Tinh Hỏa


Rời khỏi Phiêu Miểu Thôn, Đàm Phi chiếu theo tấm bản đồ của Bùi Đình Kỷ mà phi hành theo hướng Tây Bắc.

Bạch Diệp Liên có tốc độ vừa phải, đến thời điểm hiện tại, có lẽ đã không còn phù hợp với tu vi Thượng Linh Sư của gã nữa rồi.

Dẫu vậy, gã vẫn sử dụng và nâng lưu nó như một thứ trân bảo.

Dù sao thì đây cũng là món quà mà Cẩm Tú Tú dành tặng cho gã, với một tấm chân tình sâu nặng.

Phi hành khoảng một ngày, xa xa thấp thoáng rặng núi hình Răng Cưa như hàm của loài Hải Sa (1).

Vậy là vẫn đi đúng lộ tuyến, Đàm dừng lại bên sườn một ngọn núi lớn, dưới chân núi có một cánh rừng lá kim đã bị tuyết phủ trắng, vẫn có dấu hiệu của sự sống.

Một đầu Gấu trắng cao gần trượng len lỏi kiếm ăn trong rừng, vài con Sóc nhỏ leo trèo trên những cành cây kiếm tìm quả khô.

Nơi gã cần đến còn cách chỗ này rất xa, gã quyết định tạm dừng ở chỗ đây nghỉ ngơi rồi thay thế phương tiện di chuyển khác.

Địa phương xuất hiện Kim Hàn Trọng Thủy được đánh dấu trên bản đồ chính là Băng Uyên, đó là một vết nứt của khối băng vĩnh cửu trên Bắc Cực Đảo, do biến động địa tầng cách đây hàng vạn năm.

Thông tin về Bắc Cực Đảo mà gã thu thập được là rất ít, chỉ xuất hiện trong một cuốn điển tịch mua được ở phường thị Nam Du Đảo, nhưng cũng chỉ là vài dòng lướt qua.

Đại thể là ở những vùng có Nguyên Từ Chi Lực mạnh mẽ như Bắc Cực, lực từ trường sẽ làm ảnh hưởng đến thần niệm của tu sĩ, khiến họ gặp rất nhiều khó khăn trong tu luyện, khả năng hấp thụ linh khí cũng giảm đi đáng kể.

Chính vì lý do đó, những địa phương dạng như Bắc Cực Đảo mới hoang vu đến vậy.

Chỉ có một số tu sĩ sinh sống ở vùng duyên hải ven biển, dựa vào việc liệp sát hải yêu cấp thấp mà tồn tại.

Tuyệt nhiên không có kẻ nào bén mảng đến vùng trung tâm của đảo, họa hoằn lắm mới có một vài tên tu sĩ đến tìm kiếm chút ít linh tài đản sinh từ vùng Băng Nguyên Vĩnh Cửu mà thôi.

Sau nửa này nghỉ ngơi tính toán, Đàm Phi quyết định sử dụng Khí Cụ Phi Hành để rút ngắn thời gian di chuyển.

Phong Vân Hỏa Dực huyễn hóa thành đôi cánh kép, với một tầng hỏa vũ và một tầng bạch vũ.

Thân thể Đàm Phi nhẹ bẫng, ‘ùng oàng’… thân ảnh gã biến thành vệt kinh hồng nhấp nháy trên bầu trời xám xịt.


Tiếng nổ lớn do sức ép của không khí khiến đám muông thú trong rừng giật mình chạy nháo nhác.

Ba ngày sau.

Tại Bắc Cực Băng Uyên.

Đàm Phi đứng trước một miệng vực rộng lớn, sâu hun hút, khí lạnh từ đáy vực bị gió cuốn lên lạnh đến thấu xương.

Mặc dù đã là tu sĩ Thượng Linh Sư nhưng gã vẫn phải khởi vận một lớp hộ thể cương khí để chống chọi lại thứ hàn khí khủng bố này.

Thu Phong Hỏa Dực vào giới chỉ, Đàm tế ra Liệt Không Đao là là bay xuống đáy vực.

Nguyên Từ Chi Lực ở đây rất mạnh, nó gây cho tâm thần gã một cảm giác khó chịu, thậm chí là sắp hoảng loạn, thần thức không phóng xuất được bao xa, tất cả đều phải dựa vào nhãn lực để quan sát.

Khe nứt do thiên nhiên tạo ra thật là hùng vĩ, từ tầng băng bích bên này đến băng bích bên kia cách nhau đến cả chục dặm, chiều dài khe nứt thì cũng xa đến vài trăm dặm.

