ngươi ở Vô Biên Hải, vô tình lượm lặt được chút thông tin từ đám hải tộc mọi rợ tại biên giới giữa biển Vô Biên và Loạn Hải nên ta liền lần mò đến Cát Bà đảo, lại là thấy được một món binh khí quen thuộc bị rao bán, lục lại ký ức của tên Lân Tộc này mới vỡ lẽ thứ đồ đó là của hắn bị ngươi tước đoạt… từ đó có thể dễ dàng tìm ra manh mối của Thiên Bích Đảo, cái gọi là “Thiên Đường Tu Luyện” rắm chó gì đó… hắc hắc!
Đàm không vì những lời lẽ bậy bạ của Lư Nghĩa mà phật lòng, gã thừa hiểu bản chất và tính khí của tên ma đầu đội lốt Lân Tộc này:
- Hắc, ở trong Lân Vực chẳng lẽ hết mỹ nữ rồi sao? Hoa hoa công tử Lư Nghĩa hà cớ gì chạy ra xứ khỉ ho này tìm kẻ quê mùa như ta?
Lư Nghĩa ngồi xuống ghế đá nhắm mắt thở dài:
- Hài, chuyện dài lắm, lâm li bi đát lắm… ngươi có muốn nghe?
- Vậy tại hạ xin rửa tai lắng nghe đây! - Đàm tỏ ra hứng thú.
Lân tộc Lư Nghĩa bắt đầu kể:
- Từ lúc chia tay tại Đông A hải vực, ta một mực lần theo đường cũ mà trở về hội họp cùng Ngao Tuyết và huynh muội Thanh Giao tộc.

Nghỉ ngơi để thương thế bình phục, chúng ta lập tức lên đường đi Đại Thạch đảo, quãng đường tuy xa nhưng dựa vào thanh thế của Long tộc nên mọi thứ đều thuận lợi, tất cả chúng ta đều đủ tư cách đi vào Đại Thạch tiếp nhận truyền thừa từ Huyền Tẫn Chi Môn, có thể tự xưng vương tại bất kỳ phiến hải vực nào thuộc Vô Biên Hải.
Có một bí mật kinh thiên mà rất ít người biết, Huyền Tẫn lần này mở ra sẽ có ba giọt tiên huyết cuối cùng của Nguyên Thủy Lão Mẫu được truyền lại cho hậu thế một cách ngẫu nhiên.

Mấy bậc đại năng thượng thiên sư qua thuật chiêm bốc đã xác định ra hai cái Long Tộc và một Lân Tộc được thừa kế ân sủng này.

Ta… ta là tên Lân tộc may mắn, hai giọt còn lại tất nhiên thuộc về Long Tộc rồi.
Dừng lời để cho kẻ đối diện thêm phần kích thích, Lư Nghĩa tiếp tục:
- Chuyện éo le bắt đầu từ đây, những tưởng hai giọt tiên huyết kia sẽ thuộc về huynh muội Ngao Bính, Ngao Tuyết, vì vậy mới có màn biểu dương lực lượng của Long tộc tại Hoàng Sa hải vực.

Ôi! Thiên đạo thật khéo trêu người, hai kẻ may mắn kia cuối cùng lại là huynh muội Thanh Tuyền và Thanh Vân bằng hữu của ngươi… Chính vì việc này mà Long Tộc phát sinh chia rẽ sâu sắc.

Một bộ phận đòi phế đi tư cách của hai người này, thế lực còn lại thì kiên quyết muốn đưa huynh muội họ về Long Vực, Thanh Tuyền được đặc cách tấn phong tộc trưởng Long Tộc đời kế nhiệm…
Một hình bóng yểu điệu nhu thuận chợt lướt qua tâm trí Đàm Phi, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc nhất thời.

Rồi gã lên tiếng:
- Huyền Tẫn Chi Môn khoan nói đến, vậy tiên huyết của Nguyên Thủy Lão Mẫu có công năng và tác dụng như thế nào đối với tu sĩ được truyền thừa?
* Hết Chương 240 *
(1) Đại thử: Con chuột túi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui