“Rập” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, bên trong xe và phía ngoài bị chia thành hai thế giới.
Trong xe yên tĩnh, Tễ Tương không nghe được tiếng động phía ngoài.
Ánh mắt y không lúc nào rời khỏi Đông Huyên Xuyên, nhìn hắn nhảy vào trong đám người vung nắm đấm, dùng tay trần chắn tất cả các loại côn, trường đao bổ về phía mình. Tâm trí Đông Tễ Tương như bị treo ngược lên không trung, hoảng sợ khó dứt.
Ngoài cửa sổ, máu vấy ra đầy hiện trường, những cảnh tượng chỉ có trong phim chưởng Hồng Kông hoặc Hollywood đang diễn ra ngay trước mắt y.
Ngón tay bấu chặt lên chiếc ghế da, trong lòng Đông Tễ Tương dần dâng lên cảm giác uất hận.
Vì sao y phục hồi chậm như vậy? Vì sao y chỉ có thể ở trong này nhìn người quan trọng nhất với mình rơi vào trận chiến nguy hiểm kia, còn bản thân y lại chẳng có lấy một biện pháp nào để giúp đỡ?
Tại sao phía cảnh sát vẫn chưa tới? Chẳng lẽ tất cả cảnh sát hiện nay đều tham sống sợ chết như vậy? Bọn họ thật sự muốn chờ tới khi xác chết nằm la liệt khắp nơi mới tới thu dọn tàn cục của cuộc tranh chấp này?
Đông Tễ Tương đột nhiên nhớ ra Đông Huyên Xuyên từng nhắc tới vị sĩ quan cấp cao kia, họ Giang…
Y vừa nhìn chằm chằm về phía Đông Huyên Xuyên vừa cuống quít vơ lấy chiếc áo tây trang của hắn.
Quả nhiên di động của hắn vẫn để trong túi áo. Chắc hẳn trong chiếc di động này có lưu số của vị cảnh sát kia.
Lấy điện thoại của Đông Huyên Xuyên ra, y kích động nhấn tay lên di động, lại nóng lòng nhìn tình cảnh của hắn qua ô cửa sổ.
Tễ Tương sốt ruột tìm kiếm trong danh bạ. Giang…
Giang Kế Minh! Là người này! Đông Huyên Xuyên đã nhắc tới tên người này với y trong căn phòng màu trắng.
Tễ Tương nhấn nút kết nối, ánh mắt nhanh chóng nhìn lên những vết thương nhợt nhạt trên cơ thể Huyên Xuyên, lo lắng chờ đợi đối phương bắt máy.
“Uy! Huyên Xuyên?” Đối phương bắt máy.
“Giang cảnh quan! Cầu ngài mau tới cứu Huyên Xuyên đi! Chúng tôi đang ở trên đường Trung Sơn Bắc, giới hắc đạo đang chém giết lẫn nhau! Bọn họ… bọn họ muốn giết Huyên Xuyên! Cầu ngài đấy!” Thanh âm Đông Tễ Tương vang lên vừa lo lắng vừa vội vàng, run rẩy.
“Cậu nói từ từ đi, mấy người bị vây ở đâu trên đường Trung Sơn Bắc?” Đối phương lập tức hỏi với giọng điệu trầm ổn.
“Qua khu phố cổ phía tây, gần trường đại học Đại Đồng!”
“Cậu bình tĩnh đi, tôi lập tức phái người tới đó!”
“Cám ơn! Cám ơn!…”
Đông Tễ Tương mới nói cám ơn xong, cánh cửa bên cạnh y bị mở ra, có người kéo tay y.
“Đông tiên sinh!”
Vốn đang chú ý tới những vết thương ngày càng nhiều trên thân thể Đông Huyên Xuyên, Đông Tễ Tương lập tức giật mình. Quay đầu lại, nhìn người đang túm lấy tay mình, vẻ sốt ruột trên gương mặt y đã trở thành khó hiểu và không cách nào tin nổi.
“Lương Băng? Sao cậu lại ở đây?”
“Đông tiên sinh! Hiện tại không phải lúc bàn về vấn đề này! Mau chạy đi!”
Tễ Tương nheo mắt lại, cố gắng dùng sức hất tay hắn ra.
“Trốn? Một tên tàn phế như tôi chạy bằng cách nào?”
“Tôi cõng cậu!” Lương Băng vốn không để ý tới câu hỏi của Đông Tễ Tương, đôi tay kia chỉ muốn nhanh chóng kéo y ra khỏi xe.
Eo của Tễ Tương đã khôi phục được vài phần, đương nhiên sẽ có sức né tránh, y sống chết giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay Lương Băng. Huống chi, mấy ngày nay, Huyên Xuyên cũng dạy y phương pháp tự vệ bằng tay, y không nghĩ ngợi liền dùng sức giơ cao hai tay, cơ hồ sắp thoát khỏi gọng kìm của hắn.
Giây tiếp theo, trên gáy truyền tới một trận đau nhức khiến não bộ trấn động, ánh mắt mơ hồ dần rơi vào bóng tối.