Ngự Đao phi hành xuống bên dưới hơn hai trăm trượng mà vẫn thấy sâu hun hút một màu tối đen.

Bắt đầu xuất hiện những mũi băng tinh trong suốt và một vài miệng hang ăn sâu vào lớp băng vĩnh cửu.

Hình ảnh tấm bản đồ hiện ra trong tâm trí gã, bay lượn vài vòng ở độ sâu này theo đúng chỉ dẫn của gã họ Bùi, xác định đúng địa điểm, gã bay đến một miệng hang khá lớn xem xét.

Mặc dù thần niệm không thể dò xét ở cự ly xa, những Đàm vẫn có thể cảm nhận được yêu khí nồng nặc tỏa ra từ trong động quật, phải có đến hơn chục yêu thú cấp hai ẩn tàng bên trong, khả năng còn nhiều hơn thế nữa.

Giờ gã mới hiểu tại sao mà Bùi Đình Kỷ lại hào phóng đến vậy, muốn lấy được Kim Hàn Thủy về tay, quả thực đối với Tiểu Linh Sư không khác việc hái sao trên trời.

Tạm lưu lại một tia ấn ký mỏng manh cạnh lối vào, gã lại tiếp tục phi hành trong không gian Băng Uyên mất nửa ngày để tìm hiểu địa bàn.

Sau đó rời khỏi Băng Uyên, phi hành thêm một ngày để đến với Tuyết Liên Sơn, dãy núi cao nhất, dài nhất Bắc Cực Đảo.

Tuyết Liên Sơn không có hỏa mạch dưới lòng đất, linh khí lại mỏng manh đến đáng thương.

Cả vùng Băng Nguyên Vĩnh Cửu này thực chất là một khối băng khổng lồ ôm lấy lõi của Bắc Cực Đảo, vì vậy mà ở đây chỉ có những ngọn núi cao quanh năm phủ trắng tuyết và bề mặt thực địa đóng băng sâu đến cả ngàn trượng.

Vậy nên, Đàm Phi chỉ cần tìm một chỗ thật kín đáo để thiết hạ động phủ.


Vu Hồn Khôi Lỗi, Liệt Không Đao, Bạch Kim Toản và cặp Băng Tinh Vô Ảnh Đao được Đàm Phi tế ra đục khoét vào lòng núi để kiến tạo động phủ.

Quán Vụ Trận được mở ra, những tầng sương khói bị không khí lạnh giá chung quanh xâm nhiễm, chúng kết thành những bông tuyết trắng rơi lã chã quanh khu vực động phủ.

Đàm Phi lấy làm hài lòng, gã tiến vào bên trong, để lại Vu Hồn cảnh giới nơi cửa động.

Kể từ khi tham gia Thập Cường Đại Hội, chiến lợi phẩm thu được của ba tên xấu số gã còn chưa có động đến, cũng phải chỉnh lý lại cho chu toàn.

Trước mặt Đàm Phi Hiện tại là ba túi trữ vật căng phồng cùng một túi Linh Thú Đại của Thiết Cuồng, gã cầm lấy khối tài sản của tên Da Đen Hoắc Mê Nhi rốc ngược ra;
Tinh Thạch được cất trong một túi nhỏ, ước lượng gần một ngàn, gã bổ sung luôn vào đống Tinh Thạch sẵn có của mình.

Ba món Pháp Khí công kích là Câu Liêm Thương, một khúc xương chi của Yêu Thú giống loài Linh Trưởng còn nguyên cả móng vuốt, và một cây Tiểu Kỳ màu đen có thêu hình khô lâu.

Một cuốn công pháp Tu Ma rất dày với tựa đề ‘Dạ Ma Công’.

Đám đồ vật này không dùng đến, chỉ có giá trị tham khảo, gã cất chung một chỗ với cuốn Thư Tịch Tàn Phế đoạt được của Tư Mã Tuyên.

Một đống khoáng vật luyện khí đặc sản của Nam Hồ Bối Châu và vài bình đan dược hồi phục pháp lực.

Những thứ này gã đã có rất nhiều, bổ sung thêm vào bộ sưu tập cũng là điều tốt.

Tiếp đến là Túi Trữ Vật của bất nam bất nữ Thiết Cuồng, vì tên này đã diệt sát đối thủ ở vòng một nên tài nguyên đương nhiên nhiều hơn gã họ Hoắc.

Do đã có sự chỉnh lý của Thiết Cuồng, Đàm Phi không thể phân định được hai dòng tài sản, vậy cứ coi như tất cả đều là của Thiết Cuồng đi;
Tinh Thạch nhiều đến dọa người, cả thảy có đến 5000 khối.

Pháp Khí công kích và phòng ngự là tám kiện, nhưng đều không vừa mắt, gã để qua một bên thứ phẩm chờ cơ hội thanh lý.

Hai món thu được trong chiến đấu với Thiết Cuồng là Lam Lâm Chủy Thủ và Lam Băng Thiết Phiến có thể miễn cưỡng đem ra sử dụng, gã để riêng một chỗ với đám Pháp Khí tùy thân.

Hơn chục mộc hạp cất giữ Linh Thảo, đây hẳn là thức ăn cho đôi Lạc Hồ Điệp.

Đàm bỏ ra để cạnh Túi Linh Thú của mình nhưng bầy Nhuận Hỏa Trùng không có phản ứng, gã đành cất đi chờ sau này có việc dùng đến.


Thêm vài mộc hạp bị phong ấn khá kỹ lưỡng, gã mở ra xem xét thì toàn một đống nội tạng yêu thú còn nóng hổi.

Thiết Cuồng muốn thi triển Vu Thuật Triệu Hoán sẽ cần đến những thứ này, gã ném tất cả ra ngoài rồi dùng Hỏa Cầu thiêu rụi đống bầy hầy kinh tởm đó thành tro bụi.

Một cuộn da hoen ố ghi chép Bí Vu Thuật, Đàm mừng húm, rút cuộc thì đây mới là thứ gã cần.

Đúng là trong này có nói đến thuật triệu hoán ra Thái Thản Kim Viên, nội dung rất là phức tạp, Đàm đành cuộn lại rồi cất đi, sau này có thời gian sẽ nghiên cứu.

Cảm ứng được ba động linh lực trong Linh Thú Đại của Thiết Cuồng, Đàm cầm lên rồi thả chút thần niệm vào trong dò xét.

Bên trong không gian Linh Thú Đại khá rộng, Linh Khí được hấp thụ vào trong và duy trì ở mức vừa đủ.

Lại có hai ngăn tách biệt, một ngăn trống rỗng, đương nhiên là chỗ của cặp Hồ Điệp xấu số kia rồi.

Ngăn còn lại lít nhít hơn trăm ấu trùng lăn lộn gặm nhấp Linh Thảo.

Đàm Phi mừng rơn, màu sắc từ đám ấu trùng giống hệt với những hoa văn của Lạc Hồ Điệp, đây sẽ là nguồn thức ăn bổ dưỡng cho bầy Nhuận Hỏa Trùng của gã.

Tất nhiên là phải bồi dưỡng số ấu trùng kia trở thành Lạc Hồ Điệp thành thục, công việc này cũng không phải đơn giản như húp một bát cháo.

Túi Trữ Vật căng phồng cuối cùng đương nhiên của Sùng Á Bằng, gã này đồ sát hai tu sĩ, tài sản cất giữ hẳn là rất phong phú, mới chỉ nghĩ đến thôi mà Đàm Phi thấy thân thể nóng ran.

Tu Sĩ dù định lực tốt đến đâu đi chăng nữa, vẫn không thể thoát khỏi Tham - Sân - Si…
Một vạn Tinh Thạch… Đàm Phi không thể tin vào mắt mình, nhìn đống Tinh Thạch lập lòe bảo quang mà gã rùng mình.

Sát nhập cùng số Linh Thạch mà gã đang nắm giữ, hiện tài sản đã lên đến hai vạn bảy ngàn, thêm khối Mặc Kim nữa, trong tay gã đang có khoảng 3 vạn Tinh, một con số mà rất ít Thượng Linh Sư dám nghĩ tới.

Pháp Khí chất thành một đống, gã chọn ra một chuôi Phi Kiếm màu lam nhạt mang Thủy thuộc tính, Phi Kiếm này có phẩm giai cực cao, chỉ xếp sau Kim Xà Kiếm tùy thân của Á Bằng.

Chuôi kiếm khắc hai chữ ‘Kiềm Thủy’, hẳn là Kiềm Thủy Kiếm hoặc Kiềm Lam Kiếm rồi.

Cầm chuôi kiếm múa qua lại vài đường cơ bản kiếm pháp Tinh Vũ, gã thấy khá thuận tay, vậy từ giờ sẽ tập sử kiếm cho quen dần.

Năm năm sau, khi phản hồi Bắc Côn Lăng, gã không thể dùng lại những món Pháp Khí đã sử dụng trong Đại Hội Thập Cường, việc thay đổi Pháp Khí tùy thân chính là một yếu tố quan trọng để bảo mệnh.

Còn một Pháp Khí Phòng Ngự nhìn khá bắt mắt, đó là đóa Bích Đào đỏ thắm như bàn tay.

Gã trích huyết nhận chủ rồi rót thần niệm ném lên trên đầu, Đào Bích phóng lớn rồi nhểu ra muôn vàn cánh hoa đỏ thắm bao bọc lấy thân ảnh gã, cảm nhận được lực phòng ngự kiên cố gần bằng Nguyên Bảo Tiền, Đàm Phi quyết định sử dụng món Pháp Khí Phòng Ngự này tạm thay thế cho Đồng Xu Nguyên Bảo.


Đống Pháp Khí còn lại đều không hợp nhãn, gã tiếp tục bổ sung vào nhóm đồ phế liệu chờ thanh lý.

Bộ Đoản Kích cùng thanh Hoa Thiên Họa Kích gã để riêng chờ dịp nghiên cứu về trận Thất Tinh.

Pháp Bảo Lục Mạch Tinh Thuẫn đương nhiên là thứ đồ cực tốt, gã sẽ giữ lại để sau này rời khỏi Cô Thiên sẽ đem ra sử dụng, hoặc bán đi cũng kiếm bộn Tinh Thạch.

Một đống lớn Mộc Hạp chứa Linh Thảo, chai lọ Đan Dược và Khoáng Kim đều ra nhập bộ ‘sưu tập’.

Một cuốn sách và hơn chục tấm Bản Ghi còn sót lại, Đàm Phi cầm cuốn sách lên đọc qua, thoáng chút hụt hẫng.

Những tưởng đây là thư tịch ghi chép về Pháp Trận, hóa ra lại là ghi chép về Khôi Lỗi Thuật.

Những tấm Bản Ghi cũng vậy, bên ngoài đều có lít nhít những dòng chữ giới thiệu về Khôi Lỗi vô cùng đa dạng.

Dẫu vậy, sự thất vọng chỉ là thoáng qua, Khôi Lỗi Chi Thuật cũng tốt, Đả Thiết Sư gần như là chức nghiệp cơ bản để phát triển nhiều lĩnh vực khác, và Khôi Lỗi Sư cũng cần phải có kiến thức về Đả Thiết Chi Đạo.

Biết đâu sau này, gã lại kiêm luôn cả chức nghiệp Khôi Lỗi Sư… mọi thứ trong cuộc đời này đều tùy thuộc hai chữ ‘Cơ Duyên’.

Cuối cùng.

Đàm Phi lấy ra mộc hạp phong ấn Diên Hựu Linh Hỏa, gã mở phong ấn, Hỏa Điểm đỏ thắm bằng đốt ngón tay nhảy nhót huyền phù quanh người gã như có linh tính.

Nhớ lại thời điểm Tiêu Thăng vẫn lạc, Lửa Diên Hựu tự động xóa đi ấn ký với chủ nhân, bản thân gã như có một hấp lực khiến nó chạy về chỗ gã ngồi.

Quang Điểm bí ẩn trong thể nội Đàm cũng có những rung động rất nhỏ.

Vì thời gian gần đây, tâm thần đã tạo ra một sợi kết nối mỏng manh với Quang Điểm, vậy nên phản ứng của Quang Điểm đương nhiên là gã cảm nhận được.

Cảm giác của gã lúc đó rất phức tạp, nửa muốn cắn nuốt, nửa muốn bỏ đi, tựa như gã ăn mày đói khát vớ được khúc chân gà, không ăn thì đói, mà ăn thì cũng chả có vị gì.

Tuy nhiên, nội tâm của riêng cá nhân gã là phải thu lại hỏa này, bởi đối với một tên Đả Thiết Sư thì bất kỳ loại Linh Hỏa nào cũng là trân bảo.

Mặc kệ cho Quang Điểm chết tiệt kia có phản ứng như thế nào, ý gã đã quyết, gã phải làm chủ Diên Hựu Linh Hỏa.

Phương pháp ‘Dẫn Hỏa Nhập Tâm’ gã đã nắm rõ, giờ chỉ là thực hiện sao cho chuẩn xác mà thôi.

Nếu thất bại, hỏa phế mạng vong, vạn kiếp bất phục, hung hiểm vạn phần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận